Chương 55: Ta học cờ nghệ vì phu nhân
Biện Du Thiên
13/09/2023
"Tiêu huynh xin dừng bước."
Hôm nay vừa mới hạ triều Kỳ Chiêu liền gọi Tiêu Tuần lại, đợi sau khi Tiêu Tuần dừng bước, thần sắc hắn hiện lên vẻ do dự. Thẳng đến khi quan viên xung quanh đều rời đi, hắn mới thử mở miệng:
"Tiêu huynh... Có phải đã sớm biết ta cũng thích Tam tiểu thư không?"
Từ lần trước ở phủ Tướng quân biết được Tiêu Tuần tiến cứ hắn đi phía Nam, đã nhiều ngày hắn trằn trọc khó ngủ. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui hắn mới nghĩ đến có lẽ Tiêu Tuần cũng biết tâm tư của hắn đối với Tô Nhược Uyển, cho nên trước khi hắn cầu hôn mới tiến cứ với hoàng đế để hắn đi phía Nam.
Dù sao hắn cẩn thận che giấu tâm tư của mình như vậy nhưng vẫn bị Tô Cẩm Ca phát hiện. Mà Tiêu Tuần từ trước đến nay giỏi xem mặt đoán ý, trước kia hai người lại thường xuyên đến phủ Thượng thư, khó bảo đảm Tiêu Tuần sẽ không phát hiện ra tâm tư nhỏ của hắn.
Sau khi hỏi xong, Kỳ Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tuần, tim cũng theo đó đập nhanh hơn vài nhịp.
Tầm mắt của Tiêu Tuần cũng dừng trên người Kỳ Chiêu, ánh mắt bình đạm làm người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Chiêu, ánh mắt của hắn cũng sâu thêm vài phần.
"Ta có biết."
Ba chữ đơn giản khiến cho Kỳ Chiêu nghe như sét đánh ngang tai, mặc dù trong lòng đã đoán được khả năng này, nhưng nghe chính miệng Tiêu Tuần nói ra, Kỳ Chiêu vẫn có chút không tiếp thu được.
Nghĩ đến mình thiếu chút nữa là có thể cưới được Tô Nhược Uyển, lại bởi vì Tiêu Tuần mà đánh mất cơ hội tốt làm hắn vẫn luôn tiếc nuối đến nay, trong lòng Kỳ Chiêu càng thêm không cân bằng, phảng phất như món đồ vốn dĩ thuộc về mình lại bị người khác cướp mất.
"Vì cái gì? Tại sao Tiêu huynh lại làm như vậy? Huynh... huynh biết rõ là ta thích Tam tiểu thư, nếu không có việc phía Nam, người đi phủ Thượng thư cầu hôn là ta mới đúng."
Kỳ Chiêu càng nói càng kích động, ngay cả sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng. So sánh ra Tiêu Tuần lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, trong con ngươi cũng không thấy bất cứ gợn sóng gì.
"Cho dù ngươi cầu hôn, Uyển Nhi cũng không nhất định sẽ đồng ý gả cho ngươi."
"Chính Tiêu huynh làm cho ta ngay cả cơ hội cầu hôn cũng không có, huống chi lúc trước lão sư cũng có ý định đính hôn Tam tiểu thư cho ta. Cách làm này của Tiêu huynh thật không xứng đáng là chính nhân quân tử!"
Trước kia Kỳ Chiêu chỉ có chút tiếc nuối bản thân đã không nắm chắc cơ hội, để Tiêu Tuần đi cầu hôn trước mình một bước. Nhưng hiện giờ sau khi biết được chân tướng, cảm giác tiếc nuối kia lại biến thành không cam lòng.
"Ta vốn không phải là chính nhân quân tử, càng sẽ không ngồi im nhìn nữ tử mình thích gả cho người khác. Huống hồ trong lòng ngươi tự biết, cho dù không có việc phía Nam, ngươi thật sự có dũng khí đi phủ Thượng thư cầu hôn sao?"
Lời này vừa hỏi xong, trong mắt Kỳ Chiêu lập tức hiện lên một tia chột dạ. Kỳ thật hắn cũng biết lúc trước nếu hắn thật sự hạ quyết tâm, cho dù ngày đó hoàng đế muốn hắn đi phía Nam, hắn cũng vẫn có thể rút ra chút thời gian đến phủ Thượng thư cầu hôn.
Xét cho cùng vẫn là bởi vì hắn quá yếu đuối.
"Không phải, ta... ta vốn dĩ đã hạ quyết tâm."
Kỳ Chiêu biết rõ sự thật chính là như thế, nhưng đáy lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận, càng không chịu khống chế quy hết tất cả những sai lầm cho Tiêu Tuần. Trong lúc nhất thời các loại cảm xúc nảy lên trong lòng làm khoé mắt Kỳ Chiêu phiếm hồng, cơ thể cũng lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
"Phu quân, sao chàng vẫn còn ở đây? Không phải đã nói sau khi hạ triều sẽ lập tức đi tìm ta sao?"
Lúc này âm thanh của Tô Nhược Uyển đột nhiên truyền tới, Kỳ Chiêu không tin nổi quay đầu lại. Chỉ thấy Tô Nhược Uyển đang mỉm cười đi về phía Tiêu Tuần, trong con ngươi không che giấu được tình yêu.
Kỳ Chiêu chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn, ngốc nghếch nhìn Tô Nhược Uyển không có phản ứng.
"Thì ra Kỳ đại nhân cũng ở đây, nếu phu nhân vẫn chưa nói xong, ta đến cổng Thái Hoà trước chờ phu quân."
Đi đến cạnh Tiêu Tuần Tô Nhược Uyển mới phát hiện Kỳ Chiêu cũng ở đây, nhưng câu hỏi thăm này của nàng lại khiến trong mắt Kỳ Chiêu nhiều thêm vài phần bi thương. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển có chút hoảng sợ, đang muốn mở miệng dò hỏi thì Tiêu Tuần lại cầm lấy tay nàng.
"Đã nói xong rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong Tiêu Tuần lại liếc nhìn Kỳ Chiêu một cái, sau đó liền dẫn theo Tô Nhược Uyển đi về phía cổng Thái Hoà.
Mà Kỳ Chiêu đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng hai người rời đi mãi không lấy lại được tinh thần. Đặc biệt là nhìn bàn tay hai người nắm chặt cùng dáng vẻ đùa giỡn làm đáy lòng Kỳ Chiêu chua xót làm thế nào cũng không đè xuống được.
"Kỳ đại nhân đây là làm sao vậy?"
Đúng lúc này một âm thanh vang lên sau lưng khiến Kỳ Chiêu sợ tới mức suýt chút nữa đứng không vững. Xoay người lại chỉ thấy xuất hiện ở phía sau chính là Lại Bộ Lý thị lang.
"Hạ quan gặp qua Lý thị lang."
"Kỳ đại nhân không cần đa lễ, mới vừa rồi ngươi với Thủ phụ đại nhân nói chuyện ta cũng nghe được một ít. Ta thấy thật tiếc cho Kỳ đại nhân, rõ ràng có thể ôm mỹ nhân về, lại bị Thủ phụ nhanh chân đến trước. Thật là đáng tiếc nha."
Nói rồi Lý thị lang còn làm bộ làm tịch thở dài, khi ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Chiêu thấy Kỳ Chiêu quả nhiên đang sửng sốt. Khoé miệng hắn gợi lên ý cười, lại tiếp tục mở miệng:
"Năm đó hoàn cảnh của ta cùng Kỳ đại nhân có chút tương đồng, nhưng khác ở chỗ ta biết rõ chỉ có tới được vị trí đủ cao mới có thể đoạt lại nữ tử mình thích. Luận về tài năng Kỳ đại nhân không kém Thủ phụ, sao đại nhân không thử đấu tranh?"
Lý thị lang lời trong lời ngoài tràn đầy dụ dỗ, nhưng trên mặt Kỳ Chiêu chỉ lộ ra chút lưỡng lự, sau đó liền khom lưng hành lễ với Lý thị lang.
"Đa tạ đại nhân quan tâm, hạ quan không thể làm việc vô liêm sỉ này, hạ quan xin cáo từ."
"Kỳ đại nhân đợi đã." Mắt thấy Kỳ Chiêu định rời khỏi, Lý thị lang lại nhanh chóng tiến lên ngăn hắn lại, "Ta không có ý bảo ngươi cướp đoạt, chỉ là coi trọng ngươi nên mới muốn giúp ngươi. Dù sao chỉ khi lên đủ cao mới có năng lực để bảo vệ người mình thương không phải sao?"
Câu này của Lý thị lang ý vị thâm trường, trong mắt Kỳ Chiêu quả nhiên cũng hiện lên một tia dao động. Mặc dù vừa rồi Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần hành động thân mật, không giống như bên ngoài đồn không lâu nữa sẽ hoà ly. Nhưng trong lòng hắn lại ngăn không được sinh ra một tia chờ mong, thậm chí còn hy vọng hai người sớm hoà ly.
Thấy sắc mặt rối rắm của Kỳ Chiêu, Lý thị lang cũng không vội vã muốn câu trả lời mà khẽ cười vỗ vai Kỳ Chiêu.
"Kỳ đại nhân cứ suy nghĩ đi, nếu nghĩ kỹ rồi cứ việc tới phủ tìm ta."
......
"Phu quân, chúng ta vẫn chưa tới sao?"
Sáng sớm hôm nay Tô Nhược Uyển đã bị Tiêu Tuần gọi dậy, bảo nàng bồi hắn cùng đi vào triều sớm, còn nói hạ triều sẽ đưa nàng đến một nơi. Bộ dáng thần bí thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Tô Nhược Uyển. Ngày thường nàng thích ngủ nướng, thật ra khó có được cơ hội sáng sớm theo Tiêu Tuần đi lên triều.
Hiện giờ xe ngựa đã đi một hồi lâu, tuy rằng vẫn chưa ra khỏi thành Trường An nhưng xung quanh đã không còn phồn hoa như trên phố. Mắt thấy xe ngựa vẫn như cũ không có ý định dừng lại, Tô Nhược Uyển rốt cuộc nhịn không được dò hỏi Tiêu Tuần.
Mới vừa rồi khi lên xe ngựa Tô Nhược Uyển còn hứng thú bừng bừng, hiện tại lại bắt đầu mệt mỏi rã rời. Hỏi xong không chờ Tiêu Tuần trả lời, nàng đã tựa đầu lên vai Tiêu Tuần.
"Đã tới rồi, phu nhân theo vi phu xuống dưới đi."
Lúc này xe ngựa vừa vặn dừng lại, Tiêu Tuần xoa xoa đầu Tô Nhược Uyển, mà Tô Nhược Uyển nghe xong lời này một lần nữa khơi dậy tinh thần, không chờ Tiêu Tuần đỡ đã bước xuống xe ngựa trước.
Chỉ thấy xe ngựa dừng trong một hẻm nhỏ, hẻm này chỉ có một căn nhà, cửa còn đang khoá, nhìn có vẻ là đã lâu không có người ở.
"Vì sao phu quân lại đưa ta tới đây?"
Nhìn vài lần Tô Nhược Uyển vẫn chưa phát hiện ra chỗ này có gì đặc biệt, khi quay đầu nhìn Tiêu Tuần lần nữa, nghi ngờ trong mắt lại sâu thêm vài phần.
Lúc này Tiêu Tuần lấy từ trong ống tay áo ra một chuỗi chìa khoá, dưới thần sắc nghi hoặc của Tô Nhược Uyển đi đến trước cửa, tìm một chiếc chìa khoá trong đó cắm vào. Theo tiếng lạch cạch vang lên, cửa lớn trước mặt đã bị mở ra.
"Đây là nơi vi phu ở trước khi làm quan."
"Vậy ta phải nhìn kỹ một phen."
Vừa nói vậy Tô Nhược Uyển liền cảm thấy hứng thú, đôi mắt sáng lên đồng thời nhấc chân đi vào trong viện. Trong viện chỉ có hai gian phòng, ở giữa sân còn trồng một cây bạch quả.
Hiện giờ đang vào xuân, lá cây bạch quả mọc lên tươi tốt, cây xanh um che đi phân nửa ánh nắng mặt trời trong viện. Dưới tàng cây còn có một cái bàn đá, Tô Nhược Uyển liếc mắt một cái liền thấy trên bàn đá được khắc một bàn cờ.
"Phu quân cũng có thú vui tão nhã thật đấy, thế mà lại trực tiếp khắc một bàn cờ lên bàn đá."
Nói rồi Tô Nhược Uyển đi tới trước bàn đá, nhịn không được duỗi tay sờ dấu vết trên mặt bàn. Nhưng lúc nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên một tia quẫn bách.
"Không phải là thú vui tao nhã mà do lúc ấy cuộc sống khó khăn, nhưng lại biết được phu nhân thích chơi cờ, vì muốn tiếp cận phu nhân nên mới khắc bàn cờ lên bàn."
Nghe Tiêu Tuần nói xong Tô Nhược Uyển kinh ngạc không thôi, nàng vốn tưởng rằng Tiêu Tuần thích chơi cờ nên cờ nghệ mới cao siêu như vậy, không nghĩ tới nguyên nhân ở đằng sau lại bởi vì nàng.
Điều này làm cho Tô Nhược Uyển rung động không thôi, vuốt ve dấu vết trên bàn đá, khoé miệng cũng không khỏi cong lên.
"Nếu đã để tiếp cận ta, vậy vì sao trước kia phu quân ngày ngày tới phủ Thượng tư lại không tìm ta chơi cờ?"
"Lúc ấy không thể xác định được tâm ý của phu nhân nên không dám tuỳ tiện tiếp cận. Vậy nên vi phu mới thường xuyên tìm nhị ca chơi cờ, muốn lấy cái này hấp dẫn phu nhân, ai ngờ qua mấy năm cũng không thể giành được nửa phần chú ý của phu nhân."
Tiêu Tuần duỗi tay sờ lên dấu vết trên mặt bàn, nhưng tay hắn lại tiến thẳng về phía trước nắm lấy tay Tô Nhược Uyển.
"Chuyện kia là lỗi của ta."
Kỳ thật mỗi lần thấy Tiêu Tuần cùng nhị ca chơi cờ, Tô Nhược Uyển đều rất muốn đánh cờ với Tiêu Tuần, nhưng khi đó nàng ngay cả dũng khí đến gần Tiêu Tuần cũng không có, càng đừng nói đến chơi cờ với Tiêu Tuần.
Hiện giờ biết tâm ý của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được hối hận. Nếu khi đó nàng chủ động một chút, có lẽ hai người đã sớm thành thân.
"Không phải lỗi của phu nhân, trách vi phu không thể hiện tâm ý với phu nhân sớm hơn."
Nhìn thấy biểu tình hờn dỗi của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần cười khẽ sau đó liền dẫn Tô Nhược Uyển vào trong phòng.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường cùng mấy cái bàn. Nhưng trong phòng có rất nhiều sách, gần như chiếm hết một nửa căn phòng.
"Sao phu quân không mang những cuốn sách này đi?"
Thật ra từ khi bước vào cửa Tô Nhược Uyển liền có chút tò mò, sau khi làm quan Tiêu Tuần đã có phủ đệ, vì sao còn muốn giữ cái viện nhỏ này, ngay cả đồ vật trong phòng cũng không mang đi.
"Số sách này phần lớn là sách đọc trước khi làm quan, đều đã đọc xong nên không mang theo."
Nói như vậy Tô Nhược Uyển mới chú ý tới sách trên kệ có dấu vết lật xem rõ ràng, rất nhiều cuốn không giống như chỉ đọc một lần. Nhìn chỗ này, trong đầu Tô Nhược Uyển không khỏi hiện lên bộ dáng Tiêu Tuần ngồi trước bàn đọc sách.
Mấy ngày trước Tô Nhược Uyển bảo hắn kể cho nàng nghe chuyện trước kia, khi đó Tiêu Tuần nói qua một thời gian rồi lại nói. Tô Nhược Uyển vẫn luôn cho rằng bởi vì Tiêu Tuần bận rộn công vụ không có thời gian, hiện giờ đến nơi này nàng mới hiểu thì ra Tiêu Tuần muốn đưa nàng đến chỗ trước kia hắn ở.
"Trước kia mỗi khi rảnh rỗi vi phu đều sẽ trở lại nơi này. Những bức tranh trong thư phòng hơn phân nửa đều được vẽ ở đây."
Nơi này tuy đơn sơ nhưng vị trí yên tĩnh không có ai quấy rầy cho nên Tiêu Tuần vẫn luôn giữ tiểu viện này. Nhưng sau khi trở thành Thủ phụ, sự vụ của hắn ngày càng bận rộn nên không có thời gian trở lại nơi này, hiện giờ trong phòng đều bám đầy bụi.
"Vậy ngoại trừ đọc sách và vẽ tranh thì phu quân còn làm gì nữa?"
Tô Nhược Uyển tuỳ ý cầm mấy quyển sách nhìn thoáng qua, phát hiện đều là những cuốn sách tẻ nhạt vô vị. Nếu bắt nàng hàng ngày đọc số sách này sợ là nàng sẽ nhàm chán chết.
"Còn viết tấu chương."
"Trước kia phu quân sống cũng thật tẻ nhạt."
Vốn dĩ Tô Nhược Uyển còn chờ mong Tiêu Tuần có thể kể chút chuyện thú vị, hiện giờ nghe Tiêu Tuần nói như vậy, nàng thật ra có chút thất vọng.
"Trước khi gặp được phu nhân, vi phu quả thật sống có chút nhạt nhẽo."
Trước kia Tiêu Tuần vì thi đậu công danh nên đã sớm nhìn thấy hoàng đế. Nhưng từ khi nhìn thấy Tô Nhược Uyển ở phủ Thượng thư, hắn đã bất giác bị thu hút, thậm chí còn muốn chiếm người làm của riêng.
Đến gần đây cuộc sống buồn tẻ của hắn mới trở nên phong phú hơn một chút, đặc biệt là sau khi thành thân cùng Tiêu Tuần, sự vui vẻ kia đã lấp đầy cuộc sống của hắn. Hiện giờ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy sinh hoạt trước kia thật vô vị.
"Cho nên bởi vì có ta phu quân mới không cảm thấy nhạt nhẽo nữa?"
Tô Nhược Uyển buông quyển sách trên tay xuống, tiến đến trước người Tiêu Tuần, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng. Đặc biệt là sau khi thấy Tiêu Tuần gật đầu, trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, đồng thời còn nhịn không được nhón chân hôn lên môi Tiêu Tuần.
Hôm nay khó có được ngày Tiêu Tuần nhàn rỗi, nhân lúc Tiêu Tuần bận quét dọn, nàng lại tìm thấy một bức tranh Tiêu Tuần vẽ ở trong đống sách. Lúc này Tiêu Tuần đang bận rộn trong phòng bếp, còn Tô Nhược Uyển ngồi trên ghế đá, trong tay còn cầm bút, không biết đang vẽ cái gì.
Chờ đến khi Tiêu Tuần làm xong đồ ăn, Tô Nhược Uyển cũng vừa vặn dừng bút.
"Phu nhân đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm."
"Phu quân, chàng mau nhìn xem."
Quay đầu thấy Tiêu Tuần đang đi về phía mình, Tô Nhược Uyển cầm lấy giấy Tuyên Thành trên bàn đưa cho Tiêu Tuần. Mà khoảnh khắc Tiêu Tuần nhận lấy giấy Tuyên Thành, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây đúng là bức tranh vừa rồi Tô Nhược uyển tìm được ở trong phòng, trên đó như cũ vẽ Tô Nhược Uyển, chỉ là bây giờ lại có thêm Tiêu Tuần.
"Phu quân cảm thấy ta vẽ như thế nào?"
Hiện giờ Tô Nhược Uyển đang ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, trong con ngươi sáng lấp lánh tràn đầy mong muốn được khích lệ. Thấy vậy khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, không nhanh không chậm gấp gọn bức tranh, sau đó lại cất vào trong lòng ngực.
"Phu nhân vẽ rất đẹp, đợi khi trở về vi phu sẽ cho người treo bức tranh này ở thư phòng."
"Không được, phu quân giữ tự mình xem là được, không cần khoe ra."
Tuy chỉ đơn giản là một bức tranh nhưng treo ở thư phòng khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn thấy. Tô Nhược Uyển da mặt mỏng, căn bản không muốn Tiêu Tuần khoe ra ngoài. Nói xong Tô Nhược Uyển còn có chút không yên tâm, duỗi tay muốn lấy lại bức tranh trong lồng ngực Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần vốn muốn trêu chọc Tô Nhược Uyển, hiện giờ nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của nàng, khoé miệng Tiêu Tuần nhịn không được hiện lên ý cười. Khoảnh khắc Tô Nhược Uyển lại gần, Tiêu Tuần liền vươn tay ôm người vào trong lòng.
"Được, vi phu giữ xem một mình, phu nhân theo vi phu dùng bữa đi."
"Không nghĩ tới đường đường là Thủ phụ đại nhân thế nhưng cũng sẽ tự mình xuống bếp."
Tô Nhược Uyển vừa mới đi vào liền thấy trên bàn có một đĩa cá kho. Nói xong quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần, nàng lại đột nhiên phát hiện trong mắt Tiêu Tuần tựa hồ hiện lên một tia ngượng ngùng, nhưng không chờ nàng nhìn kỹ, vẻ mặt dị thường kia đã biến mất không còn dấu vết.
"Trước kia vi phu chỉ là thư sinh nghèo, nếu không nấu cơm chẳng phải là không thể gặp được phu nhân sao?"
Trong giọng nói của Tiêu Tuần mang theo chút bất đắc dĩ, nói xong Tô Nhược Uyển mới cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. Sau khi gật đầu nàng mới đến trước bàn ngồi xuống.
"Vậy vì sao phu quân lại làm cá kho?"
Đúng lúc đã nhiều ngày Tô Nhược Uyển muốn ăn cá kho nhưng nàng còn chưa kịp phân phó nữ đầu bếp trong phủ, không nghĩ tới Tiêu Tuần thế nhưng như biết được tâm tư của nàng, chủ động làm cho nàng một đĩa cá kho.
"Tối hôm qua phu nhân nói mớ, nói muốn ăn cá kho, còn muốn vi phu tự tay làm."
Tiêu Tuần gắp một miếng cá đã gỡ xương đặt vào trong chén của Tô Nhược Uyển, khi nói chuyện thanh âm còn mang theo một tia chiều chuộng. Nhưng Tô Nhược Uyển nghe hắn nói xong lại có chút không thể tin, nàng cũng không biết bản thân có thói quen nói mớ.
"Vậy phu quân còn nghe được ta nói cái gì không?"
"Phu nhân còn nói..."
Nói tới đây Tiêu Tuần lại tạm dừng một chút, thấy bộ dáng nghiêm túc nhịn không được ghé tới của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần hơi cúi người hôn lên môi nàng một cái.
"Phu nhân còn nói muốn vi phu hôn phu nhân."
Lời này tuy không quá đứng đắn, cũng không biết thật giả, nhưng Tô Nhược Uyển biết bản thân có khả năng nói ra lời này. Trong lòng nàng âm thầm thẹn thùng, đồng thời còn gắp một miếng cá đút cho Tiêu Tuần.
"Phu quân cũng mau nếm thử đi."
Hai người ở trong tiểu viện một ngày, mãi đến buổi chiều mới trở về. Nhưng hiếm khi được ra cửa, trên đường trở về, Tô Nhược Uyển lại quấn lấy Tiêu Tuần mua rất nhiều đồ ăn vặt nàng thích.
Cuối cùng Tiêu Tuần cho xe ngựa dừng ở góc đường, còn hắn dẫn theo Tô Nhược Uyển đi dạo phố bán đồ ăn vặt. Giờ này trên đường không còn nhiều người, bóng dáng hai người trên phố vô cùng nổi bật.
Mà lúc này trên tầng hai của quán trà, Ninh An nhìn xuyên qua cửa sổ, thu hết dáng vẻ ân ái của hai người vào đáy mắt.
"Không nghĩ tới tin đồn hai người bất hoà lại là giả, Tiêu Tuần đúng là giỏi nhẫn nhịn, hiện giờ chuyện Tô Nhược Uyển có gian phu đang ồn ào như thế mà hắn vẫn không nghi ngờ."
Ninh An nhìn hai người trên đường, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng. Mà lúc này Tĩnh vương gia ngồi đối diện nàng sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ sắc mặt dần tối lại.
"Không lâu trước đây người ta phái đi truyền đến tin tức, năm đó trưởng công chúa xác thật đã chạy thoát ra ngoài, còn sinh ra một hài tử, mà đứa bé kia chính là Tiêu Tuần."
Khi nói lời này, ngữ khí của Tĩnh vương gia tràn đầy tức giận. Kế hoạch năm đó của hắn vô cùng hoàn hảo, ngôi vị hoàng đế vốn nên là của hắn. Ai ngờ trưởng công chúa lại xen vào khiến cho kế hoạch của hắn thất bại, càng không nghĩ tới chính là nhi tử của trưởng công chúa ở bên cạnh hắn lâu như vậy mà hắn cũng không phát hiện.
Tĩnh vương gia cảm thấy mình như bị trêu đùa, tức giận đập nát chén trà trước mặt.
"Khó trách trước kia Tiêu Tuần không muốn quy thuận chúng ta, nhưng việc này phụ hoàng ta có biết không?"
Lúc này Ninh An cũng vô cùng kinh ngạc, trước kia nàng cố tình tiếp cận Tiêu Tuần để có thể gả cho Tiêu Tuần nhằm lôi kéo hắn trở thành người của Tĩnh vương gia. Ai ngờ Tiêu Tuần dầu muối đều không ăn làm cho nàng không còn cách nào. Hiện giờ biết được chân tướng, Ninh An cảm thấy may mà không thu phục được Tiêu Tuần, nếu không bọn họ nhất định là sẽ bị bại lộ.
"Yên tâm, hiện giờ hoàng huynh không có con nối dõi, nếu hắn biết thân phận của Tiêu Tuần thì đã sớm lập Tiêu Tuần làm thái tử rồi. Nhưng chúng ta cũng phải mau chóng diệt trừ Tiêu Tuần, hiện giờ Tiêu Tuần sống lâu thêm một ngày đối với chúng ta đều là mối đe doạ."
"Vậy không bằng xuống tay với nàng trước, châm ngòi quan hệ giữa Tiêu Tuần cùng phủ Thượng thư?"
Ninh An lúc này chỉ vào Tô Nhược Uyển, mà nàng nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tĩnh vương gia, hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều lập loè gian trá.
Hôm nay vừa mới hạ triều Kỳ Chiêu liền gọi Tiêu Tuần lại, đợi sau khi Tiêu Tuần dừng bước, thần sắc hắn hiện lên vẻ do dự. Thẳng đến khi quan viên xung quanh đều rời đi, hắn mới thử mở miệng:
"Tiêu huynh... Có phải đã sớm biết ta cũng thích Tam tiểu thư không?"
Từ lần trước ở phủ Tướng quân biết được Tiêu Tuần tiến cứ hắn đi phía Nam, đã nhiều ngày hắn trằn trọc khó ngủ. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui hắn mới nghĩ đến có lẽ Tiêu Tuần cũng biết tâm tư của hắn đối với Tô Nhược Uyển, cho nên trước khi hắn cầu hôn mới tiến cứ với hoàng đế để hắn đi phía Nam.
Dù sao hắn cẩn thận che giấu tâm tư của mình như vậy nhưng vẫn bị Tô Cẩm Ca phát hiện. Mà Tiêu Tuần từ trước đến nay giỏi xem mặt đoán ý, trước kia hai người lại thường xuyên đến phủ Thượng thư, khó bảo đảm Tiêu Tuần sẽ không phát hiện ra tâm tư nhỏ của hắn.
Sau khi hỏi xong, Kỳ Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tuần, tim cũng theo đó đập nhanh hơn vài nhịp.
Tầm mắt của Tiêu Tuần cũng dừng trên người Kỳ Chiêu, ánh mắt bình đạm làm người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Chiêu, ánh mắt của hắn cũng sâu thêm vài phần.
"Ta có biết."
Ba chữ đơn giản khiến cho Kỳ Chiêu nghe như sét đánh ngang tai, mặc dù trong lòng đã đoán được khả năng này, nhưng nghe chính miệng Tiêu Tuần nói ra, Kỳ Chiêu vẫn có chút không tiếp thu được.
Nghĩ đến mình thiếu chút nữa là có thể cưới được Tô Nhược Uyển, lại bởi vì Tiêu Tuần mà đánh mất cơ hội tốt làm hắn vẫn luôn tiếc nuối đến nay, trong lòng Kỳ Chiêu càng thêm không cân bằng, phảng phất như món đồ vốn dĩ thuộc về mình lại bị người khác cướp mất.
"Vì cái gì? Tại sao Tiêu huynh lại làm như vậy? Huynh... huynh biết rõ là ta thích Tam tiểu thư, nếu không có việc phía Nam, người đi phủ Thượng thư cầu hôn là ta mới đúng."
Kỳ Chiêu càng nói càng kích động, ngay cả sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng. So sánh ra Tiêu Tuần lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, trong con ngươi cũng không thấy bất cứ gợn sóng gì.
"Cho dù ngươi cầu hôn, Uyển Nhi cũng không nhất định sẽ đồng ý gả cho ngươi."
"Chính Tiêu huynh làm cho ta ngay cả cơ hội cầu hôn cũng không có, huống chi lúc trước lão sư cũng có ý định đính hôn Tam tiểu thư cho ta. Cách làm này của Tiêu huynh thật không xứng đáng là chính nhân quân tử!"
Trước kia Kỳ Chiêu chỉ có chút tiếc nuối bản thân đã không nắm chắc cơ hội, để Tiêu Tuần đi cầu hôn trước mình một bước. Nhưng hiện giờ sau khi biết được chân tướng, cảm giác tiếc nuối kia lại biến thành không cam lòng.
"Ta vốn không phải là chính nhân quân tử, càng sẽ không ngồi im nhìn nữ tử mình thích gả cho người khác. Huống hồ trong lòng ngươi tự biết, cho dù không có việc phía Nam, ngươi thật sự có dũng khí đi phủ Thượng thư cầu hôn sao?"
Lời này vừa hỏi xong, trong mắt Kỳ Chiêu lập tức hiện lên một tia chột dạ. Kỳ thật hắn cũng biết lúc trước nếu hắn thật sự hạ quyết tâm, cho dù ngày đó hoàng đế muốn hắn đi phía Nam, hắn cũng vẫn có thể rút ra chút thời gian đến phủ Thượng thư cầu hôn.
Xét cho cùng vẫn là bởi vì hắn quá yếu đuối.
"Không phải, ta... ta vốn dĩ đã hạ quyết tâm."
Kỳ Chiêu biết rõ sự thật chính là như thế, nhưng đáy lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận, càng không chịu khống chế quy hết tất cả những sai lầm cho Tiêu Tuần. Trong lúc nhất thời các loại cảm xúc nảy lên trong lòng làm khoé mắt Kỳ Chiêu phiếm hồng, cơ thể cũng lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.
"Phu quân, sao chàng vẫn còn ở đây? Không phải đã nói sau khi hạ triều sẽ lập tức đi tìm ta sao?"
Lúc này âm thanh của Tô Nhược Uyển đột nhiên truyền tới, Kỳ Chiêu không tin nổi quay đầu lại. Chỉ thấy Tô Nhược Uyển đang mỉm cười đi về phía Tiêu Tuần, trong con ngươi không che giấu được tình yêu.
Kỳ Chiêu chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn, ngốc nghếch nhìn Tô Nhược Uyển không có phản ứng.
"Thì ra Kỳ đại nhân cũng ở đây, nếu phu nhân vẫn chưa nói xong, ta đến cổng Thái Hoà trước chờ phu quân."
Đi đến cạnh Tiêu Tuần Tô Nhược Uyển mới phát hiện Kỳ Chiêu cũng ở đây, nhưng câu hỏi thăm này của nàng lại khiến trong mắt Kỳ Chiêu nhiều thêm vài phần bi thương. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển có chút hoảng sợ, đang muốn mở miệng dò hỏi thì Tiêu Tuần lại cầm lấy tay nàng.
"Đã nói xong rồi, chúng ta đi thôi."
Nói xong Tiêu Tuần lại liếc nhìn Kỳ Chiêu một cái, sau đó liền dẫn theo Tô Nhược Uyển đi về phía cổng Thái Hoà.
Mà Kỳ Chiêu đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng hai người rời đi mãi không lấy lại được tinh thần. Đặc biệt là nhìn bàn tay hai người nắm chặt cùng dáng vẻ đùa giỡn làm đáy lòng Kỳ Chiêu chua xót làm thế nào cũng không đè xuống được.
"Kỳ đại nhân đây là làm sao vậy?"
Đúng lúc này một âm thanh vang lên sau lưng khiến Kỳ Chiêu sợ tới mức suýt chút nữa đứng không vững. Xoay người lại chỉ thấy xuất hiện ở phía sau chính là Lại Bộ Lý thị lang.
"Hạ quan gặp qua Lý thị lang."
"Kỳ đại nhân không cần đa lễ, mới vừa rồi ngươi với Thủ phụ đại nhân nói chuyện ta cũng nghe được một ít. Ta thấy thật tiếc cho Kỳ đại nhân, rõ ràng có thể ôm mỹ nhân về, lại bị Thủ phụ nhanh chân đến trước. Thật là đáng tiếc nha."
Nói rồi Lý thị lang còn làm bộ làm tịch thở dài, khi ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Chiêu thấy Kỳ Chiêu quả nhiên đang sửng sốt. Khoé miệng hắn gợi lên ý cười, lại tiếp tục mở miệng:
"Năm đó hoàn cảnh của ta cùng Kỳ đại nhân có chút tương đồng, nhưng khác ở chỗ ta biết rõ chỉ có tới được vị trí đủ cao mới có thể đoạt lại nữ tử mình thích. Luận về tài năng Kỳ đại nhân không kém Thủ phụ, sao đại nhân không thử đấu tranh?"
Lý thị lang lời trong lời ngoài tràn đầy dụ dỗ, nhưng trên mặt Kỳ Chiêu chỉ lộ ra chút lưỡng lự, sau đó liền khom lưng hành lễ với Lý thị lang.
"Đa tạ đại nhân quan tâm, hạ quan không thể làm việc vô liêm sỉ này, hạ quan xin cáo từ."
"Kỳ đại nhân đợi đã." Mắt thấy Kỳ Chiêu định rời khỏi, Lý thị lang lại nhanh chóng tiến lên ngăn hắn lại, "Ta không có ý bảo ngươi cướp đoạt, chỉ là coi trọng ngươi nên mới muốn giúp ngươi. Dù sao chỉ khi lên đủ cao mới có năng lực để bảo vệ người mình thương không phải sao?"
Câu này của Lý thị lang ý vị thâm trường, trong mắt Kỳ Chiêu quả nhiên cũng hiện lên một tia dao động. Mặc dù vừa rồi Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần hành động thân mật, không giống như bên ngoài đồn không lâu nữa sẽ hoà ly. Nhưng trong lòng hắn lại ngăn không được sinh ra một tia chờ mong, thậm chí còn hy vọng hai người sớm hoà ly.
Thấy sắc mặt rối rắm của Kỳ Chiêu, Lý thị lang cũng không vội vã muốn câu trả lời mà khẽ cười vỗ vai Kỳ Chiêu.
"Kỳ đại nhân cứ suy nghĩ đi, nếu nghĩ kỹ rồi cứ việc tới phủ tìm ta."
......
"Phu quân, chúng ta vẫn chưa tới sao?"
Sáng sớm hôm nay Tô Nhược Uyển đã bị Tiêu Tuần gọi dậy, bảo nàng bồi hắn cùng đi vào triều sớm, còn nói hạ triều sẽ đưa nàng đến một nơi. Bộ dáng thần bí thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Tô Nhược Uyển. Ngày thường nàng thích ngủ nướng, thật ra khó có được cơ hội sáng sớm theo Tiêu Tuần đi lên triều.
Hiện giờ xe ngựa đã đi một hồi lâu, tuy rằng vẫn chưa ra khỏi thành Trường An nhưng xung quanh đã không còn phồn hoa như trên phố. Mắt thấy xe ngựa vẫn như cũ không có ý định dừng lại, Tô Nhược Uyển rốt cuộc nhịn không được dò hỏi Tiêu Tuần.
Mới vừa rồi khi lên xe ngựa Tô Nhược Uyển còn hứng thú bừng bừng, hiện tại lại bắt đầu mệt mỏi rã rời. Hỏi xong không chờ Tiêu Tuần trả lời, nàng đã tựa đầu lên vai Tiêu Tuần.
"Đã tới rồi, phu nhân theo vi phu xuống dưới đi."
Lúc này xe ngựa vừa vặn dừng lại, Tiêu Tuần xoa xoa đầu Tô Nhược Uyển, mà Tô Nhược Uyển nghe xong lời này một lần nữa khơi dậy tinh thần, không chờ Tiêu Tuần đỡ đã bước xuống xe ngựa trước.
Chỉ thấy xe ngựa dừng trong một hẻm nhỏ, hẻm này chỉ có một căn nhà, cửa còn đang khoá, nhìn có vẻ là đã lâu không có người ở.
"Vì sao phu quân lại đưa ta tới đây?"
Nhìn vài lần Tô Nhược Uyển vẫn chưa phát hiện ra chỗ này có gì đặc biệt, khi quay đầu nhìn Tiêu Tuần lần nữa, nghi ngờ trong mắt lại sâu thêm vài phần.
Lúc này Tiêu Tuần lấy từ trong ống tay áo ra một chuỗi chìa khoá, dưới thần sắc nghi hoặc của Tô Nhược Uyển đi đến trước cửa, tìm một chiếc chìa khoá trong đó cắm vào. Theo tiếng lạch cạch vang lên, cửa lớn trước mặt đã bị mở ra.
"Đây là nơi vi phu ở trước khi làm quan."
"Vậy ta phải nhìn kỹ một phen."
Vừa nói vậy Tô Nhược Uyển liền cảm thấy hứng thú, đôi mắt sáng lên đồng thời nhấc chân đi vào trong viện. Trong viện chỉ có hai gian phòng, ở giữa sân còn trồng một cây bạch quả.
Hiện giờ đang vào xuân, lá cây bạch quả mọc lên tươi tốt, cây xanh um che đi phân nửa ánh nắng mặt trời trong viện. Dưới tàng cây còn có một cái bàn đá, Tô Nhược Uyển liếc mắt một cái liền thấy trên bàn đá được khắc một bàn cờ.
"Phu quân cũng có thú vui tão nhã thật đấy, thế mà lại trực tiếp khắc một bàn cờ lên bàn đá."
Nói rồi Tô Nhược Uyển đi tới trước bàn đá, nhịn không được duỗi tay sờ dấu vết trên mặt bàn. Nhưng lúc nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên một tia quẫn bách.
"Không phải là thú vui tao nhã mà do lúc ấy cuộc sống khó khăn, nhưng lại biết được phu nhân thích chơi cờ, vì muốn tiếp cận phu nhân nên mới khắc bàn cờ lên bàn."
Nghe Tiêu Tuần nói xong Tô Nhược Uyển kinh ngạc không thôi, nàng vốn tưởng rằng Tiêu Tuần thích chơi cờ nên cờ nghệ mới cao siêu như vậy, không nghĩ tới nguyên nhân ở đằng sau lại bởi vì nàng.
Điều này làm cho Tô Nhược Uyển rung động không thôi, vuốt ve dấu vết trên bàn đá, khoé miệng cũng không khỏi cong lên.
"Nếu đã để tiếp cận ta, vậy vì sao trước kia phu quân ngày ngày tới phủ Thượng tư lại không tìm ta chơi cờ?"
"Lúc ấy không thể xác định được tâm ý của phu nhân nên không dám tuỳ tiện tiếp cận. Vậy nên vi phu mới thường xuyên tìm nhị ca chơi cờ, muốn lấy cái này hấp dẫn phu nhân, ai ngờ qua mấy năm cũng không thể giành được nửa phần chú ý của phu nhân."
Tiêu Tuần duỗi tay sờ lên dấu vết trên mặt bàn, nhưng tay hắn lại tiến thẳng về phía trước nắm lấy tay Tô Nhược Uyển.
"Chuyện kia là lỗi của ta."
Kỳ thật mỗi lần thấy Tiêu Tuần cùng nhị ca chơi cờ, Tô Nhược Uyển đều rất muốn đánh cờ với Tiêu Tuần, nhưng khi đó nàng ngay cả dũng khí đến gần Tiêu Tuần cũng không có, càng đừng nói đến chơi cờ với Tiêu Tuần.
Hiện giờ biết tâm ý của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển nhịn không được hối hận. Nếu khi đó nàng chủ động một chút, có lẽ hai người đã sớm thành thân.
"Không phải lỗi của phu nhân, trách vi phu không thể hiện tâm ý với phu nhân sớm hơn."
Nhìn thấy biểu tình hờn dỗi của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần cười khẽ sau đó liền dẫn Tô Nhược Uyển vào trong phòng.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường cùng mấy cái bàn. Nhưng trong phòng có rất nhiều sách, gần như chiếm hết một nửa căn phòng.
"Sao phu quân không mang những cuốn sách này đi?"
Thật ra từ khi bước vào cửa Tô Nhược Uyển liền có chút tò mò, sau khi làm quan Tiêu Tuần đã có phủ đệ, vì sao còn muốn giữ cái viện nhỏ này, ngay cả đồ vật trong phòng cũng không mang đi.
"Số sách này phần lớn là sách đọc trước khi làm quan, đều đã đọc xong nên không mang theo."
Nói như vậy Tô Nhược Uyển mới chú ý tới sách trên kệ có dấu vết lật xem rõ ràng, rất nhiều cuốn không giống như chỉ đọc một lần. Nhìn chỗ này, trong đầu Tô Nhược Uyển không khỏi hiện lên bộ dáng Tiêu Tuần ngồi trước bàn đọc sách.
Mấy ngày trước Tô Nhược Uyển bảo hắn kể cho nàng nghe chuyện trước kia, khi đó Tiêu Tuần nói qua một thời gian rồi lại nói. Tô Nhược Uyển vẫn luôn cho rằng bởi vì Tiêu Tuần bận rộn công vụ không có thời gian, hiện giờ đến nơi này nàng mới hiểu thì ra Tiêu Tuần muốn đưa nàng đến chỗ trước kia hắn ở.
"Trước kia mỗi khi rảnh rỗi vi phu đều sẽ trở lại nơi này. Những bức tranh trong thư phòng hơn phân nửa đều được vẽ ở đây."
Nơi này tuy đơn sơ nhưng vị trí yên tĩnh không có ai quấy rầy cho nên Tiêu Tuần vẫn luôn giữ tiểu viện này. Nhưng sau khi trở thành Thủ phụ, sự vụ của hắn ngày càng bận rộn nên không có thời gian trở lại nơi này, hiện giờ trong phòng đều bám đầy bụi.
"Vậy ngoại trừ đọc sách và vẽ tranh thì phu quân còn làm gì nữa?"
Tô Nhược Uyển tuỳ ý cầm mấy quyển sách nhìn thoáng qua, phát hiện đều là những cuốn sách tẻ nhạt vô vị. Nếu bắt nàng hàng ngày đọc số sách này sợ là nàng sẽ nhàm chán chết.
"Còn viết tấu chương."
"Trước kia phu quân sống cũng thật tẻ nhạt."
Vốn dĩ Tô Nhược Uyển còn chờ mong Tiêu Tuần có thể kể chút chuyện thú vị, hiện giờ nghe Tiêu Tuần nói như vậy, nàng thật ra có chút thất vọng.
"Trước khi gặp được phu nhân, vi phu quả thật sống có chút nhạt nhẽo."
Trước kia Tiêu Tuần vì thi đậu công danh nên đã sớm nhìn thấy hoàng đế. Nhưng từ khi nhìn thấy Tô Nhược Uyển ở phủ Thượng thư, hắn đã bất giác bị thu hút, thậm chí còn muốn chiếm người làm của riêng.
Đến gần đây cuộc sống buồn tẻ của hắn mới trở nên phong phú hơn một chút, đặc biệt là sau khi thành thân cùng Tiêu Tuần, sự vui vẻ kia đã lấp đầy cuộc sống của hắn. Hiện giờ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy sinh hoạt trước kia thật vô vị.
"Cho nên bởi vì có ta phu quân mới không cảm thấy nhạt nhẽo nữa?"
Tô Nhược Uyển buông quyển sách trên tay xuống, tiến đến trước người Tiêu Tuần, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng. Đặc biệt là sau khi thấy Tiêu Tuần gật đầu, trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, đồng thời còn nhịn không được nhón chân hôn lên môi Tiêu Tuần.
Hôm nay khó có được ngày Tiêu Tuần nhàn rỗi, nhân lúc Tiêu Tuần bận quét dọn, nàng lại tìm thấy một bức tranh Tiêu Tuần vẽ ở trong đống sách. Lúc này Tiêu Tuần đang bận rộn trong phòng bếp, còn Tô Nhược Uyển ngồi trên ghế đá, trong tay còn cầm bút, không biết đang vẽ cái gì.
Chờ đến khi Tiêu Tuần làm xong đồ ăn, Tô Nhược Uyển cũng vừa vặn dừng bút.
"Phu nhân đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm."
"Phu quân, chàng mau nhìn xem."
Quay đầu thấy Tiêu Tuần đang đi về phía mình, Tô Nhược Uyển cầm lấy giấy Tuyên Thành trên bàn đưa cho Tiêu Tuần. Mà khoảnh khắc Tiêu Tuần nhận lấy giấy Tuyên Thành, trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây đúng là bức tranh vừa rồi Tô Nhược uyển tìm được ở trong phòng, trên đó như cũ vẽ Tô Nhược Uyển, chỉ là bây giờ lại có thêm Tiêu Tuần.
"Phu quân cảm thấy ta vẽ như thế nào?"
Hiện giờ Tô Nhược Uyển đang ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, trong con ngươi sáng lấp lánh tràn đầy mong muốn được khích lệ. Thấy vậy khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, không nhanh không chậm gấp gọn bức tranh, sau đó lại cất vào trong lòng ngực.
"Phu nhân vẽ rất đẹp, đợi khi trở về vi phu sẽ cho người treo bức tranh này ở thư phòng."
"Không được, phu quân giữ tự mình xem là được, không cần khoe ra."
Tuy chỉ đơn giản là một bức tranh nhưng treo ở thư phòng khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn thấy. Tô Nhược Uyển da mặt mỏng, căn bản không muốn Tiêu Tuần khoe ra ngoài. Nói xong Tô Nhược Uyển còn có chút không yên tâm, duỗi tay muốn lấy lại bức tranh trong lồng ngực Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần vốn muốn trêu chọc Tô Nhược Uyển, hiện giờ nhìn thấy biểu tình thẹn thùng của nàng, khoé miệng Tiêu Tuần nhịn không được hiện lên ý cười. Khoảnh khắc Tô Nhược Uyển lại gần, Tiêu Tuần liền vươn tay ôm người vào trong lòng.
"Được, vi phu giữ xem một mình, phu nhân theo vi phu dùng bữa đi."
"Không nghĩ tới đường đường là Thủ phụ đại nhân thế nhưng cũng sẽ tự mình xuống bếp."
Tô Nhược Uyển vừa mới đi vào liền thấy trên bàn có một đĩa cá kho. Nói xong quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần, nàng lại đột nhiên phát hiện trong mắt Tiêu Tuần tựa hồ hiện lên một tia ngượng ngùng, nhưng không chờ nàng nhìn kỹ, vẻ mặt dị thường kia đã biến mất không còn dấu vết.
"Trước kia vi phu chỉ là thư sinh nghèo, nếu không nấu cơm chẳng phải là không thể gặp được phu nhân sao?"
Trong giọng nói của Tiêu Tuần mang theo chút bất đắc dĩ, nói xong Tô Nhược Uyển mới cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. Sau khi gật đầu nàng mới đến trước bàn ngồi xuống.
"Vậy vì sao phu quân lại làm cá kho?"
Đúng lúc đã nhiều ngày Tô Nhược Uyển muốn ăn cá kho nhưng nàng còn chưa kịp phân phó nữ đầu bếp trong phủ, không nghĩ tới Tiêu Tuần thế nhưng như biết được tâm tư của nàng, chủ động làm cho nàng một đĩa cá kho.
"Tối hôm qua phu nhân nói mớ, nói muốn ăn cá kho, còn muốn vi phu tự tay làm."
Tiêu Tuần gắp một miếng cá đã gỡ xương đặt vào trong chén của Tô Nhược Uyển, khi nói chuyện thanh âm còn mang theo một tia chiều chuộng. Nhưng Tô Nhược Uyển nghe hắn nói xong lại có chút không thể tin, nàng cũng không biết bản thân có thói quen nói mớ.
"Vậy phu quân còn nghe được ta nói cái gì không?"
"Phu nhân còn nói..."
Nói tới đây Tiêu Tuần lại tạm dừng một chút, thấy bộ dáng nghiêm túc nhịn không được ghé tới của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần hơi cúi người hôn lên môi nàng một cái.
"Phu nhân còn nói muốn vi phu hôn phu nhân."
Lời này tuy không quá đứng đắn, cũng không biết thật giả, nhưng Tô Nhược Uyển biết bản thân có khả năng nói ra lời này. Trong lòng nàng âm thầm thẹn thùng, đồng thời còn gắp một miếng cá đút cho Tiêu Tuần.
"Phu quân cũng mau nếm thử đi."
Hai người ở trong tiểu viện một ngày, mãi đến buổi chiều mới trở về. Nhưng hiếm khi được ra cửa, trên đường trở về, Tô Nhược Uyển lại quấn lấy Tiêu Tuần mua rất nhiều đồ ăn vặt nàng thích.
Cuối cùng Tiêu Tuần cho xe ngựa dừng ở góc đường, còn hắn dẫn theo Tô Nhược Uyển đi dạo phố bán đồ ăn vặt. Giờ này trên đường không còn nhiều người, bóng dáng hai người trên phố vô cùng nổi bật.
Mà lúc này trên tầng hai của quán trà, Ninh An nhìn xuyên qua cửa sổ, thu hết dáng vẻ ân ái của hai người vào đáy mắt.
"Không nghĩ tới tin đồn hai người bất hoà lại là giả, Tiêu Tuần đúng là giỏi nhẫn nhịn, hiện giờ chuyện Tô Nhược Uyển có gian phu đang ồn ào như thế mà hắn vẫn không nghi ngờ."
Ninh An nhìn hai người trên đường, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng. Mà lúc này Tĩnh vương gia ngồi đối diện nàng sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ sắc mặt dần tối lại.
"Không lâu trước đây người ta phái đi truyền đến tin tức, năm đó trưởng công chúa xác thật đã chạy thoát ra ngoài, còn sinh ra một hài tử, mà đứa bé kia chính là Tiêu Tuần."
Khi nói lời này, ngữ khí của Tĩnh vương gia tràn đầy tức giận. Kế hoạch năm đó của hắn vô cùng hoàn hảo, ngôi vị hoàng đế vốn nên là của hắn. Ai ngờ trưởng công chúa lại xen vào khiến cho kế hoạch của hắn thất bại, càng không nghĩ tới chính là nhi tử của trưởng công chúa ở bên cạnh hắn lâu như vậy mà hắn cũng không phát hiện.
Tĩnh vương gia cảm thấy mình như bị trêu đùa, tức giận đập nát chén trà trước mặt.
"Khó trách trước kia Tiêu Tuần không muốn quy thuận chúng ta, nhưng việc này phụ hoàng ta có biết không?"
Lúc này Ninh An cũng vô cùng kinh ngạc, trước kia nàng cố tình tiếp cận Tiêu Tuần để có thể gả cho Tiêu Tuần nhằm lôi kéo hắn trở thành người của Tĩnh vương gia. Ai ngờ Tiêu Tuần dầu muối đều không ăn làm cho nàng không còn cách nào. Hiện giờ biết được chân tướng, Ninh An cảm thấy may mà không thu phục được Tiêu Tuần, nếu không bọn họ nhất định là sẽ bị bại lộ.
"Yên tâm, hiện giờ hoàng huynh không có con nối dõi, nếu hắn biết thân phận của Tiêu Tuần thì đã sớm lập Tiêu Tuần làm thái tử rồi. Nhưng chúng ta cũng phải mau chóng diệt trừ Tiêu Tuần, hiện giờ Tiêu Tuần sống lâu thêm một ngày đối với chúng ta đều là mối đe doạ."
"Vậy không bằng xuống tay với nàng trước, châm ngòi quan hệ giữa Tiêu Tuần cùng phủ Thượng thư?"
Ninh An lúc này chỉ vào Tô Nhược Uyển, mà nàng nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tĩnh vương gia, hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều lập loè gian trá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.