Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 283: Sẽ không thích ngươi
Ngư Tiểu Đồng
14/07/2018
Tiêu Cửu Uyên nói đến đây cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy lãnh ngạo, hai mắt trầm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Tiêu Dạ Thần là bằng hữu của ta, ta cùng bằng hữu đi ra ngoài uống một chén trà thế nào."
"Bằng hữu?"
Tiêu Cửu Uyên cười, hắn cũng không tin nữ nhân này không biết Tiêu Dạ Thần đối với nàng có ý định khác.
Nữ nhân dối trá.
Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Vân Thiên Vũ, trong chốc lát, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi tốt hơn, khó có khi có được ôn hòa, nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Bổn vương nghe nói ngươi cho rằng dáng dấp của bổn vương so Tuyên vương anh tuấn hơn, so với Tuyên vương có năng lực hơn, so với Tuyên vương tiền tài nhiều hơn, cho nên lúc trước ngươi cố ý ẩn nấp tất cả tài năng, vì để có một ngày Tuyên vương lui hôn, thuận lợi gả cho bổn vương."
Tiêu Cửu Uyên nói xong khiến cho Vân Thiên Vũ mặt đầy hắc tuyến, nàng biết Tiêu Cửu Uyên có phái người âm thầm nhìn nàng chằm chằm, xem ai táy máy tay chân muốn hại nàng, để từ đó dễ tìm được người giết chết vị hôn thê trước kia của hắn, nhưng nàng không nghĩ họ lại nhàm chán như vậy, thậm chí ngay cả lời nàng trong lúc tức giận nói với Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng truyền về.
Vân Thiên Vũ tức giận nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Tiêu Cửu Uyên, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu ta vì tức giận nam nhân cặn bã kia mà nói ra sao?"
Tiêu Cửu Uyên tự nhiên biết, nhưng mặc dù biết trong lòng cũng cao hứng, ít nhất hắn so với Tuyên vương tốt hơn nhiều.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Tiêu Cửu Uyên hơi nheo lại đồng mâu nhìn Vân Thiên Vũ hảo tâm nói.
"Mặc dù ngươi là vì tức giận Tuyên vương điện hạ mới nói ra, nhưng không cho phép đó là lời trong lòng của ngươi, cho nên bổn vương hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không được thích bổn vương, đến lúc đó ngươi sẽ thương tâm."
Mặt Vân Thiên Vũ càng đen hơn, con ngươi sắc bén như đao giống nhau ánh sáng, bắn thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên trên tháp mềm.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi cho rằng ta sẽ thích ngươi sao?"
Cuồng vọng tự đại như vậy, trong mắt không có người khác, mọi cách ghét bỏ nam nhân của nàng, nàng sẽ thích sao, đầu óc của nàng không hư có được hay không.
Vân Thiên Vũ nói, cùng với ánh mắt chán ghét kia, lập tức khiến cho Tiêu Cửu Uyên mất hứng, hai mắt long lên âm trầm, rét buốt nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thấy tâm tình hắn không tốt, cuối cùng thoải mái hơn, quả nhiên chỉ cần tâm tình không tốt Tiêu Cửu Uyên không tốt, thì nàng liền tốt a.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa cười lạnh nói.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi yên tâm đi, nam nhân ta thích tuyệt đối không phải là ngươi, ta thích nam nhân cưng chìu ta yêu ta đau lòng vì ta bảo hộ ta, thử hỏi ngươi có được không, cho nên ngươi một chút cũng không cần lo lắng cho ta sẽ thích ngươi, sẽ đối với ngươi liều chết dây dưa, chờ đến khi bắt được hung thủ giết vị hôn thê của ngươi, ta thay ngươi giải độc, quan hệ giữa hai chúng ta liền hoàn toàn kết thúc, từ đó về sau nam cưới nữ gả không can thiệp chuyện của nhau."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, trong lòng Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt có chút không thoải mái, nhưng hắn vẫn chưa kịp hiểu cảm giác kỳ quái trong lòng, bên cạnh Vân Thiên Vũ đột nhiên ôn hòa mở miệng.
"Tiêu Cửu Uyên, ta cũng tốt tâm nhắc nhở ngươi một câu?"
Tiêu Cửu Uyên nhíu mi nhìn Vân Thiên Vũ, trong mắt nàng tràn đầy tự tiếu phi tiếu, sâu kín nói: "Tiêu Cửu Uyên, ngươi cũng không cần thích ta, nếu như ngươi thích ta, ta sẽ quăng một cái tát lên mặt ngươi."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu, trong nháy mắt bất khả tư nghị, mắt phượng nheo lại, khóe môi nở nụ cười, cuối cùng hắn không nhịn được vui vẻ bật cười.
Bộ dáng không nói ra được mị hoặc mê người, cùng với dáng vẻ lười biếng đứng lên.
"Vân Thiên Vũ, ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không có cơ hội tát bổn vương."
Vet mặt Tiêu Cửu Uyên cuồng vọng, vốn là tuấn mỹ tuyệt luân, bởi vì phần cuồng vọng này, càng phát sáng chói mắt.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh nói: "Tiêu Dạ Thần là bằng hữu của ta, ta cùng bằng hữu đi ra ngoài uống một chén trà thế nào."
"Bằng hữu?"
Tiêu Cửu Uyên cười, hắn cũng không tin nữ nhân này không biết Tiêu Dạ Thần đối với nàng có ý định khác.
Nữ nhân dối trá.
Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Vân Thiên Vũ, trong chốc lát, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi tốt hơn, khó có khi có được ôn hòa, nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Bổn vương nghe nói ngươi cho rằng dáng dấp của bổn vương so Tuyên vương anh tuấn hơn, so với Tuyên vương có năng lực hơn, so với Tuyên vương tiền tài nhiều hơn, cho nên lúc trước ngươi cố ý ẩn nấp tất cả tài năng, vì để có một ngày Tuyên vương lui hôn, thuận lợi gả cho bổn vương."
Tiêu Cửu Uyên nói xong khiến cho Vân Thiên Vũ mặt đầy hắc tuyến, nàng biết Tiêu Cửu Uyên có phái người âm thầm nhìn nàng chằm chằm, xem ai táy máy tay chân muốn hại nàng, để từ đó dễ tìm được người giết chết vị hôn thê trước kia của hắn, nhưng nàng không nghĩ họ lại nhàm chán như vậy, thậm chí ngay cả lời nàng trong lúc tức giận nói với Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng truyền về.
Vân Thiên Vũ tức giận nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Tiêu Cửu Uyên, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu ta vì tức giận nam nhân cặn bã kia mà nói ra sao?"
Tiêu Cửu Uyên tự nhiên biết, nhưng mặc dù biết trong lòng cũng cao hứng, ít nhất hắn so với Tuyên vương tốt hơn nhiều.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Tiêu Cửu Uyên hơi nheo lại đồng mâu nhìn Vân Thiên Vũ hảo tâm nói.
"Mặc dù ngươi là vì tức giận Tuyên vương điện hạ mới nói ra, nhưng không cho phép đó là lời trong lòng của ngươi, cho nên bổn vương hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không được thích bổn vương, đến lúc đó ngươi sẽ thương tâm."
Mặt Vân Thiên Vũ càng đen hơn, con ngươi sắc bén như đao giống nhau ánh sáng, bắn thẳng về phía Tiêu Cửu Uyên trên tháp mềm.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi cho rằng ta sẽ thích ngươi sao?"
Cuồng vọng tự đại như vậy, trong mắt không có người khác, mọi cách ghét bỏ nam nhân của nàng, nàng sẽ thích sao, đầu óc của nàng không hư có được hay không.
Vân Thiên Vũ nói, cùng với ánh mắt chán ghét kia, lập tức khiến cho Tiêu Cửu Uyên mất hứng, hai mắt long lên âm trầm, rét buốt nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thấy tâm tình hắn không tốt, cuối cùng thoải mái hơn, quả nhiên chỉ cần tâm tình không tốt Tiêu Cửu Uyên không tốt, thì nàng liền tốt a.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa cười lạnh nói.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi yên tâm đi, nam nhân ta thích tuyệt đối không phải là ngươi, ta thích nam nhân cưng chìu ta yêu ta đau lòng vì ta bảo hộ ta, thử hỏi ngươi có được không, cho nên ngươi một chút cũng không cần lo lắng cho ta sẽ thích ngươi, sẽ đối với ngươi liều chết dây dưa, chờ đến khi bắt được hung thủ giết vị hôn thê của ngươi, ta thay ngươi giải độc, quan hệ giữa hai chúng ta liền hoàn toàn kết thúc, từ đó về sau nam cưới nữ gả không can thiệp chuyện của nhau."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, trong lòng Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt có chút không thoải mái, nhưng hắn vẫn chưa kịp hiểu cảm giác kỳ quái trong lòng, bên cạnh Vân Thiên Vũ đột nhiên ôn hòa mở miệng.
"Tiêu Cửu Uyên, ta cũng tốt tâm nhắc nhở ngươi một câu?"
Tiêu Cửu Uyên nhíu mi nhìn Vân Thiên Vũ, trong mắt nàng tràn đầy tự tiếu phi tiếu, sâu kín nói: "Tiêu Cửu Uyên, ngươi cũng không cần thích ta, nếu như ngươi thích ta, ta sẽ quăng một cái tát lên mặt ngươi."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu, trong nháy mắt bất khả tư nghị, mắt phượng nheo lại, khóe môi nở nụ cười, cuối cùng hắn không nhịn được vui vẻ bật cười.
Bộ dáng không nói ra được mị hoặc mê người, cùng với dáng vẻ lười biếng đứng lên.
"Vân Thiên Vũ, ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không có cơ hội tát bổn vương."
Vet mặt Tiêu Cửu Uyên cuồng vọng, vốn là tuấn mỹ tuyệt luân, bởi vì phần cuồng vọng này, càng phát sáng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.