Chương 17: Chương 17
Thập Thế
03/10/2016
Trong ngự thư phòng, tiểu hoàng đế Già La Vũ cũng cảm thấy suy sụp. Hắn tâm sự nặng nề mà đi từ bên này phòng đến bên kia phòng, lại đi từ bên kia phòng về bên này phòng. Chuyển động hết non nửa canh giờ, thái giám báo lại, nói An tiểu vương gia cầu kiến.
“Để cho hắn vào.”
Già La Bảo đi vào thư phòng, thấy khuôn mặt Hoàng Thượng âm trầm, ngồi ngay ngắn trước án thư theo dõi hắn.
“Ai. Làm sao vậy? Sao lại có cái mặt như vậy?” Già La Bảo cùng tuổi, quan hệ vô cùng tốt, nói chuyện cũng không có gì cố kỵ.
“Tam Hoàng thúc vừa mới rời đi.”
“Nga.” Già La Bảo ngồi ở đối diện, nhìn sắc mặt của hắn, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nói: “Ngươi nói với y cái gì?”
“Còn có thể nói cái gì. Trẫm hỏi có phải hoàng thúc muốn đưa Bạch Thanh Đồng đi nhập ngũ, ai ngờ lại bị hoàng thúc chuyển hướng.”
“”Ngươi nói với Tam Hoàng thúc việc này làm gì?” Già La Bảo giật mình. Già La Vũ tức giận nói: “Vì sao không thể nói? Không phải vài ngày trước ngươi mới nói với trẫm về chuyện Bạch Thanh Đồng sao? Hắn cũng không nhỏ, nghĩ ở cạnh hoàng thúc tới khi nào? Khinh trẫm không biết lời đồn trong kinh thành sao? Hừ, trước đây trẫm còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Hiện tại tuổi lớn, đương nhiên nên suy nghĩ cho hoàng thúc.”
Già La Bảo nhíu mày, nói: “Lúc thanh đồng mới vừa mất trí nhớ, ngươi bảo ta tìm cơ hội nói cho hắn chuyện Hoàng thúc thích nam phong, muốn hắn chủ động rời Tam Hoàng thúc, nay còn chưa đủ sao? Mấy ngày nay thanh đồng đã bất hòa khá lớn với tam hoàng thúc.”
Già La Vũ nói: “Còn chưa đủ! Còn chưa đủ! Hắn bám hoàng thúc nhiều năm như vậy, sớm nên ly khai. Trẫm là thân cháu của hoàng thúc, nhưng hoàng thúc đối xử với trẫm còn không tốt bằng hắn!”
Già La Bảo thấy bộ dáng thở phì phì của Hoàng Thượng, giống như một tiểu hài tử bị người khác đoạt mất món đồ chơi yêu quí. Hắn biết lúc Già La Vũ tám tuổi liền mất phụ thân, từ nhỏ do Già La Diêu dạy lớn lên, cảm tình đối với y vừa sùng bái lại kính yêu, tâm độc chiếm cũng rất mạnh, lại không nghĩ đến mức này.
Già La Bảo nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, tam hoàng thúc đối xử với ngươi vô cùng tốt. Hơn nữa Bạch Thanh Đồng là bạn tốt của ta, mong người đừng khó xử hắn.”
Già La Vũ cả giận nói: “Ngay cả ngươi cũng hướng về hắn?”
Già La Bảo nói: “Ta đương nhiên hướng về ngươi. Chính là hắn cũng là bằng hữu của ta. Nói sau hắn cũng không làm sai chuyện gì, ngươi là đang giận chó đánh mèo.”
Già La Vũ giận dữ, hung hăng đá vào chân bàn, nói: “Ngươi nói trẫm giận chó đánh mèo?”
Già La Bảo biết tính tình của hắn, cũng không sợ hắn, nói: “Ta chính là nói như vậy, chẳng lẽ nói sai rồi? Ngươi xem thanh đồng không vừa mắt, không phải là bởi vì hắn ở tại tĩnh vương phủ, mỗi ngày ở cùng một chỗ với tam hoàng thúc sao? Ngươi không dung được hắn thế này, về sau tam hoàng thúc cưới vợ sinh con, ngươi cũng muốn tức giận sao?”
Già La Vũ bị hắn nói không ra lời. Hắn cũng biết Già La Bảo nói đúng, nhưng chỉ không nuốt được khẩu khí này, nghẹn một lúc lâu, hung tợn nói: “Dù sao sớm muộn gì trẫm cũng phải đuổi Bạch Thanh Đồng đi! Ngươi ngẫm biện pháp giúp trẫm, bằng không trẫm cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Già La Bảo cả kinh trong lòng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu hoàng đế. Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy trước tiên vẫn nên theo ý hắn là tốt, nói: “Ngươi yên tâm. Thanh đồng cũng không phải tiểu hài tử, mấy ngày hôm trước sinh nhật hắn cũng đã nói qua, tương lai muốn kế thừa sự nghiệp của phụ thân.”
Già La Bảo hừ một tiếng, âm trầm nói: “Chỉ hy vọng như thế.”
Bỗng nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu Già La Bảo, nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế lạnh lùng nói: “Chuyện thanh đồng ngã ngựa có liên quan đến ngươi không?”
“Cái gì?” Già La Vũ sửng sốt, ngơ ngác nói: Chuyện hắn ngã ngựa liên quan gì đến trẫm?”
Già La Bảo thấy vẻ mặt của hắn, nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình nghĩ nhiều, nói: “Tốt nhất là không liên quan đến ngươi.”
Già La Vũ phản ứng lại, khuôn mặt tức giận đến tái mét: “Già La Bảo!” Hắn hét lớn: “Ngươi lại hoài nghi trẫm!? Trẫm sẽ làm ra chuyện vô sỉ như vậy sao?”
Già La Bảo vội nói: “Xin lỗi. Là ta sai rồi, là ta suy nghĩ nhiều. Ngươi đừng để trong lòng.”
Già La Vũ vẫn tức giận không giảm, Già La Bảo mất một thời gian không nhỏ mới có thể trấn an được đường đệ hoàng đế này.
Già La Vũ trong lòng ức chế.
Hắn thực chán ghét Bạch Thanh Đồng, còn không nghĩ muốn mạng hắn. Kỳ thật trong lòng Già La Vũ vẫn rất tinh khiết thiện lương. Làm con nối dòng duy nhất của tề tân đế, quá trình lớn lên của hắn có thể nói thuận buồn xuôi gió, không trải qua cái gì gọi là cung đình nội đấu, cái gì là anh em trong nhà cãi cọ nhau, cái gì là âm mưu ám toán linh tinh. Hắn ba tuổi liền làm thái tử, Người chung quanh đều sủng hắn chiều hắn sợ hắn, cho nên cho tới bây giờ hắn chính là thiên chi kiêu tử, không chỗ nào không sợ, nhưng cái tên Bạch Thanh Đồng kia lại cố tình không ăn một bộ kia của hắn.
Bạch Thanh Đồng chỉ tiến cung làm thư đồng cho hắn được hơn nửa năm. Khi đó hắn tám tuổi, Bạch Thanh Đồng mười tuổi.
Vốn thư viện ở trong hoàng gia, Già La Vũ làm thái tử, vẫn là trung tâm cho mọi người vây quanh, mỗi người đều nịnh bợ hắn lấy lòng hắn, chính là từ lúc Bạch Thanh Đồng đến đây liền thay đổi.
Bạch Thanh Đồng có bộ dạng tuấn tú, cùng vẻ mặt thông minh, hơn nữa lúc cười lên lại sáng lạn như ánh mặt trời, răng nanh trắng bóng cùng má lúm đồng tiền thật sâu, tính cách cũng vô cùng sang sảng đáng yêu, cho nên tất cả mọi người rất thích hắn, ở bên người hắn lại hiếm thấy kiểu ám đấu đấu đá giữa con cháu quý tộc, ngoài ý muốn mỗi người đều rất hợp với hắn, ít nhất mặt ngoài như thế.
Hơn nữa hắn không chỉ rất có nhân duyên, còn cực kỳ có lực kêu gọi, cái này chạm nhẹ đến kiêng kị của Già La Vũ. Tỷ như nói hạ khóa, Già La Vũ muốn gọi mọi người chơi trốm tìm, nếu là trước kia, mặc kệ mọi người thích hay không, đều phải làm bộ dáng chơi cùng hắn. Chính là sau khi Bạch Thanh Đồng đến đây, hắn nói một câu chơi trốn tìm không có ý nghĩa, đó là ngoạn ý của tiểu hài tử, chúng ta đi chơi trò chơi bộ khoái cùng đạo tặc đi. Vì thế lập tức nhất hô bá ứng, tất cả mọi người rục rịch. Đáng giận nhất chính là, ngay cả Già La Vũ cũng vô cùng hưng phấn mà muốn tham dự. Vì thế mọi người dưới sự chỉ huy của Bạch Thanh Đồng chia làm hai đội, một đội làm bộ khoái, một đội làm đạo tặc kiêu ngạo.
Già La Vũ là một thái tử chính tông của hoàng thất cao quý, tất nhiên phải làm bộ khoái, Bạch Thanh Đồng còn đặc biệt an bài cho hắn vị trí hàng đầu – thiên hạ đệ nhất bộ. Đương nhiên là đệ nhất thiên hạ a, thiên hạ đệ nhất bộ khoái thái tử. = = những con cháu thế tộc này lúc đầu không ai nguyện ý làm đạo tặc, Bạch Thanh Đồng khởi xướng, tất nhiên hắn phải là diễn viên chính, vì thế Già La Bảo giao hảo với hắn cũng đứng ở phía ‘đạo tặc’, hai người hợp thành ‘hắc bạch song đạo’.
Vốn lẽ ra là bộ khoái bắt kẻ trộm, thiên kinh địa nghĩa, dù sao tà đạo cũng không thể thắng được chính đạo. Nhưng cố tình Bạch Thanh Đồng lại có bản lĩnh đem cái ‘hiệp đạo’ chơi vô cùng vui vẻ, thế cho nên sau đó tất cả mọi người đều không muốn làm bộ khoái, đều đổi nghề đi làm ‘kẻ trộm’, chạy tới đội đối diện kia.
Lúc ấy tiểu thái tử Già La Vũ cũng rất muốn a. Hắn cũng hiểu được làm hiệp đạo chơi rất vui, nghĩ muốn đổi nghề qua bên kia, nhưng hắn là thái tử! Thái tử a, sao có thể làm đạo tặc được? Cho dù là chơi đùa cũng không có thể a. Cho nên hắn đành phải chịu đựng, nghẹn, đỏ mắt nhìn mấy ‘hiệp đạo’ xoay nhóm ‘quan binh’ vòng vòng.
Cuối cùng hắn rốt cục không chịu được nữa. Có một ngày dưới tâm tính ‘âm u’ ghen tị cùng bi phẫn, lớn tiếng quát dừng trò chơi bắt bộ.
Nhìn thấy bộ dáng ủ rũ không cam lòng của mọi người, tâm lý Già La Vũ cân bằng. = =|||
Chính là sau khi trò chơi trốn tìm này già cỗi được vài ngày, Bạch Thanh Đồng lại nghĩ tới một trò hay khác. Mọi người đi chơi đạn thạch tử.
Đạn thạch tử là một loại trò chơi rất lưu hành trong kinh thành. Đứa nhỏ của gia đình quý tộc cũng chơi, chẳng qua chơi cao ‘quý’ hơn dân chúng bình dân một chút, dùng hòn đạn vàng hòn đạn bạc tốt nhất, thậm chí có người dùng trân châu làm hòn đạn.
Chỉ là một trò chơi đại chúng như vậy, Già La Vũ cư nhiên không chơi. Hơn nữa không chỉ không chơi, nghe cũng chưa nghe qua. Ai bảo hắn là thái tử? Trong cung làm sao có người dám dạy hắn trò đó? Chẳng lẽ đường đường là thái tử đại tề quốc lại quỳ rạp trên mặt đất đầy người bùn đất chơi đạn châu là một chuyện rất cao nhã sao?
Nhưng thật ra phần lớn đứa nhỏ trong thư viện đều biết chơi, chính là bọn họ ở trước mặt thái tử luôn luôn nghe thái tử lên tiếng, hắn nói chơi cái gì mọi người liền chơi cái đó, thật đúng là không ai dám đề nghị thái tử chơi trò khác.
Bạch Thanh Đồng mở đầu, vì thế ngày hôm sau mọi người liền đem đủ loại đạn châu tự mình tư tàng đến. Thái tử thấy đỏ mắt, lại ngượng ngùng quản mọi người, cũng sẽ không chơi, đành phải ngơ ngác ngốc nghếch đứng một bên nhìn. Sau đó Bạch Thanh Đồng thực nhiệt tâm dạy hắn, thái tử lập tức nghiện nặng, mọi người bắt đầu chơi vui liền cũng không để ý hình tượng, quỳ rạp trên mặt đất, đánh đến hứng khởi.
Chính là ở phương diện này, Bạch Thanh Đồng cũng Già La Bảo là lợi hại nhất. Già La Bảo đừng nhìn giống như tùy tiện không có tâm mắt, nhưng xuất thân hoàng gia, so với Bạch Thanh Đồng có mắt lực hơn, cho nên lúc chơi luôn có ý vô tình nhường thái tử vài phần. Bạch Thanh Đồng cũng không để ý mấy thứ đó, nên thắng liền thắng, nên thua liền thua, tuyệt không làm bừa.
Vì thế chơi một thời gian, thái tử phát hiện tất cả mọi người đều ‘thua’ một người học nghề như hắn, cố tình Bạch Thanh Đồng lại luôn thắng hắn, tâm lý lại không cân bằng. Hơn nữa tuy rằng Bạch Thanh Đồng có nhân duyên tốt, cũng không thể lấy lòng hết tất cả mọi người, vẫn có người âm thầm ghen tị chán ghét hắn, vì thế thỉnh thoảng âm thầm nổi tính xấu, nói thầm hai ba câu bên tai thái tử.
Tiểu thái tử cả tin, dần dần bắt đầu nhìn thanh đồng không vừa mắt. Vì thế vào một ngày nào đó lại bại bởi Bạch Thanh Đồng, hét lớn một tiếng: “Không chơi. Loại trò chơi bình dân bẩn hề hề này rất không ra thể thống gì, về sau cũng không cho chơi nữa!”
Thái tử lên tiếng, mọi người đành phải ảm đạm thu binh, đều đem các loại đạn châu thu về nhà. Tiểu thái tử thấy ai cũng không thể thắng hắn nữa, tâm lý lại cân bằng. Chính là qua hai ngày, người đầu tiên hối hận cũng chính là hắn.
Chơi đạn châu, chơi bắt kẻ trộm, trò chơi nhiều ý tứ a. Lại bởi vì Bạch Thanh Đồng, hiện tại đều không chơi được. (rốt cuộc là bởi vì ai vì ai a? = =|||) đều là Bạch Thanh Đồng không tốt! Đáng giận! Nếu không vì hắn, bản thái tử bây giờ còn có thể lại tiếp tục chơi trò chơi a!
Vì thế như thế như vậy vài lần, mầm móng ‘cừu hận’ cứ lén lút phồng lên trong lòng tiểu thái tử, sinh sôi nảy nở. (ta chém tung chảo >”
“Để cho hắn vào.”
Già La Bảo đi vào thư phòng, thấy khuôn mặt Hoàng Thượng âm trầm, ngồi ngay ngắn trước án thư theo dõi hắn.
“Ai. Làm sao vậy? Sao lại có cái mặt như vậy?” Già La Bảo cùng tuổi, quan hệ vô cùng tốt, nói chuyện cũng không có gì cố kỵ.
“Tam Hoàng thúc vừa mới rời đi.”
“Nga.” Già La Bảo ngồi ở đối diện, nhìn sắc mặt của hắn, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nói: “Ngươi nói với y cái gì?”
“Còn có thể nói cái gì. Trẫm hỏi có phải hoàng thúc muốn đưa Bạch Thanh Đồng đi nhập ngũ, ai ngờ lại bị hoàng thúc chuyển hướng.”
“”Ngươi nói với Tam Hoàng thúc việc này làm gì?” Già La Bảo giật mình. Già La Vũ tức giận nói: “Vì sao không thể nói? Không phải vài ngày trước ngươi mới nói với trẫm về chuyện Bạch Thanh Đồng sao? Hắn cũng không nhỏ, nghĩ ở cạnh hoàng thúc tới khi nào? Khinh trẫm không biết lời đồn trong kinh thành sao? Hừ, trước đây trẫm còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Hiện tại tuổi lớn, đương nhiên nên suy nghĩ cho hoàng thúc.”
Già La Bảo nhíu mày, nói: “Lúc thanh đồng mới vừa mất trí nhớ, ngươi bảo ta tìm cơ hội nói cho hắn chuyện Hoàng thúc thích nam phong, muốn hắn chủ động rời Tam Hoàng thúc, nay còn chưa đủ sao? Mấy ngày nay thanh đồng đã bất hòa khá lớn với tam hoàng thúc.”
Già La Vũ nói: “Còn chưa đủ! Còn chưa đủ! Hắn bám hoàng thúc nhiều năm như vậy, sớm nên ly khai. Trẫm là thân cháu của hoàng thúc, nhưng hoàng thúc đối xử với trẫm còn không tốt bằng hắn!”
Già La Bảo thấy bộ dáng thở phì phì của Hoàng Thượng, giống như một tiểu hài tử bị người khác đoạt mất món đồ chơi yêu quí. Hắn biết lúc Già La Vũ tám tuổi liền mất phụ thân, từ nhỏ do Già La Diêu dạy lớn lên, cảm tình đối với y vừa sùng bái lại kính yêu, tâm độc chiếm cũng rất mạnh, lại không nghĩ đến mức này.
Già La Bảo nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, tam hoàng thúc đối xử với ngươi vô cùng tốt. Hơn nữa Bạch Thanh Đồng là bạn tốt của ta, mong người đừng khó xử hắn.”
Già La Vũ cả giận nói: “Ngay cả ngươi cũng hướng về hắn?”
Già La Bảo nói: “Ta đương nhiên hướng về ngươi. Chính là hắn cũng là bằng hữu của ta. Nói sau hắn cũng không làm sai chuyện gì, ngươi là đang giận chó đánh mèo.”
Già La Vũ giận dữ, hung hăng đá vào chân bàn, nói: “Ngươi nói trẫm giận chó đánh mèo?”
Già La Bảo biết tính tình của hắn, cũng không sợ hắn, nói: “Ta chính là nói như vậy, chẳng lẽ nói sai rồi? Ngươi xem thanh đồng không vừa mắt, không phải là bởi vì hắn ở tại tĩnh vương phủ, mỗi ngày ở cùng một chỗ với tam hoàng thúc sao? Ngươi không dung được hắn thế này, về sau tam hoàng thúc cưới vợ sinh con, ngươi cũng muốn tức giận sao?”
Già La Vũ bị hắn nói không ra lời. Hắn cũng biết Già La Bảo nói đúng, nhưng chỉ không nuốt được khẩu khí này, nghẹn một lúc lâu, hung tợn nói: “Dù sao sớm muộn gì trẫm cũng phải đuổi Bạch Thanh Đồng đi! Ngươi ngẫm biện pháp giúp trẫm, bằng không trẫm cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Già La Bảo cả kinh trong lòng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu hoàng đế. Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy trước tiên vẫn nên theo ý hắn là tốt, nói: “Ngươi yên tâm. Thanh đồng cũng không phải tiểu hài tử, mấy ngày hôm trước sinh nhật hắn cũng đã nói qua, tương lai muốn kế thừa sự nghiệp của phụ thân.”
Già La Bảo hừ một tiếng, âm trầm nói: “Chỉ hy vọng như thế.”
Bỗng nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu Già La Bảo, nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế lạnh lùng nói: “Chuyện thanh đồng ngã ngựa có liên quan đến ngươi không?”
“Cái gì?” Già La Vũ sửng sốt, ngơ ngác nói: Chuyện hắn ngã ngựa liên quan gì đến trẫm?”
Già La Bảo thấy vẻ mặt của hắn, nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình nghĩ nhiều, nói: “Tốt nhất là không liên quan đến ngươi.”
Già La Vũ phản ứng lại, khuôn mặt tức giận đến tái mét: “Già La Bảo!” Hắn hét lớn: “Ngươi lại hoài nghi trẫm!? Trẫm sẽ làm ra chuyện vô sỉ như vậy sao?”
Già La Bảo vội nói: “Xin lỗi. Là ta sai rồi, là ta suy nghĩ nhiều. Ngươi đừng để trong lòng.”
Già La Vũ vẫn tức giận không giảm, Già La Bảo mất một thời gian không nhỏ mới có thể trấn an được đường đệ hoàng đế này.
Già La Vũ trong lòng ức chế.
Hắn thực chán ghét Bạch Thanh Đồng, còn không nghĩ muốn mạng hắn. Kỳ thật trong lòng Già La Vũ vẫn rất tinh khiết thiện lương. Làm con nối dòng duy nhất của tề tân đế, quá trình lớn lên của hắn có thể nói thuận buồn xuôi gió, không trải qua cái gì gọi là cung đình nội đấu, cái gì là anh em trong nhà cãi cọ nhau, cái gì là âm mưu ám toán linh tinh. Hắn ba tuổi liền làm thái tử, Người chung quanh đều sủng hắn chiều hắn sợ hắn, cho nên cho tới bây giờ hắn chính là thiên chi kiêu tử, không chỗ nào không sợ, nhưng cái tên Bạch Thanh Đồng kia lại cố tình không ăn một bộ kia của hắn.
Bạch Thanh Đồng chỉ tiến cung làm thư đồng cho hắn được hơn nửa năm. Khi đó hắn tám tuổi, Bạch Thanh Đồng mười tuổi.
Vốn thư viện ở trong hoàng gia, Già La Vũ làm thái tử, vẫn là trung tâm cho mọi người vây quanh, mỗi người đều nịnh bợ hắn lấy lòng hắn, chính là từ lúc Bạch Thanh Đồng đến đây liền thay đổi.
Bạch Thanh Đồng có bộ dạng tuấn tú, cùng vẻ mặt thông minh, hơn nữa lúc cười lên lại sáng lạn như ánh mặt trời, răng nanh trắng bóng cùng má lúm đồng tiền thật sâu, tính cách cũng vô cùng sang sảng đáng yêu, cho nên tất cả mọi người rất thích hắn, ở bên người hắn lại hiếm thấy kiểu ám đấu đấu đá giữa con cháu quý tộc, ngoài ý muốn mỗi người đều rất hợp với hắn, ít nhất mặt ngoài như thế.
Hơn nữa hắn không chỉ rất có nhân duyên, còn cực kỳ có lực kêu gọi, cái này chạm nhẹ đến kiêng kị của Già La Vũ. Tỷ như nói hạ khóa, Già La Vũ muốn gọi mọi người chơi trốm tìm, nếu là trước kia, mặc kệ mọi người thích hay không, đều phải làm bộ dáng chơi cùng hắn. Chính là sau khi Bạch Thanh Đồng đến đây, hắn nói một câu chơi trốn tìm không có ý nghĩa, đó là ngoạn ý của tiểu hài tử, chúng ta đi chơi trò chơi bộ khoái cùng đạo tặc đi. Vì thế lập tức nhất hô bá ứng, tất cả mọi người rục rịch. Đáng giận nhất chính là, ngay cả Già La Vũ cũng vô cùng hưng phấn mà muốn tham dự. Vì thế mọi người dưới sự chỉ huy của Bạch Thanh Đồng chia làm hai đội, một đội làm bộ khoái, một đội làm đạo tặc kiêu ngạo.
Già La Vũ là một thái tử chính tông của hoàng thất cao quý, tất nhiên phải làm bộ khoái, Bạch Thanh Đồng còn đặc biệt an bài cho hắn vị trí hàng đầu – thiên hạ đệ nhất bộ. Đương nhiên là đệ nhất thiên hạ a, thiên hạ đệ nhất bộ khoái thái tử. = = những con cháu thế tộc này lúc đầu không ai nguyện ý làm đạo tặc, Bạch Thanh Đồng khởi xướng, tất nhiên hắn phải là diễn viên chính, vì thế Già La Bảo giao hảo với hắn cũng đứng ở phía ‘đạo tặc’, hai người hợp thành ‘hắc bạch song đạo’.
Vốn lẽ ra là bộ khoái bắt kẻ trộm, thiên kinh địa nghĩa, dù sao tà đạo cũng không thể thắng được chính đạo. Nhưng cố tình Bạch Thanh Đồng lại có bản lĩnh đem cái ‘hiệp đạo’ chơi vô cùng vui vẻ, thế cho nên sau đó tất cả mọi người đều không muốn làm bộ khoái, đều đổi nghề đi làm ‘kẻ trộm’, chạy tới đội đối diện kia.
Lúc ấy tiểu thái tử Già La Vũ cũng rất muốn a. Hắn cũng hiểu được làm hiệp đạo chơi rất vui, nghĩ muốn đổi nghề qua bên kia, nhưng hắn là thái tử! Thái tử a, sao có thể làm đạo tặc được? Cho dù là chơi đùa cũng không có thể a. Cho nên hắn đành phải chịu đựng, nghẹn, đỏ mắt nhìn mấy ‘hiệp đạo’ xoay nhóm ‘quan binh’ vòng vòng.
Cuối cùng hắn rốt cục không chịu được nữa. Có một ngày dưới tâm tính ‘âm u’ ghen tị cùng bi phẫn, lớn tiếng quát dừng trò chơi bắt bộ.
Nhìn thấy bộ dáng ủ rũ không cam lòng của mọi người, tâm lý Già La Vũ cân bằng. = =|||
Chính là sau khi trò chơi trốn tìm này già cỗi được vài ngày, Bạch Thanh Đồng lại nghĩ tới một trò hay khác. Mọi người đi chơi đạn thạch tử.
Đạn thạch tử là một loại trò chơi rất lưu hành trong kinh thành. Đứa nhỏ của gia đình quý tộc cũng chơi, chẳng qua chơi cao ‘quý’ hơn dân chúng bình dân một chút, dùng hòn đạn vàng hòn đạn bạc tốt nhất, thậm chí có người dùng trân châu làm hòn đạn.
Chỉ là một trò chơi đại chúng như vậy, Già La Vũ cư nhiên không chơi. Hơn nữa không chỉ không chơi, nghe cũng chưa nghe qua. Ai bảo hắn là thái tử? Trong cung làm sao có người dám dạy hắn trò đó? Chẳng lẽ đường đường là thái tử đại tề quốc lại quỳ rạp trên mặt đất đầy người bùn đất chơi đạn châu là một chuyện rất cao nhã sao?
Nhưng thật ra phần lớn đứa nhỏ trong thư viện đều biết chơi, chính là bọn họ ở trước mặt thái tử luôn luôn nghe thái tử lên tiếng, hắn nói chơi cái gì mọi người liền chơi cái đó, thật đúng là không ai dám đề nghị thái tử chơi trò khác.
Bạch Thanh Đồng mở đầu, vì thế ngày hôm sau mọi người liền đem đủ loại đạn châu tự mình tư tàng đến. Thái tử thấy đỏ mắt, lại ngượng ngùng quản mọi người, cũng sẽ không chơi, đành phải ngơ ngác ngốc nghếch đứng một bên nhìn. Sau đó Bạch Thanh Đồng thực nhiệt tâm dạy hắn, thái tử lập tức nghiện nặng, mọi người bắt đầu chơi vui liền cũng không để ý hình tượng, quỳ rạp trên mặt đất, đánh đến hứng khởi.
Chính là ở phương diện này, Bạch Thanh Đồng cũng Già La Bảo là lợi hại nhất. Già La Bảo đừng nhìn giống như tùy tiện không có tâm mắt, nhưng xuất thân hoàng gia, so với Bạch Thanh Đồng có mắt lực hơn, cho nên lúc chơi luôn có ý vô tình nhường thái tử vài phần. Bạch Thanh Đồng cũng không để ý mấy thứ đó, nên thắng liền thắng, nên thua liền thua, tuyệt không làm bừa.
Vì thế chơi một thời gian, thái tử phát hiện tất cả mọi người đều ‘thua’ một người học nghề như hắn, cố tình Bạch Thanh Đồng lại luôn thắng hắn, tâm lý lại không cân bằng. Hơn nữa tuy rằng Bạch Thanh Đồng có nhân duyên tốt, cũng không thể lấy lòng hết tất cả mọi người, vẫn có người âm thầm ghen tị chán ghét hắn, vì thế thỉnh thoảng âm thầm nổi tính xấu, nói thầm hai ba câu bên tai thái tử.
Tiểu thái tử cả tin, dần dần bắt đầu nhìn thanh đồng không vừa mắt. Vì thế vào một ngày nào đó lại bại bởi Bạch Thanh Đồng, hét lớn một tiếng: “Không chơi. Loại trò chơi bình dân bẩn hề hề này rất không ra thể thống gì, về sau cũng không cho chơi nữa!”
Thái tử lên tiếng, mọi người đành phải ảm đạm thu binh, đều đem các loại đạn châu thu về nhà. Tiểu thái tử thấy ai cũng không thể thắng hắn nữa, tâm lý lại cân bằng. Chính là qua hai ngày, người đầu tiên hối hận cũng chính là hắn.
Chơi đạn châu, chơi bắt kẻ trộm, trò chơi nhiều ý tứ a. Lại bởi vì Bạch Thanh Đồng, hiện tại đều không chơi được. (rốt cuộc là bởi vì ai vì ai a? = =|||) đều là Bạch Thanh Đồng không tốt! Đáng giận! Nếu không vì hắn, bản thái tử bây giờ còn có thể lại tiếp tục chơi trò chơi a!
Vì thế như thế như vậy vài lần, mầm móng ‘cừu hận’ cứ lén lút phồng lên trong lòng tiểu thái tử, sinh sôi nảy nở. (ta chém tung chảo >”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.