Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 1011: Nghiêm trị kẻ phản bội
Ngư Tiểu Đồng
01/09/2018
Triệu Nguyệt Nhi vừa nghĩ xong khẽ động đậy, cơ thể như du long xoay
người tránh tập kích của Lâm Thanh Dương, cơ thể nàng nhanh như chớp
xoay người về phía Bùi gia.
Sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bùi Phong, giơ tay nắm lấy tay của Bùi Phong, tay còn lại nhanh chóng bóp cổ Bùi Phong, quát to: “Dừng tay.”
Đám người Vân Thiên Vũ dừng lại, cùng nhìn Triệu Nguyệt Nhi.
Mặt Triệu Nguyệt Nhi vô cùng khó coi kêu lên: “Bùi Khê, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, lập tức ra khỏi rừng Hắc Phong nếu không ta sẽ giết y.”
Đám người Bùi San, Bùi Văn Tuấn còn cả Bùi Văn Húc đều căng thẳng nhìn Triệu Nguyệt Nhi, sau đó họ vội vàng nhìn Vân Thiên Vũ lo lắng mở miệng: “Làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ đầy vẻ điềm tĩnh đối diện với Triệu Nguyệt Nhi sau đó ánh mắt nàng từ từ chuyển sang nhìn tay của của nàng ta trong tay của Bùi Phong.
Môi nàng bỗng nở nụ cười chế diễu. Giọng nàng từ từ vang lên: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi có thể giết y, bởi vì dù ngươi không giết y ta cũng muốn giết y.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Triệu Nguyệt Nhi ở phía đối diện vô cùng khó coi, đám người Bùi San bên này cũng sững sờ.
Trong chốc lát không hiểu gì hết, nhưng họ lại tin tưởng Bùi Khê, tuy nàng lạnh lung nhưng không lạm sát người vô tội.
Chỉ là vì sao nàng lại muốn giết Bùi Phong kia chứ. Vân Thiên Vũ không để ý tới suy nghĩ của người khác, cô nhìn Bùi Phong nói mát: “Bùi Phong phải không? Người khác không biết nhưng ngươi chắc biết vì sao ta muốn giết người đúng không.”
Sắc mặt của Bùi Phong trắng bệch, ánh mắt nhìn Vân Thiên Vũ giống như chết rồi. Trong long gã hiểu rõ, nữ nhân này đã phát hiện ra, nàng biết gã đã bán tin cho Triệu Nguyệt Nhi cho nên Triệu Nguyệt Nhi mới có thể tìm tới chỗ họ ở hai lần liên tiếp.
Nhưng gã không thể thừa nhận, nếu gã thừa nhận thì công sức bao nhiêu năm của gã sẽ uổng phí: “Ta, ta không biết.”
“Ha ha.” Vân Thiên Vũ cười lạnh nhướn mày.
“Ta không ngờ ngươi chẳng những vô liêm sỉ, còn không biết xấu hổ, ngươi có gan tiết lộ tin tức của chúng ta cho Triệu Nguyệt Nhi tại sao lại không có gan thừa nhận. Rừng Hắc Phong lớn như vậy, nếu không có ngươi mật báo, Triệu Nguyệt Nhi sao có thể dễ dàng tìm thấy chúng ta. Lần đầu ta có thể coi như nàng ta vô tình tim thấy nhưng lần thứ hai thì sao đây?”
“Ta nghĩ hẳn là ngươi đã ra ám hiệu gì đó sau lưng chúng ta, nếu không làm sao Triệu Nguyệt Nhi có thể dễ dàng tìm thấy chúng ta như vậy.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Bùi San và Bùi Văn Tuấn nhìn đầy vẻ khó tin, sau đó lườm Bùi Phong: “Ngươi điên rồi, tại sao ngươi phải làm như vậy, người là người Bùi gia chúng ta đó.”
Bùi Phong thấy chuyện đã bại lộ, điên cuồng hét lên: “Là ta làm thì đã sao này? Tại sao một người lạ lùng xuất hiện lại chiếm được sự chú ý của cả gia tộc, còn ta thì sao, ta cố gắng nhiều năm như vậy, đã được học viện Thiên Kình tuyển chọn rồi, nhưng cuối cùng thì sao nào, có ai chú ý tới ta không, dù là gia gia hay các vị trưởng lão, đều không hề chú ý, ta không cam tâm, cho nên ta muốn đuổi nàng ta đi, xem họ sẽ thất vọng như thế nào.”
“Ta đang muốn xem sự kiêu ngạo trong họ sẽ thảm bại như thế nào? Ta?”
Bùi Phong còn muốn nói nữa, đáng tiếc Vân Thiên Vũ không cho gã cơ hội để nói. Nàng xoay người lại, vận đủ linh lực, đánh vào Triệu Nguyệt Nhi và Bùi Phong.
Hai người hoàn toàn không hề phòng bị Vân Thiên Vũ sẽ ra tay cho nên không hề đề phòng, bị Vân Thiên Vũ đánh trúng.
Sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bùi Phong, giơ tay nắm lấy tay của Bùi Phong, tay còn lại nhanh chóng bóp cổ Bùi Phong, quát to: “Dừng tay.”
Đám người Vân Thiên Vũ dừng lại, cùng nhìn Triệu Nguyệt Nhi.
Mặt Triệu Nguyệt Nhi vô cùng khó coi kêu lên: “Bùi Khê, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, lập tức ra khỏi rừng Hắc Phong nếu không ta sẽ giết y.”
Đám người Bùi San, Bùi Văn Tuấn còn cả Bùi Văn Húc đều căng thẳng nhìn Triệu Nguyệt Nhi, sau đó họ vội vàng nhìn Vân Thiên Vũ lo lắng mở miệng: “Làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ đầy vẻ điềm tĩnh đối diện với Triệu Nguyệt Nhi sau đó ánh mắt nàng từ từ chuyển sang nhìn tay của của nàng ta trong tay của Bùi Phong.
Môi nàng bỗng nở nụ cười chế diễu. Giọng nàng từ từ vang lên: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi có thể giết y, bởi vì dù ngươi không giết y ta cũng muốn giết y.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Triệu Nguyệt Nhi ở phía đối diện vô cùng khó coi, đám người Bùi San bên này cũng sững sờ.
Trong chốc lát không hiểu gì hết, nhưng họ lại tin tưởng Bùi Khê, tuy nàng lạnh lung nhưng không lạm sát người vô tội.
Chỉ là vì sao nàng lại muốn giết Bùi Phong kia chứ. Vân Thiên Vũ không để ý tới suy nghĩ của người khác, cô nhìn Bùi Phong nói mát: “Bùi Phong phải không? Người khác không biết nhưng ngươi chắc biết vì sao ta muốn giết người đúng không.”
Sắc mặt của Bùi Phong trắng bệch, ánh mắt nhìn Vân Thiên Vũ giống như chết rồi. Trong long gã hiểu rõ, nữ nhân này đã phát hiện ra, nàng biết gã đã bán tin cho Triệu Nguyệt Nhi cho nên Triệu Nguyệt Nhi mới có thể tìm tới chỗ họ ở hai lần liên tiếp.
Nhưng gã không thể thừa nhận, nếu gã thừa nhận thì công sức bao nhiêu năm của gã sẽ uổng phí: “Ta, ta không biết.”
“Ha ha.” Vân Thiên Vũ cười lạnh nhướn mày.
“Ta không ngờ ngươi chẳng những vô liêm sỉ, còn không biết xấu hổ, ngươi có gan tiết lộ tin tức của chúng ta cho Triệu Nguyệt Nhi tại sao lại không có gan thừa nhận. Rừng Hắc Phong lớn như vậy, nếu không có ngươi mật báo, Triệu Nguyệt Nhi sao có thể dễ dàng tìm thấy chúng ta. Lần đầu ta có thể coi như nàng ta vô tình tim thấy nhưng lần thứ hai thì sao đây?”
“Ta nghĩ hẳn là ngươi đã ra ám hiệu gì đó sau lưng chúng ta, nếu không làm sao Triệu Nguyệt Nhi có thể dễ dàng tìm thấy chúng ta như vậy.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Bùi San và Bùi Văn Tuấn nhìn đầy vẻ khó tin, sau đó lườm Bùi Phong: “Ngươi điên rồi, tại sao ngươi phải làm như vậy, người là người Bùi gia chúng ta đó.”
Bùi Phong thấy chuyện đã bại lộ, điên cuồng hét lên: “Là ta làm thì đã sao này? Tại sao một người lạ lùng xuất hiện lại chiếm được sự chú ý của cả gia tộc, còn ta thì sao, ta cố gắng nhiều năm như vậy, đã được học viện Thiên Kình tuyển chọn rồi, nhưng cuối cùng thì sao nào, có ai chú ý tới ta không, dù là gia gia hay các vị trưởng lão, đều không hề chú ý, ta không cam tâm, cho nên ta muốn đuổi nàng ta đi, xem họ sẽ thất vọng như thế nào.”
“Ta đang muốn xem sự kiêu ngạo trong họ sẽ thảm bại như thế nào? Ta?”
Bùi Phong còn muốn nói nữa, đáng tiếc Vân Thiên Vũ không cho gã cơ hội để nói. Nàng xoay người lại, vận đủ linh lực, đánh vào Triệu Nguyệt Nhi và Bùi Phong.
Hai người hoàn toàn không hề phòng bị Vân Thiên Vũ sẽ ra tay cho nên không hề đề phòng, bị Vân Thiên Vũ đánh trúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.