Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 269: Nữ nhân thay lòng đổi dạ
Ngư Tiểu Đồng
08/07/2018
Xe ngựa một đường chạy thẳng tới Vĩnh Ninh Hậu phủ, đến bên ngoài của Vĩnh Ninh Hậu phủ, liền ngừng lại.
Vân Thiên Vũ mới vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp xem một chút tình huống ở xe ngựa phía sau, liền nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Nàng quay đầu nhìn qua, liền thấy Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch một mặt âm trầm đi tới, hắn đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn, chẳng những có đau đớn, còn có khiển trách, thật giống như Vân Thiên Vũ là một người thay lòng đổi dạ.
Vân Thiên Vũ vẻ mặt khó hiểu, có bệnh a.
"Tuyên vương điện hạ, xin hỏi ngươi bày vẻ mặt thương tâm như vậy là muốn cho ai nhìn đây, người nào chọc giận ngươi."
Tiêu Thiên Dịch bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt đau đớn, giọng nói luôn luôn dịu dàng cao quý, cũng lộ ra thất ý.
"Vân Thiên Vũ, ngươi có phải thích cửu hoàng thúc hay không, cho nên nhiều năm như vậy, ngươi mới cố ý ẩn giấu bản thân như vậy, để cho ta đối với sinh ra thất vọng, buông tha cho ngươi, sau đó ngươi có thể thuận lợi gả cho ta cửu hoàng thúc."
Tiêu Thiên Dịch nói xong, khiến cho Vân Thiên Vũ đổ đầy mồ hôi, đầu óc của hắn ta có vấn đề gì vậy, chuyện như vậy mà hắn ta cũng nghĩ ra được.
"Tiêu Thiên Dịch đầu óc ngươi có phải có vấn đề không, tự nhiên chạy lại nói với ta chuyện này làm gì, cái gì cùng cái gì a."
Vân Thiên Vũ không muốn để ý tới Tiêu Thiên Dịch nữa, xoay người liền đi, ai biết Tiêu Thiên Dịch nhìn nàng vừa đi, gấp gáp, đưa tay nắm lấy tay của nàng.
Vân Thiên Vũ còn chưa mở miệng nói chuyện, sau lưng đồng thời vang lên mấy đạo thanh âm.
"Buông tiểu thư nhà ta ra."
"Buông Vân tỷ tỷ ra."
"Buông chủ tử của gia ra."
Tiểu Linh Đang và Họa Mi còn có Điêu Gia và Tiểu Anh tất cả đều kêu lên, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch.
Có điều Tiêu Thiên Dịch cũng không để ý tới người khác, mà nắm chặc tay Vân Thiên Vũ, thâm trầm mà đau lòng nhìn nàng, cổ họng của hắn cũng hơi khàn.
"Vân Thiên Vũ, ngươi và ta nói, ngươi không phải cố ý, không phải cố ý ngụy trang, để có thể gả cho cửu hoàng thúc."
Bằng không tại sao nhiều năm như vậy, nàng đều hèn yếu vô năng, cũng ngay ngày đại hôn đột nhiên phản kháng, càng về sau không hề giống nàng của lúc trước.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ đặc biệt khó coi, giãy giụa muốn tránh ra thoát tay của Tiêu Thiên Dịch, đáng tiếc Tiêu Thiên Dịch nắm rất chặc, chặc đến không muốn buông ra.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch, trầm giọng mở miệng: "Tiêu Thiên Dịch, đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không a? Có bệnh nên đi tìm đại phu, mà không phải chạy tới nơi nỳ loạn thất bát tao, còn có, lập tức buông tay của ta ra, nếu không đừng trách ta hạ độc ngươi."
Nếu không phải nơi này là Vĩnh Ninh Hậu phủ, vừa ban ngày ban mặt, nàng đã sớm hạ độc hắn ta rồi, chứ đừng nói chi để cho hắn ta nắm tay nàng.
Tiêu Thiên Dịch ngẩn ra tay theo bản năng buông lỏng ra một chút, Vân Thiên Vũ lập tức rút tay trở về, sau đó lạnh lùng trợn mắt nhìn Tiêu Thiên Dịch một cái, nữa không muốn nói chuyện với hắn, xoay người đi về cửa của Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Sau lưng Tiêu Thiên Dịch không nhịn được đuổi theo mấy bước, đuổi theo Vân Thiên Vũ, vừa đi vừa hỏi.
"Vân Thiên Vũ, bổn vương hỏi ngươi, ngươi không phải cố tình ẩn giấu đúng không, vì để cho bổn vương ghét bỏ ngươi, từ đó từ hôn, ngươi nói rõ ràng cho bổn vương, bổn vương coi như bị đánh chết cũng phải hiểu cho rõ."
Vân Thiên Vũ nghe được chán ghét không ngừng, người đàn ông này xong chưa a, ban đầu hắn ta mọi cách ghét bỏ đời trước, hơn nữa ở ngày đại hôn dùng đời trước đi đổi Vân Thiên Tuyết, hiện tại Vân Thiên Tuyết là một nữ nhân như vậy, hắn ta không đi quan tâm nữ nhân của mình đi, ở chỗ này lôi kéo nàng dây dưa vấn đề như vậy, có ý gì sao?
Vân Thiên Vũ mới vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp xem một chút tình huống ở xe ngựa phía sau, liền nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Nàng quay đầu nhìn qua, liền thấy Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch một mặt âm trầm đi tới, hắn đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn, chẳng những có đau đớn, còn có khiển trách, thật giống như Vân Thiên Vũ là một người thay lòng đổi dạ.
Vân Thiên Vũ vẻ mặt khó hiểu, có bệnh a.
"Tuyên vương điện hạ, xin hỏi ngươi bày vẻ mặt thương tâm như vậy là muốn cho ai nhìn đây, người nào chọc giận ngươi."
Tiêu Thiên Dịch bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ, trong ánh mắt đau đớn, giọng nói luôn luôn dịu dàng cao quý, cũng lộ ra thất ý.
"Vân Thiên Vũ, ngươi có phải thích cửu hoàng thúc hay không, cho nên nhiều năm như vậy, ngươi mới cố ý ẩn giấu bản thân như vậy, để cho ta đối với sinh ra thất vọng, buông tha cho ngươi, sau đó ngươi có thể thuận lợi gả cho ta cửu hoàng thúc."
Tiêu Thiên Dịch nói xong, khiến cho Vân Thiên Vũ đổ đầy mồ hôi, đầu óc của hắn ta có vấn đề gì vậy, chuyện như vậy mà hắn ta cũng nghĩ ra được.
"Tiêu Thiên Dịch đầu óc ngươi có phải có vấn đề không, tự nhiên chạy lại nói với ta chuyện này làm gì, cái gì cùng cái gì a."
Vân Thiên Vũ không muốn để ý tới Tiêu Thiên Dịch nữa, xoay người liền đi, ai biết Tiêu Thiên Dịch nhìn nàng vừa đi, gấp gáp, đưa tay nắm lấy tay của nàng.
Vân Thiên Vũ còn chưa mở miệng nói chuyện, sau lưng đồng thời vang lên mấy đạo thanh âm.
"Buông tiểu thư nhà ta ra."
"Buông Vân tỷ tỷ ra."
"Buông chủ tử của gia ra."
Tiểu Linh Đang và Họa Mi còn có Điêu Gia và Tiểu Anh tất cả đều kêu lên, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch.
Có điều Tiêu Thiên Dịch cũng không để ý tới người khác, mà nắm chặc tay Vân Thiên Vũ, thâm trầm mà đau lòng nhìn nàng, cổ họng của hắn cũng hơi khàn.
"Vân Thiên Vũ, ngươi và ta nói, ngươi không phải cố ý, không phải cố ý ngụy trang, để có thể gả cho cửu hoàng thúc."
Bằng không tại sao nhiều năm như vậy, nàng đều hèn yếu vô năng, cũng ngay ngày đại hôn đột nhiên phản kháng, càng về sau không hề giống nàng của lúc trước.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ đặc biệt khó coi, giãy giụa muốn tránh ra thoát tay của Tiêu Thiên Dịch, đáng tiếc Tiêu Thiên Dịch nắm rất chặc, chặc đến không muốn buông ra.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch, trầm giọng mở miệng: "Tiêu Thiên Dịch, đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không a? Có bệnh nên đi tìm đại phu, mà không phải chạy tới nơi nỳ loạn thất bát tao, còn có, lập tức buông tay của ta ra, nếu không đừng trách ta hạ độc ngươi."
Nếu không phải nơi này là Vĩnh Ninh Hậu phủ, vừa ban ngày ban mặt, nàng đã sớm hạ độc hắn ta rồi, chứ đừng nói chi để cho hắn ta nắm tay nàng.
Tiêu Thiên Dịch ngẩn ra tay theo bản năng buông lỏng ra một chút, Vân Thiên Vũ lập tức rút tay trở về, sau đó lạnh lùng trợn mắt nhìn Tiêu Thiên Dịch một cái, nữa không muốn nói chuyện với hắn, xoay người đi về cửa của Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Sau lưng Tiêu Thiên Dịch không nhịn được đuổi theo mấy bước, đuổi theo Vân Thiên Vũ, vừa đi vừa hỏi.
"Vân Thiên Vũ, bổn vương hỏi ngươi, ngươi không phải cố tình ẩn giấu đúng không, vì để cho bổn vương ghét bỏ ngươi, từ đó từ hôn, ngươi nói rõ ràng cho bổn vương, bổn vương coi như bị đánh chết cũng phải hiểu cho rõ."
Vân Thiên Vũ nghe được chán ghét không ngừng, người đàn ông này xong chưa a, ban đầu hắn ta mọi cách ghét bỏ đời trước, hơn nữa ở ngày đại hôn dùng đời trước đi đổi Vân Thiên Tuyết, hiện tại Vân Thiên Tuyết là một nữ nhân như vậy, hắn ta không đi quan tâm nữ nhân của mình đi, ở chỗ này lôi kéo nàng dây dưa vấn đề như vậy, có ý gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.