Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 39: Tặng đan dược (4)
Ngư Tiểu Đồng
08/07/2017
Tiêu Dạ Thần cũng không có đem lời của nàng để ở trong lòng, mà chỉ vào bình thuốc trong tay Vân Thiên Vũ nói: "Thuốc trong bình này là hai viên
thuốc, một viên là dưỡng nguyên đan, một viên là kim sang đan. Dưỡng
nguyên đan dùng để bổ dưỡng nguyên khí, kim sang đan dùng trị liệu vết
thương trên người của ngươi, ngươi mau ăn vào đi."
Tiêu Dạ Thần dứt lời, trong đầu Vân Thiên Vũ lập tức hiện ra một chút chuyện có liên quan với đan dược, trước mắt mình đang ở thế giới, trừ đại phu chữa bệnh chữa thương bên ngoài, còn có luyện đan sư, luyện đan sư đặc biệt luyện chế đan dược.
Bọn họ luyện chế ra đan dược, hiệu quả hết sức kinh người, bất quá luyện đan sư hết sức khan hiếm, cả Đông Ly quốc cũng không có xuất hiện qua mấy luyện đan sư.
Bởi vì luyện đan sư thưa thớt, đan dược cũng hết sức trân quý.
Hiện tại Tiêu Dạ Thần lại lấy đan dược trân quý như thế đưa cho nàng.
Phần nhân tình này cũng không phải lớn bình thường.
"Tiêu Dạ Thần, đan dược này hết sức trân quý, ngươi nên lấy lại đi thôi."
Vân Thiên Vũ đưa đan dược trong tay đến trước mặt Tiêu Dạ Thần, tính toán trả lại cho hắn.
Tiêu Dạ Thần lập tức lạnh mặt, bất mãn nhìn chằm chằm nàng.
"Để cho ngươi dùng ngươi liền dùng, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy, đan dược trân quý đi nữa, chẳng lẽ so với mạng người đáng tiền sao? Phải biết người bình thường muốn lấy được đồ của ta, căn bản không thể, ngươi ngược lại, dùng mọi cách đẩy ra, đúng là làm cho người mất hứng."
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần, từ từ thu hồi tay, lúc này nàng quả thật cần những đan dược này, nếu Tiêu Dạ Thần chấp nhất muốn đưa nàng, nàng liền lấy, ngày sau nhất định sẽ hoàn trả hắn nhân tình này.
Trong lòng Vân Thiên Vũ âm thầm quyết định, sau đó mở nắp bình dưỡng nguyên đan, đổ ra dưỡng nguyên đan, chỉ là nàng cũng không có đưa vào trong miệng của mình, mà trực tiếp đưa vào trong miệng Họa Mi nằm trên giường.
Lần này Tiêu Dạ Thần giật mình, kêu lên: "Ngươi làm gì, ta đưa ngươi, ngươi cho người khác dùng cái gì."
Vân Thiên Vũ nắm dưỡng nguyên đan, nhìn Tiêu Dạ Thần: "Không phải nói tặng cho ta sao, nếu tặng cho ta, ta xử lý như thế nào là chuyện của ta đi."
Tiêu Dạ Thần im lặng nhìn Vân Thiên Vũ, nha đầu này thật không biết đan dược này rất quý a, nàng cho rằng đan dược này rất rẻ sao, cứ như vậy cho một tiểu nha đầu dùng.
Hơn hết nhìn khuôn mặt Vân Thiên Vũ nào có dáng vẻ muốn thu hồi lại, Tiêu Dạ Thần chỉ đành phải bất đắc dĩ phất tay: "Tốt lắm, ngươi cho nàng dùng đi, ta thật là xen vào việc của người khác."
Vân Thiên Vũ cũng không có nhìn Tiêu Dạ Thần, mà cúi đầu đem Dưỡng Nguyên Đan đút vào trong miệng Họa Mi.
Nàng vừa uy Họa Mi ăn Dưỡng Nguyên Đan, vừa nhẹ giọng nói: "Không, nhân tình này của ngươi ta nhớ kỹ."
Vân Thiên Vũ đút Dưỡng Nguyên Đan trong tay vào miệng Họa Mi, Họa Mi theo bản năng nuốt xuống.
Tiêu Dạ Thần nhìn sắc mặt nàng đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng bởi vì vết thương trên người đau đến đổ mồ hôi lạnh, liền thúc giục: "Tốt lắm, ngươi cho nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan đi, ngươi tự mình nhanh lên một chút ăn kim sang đan đi, ăn vào liền hết đau."
Lần này Vân Thiên Vũ không có cự tuyệt, thật nhanh mở ra bình thuốc, đổ ra kim sang đan, rất nhanh ăn kim sang đan vào.
Kim sang đan vào bụng, rất nhanh nàng liền cảm nhận được trong cơ thể có một hơi nhiệt nóng tràn ra đến tứ chi của nàng, đau đớn trên người nàng cũng giảm bớt một chút xíu, ngay cả đau đớn trên chân cũng không cảm giác được.
Vân Thiên Vũ cúi đầu nhìn lại, liền thấy mình lúc trước chân sưng như bánh bao , từ từ gầy đi xuống.
Nơi bị trật cũng trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, tuyệt không đau.
Lúc trước thân thể đau đớn, vào giờ khắc này cũng không cảm giác được đau đớn, nàng theo bản năng đưa tay đi sờ vết thương trên người, thế nhưng khép lại.
Đan dược này thần kỳ như thế.
Editor: Huynhnhu142
Chương 40: Chó cắn chó (1)
Trong phòng, Vân Thiên Vũ đang sợ hãi than, Họa Mi trên giường cũng tỉnh, hơn nữa sắc mặt của nàng hết sức đỏ thắm, tuyệt không vàng vọt như lúc trước, nàng mở một đôi mắt nhìn người trong phòng.
Trước tiên thấy được người đứng thẳng trước giường là Tiêu Dạ Thần, không khỏi la hoảng lên: "Ngươi, ngươi thế nào ở."
Vân Thiên Vũ nghe được tiếng Họa Mi sợ hãi kêu lên, nhìn sang, phát hiện Họa Mi lúc trước suy yếu vô lực, lúc này cũng khôi phục lại, không giống như trước suy yếu vô lực.
Đan dược này thật lợi hại, Vân Thiên Vũ lần nữa cảm thán một phen.
Nhìn Họa Mi khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Thần, Vân Thiên Vũ vội vàng mở miệng: "Ngươi không cần khẩn trương, Tiêu thế tử tới đưa thuốc cho chúng ta, ngươi bây giờ cảm thấy như thế nào?"
Vân Thiên Vũ vừa nói, Họa Mi mới cảm giác được trên người mình không giống như vậy trước, khuôn mặt hoang mang lật người ngồi dậy, nhưng không choáng váng đầu hoa mắt, sức lực so với trước kia rất tốt.
"Tiểu thư, tại sao ta không có việc gì, hơn nữa tinh thần đặc biệt tốt."
Họa Mi trước bị thương không tính là nặng, chẳng qua thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến thân thể nàng hết sức suy yếu, cho nên mới phải ngất đi.
Lúc trước Vân Thiên Vũ cho nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan, Dưỡng Nguyên Đan chính là dùng mười loại thuốc bổ luyện chế mà thành, cho nên Họa Mi sau khi ăn vào, rất nhanh tinh thần lực hồi phục.
Họa Mi dứt lời, Vân Thiên Vũ vẫn không nói gì, Tiêu Dạ Thần liền nói chuyện.
"Tiểu thư nhà ngươi đem Dưỡng Nguyên Đan trân quý vô cùng cho ngươi ăn, ngươi tự nhiên tinh thần tốt lắm, đáng tiếc tinh thần của nàng không được tốt như vậy."
Nghĩ tới đây cái, Tiêu Dạ Thần vẫn còn có chút tức giận bất bình.
Hắn nhất thời hảo tâm cầm vội tới cho Vân Thiên Vũ dùng, muốn nàng sau này có nghị lực bảo toàn mình, không nghĩ tới nàng cũng lấy cho một tiểu nha đầu dùng, thật là lãng phí một lòng.
Vân Thiên Vũ tự nhiên nghe được bất bình trong lời nói của Tiêu Dạ Thần, chỉ là nàng không để ý đến.
Họa Mi nghe Tiêu Dạ Thần nói, lập tức hiểu tại sao sinh lực mình tốt như vậy, so từ trước sinh lực mình còn tốt hơn, thì ra nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan.
Đan dược trân quý vô cùng, người bình thường cả đời cũng chưa từng thấy qua đan dược, chớ đừng nói chi dùng đan dược, không nghĩ tới Tiêu thế tử đưa đan dược cho tiểu thư, tiểu thư lại cho nàng dùng.
Nhưng nàng càng hy vọng đan dược này tiểu thư dùng.
"Tiểu thư."
"Tốt lắm, đừng khóc, thân thể ta cũng không tệ lắm, không cần dùng."
Vân Thiên Vũ không thích nhất trường hợp khóc sướt mướt như vậy, cho nên mặt lạnh mở miệng, nàng ra lệnh cho Họa sau, liền tự quay đầu nhìn về Tiêu Dạ Thần: "Tiêu thế tử, tối nay phần nhân tình này, ta ngày sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi, ngươi yên tâm."
Tiêu Dạ Thần cau mày nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, đã nói nàng không cần trả, không cần nàng trả, nha đầu này thế nào bướng bỉnh như vậy.
Hắn đang muốn giáo huấn Vân Thiên Vũ đôi câu, vừa ngẩng đầu liền thấy dưới ánh đèn, vết sẹo kết vảy trên mặt Vân Thiên Vũ, bừa bãi hứng thú bố trí ở trên mặt của nàng, có vẻ hết sức dử tợn.
Nữ tử cho tới bây giờ chính là xem trọng dung nhan của mình, nàng bây giờ không thấy vết thương trên mặt mình, nếu nhìn thấy vết thương trên mặt, chỉ sợ nàng phải thương tâm đến chết.
Tiêu Dạ Thần suy nghĩ an ủi Vân Thiên Vũ nói: "Mặc dù ngươi ăn kim sang đan, hết đau đớn, làm cho vết thương khép lại, nội thương trên căn bản tốt lắm, nhưng kim sang đan chỉ trì nội thương, cũng không thể xóa vết sẹo trên người, bất quá ngươi đừng lo lắng, vết sẹo này không phải là không có biện pháp đi, Lăng Vân Tông có luyện đan sư, các nàng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược trân quý, ta tương nhất."
Tiêu Dạ Thần đang nói, trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm thầm thì, thanh âm này cắt đứt lời của Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần dứt lời, trong đầu Vân Thiên Vũ lập tức hiện ra một chút chuyện có liên quan với đan dược, trước mắt mình đang ở thế giới, trừ đại phu chữa bệnh chữa thương bên ngoài, còn có luyện đan sư, luyện đan sư đặc biệt luyện chế đan dược.
Bọn họ luyện chế ra đan dược, hiệu quả hết sức kinh người, bất quá luyện đan sư hết sức khan hiếm, cả Đông Ly quốc cũng không có xuất hiện qua mấy luyện đan sư.
Bởi vì luyện đan sư thưa thớt, đan dược cũng hết sức trân quý.
Hiện tại Tiêu Dạ Thần lại lấy đan dược trân quý như thế đưa cho nàng.
Phần nhân tình này cũng không phải lớn bình thường.
"Tiêu Dạ Thần, đan dược này hết sức trân quý, ngươi nên lấy lại đi thôi."
Vân Thiên Vũ đưa đan dược trong tay đến trước mặt Tiêu Dạ Thần, tính toán trả lại cho hắn.
Tiêu Dạ Thần lập tức lạnh mặt, bất mãn nhìn chằm chằm nàng.
"Để cho ngươi dùng ngươi liền dùng, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy, đan dược trân quý đi nữa, chẳng lẽ so với mạng người đáng tiền sao? Phải biết người bình thường muốn lấy được đồ của ta, căn bản không thể, ngươi ngược lại, dùng mọi cách đẩy ra, đúng là làm cho người mất hứng."
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần, từ từ thu hồi tay, lúc này nàng quả thật cần những đan dược này, nếu Tiêu Dạ Thần chấp nhất muốn đưa nàng, nàng liền lấy, ngày sau nhất định sẽ hoàn trả hắn nhân tình này.
Trong lòng Vân Thiên Vũ âm thầm quyết định, sau đó mở nắp bình dưỡng nguyên đan, đổ ra dưỡng nguyên đan, chỉ là nàng cũng không có đưa vào trong miệng của mình, mà trực tiếp đưa vào trong miệng Họa Mi nằm trên giường.
Lần này Tiêu Dạ Thần giật mình, kêu lên: "Ngươi làm gì, ta đưa ngươi, ngươi cho người khác dùng cái gì."
Vân Thiên Vũ nắm dưỡng nguyên đan, nhìn Tiêu Dạ Thần: "Không phải nói tặng cho ta sao, nếu tặng cho ta, ta xử lý như thế nào là chuyện của ta đi."
Tiêu Dạ Thần im lặng nhìn Vân Thiên Vũ, nha đầu này thật không biết đan dược này rất quý a, nàng cho rằng đan dược này rất rẻ sao, cứ như vậy cho một tiểu nha đầu dùng.
Hơn hết nhìn khuôn mặt Vân Thiên Vũ nào có dáng vẻ muốn thu hồi lại, Tiêu Dạ Thần chỉ đành phải bất đắc dĩ phất tay: "Tốt lắm, ngươi cho nàng dùng đi, ta thật là xen vào việc của người khác."
Vân Thiên Vũ cũng không có nhìn Tiêu Dạ Thần, mà cúi đầu đem Dưỡng Nguyên Đan đút vào trong miệng Họa Mi.
Nàng vừa uy Họa Mi ăn Dưỡng Nguyên Đan, vừa nhẹ giọng nói: "Không, nhân tình này của ngươi ta nhớ kỹ."
Vân Thiên Vũ đút Dưỡng Nguyên Đan trong tay vào miệng Họa Mi, Họa Mi theo bản năng nuốt xuống.
Tiêu Dạ Thần nhìn sắc mặt nàng đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng bởi vì vết thương trên người đau đến đổ mồ hôi lạnh, liền thúc giục: "Tốt lắm, ngươi cho nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan đi, ngươi tự mình nhanh lên một chút ăn kim sang đan đi, ăn vào liền hết đau."
Lần này Vân Thiên Vũ không có cự tuyệt, thật nhanh mở ra bình thuốc, đổ ra kim sang đan, rất nhanh ăn kim sang đan vào.
Kim sang đan vào bụng, rất nhanh nàng liền cảm nhận được trong cơ thể có một hơi nhiệt nóng tràn ra đến tứ chi của nàng, đau đớn trên người nàng cũng giảm bớt một chút xíu, ngay cả đau đớn trên chân cũng không cảm giác được.
Vân Thiên Vũ cúi đầu nhìn lại, liền thấy mình lúc trước chân sưng như bánh bao , từ từ gầy đi xuống.
Nơi bị trật cũng trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, tuyệt không đau.
Lúc trước thân thể đau đớn, vào giờ khắc này cũng không cảm giác được đau đớn, nàng theo bản năng đưa tay đi sờ vết thương trên người, thế nhưng khép lại.
Đan dược này thần kỳ như thế.
Editor: Huynhnhu142
Chương 40: Chó cắn chó (1)
Trong phòng, Vân Thiên Vũ đang sợ hãi than, Họa Mi trên giường cũng tỉnh, hơn nữa sắc mặt của nàng hết sức đỏ thắm, tuyệt không vàng vọt như lúc trước, nàng mở một đôi mắt nhìn người trong phòng.
Trước tiên thấy được người đứng thẳng trước giường là Tiêu Dạ Thần, không khỏi la hoảng lên: "Ngươi, ngươi thế nào ở."
Vân Thiên Vũ nghe được tiếng Họa Mi sợ hãi kêu lên, nhìn sang, phát hiện Họa Mi lúc trước suy yếu vô lực, lúc này cũng khôi phục lại, không giống như trước suy yếu vô lực.
Đan dược này thật lợi hại, Vân Thiên Vũ lần nữa cảm thán một phen.
Nhìn Họa Mi khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Thần, Vân Thiên Vũ vội vàng mở miệng: "Ngươi không cần khẩn trương, Tiêu thế tử tới đưa thuốc cho chúng ta, ngươi bây giờ cảm thấy như thế nào?"
Vân Thiên Vũ vừa nói, Họa Mi mới cảm giác được trên người mình không giống như vậy trước, khuôn mặt hoang mang lật người ngồi dậy, nhưng không choáng váng đầu hoa mắt, sức lực so với trước kia rất tốt.
"Tiểu thư, tại sao ta không có việc gì, hơn nữa tinh thần đặc biệt tốt."
Họa Mi trước bị thương không tính là nặng, chẳng qua thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến thân thể nàng hết sức suy yếu, cho nên mới phải ngất đi.
Lúc trước Vân Thiên Vũ cho nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan, Dưỡng Nguyên Đan chính là dùng mười loại thuốc bổ luyện chế mà thành, cho nên Họa Mi sau khi ăn vào, rất nhanh tinh thần lực hồi phục.
Họa Mi dứt lời, Vân Thiên Vũ vẫn không nói gì, Tiêu Dạ Thần liền nói chuyện.
"Tiểu thư nhà ngươi đem Dưỡng Nguyên Đan trân quý vô cùng cho ngươi ăn, ngươi tự nhiên tinh thần tốt lắm, đáng tiếc tinh thần của nàng không được tốt như vậy."
Nghĩ tới đây cái, Tiêu Dạ Thần vẫn còn có chút tức giận bất bình.
Hắn nhất thời hảo tâm cầm vội tới cho Vân Thiên Vũ dùng, muốn nàng sau này có nghị lực bảo toàn mình, không nghĩ tới nàng cũng lấy cho một tiểu nha đầu dùng, thật là lãng phí một lòng.
Vân Thiên Vũ tự nhiên nghe được bất bình trong lời nói của Tiêu Dạ Thần, chỉ là nàng không để ý đến.
Họa Mi nghe Tiêu Dạ Thần nói, lập tức hiểu tại sao sinh lực mình tốt như vậy, so từ trước sinh lực mình còn tốt hơn, thì ra nàng ăn Dưỡng Nguyên Đan.
Đan dược trân quý vô cùng, người bình thường cả đời cũng chưa từng thấy qua đan dược, chớ đừng nói chi dùng đan dược, không nghĩ tới Tiêu thế tử đưa đan dược cho tiểu thư, tiểu thư lại cho nàng dùng.
Nhưng nàng càng hy vọng đan dược này tiểu thư dùng.
"Tiểu thư."
"Tốt lắm, đừng khóc, thân thể ta cũng không tệ lắm, không cần dùng."
Vân Thiên Vũ không thích nhất trường hợp khóc sướt mướt như vậy, cho nên mặt lạnh mở miệng, nàng ra lệnh cho Họa sau, liền tự quay đầu nhìn về Tiêu Dạ Thần: "Tiêu thế tử, tối nay phần nhân tình này, ta ngày sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi, ngươi yên tâm."
Tiêu Dạ Thần cau mày nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, đã nói nàng không cần trả, không cần nàng trả, nha đầu này thế nào bướng bỉnh như vậy.
Hắn đang muốn giáo huấn Vân Thiên Vũ đôi câu, vừa ngẩng đầu liền thấy dưới ánh đèn, vết sẹo kết vảy trên mặt Vân Thiên Vũ, bừa bãi hứng thú bố trí ở trên mặt của nàng, có vẻ hết sức dử tợn.
Nữ tử cho tới bây giờ chính là xem trọng dung nhan của mình, nàng bây giờ không thấy vết thương trên mặt mình, nếu nhìn thấy vết thương trên mặt, chỉ sợ nàng phải thương tâm đến chết.
Tiêu Dạ Thần suy nghĩ an ủi Vân Thiên Vũ nói: "Mặc dù ngươi ăn kim sang đan, hết đau đớn, làm cho vết thương khép lại, nội thương trên căn bản tốt lắm, nhưng kim sang đan chỉ trì nội thương, cũng không thể xóa vết sẹo trên người, bất quá ngươi đừng lo lắng, vết sẹo này không phải là không có biện pháp đi, Lăng Vân Tông có luyện đan sư, các nàng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược trân quý, ta tương nhất."
Tiêu Dạ Thần đang nói, trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm thầm thì, thanh âm này cắt đứt lời của Tiêu Dạ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.