Chương 8: Chạy trốn
Chu Ngọc
25/10/2013
Chạy đi như rượt mây đuổi gió, gấp gáp ngày đêm, dọc đường lại lấy thêm hai con ngựa khác, cả nhóm năm người cứ nhằm chốn thâm sơn cùng cốc mà phóng như bay, hầu như chẳng mấy lúc nghỉ ngơi.
Dọc đường Vân Khinh cũng chả mấy khi lên tiếng nói chuyện với đám Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt lạnh nhạt như gió như mây không nhìn ra bất kỳ tâm trạng gì, đã chẳng than mệt, cũng chẳng làm kẻ cản trở cuộc hành trình. Mà Độc Cô Tuyệt cũng chẳng thèm để ý đến Vân Khinh, càng không làm phiền tới cô, chỉ tập trung tinh thần vào việc chạy đi, như thể có thỏa thuận ngầm nào đó.
“Công tử, đằng trước chính là thị trấn biên giới để ra khỏi Ngụy Quốc. Công tử xem có cần cải trang đi tiếp…” Nhìn con đường vắng lặng trước mặt, Sở Vân trầm giọng hỏi Độc Cô Tuyệt.
Gương mặt diễm lệ của Độc Cô Tuyệt khẽ trầm xuống lạnh lẽo hừ một tiếng. “Bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng ta cải trang để tới, việc gì ta phải làm như ý họ chứ?”
Sở Vân nghe vậy lặng im một lúc rồi gật đầu. “Công tử nói cũng đúng. Bọn họ chưa từng thấy gương mặt thật của người, nên tốt nhất là càng công khai càng ngang nhiên càng gây chú ý, sẽ càng an toàn hơn.”
Độc Cô Tuyệt gật đầu, khẽ giật cương ngựa. Cánh tay cứng như sắt thò ra tóm chặt lấy eo lưng của Vân Khinh đang ngồi trước mặt lạnh lùng nói tiếp. “Chưa kẻ ta còn đang mang theo một nữ nhân không có võ công, ai lại ngờ tới ta lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy.”
“Công tử cao kiến!” Mặc Ngân Mặc Ly vốn đang im lặng đồng thanh lên tiếng.
Vân Khinh nghe cuộc trao đổi của mấy người nọ, hơi hơi hiểu ra một trong những lý do Độc Cô Tuyệt muốn giữ mình bên cạnh hắn. Trong hư có thực, tưởng thực hóa hư. Qua những gì cô từng nghe thấy và nhìn thấy, người đàn ông này chỉ trong nháy mắt có thể suy nghĩ tính toán tinh tế như vậy, có thể tưởng tượng ra hắn ta là kẻ thâm sâu khó dò tới chừng nào.
Tuy vậy Vân Khinh vẫn không tỏ vẻ gì như trước. Hắn thâm mặc kệ hắn, không phải việc của cô thì cô không thèm lo. Xét cho cùng bản thân đã rơi vào tay gã nọ, nhưng muốn lấy mạng cô cũng nào có dễ dàng như thế. Hơn nữa trước giờ cô không mấy để tâm những mưu đồ toan tính kiểu này, toàn bộ chỉ coi như gió thổi qua tai là được.
Đoàn người dừng lại bên một dòng suối, rửa mặt chải đầu, chỉnh trang mặc quần áo vừa cướp được trên đường, hoàn toàn ra dáng một công tử phú quý mang theo mỹ nữ cùng thị vệ đi rong chơi.
Ba con ngựa nhàn nhã đi dạo, dần dần tiến vào thị trấn ở biên cảnh nối liền hai nước Ngụy Tần. Chỉ cần ra khỏi đây, trước mặt đã là đất của Tần quốc, họ sẽ không cần lo lắng nữa.
Độc Cô Tuyệt cưỡi ngựa, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Vân Khinh, trên mặt nào thì vênh váo cao ngạo, nào thì cười cợt giỡn hớt, nhưng vẻ ngoan độc tàn nhẫn đã hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ cao quý nhàn nhã, thêm chút bất cần đời, chẳng khác nào một gã thiếu gia giàu có mang theo nữ quyến đi du sơn ngọan thủy.
Vừa từ tốn thong thả giục ngựa vào tới thị trấn nọ, quả nhiên quanh quất ẩn nấp không ít sát thủ, rồi thì quan binh. Mặc kệ người qua lại lai lịch ra sao, vẻ mặt càng bình thường thì lại càng bị giữ lại kiểm tra, chỉ thiếu điều lột da xem có phải da thật hay không nữa là đủ. Trong khi đó đoàn người Độc Cô Tuyệt ung dung đi tới, đám người coi cổng thành chỉ thoáng nhìn lướt qua, hỏi dăm ba câu rồi lập tức thả đi.
Vào trong thị trấn, Độc Cô Tuyệt càng làm ra những hành động mờ ám hơn, nào là ôm lấy Vân Khinh dán chặt vào người gã, rồi thì cắn cắn vành tai cô thì thầm âu yếm, nhìn qua dáng vẻ bảo ngả ngớn cũng thật ngả ngớn, mà nói tình nồng ý đượm cũng chẳng sai. Mà vẻ mặt Vân Khinh vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, chỉ có hơi hơi hiện lên màu hồng như hoa đào, đâm ra vẻ lãnh đạm của cô lại chả khác gì giả vờ cả. Chỉ có hai người họ biết bàn tay Độc Cô Tuyệt đang đặt bên hông Vân Khinh thực chất là đang truyền một luồng nhiệt lực vào người cô, dùng nội công thâm hậu khiến mặt cô nổi lên rặng đỏ hồng, nhìn qua khiến người khác dễ hiểu lầm. Vân Khinh vốn không có võ công, càng không có nội lực, nên cũng đành mặc xác hắn muốn làm gì thì làm.
“Hôm nay thượng cấp có lệnh, không cho bất kỳ ai xuất cảnh.” Nơi ra khỏi thị trấn, một tên quan sai lạnh lùng nói với đám người Độc Cô Tuyệt.
“Đây là ý gì?” Gương mặt điển trai của Độc Cô Tuyệt lập tức sầm sì như trời sắp bão, ánh mắt khó chịu trừng mắt nhìn đám quan sai gác cổng.
Mấy tên quan sai thấy thế định gầm gừ quát mắng, Sở Vân đi bên cạnh lập tức bước tới, vẻ mặt tươi cười hòa nhã nắm lấy tay gã quan sai kia thấp giọng nói. “Các vị đại ca xin bớt giận. Công tử nhà tôi tính tình tùy hứng quen rồi, các vị đại ca bỏ quá cho. Chẳng hay có chuyện gì khiến chúng tôi không được xuất cảnh thế? Công tử nhà tôi vốn nghe nói tháng năm ở Tề quốc sẽ có Hội hoa, nên đang muốn nhanh chân chạy đến xem, tới chậm nhỡ bỏ qua dịp hay nào đó ấy mà. Các vị cũng biết Tần quốc rộng lớn như vậy, đi qua quốc thổ Tần quốc để đến Tề quốc còn phải mất rất nhiều thời gian nha.”
Tên quan sai kia nhận lấy cục vàng Sở Vân len lén đút cho, rồi ừ một tiếng nhỏ giọng nói. “Cũng chỉ có hai ngày thôi mà. Các người ráng chờ đi, ta đoán cũng không lâu đâu.” Sau đó lại lớn tiếng quát. “Quay lại, quay lại mau, còn không đi đừng trách quan gia đây không khách sáo!”
Độc Cô Tuyệt thấy thế định phát cáu, Sở Vân liền vội vã quay lại khuyên bảo tận tình. Độc Cô Tuyệt liền hùng hổ miễn cưỡng quay đầu lại, vẻ mặt thật chẳng tình nguyện chút nào, hoàn toàn nhập vai một gã ăn chơi trác táng tính tình kiêu căng.
“Công tử, người thấy sao?” Vừa vào một khách điếm lụp xụp, Sở Vân cố ép giọng thật nhỏ hỏi Độc Cô Tuyệt.
Nơi thị trấn nhỏ bé này đoán chừng chưa bao giờ có đông người dừng lại như thế, các khách sạn lớn khác đều đã kín phòng, Sở Vân phải vung tay chi một đống bạc lớn mới có thể khiến bọn họ được miễn cưỡng chấp nhận vào trụ trong này. Một giường, một bàn, đơn giản tới mức không có chỗ nào che giấu cái gì được. Bốn mặt tường thì lở lói lộ ra cả cốt bên trong, quả thật vô cùng tàn tạ.
“Tối nay nhất định phải rời đi.” Độc Cô Tuyệt vươn tay chấm vào cốc nước viết lên bàn. Vừa xong không phải hắn ta không thấy bên cạnh cổng thành có rất nhiều người mai phục, thế nhưng hôm nay mà không đi, càng để lâu sẽ càng khó hơn, chỉ có thể đánh cuộc thử vận một phen.
Mặc Ly Mặc Ngân lặng yên gật đầu.
Mà Vân Khinh sau khi vào phòng, vẫn đứng yên bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, lãnh đạm, bình thản, mái tóc trước trán rủ xuống che đi vết bớt hình hoa anh đào. Ngoài sân gió nhè nhẹ lay động cỏ cây, khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Độc Cô Tuyệt quay lại thấy thế, hơi hơi nhíu mày, rồi bỗng cười to rồi gọi. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn một cái. Thật đúng là khiến Khinh nhi của ta chịu khổ rồi, cái chỗ này tồi tàn quá chừng.”
Vân Khinh vừa nghe thấy hai chữ Khinh nhi, bỗng dưng rùng mình một cái, rồi hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, vừa xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà da vịt. Khiếp, nghe ghê cả tai, Khinh mới chẳng nhi.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh phản ứng mạnh mẽ tới thế, hoàn toàn bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của hắn ta. Sở Vân ngồi cạnh thấy vậy không nén được buồn cười, vội vã cúi đầu xuống.
“Khinh nhi, Khinh nhi…” Độc Cô Tuyệt càng thấy Vân Khinh tỏ ra chán ghét, ngược lại càng gọi càng hăng, vừa gọi vừa tiến lại gần định kéo tay Vân Khinh. Cô thấy thế lập tức lật cổ tay đặt trên cây cổ cầm, trên mặt hiện rõ hai chữ uy hiếp: nhà ngươi dám tới gần thử xem, khiến Độc Cô Tuyệt đành phải dừng lại, cau có nhìn cô.
Còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Độc Cô Tuyệt lập tức trầm mặt xuống, nhanh chóng quay người ngồi xuống cạnh Vân Khinh, thò tay ra kéo cô tới, miệng không ngớt tán tỉnh trêu chọc. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn cái nào.” Vừa nói hắn ta vừa làm bộ định hôn. Vân Khinh thấy vậy quay đầu qua một bên khẽ tránh ra. Có điều nếu đứng ở cửa phòng nhìn về phía này, dáng vẻ hai người chả khác nào đang nồng nàn thân thiết.
“Khách quan, tiểu nhân bưng trà tới đây.” Một gã tiểu nhị nhanh nhẹn đá cửa bước vào, vẻ mặt rất khiêm tốn tươi cười hăm hở.
“Ai cho ngươi tự tiện tiến vào, không có quy củ gì cả.” Mặc Ngân thẳng tay vung một cái tát qua, rõ ràng bộ dạng cường hào ác bá.
“Ôi tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!” Gã tiểu nhị kia ăn một cái tát không nhẹ, hoảng hốt cúi người xin lỗi liên tục, vừa khúm núm bước lại đặt khay trà lên bàn.
“Cút!” Độc Cô Tuyệt cau có quay lại, dáng vẻ không khác gì đang hào hứng thì bị quấy rầy, vô cùng bất mãn.
“Dạ, dạ, cút liền…” Gã tiểu nhi vội vã quay đi nhanh như mọc thêm mấy cái chân, ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy.
“Nhìn xem.” Độc Cô Tuyệt thả Vân Khinh ra, khẽ liếc mắt nhìn Mặc Ly.
Mặc Ly bước tới rút ra một cây ngân châm thử độc trong trà, rồi quay qua chủ nhân lắc đầu khẽ, ý nói không có độc, có thể uống.
Cả đám người chạy như bay mấy ngày, cổ họng đã khát muốn chết. Giờ xác định trà không có độc, Sở Vân bèn vươn người rót cho Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh mỗi người một chén, rồi ba người còn lại mỗi người tự rót một chén.
Vân Khinh cầm chén trà chưa kịp uống, Điêu nhi vốn đang ngủ tít mù trong lòng cô bỗng thò cổ ra rúc mõm vào chén trà ừng ực uống ngon lành. Vân Khinh thấy thế lập tức cau mày, liếc thấy Độc Cô Tuyệt đã đưa chén trà lên môi không hề có chút cảnh giác nào, cô khẽ thở dài, vươn tay giật giật áo hắn ta.
Độc Cô Tuyệt là kẻ nào chứ, vô cùng khôn khéo và cảnh giác. Vân Khinh mới chỉ hơi chạm tay, hắn ta đã dừng phắt ly trà đã tới miệng, đồng thời lập tức ra hiệu cho đám Sở Vân. Ba người kia thấy vậy vội vã dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn Điêu nhi đang vùi đầu vào chén trà, thấp giọng nói. “Điêu nhi thích nhất ăn uống đồ có độc.” Chỉ một câu này, khiến cả bốn người còn lại trong phòng cùng nhau biến sắc.
Dọc đường Vân Khinh cũng chả mấy khi lên tiếng nói chuyện với đám Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt lạnh nhạt như gió như mây không nhìn ra bất kỳ tâm trạng gì, đã chẳng than mệt, cũng chẳng làm kẻ cản trở cuộc hành trình. Mà Độc Cô Tuyệt cũng chẳng thèm để ý đến Vân Khinh, càng không làm phiền tới cô, chỉ tập trung tinh thần vào việc chạy đi, như thể có thỏa thuận ngầm nào đó.
“Công tử, đằng trước chính là thị trấn biên giới để ra khỏi Ngụy Quốc. Công tử xem có cần cải trang đi tiếp…” Nhìn con đường vắng lặng trước mặt, Sở Vân trầm giọng hỏi Độc Cô Tuyệt.
Gương mặt diễm lệ của Độc Cô Tuyệt khẽ trầm xuống lạnh lẽo hừ một tiếng. “Bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng ta cải trang để tới, việc gì ta phải làm như ý họ chứ?”
Sở Vân nghe vậy lặng im một lúc rồi gật đầu. “Công tử nói cũng đúng. Bọn họ chưa từng thấy gương mặt thật của người, nên tốt nhất là càng công khai càng ngang nhiên càng gây chú ý, sẽ càng an toàn hơn.”
Độc Cô Tuyệt gật đầu, khẽ giật cương ngựa. Cánh tay cứng như sắt thò ra tóm chặt lấy eo lưng của Vân Khinh đang ngồi trước mặt lạnh lùng nói tiếp. “Chưa kẻ ta còn đang mang theo một nữ nhân không có võ công, ai lại ngờ tới ta lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy.”
“Công tử cao kiến!” Mặc Ngân Mặc Ly vốn đang im lặng đồng thanh lên tiếng.
Vân Khinh nghe cuộc trao đổi của mấy người nọ, hơi hơi hiểu ra một trong những lý do Độc Cô Tuyệt muốn giữ mình bên cạnh hắn. Trong hư có thực, tưởng thực hóa hư. Qua những gì cô từng nghe thấy và nhìn thấy, người đàn ông này chỉ trong nháy mắt có thể suy nghĩ tính toán tinh tế như vậy, có thể tưởng tượng ra hắn ta là kẻ thâm sâu khó dò tới chừng nào.
Tuy vậy Vân Khinh vẫn không tỏ vẻ gì như trước. Hắn thâm mặc kệ hắn, không phải việc của cô thì cô không thèm lo. Xét cho cùng bản thân đã rơi vào tay gã nọ, nhưng muốn lấy mạng cô cũng nào có dễ dàng như thế. Hơn nữa trước giờ cô không mấy để tâm những mưu đồ toan tính kiểu này, toàn bộ chỉ coi như gió thổi qua tai là được.
Đoàn người dừng lại bên một dòng suối, rửa mặt chải đầu, chỉnh trang mặc quần áo vừa cướp được trên đường, hoàn toàn ra dáng một công tử phú quý mang theo mỹ nữ cùng thị vệ đi rong chơi.
Ba con ngựa nhàn nhã đi dạo, dần dần tiến vào thị trấn ở biên cảnh nối liền hai nước Ngụy Tần. Chỉ cần ra khỏi đây, trước mặt đã là đất của Tần quốc, họ sẽ không cần lo lắng nữa.
Độc Cô Tuyệt cưỡi ngựa, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Vân Khinh, trên mặt nào thì vênh váo cao ngạo, nào thì cười cợt giỡn hớt, nhưng vẻ ngoan độc tàn nhẫn đã hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ cao quý nhàn nhã, thêm chút bất cần đời, chẳng khác nào một gã thiếu gia giàu có mang theo nữ quyến đi du sơn ngọan thủy.
Vừa từ tốn thong thả giục ngựa vào tới thị trấn nọ, quả nhiên quanh quất ẩn nấp không ít sát thủ, rồi thì quan binh. Mặc kệ người qua lại lai lịch ra sao, vẻ mặt càng bình thường thì lại càng bị giữ lại kiểm tra, chỉ thiếu điều lột da xem có phải da thật hay không nữa là đủ. Trong khi đó đoàn người Độc Cô Tuyệt ung dung đi tới, đám người coi cổng thành chỉ thoáng nhìn lướt qua, hỏi dăm ba câu rồi lập tức thả đi.
Vào trong thị trấn, Độc Cô Tuyệt càng làm ra những hành động mờ ám hơn, nào là ôm lấy Vân Khinh dán chặt vào người gã, rồi thì cắn cắn vành tai cô thì thầm âu yếm, nhìn qua dáng vẻ bảo ngả ngớn cũng thật ngả ngớn, mà nói tình nồng ý đượm cũng chẳng sai. Mà vẻ mặt Vân Khinh vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, chỉ có hơi hơi hiện lên màu hồng như hoa đào, đâm ra vẻ lãnh đạm của cô lại chả khác gì giả vờ cả. Chỉ có hai người họ biết bàn tay Độc Cô Tuyệt đang đặt bên hông Vân Khinh thực chất là đang truyền một luồng nhiệt lực vào người cô, dùng nội công thâm hậu khiến mặt cô nổi lên rặng đỏ hồng, nhìn qua khiến người khác dễ hiểu lầm. Vân Khinh vốn không có võ công, càng không có nội lực, nên cũng đành mặc xác hắn muốn làm gì thì làm.
“Hôm nay thượng cấp có lệnh, không cho bất kỳ ai xuất cảnh.” Nơi ra khỏi thị trấn, một tên quan sai lạnh lùng nói với đám người Độc Cô Tuyệt.
“Đây là ý gì?” Gương mặt điển trai của Độc Cô Tuyệt lập tức sầm sì như trời sắp bão, ánh mắt khó chịu trừng mắt nhìn đám quan sai gác cổng.
Mấy tên quan sai thấy thế định gầm gừ quát mắng, Sở Vân đi bên cạnh lập tức bước tới, vẻ mặt tươi cười hòa nhã nắm lấy tay gã quan sai kia thấp giọng nói. “Các vị đại ca xin bớt giận. Công tử nhà tôi tính tình tùy hứng quen rồi, các vị đại ca bỏ quá cho. Chẳng hay có chuyện gì khiến chúng tôi không được xuất cảnh thế? Công tử nhà tôi vốn nghe nói tháng năm ở Tề quốc sẽ có Hội hoa, nên đang muốn nhanh chân chạy đến xem, tới chậm nhỡ bỏ qua dịp hay nào đó ấy mà. Các vị cũng biết Tần quốc rộng lớn như vậy, đi qua quốc thổ Tần quốc để đến Tề quốc còn phải mất rất nhiều thời gian nha.”
Tên quan sai kia nhận lấy cục vàng Sở Vân len lén đút cho, rồi ừ một tiếng nhỏ giọng nói. “Cũng chỉ có hai ngày thôi mà. Các người ráng chờ đi, ta đoán cũng không lâu đâu.” Sau đó lại lớn tiếng quát. “Quay lại, quay lại mau, còn không đi đừng trách quan gia đây không khách sáo!”
Độc Cô Tuyệt thấy thế định phát cáu, Sở Vân liền vội vã quay lại khuyên bảo tận tình. Độc Cô Tuyệt liền hùng hổ miễn cưỡng quay đầu lại, vẻ mặt thật chẳng tình nguyện chút nào, hoàn toàn nhập vai một gã ăn chơi trác táng tính tình kiêu căng.
“Công tử, người thấy sao?” Vừa vào một khách điếm lụp xụp, Sở Vân cố ép giọng thật nhỏ hỏi Độc Cô Tuyệt.
Nơi thị trấn nhỏ bé này đoán chừng chưa bao giờ có đông người dừng lại như thế, các khách sạn lớn khác đều đã kín phòng, Sở Vân phải vung tay chi một đống bạc lớn mới có thể khiến bọn họ được miễn cưỡng chấp nhận vào trụ trong này. Một giường, một bàn, đơn giản tới mức không có chỗ nào che giấu cái gì được. Bốn mặt tường thì lở lói lộ ra cả cốt bên trong, quả thật vô cùng tàn tạ.
“Tối nay nhất định phải rời đi.” Độc Cô Tuyệt vươn tay chấm vào cốc nước viết lên bàn. Vừa xong không phải hắn ta không thấy bên cạnh cổng thành có rất nhiều người mai phục, thế nhưng hôm nay mà không đi, càng để lâu sẽ càng khó hơn, chỉ có thể đánh cuộc thử vận một phen.
Mặc Ly Mặc Ngân lặng yên gật đầu.
Mà Vân Khinh sau khi vào phòng, vẫn đứng yên bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, lãnh đạm, bình thản, mái tóc trước trán rủ xuống che đi vết bớt hình hoa anh đào. Ngoài sân gió nhè nhẹ lay động cỏ cây, khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Độc Cô Tuyệt quay lại thấy thế, hơi hơi nhíu mày, rồi bỗng cười to rồi gọi. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn một cái. Thật đúng là khiến Khinh nhi của ta chịu khổ rồi, cái chỗ này tồi tàn quá chừng.”
Vân Khinh vừa nghe thấy hai chữ Khinh nhi, bỗng dưng rùng mình một cái, rồi hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, vừa xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà da vịt. Khiếp, nghe ghê cả tai, Khinh mới chẳng nhi.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh phản ứng mạnh mẽ tới thế, hoàn toàn bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của hắn ta. Sở Vân ngồi cạnh thấy vậy không nén được buồn cười, vội vã cúi đầu xuống.
“Khinh nhi, Khinh nhi…” Độc Cô Tuyệt càng thấy Vân Khinh tỏ ra chán ghét, ngược lại càng gọi càng hăng, vừa gọi vừa tiến lại gần định kéo tay Vân Khinh. Cô thấy thế lập tức lật cổ tay đặt trên cây cổ cầm, trên mặt hiện rõ hai chữ uy hiếp: nhà ngươi dám tới gần thử xem, khiến Độc Cô Tuyệt đành phải dừng lại, cau có nhìn cô.
Còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Độc Cô Tuyệt lập tức trầm mặt xuống, nhanh chóng quay người ngồi xuống cạnh Vân Khinh, thò tay ra kéo cô tới, miệng không ngớt tán tỉnh trêu chọc. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn cái nào.” Vừa nói hắn ta vừa làm bộ định hôn. Vân Khinh thấy vậy quay đầu qua một bên khẽ tránh ra. Có điều nếu đứng ở cửa phòng nhìn về phía này, dáng vẻ hai người chả khác nào đang nồng nàn thân thiết.
“Khách quan, tiểu nhân bưng trà tới đây.” Một gã tiểu nhị nhanh nhẹn đá cửa bước vào, vẻ mặt rất khiêm tốn tươi cười hăm hở.
“Ai cho ngươi tự tiện tiến vào, không có quy củ gì cả.” Mặc Ngân thẳng tay vung một cái tát qua, rõ ràng bộ dạng cường hào ác bá.
“Ôi tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!” Gã tiểu nhị kia ăn một cái tát không nhẹ, hoảng hốt cúi người xin lỗi liên tục, vừa khúm núm bước lại đặt khay trà lên bàn.
“Cút!” Độc Cô Tuyệt cau có quay lại, dáng vẻ không khác gì đang hào hứng thì bị quấy rầy, vô cùng bất mãn.
“Dạ, dạ, cút liền…” Gã tiểu nhi vội vã quay đi nhanh như mọc thêm mấy cái chân, ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy.
“Nhìn xem.” Độc Cô Tuyệt thả Vân Khinh ra, khẽ liếc mắt nhìn Mặc Ly.
Mặc Ly bước tới rút ra một cây ngân châm thử độc trong trà, rồi quay qua chủ nhân lắc đầu khẽ, ý nói không có độc, có thể uống.
Cả đám người chạy như bay mấy ngày, cổ họng đã khát muốn chết. Giờ xác định trà không có độc, Sở Vân bèn vươn người rót cho Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh mỗi người một chén, rồi ba người còn lại mỗi người tự rót một chén.
Vân Khinh cầm chén trà chưa kịp uống, Điêu nhi vốn đang ngủ tít mù trong lòng cô bỗng thò cổ ra rúc mõm vào chén trà ừng ực uống ngon lành. Vân Khinh thấy thế lập tức cau mày, liếc thấy Độc Cô Tuyệt đã đưa chén trà lên môi không hề có chút cảnh giác nào, cô khẽ thở dài, vươn tay giật giật áo hắn ta.
Độc Cô Tuyệt là kẻ nào chứ, vô cùng khôn khéo và cảnh giác. Vân Khinh mới chỉ hơi chạm tay, hắn ta đã dừng phắt ly trà đã tới miệng, đồng thời lập tức ra hiệu cho đám Sở Vân. Ba người kia thấy vậy vội vã dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn Điêu nhi đang vùi đầu vào chén trà, thấp giọng nói. “Điêu nhi thích nhất ăn uống đồ có độc.” Chỉ một câu này, khiến cả bốn người còn lại trong phòng cùng nhau biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.