Thú Phi

Chương 158: Đêm không ngủ yên

Chu Ngọc

26/10/2013

Edit & beta : Ong MD

Người trong thiên hạ đều dồn mọi sự chú ý vào việc Tần tấn công Ngụy mà không một ai để ý tới bốn mươi vạn đại quân Nam Vực đang kéo đến dọc theo đường sông, hoặc căn bản là không ai biết nơi này có một đội ngũ mạnh mẽ như vậy.

Bởi vậy, Hàn Thái tử càng vênh váo tự đắc coi mình như bá chủ thiên hạ, mà quên rằng mình chỉ là một Thái tử chưa đăng cơ, cực kỳ tự đắc không ai bì nổi. Nhưng Tề Chi Khiêm rốt cuộc vẫn là Tề Chi Khiêm, dù bị trúng độc khiến y hơi rối loạn nhưng vẫn bình tĩnh nhìn thấy sự khác thường, vừa nghe thấy một lời nói không rõ hàm ý đã lập tức hạ mệnh lệnh mới cho Hàn Thái tử.

Ban đêm, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, khí hậu ở nước Hàn khác biệt các nước ở phương Bắc như Tần hay Triệu, ngay cả khi đang giữa mùa đông thì thời tiết cũng không lạnh như các nước phương Bắc làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, ở đây chỉ có những cơn gió nhẹ thổi qua khá ấm áp. Bên trong vương cung nước Hàn khá âm u, ánh đèn lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, chiếu rọi vương cung đẹp đẽ, tinh xảo thành những hình ảnh u ám như ma quỷ.

Cung nữ, thái giám hầu như rất ít, chỉ gặp một vài người đi lại, một nơi bình thường vốn tĩnh lặng, sáng sủa như ngọc, mà lúc này lại bị che phủ dưới sự chết chóc.

“Phụ vương, ta hỏi ông một lần cuối, ông có giao binh phù hay không?” Khoác long bào vàng rực trên người, Hàn thái tử tươi cười với vẻ mặt cực kỳ cuồng vọng, khinh rẻ cúi người ngồi bên mép giường nhìn Hàn vương bị xiềng xích chân tay, ánh mắt mang theo sự miệt thị.

Thượng Quan Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Hàn Thái tử đang khoác long bào trên người, trong đôi mắt không hề có chút phẫn nộ hay e ngại, ngược lại còn thản nhiên nói: “Long bào ngươi đã mặc trên người, giờ ta giao hay không thì ngươi có gì phải sợ nữa?”

“Ha ha.” Hàn Thái tử vừa nghe Thượng Quan Lăng Thiên nói dứt lời, chợt cười phá lên đầy cuồng vọng, lui ra phía sau mấy bước, ngồi trên chiếc ghế ngay trước mặt Thượng Quan Lăng Thiên, khóe mắt toát ra sự kiêu căng, ngạo mạn, cao giọng nói: “Thật không hổ danh là phụ vương của ta, ông đã hiểu điều đó thì đúng là quả nhân đã không để mắt tới binh quyền nữa rồi. Làm Hàn vương nhiều năm như vậy, không có ưu điểm gì khác, chỉ được mỗi một điểm đó là tự hiểu chuyện.

Dứt lời, y phất tay tự ngắm nghía long bào trên người, nhướng mày chậm rãi nói: “Phụ vương, nói thật cho ông biết, từ nay về sau thời của Hàn vương Thượng Quan Lăng Thiên đã chính thức chấm dứt. Từ ngày mai trở đi Hàn quốc vương chính là ta, Thượng Quan Dần, ông không chịu trao binh quyền thì ngày mai không có binh phù nó cũng là của ta, là của Hàn vương ta.” Trong mắt hiện rõ sự hưng phấn tột cùng, Thượng Quan Dần chỉ vào ngực mình, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt lãnh đạm không chút biểu cảm của Thượng Quan Lăng Thiên.

“Hôm nay, ông giao ra đây, quả nhân sẽ niệm tình chúng ta là cha con, cho ông được chết toàn thây, nếu ông không giao cũng không sao. Dù sao ngày mai quả nhân đăng cơ cũng có thể hóa thần hóa thánh mà, lấy đại một cái cớ, làm đại một cái giả, mà thôi…”Nói đến đây Thượng Quan Dần cười gõ gõ trán, vẻ mặt thâm hiểm nói tiếp: “Nghĩ lại hình như người của ta có nuôi hai con sói, mấy ngày nay chưa được ăn, hẳn là rất đói bụng rồi, phụ vương không phải luôn nhân từ sao, vậy thì cũng nên làm chuyện tốt gì đi.”

Thượng Quan Lăng Thiên nghe Thượng Quan Dần nói thế, sắc mặt càng lạnh lùng, tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Hay cho tên súc sinh này, sao Thượng Quan Lăng Thiên ta lại sinh ra một đứa con như ngươi, nghiệp chướng.”

Khóe miệng Thượng Quan Dần co lại, trong mắt hiện rõ sự tàn nhẫn, khuôn mặt vốn tuấn tú thế mà trong trong khoảnh khắc đã nhăn nhúm lại, nhìn rất dữ tợn.

Phất mạnh tay áo, Thượng Quan Dần nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Con, trong mắt ngươi đã khi nào có đứa con này, trong mắt lão già đáng chết nhà ngươi chỉ có mụ đàn bà đê tiện và tên tạp chủng kia thôi, ngươi… Khụ khụ…”

Đôi mắt vằn đỏ lên, Thượng Quan Dần cũng không biết so sánh như vậy là không đúng, đột nhiên chậm rãi hạ sắc mặt xuống, hít mấy hơi thật sâu, khôi phục lại bộ dáng tuấn tú, ôn nhuận như trước, nhìn sắc mặt tức giận của Thượng Quan Lăng Thiên mỉm cười: “Nhìn xem, sao quả nhân còn so đo những thứ này với một người sắp chết như ngươi chứ, đối với kẻ thất bại phải rộng lòng bao dung mới là bậc quân vương chứ.

Cười đến đây, nét cười trong mắt Thượng Quan Dần càng thêm nồng đậm, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới bên cạnh Thượng Quan Lăng Thiên, vừa đi vừa nói: “Quên đi, nhìn bộ dáng của ông chắc cũng không muốn giao binh phù ra, không sao cả, cùng lắm thì những thứ này cũng không thay đổi được gì hết. Đúng rồi, trước khi ông chết, quả nhân phải nói cho ông biết một việc, Tề thái tử đã thông báo với Sở Vương, Tuyết Vương phi yêu dấu và Tam hoàng tử của ông, sẽ đưa xuống địa ngục cùng ông nên ông xuống đó cũng không cô đơn, lẻ loi đâu. Ông xem ta có phải là đứa con rất có hiếu không, ngay cả chuyện của ông ở dưới suối vàng ta cũng chuẩn bị cẩn thận hết rồi.”

Nói đến đây Thượng Quan Dần ngửa đầu cười lớn, tiếng cười phát ra từ miệng y cực kỳ đắc ý và vui sướng, đồng thời y vỗ vỗ tay, lập tức có một tên thái giám bưng một bầu rượu nhỏ bước lên. Bình ngọc chín vòng dành cho vương tộc, trong đó đựng rượu độc ban cho kẻ phạm tội chết trong cung đình. Từ trước cho tới nay chỉ có đế vương ban cho người khác, hôm nay lại có người dùng nó để ban cho một bậc đế vương.

Thượng Quan Lăng Thiên nhìn bầu rượu độc, đôi mắt cực kỳ lãnh đạm nhìn đứa con trai lớn, vẻ mặt giống như băng đá vạn năm không vui mừng cũng không bi thương, chỉ lạnh lùng nói: “Tự mình làm bậy, không còn đường sống, ngươi sẽ bị báo ứng.”

Thượng Quan Dần nghe vậy liền ngưng tiếng cười điên cuồng lại, cúi đầu nhìn Thượng Quan Lăng Thiên đang ngồi ở mép giường, nét mặt âm trầm, thâm hiểm: “Báo ứng, phụ vương, báo ứng của ông đã đến rồi, còn của ta, không phiền đến ông phải khổ tâm lo lắng giùm ta. Mau đến đi, đến tiễn Hàn vương đời trước về chầu trời thôi.”

Trong tiếng cười nham hiểm, ba tên thị vệ tráng kiện đi về phía Thượng Quan Lăng Thiên, một người lấy bầu độc rượu kia, đương nhiên là muốn đưa Thượng Quan Lăng Thiên về chầu trời.

Thượng Quan Dần ung dung đứng nhìn bên cạnh, đáy mắt vô cùng hưng phấn, giống như người sắp sửa bị cho uống thuốc độc trước mặt không phải là cha ruột của y, mà là kẻ thù.

Ba tên thị vệ đi lên rất nhanh, một tên giữ chặt tay, một tên kẹp chặt chân, một tên chuẩn bị bóp miệng để đổ rượu, không ai giữ lại cho Thượng Quan Lăng Thiên một chút tôn nghiêm của Hàn vương, cho dù là sự tôn nghiêm trước khi chết.

Thượng Quan Lăng Thiên thấy vậy, đôi mắt sâu thẳm chợt lóe sáng lạnh lùng.

Nhìn mấy tên thị vệ đã đi lên, tất cả đều xảy ra nhanh chóng như kết cục đã định sẵn, trong mắt Thượng Quan Dần dần hiện lên ý cười vô cùng mãn nguyện không thể kìm chế được nữa. Đột nhiên Thượng Quan Lăng Thiên hành động, chỉ thấy ông ra sức tránh đi, những xiềng xích vẫn buộc chặt tay chân ông kêu cạch một rồi gãy đôi, mở toang ra, ánh sáng bạc chợt lóe lên, trong ánh đèn u ám hiện ra một vệt sáng bạc.

Gió lạnh nổi lên từng cơn trong tẩm cung Hàn vương, vừa lạnh lẽo vừa tràn đầy sát khí. Máu đỏ bắn ra tung tóe, chỉ trong nháy mắt máu đỏ tươi đã bắn ra từ cổ họng của ba tên thị vệ, máu đỏ văng khắp nơi trên long sàng, rơi xuống nền gạch bằng bạch ngọc của cung điện. Màu đỏ này trên nền gạch trắng và vàng trở nên cực kỳ yêu diễm.

Ba tên thị vệ trợn hai mắt lên, nhìn chằm chằm Thượng Quan Lăng Thiên đang chậm rãi đứng lên, cổ họng phập phồng liên tục, giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được bất cứ thứ gì, ngã phịch xuống gục trên nền đất. Tất cả chỉ xảy ra chớp nhoáng, ngay khi nụ cười vẫn nằm trên khóe miệng của Thượng Quan Dần.

Nắm dao găm trong tay, Thượng Quan Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Thượng Quan Dần, cây dao găm toát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

“Tự mình làm bậy thì không thể sống, quả nhân đã từng cảnh báo ngươi.” Thượng Quan Lăng Thiên cầm thanh chủy thủ trong tay nhanh chóng đi tới về phía Thượng Quan Dần. Nét mặt ông lạnh lùng tàn nhẫn chứ không còn là sự ôn nhuận như nãy giờ, dù chỉ là thoáng qua.

Thượng Quan Dần trừng mắt nhìn Thượng Quan Lăng Thiên đang đi tới chỗ y, nhưng chỉ phút chốc liền khôi phục lại sự trấn định, bình tĩnh đứng tại chỗ, cười lạnh nói: “Thảo nào Tề thái tử nói rằng trong một thời gian dài như vậy mà không có chút động tĩnh thì bên trong nhất định có âm mưu, muốn ta giải quyết ngươi sớm một chút để tránh hậu hoạn về sau, xem ra quả đúng là như thế. Phụ vương của ta làm Hàn vương nhiều năm, xem ra cũng có vài kẻ trung thành.”

Nói đến đây, y dừng một chút sau đó cười lạnh nói tiếp: “Cũng may là ta đã chuẩn bị, nếu không hôm nay lại cho ngươi cơ hội đắc ý rồi.” Dứt lời, không có động tác hay tiếng động gì, chỉ thấy một đội binh đông đúc dũng mãnh xông từ ngoài điện vào.

Binh khí sắc bén nhắm ngay vào Thượng Quan Lăng Thiên, bao vây quanh người ông.

Thượng Quan Lăng Thiên khẽ cau mày, dao găm đặt ngang trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám binh sĩ chung quanh, chuẩn bị tư thế đánh nhau đến sống chết.

“Giết lão.” Giọng nói vô tình vang vọng trong tẩm cung của Hàn vương, lạnh lẽo mà tuyệt tình.

Ánh sáng lạnh lẽo, đao kiếm sắc bén, trong đèn u ám giăng giăng khắp nơi, bóng người chớp nhoáng ngập trong sát khí.

Ngoài cửa sổ, gió thổi se se lạnh, một vầng trăng treo trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng tỏ bình thản chiếu rọi khắp đất đai sông núi, ánh trăng lạnh lùng trong bóng đêm lại càng lạnh lẽo hơn.



Xoay người tránh một kiếm đâm tới trước mắt, lại không tránh khỏi một đao tấn công từ phía sau, cánh tay Thượng Quan Lăng Thiên bị chém trúng một nhát. Đỏ, máu đỏ tươi chảy xuống, nhỏ từng giọt trên mặt đất, yêu diễm mà kiêu kỳ.

Thượng Quan Lăng Thiên biết võ công, nhưng cũng không tinh thông, trong khi chỉ có một mình đối mặt với nhiều thị vệ như vậy, ngay cả chống đỡ cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn.

Một đao cắt ngang, một kiếm chém xuống, đồng loạt hướng tới cổ họng của Thượng Quan Lăng Thiên, phía sau lưng hai thanh giáo dài cũng nhắm ngay lưng của ông.

Thượng Quan Lăng Thiên muốn tránh cũng không thể tránh, đao kiếm trước mắt đã sắp chém xuống cổ họng và trước ngực, sát khí lạnh lẽo như muốn đâm vào da thịt, cái chết, chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.

“Keng.” Ngay lúc này, một tiếng đàn trong trẻo đột nhiên vang lên, âm nhận vô hình phóng nhanh như chớp chống lại những đao kiếm sát khí đằng đằng kia, chỉ nghe tiếng va chạm chói tai rồi tất cả đao kiếm giáo mác đồng loạt bị đánh ngược ra, rơi xuống từ cổ họng và trước ngực Thượng Quan Lăng Thiên, dường như gần sát trên da thịt ông.

Tiếng đàn trong như nước, vang lên trong bóng đêm bao phủ toàn bộ tẩm cung Hàn vương, âm thanh trong trẻo, lạnh lùng lại tràn đầy phẫn nộ, ẩn chứa sát khí mãnh liệt đánh thẳng vào đám người bên trong tẩm cung.

Gió lạnh thổi khắp nơi, âm nhận vô hình tung bay như những cánh bướm, xoay tròn trong tẩm cung, chỉ khác một điều, những cánh bướm này không nhìn thấy cũng không thể chạm vào được. Nó mang theo những lưỡi hái tử thần bay qua vùn vụt, thứ lưu lại không phải những bóng dáng xinh đẹp mà là máu đỏ tung tóe.

“A!”

“Thái tử điện hạ.”

“Mau lui lại.” Mấy chục tên thị vệ trong điện đồng loạt biến sắc, âm công, âm công cao cường như thế, bọn chúng chưa từng gặp qua, chỉ vừa đối mặt đã hạ sát hết một nửa số người của bọn chúng. Phải biết rằng bọn chúng là những binh lính tinh nhuệ do Hàn thái tử dốc lòng bồi dưỡng. Tiếng kêu hỗn loạn vang lên, có tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, có tiếng kêu sợ hãi, có…

Máu đỏ tung bay, Thượng Quan Lăng Thiên vốn nghĩ rằng hôm nay chắc chắn phải chết ở đây, không ngờ vào thời khắc quan trọng sắp bước chân vào cửa chết thì tiếng đàn đột nhiên vang lên. Đôi mắt Thượng Quan Lăng Thiên chợt sáng ngời, ngay cả khuôn mặt vào thời điểm đối đầu với cái chết cũng không chút thay đổi, nét cười thật phong nhã, thừa dịp đám thị vệ đang mãi lo chống lại âm nhận vô hình, không thể bận tâm đến mình, xoay người phóng nhanh chớp về phía tiếng đàn vang lên.

Áo trắng như nước, thuần khiết vô ngần, chân váy thêu một cành đào hồng nhạt thanh đạm. Một người chậm rãi đến từ phía sau điện, sắc mặt lạnh giá, đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng. Lúc này toát ra ánh sáng lạnh như băng, hàm chứa cả sát khí bén nhọn, dung nhan tuyệt sắc, không phải Vân Khinh thì là ai nữa.

“Khinh nhi.” Thượng Quan Lăng Thiên xoay người vọt đến phía sau Vân Khinh, trên đôi mày và khóe mắt đều là ý cười mừng rỡ. Nhưng nhìn thấy Vân Khinh một tay ôm bọc tã lót bên hông, bên trong là cô con gái đang ngủ say sưa không hề bị ảnh hưởng bởi tạp âm xung quanh, một tay đang lướt như bay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng lại tàn nhẫn vang lên khắp tẩm cung của Hàn vương.

Đám thị vệ ở trước mắt này, hoàn toàn không có tư cách khiến cô phải đối phó bằng hai tay.

Bước chân nhẹ nhàng chắn trước người Thượng Quan Lăng Thiên, cả người Vân Khinh lạnh lùng như băng đi về phía trước, nhưng đôi mắt bình tĩnh kia lại đang khóa chặt Thượng Quan Dần đứng ở cửa đại điện, tận sâu trong đáy mắt là sát khí ngập trời.

“Tần vương hậu.” Không biết là ai đã kêu lên, bọn thị vệ vốn đang có ý muốn chống cự lại bỗng trên mặt tràn đầy kích động và hoảng sợ, tay chân và chiêu thức đồng loạt loạn cả lên.

Tần vương hậu dùng âm công nổi tiếng khắp thiên hạ, năm đó thống lĩnh vạn thú vượt vạn dặm đi cứu Tần quốc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Cho dù bọn chúng võ nghệ đầy mình, dũng mãnh thiện chiến nhưng đó là người bọn chúng có thể ngăn cản được sao, bất chợt cả đám đều hoảng sợ đến cùng cực.

Thượng Quan Dần cũng không thể nghĩ được tại sao Vân Khinh đột nhiên xuất hiện ở đây, y vô cùng ngạc nhiên, không phải có tin đồn rằng cô ta chết trong trận hỏa hoạn lớn ở Tần vương cung năm trước rồi sao. Tuy rằng Tần quốc vẫn phủ nhận, nhưng thám tử các nước đều điều tra ra cô ta như biến mất, chắc là đã chết thật, nhưng vì sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Xuất hiện ở Hàn quốc, lại đang giúp phụ vương của y.

Sắc mặt xanh mét nhưng Thượng Quan Dần cũng cực kỳ nhạy bén, nhìn thấy gió đã đổi chiều, vừa thấy trước mặt là Vân Khinh mạnh mẽ như thế, y không kịp nghĩ gì khác lập tức xoay người phóng ra ngoài điện. Bên ngoài có mấy ngàn lính ngự lâm của y, chỉ cần điều động vào đây thì lo gì không diệt được một ả Vân Khinh nhỏ bé này chứ.

Lần từng bước ra ngoài, chưa kịp vọt ra tới trước cửa điện, cánh cửa điện vốn đang khép hờ kêu rầm một tiếng rồi đóng kín mít lại trước mặt y.

“Giết cha đoạt vị, còn muốn bỏ trốn sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn, trong đêm đông buốt giá thế này lại càng thêm lạnh lẽo hơn nữa.

Tiếng đàn chấn động ngừng lại trong chớp mắt, lúc này phía sau lưng y không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại một sự im lặng đáng sợ.

Thượng Quan Dần run rẩy, căng thẳng quay đầu lại, trước mắt y toàn một màu đỏ, mấy chục tên thị vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe trên nền điện bằng bạch ngọc. Ở phía trước, Vân Khinh khoác áo hoa màu hồng phấn cùng với Thượng Quan Lăng Thiên chậm rãi bước về phía y, sát khí vờn quanh khắp bốn phía.

Nuốt một ngụm nước bọt, khóe miệng Thượng Quan Dần hơi rút lại, nở một nụ cười cứng ngắc, nhìn Vân Khinh nói nhỏ: “Tần vương hậu, hoan nghênh đại giá quang lâm đến Hàn quốc ta, Tần vương hậu đến đây sao không thông báo cho bản Thái tử sớm một chút, phải để bản Thái tử tiếp đãi người thật nồng hậu, làm tròn bổn phận của chủ nhà chứ. Nhưng Tần vương hậu, nơi này là Hàn quốc chứ không phải Tần quốc, hiện tại bản Thái tử đang bận xử lý việc nhà, Vương hậu nên tránh đi một chút mới phải. Nói thế nào, Vương hậu cũng là Vương hậu Tần quốc chứ không phải Vương hậu của Hàn quốc ta, người nói có phải hay không?” Nói đến đây, Thượng Quan Dần ngừng lại một chút sau đó trưng ra bộ mặt lấy lòng vừa cười vừa nói tiếp: “Sau này bản thái tử đăng cơ, tất nhiên Hàn quốc sẽ kết mối giao hảo trọn đời với Tần quốc, tất cả điều kiện chúng ta có thể cùng thương lượng, được không?”

“Ông ấy là cha ta.” Giọng nói nhẹ nhàng, thanh đạm vang lên, Vân Khinh cúi đầu đưa cô con gái đang ôm trước ngực qua bên cạnh cho Thượng Quan Lăng Thiên.

Thượng Quan Lăng Thiên đưa tay đón lấy bé con kia rất tự nhiên, rồi nhìn Vân Khinh khẽ nói: “Từ lâu đã nghe con gái của ta bản lĩnh cao cường, nhưng hôm nay mới được chứng kiến tận mắt.”

Thượng Quan Dần còn chưa nói dứt lời, lập tức tắc nghẹn trong cổ họng, gương mặt co giật nhìn Thượng Quan Lăng Thiên và Vân Khinh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sao lại thế này, cha của Tần Vương hậu sao có thể là phụ vương của y, người trong thiên hạ này đều biết cô ta là người của Đinh gia ở nước Tề mà.

“Con gái, Kính nhi và Tuyết Cơ…”

“Mẫu thân và đệ đệ không sao cả.” Chỉ hai câu nói ngắn gọn đã khiến cho Thượng Quan Lăng Thiên vô cùng yên tâm, khiến cho Thượng Quan Dần sợ hãi đến ngây người.Vân Khinh là con gái của Tuyết Vương phi và phụ vương của y, là công chúa Hàn quốc ư. Điều này sao có thể, sao có thể kia chứ?

“Giết cha là tội bất hiếu, cướp ngôi là bất trung, một người không có chút trung hiếu như ngươi quả là một kẻ đáng chết.” Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thượng Quan Dần đang khiếp sợ mất hồn, Vân Khinh lạnh lùng gằn từng từ, cùng lúc với hai chữ đáng chết vang lên, bàn tay cô lại đặt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ một lần nữa.

Vân Khinh cực kỳ coi trọng tình thân, năm đó Đinh gia đối xử với cô như thế, nhưng cuối cùng cô vẫn ra tay giúp đỡ. Hôm nay đối với kẻ vốn là anh trai của mình, cô lại dứt khoát ra tay, ban cho y cái chết, đủ thấy hành vi tác oai tác quái của Thượng Quan Dần đã làm cô phẫn hận đến mức nào.

Giật nẩy mình, Thượng Quan Dần như bừng tỉnh vội vàng phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng liên tục lui về phía sau, tới cánh cửa điện đang đóng kín nhưng không biết làm cách nào mở cửa điện ra, sắc mặt tái nhợt nay càng trắng bệch như tờ giấy.

“Ngươi không thể giết ta, bên ngoài điện có mấy vạn binh mã, nếu dám giết ta thì các ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể rời khỏi nơi này.”

Thượng Quan Dần vốn chẳng phải loại người tài năng gì, nếu không phải có Tề Chi Khiêm hỗ trợ thì y làm gì có bản lĩnh dám làm chuyện bức cung cướp ngôi. Lúc này vừa thấy tình thế bất lợi khiến y bị dọa khiếp vía.

“Ngươi cho rằng nơi này vẫn là thiên hạ của ngươi sao?” Giọng nói lãnh đạm vang lên, sắc mặt Vân Khinh chán ghét đến cùng cực.



Vân Khinh vừa mới nói xong, Thượng Quan Dần và Thượng Quan Lăng Thiên chưa kịp suy nghĩ là có chuyện gì thì bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng chém giết kịch liệt.

Thượng Quan Dần run run cả người, trái lại Thượng Quan Lăng Thiên cực kỳ vui vẻ.

“Ngôn Thượng tướng quân đến rồi?” Thượng Quan Lăng Thiên nhìn Vân Khinh hỏi.

Vân Khinh gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Vừa mới đến.”

Thượng Quan Dần vừa nghe thấy vừa sợ hãi lại khủng hoảng, tự thì thào với mình: “Sao vậy được? Sao vậy được? Ngôn Thượng tướng quân đang làm nhiệm vụ ở ngoài, chuyện này…”

Thượng Quan Lăng Thiên vừa nghe thấy vậy, sắc mặt tươi cười dạt dào thắng lợi, ánh mắt rét lạnh nhìn lướt qua Thượng Quan Dần đã bị tin tức này làm cho chấn động hoàn toàn như chết cứng tại chỗ, ông cười lạnh nói: “Binh phù, ta sớm đã giao cho con gái của ta, ngay cả điều ấy mà ngươi còn không đoán được thì làm sao xứng đáng đấu với ta, hừ.” Tiếng chém giết càng ngày càng kịch liệt, ánh lửa từ bên ngoài điện chiếu vào trong, soi rõ xung quanh như ban ngày. Vô số bóng người, hình dáng nổi lên dưới ánh trăng, ánh lửa, càng nổi bật hơn trên những tấm màn lụa mỏng treo cao cao trên cửa điện, nhìn giống như ánh đèn đang trình chiếu một màn kịch.

“Điện hạ, không xong rồi, Ngôn Thượng tướng quân đã dẫn mười vạn đại quân vào cung, đi mau, mau…”

“Tây cung, đi lấy nước…”

“Đi mau, đi mau, Đông cung bị bao vây rồi.”

Bên tai nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng la hét bên ngoài, mồ hôi trên đầu Thượng Quan Dần đổ ra như tắm, chảy ròng ròng xuống đất, giống như lúc này đang là mùa hạ nóng bức chứ không phải là mùa đông lạnh lẽo. Cánh cửa điện rung lên bần bật, ngỡ như vỡ nát nhưng không hề sứt mẻ, đứng sừng sững giữa đêm đen đầy lửa nóng, giống như một con sư tử, chiếm cứ nơi nào là đè bẹp hết tất cả, trấn áp hết tất cả.

“Trần phi nương nương tự sát ở Trần cung…”

“Thái tử phi tự sát ở Đông cung…”

“Không, không được, không được…” Sắc mặt Thượng Quan Dần thay đổi hoàn toàn, cả người mềm oặt bên cánh cửa, mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Vân Khinh thấy vậy cũng không bận tâm đến Thượng Quan Dần, xoay người đỡ Thượng Quan Lăng Thiên, nhẹ nhàng băng bó vết thương trên cánh tay ông. Ngoài cửa sổ, ánh lửa như bốc cao tận trời, tất cả đều là giết chóc, Vân Khinh biết, Độc Cô Tuyệt đã ra tay thì lúc này một kẻ làm phản ở nước Hàn cũng đừng nghĩ đến chuyện sống còn. Viễn thành đã bị thanh tẩy bằng máu tanh rồi.

“Bệ hạ, người có bên trong không?” Trong ánh lửa ngập trời, một giọng nói cứng cáp vang lên ngoài điện.

“Có.” Thượng Quan Lăng Thiên vừa nghe thấy đã biết ngay người tới chính là Ngôn Thượng tướng quân nên lập tức lên tiếng.

“Bệ hạ còn an toàn, bệ hạ…”

“Mở cửa cung.” Ngôn Thượng tướng quân đang lo lắng chưa nói dứt lời, thì bất chợt giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Vân Khinh vang lên. Cùng với câu nói của cô, cửa cung nặng nề từ từ mở ra, làm hiện ra một biển lửa ngút trời, hòa trong thế giới toàn tiếng chém giết.

Thượng Quan Dần ngồi dựa vào cửa điện vừa nhìn thấy, lập tức nhấc chân bỏ chạy, nhưng không ngờ y chưa kịp có động tác nào thì một thanh kiếm sắc lạnh đã đặt trên cổ y, những bóng giáp sắt màu đen hiện ra đông nghịt trong ánh lửa.

Vân Khinh đỡ Thượng Quan Lăng Thiên, Thượng Quan Lăng Thiên ôm con gái cô, thong thả, trầm ổn bước ra cửa lớn của tẩm cung rồi ra ngoài điện, ánh lửa ngập trời, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Một đội binh mặc giáp sắt lẳng lặng quỳ trước tẩm cung, ánh lửa đỏ phản chiếu trên giáp sắt lạnh lẽo.

“Thần hộ giá chậm trễ, bệ hạ vạn an.” Một người đàn ông trung niên quỳ ở hàng đầu tiên, trầm giọng nói.

Thượng Quan Lăng Thiên nhìn Ngôn Thượng tướng quân đang quỳ trước mặt mình, khẽ gật đầu sau đó vung tay lên, lớn tiếng nói: “Mau đứng lên, nên làm gì thì làm đi.”

“Rõ.” Ngôn Thượng tướng quân đứng lên, xoay người về đội binh ở phía sau chỉ huy và phân phó nhiệm vụ. Đội quân đông nghịt liền tách ra, đi thẳng một đường hoàn thành nhiệm vụ trong tiếng đao kiếm lạnh lẽo như băng mà tàn nhẫn.

Thượng Quan Dần nhìn thấy cảnh này, cả người ngã lăn ra mặt đất, hoàn toàn bất động, mặt mày xám xịt như tro tàn.

“Báo, phủ Thừa tướng bị cháy, một trăm bảy mươi ba người nhà Thừa tướng, không có ai chạy thoát.”

“Báo, phủ Đông quận vương đang cứu hỏa…”

“Báo, ở cửa đông của vương cung đang bị những kẻ không rõ hành tung tấn công đột ngột, đang bị bao vây tiêu diệt…”

“Báo, Phí vương phủ…”

“Báo, phủ Thất công chúa…”

Những tiếng bẩm báo liên tiếp vang lên, vào giờ khắc này chém giết thanh trừng đã không còn ở trong vương cung nữa, mà đã lan ra toàn bộ Viễn thành. Độc Cô Tuyệt muốn ra tay với toàn bộ thế lực của Tề Chi Khiêm ở Hàn, cho nên tối nay hắn phải diệt trừ mọi nguồn cội, gốc rễ của y ở đây. Thượng Quan Dần nằm trên mặt đất, mỗi lần nghe cấp báo sắc mặt lại càng trắng xám hơn, hầu như đã không còn nhìn ra sắc diện của con người nữa.

Ánh lửa cùng với tiếng bẩm báo như càng sáng hơn. Vân Khinh và Thượng Quan Lăng Thiên đứng ở cửa lớn của tẩm cung nhìn từng ngọn lửa lần lượt bốc lên trong đêm đen lan tràn ra khắp nơi, chiếu rọi cả một góc chân trời.

Ánh sáng rực rỡ từ phía Nam chiếu lên bậc thang Vân Khinh đang đứng, soi rõ nét mặt cô, khuôn mặt nhuộm màu lửa đỏ, vạt áo màu trắng thuần khiết cũng nhuộm màu hồng của ngọn lửa, nhẹ nhàng bay lên trong thế giới hỗn loạn này khiến người ta có cảm xinh đẹp đến mê người.

Hôm nay, nhất định là một đêm không ngủ yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook