Chương 89: Đinh Phi Tình
Chu Ngọc
25/10/2013
Con đường rút lui nhanh chóng, suôn sẻ và thuận lợi, xuyên qua những ngọn đồi, đón ánh chiều tà rực rỡ, đợi đến lúc mọi người tạm thời dừng chân nghỉ ngơi, không biết binh lính Sở quốc đã bị bỏ lại bao xa rồi.
“Ha ha, vui quá.” Đứng trên ngọn đồi cao cao, Phi Lâm và Mộ Ải cười đùa ầm ĩ.
Tiểu Tả lộn mèo một cái trên mặt đất nhảy lên phía trước, đặt mông ngồi xuống, đôi mắt lộ rõ vẻ thích thú, xoa xoa hai tay hét lên:“Thực đã nghiền, thực đã nghiền.”
Tiểu Hữu đi theo bên cạnh Tiểu Tả nhảy xuống, nhìn thái độ vui sướng tột cùng của Tiểu Tả cực kỳ khinh bỉ, lạnh lùng nói: “ Đừng nói với ai ngươi là người quen của ta.” Nhưng đôi mắt lại đỏ rực chứng tỏ sự phấn khích của cậu.
Nhìn từ ngọn đồi cao trên thảo nguyên Thương Mang xuống phía dưới, cảnh sắc khắp bốn phía thu hết vào đáy mắt, dù có một chút hành động bất thường cũng không thể qua mắt mọi người. Thật đúng là một nơi tuyệt vời.
Vân Khinh ngồi trên người Bạch Hổ vương, nhìn người thống lĩnh quân đội nước Hàn ở phía trước nhảy xuống ngựa, có khoảng mười người đi theo bên cạnh y. Lúc này, người đó đang bước thẳng về phía bọn họ, dáng người nhỏ gọn, mới nhìn không có dáng vẻ đàn ông tráng kiện, ngược lại giống như thư sinh yếu ớt.
Vân Khinh nhảy từ trên người Bạch Hổ vương xuống, chưa kịp đưa tay ra đỡ. Thượng Quan Kính ngồi phía trước đã hét lên một tiếng rồi nhảy xuống, phóng về phía trước, chĩa kiếm vào người thống lĩnh đang đi tới kia, tức giận quát tháo:“Phi Linh, đồ chết tiệt nhà ngươi, binh mã của bổn hoàng tử là để cho ngươi khai chiến với nước Sở ư? Nếu hôm nay thân phận bị bại lộ thì phải làm sao? Ngươi là Thượng tướng quân của nước Hàn, không phải sơn tặc. Ngươi, con mẹ nó, lại dám làm cho ta khai chiến thật, ta chém ngươi.” Cậu vừa nói vừa tức giận không thể trấn áp được, vung kiếm về phía người thống lĩnh kia.
Vân Khinh thấy vậy xoa xoa mi tâm, không biết nên khuyên hay không. Chuyện này dù sao cũng là phân tranh bên trong nội bộ nước Hàn, cô chỉ là người ngoài.
Nhưng nghe Thượng Quan Kính nói như vậy, có nghĩa là Thượng tướng quân nước Hàn vì mục đích riêng của bản thân nên tự ý khai chiến với nước Sở. Che giấu thân phận, tự ra tay thiêu hủy lương thảo của Sở, nguyên nhân là vì sao?
“Phi Linh, Thượng tướng quân Hàn quốc.” Mộ Ải đứng bên cạnh Vân Khinh, rỉ tai tiết lộ thân phận của người thống lĩnh trước mặt.
Vân Khinh nghe vậy khẽ gật đầu. Nghe nói Phi Linh này vài năm trước đột nhiên nổi lên ở Hàn quốc. Lấy thân phận một dân thường thẳng tay quá quan trảm tướng (*), chiến tích lẫy lừng, được phong đến chức hàm cao nhất, xem như viên đại tướng hàng đầu của nước Hàn. Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
*Quá quan trảm tướng (Quá ngũ quan trảm lục tướng): Tích này kể chuyện Quan Vũ sau khi treo ấn từ quan, cáo biệt Tào Tháo, mang hai phu nhân Cam, Mi đi về Hà Bắc (phía Bắc Hoàng Hà) với Lưu Bị, lần lượt phải trải qua đủ 5 ải. Vì không xin Tào Tháo văn bản đã được đóng dấu phê duyệt nên dọc đường bị ngăn trở, bất đắc dĩ phải chém 6 viên Tào tướng. Chiến tích về sức mạnh vô song dẹp tan mọi ngáng trở này đã trở thành một bộ phận tổ thành quan trọng trong binh nghiệp lẫy lừng của Quan Vũ (hồi 27 - Tam quốc diễn nghĩa).
“Ồ, sao ta cảm thấy tên này giống thiếu gia nhà chúng ta vậy?” Tiểu Tả ngồi trên ngựa, chớp mắt nhìn Phi Linh Thượng tướng quân đang đi tới.
Phi Lâm nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đến mức không nhận ra.
“Tam hoàng tử, chú ý thân phận của người, đừng thô ngôn thô ngữ.” Phi Linh thượng tướng quân vừa tránh lưỡi kiếm của Thượng Quan Kính vừa nói.
Vân Khinh vừa nghe giọng nói của người này chợt cảm thấy nao nao. Giọng nói trong trẻo như thế, người đứng trước mặt trùm y phục kín người, chỉ lộ ra đôi gò bồng nhô lên. Thượng tướng quân là nữ ?
“Ngạc nhiên chưa, đây chính là nữ tướng quân duy nhất trong lịch sử các nước, có thể thấy là lợi hại đến mức nào.” Mộ Ải đứng bên cạnh quan sát Phi Linh Thượng tướng quân đang bị Thượng Quan Kính ngăn lại. Phi Linh này chính là con gái, Hàn vương cũng không có ý giấu diếm, nhưng cũng không cho lan truyền quá rộng ra ngoài, cho nên rất nhiều người không biết chân tướng.
“Chú ý thân phận? Bổn hoàng tử còn phải chú ý ư? Mười vạn binh lính nước Hàn của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi cho biến mất trên lãnh thổ nước Triệu. Ngươi và Sở quốc có mối thù gì mà lại khư khư cố chấp, bản……”
“Ức hiếp muội muội ta, là ức hiếp ta, kẻ thù của muội muội ta, chính là kẻ thù của ta. Sở – Tề – Tần, ta tuyệt đối không bỏ qua cho chúng.” Giọng nói trong trẻo cắt ngang tiếng quát giận dữ của Thượng Quan Kính. Bóng dáng đang bị Thượng Quan Kính ngăn lại chợt quay mặt về phía Vân Khinh, người đó giơ tay dỡ mũ giáp xuống, để lộ ra khuôn mặt của mình.
Một mái tóc đen huyền xõa xuống, Phi Linh Thượng tướng quân ngước đầu lên, mái tóc đen dài như thác nước uốn mình dưới ánh chiều tà vàng rực, mang theo những sợi hoa lửa màu vàng thật tinh xảo. Gương mặt xinh đẹp chợt hiện ra trước mắt, kia đôi lông mày lá liễu, kia đôi mắt đen sáng như trăng sao, kia cái mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng thật khéo léo, không chỗ nào không phải là tuyệt sắc giai nhân. Tuy cả người mặc áo giáp nhưng lại hợp nhất với dung mạo như hoa mẫu đơn này, tư thế hiên ngang oai hùng, trang phục võ tướng màu đỏ rực rỡ, thật đúng là nữ anh hùng hào kiệt bậc nhất.
Vân Khinh nhìn người đang quay lưng về phía ánh trời chiều và hướng mặt về phía mình. Ánh vàng bao phủ cả người Phi Linh Thượng tướng quân. Mặt trời buổi chiều tà phía sau người đó thật yêu diễm, giống như ánh hào quang bao quanh người khiến cô như hoa mắt. Nó quá nóng bỏng, nóng đến mức khiến tim cô đập liên hồi, ánh sáng đó cũng thật chói mắt khiến đôi mắt cô nhạt nhòa, ướt đẫm nước mắt.
Trong chớp mắt, trời đất cũng không còn trong mắt Vân Khinh nữa. Trong đôi mắt cô chỉ có một người, một người con gái mặc áo giáp màu đỏ đẹp đến khuynh thành. Toàn bộ trời đất đều trở thành nền cho người con gái ấy. Trong đôi mắt cô không hề có chỗ cho những thứ khác, chỉ có người đó, chỉ có hình ảnh cô gái ấy với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Linh Đang của tỷ, gặp tỷ tỷ sao lại khóc.” Giọng nói nhẹ nhàng, trong veo vang lên. Phi Linh Thượng tướng quân nhìn Vân Khinh với vẻ mặt cưng chiều, đôi mắt dịu dàng, sắc mặt mừng rỡ không thể nói hết.
Thượng Quan Kính, Phi Lâm, Mộ Ải nghe vậy cùng ngẩn người ra, lời này…… Người con gái này……
Đẩy Thượng Quan Kính đang đứng chặn đường ra, Phi Linh Thượng tướng quân bước nhanh về phía Vân Khinh đã ươn ướt hai mắt, giơ hai tay ra, ôm lấy Vân Khinh thật chặt, mặt đầy xúc động nói:“Linh Đang, cuối cùng tỷ tỷ cũng tìm được muội, Linh Đang của tỷ, tỷ tỷ rất nhớ muội!”
Giọng nói trong trẻo pha lẫn sự xúc động vang bên tai Vân Khinh. Giọng nói thật thân thiết này, vòng tay ôm ấp thật quen thuộc này, mùi hương làm cho người ta nhớ mãi này. Đó là mùi hương của tỷ tỷ, là vòng tay ôm ấp của tỷ tỷ, là giọng nói của tỷ tỷ. Đó chính là người trước đây hiểu rõ cô nhất, là người thương yêu nhất của cô.
Hai tay vòng qua ôm chầm lấy Phi Linh Thượng tướng quân, Vân Khinh cúi đầu ngả vào bờ vai của Phi Linh, nhắm chặt hai mắt lại.
“Tỷ tỷ.” Cô cúi đầu kêu lên một tiếng, không biết hàm chứa bao nhiêu oan ức, xúc động và chua xót. Bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm là thứ ấm áp duy nhất nơi đáy lòng. Giờ này khắc này, ngàn vạn lời nói, cuối cùng hóa thành hai chữ này, hai chữ “tỷ tỷ”, bao hàm nhiều lắm, nhiều lắm.
“Đúng, tỷ tỷ đây, sau này có tỷ tỷ bảo vệ muội, không ai dám ức hiếp muội nữa, ai cũng đừng hòng nghĩ tới.” Đinh Phi Tình ôm Vân Khinh chặt hơn nữa. Hai dòng nước mắt chảy qua hai bên má, đó là nước mắt của sự vui sướng, của sự đau lòng khi thấy em gái thân yêu của mình bị tổn thương, đó là…… Tất cả, tất cả, quá nhiều những tình cảm nặng sâu.
“Vâng.” Những người xung quanh không thể nghe thấy, nhỏ đến mức không nghe được, nhưng Đinh Phi Tình nghe được. Cô lại càng siết chặt Vân Khinh, lòng tràn đầy hạnh phúc, đau xót lẫn xúc động.
Siết thật chặt, cứ như vậy lặng im ôm chặt lấy nhau. Một người giống như lửa hồng rực cháy, khuôn mặt chan hòa nước mắt. Một người thanh nhã xuất trần lại lạnh nhạt, đang vùi đầu, cả người run rẩy. Cả hai chỉ ôm thật chặt nhưng khiến cho mọi ngôn ngữ trong thế gian không thể nào diễn đạt và hình dung được bầu không khí này. Không mãnh liệt mà nồng đậm khiến người ta say lòng, lại thâm tình cuốn lấy trái tim mọi người, cuốn hút tất cả mọi thứ chung quanh chìm sâu vào bầu không khí ấy.
“Trời ạ, tiểu sư muội của ta lại là tỷ muội với Thượng tướng quân, chuyện này…… chuyện này…… Người này không phải là Đinh Phi Tình của Đinh gia đã mất tích nhiều năm sao?” Tiểu Tả ngồi dưới đất với hốc mắt đỏ ửng, vừa nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt không thể nói nên lời, vừa tràn đầy khiếp sợ thốt lên.
Phi Lâm nhíu nhíu mắt, khoanh hai tay trước ngực nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt mình, chậm rãi nói:“Thì ra là thế, khó trách lại đối đầu với nước Sở. Thì ra là có quan hệ như này.”
Mộ Ải đứng bên cạnh Phi Lâm gật gù, vuốt vuốt cằm nói:“Không ngờ lại là Đinh Phi Tình. Phi Linh, Phi Linh, tên này chẳng phải là Đinh Phi Tình kết hợp với cái tên Linh Đang mà nàng ấy vừa gọi Vân Khinh đó sao, khó trách.”
Thượng Quan Kính đứng ở phía sau Đinh Phi Tình, lúc này hơi ngạc nhiên. Cau mày, trừng mắt nhìn Đinh Phi Tình và Vân Khinh. Sắc mặt nặng nề, có chút nghi ngờ, mày nhíu lại, cả người lẫn sắc mặt nhìn rất quái lạ.
“Được lắm, được lắm, ôm vậy đủ chưa.” Nhướng mắt lên, Thượng Quan Kính đột nhiên quát.
Vân Khinh nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Đinh Phi Tình, nhẹ nhàng đứng thẳng người.
Đinh Phi Tình thấy vậy nắm chặt tay Vân Khinh, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ :“Đi, Linh Đang, đi với tỷ tỷ.” Vừa nói vừa kéo Vân Khinh lên ngựa của cô, hai người cùng cưỡi một con ngựa, chạy về phía mặt trời lặn. Bạch Hổ vương thấy vậy cũng tung bốn chân đuổi theo.
Thượng Quan Kính, Phi Lâm thấy vậy, cũng biết chỗ này không phải là nơi thích hợp để giải thích mọi chuyện, trước tiên cần phải tìm một nơi nghỉ chân trước đã. Cả đám đồng loạt chạy theo Đinh Phi Tình và Vân Khinh về phía trước.
Mặt trời chiều tà ngã về phía tây, làm nhiễm đỏ cả một vùng thảo nguyên, đẹp đến lạ thường.
Trong quân doanh của nước Hàn ở phía tây bắc thảo nguyên, vô số lều trại và binh sĩ tập kết ở đây. Lúc này trong lều chủ tướng, Đinh Phi Tình kéo tay Vân Khinh nắm thật chặt, nét mặt vui sướng, nói líu ríu không ngừng, tưởng chừng như muốn nói hết toàn bộ những nỗi niềm nhớ mong trong nhiều năm xa cách.
Vân Khinh cũng vô cùng xúc động, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tự tin và vui sướng của Đinh Phi Tình, lẳng lặng nghe Đinh Phi Tình kể chuyện. Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
“Được rồi, tình tỷ muội để sau này có thời gian thì nói tiếp, còn bây giờ, Đinh Phi Tình, hai vạn binh sĩ của bổn hoàng tử đang ở đâu?” Thượng Quan Kính ngồi ở vị trí chủ tướng trong lều, hung dữ ngắt lời Đinh Phi Tình, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Vân Khinh thấy vậy khẽ nhéo nhéo tay Đinh Phi Tình, mỉm cười nhắc cô vốn đang chẳng để ý gì đến Thượng Quan Kính.
Đinh Phi Tình thấy vậy ngừng lời với Vân Khinh, quay đầu nhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Thượng Quan Kính. Khuôn mặt lập tức thu lại nét dịu dàng và xúc động, thay thế vào đó là sự trầm lắng và nghiêm túc nói chuyện chính sự:“Tam hoàng tử cho rằng cứ chạy thẳng về là sách lược tốt nhất? Thần để bọn họ đi thăm dò đường ở khu vực sát biên giới, một lúc nữa mới trở về.”
Thượng Quan Kính nghe vậy càng tức giận đến trợn trừng mắt, nhưng cũng biết mệnh lệnh của Đinh Phi Tình là đúng. Nếu Sở Hình Thiên phái người theo dõi thì nhiều binh lính như vậy sẽ để lại rất nhiều dấu vết, tất nhiên sẽ biết hôm nay là ai đã phá hủy lương thảo của y. Nhưng vậy cũng không dập được lửa giận của cậu, lập tức mắng Đinh Phi Tình:“Ngươi thật là vô liêm sỉ, quân đội của bổn hoàng tử là để ngươi trút giận cho muội muội của ngươi sao? Ngươi có biết nếu để cho Sở Hình Thiên biết do chúng ta làm thì nước Hàn ta sẽ gặp nhiều phiền toái hay không.”
Trước đó vài ngày, cũng vì việc này, cậu và Đinh Phi Tình tranh luận gay gắt náo loạn hết lên, vốn tưởng rằng văn hàm tam hoàng tử này có thể làm cho Đinh Phi Tình không dám trái lệnh. Không ngờ cô cả gan dám bỏ lại cậu, mang theo đại quân xông về phía quân Sở ra tay thật, đúng là làm tức chết cậu mà.
“Nếu thần dám đi cướp giết thì đương nhiên sẽ không để cho y biết.“Đinh Phi Tình ngửa đầu nói với vẻ rất tự tin.
Thượng Quan Kính thấy vậy khóe miệng càng nhăn nhó, đập thật mạnh lên tay vịn của chiếc ghế cậu đang ngồi, giận dữ nói:“Ngươi……”
“Muội muội của ta, sao có thể để cho kẻ khác ức hiếp. Sở Hình Thiên, Tề Chi Khiêm ức hiếp muội muội ta vì muội ấy không có người đứng sau lưng? Không có người che chở? Muốn ức hiếp thế nào cũng được sao? Vậy coi như Đinh Phi Tình ta không tồn tại phải không?” Đinh Phi Tình trừng mắt nhìn Thượng Quan Kính.
Vốn là nghe tin mật báo nói rằng, bên cạnh Dực vương Tần quốc Độc Cô Tuyệt có một người con gái vang danh thiên hạ, chính là muội muội Linh Đang của cô. Tìm kiếm bao nhiêu năm như vậy rốt cục đã có tin tức của Linh Đang. Đang lúc phấn chấn nhất thì ngay sau đó lại có tin, Vân Khinh là gian tế của nước Sở đã dẫn dụ Độc Cô Tuyệt đi theo, hợp mưu với hai nước Sở Tề giết Tần vương Độc Cô Hành rồi phản bội bỏ đi. Cho đến nay cũng không rõ tin tức của người này.
Tính cách của Vân Khinh như thế nào, từ nhỏ cô đã biết rất rõ. Đừng nói là lợi dụng cảm tình lừa gạt người khác, huống chi đối phương lại là Dực vương Tần quốc Độc Cô Tuyệt uy danh khắp tứ phương, Vân Khinh có thể lừa gạt dễ dàng như thế sao? Gian tế ư, Linh Đang vốn là người mẫn cảm, đạm mạc, nhẹ nhàng làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Mà sau chuyện này, nước Tần lại không hề phát tin đuổi giết Vân Khinh, việc này thật sự rất kỳ lạ. Cô chẳng phải là kẻ ngốc nghếch, còn không đoán được sao. Tất nhiên là Vân Khinh bị Sở Tề lợi dụng. Tuy rằng không biết lợi dụng như thế nào, nhưng vấn đề tuyệt đối nằm ở đó.
Bởi vậy, cô tìm trăm phương nghìn kế phái người đi Sở Tề tìm hiểu tin tức, cuối cùng biết được Hoa Dương Thái Hậu của nước Sở đã xuất hiện trở lại, khuôn mặt đầy vết sẹo, giống hệt người bà bà đã biến mất cùng với Vân Khinh. Qua vụ việc mấu chốt này cô cũng đoán được tám chín phần.
Cho nên, lúc Tề thái tử đến nước Hàn du thuyết (*), cô tự nguyện dâng sớ thỉnh cầu mang binh đi cùng tam hoàng tử. Sở – Tề, cô nhất định phải làm cho bọn chúng đẹp mặt, chẳng cần quan tâm đến nước Tề có từng là quê hương của cô hay không.
*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
“Khốn kiếp.” Thượng Quan Kính nghe vậy nổi giận đến tím tái mặt mày.
Vân Khinh ngồi bên cạnh thấy vậy, chỉ nắm thật chặt tay Đinh Phi Tình, vừa cảm kích, vừa đau lòng khẽ nói:“Tỷ tỷ, muội……”
Đinh Phi Tình quay đầu lại, kéo tay Vân Khinh, dịu dàng nói:“Tỷ tỷ đã từng nói, chờ khi nào tỷ tỷ có bản lĩnh, tỷ sẽ bảo vệ muội. Bây giờ, tỷ tỷ không dựa vào nước Tề, tỷ tỷ có đủ bản lĩnh để bảo vệ muội, tuyệt đối không để cho muội chịu thiệt thòi.”
Mộ Ải và Phi Lâm ngồi bên cạnh nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời hiện rõ sự khen ngợi.
“Tỷ muội ngươi tình thâm, lại dùng nước Hàn ta làm bàn đạp.” Thượng Quan Kính nắm chặt tay.
Đinh Phi Tình nghe vậy quay đầu nhìn Thượng Quan Kính, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, nói với cậu:“ Tam hoàng tử, người nói thử xem, vì sao người lại đồng hành với muội muội ta? Người rõ ràng biết thân phận của muội ấy, vì sao còn mang con bé đến đây? Tam hoàng tử người có ý đồ gì?”
Ba câu hỏi đặt ra, lập tức làm cho sắc mặt Thượng Quan Kính hết xanh lại trắng, giận dữ nhưng không nói được câu nào.
“Ta cũng muốn biết, Thượng Quan Kính, vì sao cậu lại ở đây, còn mang theo mười vạn binh mã?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Vân Khinh quay lại nhìn Thượng Quan Kính, nét mặt đầy thắc mắc.
Tuy rằng gặp lại tỷ tỷ thật vui mừng, nhưng tình huống trước mắt nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ lạ. Bọn họ không hề nhận được tin tức nước Hàn sẽ phái binh đến nước Triệu. Nhưng sự thật trước mắt là nước Hàn lại mang theo nhiều binh mã như vậy tiến vào lãnh thổ Triệu quốc, tình hình như vậy nhất định là có vấn đề lớn, có thể là nhắm vào Tần quốc. Bởi vậy, ngay lúc này mặc dù Vân Khinh đang rất vui mừng, nhưng vừa nghe thấy nói tới đây, lập tức tỉnh táo nhìn Thượng Quan Kính hỏi.
“Ta cũng rất muốn biết, Hàn quốc mang mười vạn binh mã vào Triệu quốc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cho dù ở ngoài Trường thành quân Hung Nô rất lợi hại nhưng nhất định cũng không khiến cho một nước ở xa xôi như Hàn đi chung đường, phái binh đến tiếp viện.” Mộ Ải tiếp lời của Vân Khinh, nhíu mày nhìn Thượng Quan Kính.
Phi Lâm lười biếng ngồi trên ghế, vừa từ từ nhắm hai mắt nhìn như muốn ngủ, vừa thản nhiên nói: “Sở Tề mang theo hai mươi vạn binh mã tiến vào nước Triệu. Tam hoàng tử, trăm ngàn lần đừng nói cho chúng ta biết, các ngươi đến nước Triệu chỉ là để ngắm cảnh.”
Lúc này, sắc mặt Thượng Quan Kính thay đổi liên hồi, lúc đỏ bừng lúc lại xanh mét, trừng mắt nhìn ba người vừa đặt câu hỏi với cậu, bình tĩnh nhìn Vân Khinh, một lúc sau mới tức giận nói:“Thích mang cô đến thì mang đến thôi, cô muốn biết cái gì mà bản thân không có câu trả lời thì tự hỏi thăm đi. Hừ, người của cô nhưng ta nợ cô ân tình, sau này ta cũng không nợ cô nữa.” Dứt lời, cậu căm giận phất tay, xoay người bước đi, trả lại toàn bộ không gian rộng lớn trong lều chủ tướng cho đám người Vân Khinh và Đinh Phi Tình.
“Tỷ tỷ?” Vân Khinh biết trong lời nói của Thượng Quan Kính có ẩn ý, cô quay lại nhìn Đinh Phi Tình.
Đinh Phi Tình thấy Vân Khinh quay đầu nhìn mình, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị. Không khỏi nhíu mày, nhìn vào mắt Vân Khinh, vẻ mặt cũng nghiêm túc hỏi lại:“Linh Đang, sao muội lại tới đây?” Tuy rằng trong lòng cô đã biết rõ, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Vân Khinh nói.
Vân Khinh thấy Đinh Phi Tình hỏi có vẻ thận trọng, lập tức nhìn thật sâu vào mắt Đinh Phi Tình, nhẹ nhàng lại vô cùng kiên định nói:“Muội muốn xác định Sở – Tề – Triệu có gây nguy hại cho nước Tần hay không.”
“Bởi vì hắn?”
Hắn là Dực vương máu lạnh, vô tình của nước Tần. Bây giờ đã đăng cơ lên ngôi Tần vương – Độc Cô Tuyệt. Ngày ấy, chuyện người con gái xinh đẹp tài hoa tên Vân Khinh bên cạnh hắn được Tần vương đời trước Độc Cô Hành sắc lập làm Dực vương phi. Đây là chuyện cả thiên hạ đều biết, có điều sau biến cố to lớn kia, tình cảm này, không ai dám nói tiếp. Chẳng lẽ muội muội của cô còn……
Vân Khinh nghe vậy mỉm cười, thực đạm mạc, thực nhẹ nhàng, lại pha lẫn nét dịu dàng vô tận, vẻ mặt ấy đã nói nên tất cả.
Đinh Phi Tình thấy vậy bèn hỏi tiếp:“Không sợ sau này hắn coi muội như kẻ thù?” Phải biết rằng Độc Cô Hành chết, dù sao vẫn liên quan đến Vân Khinh!
Vân Khinh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh lều, khẽ nói:“Muội chỉ muốn chàng được an lành.”
Nhẹ nhàng lại thản nhiên thốt ra bảy chữ, nói không hết được sự chua xót trong cõi lòng, nói không hết được sự dịu dàng, cũng nói không hết được sự đau lòng, nhưng vẫn thâm tình, sâu nặng như trước.
Đinh Phi Tình thấy vậy khẽ thở dài, sau đó kéo tay Vân Khinh, dùng sức nắm thật chặt, lớn giọng nói:“Đừng đau lòng, nếu phải truy cứu, tỷ tỷ nhất định giúp muội.”
Vân Khinh nghe vậy cũng siết chặt tay Đinh Phi Tình, dịu dàng nói:“Cám ơn tỷ tỷ.”
Phi Lâm và Mộ Ải đứng bên cạnh nhìn nhau, thực là một người con gái có lý tưởng cao đẹp. Năm đó đã dám vứt bỏ danh hiệu Thái tử phi tương lai của nước Tề, tự tung hoành trong thiên hạ, nhất định cũng ngoan độc, tàn nhẫn. Nhưng có điều thân là nữ mà dám gánh vác tất cả.
“Tốt, một khi đã như vậy, tỷ tỷ cũng không giấu diếm muội. Nơi này vốn không có Hung Nô xâm chiếm, lý do thoái thác kia chỉ là giả mà thôi.” Đinh Phi Tình đã hiểu rõ suy nghĩ của Vân Khinh, lúc này trầm giọng nói.
Vân Khinh vừa nghe xong sắc mặt hơi thay đổi. Không có Hung Nô xâm chiếm, lý do Sở Tề kéo quân vào nước Triệu không phải như thế, vậy…… Vân Khinh đột nhiên rùng mình.
“Là giả, Sở Tề tập kết như thế, bây giờ Hàn cũng đã ở đây. Đã có Sở, Tề, Triệu, Hàn không cần nói ta cũng biết đại quân của Yến, Ngụy cũng đã có mặt?” Phi Lâm chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Đinh Phi Tình.
Mộ Ải và Vân Khinh không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đinh Phi Tình. Ngay cả Tiểu Tả, Tiểu Hữu ngày thường cũng là kẻ dở hơi nói nhiều lúc này cũng im lặng đồng loạt nhìn Đinh Phi Tình. Trong lều tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió quét quanh lều.
Đinh Phi Tình nhìn lướt qua những người trước mặt rồi nhìn thẳng vào mắt Vân Khinh, gằn từng tiếng một vô cùng nghiêm túc:“Đúng, tập kết ở đây không chỉ có ba mươi vạn đại quân Tề, Sở, Hàn, mà còn có hai mươi vạn đại quân Yến, Ngụy. Hơn nữa, còn có mười vạn quân Triệu, hiện đang ở trong nội địa nước Triệu. Hiện tại tập kết ở đây là sáu mươi vạn đại quân.”
Chỉ một câu nói rõ ràng rành mạch, lại mang đến tin tức kinh thiên động địa.
Phi Lâm và Mộ Ải nhìn nhau, từ từ ngồi thẳng người lên, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.
“Hai tháng trước, Tề thái tử Tề Chi Khiêm du thuyết đến sáu nước. Dực vương nước Tần Độc Cô Tuyệt đăng cơ lên ngôi vua quá hùng mạnh, các nước sẽ bị nguy hiểm. Nếu không muốn bị Độc Cô Tuyệt thôn tính tiêu diệt, dựa vào thực lực của một nước tuyệt đối không địch lại, chỉ có thể liên minh lại cùng phản kích mới là đạo cai trị, lúc đó cả sáu nước cùng ra tay. Nay tập kết ở nội địa nước Triệu, lập thành liên minh sáu nước, đồng lòng tiêu diệt Tần.”
Thanh âm trầm thấp vang vọng ở trong lều, ánh đèn dầu lập lòe, chiếu lên những hình ảnh lay động, chồng chất.
“Liên minh sáu nước, đồng lòng tiêu diệt Tần.” Giọng Vân Khinh trầm thấp, gằn từng tiếng một.
“Đúng, tập hợp binh lực của sáu nước, đồng lòng tiêu diệt nước Tần hùng mạnh.” Đinh Phi Tình nắm chặt tay Vân Khinh, khẽ lắc đầu nói:“Chỉ trách bởi vì Tần vương Độc Cô Tuyệt quá mức dũng mãnh, ngày xưa nước Tần phân chia hai thế lực, các nước còn lại có phần kiêng dè nhưng không sợ hãi. Nhưng nay Tần quốc trong ngoài thống nhất, thế lực hùng mạnh tuyệt đối. Nếu bị Độc Cô Tuyệt ra tay trước chiếm lợi thế. Đầu tiên chiếm Triệu quốc, mở đường thông qua các nước còn lại thì sau này các nước có ai là đối thủ của hắn. Bởi vậy nếu ngồi chờ hắn ra tay, không bằng tự mình ra tay trước, sáu nước hợp lực, tiêu diệt đại Tần hùng mạnh, một lần vất vả cả đời an nhàn.
Bây giờ, binh lực bốn nước Sở, Hàn, Yến, Ngụy đã đến, chỉ chờ Tề quốc ở gần nhất, cắt máu ăn thề kết thành liên minh trên thảo nguyên Thương Mang rộng lớn này, xuất binh tấn công nước Tần.”
Tin tức chấn động tận trời vừa rồi đột nhiên được tiết lộ trước mặt cả đám Vân Khinh, bỗng chốc sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi. Sở – Tề – Triệu liên minh đã làm cho người ta lo lắng không ngừng. Bây giờ không chỉ là ba nước, mà là sáu nước liên thủ. Cho dù nước Tần hùng mạnh, cho dù Độc Cô Tuyệt lợi hại, lấy lực của một nước đối đầu với sáu nước, về căn bản là không thể có phần thắng.
Vân Khinh siết chặt tay lại.
“Hay cho Tề thái tử, một kế không thành sinh ra hai kế. Kẻ này không cần tốn nhiều hơi sức cũng khiến cho sáu nước tiêu diệt Tần. Lợi hại, quả nhiên lợi hại.” Phi Lâm chậm rãi tựa vào ghế, không biết là thực lòng khen ngợi hay là thế nào.
“Không thể để bọn họ liên minh thành công.” Giọng nói đạm mạc chợt vang lên, Vân Khinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người đang ở trong lều.
Đinh Phi Tình nghe vậy cũng gật đầu nói:“Ta nghĩ tam hoàng tử mang muội đến đây là muốn nói cho muội biết tin tức này. Một khi đã như vậy đừng trách chúng ta khuấy đục nước ở ao người.” Dù sao cô cũng không có hứng thú với việc sáu nước tiêu diệt Tần.
“Tề Chi Khiêm vẫn chưa tới?” Vân Khinh quay đầu nhìn Đinh Phi Tình, trầm giọng nói.
Đinh Phi Tình hiểu ngay ý của Vân Khinh, nhỏ giọng hết cỡ nói:“Cho nên, chúng ta……” Mấy người nhìn nhau, chụm đầu vào thì thầm.
Bên ngoài lều chủ tướng, Thượng Quan Kính đứng trong gió thu lạnh lẽo, đuổi hết tất cả những người lại gần lều.
Thu càng lúc càng đậm.
Một ngày sau, tại Tần vương cung.
“Bệ hạ, Vân cô nương ở trên thảo nguyên Thương Mang.” Trong thư phòng, Sở Vân cầm bồ câu trắng truyền tin, bước chân hấp tấp xông vào trong.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy ngẩng đầu, vội vàng xé bức thư, đọc nhanh như gió. Sau khi xem xong mặt mày sáng ngời, khóe miệng tươi cười thực yêu diễm, lớn tiếng nói:“Làm tốt lắm.”
“Thiêu rụi lương thảo của mười vạn binh lính Sở quốc, Vân cô nương thực không đơn giản.” Khuôn mặt Sở Vân cũng rạng ngời, bên cạnh Mặc Ly, Mặc Ngân thấy vậy cũng đồng loạt mỉm cười.
“Đi” Độc Cô Tuyệt phất tay, vội vàng đứng lên, nhanh chóng phóng ra ngoài điện.
“Bệ hạ, người đi tới đó? Mặc Ly chợt kêu lên.
“Đi tìm nàng.”
“Ha ha, vui quá.” Đứng trên ngọn đồi cao cao, Phi Lâm và Mộ Ải cười đùa ầm ĩ.
Tiểu Tả lộn mèo một cái trên mặt đất nhảy lên phía trước, đặt mông ngồi xuống, đôi mắt lộ rõ vẻ thích thú, xoa xoa hai tay hét lên:“Thực đã nghiền, thực đã nghiền.”
Tiểu Hữu đi theo bên cạnh Tiểu Tả nhảy xuống, nhìn thái độ vui sướng tột cùng của Tiểu Tả cực kỳ khinh bỉ, lạnh lùng nói: “ Đừng nói với ai ngươi là người quen của ta.” Nhưng đôi mắt lại đỏ rực chứng tỏ sự phấn khích của cậu.
Nhìn từ ngọn đồi cao trên thảo nguyên Thương Mang xuống phía dưới, cảnh sắc khắp bốn phía thu hết vào đáy mắt, dù có một chút hành động bất thường cũng không thể qua mắt mọi người. Thật đúng là một nơi tuyệt vời.
Vân Khinh ngồi trên người Bạch Hổ vương, nhìn người thống lĩnh quân đội nước Hàn ở phía trước nhảy xuống ngựa, có khoảng mười người đi theo bên cạnh y. Lúc này, người đó đang bước thẳng về phía bọn họ, dáng người nhỏ gọn, mới nhìn không có dáng vẻ đàn ông tráng kiện, ngược lại giống như thư sinh yếu ớt.
Vân Khinh nhảy từ trên người Bạch Hổ vương xuống, chưa kịp đưa tay ra đỡ. Thượng Quan Kính ngồi phía trước đã hét lên một tiếng rồi nhảy xuống, phóng về phía trước, chĩa kiếm vào người thống lĩnh đang đi tới kia, tức giận quát tháo:“Phi Linh, đồ chết tiệt nhà ngươi, binh mã của bổn hoàng tử là để cho ngươi khai chiến với nước Sở ư? Nếu hôm nay thân phận bị bại lộ thì phải làm sao? Ngươi là Thượng tướng quân của nước Hàn, không phải sơn tặc. Ngươi, con mẹ nó, lại dám làm cho ta khai chiến thật, ta chém ngươi.” Cậu vừa nói vừa tức giận không thể trấn áp được, vung kiếm về phía người thống lĩnh kia.
Vân Khinh thấy vậy xoa xoa mi tâm, không biết nên khuyên hay không. Chuyện này dù sao cũng là phân tranh bên trong nội bộ nước Hàn, cô chỉ là người ngoài.
Nhưng nghe Thượng Quan Kính nói như vậy, có nghĩa là Thượng tướng quân nước Hàn vì mục đích riêng của bản thân nên tự ý khai chiến với nước Sở. Che giấu thân phận, tự ra tay thiêu hủy lương thảo của Sở, nguyên nhân là vì sao?
“Phi Linh, Thượng tướng quân Hàn quốc.” Mộ Ải đứng bên cạnh Vân Khinh, rỉ tai tiết lộ thân phận của người thống lĩnh trước mặt.
Vân Khinh nghe vậy khẽ gật đầu. Nghe nói Phi Linh này vài năm trước đột nhiên nổi lên ở Hàn quốc. Lấy thân phận một dân thường thẳng tay quá quan trảm tướng (*), chiến tích lẫy lừng, được phong đến chức hàm cao nhất, xem như viên đại tướng hàng đầu của nước Hàn. Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
*Quá quan trảm tướng (Quá ngũ quan trảm lục tướng): Tích này kể chuyện Quan Vũ sau khi treo ấn từ quan, cáo biệt Tào Tháo, mang hai phu nhân Cam, Mi đi về Hà Bắc (phía Bắc Hoàng Hà) với Lưu Bị, lần lượt phải trải qua đủ 5 ải. Vì không xin Tào Tháo văn bản đã được đóng dấu phê duyệt nên dọc đường bị ngăn trở, bất đắc dĩ phải chém 6 viên Tào tướng. Chiến tích về sức mạnh vô song dẹp tan mọi ngáng trở này đã trở thành một bộ phận tổ thành quan trọng trong binh nghiệp lẫy lừng của Quan Vũ (hồi 27 - Tam quốc diễn nghĩa).
“Ồ, sao ta cảm thấy tên này giống thiếu gia nhà chúng ta vậy?” Tiểu Tả ngồi trên ngựa, chớp mắt nhìn Phi Linh Thượng tướng quân đang đi tới.
Phi Lâm nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đến mức không nhận ra.
“Tam hoàng tử, chú ý thân phận của người, đừng thô ngôn thô ngữ.” Phi Linh thượng tướng quân vừa tránh lưỡi kiếm của Thượng Quan Kính vừa nói.
Vân Khinh vừa nghe giọng nói của người này chợt cảm thấy nao nao. Giọng nói trong trẻo như thế, người đứng trước mặt trùm y phục kín người, chỉ lộ ra đôi gò bồng nhô lên. Thượng tướng quân là nữ ?
“Ngạc nhiên chưa, đây chính là nữ tướng quân duy nhất trong lịch sử các nước, có thể thấy là lợi hại đến mức nào.” Mộ Ải đứng bên cạnh quan sát Phi Linh Thượng tướng quân đang bị Thượng Quan Kính ngăn lại. Phi Linh này chính là con gái, Hàn vương cũng không có ý giấu diếm, nhưng cũng không cho lan truyền quá rộng ra ngoài, cho nên rất nhiều người không biết chân tướng.
“Chú ý thân phận? Bổn hoàng tử còn phải chú ý ư? Mười vạn binh lính nước Hàn của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi cho biến mất trên lãnh thổ nước Triệu. Ngươi và Sở quốc có mối thù gì mà lại khư khư cố chấp, bản……”
“Ức hiếp muội muội ta, là ức hiếp ta, kẻ thù của muội muội ta, chính là kẻ thù của ta. Sở – Tề – Tần, ta tuyệt đối không bỏ qua cho chúng.” Giọng nói trong trẻo cắt ngang tiếng quát giận dữ của Thượng Quan Kính. Bóng dáng đang bị Thượng Quan Kính ngăn lại chợt quay mặt về phía Vân Khinh, người đó giơ tay dỡ mũ giáp xuống, để lộ ra khuôn mặt của mình.
Một mái tóc đen huyền xõa xuống, Phi Linh Thượng tướng quân ngước đầu lên, mái tóc đen dài như thác nước uốn mình dưới ánh chiều tà vàng rực, mang theo những sợi hoa lửa màu vàng thật tinh xảo. Gương mặt xinh đẹp chợt hiện ra trước mắt, kia đôi lông mày lá liễu, kia đôi mắt đen sáng như trăng sao, kia cái mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng thật khéo léo, không chỗ nào không phải là tuyệt sắc giai nhân. Tuy cả người mặc áo giáp nhưng lại hợp nhất với dung mạo như hoa mẫu đơn này, tư thế hiên ngang oai hùng, trang phục võ tướng màu đỏ rực rỡ, thật đúng là nữ anh hùng hào kiệt bậc nhất.
Vân Khinh nhìn người đang quay lưng về phía ánh trời chiều và hướng mặt về phía mình. Ánh vàng bao phủ cả người Phi Linh Thượng tướng quân. Mặt trời buổi chiều tà phía sau người đó thật yêu diễm, giống như ánh hào quang bao quanh người khiến cô như hoa mắt. Nó quá nóng bỏng, nóng đến mức khiến tim cô đập liên hồi, ánh sáng đó cũng thật chói mắt khiến đôi mắt cô nhạt nhòa, ướt đẫm nước mắt.
Trong chớp mắt, trời đất cũng không còn trong mắt Vân Khinh nữa. Trong đôi mắt cô chỉ có một người, một người con gái mặc áo giáp màu đỏ đẹp đến khuynh thành. Toàn bộ trời đất đều trở thành nền cho người con gái ấy. Trong đôi mắt cô không hề có chỗ cho những thứ khác, chỉ có người đó, chỉ có hình ảnh cô gái ấy với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Linh Đang của tỷ, gặp tỷ tỷ sao lại khóc.” Giọng nói nhẹ nhàng, trong veo vang lên. Phi Linh Thượng tướng quân nhìn Vân Khinh với vẻ mặt cưng chiều, đôi mắt dịu dàng, sắc mặt mừng rỡ không thể nói hết.
Thượng Quan Kính, Phi Lâm, Mộ Ải nghe vậy cùng ngẩn người ra, lời này…… Người con gái này……
Đẩy Thượng Quan Kính đang đứng chặn đường ra, Phi Linh Thượng tướng quân bước nhanh về phía Vân Khinh đã ươn ướt hai mắt, giơ hai tay ra, ôm lấy Vân Khinh thật chặt, mặt đầy xúc động nói:“Linh Đang, cuối cùng tỷ tỷ cũng tìm được muội, Linh Đang của tỷ, tỷ tỷ rất nhớ muội!”
Giọng nói trong trẻo pha lẫn sự xúc động vang bên tai Vân Khinh. Giọng nói thật thân thiết này, vòng tay ôm ấp thật quen thuộc này, mùi hương làm cho người ta nhớ mãi này. Đó là mùi hương của tỷ tỷ, là vòng tay ôm ấp của tỷ tỷ, là giọng nói của tỷ tỷ. Đó chính là người trước đây hiểu rõ cô nhất, là người thương yêu nhất của cô.
Hai tay vòng qua ôm chầm lấy Phi Linh Thượng tướng quân, Vân Khinh cúi đầu ngả vào bờ vai của Phi Linh, nhắm chặt hai mắt lại.
“Tỷ tỷ.” Cô cúi đầu kêu lên một tiếng, không biết hàm chứa bao nhiêu oan ức, xúc động và chua xót. Bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm là thứ ấm áp duy nhất nơi đáy lòng. Giờ này khắc này, ngàn vạn lời nói, cuối cùng hóa thành hai chữ này, hai chữ “tỷ tỷ”, bao hàm nhiều lắm, nhiều lắm.
“Đúng, tỷ tỷ đây, sau này có tỷ tỷ bảo vệ muội, không ai dám ức hiếp muội nữa, ai cũng đừng hòng nghĩ tới.” Đinh Phi Tình ôm Vân Khinh chặt hơn nữa. Hai dòng nước mắt chảy qua hai bên má, đó là nước mắt của sự vui sướng, của sự đau lòng khi thấy em gái thân yêu của mình bị tổn thương, đó là…… Tất cả, tất cả, quá nhiều những tình cảm nặng sâu.
“Vâng.” Những người xung quanh không thể nghe thấy, nhỏ đến mức không nghe được, nhưng Đinh Phi Tình nghe được. Cô lại càng siết chặt Vân Khinh, lòng tràn đầy hạnh phúc, đau xót lẫn xúc động.
Siết thật chặt, cứ như vậy lặng im ôm chặt lấy nhau. Một người giống như lửa hồng rực cháy, khuôn mặt chan hòa nước mắt. Một người thanh nhã xuất trần lại lạnh nhạt, đang vùi đầu, cả người run rẩy. Cả hai chỉ ôm thật chặt nhưng khiến cho mọi ngôn ngữ trong thế gian không thể nào diễn đạt và hình dung được bầu không khí này. Không mãnh liệt mà nồng đậm khiến người ta say lòng, lại thâm tình cuốn lấy trái tim mọi người, cuốn hút tất cả mọi thứ chung quanh chìm sâu vào bầu không khí ấy.
“Trời ạ, tiểu sư muội của ta lại là tỷ muội với Thượng tướng quân, chuyện này…… chuyện này…… Người này không phải là Đinh Phi Tình của Đinh gia đã mất tích nhiều năm sao?” Tiểu Tả ngồi dưới đất với hốc mắt đỏ ửng, vừa nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt không thể nói nên lời, vừa tràn đầy khiếp sợ thốt lên.
Phi Lâm nhíu nhíu mắt, khoanh hai tay trước ngực nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt mình, chậm rãi nói:“Thì ra là thế, khó trách lại đối đầu với nước Sở. Thì ra là có quan hệ như này.”
Mộ Ải đứng bên cạnh Phi Lâm gật gù, vuốt vuốt cằm nói:“Không ngờ lại là Đinh Phi Tình. Phi Linh, Phi Linh, tên này chẳng phải là Đinh Phi Tình kết hợp với cái tên Linh Đang mà nàng ấy vừa gọi Vân Khinh đó sao, khó trách.”
Thượng Quan Kính đứng ở phía sau Đinh Phi Tình, lúc này hơi ngạc nhiên. Cau mày, trừng mắt nhìn Đinh Phi Tình và Vân Khinh. Sắc mặt nặng nề, có chút nghi ngờ, mày nhíu lại, cả người lẫn sắc mặt nhìn rất quái lạ.
“Được lắm, được lắm, ôm vậy đủ chưa.” Nhướng mắt lên, Thượng Quan Kính đột nhiên quát.
Vân Khinh nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Đinh Phi Tình, nhẹ nhàng đứng thẳng người.
Đinh Phi Tình thấy vậy nắm chặt tay Vân Khinh, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ :“Đi, Linh Đang, đi với tỷ tỷ.” Vừa nói vừa kéo Vân Khinh lên ngựa của cô, hai người cùng cưỡi một con ngựa, chạy về phía mặt trời lặn. Bạch Hổ vương thấy vậy cũng tung bốn chân đuổi theo.
Thượng Quan Kính, Phi Lâm thấy vậy, cũng biết chỗ này không phải là nơi thích hợp để giải thích mọi chuyện, trước tiên cần phải tìm một nơi nghỉ chân trước đã. Cả đám đồng loạt chạy theo Đinh Phi Tình và Vân Khinh về phía trước.
Mặt trời chiều tà ngã về phía tây, làm nhiễm đỏ cả một vùng thảo nguyên, đẹp đến lạ thường.
Trong quân doanh của nước Hàn ở phía tây bắc thảo nguyên, vô số lều trại và binh sĩ tập kết ở đây. Lúc này trong lều chủ tướng, Đinh Phi Tình kéo tay Vân Khinh nắm thật chặt, nét mặt vui sướng, nói líu ríu không ngừng, tưởng chừng như muốn nói hết toàn bộ những nỗi niềm nhớ mong trong nhiều năm xa cách.
Vân Khinh cũng vô cùng xúc động, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tự tin và vui sướng của Đinh Phi Tình, lẳng lặng nghe Đinh Phi Tình kể chuyện. Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
“Được rồi, tình tỷ muội để sau này có thời gian thì nói tiếp, còn bây giờ, Đinh Phi Tình, hai vạn binh sĩ của bổn hoàng tử đang ở đâu?” Thượng Quan Kính ngồi ở vị trí chủ tướng trong lều, hung dữ ngắt lời Đinh Phi Tình, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Vân Khinh thấy vậy khẽ nhéo nhéo tay Đinh Phi Tình, mỉm cười nhắc cô vốn đang chẳng để ý gì đến Thượng Quan Kính.
Đinh Phi Tình thấy vậy ngừng lời với Vân Khinh, quay đầu nhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Thượng Quan Kính. Khuôn mặt lập tức thu lại nét dịu dàng và xúc động, thay thế vào đó là sự trầm lắng và nghiêm túc nói chuyện chính sự:“Tam hoàng tử cho rằng cứ chạy thẳng về là sách lược tốt nhất? Thần để bọn họ đi thăm dò đường ở khu vực sát biên giới, một lúc nữa mới trở về.”
Thượng Quan Kính nghe vậy càng tức giận đến trợn trừng mắt, nhưng cũng biết mệnh lệnh của Đinh Phi Tình là đúng. Nếu Sở Hình Thiên phái người theo dõi thì nhiều binh lính như vậy sẽ để lại rất nhiều dấu vết, tất nhiên sẽ biết hôm nay là ai đã phá hủy lương thảo của y. Nhưng vậy cũng không dập được lửa giận của cậu, lập tức mắng Đinh Phi Tình:“Ngươi thật là vô liêm sỉ, quân đội của bổn hoàng tử là để ngươi trút giận cho muội muội của ngươi sao? Ngươi có biết nếu để cho Sở Hình Thiên biết do chúng ta làm thì nước Hàn ta sẽ gặp nhiều phiền toái hay không.”
Trước đó vài ngày, cũng vì việc này, cậu và Đinh Phi Tình tranh luận gay gắt náo loạn hết lên, vốn tưởng rằng văn hàm tam hoàng tử này có thể làm cho Đinh Phi Tình không dám trái lệnh. Không ngờ cô cả gan dám bỏ lại cậu, mang theo đại quân xông về phía quân Sở ra tay thật, đúng là làm tức chết cậu mà.
“Nếu thần dám đi cướp giết thì đương nhiên sẽ không để cho y biết.“Đinh Phi Tình ngửa đầu nói với vẻ rất tự tin.
Thượng Quan Kính thấy vậy khóe miệng càng nhăn nhó, đập thật mạnh lên tay vịn của chiếc ghế cậu đang ngồi, giận dữ nói:“Ngươi……”
“Muội muội của ta, sao có thể để cho kẻ khác ức hiếp. Sở Hình Thiên, Tề Chi Khiêm ức hiếp muội muội ta vì muội ấy không có người đứng sau lưng? Không có người che chở? Muốn ức hiếp thế nào cũng được sao? Vậy coi như Đinh Phi Tình ta không tồn tại phải không?” Đinh Phi Tình trừng mắt nhìn Thượng Quan Kính.
Vốn là nghe tin mật báo nói rằng, bên cạnh Dực vương Tần quốc Độc Cô Tuyệt có một người con gái vang danh thiên hạ, chính là muội muội Linh Đang của cô. Tìm kiếm bao nhiêu năm như vậy rốt cục đã có tin tức của Linh Đang. Đang lúc phấn chấn nhất thì ngay sau đó lại có tin, Vân Khinh là gian tế của nước Sở đã dẫn dụ Độc Cô Tuyệt đi theo, hợp mưu với hai nước Sở Tề giết Tần vương Độc Cô Hành rồi phản bội bỏ đi. Cho đến nay cũng không rõ tin tức của người này.
Tính cách của Vân Khinh như thế nào, từ nhỏ cô đã biết rất rõ. Đừng nói là lợi dụng cảm tình lừa gạt người khác, huống chi đối phương lại là Dực vương Tần quốc Độc Cô Tuyệt uy danh khắp tứ phương, Vân Khinh có thể lừa gạt dễ dàng như thế sao? Gian tế ư, Linh Đang vốn là người mẫn cảm, đạm mạc, nhẹ nhàng làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Mà sau chuyện này, nước Tần lại không hề phát tin đuổi giết Vân Khinh, việc này thật sự rất kỳ lạ. Cô chẳng phải là kẻ ngốc nghếch, còn không đoán được sao. Tất nhiên là Vân Khinh bị Sở Tề lợi dụng. Tuy rằng không biết lợi dụng như thế nào, nhưng vấn đề tuyệt đối nằm ở đó.
Bởi vậy, cô tìm trăm phương nghìn kế phái người đi Sở Tề tìm hiểu tin tức, cuối cùng biết được Hoa Dương Thái Hậu của nước Sở đã xuất hiện trở lại, khuôn mặt đầy vết sẹo, giống hệt người bà bà đã biến mất cùng với Vân Khinh. Qua vụ việc mấu chốt này cô cũng đoán được tám chín phần.
Cho nên, lúc Tề thái tử đến nước Hàn du thuyết (*), cô tự nguyện dâng sớ thỉnh cầu mang binh đi cùng tam hoàng tử. Sở – Tề, cô nhất định phải làm cho bọn chúng đẹp mặt, chẳng cần quan tâm đến nước Tề có từng là quê hương của cô hay không.
*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
“Khốn kiếp.” Thượng Quan Kính nghe vậy nổi giận đến tím tái mặt mày.
Vân Khinh ngồi bên cạnh thấy vậy, chỉ nắm thật chặt tay Đinh Phi Tình, vừa cảm kích, vừa đau lòng khẽ nói:“Tỷ tỷ, muội……”
Đinh Phi Tình quay đầu lại, kéo tay Vân Khinh, dịu dàng nói:“Tỷ tỷ đã từng nói, chờ khi nào tỷ tỷ có bản lĩnh, tỷ sẽ bảo vệ muội. Bây giờ, tỷ tỷ không dựa vào nước Tề, tỷ tỷ có đủ bản lĩnh để bảo vệ muội, tuyệt đối không để cho muội chịu thiệt thòi.”
Mộ Ải và Phi Lâm ngồi bên cạnh nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời hiện rõ sự khen ngợi.
“Tỷ muội ngươi tình thâm, lại dùng nước Hàn ta làm bàn đạp.” Thượng Quan Kính nắm chặt tay.
Đinh Phi Tình nghe vậy quay đầu nhìn Thượng Quan Kính, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, nói với cậu:“ Tam hoàng tử, người nói thử xem, vì sao người lại đồng hành với muội muội ta? Người rõ ràng biết thân phận của muội ấy, vì sao còn mang con bé đến đây? Tam hoàng tử người có ý đồ gì?”
Ba câu hỏi đặt ra, lập tức làm cho sắc mặt Thượng Quan Kính hết xanh lại trắng, giận dữ nhưng không nói được câu nào.
“Ta cũng muốn biết, Thượng Quan Kính, vì sao cậu lại ở đây, còn mang theo mười vạn binh mã?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Vân Khinh quay lại nhìn Thượng Quan Kính, nét mặt đầy thắc mắc.
Tuy rằng gặp lại tỷ tỷ thật vui mừng, nhưng tình huống trước mắt nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ lạ. Bọn họ không hề nhận được tin tức nước Hàn sẽ phái binh đến nước Triệu. Nhưng sự thật trước mắt là nước Hàn lại mang theo nhiều binh mã như vậy tiến vào lãnh thổ Triệu quốc, tình hình như vậy nhất định là có vấn đề lớn, có thể là nhắm vào Tần quốc. Bởi vậy, ngay lúc này mặc dù Vân Khinh đang rất vui mừng, nhưng vừa nghe thấy nói tới đây, lập tức tỉnh táo nhìn Thượng Quan Kính hỏi.
“Ta cũng rất muốn biết, Hàn quốc mang mười vạn binh mã vào Triệu quốc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cho dù ở ngoài Trường thành quân Hung Nô rất lợi hại nhưng nhất định cũng không khiến cho một nước ở xa xôi như Hàn đi chung đường, phái binh đến tiếp viện.” Mộ Ải tiếp lời của Vân Khinh, nhíu mày nhìn Thượng Quan Kính.
Phi Lâm lười biếng ngồi trên ghế, vừa từ từ nhắm hai mắt nhìn như muốn ngủ, vừa thản nhiên nói: “Sở Tề mang theo hai mươi vạn binh mã tiến vào nước Triệu. Tam hoàng tử, trăm ngàn lần đừng nói cho chúng ta biết, các ngươi đến nước Triệu chỉ là để ngắm cảnh.”
Lúc này, sắc mặt Thượng Quan Kính thay đổi liên hồi, lúc đỏ bừng lúc lại xanh mét, trừng mắt nhìn ba người vừa đặt câu hỏi với cậu, bình tĩnh nhìn Vân Khinh, một lúc sau mới tức giận nói:“Thích mang cô đến thì mang đến thôi, cô muốn biết cái gì mà bản thân không có câu trả lời thì tự hỏi thăm đi. Hừ, người của cô nhưng ta nợ cô ân tình, sau này ta cũng không nợ cô nữa.” Dứt lời, cậu căm giận phất tay, xoay người bước đi, trả lại toàn bộ không gian rộng lớn trong lều chủ tướng cho đám người Vân Khinh và Đinh Phi Tình.
“Tỷ tỷ?” Vân Khinh biết trong lời nói của Thượng Quan Kính có ẩn ý, cô quay lại nhìn Đinh Phi Tình.
Đinh Phi Tình thấy Vân Khinh quay đầu nhìn mình, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị. Không khỏi nhíu mày, nhìn vào mắt Vân Khinh, vẻ mặt cũng nghiêm túc hỏi lại:“Linh Đang, sao muội lại tới đây?” Tuy rằng trong lòng cô đã biết rõ, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Vân Khinh nói.
Vân Khinh thấy Đinh Phi Tình hỏi có vẻ thận trọng, lập tức nhìn thật sâu vào mắt Đinh Phi Tình, nhẹ nhàng lại vô cùng kiên định nói:“Muội muốn xác định Sở – Tề – Triệu có gây nguy hại cho nước Tần hay không.”
“Bởi vì hắn?”
Hắn là Dực vương máu lạnh, vô tình của nước Tần. Bây giờ đã đăng cơ lên ngôi Tần vương – Độc Cô Tuyệt. Ngày ấy, chuyện người con gái xinh đẹp tài hoa tên Vân Khinh bên cạnh hắn được Tần vương đời trước Độc Cô Hành sắc lập làm Dực vương phi. Đây là chuyện cả thiên hạ đều biết, có điều sau biến cố to lớn kia, tình cảm này, không ai dám nói tiếp. Chẳng lẽ muội muội của cô còn……
Vân Khinh nghe vậy mỉm cười, thực đạm mạc, thực nhẹ nhàng, lại pha lẫn nét dịu dàng vô tận, vẻ mặt ấy đã nói nên tất cả.
Đinh Phi Tình thấy vậy bèn hỏi tiếp:“Không sợ sau này hắn coi muội như kẻ thù?” Phải biết rằng Độc Cô Hành chết, dù sao vẫn liên quan đến Vân Khinh!
Vân Khinh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh lều, khẽ nói:“Muội chỉ muốn chàng được an lành.”
Nhẹ nhàng lại thản nhiên thốt ra bảy chữ, nói không hết được sự chua xót trong cõi lòng, nói không hết được sự dịu dàng, cũng nói không hết được sự đau lòng, nhưng vẫn thâm tình, sâu nặng như trước.
Đinh Phi Tình thấy vậy khẽ thở dài, sau đó kéo tay Vân Khinh, dùng sức nắm thật chặt, lớn giọng nói:“Đừng đau lòng, nếu phải truy cứu, tỷ tỷ nhất định giúp muội.”
Vân Khinh nghe vậy cũng siết chặt tay Đinh Phi Tình, dịu dàng nói:“Cám ơn tỷ tỷ.”
Phi Lâm và Mộ Ải đứng bên cạnh nhìn nhau, thực là một người con gái có lý tưởng cao đẹp. Năm đó đã dám vứt bỏ danh hiệu Thái tử phi tương lai của nước Tề, tự tung hoành trong thiên hạ, nhất định cũng ngoan độc, tàn nhẫn. Nhưng có điều thân là nữ mà dám gánh vác tất cả.
“Tốt, một khi đã như vậy, tỷ tỷ cũng không giấu diếm muội. Nơi này vốn không có Hung Nô xâm chiếm, lý do thoái thác kia chỉ là giả mà thôi.” Đinh Phi Tình đã hiểu rõ suy nghĩ của Vân Khinh, lúc này trầm giọng nói.
Vân Khinh vừa nghe xong sắc mặt hơi thay đổi. Không có Hung Nô xâm chiếm, lý do Sở Tề kéo quân vào nước Triệu không phải như thế, vậy…… Vân Khinh đột nhiên rùng mình.
“Là giả, Sở Tề tập kết như thế, bây giờ Hàn cũng đã ở đây. Đã có Sở, Tề, Triệu, Hàn không cần nói ta cũng biết đại quân của Yến, Ngụy cũng đã có mặt?” Phi Lâm chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Đinh Phi Tình.
Mộ Ải và Vân Khinh không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đinh Phi Tình. Ngay cả Tiểu Tả, Tiểu Hữu ngày thường cũng là kẻ dở hơi nói nhiều lúc này cũng im lặng đồng loạt nhìn Đinh Phi Tình. Trong lều tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió quét quanh lều.
Đinh Phi Tình nhìn lướt qua những người trước mặt rồi nhìn thẳng vào mắt Vân Khinh, gằn từng tiếng một vô cùng nghiêm túc:“Đúng, tập kết ở đây không chỉ có ba mươi vạn đại quân Tề, Sở, Hàn, mà còn có hai mươi vạn đại quân Yến, Ngụy. Hơn nữa, còn có mười vạn quân Triệu, hiện đang ở trong nội địa nước Triệu. Hiện tại tập kết ở đây là sáu mươi vạn đại quân.”
Chỉ một câu nói rõ ràng rành mạch, lại mang đến tin tức kinh thiên động địa.
Phi Lâm và Mộ Ải nhìn nhau, từ từ ngồi thẳng người lên, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.
“Hai tháng trước, Tề thái tử Tề Chi Khiêm du thuyết đến sáu nước. Dực vương nước Tần Độc Cô Tuyệt đăng cơ lên ngôi vua quá hùng mạnh, các nước sẽ bị nguy hiểm. Nếu không muốn bị Độc Cô Tuyệt thôn tính tiêu diệt, dựa vào thực lực của một nước tuyệt đối không địch lại, chỉ có thể liên minh lại cùng phản kích mới là đạo cai trị, lúc đó cả sáu nước cùng ra tay. Nay tập kết ở nội địa nước Triệu, lập thành liên minh sáu nước, đồng lòng tiêu diệt Tần.”
Thanh âm trầm thấp vang vọng ở trong lều, ánh đèn dầu lập lòe, chiếu lên những hình ảnh lay động, chồng chất.
“Liên minh sáu nước, đồng lòng tiêu diệt Tần.” Giọng Vân Khinh trầm thấp, gằn từng tiếng một.
“Đúng, tập hợp binh lực của sáu nước, đồng lòng tiêu diệt nước Tần hùng mạnh.” Đinh Phi Tình nắm chặt tay Vân Khinh, khẽ lắc đầu nói:“Chỉ trách bởi vì Tần vương Độc Cô Tuyệt quá mức dũng mãnh, ngày xưa nước Tần phân chia hai thế lực, các nước còn lại có phần kiêng dè nhưng không sợ hãi. Nhưng nay Tần quốc trong ngoài thống nhất, thế lực hùng mạnh tuyệt đối. Nếu bị Độc Cô Tuyệt ra tay trước chiếm lợi thế. Đầu tiên chiếm Triệu quốc, mở đường thông qua các nước còn lại thì sau này các nước có ai là đối thủ của hắn. Bởi vậy nếu ngồi chờ hắn ra tay, không bằng tự mình ra tay trước, sáu nước hợp lực, tiêu diệt đại Tần hùng mạnh, một lần vất vả cả đời an nhàn.
Bây giờ, binh lực bốn nước Sở, Hàn, Yến, Ngụy đã đến, chỉ chờ Tề quốc ở gần nhất, cắt máu ăn thề kết thành liên minh trên thảo nguyên Thương Mang rộng lớn này, xuất binh tấn công nước Tần.”
Tin tức chấn động tận trời vừa rồi đột nhiên được tiết lộ trước mặt cả đám Vân Khinh, bỗng chốc sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi. Sở – Tề – Triệu liên minh đã làm cho người ta lo lắng không ngừng. Bây giờ không chỉ là ba nước, mà là sáu nước liên thủ. Cho dù nước Tần hùng mạnh, cho dù Độc Cô Tuyệt lợi hại, lấy lực của một nước đối đầu với sáu nước, về căn bản là không thể có phần thắng.
Vân Khinh siết chặt tay lại.
“Hay cho Tề thái tử, một kế không thành sinh ra hai kế. Kẻ này không cần tốn nhiều hơi sức cũng khiến cho sáu nước tiêu diệt Tần. Lợi hại, quả nhiên lợi hại.” Phi Lâm chậm rãi tựa vào ghế, không biết là thực lòng khen ngợi hay là thế nào.
“Không thể để bọn họ liên minh thành công.” Giọng nói đạm mạc chợt vang lên, Vân Khinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người đang ở trong lều.
Đinh Phi Tình nghe vậy cũng gật đầu nói:“Ta nghĩ tam hoàng tử mang muội đến đây là muốn nói cho muội biết tin tức này. Một khi đã như vậy đừng trách chúng ta khuấy đục nước ở ao người.” Dù sao cô cũng không có hứng thú với việc sáu nước tiêu diệt Tần.
“Tề Chi Khiêm vẫn chưa tới?” Vân Khinh quay đầu nhìn Đinh Phi Tình, trầm giọng nói.
Đinh Phi Tình hiểu ngay ý của Vân Khinh, nhỏ giọng hết cỡ nói:“Cho nên, chúng ta……” Mấy người nhìn nhau, chụm đầu vào thì thầm.
Bên ngoài lều chủ tướng, Thượng Quan Kính đứng trong gió thu lạnh lẽo, đuổi hết tất cả những người lại gần lều.
Thu càng lúc càng đậm.
Một ngày sau, tại Tần vương cung.
“Bệ hạ, Vân cô nương ở trên thảo nguyên Thương Mang.” Trong thư phòng, Sở Vân cầm bồ câu trắng truyền tin, bước chân hấp tấp xông vào trong.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy ngẩng đầu, vội vàng xé bức thư, đọc nhanh như gió. Sau khi xem xong mặt mày sáng ngời, khóe miệng tươi cười thực yêu diễm, lớn tiếng nói:“Làm tốt lắm.”
“Thiêu rụi lương thảo của mười vạn binh lính Sở quốc, Vân cô nương thực không đơn giản.” Khuôn mặt Sở Vân cũng rạng ngời, bên cạnh Mặc Ly, Mặc Ngân thấy vậy cũng đồng loạt mỉm cười.
“Đi” Độc Cô Tuyệt phất tay, vội vàng đứng lên, nhanh chóng phóng ra ngoài điện.
“Bệ hạ, người đi tới đó? Mặc Ly chợt kêu lên.
“Đi tìm nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.