Chương 7: Nói mau, thấy cái gì rồi?
Biện Du Thiên
10/07/2023
"Đại nhân? Đại nhân? Khoai lang sắp cháy rồi".
Tiếng gọi của Tô Nhược Uyển đưa suy nghĩ của Tiêu Tuần kéo về, chóp mũi quả nhiên truyền đến mùi khét, hắn vội vàng lật mặt kia, nhưng động tác lại có chút luống cuống.
"Ngại quá".
Ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần không khỏi hiện lên một tia áy náy. Bất quá giờ phút này sự chú ý của Tô Nhược Uyển đều dồn vào khoai lang, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tiếc nuối, hiển nhiên chính là đau lòng khoai lang bị nướng hỏng.
Cũng may chỉ nướng hỏng một củ, còn lại không có vấn đề gì. Một lúc sau mùi khoai lang tràn ngập trong phòng, Tô Nhược Uyển đã sớm ghé vào mép giường nhìn xem. Tiêu Tuần dường như đọc hiểu tâm tư của nàng, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng đặt từng củ khoai vào khay.
Tô Nhược Uyển vốn tưởng rằng hắn sẽ trực tiếp mang lại đây, ai ngờ Tiêu Tuần lại cầm lấy một củ khoai rồi lột vỏ. Ánh mắt nàng cũng chuyển từ củ khoai lang sang tay Tiêu Tuần, những ngón tay với khớp xương rõ ràng, ngay cả lột vỏ khoai lang cũng cực kỳ đẹp mắt.
"Được rồi".
Mãi đến khi lột xong vỏ khoai, Tiêu Tuần mới đưa khay đến trước mặt Tô Nhược Uyển. Tô Nhược Uyển có một thói quen nhỏ, nàng thích ăn những thứ mịn màng đẹp đẽ, mà những củ khoai Tiêu Tuần chọn này đều rất tròn trịa. Mới vừa rồi nướng hỏng cũng bị Tiêu Tuần xử lý sạch sẽ, vô cùng hợp ý nàng, điều này làm cho Tô Nhược Uyển có chút kinh ngạc.
"Làm sao vậy?"
Thấy Tô Nhược Uyển nhìn chằm chằm vào củ khoai không nhúc nhích, Tiêu Tuần cũng nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy khoai lang trên khay được xử lý rất sạch sẽ, không có gì không ổn.
"Chẳng lẽ đại nhân từng học qua thuật đọc tâm?"
Tiêu Tuần nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt Tô Nhược Uyển hứng thú dạt dào. Con ngươi sáng lấp lánh khiến Tiêu Tuần mỉm cười, ngay sau đó liền cầm lấy một củ khoai đưa cho Tô Nhược Uyển.
"Vì sao lại hỏi như thế?"
"Bởi vì mấy củ khoai đại nhân chọn đều rất hợp ý ta".
Sau khi nhận lấy khoai lang, Tô Nhược Uyển lại thổi vài cái mới thử cắn một miếng. Nhưng thực mau lại tiếp tục nhìn về phía Tiêu Tuần chờ hắn trả lời.
"Ta vẫn chưa học qua thuật suy luận, có lẽ là chúng ta trùng hợp có chung sở thích".
Lời này nửa câu đầu là thật, nhưng nửa câu sau là hắn bịa ra. Từ trước đến nay hắn am hiểu nhìn mặt đoán ý, mặc dù trước kia tiếp xúc với Tô Nhược Uyển không nhiều lắm, nhưng dựa vào âm thầm chú ý hắn liền có thể biết được một ít tính cách của Tô Nhược Uyển.
"Vốn dĩ là như thế".
Câu trả lời của Tiêu Tuần làm đáy lòng Tô Nhược Uyển nổi lên một trận mất mát, bất quá cẩn thận nghĩ lại cũng chỉ có lý do này là hợp lý nhất, không thể có khả năng Tiêu Tuần vì đón ý nói hùa làm nàng vui mà cố ý nói vậy.
"Đại nhân có muốn nếm thử không?"
Tô Nhược Uyển tuy rằng thèm ăn nhưng sức ăn cũng không lớn, ăn xong một củ khoai lang nàng đã no hơn phân nửa. Nhưng trong khay vẫn còn dư lại hai củ, nàng nhất định là ăn không hết, nếu bỏ đi thì thật lãng phí, vì thế nàng lại đem chủ ý hướng tới Tiêu Tuần.
Nhưng làm sao nàng biết được chút tâm tư nhỏ của nàng căn bản không thể thoát khỏi đôi mắt của Tiêu Tuần. Vừa vặn còn dư lại hai củ khoai lang, Tiêu Tuần lại lấy một củ khác đưa cho Tô Nhược Uyển, còn hắn cầm lấy củ khoai bị nướng hỏng kia.
"Còn lại mỗi người một củ đi".
"Được".
Sự phân phối này chính xác hợp ý của Tô Nhược Uyển.
Sau khi ăn uống no đủ Tô Nhược Uyển lại nổi cơn buồn ngủ, nhưng ăn khoai lang xong tay nàng dính một ít mảnh vụn, vô cùng khó chịu. Nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng, Tiêu Tuần đã lấy khăn lau tay cho nàng.
Tay đột nhiên bị nắm lấy làm thân thể Tô Nhược Uyển cứng đờ. Khi ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, rất giống bộ dáng khi chép thơ chép sách.
Lúc trước khi Tiêu Tuần vẫn còn học ở Tô phủ, nàng thường nhìn trộm Tiêu Tuần. Đặc biệt là lúc Tiêu Tuần chép sách, khi đó Tiêu Tuần phá lệ chuyên chú, nàng liền có thể mượn cơ hội nhìn Tiêu Tuần nhiều thêm vài lần.
Mà hiện giờ gương mặt Tiêu Tuần gần trong gang tấc, động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, như đang đối đãi với trân bảo. Tô Nhược Uyển không khỏi nhìn đến si mê, ngay cả khi Tiêu Tuần đã rút tay ra vẫn không phát hiện.
"Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm nàng".
Nói rồi Tiêu Tuần lại giơ tay sờ trán Tô Nhược Uyển, cảm nhận được trán nàng vẫn nóng như cũ, Tiêu Tuần cau mày, nhét tay Tô Nhược Uyển đặt bên ngoài vào trong chăn.
Lúc này Tô Nhược Uyển mới hồi phục lại tinh thần, thời điểm ánh mắt chạm nhau, nàng liền lập tức cúi đầu. Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay làm tim nàng đập dữ dội.
"Hôm nay làm phiền đại nhân rồi".
"Không phiền, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi".
Hiện giờ đã không còn sớm, Tiêu Tuần sợ làm chậm trễ Tô Nhược Uyển nghỉ ngơi, nói xong liền quay người ra khỏi phòng. Mãi đến khi tiếng đóng cửa yếu ớt vang lên, Tô Nhược Uyển mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù bên ngoài tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tuần, nàng nhìn hồi lâu mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc này trong bóng đêm có một thân ảnh nhỏ nhắn đi về phía phòng của Tô Nhược Uyển. Người nọ tay chân rụt rè, thỉnh thoảng nhìn xung quanh sợ bị người khác phát hiện.
Mà người này không phải ai khác, chính là người mấy ngày này chăm sóc Tô Nhược Uyển Hoàn Nhi.
Hôm nay Xảo Nhi đã uy hiếp nàng, không để nàng đi hầu hạ Tô Nhược Uyển. Mà Hoàn Nhi nhát gan, ngày thường thường xuyên bị những nha hoàn khác khi dễ, hơn nữa Xảo Nhi lại là người của phu nhân, nàng đương nhiên không dám phản kháng.
Nhưng nàng là người biết báo đáp ân tình, Tô Nhược Uyển đề bạt nàng làm nha hoàn nhất đẳng, mỗi tháng tăng gấp đôi lượng bạc, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Đồng thời nàng cũng biết Xảo Nhi nhất định sẽ không dụng tâm chăm sóc Tô Nhược Uyển cho nên thừa dịp Xảo Nhi đi ngủ nàng mới dám lén lút mang một ít thức ăn cho Tô Nhược Uyển.
Nhưng mà nàng vừa mới vào trong viện đã va phải Tiêu Tuần chuẩn bị bước ra. Đột ngột xuất hiện bóng người khiến Hoàn Nhi hoảng sợ, thấy rõ trước mặt là Tiêu Tuần, Hoàn Nhi càng kinh ngạc không nói nên lời.
Nhưng ngay sau đó liền có một con dao găm sắc lạnh kề sát cổ nàng, xúc cảm lạnh lẽo khiến cả người Hoàn Nhi cứng đờ, ngay cả hai chân cũng không ngăn được run rẩy.
"Nói mau, ngươi nhìn thấy gì rồi?"
Giờ phút này Tiêu Tuần so với bộ dáng ôn tồn lễ độ ngày thường khác một trời một vực, trong giọng nói cũng có một tia sát ý. Hắn tuổi tác còn trẻ đã có thể đảm nhiệm thủ phụ, thủ đoạn đương nhiên là khác hẳn với người thường, chẳng qua là ở trước mặt Tô Nhược Uyển nhân mô cẩu dạng* mà thôi.
*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
"Nô...nô tỳ cái gì cũng chưa thấy".
Hoàn Nhi vốn nhát gan, hiện tại bị Tiêu Tuần doạ cho sợ hết hồn, không chỉ khóc nức nở, thậm chí suýt chút nữa quỳ trước Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần làm việc trước nay chưa bao giờ cẩu thả, tuy hắn và Tô Nhược Uyển đã định hôn ước, nhưng khuya khoắt hắn xuất hiện trong phòng Tô Nhược Uyển, nếu truyền ra ngoài, người có ý xấu chắc chắn sẽ mượn điều này bôi nhọ thanh danh của Tô Nhược Uyển.
Vốn dĩ hắn không định tha mạng cho Hoàn Nhi, bất quá nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay Hoàn Nhi, sát ý trên người hắn liền tan đi.
Khó có được nha hoàn thật tình hầu hạ Tô Nhược Uyển, giữ lại cũng không sao.
"Hôm nay cô nương nhà ngươi vì sao lại đột nhiên sinh bệnh?"
Dao găm trên cổ dời đi khiến Hoàn Nhi có cảm giác sống sót sau tai nạn. Nhưng giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tuần truyền đến làm nàng không dám thả lỏng, trực tiếp giải thích hết chuyện phát sinh ngày hôm nay.
"Sáng sớm hôm nay phu nhân đã dẫn người bắt tiểu thư đưa tới từ đường, ép nàng nhận tội danh câu dẫn ngài. Tiểu thư không chịu, phu nhân liền bắt nàng quỳ dưới tuyết hơn nửa canh giờ, tiểu thư cứ như vậy lạnh đến mức ngất đi. Nếu không phải lão gia về kịp thời, tiểu thư sợ là sẽ mất mạng".
Nói đến đây Hoàn Nhi hai mắt không nhịn được phiếm hồng, kỳ thật trong lòng nàng vẫn hy vọng Tiêu Tuần có thể đứng ra bảo vệ tiểu thư nhà mình, nếu không lấy thủ đoạn của phu nhân, tiểu thư của nàng không biết có thể chịu được đến lúc thành thân không.
"Nàng đã nghỉ ngơi rồi, đừng quấy rầy nàng".
Tiêu Tuần chỉ để lại một câu này, đến khi Hoàn Nhi định thần lại, thân ảnh Tiêu Tuần đã biến mất. Hoàn Nhi đầu óc ngốc nghếch, căn bản không đoán được tâm tư của Tiêu Tuần, cũng không biết hắn có thể ra mặt giúp Tô Nhược Uyển hay không.
Trong đêm đen, nàng đứng trong tuyết hồi lâu, một trận rối rắm qua đi, nàng lại rón ra rón rén trở về chỗ ở.
......
Tiêu Tuần quả thật là nói lời giữ lời, ngay hôm sau vừa hạ triều đã theo Tô thượng thư cùng đi phủ thượng thư, còn mang theo Vương ngự y trong cung.
"Vương đại nhân, không biết bệnh tình của tiểu nữ như thế nào?"
Lúc này Vương thái y đang bắt mạch cho Tô Nhược Uyển, thấy sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng, Tô thượng thư nhịn không được vội tiến lên dò hỏi.
"Tô tiểu thư bị hàn khí nhập thể, cần phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không sau này sợ là khó có thể sinh con".
Nói đến đây Vương thái y không khỏi thở dài, Tô thượng thư lúc này mày cũng nhíu lại. Từ xưa đến nay, mọi người đối với việc có con nối dõi đặc biệt coi trọng, nữ tử không thể sinh con sẽ không có chỗ đứng trong nhà chồng, tương lai rất có khả năng bị thiếp thất chèn ép.
Tuy rằng Tô Nhược Uyển chỉ là thứ nữ, nhưng cũng là nữ nhi thân sinh của Tô thượng thư, Tô thượng thư đương nhiên không hy vọng nữ nhi của mình chịu khổ.
"Vương đại nhân có biện pháp điều trị thân thể của tiểu nữ không?"
"Thượng thư đại nhân chớ hoảng sợ, chờ ta kê một ít thuốc bổ chữa trị cho Tô tiểu thư, bất quá Tô tiểu thư thân thể suy yếu, về sau cần chú ý nhiều hơn mới được".
Nói xong Vương thái y như có như không nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, sau đó nhanh chóng đi tới trước bàn viết đơn thuốc. Phương thuốc kia viết chừng hai trang, Tô thượng thư tuy xem không hiểu, nhưng dựa vào hai trang giấy này cũng có thể đoán ra bệnh tình của Tô Nhược Uyển không lạc quan, trong lúc nhất thời Tô thượng thư không khỏi cảm thấy áy náy.
Sau khi kê xong phương thuốc, hắn lập tức giao cho Hoàn Nhi, bảo nàng mau đi bốc thuốc cho Tô Nhược Uyển.
"Đại nhân không cần quá lo lắng, nếu cẩn thận điều dưỡng, thân thể Tô tiểu thư có thể khôi phục. Hạ quan cũng không quấy rầy đại nhân nữa, cáo từ".
Vương thái y xách hòm thuốc đi ra ngoài, mà Tô thượng thư vừa định tiễn hắn, Tiêu Tuần nãy giờ vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.
"Lão sư, để con tiễn Vương thái y thay người".
"Cũng được".
Hiện giờ Tô thượng thư đang đau lòng nữ nhi của mình, cũng không rảnh lo tiễn Vương thái y, vì vậy Tiêu Tuần nói xong ông liền đồng ý luôn.
Hôm nay hiếm thấy xuất hiện mặt trời, tuyết đọng trên mặt đất cũng dần tan đi. Tiêu Tuần cùng Vương thái y bước chân nhẹ nhàng, thực mau liền ra khỏi phủ thượng thư. Nhưng mà hai người vừa đến cạnh xe ngựa, Vương thái y lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.
"Đại nhân, Tô tiểu thư tuy hàn khí nhập thể nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này, hạ quan cũng dựa theo ý tứ của ngài kê thêm một số phương thuốc bổ khí dưỡng huyết, ngài xem đã vừa lòng chưa?"
"Làm phiền ngươi rồi".
Chỉ thấy Tiêu Tuần lấy từ trong ống tay áo ra một thỏi vàng đưa cho Vương thái y, mà Vương thái y ân cần nhận lấy thỏi vàng, sau đó không chút dấu vết nhét vào trong tay áo.
Tiếng gọi của Tô Nhược Uyển đưa suy nghĩ của Tiêu Tuần kéo về, chóp mũi quả nhiên truyền đến mùi khét, hắn vội vàng lật mặt kia, nhưng động tác lại có chút luống cuống.
"Ngại quá".
Ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần không khỏi hiện lên một tia áy náy. Bất quá giờ phút này sự chú ý của Tô Nhược Uyển đều dồn vào khoai lang, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tiếc nuối, hiển nhiên chính là đau lòng khoai lang bị nướng hỏng.
Cũng may chỉ nướng hỏng một củ, còn lại không có vấn đề gì. Một lúc sau mùi khoai lang tràn ngập trong phòng, Tô Nhược Uyển đã sớm ghé vào mép giường nhìn xem. Tiêu Tuần dường như đọc hiểu tâm tư của nàng, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng đặt từng củ khoai vào khay.
Tô Nhược Uyển vốn tưởng rằng hắn sẽ trực tiếp mang lại đây, ai ngờ Tiêu Tuần lại cầm lấy một củ khoai rồi lột vỏ. Ánh mắt nàng cũng chuyển từ củ khoai lang sang tay Tiêu Tuần, những ngón tay với khớp xương rõ ràng, ngay cả lột vỏ khoai lang cũng cực kỳ đẹp mắt.
"Được rồi".
Mãi đến khi lột xong vỏ khoai, Tiêu Tuần mới đưa khay đến trước mặt Tô Nhược Uyển. Tô Nhược Uyển có một thói quen nhỏ, nàng thích ăn những thứ mịn màng đẹp đẽ, mà những củ khoai Tiêu Tuần chọn này đều rất tròn trịa. Mới vừa rồi nướng hỏng cũng bị Tiêu Tuần xử lý sạch sẽ, vô cùng hợp ý nàng, điều này làm cho Tô Nhược Uyển có chút kinh ngạc.
"Làm sao vậy?"
Thấy Tô Nhược Uyển nhìn chằm chằm vào củ khoai không nhúc nhích, Tiêu Tuần cũng nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy khoai lang trên khay được xử lý rất sạch sẽ, không có gì không ổn.
"Chẳng lẽ đại nhân từng học qua thuật đọc tâm?"
Tiêu Tuần nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt Tô Nhược Uyển hứng thú dạt dào. Con ngươi sáng lấp lánh khiến Tiêu Tuần mỉm cười, ngay sau đó liền cầm lấy một củ khoai đưa cho Tô Nhược Uyển.
"Vì sao lại hỏi như thế?"
"Bởi vì mấy củ khoai đại nhân chọn đều rất hợp ý ta".
Sau khi nhận lấy khoai lang, Tô Nhược Uyển lại thổi vài cái mới thử cắn một miếng. Nhưng thực mau lại tiếp tục nhìn về phía Tiêu Tuần chờ hắn trả lời.
"Ta vẫn chưa học qua thuật suy luận, có lẽ là chúng ta trùng hợp có chung sở thích".
Lời này nửa câu đầu là thật, nhưng nửa câu sau là hắn bịa ra. Từ trước đến nay hắn am hiểu nhìn mặt đoán ý, mặc dù trước kia tiếp xúc với Tô Nhược Uyển không nhiều lắm, nhưng dựa vào âm thầm chú ý hắn liền có thể biết được một ít tính cách của Tô Nhược Uyển.
"Vốn dĩ là như thế".
Câu trả lời của Tiêu Tuần làm đáy lòng Tô Nhược Uyển nổi lên một trận mất mát, bất quá cẩn thận nghĩ lại cũng chỉ có lý do này là hợp lý nhất, không thể có khả năng Tiêu Tuần vì đón ý nói hùa làm nàng vui mà cố ý nói vậy.
"Đại nhân có muốn nếm thử không?"
Tô Nhược Uyển tuy rằng thèm ăn nhưng sức ăn cũng không lớn, ăn xong một củ khoai lang nàng đã no hơn phân nửa. Nhưng trong khay vẫn còn dư lại hai củ, nàng nhất định là ăn không hết, nếu bỏ đi thì thật lãng phí, vì thế nàng lại đem chủ ý hướng tới Tiêu Tuần.
Nhưng làm sao nàng biết được chút tâm tư nhỏ của nàng căn bản không thể thoát khỏi đôi mắt của Tiêu Tuần. Vừa vặn còn dư lại hai củ khoai lang, Tiêu Tuần lại lấy một củ khác đưa cho Tô Nhược Uyển, còn hắn cầm lấy củ khoai bị nướng hỏng kia.
"Còn lại mỗi người một củ đi".
"Được".
Sự phân phối này chính xác hợp ý của Tô Nhược Uyển.
Sau khi ăn uống no đủ Tô Nhược Uyển lại nổi cơn buồn ngủ, nhưng ăn khoai lang xong tay nàng dính một ít mảnh vụn, vô cùng khó chịu. Nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng, Tiêu Tuần đã lấy khăn lau tay cho nàng.
Tay đột nhiên bị nắm lấy làm thân thể Tô Nhược Uyển cứng đờ. Khi ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, rất giống bộ dáng khi chép thơ chép sách.
Lúc trước khi Tiêu Tuần vẫn còn học ở Tô phủ, nàng thường nhìn trộm Tiêu Tuần. Đặc biệt là lúc Tiêu Tuần chép sách, khi đó Tiêu Tuần phá lệ chuyên chú, nàng liền có thể mượn cơ hội nhìn Tiêu Tuần nhiều thêm vài lần.
Mà hiện giờ gương mặt Tiêu Tuần gần trong gang tấc, động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, như đang đối đãi với trân bảo. Tô Nhược Uyển không khỏi nhìn đến si mê, ngay cả khi Tiêu Tuần đã rút tay ra vẫn không phát hiện.
"Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm nàng".
Nói rồi Tiêu Tuần lại giơ tay sờ trán Tô Nhược Uyển, cảm nhận được trán nàng vẫn nóng như cũ, Tiêu Tuần cau mày, nhét tay Tô Nhược Uyển đặt bên ngoài vào trong chăn.
Lúc này Tô Nhược Uyển mới hồi phục lại tinh thần, thời điểm ánh mắt chạm nhau, nàng liền lập tức cúi đầu. Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay làm tim nàng đập dữ dội.
"Hôm nay làm phiền đại nhân rồi".
"Không phiền, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi".
Hiện giờ đã không còn sớm, Tiêu Tuần sợ làm chậm trễ Tô Nhược Uyển nghỉ ngơi, nói xong liền quay người ra khỏi phòng. Mãi đến khi tiếng đóng cửa yếu ớt vang lên, Tô Nhược Uyển mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù bên ngoài tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tuần, nàng nhìn hồi lâu mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc này trong bóng đêm có một thân ảnh nhỏ nhắn đi về phía phòng của Tô Nhược Uyển. Người nọ tay chân rụt rè, thỉnh thoảng nhìn xung quanh sợ bị người khác phát hiện.
Mà người này không phải ai khác, chính là người mấy ngày này chăm sóc Tô Nhược Uyển Hoàn Nhi.
Hôm nay Xảo Nhi đã uy hiếp nàng, không để nàng đi hầu hạ Tô Nhược Uyển. Mà Hoàn Nhi nhát gan, ngày thường thường xuyên bị những nha hoàn khác khi dễ, hơn nữa Xảo Nhi lại là người của phu nhân, nàng đương nhiên không dám phản kháng.
Nhưng nàng là người biết báo đáp ân tình, Tô Nhược Uyển đề bạt nàng làm nha hoàn nhất đẳng, mỗi tháng tăng gấp đôi lượng bạc, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Đồng thời nàng cũng biết Xảo Nhi nhất định sẽ không dụng tâm chăm sóc Tô Nhược Uyển cho nên thừa dịp Xảo Nhi đi ngủ nàng mới dám lén lút mang một ít thức ăn cho Tô Nhược Uyển.
Nhưng mà nàng vừa mới vào trong viện đã va phải Tiêu Tuần chuẩn bị bước ra. Đột ngột xuất hiện bóng người khiến Hoàn Nhi hoảng sợ, thấy rõ trước mặt là Tiêu Tuần, Hoàn Nhi càng kinh ngạc không nói nên lời.
Nhưng ngay sau đó liền có một con dao găm sắc lạnh kề sát cổ nàng, xúc cảm lạnh lẽo khiến cả người Hoàn Nhi cứng đờ, ngay cả hai chân cũng không ngăn được run rẩy.
"Nói mau, ngươi nhìn thấy gì rồi?"
Giờ phút này Tiêu Tuần so với bộ dáng ôn tồn lễ độ ngày thường khác một trời một vực, trong giọng nói cũng có một tia sát ý. Hắn tuổi tác còn trẻ đã có thể đảm nhiệm thủ phụ, thủ đoạn đương nhiên là khác hẳn với người thường, chẳng qua là ở trước mặt Tô Nhược Uyển nhân mô cẩu dạng* mà thôi.
*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
"Nô...nô tỳ cái gì cũng chưa thấy".
Hoàn Nhi vốn nhát gan, hiện tại bị Tiêu Tuần doạ cho sợ hết hồn, không chỉ khóc nức nở, thậm chí suýt chút nữa quỳ trước Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần làm việc trước nay chưa bao giờ cẩu thả, tuy hắn và Tô Nhược Uyển đã định hôn ước, nhưng khuya khoắt hắn xuất hiện trong phòng Tô Nhược Uyển, nếu truyền ra ngoài, người có ý xấu chắc chắn sẽ mượn điều này bôi nhọ thanh danh của Tô Nhược Uyển.
Vốn dĩ hắn không định tha mạng cho Hoàn Nhi, bất quá nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay Hoàn Nhi, sát ý trên người hắn liền tan đi.
Khó có được nha hoàn thật tình hầu hạ Tô Nhược Uyển, giữ lại cũng không sao.
"Hôm nay cô nương nhà ngươi vì sao lại đột nhiên sinh bệnh?"
Dao găm trên cổ dời đi khiến Hoàn Nhi có cảm giác sống sót sau tai nạn. Nhưng giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tuần truyền đến làm nàng không dám thả lỏng, trực tiếp giải thích hết chuyện phát sinh ngày hôm nay.
"Sáng sớm hôm nay phu nhân đã dẫn người bắt tiểu thư đưa tới từ đường, ép nàng nhận tội danh câu dẫn ngài. Tiểu thư không chịu, phu nhân liền bắt nàng quỳ dưới tuyết hơn nửa canh giờ, tiểu thư cứ như vậy lạnh đến mức ngất đi. Nếu không phải lão gia về kịp thời, tiểu thư sợ là sẽ mất mạng".
Nói đến đây Hoàn Nhi hai mắt không nhịn được phiếm hồng, kỳ thật trong lòng nàng vẫn hy vọng Tiêu Tuần có thể đứng ra bảo vệ tiểu thư nhà mình, nếu không lấy thủ đoạn của phu nhân, tiểu thư của nàng không biết có thể chịu được đến lúc thành thân không.
"Nàng đã nghỉ ngơi rồi, đừng quấy rầy nàng".
Tiêu Tuần chỉ để lại một câu này, đến khi Hoàn Nhi định thần lại, thân ảnh Tiêu Tuần đã biến mất. Hoàn Nhi đầu óc ngốc nghếch, căn bản không đoán được tâm tư của Tiêu Tuần, cũng không biết hắn có thể ra mặt giúp Tô Nhược Uyển hay không.
Trong đêm đen, nàng đứng trong tuyết hồi lâu, một trận rối rắm qua đi, nàng lại rón ra rón rén trở về chỗ ở.
......
Tiêu Tuần quả thật là nói lời giữ lời, ngay hôm sau vừa hạ triều đã theo Tô thượng thư cùng đi phủ thượng thư, còn mang theo Vương ngự y trong cung.
"Vương đại nhân, không biết bệnh tình của tiểu nữ như thế nào?"
Lúc này Vương thái y đang bắt mạch cho Tô Nhược Uyển, thấy sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng, Tô thượng thư nhịn không được vội tiến lên dò hỏi.
"Tô tiểu thư bị hàn khí nhập thể, cần phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không sau này sợ là khó có thể sinh con".
Nói đến đây Vương thái y không khỏi thở dài, Tô thượng thư lúc này mày cũng nhíu lại. Từ xưa đến nay, mọi người đối với việc có con nối dõi đặc biệt coi trọng, nữ tử không thể sinh con sẽ không có chỗ đứng trong nhà chồng, tương lai rất có khả năng bị thiếp thất chèn ép.
Tuy rằng Tô Nhược Uyển chỉ là thứ nữ, nhưng cũng là nữ nhi thân sinh của Tô thượng thư, Tô thượng thư đương nhiên không hy vọng nữ nhi của mình chịu khổ.
"Vương đại nhân có biện pháp điều trị thân thể của tiểu nữ không?"
"Thượng thư đại nhân chớ hoảng sợ, chờ ta kê một ít thuốc bổ chữa trị cho Tô tiểu thư, bất quá Tô tiểu thư thân thể suy yếu, về sau cần chú ý nhiều hơn mới được".
Nói xong Vương thái y như có như không nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, sau đó nhanh chóng đi tới trước bàn viết đơn thuốc. Phương thuốc kia viết chừng hai trang, Tô thượng thư tuy xem không hiểu, nhưng dựa vào hai trang giấy này cũng có thể đoán ra bệnh tình của Tô Nhược Uyển không lạc quan, trong lúc nhất thời Tô thượng thư không khỏi cảm thấy áy náy.
Sau khi kê xong phương thuốc, hắn lập tức giao cho Hoàn Nhi, bảo nàng mau đi bốc thuốc cho Tô Nhược Uyển.
"Đại nhân không cần quá lo lắng, nếu cẩn thận điều dưỡng, thân thể Tô tiểu thư có thể khôi phục. Hạ quan cũng không quấy rầy đại nhân nữa, cáo từ".
Vương thái y xách hòm thuốc đi ra ngoài, mà Tô thượng thư vừa định tiễn hắn, Tiêu Tuần nãy giờ vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.
"Lão sư, để con tiễn Vương thái y thay người".
"Cũng được".
Hiện giờ Tô thượng thư đang đau lòng nữ nhi của mình, cũng không rảnh lo tiễn Vương thái y, vì vậy Tiêu Tuần nói xong ông liền đồng ý luôn.
Hôm nay hiếm thấy xuất hiện mặt trời, tuyết đọng trên mặt đất cũng dần tan đi. Tiêu Tuần cùng Vương thái y bước chân nhẹ nhàng, thực mau liền ra khỏi phủ thượng thư. Nhưng mà hai người vừa đến cạnh xe ngựa, Vương thái y lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.
"Đại nhân, Tô tiểu thư tuy hàn khí nhập thể nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này, hạ quan cũng dựa theo ý tứ của ngài kê thêm một số phương thuốc bổ khí dưỡng huyết, ngài xem đã vừa lòng chưa?"
"Làm phiền ngươi rồi".
Chỉ thấy Tiêu Tuần lấy từ trong ống tay áo ra một thỏi vàng đưa cho Vương thái y, mà Vương thái y ân cần nhận lấy thỏi vàng, sau đó không chút dấu vết nhét vào trong tay áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.