Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 790: Vây giết
Ngư Tiểu Đồng
15/08/2018
Trong tay Gia Cát Cẩn trống rỗng, gã đột nhiên biến sắc, nhanh chóng lách người tấn công về phía Ảnh Tử.
Còn Tiêu Cửu Uyên khi nãy vừa ngã xuống bây giờ đã lại bật dậy, bay vụt lên không trung.
Hắn phất tay, một đạo linh lực cực đại nhắm thẳng vào Gia Cát Cẩn, đồng thời hắn hét vang: “Đi chết đi.”
Gia Cát Cẩn vốn dĩ đang muốn đuổi theo Ảnh Tử muốn cướp lại Vân Thiên Vũ, không ngờ tới Tiêu Cửu Uyên vừa bị thương lại đột nhiên bay vọt lên và phóng một trận linh lực trấn áp gã.
Gã tái nhợt đi, nhanh như chớp vận linh lực chống đỡ đại trận linh lực đang đổ ụp xuống đầu mình.
Lúc này gã đã hiểu ra.
Khi nãy Tiêu Cửu Uyên cơ bản không phải là thua mà hắn chỉ giả vờ để đánh lạc hướng gã, tạo cơ hội cho thuộc hạ từ trong bóng tối có thể thuận lợi tiến đến và cướp Vân Thiên Vũ.
Thế mà gã lại trúng kế.
A a, đáng hận.
Gia Cát Cẩn giơ tay vận linh lực công kích lại đại trận linh lực của Tiêu Cửu Uyên.
Tiếng bang bang vang lên không ngừng.
Tiêu Cửu Uyên thấy Gia Cát Cẩn đã chặn được Cửu Lôi Phệ linh trận của mình nên nhanh tay tạo ra đại trận pháp.
Đại trận vừa tan thì một tòa trận pháp khác lại bao trùm lên.
Sắc mặt Gia Cát Cẩn đã trở nên xám xịt, gã vội lấy ma trượng Giao Long Diệt ra.
Gã dùng hết toàn bộ linh lực của chính mình vận vào ma trượng Giao Long Diệt, ầm một tiếng, ma trượng Giao Long Diệt kia hóa thành một con thuồng luồng và một con rồng lớn hung hăng muốn phá vỡ hai tòa đại linh trận pháp.
Đùng vang một tiếng, linh lực va nhau nổ tung.
Thân thể của Gia Cát Cẩn bị linh lực đập mạnh khiến gã bị ngã văng ra ngoài.
Nhưng rất may cho gã là hai tòa Cửu Lôi Phệ linh trận của Tiêu Cửu Uyên đã bị ma trượng Giao Long Diệt phá vỡ.
Cách đó không xa, Tiêu Cửu Uyên không màng đến Gia Cát Cẩn, hắn đi thẳng đến chỗ Ảnh Tử.
Gia Cát Cẩn đương nhiên thấy được hành động của hắn, gã cũng nhanh chóng phóng vọt đến bên cạnh Ảnh Tử.
Ý đồ của gã chính là đoạt lại Vân Thiên Vũ trên tay Ảnh Tử.
Ảnh Tử chính là lam linh cao thủ, sao có thể dễ dàng để cho Gia Cát Cẩn cướp chủ nhân từ trong tay y ra chứ.
Y nhanh tay ném ra một quả linh lôi đan, sau đó dùng linh lực kích nổ
Linh lôi đan nổ tung, ngăn cản bước tiến của Gia Cát Cẩn, Tiêu Cửu Uyên vội chạy đến bên cạnh Ảnh Tử.
Ảnh Tử duỗi tay thả Vân Thiên Vũ còn đang hôn mê trong lồng ngực mình ra, giao cho Tiêu Cửu Uyên.
Y trầm giọng nói: “Ly thân vương gia hãy bảo vệ tốt chủ nhân của ta, ta sẽ xử lý gã.”
Tiêu Cửu Uyên vừa ôm Vân Thiên Vũ vừa sai sử Hắc Diệu: “Hắc Diệu, giúp Ảnh Tử giết chết Gia Cát Cẩn.”
Lần này hắn nhất định phải tiệt đường sống của kẻ kia.
Hắc Diệu nhanh nhẹn cùng Ảnh Tử phóng thẳng đến chỗ Gia Cát Cẩn.
Thủ hạ của Gia Cát Cẩn vô cùng lo sợ mà chạy sang bảo vệ chủ tử.
Tiêu Cửu Uyên liền nhanh chóng ra lệnh: “Tất cả cùng ngăn cản thủ hạ của Nam Chiêu Thái tử.”
“Giết, một tên cũng không chừa.”
Mệnh lệnh vừa được ban, tất cả các thủ hạ tinh nhuệ của Tiêu Cửu Uyên liền hướng thẳng về phía đám thuộc hạ của Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn mà giết.
Trên bờ vang lên tiếng chém giết nhau không dứt.
Người dùng linh lực để chiến đấu, uy lực cực mạnh.
Trên mặt nước đập vào vô số đợt sóng lớn.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Tiêu Cửu Uyên không để ý tới người khác mà chỉ ôm chặt Vân Thiên Vũ, bao lo âu trong lòng rốt cuộc cũng tiêu biến.
Nhưng nhìn thấy Vũ Nhi rất yên lặng không một chút phản ứng.
Tiêu Cửu Uyên lại nhịn không được mà lo lắng vội cúi người kêu nàng: “Vũ Nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lại đi.”
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ vẫn hôn mê như cũ, Tiêu Cửu Uyên biết nàng đã bị Gia Cát Cẩn hạ dược, cho nên mới hôn mê không tỉnh được.
Liệu nàng có bị nguy hiểm không, có chuyện gì xảy ra với nàng không.
Tiêu Cửu Uyên tuy vô cùng lo lắng, nhưng hắn vẫn nhận thấy Gia Cát Cẩn rất coi trọng nàng, ắt hẳn gã sẽ không hạ độc Vân Thiên Vũ đâu.
Thứ dược mà gã hạ trên người Vũ Nhi có thể là gây mê dược.
Tuy vậy nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn không thể ngừng lo lắng, hắn ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ, vút tới chiến trận trên mặt nước.
Còn Tiêu Cửu Uyên khi nãy vừa ngã xuống bây giờ đã lại bật dậy, bay vụt lên không trung.
Hắn phất tay, một đạo linh lực cực đại nhắm thẳng vào Gia Cát Cẩn, đồng thời hắn hét vang: “Đi chết đi.”
Gia Cát Cẩn vốn dĩ đang muốn đuổi theo Ảnh Tử muốn cướp lại Vân Thiên Vũ, không ngờ tới Tiêu Cửu Uyên vừa bị thương lại đột nhiên bay vọt lên và phóng một trận linh lực trấn áp gã.
Gã tái nhợt đi, nhanh như chớp vận linh lực chống đỡ đại trận linh lực đang đổ ụp xuống đầu mình.
Lúc này gã đã hiểu ra.
Khi nãy Tiêu Cửu Uyên cơ bản không phải là thua mà hắn chỉ giả vờ để đánh lạc hướng gã, tạo cơ hội cho thuộc hạ từ trong bóng tối có thể thuận lợi tiến đến và cướp Vân Thiên Vũ.
Thế mà gã lại trúng kế.
A a, đáng hận.
Gia Cát Cẩn giơ tay vận linh lực công kích lại đại trận linh lực của Tiêu Cửu Uyên.
Tiếng bang bang vang lên không ngừng.
Tiêu Cửu Uyên thấy Gia Cát Cẩn đã chặn được Cửu Lôi Phệ linh trận của mình nên nhanh tay tạo ra đại trận pháp.
Đại trận vừa tan thì một tòa trận pháp khác lại bao trùm lên.
Sắc mặt Gia Cát Cẩn đã trở nên xám xịt, gã vội lấy ma trượng Giao Long Diệt ra.
Gã dùng hết toàn bộ linh lực của chính mình vận vào ma trượng Giao Long Diệt, ầm một tiếng, ma trượng Giao Long Diệt kia hóa thành một con thuồng luồng và một con rồng lớn hung hăng muốn phá vỡ hai tòa đại linh trận pháp.
Đùng vang một tiếng, linh lực va nhau nổ tung.
Thân thể của Gia Cát Cẩn bị linh lực đập mạnh khiến gã bị ngã văng ra ngoài.
Nhưng rất may cho gã là hai tòa Cửu Lôi Phệ linh trận của Tiêu Cửu Uyên đã bị ma trượng Giao Long Diệt phá vỡ.
Cách đó không xa, Tiêu Cửu Uyên không màng đến Gia Cát Cẩn, hắn đi thẳng đến chỗ Ảnh Tử.
Gia Cát Cẩn đương nhiên thấy được hành động của hắn, gã cũng nhanh chóng phóng vọt đến bên cạnh Ảnh Tử.
Ý đồ của gã chính là đoạt lại Vân Thiên Vũ trên tay Ảnh Tử.
Ảnh Tử chính là lam linh cao thủ, sao có thể dễ dàng để cho Gia Cát Cẩn cướp chủ nhân từ trong tay y ra chứ.
Y nhanh tay ném ra một quả linh lôi đan, sau đó dùng linh lực kích nổ
Linh lôi đan nổ tung, ngăn cản bước tiến của Gia Cát Cẩn, Tiêu Cửu Uyên vội chạy đến bên cạnh Ảnh Tử.
Ảnh Tử duỗi tay thả Vân Thiên Vũ còn đang hôn mê trong lồng ngực mình ra, giao cho Tiêu Cửu Uyên.
Y trầm giọng nói: “Ly thân vương gia hãy bảo vệ tốt chủ nhân của ta, ta sẽ xử lý gã.”
Tiêu Cửu Uyên vừa ôm Vân Thiên Vũ vừa sai sử Hắc Diệu: “Hắc Diệu, giúp Ảnh Tử giết chết Gia Cát Cẩn.”
Lần này hắn nhất định phải tiệt đường sống của kẻ kia.
Hắc Diệu nhanh nhẹn cùng Ảnh Tử phóng thẳng đến chỗ Gia Cát Cẩn.
Thủ hạ của Gia Cát Cẩn vô cùng lo sợ mà chạy sang bảo vệ chủ tử.
Tiêu Cửu Uyên liền nhanh chóng ra lệnh: “Tất cả cùng ngăn cản thủ hạ của Nam Chiêu Thái tử.”
“Giết, một tên cũng không chừa.”
Mệnh lệnh vừa được ban, tất cả các thủ hạ tinh nhuệ của Tiêu Cửu Uyên liền hướng thẳng về phía đám thuộc hạ của Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn mà giết.
Trên bờ vang lên tiếng chém giết nhau không dứt.
Người dùng linh lực để chiến đấu, uy lực cực mạnh.
Trên mặt nước đập vào vô số đợt sóng lớn.
Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng.
Tiêu Cửu Uyên không để ý tới người khác mà chỉ ôm chặt Vân Thiên Vũ, bao lo âu trong lòng rốt cuộc cũng tiêu biến.
Nhưng nhìn thấy Vũ Nhi rất yên lặng không một chút phản ứng.
Tiêu Cửu Uyên lại nhịn không được mà lo lắng vội cúi người kêu nàng: “Vũ Nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lại đi.”
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ vẫn hôn mê như cũ, Tiêu Cửu Uyên biết nàng đã bị Gia Cát Cẩn hạ dược, cho nên mới hôn mê không tỉnh được.
Liệu nàng có bị nguy hiểm không, có chuyện gì xảy ra với nàng không.
Tiêu Cửu Uyên tuy vô cùng lo lắng, nhưng hắn vẫn nhận thấy Gia Cát Cẩn rất coi trọng nàng, ắt hẳn gã sẽ không hạ độc Vân Thiên Vũ đâu.
Thứ dược mà gã hạ trên người Vũ Nhi có thể là gây mê dược.
Tuy vậy nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn không thể ngừng lo lắng, hắn ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ, vút tới chiến trận trên mặt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.