Chương 2: Tướng công
Thiên Phương Phương
08/08/2021
#4/8/2021
Edit by MikiKobayashi1031
Chương 2: Tướng công
Thân là một nhan khống, kiếp trước Cố Kiều tán tỉnh không ít soái ca, nhưng chưa từng có người nào... Nói đúng ra là tất cả mỹ nam cộng lại cũng không sánh bằng người trước mắt này.
Người này lớn lên có một gương mặt thập phần sạch sẽ, mặt mày góc cạnh tinh xảo đến mức giống như từ trong ngọc mài ra, một đôi mắt lạnh lẽo, như hồ băng sâu không thấy đáy.
Trên mặt hắn lộ ra chút tái nhợt như bị bệnh, lại bởi vì xấu hổ mà hiện lên một chút đỏ bừng, nhưng vì vậy mà vô hình trung lộ ra một tia mê người.
Nhìn tuổi của hắn, thay vì nói là nam nhân, Cố Kiều lại cảm thấy là thiếu niên lang thì đúng hơn.
"Nhìn đủ chưa?" Tiêu Lục Lang cắn răng hỏi.
"Chưa đủ, nhưng mà..." Cố Kiều nhìn cơ thể hắn một cái, đôi mắt phượng khẽ híp, "Sợ ép ngươi xấu."
Nói xong, Cố Kiều như không có gì xảy ra đứng lên.
Nhưng mà, người tuy là đứng dậy rồi, con ngươi vẫn như cũ đính lên người hắn, còn mang vẻ ý vị thâm trường.
"Cố Kiều ngươi..." Tiêu Lục Lang bị ánh mắt của nàng nhìn đến nỗi thẹn quá hoá giận.
"Ngươi muốn dìu không?" Cố Kiều cười mị mị vươn tay ra.
"Không cần!"
Tiêu Lục Lang thần sắc lạnh như băng nghiêng người, vịn cái ghế bên cạnh đứng lên.
Có thể thấy được dù hắn hành động bất tiện, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của Cố Kiều.
Sau đó hắn không để ý đến Cố Kiều nữa, khập khiễng đi ra khỏi phòng.
Cố Kiều lúc này nhớ ra được hắn là ai, người này chính là tướng công của nàng - Tiêu Lục Lang.
Tiêu Lục Lang được Cố Kiều mang về, sau khi hắn tỉnh lại, người Cố gia hỏi tình huống của hắn, phát hiện hắn là cô nhi, không có nơi để đi liền quyết định thật nhanh, lấy lý do nam nữ thụ thụ bất thân, khuê nữ nhà chúng ta cứu ngươi một mạng, chi bằng hai người các ngươi thành thân để bảo toàn danh tiết của nàng, bức bách Tiêu Lục Lang phải cưới Cố Kiều.
Nói là cưới, nhưng giống như ở rể hơn, căn nhà rách mà bọn họ đang ở này là Cố gia cấp, ruộng cũng là của Cố gia cho, toàn là loại thấp kém nhất.
Lúc thành thân Cố Kiều không hề biết Tiêu Lục Lang là người què, sau khi biết được liền dần dần đâm ra ghét bỏ, quay đầu tán tỉnh tiểu Tần tướng công ở trấn trên.
Người trong thôn đều vì Tiêu Lục Lang mà bất bình thay, nói "hoa nhài cắm bãi phân trâu", Tiêu Lục Lang là hoa nhài, còn nàng chính là bãi phân trâu.
Trong lòng Tiêu Lục Lang nghĩ như thế nào thì Cố Kiều không biết, nhưng có thể để nàng làm như không thấy dáng vẻ chật vật này của hắn thì xem ra hắn chán ghét nguyên chủ cũng không thể nói ít.
Cố Kiều kéo cửa tủ ra, định thay một thân quần áo ướt đẫm trên người thì lại đau khổ phát hiện trong tủ đến cả một bộ y phục sạch sẽ cũng không có.
"Tiêu đại ca, ngươi có ở nhà không?"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nũng nịu.
Người tới chính là một cô gái mặc áo hoa màu tím, mái tóc óng mượt của cô gái được búi lên gọn gàng, gương mặt được trang điểm xinh đẹp, trong khuỷu tay xách một cái rổ, trên rổ có đậy vải hoa, khiến người ta không thấy không rõ bên trong đựng gì.
Cố Kiều rất nhanh lục lọi trí nhớ của nguyên chủ về nhân vật này ―― Tiểu quả phụ Tiết Ngưng Hương ở trong thôn Thanh Tuyền.
Tiết Ngưng Hương là hàng xóm của nhà bọn họ, ngày bình thường rất thích vào nhà bọn họ, phần lớn là chọn thời điểm nguyên chủ không có nhà mà vào, ngẫu nhiên cũng để nguyên chủ thấy được mấy lần. Nguyên chủ đần độn, ở trong tay Tiết Ngưng Hương ăn không ít thua thiệt ngầm.
Tin tức tiểu Tần tướng công vào thôn lần này, cũng là Tiết Ngưng Hương tiết lộ cho nguyên chủ.
"Ồ, đây không phải Ngưng Hương tẩu tử sao? Giữa ban ngày, tới nhà của ta làm cái gì nha?"
Tiết Ngưng Hương bị sự xuất hiện của Cố Kiều làm cho giật nảy mình, sau đó thất vọng nói: "Tại sao lại là ngươi?"
Cố Kiều cười cười, khẽ đặt tay lên cửa gõ gõ nói: "Đây là nhà ta, nhìn thấy ta rất kỳ quái sao? Ngươi thất vọng cái gì?"
Tiết Ngưng Hương bị chẹn họng, ả đương nhiên là thất vọng vì không được gặp Tiêu Lục Lang.
Tiết Ngưng Hương lại nhìn về Cố Kiều lần nữa.
Người vẫn là người kia, nhưng lại trở nên có chút lạ lẫm. Không mang vẻ đần dần giống như lúc trước, trong mắt có linh khí. Dù là toàn thân ướt sũng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nàng rất chật vật, ngược lại trong lúc vô hình sinh ra khí tràng khiến người ta e sợ.
Nhất định là mình hoa mắt, đồ đần sao có thể thay đổi như thế được?
Tiết Ngưng Hương hất cằm nói: "Ta là tới tìm Tiêu đại ca!"
Cố Kiều nhàn nhạt cười cười: "Gọi một tiếng Tiêu đại ca thật là thân mật, ngươi cùng tướng công của ta rất thân sao?"
"Tránh ra!" Tiết Ngưng Hương không muốn để ý đến nàng.
"Không tránh ra thì sao?" Cố Kiều chặn ả.
Tiết Ngưng Hương mảy may không để Cố Kiều vào mắt, vươn tay muốn đẩy Cố Kiều sang một bên.
Cố Kiều nhẹ nhàng nhường đường, mũi chân duỗi ra phía trước.
"Ai nha ――"
Tiết Ngưng Hương cả người cả rổ ngã sầm mặt như chó đớp cứt.
"Cố đồ đần! Ngươi làm ta té!"
Loại tiết mục vấp té như thế này lúc trước đã từng diễn không ít lần, chẳng qua lần này đối tượng bị té đổi thành Tiết Ngưng Hương mà thôi.
Cố Kiều khoanh tay trước ngực, nửa người dựa vào cánh cửa nhìn ả, giống như đang nói, làm ngươi té thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi làm ta té đi.
Tiết Ngưng Hương trầm mặt hoài nghi mình hoa mắt.
Kỳ thật, Tiết Ngưng Hương cùng nguyên chủ sớm đã không hợp nhau ―― Trong thôn chính là hai nữ nhân khiến người ta vừa gặp đã nhận ra ngay, một người là đồ đần Cố Kiều, một người là quả phụ Tiết Ngưng Hương. Nhưng Tiết Ngưng Hương dáng dấp đẹp mắt, tính lại chịu khó, nên vẫn nghiễm nhiên hơn Cố Kiều một bậc.
Lúc trước Tiêu Lục Lang té xỉu ở cửa thôn, là Tiết Ngưng Hương và nguyên chủ cùng lúc phát hiện. Khác biệt chính là, Tiết Ngưng Hương sợ chọc phải phiền toái, đi vào làng gọi người, nguyên chủ thì lại trực tiếp mang người về nhà.
Sau khi biết Tiêu Lục Lang là một người có học thanh thanh bạch bạch, Tiết Ngưng Hương liền hối hận.
Tiết Ngưng Hương vừa muốn chửi người thì Tiêu Lục Lang thần sắc lạnh như băng đi ra.
Tiết Ngưng Hương nhìn thấy hắn, lập tức trở mặt, yếu đuối khóc lên: "Tiêu đại ca, nàng khi dễ ta! Nàng giơ chân làm ta té!"
Cố Kiều nhìn về phía Tiêu Lục Lang, vô tội buông tay: "Nàng đẩy ta trước."
Tiết Ngưng Hương trong nháy mắt kích động nói: "Tiêu đại ca, ngươi nghe đi, nàng thừa nhận ――"
"Ngưng Hương tẩu tới đây có chuyện gì không?" Tiêu Lục Lang ngắt lời ả ta.
Tiết Ngưng Hương sửng sốt một chút.
Ả nhìn Tiêu Lục Lang, lại nhìn Cố Kiều, nhặt cái rổ trên đất lên nói: "Ta... Cái đó... Lần trước ngươi giúp ta đọc thư, nhưng ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp ngươi, trong nhà ngươi không phải hết thức ăn sao? Khoai lang vừa đào ta liền đưa tới cho ngươi..."
Tiêu Lục Lang nói: "Không cần, Ngưng Hương tẩu, trong nhà còn có bột ngô, những này ngươi đưa về ăn đi."
Tiết Ngưng Hương cắn cắn môi: "Nhưng mà..."
Cố Kiều nhíu mày đạo: "Đã nói ngươi đưa về đi, không nghe thấy sao?"
Tiếng nói của nàng không lớn, nhưng trong ánh mắt như cười mà không phải cười kia lại cất giấu một cỗ hàn ý khiến cho người ta kinh hãi.
Tiết Ngưng Hương da đầu tê rần, không dám chần chờ trễ nại, vội vàng xách rổ xám xịt rời đi.
Cố Kiều mỉm cười nhìn về phía tướng công xinh đẹp nhà mình: "Nhìn không ra nha, một tên bị què như ngươi còn rất được nữ nhân thích."
Tiêu Lục Lang nhàn nhạt liếc Cố Kiều một cái, sau đó chống quải trượng trở về phòng.
"Tích ――"
Vết thương lại đau.
Cố Kiều cũng vịn đầu trở về phòng mình.
Nàng ngồi trên ghế, sờ lên vết thương, là một vết rách rất lớn, dù không tính là quá sâu nhưng nếu không tiêu độc kịp thời tám chín phần mười sẽ bị nhiễm trùng.
Nhưng đây là cổ đại, nàng đi đâu để kiếm đồ mà tiêu độc bây giờ?
"Nếu như hộp thuốc của ta có ở đây thì tốt."
Suy nghĩ vừa mới hiện lên, Cố Kiều liền cảm giác đầu óc của mình bị cơn đau hung ác đánh tới, trực tiếp khiến nàng bị đau đến mức choáng váng.
Mà đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, thình lình phát hiện trên chiếc bàn trước mặt nhiều hơn một cái hộp.
TBC
Edit by MikiKobayashi1031
Chương 2: Tướng công
Thân là một nhan khống, kiếp trước Cố Kiều tán tỉnh không ít soái ca, nhưng chưa từng có người nào... Nói đúng ra là tất cả mỹ nam cộng lại cũng không sánh bằng người trước mắt này.
Người này lớn lên có một gương mặt thập phần sạch sẽ, mặt mày góc cạnh tinh xảo đến mức giống như từ trong ngọc mài ra, một đôi mắt lạnh lẽo, như hồ băng sâu không thấy đáy.
Trên mặt hắn lộ ra chút tái nhợt như bị bệnh, lại bởi vì xấu hổ mà hiện lên một chút đỏ bừng, nhưng vì vậy mà vô hình trung lộ ra một tia mê người.
Nhìn tuổi của hắn, thay vì nói là nam nhân, Cố Kiều lại cảm thấy là thiếu niên lang thì đúng hơn.
"Nhìn đủ chưa?" Tiêu Lục Lang cắn răng hỏi.
"Chưa đủ, nhưng mà..." Cố Kiều nhìn cơ thể hắn một cái, đôi mắt phượng khẽ híp, "Sợ ép ngươi xấu."
Nói xong, Cố Kiều như không có gì xảy ra đứng lên.
Nhưng mà, người tuy là đứng dậy rồi, con ngươi vẫn như cũ đính lên người hắn, còn mang vẻ ý vị thâm trường.
"Cố Kiều ngươi..." Tiêu Lục Lang bị ánh mắt của nàng nhìn đến nỗi thẹn quá hoá giận.
"Ngươi muốn dìu không?" Cố Kiều cười mị mị vươn tay ra.
"Không cần!"
Tiêu Lục Lang thần sắc lạnh như băng nghiêng người, vịn cái ghế bên cạnh đứng lên.
Có thể thấy được dù hắn hành động bất tiện, nhưng vẫn cự tuyệt ý tốt của Cố Kiều.
Sau đó hắn không để ý đến Cố Kiều nữa, khập khiễng đi ra khỏi phòng.
Cố Kiều lúc này nhớ ra được hắn là ai, người này chính là tướng công của nàng - Tiêu Lục Lang.
Tiêu Lục Lang được Cố Kiều mang về, sau khi hắn tỉnh lại, người Cố gia hỏi tình huống của hắn, phát hiện hắn là cô nhi, không có nơi để đi liền quyết định thật nhanh, lấy lý do nam nữ thụ thụ bất thân, khuê nữ nhà chúng ta cứu ngươi một mạng, chi bằng hai người các ngươi thành thân để bảo toàn danh tiết của nàng, bức bách Tiêu Lục Lang phải cưới Cố Kiều.
Nói là cưới, nhưng giống như ở rể hơn, căn nhà rách mà bọn họ đang ở này là Cố gia cấp, ruộng cũng là của Cố gia cho, toàn là loại thấp kém nhất.
Lúc thành thân Cố Kiều không hề biết Tiêu Lục Lang là người què, sau khi biết được liền dần dần đâm ra ghét bỏ, quay đầu tán tỉnh tiểu Tần tướng công ở trấn trên.
Người trong thôn đều vì Tiêu Lục Lang mà bất bình thay, nói "hoa nhài cắm bãi phân trâu", Tiêu Lục Lang là hoa nhài, còn nàng chính là bãi phân trâu.
Trong lòng Tiêu Lục Lang nghĩ như thế nào thì Cố Kiều không biết, nhưng có thể để nàng làm như không thấy dáng vẻ chật vật này của hắn thì xem ra hắn chán ghét nguyên chủ cũng không thể nói ít.
Cố Kiều kéo cửa tủ ra, định thay một thân quần áo ướt đẫm trên người thì lại đau khổ phát hiện trong tủ đến cả một bộ y phục sạch sẽ cũng không có.
"Tiêu đại ca, ngươi có ở nhà không?"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nũng nịu.
Người tới chính là một cô gái mặc áo hoa màu tím, mái tóc óng mượt của cô gái được búi lên gọn gàng, gương mặt được trang điểm xinh đẹp, trong khuỷu tay xách một cái rổ, trên rổ có đậy vải hoa, khiến người ta không thấy không rõ bên trong đựng gì.
Cố Kiều rất nhanh lục lọi trí nhớ của nguyên chủ về nhân vật này ―― Tiểu quả phụ Tiết Ngưng Hương ở trong thôn Thanh Tuyền.
Tiết Ngưng Hương là hàng xóm của nhà bọn họ, ngày bình thường rất thích vào nhà bọn họ, phần lớn là chọn thời điểm nguyên chủ không có nhà mà vào, ngẫu nhiên cũng để nguyên chủ thấy được mấy lần. Nguyên chủ đần độn, ở trong tay Tiết Ngưng Hương ăn không ít thua thiệt ngầm.
Tin tức tiểu Tần tướng công vào thôn lần này, cũng là Tiết Ngưng Hương tiết lộ cho nguyên chủ.
"Ồ, đây không phải Ngưng Hương tẩu tử sao? Giữa ban ngày, tới nhà của ta làm cái gì nha?"
Tiết Ngưng Hương bị sự xuất hiện của Cố Kiều làm cho giật nảy mình, sau đó thất vọng nói: "Tại sao lại là ngươi?"
Cố Kiều cười cười, khẽ đặt tay lên cửa gõ gõ nói: "Đây là nhà ta, nhìn thấy ta rất kỳ quái sao? Ngươi thất vọng cái gì?"
Tiết Ngưng Hương bị chẹn họng, ả đương nhiên là thất vọng vì không được gặp Tiêu Lục Lang.
Tiết Ngưng Hương lại nhìn về Cố Kiều lần nữa.
Người vẫn là người kia, nhưng lại trở nên có chút lạ lẫm. Không mang vẻ đần dần giống như lúc trước, trong mắt có linh khí. Dù là toàn thân ướt sũng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nàng rất chật vật, ngược lại trong lúc vô hình sinh ra khí tràng khiến người ta e sợ.
Nhất định là mình hoa mắt, đồ đần sao có thể thay đổi như thế được?
Tiết Ngưng Hương hất cằm nói: "Ta là tới tìm Tiêu đại ca!"
Cố Kiều nhàn nhạt cười cười: "Gọi một tiếng Tiêu đại ca thật là thân mật, ngươi cùng tướng công của ta rất thân sao?"
"Tránh ra!" Tiết Ngưng Hương không muốn để ý đến nàng.
"Không tránh ra thì sao?" Cố Kiều chặn ả.
Tiết Ngưng Hương mảy may không để Cố Kiều vào mắt, vươn tay muốn đẩy Cố Kiều sang một bên.
Cố Kiều nhẹ nhàng nhường đường, mũi chân duỗi ra phía trước.
"Ai nha ――"
Tiết Ngưng Hương cả người cả rổ ngã sầm mặt như chó đớp cứt.
"Cố đồ đần! Ngươi làm ta té!"
Loại tiết mục vấp té như thế này lúc trước đã từng diễn không ít lần, chẳng qua lần này đối tượng bị té đổi thành Tiết Ngưng Hương mà thôi.
Cố Kiều khoanh tay trước ngực, nửa người dựa vào cánh cửa nhìn ả, giống như đang nói, làm ngươi té thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi làm ta té đi.
Tiết Ngưng Hương trầm mặt hoài nghi mình hoa mắt.
Kỳ thật, Tiết Ngưng Hương cùng nguyên chủ sớm đã không hợp nhau ―― Trong thôn chính là hai nữ nhân khiến người ta vừa gặp đã nhận ra ngay, một người là đồ đần Cố Kiều, một người là quả phụ Tiết Ngưng Hương. Nhưng Tiết Ngưng Hương dáng dấp đẹp mắt, tính lại chịu khó, nên vẫn nghiễm nhiên hơn Cố Kiều một bậc.
Lúc trước Tiêu Lục Lang té xỉu ở cửa thôn, là Tiết Ngưng Hương và nguyên chủ cùng lúc phát hiện. Khác biệt chính là, Tiết Ngưng Hương sợ chọc phải phiền toái, đi vào làng gọi người, nguyên chủ thì lại trực tiếp mang người về nhà.
Sau khi biết Tiêu Lục Lang là một người có học thanh thanh bạch bạch, Tiết Ngưng Hương liền hối hận.
Tiết Ngưng Hương vừa muốn chửi người thì Tiêu Lục Lang thần sắc lạnh như băng đi ra.
Tiết Ngưng Hương nhìn thấy hắn, lập tức trở mặt, yếu đuối khóc lên: "Tiêu đại ca, nàng khi dễ ta! Nàng giơ chân làm ta té!"
Cố Kiều nhìn về phía Tiêu Lục Lang, vô tội buông tay: "Nàng đẩy ta trước."
Tiết Ngưng Hương trong nháy mắt kích động nói: "Tiêu đại ca, ngươi nghe đi, nàng thừa nhận ――"
"Ngưng Hương tẩu tới đây có chuyện gì không?" Tiêu Lục Lang ngắt lời ả ta.
Tiết Ngưng Hương sửng sốt một chút.
Ả nhìn Tiêu Lục Lang, lại nhìn Cố Kiều, nhặt cái rổ trên đất lên nói: "Ta... Cái đó... Lần trước ngươi giúp ta đọc thư, nhưng ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp ngươi, trong nhà ngươi không phải hết thức ăn sao? Khoai lang vừa đào ta liền đưa tới cho ngươi..."
Tiêu Lục Lang nói: "Không cần, Ngưng Hương tẩu, trong nhà còn có bột ngô, những này ngươi đưa về ăn đi."
Tiết Ngưng Hương cắn cắn môi: "Nhưng mà..."
Cố Kiều nhíu mày đạo: "Đã nói ngươi đưa về đi, không nghe thấy sao?"
Tiếng nói của nàng không lớn, nhưng trong ánh mắt như cười mà không phải cười kia lại cất giấu một cỗ hàn ý khiến cho người ta kinh hãi.
Tiết Ngưng Hương da đầu tê rần, không dám chần chờ trễ nại, vội vàng xách rổ xám xịt rời đi.
Cố Kiều mỉm cười nhìn về phía tướng công xinh đẹp nhà mình: "Nhìn không ra nha, một tên bị què như ngươi còn rất được nữ nhân thích."
Tiêu Lục Lang nhàn nhạt liếc Cố Kiều một cái, sau đó chống quải trượng trở về phòng.
"Tích ――"
Vết thương lại đau.
Cố Kiều cũng vịn đầu trở về phòng mình.
Nàng ngồi trên ghế, sờ lên vết thương, là một vết rách rất lớn, dù không tính là quá sâu nhưng nếu không tiêu độc kịp thời tám chín phần mười sẽ bị nhiễm trùng.
Nhưng đây là cổ đại, nàng đi đâu để kiếm đồ mà tiêu độc bây giờ?
"Nếu như hộp thuốc của ta có ở đây thì tốt."
Suy nghĩ vừa mới hiện lên, Cố Kiều liền cảm giác đầu óc của mình bị cơn đau hung ác đánh tới, trực tiếp khiến nàng bị đau đến mức choáng váng.
Mà đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, thình lình phát hiện trên chiếc bàn trước mặt nhiều hơn một cái hộp.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.