Chương 5: Bức bách nhận sai
Biện Du Thiên
05/07/2023
Sáng sớm hôm sau tuyết rơi dày đặc, đem các cây trúc trong viện đều áp
cong, nhìn lại là một mảnh trắng xoá, nhưng phía trước cửa sổ hoa mai
vẫn như cũ nở rộ trong gió tuyết, một màu đỏ hết sức bắt mắt.
Trong phòng Tô Nhược Uyển nằm trên chiếc ghế dài nhỏ, trong tay cầm một quyển sách, trong lồng ngực còn ôm một lò sưởi tay, toàn thân đều lộ ra hơi thở lười nhác.
Trước mặt nàng vẫn đang đun ấm trà trên bếp lò, theo nước trà dần sôi trào, ngoài phòng lại truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn, còn chưa chờ nàng đứng dậy xem xét, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Dẫn đầu tiến vào chính là mấy nha hoàn hung ác, các nàng lập tức đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển, không lời giải thích liền đem nàng chế trụ. Trong lúc Tô Nhược Uyển đang giãy giụa lại thấy Tô phu nhân đi đến.
"Mẫu thân làm gì vậy?"
Mắt thấy chính mình thế lực đơn mỏng, không thể thoát khỏi nha hoàn bên cạnh, Tô Nhược Uyển nháy mắt bình tĩnh lại, nhưng vừa hỏi xong câu này sắc mặt Tô phu nhân lập tức lạnh đi.
"Làm cái gì? Ngươi tư thông ngoại nam, huỷ hoại thanh danh Tô gia, ta đương nhiên là muốn thay tổ tiên Tô gia giáo huấn ngươi một phen".
Chỉ thấy Tô phu nhân đưa mắt ra hiệu, mấy nha hoàn liền thô bạo kéo Tô Nhược Uyển ra ngoài. Mấy nha hoàn này trời sinh cao lớn thô kệch, Tô Nhược Uyển ở trước mặt các nàng căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý để các nàng kéo ra ngoài.
Nha hoàn hầu hạ Tô Nhược Uyển phần lớn đều là người của Tô phu nhân, nhìn thấy cảnh này đều sôi nổi né tránh làm bộ không thấy, sợ xen vào việc của người khác sẽ phải chịu khổ bị trả thù.
Một đám người trắng trợn đem Tô Nhược Uyển đưa tới từ đường, nhưng mà còn chưa bước vào từ đường, nha hoàn đã đẩy Tô Nhược Uyển ngã xuống đất,, hôm qua tuyết rơi cả đêm, hiện tại mặt đất bị một lớp tuyết dày bao phủ.
Nháy mắt ngã xuống, Tô Nhược Uyển liền cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một cơn ớn lạnh, nhưng nàng vừa mới đứng dậy, nha hoàn lại nhanh chóng đè nàng xuống. Lực tay của nha hoàn rất đáng sợ, Tô Nhược Uyển hai chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.
"Uổng công ta coi ngươi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại không biết xấu hổ làm ra chuyện này! Nếu như ngươi chủ động nhận sai, ta có thể cân nhắc giảm nhẹ hình phạt cho ngươi".
Tô phu nhân đứng bên ngoài từ đường, trên mặt đầy vẻ đau khổ, nếu người không hiểu rõ thấy được, sợ là cho rằng Tô Nhược Uyển chính là nữ nhi thân sinh của Tô phu nhân.
"Nữ nhi không biết đã làm sai cái gì".
Lúc trước Tô Nhược Uyển đi ra ngoài nhất định phải đem chính mình bọc kín mít, nhưng hiện giờ nàng bị cưỡng ép kéo đến từ đường, trên người không có lấy một mảnh áo ấm, thân mình gầy yếu trên mặt tuyết có vẻ thập phần đơn bạc, ngay cả giọng nói cũng run nhè nhẹ.
Không ngờ được Tô Nhược Uyển vẫn cứng đầu, trên mặt Tô phu nhân hiện lên một tia phẫn nộ, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn vài phần.
"Chuyện tới nước này ngươi vẫn còn mạnh miệng? Tiểu Thuý, ngươi tới nói xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì".
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu xanh xuất hiện trong tầm mắt Tô Nhược Uyển, người nọ chính là Tiểu Thuý, người mới bị Tô Nhược Uyển đuổi đi hôm qua. Giờ phút này Tiểu Thuý mặt đầy cảnh xuân, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhược Uyển kèm theo vài phần khinh thường, bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Hồi phu nhân, ngày ấy nô tỳ tận mắt nhìn thấy, là Tam tiểu thư lừa thủ phụ đại nhân vào phòng".
Biểu tình của Tiểu Thuý rất chắc chắn, bộ dáng trông vô cùng nghiêm túc, như thể tận mắt chứng kiến tình cảnh ngày hôm đó. Mà Tô phu nhân nghe xong những lời này trong mắt loé lên vẻ hài lòng nhưng rất nhanh lại bị cơn tức giận che giấu.
"Hiện tại ngươi còn gì muốn nói? Tuy rằng thủ phụ đã cầu hôn, nhưng ngươi cố ý dụ dỗ thủ phụ, thật đúng là làm bại hoại thanh danh Tô gia. Hôm nay ta phải thay lão gia giáo huấn ngươi".
Khi Tô phu nhân nói lời này chính là khí thế nghiến răng nghiến lợi, chiêu hạ dược Tiêu Tuần là do bà nghĩ ra, bà biết rõ tính cách Tiêu Tuần, đến lúc đó nhất định sẽ cưới Tô Cẩm Ca.
Nhưng ai ngờ ngày ấy nàng không để ý khiến Tiêu Tuần bỏ chạy, càng tức giận chính là cuối cùng lại làm Tô Nhược Uyển nhặt được tiện nghi, hơn nữa hôm qua Tô Nhược Uyển còn thẳng mặt cự tuyệt, không đồng ý để Tô Cẩm Ca thế gả.
Cho nên hôm nay thừa dịp Tô thượng thư ra ngoài, Tô phu nhân liền tính toán giáo huấn Tô Nhược Uyển một trận, bức bách nàng nhận tội danh, đến lúc đó cho dù Tô Nhược Uyển không đồng ý, Tô phu nhân cũng có biện pháp làm Tô Cẩm Ca gả qua.
"Ta không có câu dẫn thủ phụ đại nhân".
Tô Nhược Uyển tuy bị nha hoàn đè nặng quỳ rạp xuống đất nhưng trong mắt lại tràn đầy quật cường, căn bản không muốn thừa nhận lời buộc tội bịa đặt này.
Điều này khiến Tô phu nhân vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới Tô Nhược Uyển luôn nhu nhược lại có lúc kiên cường như vậy, bất quá gừng càng già càng cay, thực mau vẻ mặt Tô phu nhân lại trở nên nghiêm khắc.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, không có chỗ cho ngươi giảo biện. Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai ta sẽ giảm nhẹ hình phạt".
"Vu khống, ta tuyệt đối sẽ không nhận tội. Ngày đó là ai hạ dược thủ phụ đại nhân, ta nghĩ mẫu thân là người rõ hơn ai hết".
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu ngươi nghe không vào lời khuyên, vậy thì ngươi liền quỳ trước mặt tổ tông đi".
Tô phu nhân cả người tức giận run rẩy chỉ vào Tô Nhược Uyển, lúc phất tay áo rời đi còn không quên liếc những nha hoàn xung quanh một cái: "Các ngươi ở lại đây nhìn kỹ nàng cho ta! Không nhận sai đừng mơ tưởng đứng lên".
Mặc dù Tô phu nhân trông có vẻ hùng hổ, nhưng khi đi qua Tô Nhược Uyển lại không dám nhìn vào mắt nàng, rốt cuộc vu hãm người sẽ không khỏi chột dạ.
Sau khi Tô phu nhân rời đi, nha hoàn trông coi Tô Nhược Uyển càng thêm kiêu căng ngạo mạn. Đặc biệt là Lý ma ma vẫn luôn đi theo bên người Tô phu nhân, thân thể cong mình nháy mắt đứng thẳng khi Tô phu nhân rời đi.
Thậm chí còn không để ý ai khác đi đến dưới mái hiên, phủi tuyết trên người ngồi trên ghế đẩu, bộ dáng nghiễm nhiên như chủ tử.
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn của Tô phu nhân, nha hoàn hiện giờ trông coi Tô Nhược Uyển đều do một tay bà dạy dỗ, thế nên dù bà hành động vô lễ như vậy cũng không ai dám ngăn cản.
"Tam cô nương, lão nô khuyên ngươi vẫn là mau nhận sai cho thoả đáng, tuyết rơi càng ngày càng lớn, lão nô tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Ngươi tự ước lượng thân mình, vô duyên vô cớ mất mạng cũng không đáng".
Vừa nói Lý ma ma cầm tách trà bên cạnh lên, làm bộ làm tịch thổi thổi rồi mới nhấp một ngụm.
"Ta không sai vì sao lại phải nhận?"
Tô Nhược Uyển hiểu rõ, hôm nay một khi nàng nhận sai, Tô phu nhân sẽ tìm mọi cách đem việc hạ dược thoái thác hết lên người nàng. Vì vậy dù môi nàng tím tái vì lạnh cũng không muốn thừa nhận tội danh bịa đặt này.
"Tam cô nương thật có cốt khí, một khi đã như vậy lão nô cũng không cần phải nhiều lời nữa, ngươi vẫn là tiếp tục quỳ đi".
Lý ma ma hừ lạnh một tiếng, lại nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm tính toán, Tam cô nương nhu nhược này tuyệt đối không kiên trì nổi đến một chén trà.
Không lâu sau tuyết rơi càng lúc càng lớn, những nha hoàn đang trông chừng Tô Nhược Uyển đều sôi nổi chạy đến mái hiên tránh tuyết. Mà Tô Nhược Uyển hai chân đã sớm mất đi tri giác, nàng vì lạnh mà co lại thành một đoàn, nhưng trên mặt lại không có một tia thoả hiệp.
Mắt thấy đã nửa canh giờ trôi qua, thân thể gầy yếu của Tô Nhược Uyển trong trận tuyết dày lung lay sắp đổ, Lý ma ma rốt cuộc cũng kinh hãi. Tuy bà được Tô phu nhân phân phó, nhưng nếu Tô Nhược Uyển xảy ra chuyện không hay, bà nhất định khó thoát một kiếp.
Khi Lý ma ma đang do dự có nên để Tô Nhược Uyển đứng dậy không thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân khiến Lý ma ma sợ hãi đứng dậy, lại khom người bày ra bộ dạng nô tài.
Thẳng đến khi thấy tiến vào là một tiểu nha hoàn, Lý ma ma mới đứng thẳng dậy, ngữ khí càng thêm tức giận: "Quy củ đã học đều vô dụng? Bộ dạng hoang mang rối loạn giống cái gì?"
"Ma...ma ma, lão...lão gia đã trở lại".
Nha hoàn kia thở hổn hển, hiển nhiên là vội vã lại đây mật báo. Lý ma ma lúc này cũng hoảng sợ, đang muốn tiến lên đỡ Tô Nhược Uyển dậy thì đúng lúc này Tô thượng thư đi đến.
Nhìn thấy Tô Nhược Uyển quỳ trong tuyết, sắc mặt Tô thượng thư lập tức tối sầm lại, nhanh chóng xông lên phía trước đỡ lấy Tô Nhược Uyển sắp sửa ngã xuống.
"Chuyện này là thế nào?"
Trong giọng nói của Tô thượng thư lộ ra một tia tức giận, Tô phu nhân vội vàng đi theo trên mặt tràn đầy chột dạ, âm thầm trừng mắt liếc Lý ma ma đang cúi đầu không nói, ngay sau đó lại che mặt lau nước mắt.
"Đều là thiếp thân không tốt, mới vừa rồi Uyển Nhi nháo muốn ở trước mặt liệt tổ liệt tông chuộc tội. Người cũng biết Uyển Nhi tính tình quật cường, thiếp thân thật sự là ngăn không được".
Nhắc tới Tô phu nhân lại rơi vài giọt nước mắt, lúc này Tô thượng thư mày cũng nhăn lại, hiển nhiên đối với lời nói của Tô phu nhân còn có chút nghi hoặc.
"Nó phạm phải phải lỗi gì? Sao lại phải chuộc tội?"
"Ta không cố ý câu dẫn thủ phụ đại nhân".
Hiện tại ý thức của Tô Nhược Uyển đã mơ hồ, ngay cả phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng những âm thanh xung quanh nàng lại nghe rất rõ ràng. Mắt thấy Tô phu nhân lại muốn hắt nước bẩn lên người mình, Tô Nhược Uyển dùng chút sức lực cuối cùng miễn cưỡng giải thích một câu.
Động tác của Tô phu nhân dừng lại, chiếc khăn trong tay không có chỗ nào nhét vào, "Lão...Lão gia, thiếp thân..."
"Cha, con không có, con không nhận sai".
Lúc này Tô Nhược Uyển lại bắt lấy ống tay áo Tô thượng thư, thanh âm so với vừa rồi lớn hơn một chút, nhưng vừa dứt lời trước mắt nàng liền tối sầm lại rơi vào hôn mê.
......
Lại lần nữa tỉnh lại đã là chạng vạng, Tô Nhược Uyển chỉ cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, nhìn kỹ mới phát hiện mình đã trở về phòng ngủ. Hiện giờ trong phòng than đốt đang cháy dữ dội nhiều gấp đôi ngày thường nhưng Tô Nhược Uyển vẫn không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Đúng lúc này một nha hoàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Nhược Uyển đã tỉnh, nha hoàn lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Tam tiểu thư người tỉnh rồi, nếu người còn không tỉnh lại, lão gia sẽ trừng phạt nô tỳ".
Nha hoàn này tên là Xảo Nhi, cũng là người của Tô phu nhân, ngày thường trừ bỏ Tiểu Thuý thì nàng chính là người lười biếng nhất. Nhưng hôm nay sau khi trở về Tô Nhược Uyển vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, còn sốt rất nặng, ngay cả đại phu cũng đều bó tay.
Lửa giận của Tô thượng thư lan đến các tiểu nha hoàn, nếu không nàng cũng sẽ không vội vàng tới hầu hạ Tô Nhược Uyển. Nghĩ đến đây Xảo Nhi âm thầm bĩu môi, cực không tình nguyện rót cho Tô Uyển Nhược một tách trà.
"Hoàn Nhi đâu?"
Tô Nhược Uyển mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn, cổ họng cũng đau dữ dội, thẳng đến khi uống một ngụm trà mới giảm bớt một chút.
Nàng biết rõ bản tính gian dối xảo quyệt của Xảo Nhi, sau khi đuổi Tiểu Thuý đi đều là Hoàn Nhi hầu hạ nàng, hiện giờ Xảo Nhi lại có thái độ xum xoe khác thường, chắc chắn mục đích không đơn giản.
Trong phòng Tô Nhược Uyển nằm trên chiếc ghế dài nhỏ, trong tay cầm một quyển sách, trong lồng ngực còn ôm một lò sưởi tay, toàn thân đều lộ ra hơi thở lười nhác.
Trước mặt nàng vẫn đang đun ấm trà trên bếp lò, theo nước trà dần sôi trào, ngoài phòng lại truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn, còn chưa chờ nàng đứng dậy xem xét, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Dẫn đầu tiến vào chính là mấy nha hoàn hung ác, các nàng lập tức đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển, không lời giải thích liền đem nàng chế trụ. Trong lúc Tô Nhược Uyển đang giãy giụa lại thấy Tô phu nhân đi đến.
"Mẫu thân làm gì vậy?"
Mắt thấy chính mình thế lực đơn mỏng, không thể thoát khỏi nha hoàn bên cạnh, Tô Nhược Uyển nháy mắt bình tĩnh lại, nhưng vừa hỏi xong câu này sắc mặt Tô phu nhân lập tức lạnh đi.
"Làm cái gì? Ngươi tư thông ngoại nam, huỷ hoại thanh danh Tô gia, ta đương nhiên là muốn thay tổ tiên Tô gia giáo huấn ngươi một phen".
Chỉ thấy Tô phu nhân đưa mắt ra hiệu, mấy nha hoàn liền thô bạo kéo Tô Nhược Uyển ra ngoài. Mấy nha hoàn này trời sinh cao lớn thô kệch, Tô Nhược Uyển ở trước mặt các nàng căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý để các nàng kéo ra ngoài.
Nha hoàn hầu hạ Tô Nhược Uyển phần lớn đều là người của Tô phu nhân, nhìn thấy cảnh này đều sôi nổi né tránh làm bộ không thấy, sợ xen vào việc của người khác sẽ phải chịu khổ bị trả thù.
Một đám người trắng trợn đem Tô Nhược Uyển đưa tới từ đường, nhưng mà còn chưa bước vào từ đường, nha hoàn đã đẩy Tô Nhược Uyển ngã xuống đất,, hôm qua tuyết rơi cả đêm, hiện tại mặt đất bị một lớp tuyết dày bao phủ.
Nháy mắt ngã xuống, Tô Nhược Uyển liền cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một cơn ớn lạnh, nhưng nàng vừa mới đứng dậy, nha hoàn lại nhanh chóng đè nàng xuống. Lực tay của nha hoàn rất đáng sợ, Tô Nhược Uyển hai chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.
"Uổng công ta coi ngươi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại không biết xấu hổ làm ra chuyện này! Nếu như ngươi chủ động nhận sai, ta có thể cân nhắc giảm nhẹ hình phạt cho ngươi".
Tô phu nhân đứng bên ngoài từ đường, trên mặt đầy vẻ đau khổ, nếu người không hiểu rõ thấy được, sợ là cho rằng Tô Nhược Uyển chính là nữ nhi thân sinh của Tô phu nhân.
"Nữ nhi không biết đã làm sai cái gì".
Lúc trước Tô Nhược Uyển đi ra ngoài nhất định phải đem chính mình bọc kín mít, nhưng hiện giờ nàng bị cưỡng ép kéo đến từ đường, trên người không có lấy một mảnh áo ấm, thân mình gầy yếu trên mặt tuyết có vẻ thập phần đơn bạc, ngay cả giọng nói cũng run nhè nhẹ.
Không ngờ được Tô Nhược Uyển vẫn cứng đầu, trên mặt Tô phu nhân hiện lên một tia phẫn nộ, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn vài phần.
"Chuyện tới nước này ngươi vẫn còn mạnh miệng? Tiểu Thuý, ngươi tới nói xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì".
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu xanh xuất hiện trong tầm mắt Tô Nhược Uyển, người nọ chính là Tiểu Thuý, người mới bị Tô Nhược Uyển đuổi đi hôm qua. Giờ phút này Tiểu Thuý mặt đầy cảnh xuân, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhược Uyển kèm theo vài phần khinh thường, bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Hồi phu nhân, ngày ấy nô tỳ tận mắt nhìn thấy, là Tam tiểu thư lừa thủ phụ đại nhân vào phòng".
Biểu tình của Tiểu Thuý rất chắc chắn, bộ dáng trông vô cùng nghiêm túc, như thể tận mắt chứng kiến tình cảnh ngày hôm đó. Mà Tô phu nhân nghe xong những lời này trong mắt loé lên vẻ hài lòng nhưng rất nhanh lại bị cơn tức giận che giấu.
"Hiện tại ngươi còn gì muốn nói? Tuy rằng thủ phụ đã cầu hôn, nhưng ngươi cố ý dụ dỗ thủ phụ, thật đúng là làm bại hoại thanh danh Tô gia. Hôm nay ta phải thay lão gia giáo huấn ngươi".
Khi Tô phu nhân nói lời này chính là khí thế nghiến răng nghiến lợi, chiêu hạ dược Tiêu Tuần là do bà nghĩ ra, bà biết rõ tính cách Tiêu Tuần, đến lúc đó nhất định sẽ cưới Tô Cẩm Ca.
Nhưng ai ngờ ngày ấy nàng không để ý khiến Tiêu Tuần bỏ chạy, càng tức giận chính là cuối cùng lại làm Tô Nhược Uyển nhặt được tiện nghi, hơn nữa hôm qua Tô Nhược Uyển còn thẳng mặt cự tuyệt, không đồng ý để Tô Cẩm Ca thế gả.
Cho nên hôm nay thừa dịp Tô thượng thư ra ngoài, Tô phu nhân liền tính toán giáo huấn Tô Nhược Uyển một trận, bức bách nàng nhận tội danh, đến lúc đó cho dù Tô Nhược Uyển không đồng ý, Tô phu nhân cũng có biện pháp làm Tô Cẩm Ca gả qua.
"Ta không có câu dẫn thủ phụ đại nhân".
Tô Nhược Uyển tuy bị nha hoàn đè nặng quỳ rạp xuống đất nhưng trong mắt lại tràn đầy quật cường, căn bản không muốn thừa nhận lời buộc tội bịa đặt này.
Điều này khiến Tô phu nhân vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới Tô Nhược Uyển luôn nhu nhược lại có lúc kiên cường như vậy, bất quá gừng càng già càng cay, thực mau vẻ mặt Tô phu nhân lại trở nên nghiêm khắc.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, không có chỗ cho ngươi giảo biện. Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai ta sẽ giảm nhẹ hình phạt".
"Vu khống, ta tuyệt đối sẽ không nhận tội. Ngày đó là ai hạ dược thủ phụ đại nhân, ta nghĩ mẫu thân là người rõ hơn ai hết".
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu ngươi nghe không vào lời khuyên, vậy thì ngươi liền quỳ trước mặt tổ tông đi".
Tô phu nhân cả người tức giận run rẩy chỉ vào Tô Nhược Uyển, lúc phất tay áo rời đi còn không quên liếc những nha hoàn xung quanh một cái: "Các ngươi ở lại đây nhìn kỹ nàng cho ta! Không nhận sai đừng mơ tưởng đứng lên".
Mặc dù Tô phu nhân trông có vẻ hùng hổ, nhưng khi đi qua Tô Nhược Uyển lại không dám nhìn vào mắt nàng, rốt cuộc vu hãm người sẽ không khỏi chột dạ.
Sau khi Tô phu nhân rời đi, nha hoàn trông coi Tô Nhược Uyển càng thêm kiêu căng ngạo mạn. Đặc biệt là Lý ma ma vẫn luôn đi theo bên người Tô phu nhân, thân thể cong mình nháy mắt đứng thẳng khi Tô phu nhân rời đi.
Thậm chí còn không để ý ai khác đi đến dưới mái hiên, phủi tuyết trên người ngồi trên ghế đẩu, bộ dáng nghiễm nhiên như chủ tử.
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn của Tô phu nhân, nha hoàn hiện giờ trông coi Tô Nhược Uyển đều do một tay bà dạy dỗ, thế nên dù bà hành động vô lễ như vậy cũng không ai dám ngăn cản.
"Tam cô nương, lão nô khuyên ngươi vẫn là mau nhận sai cho thoả đáng, tuyết rơi càng ngày càng lớn, lão nô tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Ngươi tự ước lượng thân mình, vô duyên vô cớ mất mạng cũng không đáng".
Vừa nói Lý ma ma cầm tách trà bên cạnh lên, làm bộ làm tịch thổi thổi rồi mới nhấp một ngụm.
"Ta không sai vì sao lại phải nhận?"
Tô Nhược Uyển hiểu rõ, hôm nay một khi nàng nhận sai, Tô phu nhân sẽ tìm mọi cách đem việc hạ dược thoái thác hết lên người nàng. Vì vậy dù môi nàng tím tái vì lạnh cũng không muốn thừa nhận tội danh bịa đặt này.
"Tam cô nương thật có cốt khí, một khi đã như vậy lão nô cũng không cần phải nhiều lời nữa, ngươi vẫn là tiếp tục quỳ đi".
Lý ma ma hừ lạnh một tiếng, lại nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm tính toán, Tam cô nương nhu nhược này tuyệt đối không kiên trì nổi đến một chén trà.
Không lâu sau tuyết rơi càng lúc càng lớn, những nha hoàn đang trông chừng Tô Nhược Uyển đều sôi nổi chạy đến mái hiên tránh tuyết. Mà Tô Nhược Uyển hai chân đã sớm mất đi tri giác, nàng vì lạnh mà co lại thành một đoàn, nhưng trên mặt lại không có một tia thoả hiệp.
Mắt thấy đã nửa canh giờ trôi qua, thân thể gầy yếu của Tô Nhược Uyển trong trận tuyết dày lung lay sắp đổ, Lý ma ma rốt cuộc cũng kinh hãi. Tuy bà được Tô phu nhân phân phó, nhưng nếu Tô Nhược Uyển xảy ra chuyện không hay, bà nhất định khó thoát một kiếp.
Khi Lý ma ma đang do dự có nên để Tô Nhược Uyển đứng dậy không thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân khiến Lý ma ma sợ hãi đứng dậy, lại khom người bày ra bộ dạng nô tài.
Thẳng đến khi thấy tiến vào là một tiểu nha hoàn, Lý ma ma mới đứng thẳng dậy, ngữ khí càng thêm tức giận: "Quy củ đã học đều vô dụng? Bộ dạng hoang mang rối loạn giống cái gì?"
"Ma...ma ma, lão...lão gia đã trở lại".
Nha hoàn kia thở hổn hển, hiển nhiên là vội vã lại đây mật báo. Lý ma ma lúc này cũng hoảng sợ, đang muốn tiến lên đỡ Tô Nhược Uyển dậy thì đúng lúc này Tô thượng thư đi đến.
Nhìn thấy Tô Nhược Uyển quỳ trong tuyết, sắc mặt Tô thượng thư lập tức tối sầm lại, nhanh chóng xông lên phía trước đỡ lấy Tô Nhược Uyển sắp sửa ngã xuống.
"Chuyện này là thế nào?"
Trong giọng nói của Tô thượng thư lộ ra một tia tức giận, Tô phu nhân vội vàng đi theo trên mặt tràn đầy chột dạ, âm thầm trừng mắt liếc Lý ma ma đang cúi đầu không nói, ngay sau đó lại che mặt lau nước mắt.
"Đều là thiếp thân không tốt, mới vừa rồi Uyển Nhi nháo muốn ở trước mặt liệt tổ liệt tông chuộc tội. Người cũng biết Uyển Nhi tính tình quật cường, thiếp thân thật sự là ngăn không được".
Nhắc tới Tô phu nhân lại rơi vài giọt nước mắt, lúc này Tô thượng thư mày cũng nhăn lại, hiển nhiên đối với lời nói của Tô phu nhân còn có chút nghi hoặc.
"Nó phạm phải phải lỗi gì? Sao lại phải chuộc tội?"
"Ta không cố ý câu dẫn thủ phụ đại nhân".
Hiện tại ý thức của Tô Nhược Uyển đã mơ hồ, ngay cả phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng những âm thanh xung quanh nàng lại nghe rất rõ ràng. Mắt thấy Tô phu nhân lại muốn hắt nước bẩn lên người mình, Tô Nhược Uyển dùng chút sức lực cuối cùng miễn cưỡng giải thích một câu.
Động tác của Tô phu nhân dừng lại, chiếc khăn trong tay không có chỗ nào nhét vào, "Lão...Lão gia, thiếp thân..."
"Cha, con không có, con không nhận sai".
Lúc này Tô Nhược Uyển lại bắt lấy ống tay áo Tô thượng thư, thanh âm so với vừa rồi lớn hơn một chút, nhưng vừa dứt lời trước mắt nàng liền tối sầm lại rơi vào hôn mê.
......
Lại lần nữa tỉnh lại đã là chạng vạng, Tô Nhược Uyển chỉ cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, nhìn kỹ mới phát hiện mình đã trở về phòng ngủ. Hiện giờ trong phòng than đốt đang cháy dữ dội nhiều gấp đôi ngày thường nhưng Tô Nhược Uyển vẫn không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Đúng lúc này một nha hoàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Nhược Uyển đã tỉnh, nha hoàn lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Tam tiểu thư người tỉnh rồi, nếu người còn không tỉnh lại, lão gia sẽ trừng phạt nô tỳ".
Nha hoàn này tên là Xảo Nhi, cũng là người của Tô phu nhân, ngày thường trừ bỏ Tiểu Thuý thì nàng chính là người lười biếng nhất. Nhưng hôm nay sau khi trở về Tô Nhược Uyển vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, còn sốt rất nặng, ngay cả đại phu cũng đều bó tay.
Lửa giận của Tô thượng thư lan đến các tiểu nha hoàn, nếu không nàng cũng sẽ không vội vàng tới hầu hạ Tô Nhược Uyển. Nghĩ đến đây Xảo Nhi âm thầm bĩu môi, cực không tình nguyện rót cho Tô Uyển Nhược một tách trà.
"Hoàn Nhi đâu?"
Tô Nhược Uyển mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn, cổ họng cũng đau dữ dội, thẳng đến khi uống một ngụm trà mới giảm bớt một chút.
Nàng biết rõ bản tính gian dối xảo quyệt của Xảo Nhi, sau khi đuổi Tiểu Thuý đi đều là Hoàn Nhi hầu hạ nàng, hiện giờ Xảo Nhi lại có thái độ xum xoe khác thường, chắc chắn mục đích không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.