Chương 39: Chương 43
Thập Thế
03/10/2016
Tử Hà kéo xe lăn ra phía sau, chuyển tay thành trảo, cứng rắn đỡ thanh đao đang đánh úp tới.
Hắn không thể né tránh, vì nếu hắn né tránh, Già La Diêu sẽ là người phải trực tiếp đối diện với đao phong.
Trong hoàng cung không được mang binh khí vào, như thân phận của Già La Diêu sẽ không ai dám soát người, nhưng vẫn không thể mang theo binh khí.
Tử Hà trên người có mang một chiếc chủy thủ, nhưng chủy thủ được giấu trong giày, không kịp rút ra. Nên hắn đành dùng tay không đấu với cương đao, tránh kình khí, bàn tay cầm lấy cương đao của thích khách. Trường đao kia được truyền nội lực vào, sắc bén vô cùng, bàn tay cầm lấy của Tử Hà bị cắt phải, những giọt máu tươi đỏ sẫm rơi xuống mặt đất.
“Tử Hà, lui về phía sau!”
Thanh âm của Già La Diêu truyền đến, Tử Hà lập tức lui ra sau. Xe lăn nhanh chóng tiến lên phía trước, liền có hai gã hắc y nhân từ phía sau giả sơn lao đến, mục tiêu là người ngồi trên xe lăn.
Một chiếc roi giống như long quyển đánh tới, đầu roi phân biệt hướng tới cổ tay hai người, đó là ngân tiên bên người của Già La Diêu. Y đã xuất thủ.
Thích khách phía bên trái nhanh chóng thu hồi đao phong, lấy từ trong áo ra một vật, đón lấy tiên phong của Già La Diêu.
Già La Diêu nhíu mi. Nháy mắt y đã nhìn ra, vũ khí cổ quái kia là nhằm vào trường tiên của y.
“Người đâu! Có thích khách!”
Tử Hà thầm vận nội lực, đem thanh âm truyền ra xa. Nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thứ hai, đã bị hai gã thích khách cuốn lấy.
Hiện giờ những cung nhân kia đều đã mất mạng, bọn họ đang ở giữa hai tòa giả sơn, đường mòn nhỏ hẹp, không tiện di chuyển, huống chi còn có một chiếc xe lăn.
Già La Diêu vung ngân tiên, cổ tay vững vàng, đầu tiên chuyển động, nhằm vào hai gã thích khách. Nhưng hai người này võ công thập phần cao cường, cùng hai người vây công Tử Hà phối hợp lẫn nhau, lại ngầm thành tình thế vây trận. Hơn nữa tên thích khách cầm trong tay vũ khí cổ quái kia lại dùng những chiêu thức phi thường xảo quyệt, luôn nhằm vào trường tiên của Già La Diêu.
“Rắc” một tiếng, trường tiên Già La Diêu quen dùng lại bị người nọ quán chú nội lực vào vũ khí đem cắt thành hai đoạn.
Già La Diêu thở dài một tiếng. Y đã lâu không dùng võ công, không còn thành thạo. Hơn nữa bốn gã thích khách không chỉ có võ công cao siêu, hiển nhiên là vì y mà đến, võ công sử dụng tương khắc với y, từng bước đã ép sát, mỗi chiêu đều tương khắc với tiên pháp của y, làm cho y là một người tàn phế ngồi trên xe lăn làm sao chống đỡ được?
“Vương gia!”
Tử Hà hoảng hốt, vừa phân tâm, nhất thời bị một gã thích khách làm bị thương cánh tay.
Hắn giận dữ phản công, xuất ra chiêu thức ngoan độc, lấy toàn lực đánh tới, hạ gục một gã thích khách.
Trong lúc đó ở bên kia, Già La Diêu di chuyển xe lăn, làm một động tác góc độ linh hoạt quỷ dị tránh được truy kích của thích khách.
Nhưng con đường nhỏ hẹp, cho dù Già La Diêu là người đã ngồi trên xe lăn hơn nửa đời người, cũng đã áp sát người vào giả sơn, vô pháp di chuyển.
“Ai!”
Sau lần thứ hai bị phục kích, y lại thở dài.
Khi hai gã thích khách mang theo sát khí đến trước mặt y, y còn nhàn hạ đưa tay ra, giống như trấn an sờ sờ bụng, âm thầm cầu nguyện, tiểu tử kia cũng không nên ở thời khắc mấu chốt này lại xuất hiện tình huống bất ngờ gì.
Đương triều nhiếp chính vương Già La Diêu là một người tàn phế, nếu không có đôi chân tàn phế này, y đã sớm là người đứng đầu Tề quốc. Đó là chuyện người khắp thiên hạ đều biết.
Đối với một người tàn phế phải ngồi xe lăn, vũ đao lộng kiếm không nghi ngờ gì là một chuyện cười, cho nên vũ khí phòng thân của nhiếp chính vương là một ngân tiên có thể tấn công gần xa, cũng là chuyện mà người khắp thiên hạ đều biết.
Thế nhưng hiện tại ngân tiên của nhiếp chính vương lại có hình thù kỳ lạ quỷ dị, binh khí chuyên dùng của hắn đã đứt làm hai đoạn, một nửa trước vô lực rơi trên mặt đất, nửa còn lại không đến ba thước, làm sao có thể tiếp tục dùng?
Già La Diêu ném ngân tiên đã đứt đôi đi, sắc mặt không đổi, vẫn thản nhiên như vậy, chỉ có ánh mắt trầm xuống.
Hai gã thích khách thấy y không còn binh khí, cũng không còn đường lui, vô cùng mừng rỡ, đao phong càng thêm mãnh liệt sắc bén.
Nhưng đột nhiên, không ai thấy rõ, trước mắt bỗng nhiên một mảnh trắng xóa, thích khách phía trước bên trái phốc một tiếng, bay thẳng ra sau.
Thích khách bên phải phía sau chưa kịp phản ứng, đã hoảng sợ phát hiện bản thân bị một cỗ khí thế vô cùng cường đại bao quanh.
Hắn định thần nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào, trong tay nhiếp chính vương đã có một thanh trường thương!
Đó là một thanh trường thương cực kỳ bình thường, đầu thương đen thui ngược lại lấp lánh ngân quang, được truyền nội lực vào, kình phong mãnh liệt.
Đừng nói chỉ có hai gã thích khách vây công, giờ phút này cho dù mười mấy tên thích khách đồng thời vây công, chỉ sợ cũng không thấy được trường thương trong tay nhiếp chính vương làm thế nào xuất hiện.
Thích khách hoảng hốt quay người, chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, khó khăn tránh tập kích của trường thương, da đầu run lên, máu tươi từ trên hai bên má cùng cổ chảy xuống như thác, mới biết đã trọng thương, đại khái cả hồn vía đều đã lên mây.
Hắn không khỏi kinh hãi, vừa rồi nếu chậm chút nữa, chỉ sợ cả đầu cũng đã rơi xuống. Lại xem đồng bạn vừa bị đánh bay, ngực có một cái lỗ máu lớn, gục xuống bên đường, chắc chắn đã thấy diêm vương. ( lão gia~~)
Chợt nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên, đồng bạn đang cùng Tử Hà dây dưa bên kia cũng đã bị đánh bay, trường đao xuyên qua ngực.
Mắt thấy bốn người đã chết ba, việc đã không thành, thích khách này mặc dù cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh đứng dậy tung ra một hư chiêu, quay lưng bỏ chạy.
“Còn muốn chạy?”
Ngữ khí thản nhiên, như không chút để ý, giống như đang nói chuyện vô cùng bình thường, lại tấn công mạnh vào tâm thần thích khách, lập tức một cảm giác một cỗ khí thế không thể phản kháng thật lớn từ sau lưng tiến đến.
Hắn cắn răng quay lại, cho dù không thể bình an trở ra hắn cũng không tin lấy toàn bộ công lực của chính mình lại không thể chạy trốn khỏi tay một tên tàn phế.
Nhưng mà loại cảm giác này không thể hình dung. Một dòng khí cực nóng giống như làm ngay cả trường đao cũng tan chảy quét qua toàn thân.
Thích khách trơ mắt nhìn trường thương đâm xuyên qua người mình, mà cây đao trong tay bản thân còn chưa kịp tấn công chút nào.
Hắn không thể né tránh, vì nếu hắn né tránh, Già La Diêu sẽ là người phải trực tiếp đối diện với đao phong.
Trong hoàng cung không được mang binh khí vào, như thân phận của Già La Diêu sẽ không ai dám soát người, nhưng vẫn không thể mang theo binh khí.
Tử Hà trên người có mang một chiếc chủy thủ, nhưng chủy thủ được giấu trong giày, không kịp rút ra. Nên hắn đành dùng tay không đấu với cương đao, tránh kình khí, bàn tay cầm lấy cương đao của thích khách. Trường đao kia được truyền nội lực vào, sắc bén vô cùng, bàn tay cầm lấy của Tử Hà bị cắt phải, những giọt máu tươi đỏ sẫm rơi xuống mặt đất.
“Tử Hà, lui về phía sau!”
Thanh âm của Già La Diêu truyền đến, Tử Hà lập tức lui ra sau. Xe lăn nhanh chóng tiến lên phía trước, liền có hai gã hắc y nhân từ phía sau giả sơn lao đến, mục tiêu là người ngồi trên xe lăn.
Một chiếc roi giống như long quyển đánh tới, đầu roi phân biệt hướng tới cổ tay hai người, đó là ngân tiên bên người của Già La Diêu. Y đã xuất thủ.
Thích khách phía bên trái nhanh chóng thu hồi đao phong, lấy từ trong áo ra một vật, đón lấy tiên phong của Già La Diêu.
Già La Diêu nhíu mi. Nháy mắt y đã nhìn ra, vũ khí cổ quái kia là nhằm vào trường tiên của y.
“Người đâu! Có thích khách!”
Tử Hà thầm vận nội lực, đem thanh âm truyền ra xa. Nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thứ hai, đã bị hai gã thích khách cuốn lấy.
Hiện giờ những cung nhân kia đều đã mất mạng, bọn họ đang ở giữa hai tòa giả sơn, đường mòn nhỏ hẹp, không tiện di chuyển, huống chi còn có một chiếc xe lăn.
Già La Diêu vung ngân tiên, cổ tay vững vàng, đầu tiên chuyển động, nhằm vào hai gã thích khách. Nhưng hai người này võ công thập phần cao cường, cùng hai người vây công Tử Hà phối hợp lẫn nhau, lại ngầm thành tình thế vây trận. Hơn nữa tên thích khách cầm trong tay vũ khí cổ quái kia lại dùng những chiêu thức phi thường xảo quyệt, luôn nhằm vào trường tiên của Già La Diêu.
“Rắc” một tiếng, trường tiên Già La Diêu quen dùng lại bị người nọ quán chú nội lực vào vũ khí đem cắt thành hai đoạn.
Già La Diêu thở dài một tiếng. Y đã lâu không dùng võ công, không còn thành thạo. Hơn nữa bốn gã thích khách không chỉ có võ công cao siêu, hiển nhiên là vì y mà đến, võ công sử dụng tương khắc với y, từng bước đã ép sát, mỗi chiêu đều tương khắc với tiên pháp của y, làm cho y là một người tàn phế ngồi trên xe lăn làm sao chống đỡ được?
“Vương gia!”
Tử Hà hoảng hốt, vừa phân tâm, nhất thời bị một gã thích khách làm bị thương cánh tay.
Hắn giận dữ phản công, xuất ra chiêu thức ngoan độc, lấy toàn lực đánh tới, hạ gục một gã thích khách.
Trong lúc đó ở bên kia, Già La Diêu di chuyển xe lăn, làm một động tác góc độ linh hoạt quỷ dị tránh được truy kích của thích khách.
Nhưng con đường nhỏ hẹp, cho dù Già La Diêu là người đã ngồi trên xe lăn hơn nửa đời người, cũng đã áp sát người vào giả sơn, vô pháp di chuyển.
“Ai!”
Sau lần thứ hai bị phục kích, y lại thở dài.
Khi hai gã thích khách mang theo sát khí đến trước mặt y, y còn nhàn hạ đưa tay ra, giống như trấn an sờ sờ bụng, âm thầm cầu nguyện, tiểu tử kia cũng không nên ở thời khắc mấu chốt này lại xuất hiện tình huống bất ngờ gì.
Đương triều nhiếp chính vương Già La Diêu là một người tàn phế, nếu không có đôi chân tàn phế này, y đã sớm là người đứng đầu Tề quốc. Đó là chuyện người khắp thiên hạ đều biết.
Đối với một người tàn phế phải ngồi xe lăn, vũ đao lộng kiếm không nghi ngờ gì là một chuyện cười, cho nên vũ khí phòng thân của nhiếp chính vương là một ngân tiên có thể tấn công gần xa, cũng là chuyện mà người khắp thiên hạ đều biết.
Thế nhưng hiện tại ngân tiên của nhiếp chính vương lại có hình thù kỳ lạ quỷ dị, binh khí chuyên dùng của hắn đã đứt làm hai đoạn, một nửa trước vô lực rơi trên mặt đất, nửa còn lại không đến ba thước, làm sao có thể tiếp tục dùng?
Già La Diêu ném ngân tiên đã đứt đôi đi, sắc mặt không đổi, vẫn thản nhiên như vậy, chỉ có ánh mắt trầm xuống.
Hai gã thích khách thấy y không còn binh khí, cũng không còn đường lui, vô cùng mừng rỡ, đao phong càng thêm mãnh liệt sắc bén.
Nhưng đột nhiên, không ai thấy rõ, trước mắt bỗng nhiên một mảnh trắng xóa, thích khách phía trước bên trái phốc một tiếng, bay thẳng ra sau.
Thích khách bên phải phía sau chưa kịp phản ứng, đã hoảng sợ phát hiện bản thân bị một cỗ khí thế vô cùng cường đại bao quanh.
Hắn định thần nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào, trong tay nhiếp chính vương đã có một thanh trường thương!
Đó là một thanh trường thương cực kỳ bình thường, đầu thương đen thui ngược lại lấp lánh ngân quang, được truyền nội lực vào, kình phong mãnh liệt.
Đừng nói chỉ có hai gã thích khách vây công, giờ phút này cho dù mười mấy tên thích khách đồng thời vây công, chỉ sợ cũng không thấy được trường thương trong tay nhiếp chính vương làm thế nào xuất hiện.
Thích khách hoảng hốt quay người, chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, khó khăn tránh tập kích của trường thương, da đầu run lên, máu tươi từ trên hai bên má cùng cổ chảy xuống như thác, mới biết đã trọng thương, đại khái cả hồn vía đều đã lên mây.
Hắn không khỏi kinh hãi, vừa rồi nếu chậm chút nữa, chỉ sợ cả đầu cũng đã rơi xuống. Lại xem đồng bạn vừa bị đánh bay, ngực có một cái lỗ máu lớn, gục xuống bên đường, chắc chắn đã thấy diêm vương. ( lão gia~~)
Chợt nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên, đồng bạn đang cùng Tử Hà dây dưa bên kia cũng đã bị đánh bay, trường đao xuyên qua ngực.
Mắt thấy bốn người đã chết ba, việc đã không thành, thích khách này mặc dù cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh đứng dậy tung ra một hư chiêu, quay lưng bỏ chạy.
“Còn muốn chạy?”
Ngữ khí thản nhiên, như không chút để ý, giống như đang nói chuyện vô cùng bình thường, lại tấn công mạnh vào tâm thần thích khách, lập tức một cảm giác một cỗ khí thế không thể phản kháng thật lớn từ sau lưng tiến đến.
Hắn cắn răng quay lại, cho dù không thể bình an trở ra hắn cũng không tin lấy toàn bộ công lực của chính mình lại không thể chạy trốn khỏi tay một tên tàn phế.
Nhưng mà loại cảm giác này không thể hình dung. Một dòng khí cực nóng giống như làm ngay cả trường đao cũng tan chảy quét qua toàn thân.
Thích khách trơ mắt nhìn trường thương đâm xuyên qua người mình, mà cây đao trong tay bản thân còn chưa kịp tấn công chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.