Chương 28
Vũ Phạn
03/05/2022
Thẩm Nguyên nghĩ lại, Lục Chi Quân cảm thấy việc nàng vừa làm nũng thật ra cũng không kỳ lạ.
Nàng biết rõ ưu thế ngoại hình của mình, ưu thế này cũng không phải là nhan sắc, mà là cảm giác mong manh không nơi nương tựa luôn thể hiện trên gương mặt.
Nhất là khi nàng đang suy nghĩ chuyện gì đó, thật ra tâm trạng của nàng rất bình tĩnh.
Nhưng khi người ngoài nhìn thì luôn cảm thấy nàng đang u sầu, buồn bã.
Lúc ở Dương Châu, khi La thị vừa răn dạy Thẩm Nguyên, nàng sẽ cụp mắt xuống, cố tình tỏ ra chút buồn bã.
Mỗi lần La thị thấy nàng như vậy, sẽ động lòng trắc ẩn một chút, ít phê bình nàng vài câu.
Mặc dù tính tình của Lục Chi Quân lạnh lùng, cứng rắn, nhưng không nghĩ rằng lại là một người không ngoại lệ, bị vẻ ngoài giả dối của nàng lừa gạt.
Thẩm Nguyên nghĩ như vậy, lông mi giống như cánh bướm nhúc nhích hai cái, sau khi chớp mắt vài cái, liền ôn hòa cụp mi mắt xuống.
Trên giá đèn hoa lê trong khuê phòng chỉ đốt một ngọn nến.
Ánh sáng trong giường mờ mịt, tuy Thẩm Nguyên không nhìn khuôn mặt Lục Chi Quân, nhưng có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt của nam nhân nhìn nàng có chút thay đổi.
Lục Chi Quân một tay nâng khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên lên, nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên mí mắt mỏng manh của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da từng chút một, khí chất toát ra quanh thân cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Thẩm Nguyên biết rõ trong lòng, Lục Chi Quân chắc chắn vẫn cảm thấy nàng làm nũng với hắn, có thể cảm thấy nàng còn buồn bực.
Nàng ở trong lòng hắn, đã ngồi vững hai chữ yếu đuối này rồi.
Vì vậy, bất kể nàng làm gì, nam nhân sẽ chỉ cảm thấy nàng yếu đuối.
Đã là như thế, Thẩm Nguyên quyết định thuận thế mà làm, thừa dịp Lục Chi Quân cảm thấy nàng buồn bực, muốn an ủi nàng, vội vàng thổi gió bên gối.
Cho nên Thẩm Nguyên nhẹ giọng nói: “Quan nhân, Trần viện sứ nói cơ thể của thiếp thân coi như âm ấm, nếu ngày thường chú ý một chút thì cũng có thể làm việc giống như phụ nhân nội trạch bình thường.”
Động tác vuốt ve mí mắt nàng của Lục Chi Quân chậm lại, khó hiểu hỏi: “Lời này của nàng là có ý gì?”
Lông mi của Thẩm Nguyên run lên, chậm rãi trả lời: “Ý của thiếp thân là, quan nhân đang ở tuổi trưởng thành, thiếp thân cũng còn trẻ, sau này chúng ta sẽ có hài tử. Cũng không thể lúc mang thai, rồi đem quyền vụ bếp núc giao cho người khác. Vốn dĩ quá trình giao nhận mất thời gian, thời gian lãng phí sẽ gây ra sự hỗn loạn và mất trật tự trong phủ.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân liền dời bàn tay to từ gò má tinh tế của nàng xuống.
Nam nhân im lặng một lúc.
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức khiến trong lòng Thẩm Nguyên cảm thấy thất vọng.
Thẩm Nguyên sợ hãi ngước mắt lên, quan sát vẻ mặt khó lường của Lục Chi Quân, rồi tìm lời giải thích: “Cho dù tương lai quan nhân có quý thiếp có năng lực thì thiếp thân đã là chính thê của ngài, quyền bếp núc này đương nhiên là do thiếp thân giữ thì càng tốt…”
Khi nàng nhắc đến hai chữ quý thiếp này, giọng điệu không hề chua xót, lời nói đầy lý trí.
Hai chữ “quý thiếp” này khiến lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhẹ nhàng nhíu lại.
Hắn lạnh nhạt cắt ngang nói: “Nàng vào cửa công phủ, cho dù là chủ mẫu của công phủ, quyền bếp núc vốn là của nàng, không ai có thể đoạt được.”
Thẩm Nguyên không từ bỏ chuyện quan trọng, tìm cơ hội thuận thế chui vào lồng ngực của nam nhân, nàng vốn muốn nhẹ nhàng đi mổ lên cằm có đường cong lạnh lùng, kiên quyết của nam nhân.
Nhưng vẫn không có lá gan, cuối cùng đành phải nhỏ giọng hỏi: “Quan nhân đồng ý thiếp thân, rồi đi nói việc bếp núc với Tam tẩu sao?”
Giọng điệu của mỹ nhân rất dịu dàng và ôn hòa, yếu đuối dựa vào người khác, mái tóc đen mềm mại cũng nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn.
Mùi hương ngọc lan thanh mát, ngọt ngào trên người nàng cũng thấm vào hơi thở của hắn, làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân không trả lời, lại mềm giọng hỏi một câu: “Có được không, quan nhân?”
Thật ra Lục Chi Quân cũng không nghe rõ rốt cuộc nàng đã nói gì, sau khi suy nghĩ của hắn trở lại thì chỉ nghe đầy đủ câu cuối cùng của nàng.
Nàng đang hỏi hắn có được không.
Lục Chi Quân không phải là người dễ dàng trả lời người khác.
Nhưng sau khi Thẩm Nguyên hỏi xong, hắn không động não suy nghĩ, liền trầm giọng trả lời: “Được.”
——
Sáng hôm sau.
Dù sao Trần viện sứ là chủ quan của Thái y viện, không có khả năng lúc nào cũng chạy đến phủ Quốc Công, đêm qua Lục Chi Quân đã ra lệnh cho Giang Phong ở trong phủ âm thầm sắp xếp một y sư có y thuật khá cao, hắn có thể tránh ánh mắt người khác bất cứ lúc nào, thông qua hành lang ngoằn ngoèo, dài trực tiếp đi vào viện của nàng, đến thăm khám cho nàng.
Chuyện phòng the trong ngày tân hôn vẫn khiến Thẩm Nguyên hơi động thai khí, Trần viện kê đã đưa toa thuốc dưỡng thai, Thẩm Nguyên đã uống nó đêm qua và sáng nay, những triệu chứng khó chịu cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Bích Ngô và Huệ Trúc mỗi người đều mang theo một hộp thức ăn bằng gỗ lim, theo Thẩm Nguyên đi tới Vân Úy Hiên trước giờ Mão.
Lục lão thái thái vừa mới thức dậy, liền nghe nữ hầu thân cậu nói: “Lão thái thái, Tam phu nhân hôm nay đúng là không đến Vân Úy Hiên chờ hầu hạ sớm, ngược lại Ngũ phu nhân mang theo mấy nha hoàn đã đứng chờ ở chỗ ao nhỏ.”
Nghe xong lời này, Lục lão thái thái cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao mấy ngày nay, bà luôn nghe Khấu thị nhắc với bà, nói lão Ngũ gia trẻ tuổi yếu đuối, có chút ham ngủ.
Cho nên thời gian Khấu thị thức dậy và nghỉ ngơi luôn không phù hợp với Thẩm Nguyên, bà có lòng muốn dạy Thẩm Nguyên một số việc trong phủ nhưng lại không có cơ hội.
Lời này nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng là đang chỉ trích Thẩm Nguyên lười biếng, không phải là người đảm đang.
Lục lão thái thái trả lời: “Nàng hiếm khi dậy sớm như vậy, để cho nàng vào đi.”
Nữ hầu xác nhận xong, rồi để Thẩm Nguyên mang mấy nha hoàn vào thiên sảnh.
Sau khi Lục lão thái thái rửa mặt trang điểm xong, sau khi đi tới thiên sảnh thì đã thấy Thẩm Nguyên mặc áo dài màu xanh lam hồ nước, có mái tóc đen nhẹ nhàng đang cùng nha hoàn bày thức ăn, nhất cử nhất động đều lộ vẻ đoan trang và dịu dàng của nữ tử.
“Tổ mẫu, tôn dâu cố tình chuẩn bị chút điểm tâm của Hoài Dương, muốn người nếm thử vào buổi sáng.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Nguyên, trong lòng Lục lão thái thái cũng biết rõ Thẩm Nguyên cố ý muốn lấy lòng bà, nhất định là cảm giác được sự bất mãn của bà đối với nàng.
Nguyên nhân Lục lão thái thái bất mãn với Thẩm Nguyên, không gì khác hơn là sau khi nàng từ hôn với Lục Kham, trong nháy mắt liền gả cho Lục Chi Quân.
Điều này làm cho bà cảm thấy Thẩm Nguyên quá nhiều mưu mô, không phải là một cô nương đơn giản.
Nhưng cho dù gần đây Khấu thị vẫn quở trách Thẩm Nguyên trước mặt bà, sau mấy lần tiếp xúc, trong lòng của Lục lão thái thái vẫn biết rõ.
Hơn nữa tiểu tôn nữ Lục Dung mà bà yêu thương nhất, mấy ngày nay cũng nói hết lời tốt cho vị Ngũ tẩu này, thái độ của Lục lão thái thái đối với Thẩm Nguyên càng ngày thay đổi.
Thẩm Nguyên xinh đẹp trẻ tuổi, hòa nhã với người khác, cũng biết tiến biết lùi.
Một cô nương như vậy, Lục Chi Quân thích nàng cũng không có gì kỳ lạ.
Nàng cẩn thận cũng rất bình thường, dù sao sống ở trong hậu trạch thế gia, nếu thật sự giống như Dung tỷ nhi thuần khiết, thẳng thắn, một khi không có người lớn che chở thì sẽ rơi vào kết cục thê thảm bị người nhai thành từng mảnh.
Nghĩ đến đây, thái độ của Lục lão thái thái với Thẩm Nguyên cũng tốt hơn, hòa nhã nói: “Lão Ngũ gia có tâm rồi.”
Trên bàn Bát Tiên đã bày các món điểm tâm của Hoài Dương, có bánh bao ngũ đinh nóng hổi, chả chim xíu mại[1], sủi cảo gạch cua.
Còn có một bát mì Dương Châu nhỏ bằng sứ, mềm mại như gấm, phía trên rắc thêm một số loại nhân ví dụ như tôm, lươn và thịt, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Các món ăn mà Thẩm Nguyên mang đến được sắp xếp tinh xảo, trọng lượng không nhiều, khiến người ta cảm thấy không chỉ chu đáo mà còn cảm thấy không xa hoa lãng phí.
Nàng từ chỗ Lục Dung còn nghe được, nói sau khi Lục lão thái thái lớn tuổi, khẩu vị cũng trở nên càng đơn giản hơn, bà thích ăn nhất là rau dại theo mùa, cho nên Thẩm Nguyên liền chuẩn bị cho lão thái thái một một món súp nóng có nhân là rau tươi trong cái lồng nhỏ.
Sau khi nếm thử bữa sáng tinh xảo Hoài Dương, lại nghe được mỹ nhân dịu dàng ôn nhu này nói lời nhẹ nhàng, tâm trạng của Lục lão thái thái cũng rất tốt.
Ngay cả bà tử thân cận của Lục lão thái thái cũng cảm thấy Ngũ phu nhân này đúng là có bản lĩnh, dùng dáng vẻ cung kính dịu dàng mà lại không hề tỏ ra kiêu ngạo ở trước mặt trưởng bối, còn cẩn thận chăm sóc, không ai là không thích.
Lục lão thái thái thấy Thẩm Nguyên như thế thì nghĩ chỉ cần sau này nàng có thể an phận thủ thường, vậy bà tất nhiên sẽ không làm khó nàng nữa.
Thấy Thẩm Nguyên có thân hình hơi gầy, còn cố ý dặn dò nàng một câu: “Lão Ngũ gia, thân thể của ngươi quá gầy, tương lai sợ là không dễ sinh con được, thừa dịp quan nhân của ngươi còn trẻ, ngươi cũng phải chăm sóc thân thể tốt hơn một chút, ăn nhiều một chút. Mấy đích tôn của Lục gia chúng ta đều không đủ con cháu, Tam huynh ngươi đã qua đời mà dưới gối không có con. Quan nhân ngươi tất nhiên không cần phải nói, đã đứng tuổi rồi mới chọn một vị thê tử là ngươi. Lão Lục cũng là một người mất sớm, tuy rằng để lại huyết mạch còn sống, nhưng Liêu ca nhi lại là thứ xuất. Lục lão Thất có tính tình khốn nạn, cũng không biết khi nào mới có thể chọn được người phù hợp. Ngươi phải chăm sóc thân thể thật tốt, sớm ngày lại thêm một tằng tôn cho Lục gia.”
Thẩm Nguyên nghe Lục lão thái thái nói lời sâu sắc, che ánh mắt lóe lên, dịu dàng trả lời: “Vâng, những gì tổ mẫu đã dặn dò tôn dâu đã ghi nhớ.”
Lục lão thái thái nói xong, không tiếp tục dùng điểm tâm Hoài Dương trên bàn, vẻ mặt rõ ràng nặng nề hơn.
Thật ra Lục lão thái thái thiên vị Khấu thị, không phải vì bà đã lớn tuổi, cho nên cậy già lên mặt không nói lý lẽ, cũng không phải vì bà không thích Kiều thị và nhi tử là Lục Chi Quân do bà ta sinh ra.
Mà là vì, Lục Chi Huy thật ra là một nam tử không có khả năng sinh sản.
Lục Chi Huy và Lục Chi Quân đều là những người đã trải qua chiến tranh.
Lục Chi Quân còn tốt, chưa từng bị trọng thương gì, chỉ là cánh tay trái từng suýt nữa bị người chém một đao thành một nửa, hiện tại chỗ đó còn một vết sẹo sâu.
Nhưng Lục Chi Huy bởi vì trúng độc tiễn, khiến thân thể vốn khỏe mạnh của hắn ta bị hủy hoại, và mất đi khả năng sinh sản.
Vốn dĩ sau khi Khấu thị vào cửa, Lục lão thái thái vẫn cảm thấy Khấu thị không thể sinh con, còn muốn Lục Chi Huy nạp thêm mấy thiếp thất, không đợi thiếp thất kia sinh con xong, rồi đem nhi tử thứ xuất nuôi dưới danh nghĩa của đích mẫu, để Khấu thị nuôi.
Lục Chi Huy có tình cảm sâu đậm với Khấu thị, không muốn nạp thiếp, cuối cùng dưới nhiều lần tranh cãi, Lục Chi Huy và Khấu thị đã đồng ý lão thái thái nhét người có nhan sắc vào viện các nàng trước, rồi nuôi dưỡng thành thông phòng.
Nhưng sau khi Lục Chi Huy chạm vào thông phòng mấy lần mà nàng ta cũng không có dấu hiệu mang thai chút nào.
Trong lòng Lục lão thái thái dần dần có tính toán, nhưng vẫn không dám xác định.
Sau khi thông phòng kia ở trong viện Khấu thị nửa năm, Khấu thị liền tính kế đuổi nàng ta ra ngoài, về sau Lục lão thái thái biết được, thông phòng kia cầm chút ngân lượng rời khỏi Lục phủ, không lâu sau thì tái giá, mà sau khi nàng ta lập gia đình không bao lâu thì đã mang thai.
Điều này đủ chứng minh là lão Tam Lục gia không thể sinh con.
Cũng chính vì thế, Lục lão thái thái và Lục Chi Huy vẫn luôn cảm thấy áy náy với Khấu thị.
Đang nghĩ như vậy thì nghe ngoài hiên đột nhiên truyền đến giọng nói của nha hoàn: “Tam phu nhân tới rồi!”
Dứt lời, Khấu thị với vẻ mặt gấp gáp lập tức mang nha hoàn vào trong phòng.
Khấu thị thoáng nhìn thấy Thẩm Nguyên đang đứng một bên cung kính hầu hạ, không khỏi nhíu mày, sau đó nhận sai với lão thái thái nói: “Tổ mẫu, sáng sớm hôm nay tôn dâu đụng phải một gã sai vặt không có mắt, đổ nước ao lên người tôn dâu. Trong nước ao còn có một số tảo bẩn thỉu nổi lên, khiến cho tôn dâu không những phải thay y phục, mà còn phải giặt sạch sẽ, nên lúc này mới đến trễ.”
Lão thái thái cười ấm áp, trả lời: “Trên đường đến mà gặp phải tình huống bất ngờ là chuyện bình thường, không sao đâu.”
Lúc này, sự do dự trên mặt Khấu thị biến mất, lập tức đi đến bên cạnh bàn Bát Tiên, giống như lơ đểnh đẩy Thẩm Nguyên từ bên cạnh Lục lão thái thái ra mấy tấc.
Sau khi bà chen qua thì nhìn thấy Lục lão thái thái dùng một nửa túi bánh bao.
Khấu thị che vẻ xấu xa trên mặt, lập tức trách cứ Thẩm Nguyên: “Đệ muội, bánh bao nhân này có chút thịt mỡ, sao ngươi có thể để cho lão tổ tông dùng những thứ này?”
Thẩm Nguyên không ngờ Khấu thị lại nói như vậy, nàng vừa định mở miệng, thì nghe lão thái thái lạnh nhạt trả lời: “Bánh bao nàng cầm tới không tệ, gần đây ta cũng muốn ăn chút mì ngọt.”
Sắc mắt của Khấu thị khẽ thay đổi, bà không ngờ lão thái thái giải vây cho Thẩm Nguyên.
Nha đầu này thật đúng là có bản lĩnh, nhanh như vậy mà đã khiến thái độ của lão thái thái đối với nàng có chuyển biến, trước kia là bà xem thường nàng.
Sắc mặt của Khấu thị đang cứng đờ thì nghe Lục lão thái thái dặn dò bà một câu: “Ta thấy lão Ngũ gia này cũng không giống ngươi nói, là tham lười thích ngủ. Không phải hai người đã gặp nhau vào cùng một giờ sáng nay sao? Khi nào ngươi rảnh rỗi thì cũng đừng quên dạy đệ muội ngươi quản lý việc bếp núc.”
Thẩm Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Khấu thị đành phải kìm nén sự bất mãn với Thẩm nguyên, đáp một tiếng trước mặt Lục lão thái thái.
Khấu thị nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Thẩm Nguyên, tức giận không có chỗ để xả.
Vả lại bà luôn cảm thấy, sáng nay nàng bị hạ nhân đụng trúng, còn bị hắt nước ướt như con chuột lột, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, cũng không hề đơn giản như tưởng tượng như vậy.
——
Đại nội cấm thành, Trung Cấp điện.
Các Thứ phụ, các thần mặc công phục màu đỏ lần lượt lui ra ngoài, trong điện cũng chỉ còn lại hai người Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu.
Vẻ mặt Lục Chi Quân lạnh lùng ngồi ngay ngắn phía sau án thư màu đỏ.
Cao Hạc Châu ngồi trên ghế thái sư ở một bên, hai tay đều nhàn nhã đặt trên tay vịn.
Bảng tội lỗi của Anh thân vương là ván đã đóng thuyền, cũng khơi dậy sự bất mãn của kinh thành và dân chúng ở phủ Dương Châu, hôm nay người của Hình bộ cuối cùng cũng quyết định ra phương thức xử lý của hắn ——
Ba ngày sau, tiểu hoàng đế và Lục Chi Quân đứng ở trên lầu Nhạn Sí phía sau Ngọ Môn, tận mắt nhìn thấy Anh thân vương bị xử tử bằng cực hình ngũ mã phanh thây.
Hoạt động tư pháp[2] của Kỳ triều hơi phức tạp, chỉ riêng một vụ án Anh thân vương phạm tội, mà phải giao cho ba cơ quan quan chức là Hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện xử lý. Sau khi Hình bộ quyết định ra tội của Anh thân vương, còn phải giao cho Đô Sát viện để tiến hành kiểm tra.
[2] Tư pháp là Theo thuyết tam quyền phân lập, tư pháp là một trong ba quyền của quyền lực nhà nước: lập pháp (làm pháp luật, ban hành pháp luật);hành pháp (thi hành pháp luật) và tư pháp (giữ gìn, bảo vệ pháp luật, xử lý các việc vi phạm pháp luật) (Nguồn: luatminhkhue.vn)
Sau khi Đô Sát viện cảm thấy Anh thân vương có tội, còn muốn đem Anh thân vương cùng với hồ sơ vụ án đưa đến Đại Lý tự để tiến hành xem xét.
Những phân đoạn này không thể thiếu, đây cũng là nguyên nhân khiến vụ án của Anh thân vương bị kéo dài lâu như vậy, Lục Chi Quân muốn diệt trừ hắn, nhưng bên ngoài cũng phải dựa theo luật pháp và quy củ của Kỳ triều mà hành động.
Cao Hạc Châu thấy mình và Lục Chi Quân ở chung một phòng một cách hòa bình nên nhớ đến chuyện cũ hơn mười năm trước, còn cảm thấy có chút khó tin.
Hiện tại hắn ta là nanh vuốt của Lục Chi Quân, cũng là bằng hữu tốt nhất trong quan hệ của hắn, nhưng hơn mười năm trước, Cao Hạc Châu và Lục Chi Quân là một đôi oan gia mà mọi người trong kinh thành đều biết.
Cao Hạc Châu là con thứ của Quảng Ninh hầu, thuở nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, ngoại hình thì xuất chúng vạn dặm có một, cho nên tất nhiên kiêu ngạo hơn rất nhiều so với công tử thế gia bình thường.
Lục gia xoay người, Cao Hạc Châu đã từng tiếp xúc với Lục Chi Quân trong một số trường hợp. Năm đó hắn mười chín tuổi, cao lớn cường tráng hơn rất nhiều so với nam tử cùng tuổi, cũng cực kỳ trầm mặc ít nói, thậm chí bởi vì quanh năm ở trong quân doanh mà quá hiểu lễ nghĩa.
Mặc dù hành vi của Lục Chi Quân không thô bỉ, nhưng dễ dàng khiến người ta cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, hơn nữa trong mắt không thèm chứa người khác.
Cho tới bây giờ, Cao Hạc Châu chưa từng có bất kỳ xung đột chính diện nào với Lục Chi Quân, bởi vì hắn ta biết mình đánh không lại Lục Chi Quân, hắn là võ tướng chinh chiến nhiều năm, một nắm đấm có thể đánh một công tử thế gia văn nhược như hắn thành nửa tàn phế, hắn ta cũng không dám xảy ra xung đột chính diện với hắn.
Hắn ta từng tùy ý nói một câu trong lúc say, thản nhiên nói: “Lục Chi Quân chỉ là một tên mãng phu không dính một chút mực nào hết, trong thế giới thái bình hiện giờ, một tên chỉ có dũng cảm thì không có chỗ để sử dụng đâu, cho nên khí chất của hắn mới u ám dọa người như vậy.”
Ai ngờ, câu trêu chọc này của Cao Hạc Châu không biết bị ai truyền đến tai Lục Chi Quân.
Cho nên trong cuộc thi Hương ở phía Bắc tháng tám năm đó, đã có con cháu thế gia nhìn thấy bóng dáng của Lục Chi Quân.
Ai cũng cảm thấy võ cử[3] từng bị lưu đày này làm sao có thể qua một lần được, nhưng Lục Chi Quân lại đứng đầu trở thành Trạng Nguyên ở trong kì thi Hương.
[3] Võ cử: Võ: dùng sức mạnh hơn là dùng trí não, Cử: khoa cử. Một lối khoa cử mà thí sinh đem tài võ nghệ, đem sức mạnh để dự thi. Đời Võ Hậu bắt đầu mở khoa võ cử gồm có việc kén chọn kẻ sức vóc mạnh khoẻ, bắn cung, cỡi ngựa, sử dụng binh khí giỏi. Đến đời nhà Tống việc thi võ mới dựa theo thi văn để áp dụng, cũng có thi đình, cũng treo bảng cho những người thi đỗ. Những người trúng tuyển gọi là võ cử xuất thân.
Lúc thi Hương ở quê, Cao Hạc Châu còn cảm thấy chuyện Lục Chi Quân có thể trúng giải Nguyên là trùng hợp, nhưng khi thi hội, hắn ta bị tát mạnh vào mặt.
Hắn ta cũng tham gia buổi gặp mặt ở kinh thành, thậm chí ở trong trường thi, Cao Hạc Châu còn ở cùng một phòng với Lục Chi Quân.
Kết quả ngày kinh thành ra yết bảng, Lục Chi Quân khiến người ta nghẹn họng khi tên trúng vị trí đứng đầu.
Mà Cao Hạc Châu lại là người thứ hai bị đè một đầu.
Cuộc thi trong điện cũng thế.
Lục Chi Quân là Trạng Nguyên lang trung học, còn Cao Hạc Châu lại là bảng nhãn xếp sau.
Mặc dù Lục Chi Quân chưa bao giờ thừa nhận, nhưng Cao Hạc Châu tin rằng đây chắc chắn là một loại thủ đoạn để Lục Chi Quân trả thù hắn ta.
Bây giờ, Thủ phụ đại nhân vẫn là người có thù tất báo, nhưng cũng là người duy nhất mà Cao Hạc Châu bội phục từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây, Cao Hạc Châu thấy Lục Chi Quân cuối cùng cũng buông hồ sơ trong tay xuống.
Vẻ ngoài của nam nhân chỉnh tề, đường nét sâu sắc và uy nghiêm, trên người đã xóa đi khí thế thản nhiên lạnh lùng năm nào của hắn khi còn trẻ, Cao Hạc Châu tự nhiên có cảm giác giống như cách một thế hệ.
Lúc này hắn ta mở miệng nói: “Vị kia của nhà ngươi, gần đây đang cứ điều tra một người, còn tra được nằm dưới tay ta.”
Lục Chi Quân ngước mắt lên, nhìn Cao Hạc Châu.
Chỉ thấy Cao Hạc Châu xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, nói tiếp: “Ngươi nói không khéo, người mà nàng muốn tìm, một tháng trước đã bị ta đưa đến lãnh địa của Yến Vương rồi.”
Hàng lông mày lạnh lùng của Lục Chi Quân hơi nhíu lại, lạnh nhạt trả lời: “Đã đưa đến lãnh địa của Yến thì cứ tìm đại cái cớ rồi hù dọa nàng ta qua.”
Cao Hạc Châu chậc chậc một tiếng, trêu chọc nói: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu rõ vị kia của nhà ngươi rồi, ngay cả chuyện nàng giao tiếp với một con ngựa gầy cũng không biết.”
Lục Chi Quân lạnh lùng nhìn xuống Cao Hạc Châu, nhưng im lặng không nói gì.
Sau khi Thẩm Nguyên gả cho hắn, Lục Chi Quân tất nhiên đã cho nàng một số người có thể lợi dụng bên ngoài phủ, gần đây hắn cũng biết hình như nàng đang tìm người nào đó.
Lần trước đi Dương Châu, Thẩm Nguyên đã đến vùng đất đầy chuyện nam nữ như Tiểu Tần Hoài, lúc đó suýt chút nữa đã bị Anh thân vương làm ô uế.
Đường Văn Bân cũng răn dạy nàng, nói nàng bướng bĩnh, luôn lăn lộn với kỹ nữ và người ăn xin.
Tên ăn xin này là ai, Lục Chi Quân biết, Niệm Không lúc ở Dương Châu là một tên ăn xin, Thẩm Nguyên đã cứu hắn, còn thường xuyên chia thức ăn cho hắn.
Nhưng khi hắn làm Ngự sử tuần tra muối chỉ ở Dương Châu một năm, cũng không biết chuyện xảy ra sau mười tuổi của Thẩm Nguyên.
Ai có thể ngờ được, con ngựa gầy mà Thẩm Nguyên vẫn luôn tìm kiếm, lại là một tác phẩm nhỏ dưới tay hắn và Cao Hạc Châu.
——
Sau khi Lục Chi Quân về phủ, Huệ Trúc đã cung kính nói cho hắn biết hôm nay Thẩm Nguyên làm gì ở trong phủ, và cùng người nào đó nói cái gì.
Đây là mệnh lệnh và yêu cầu của Lục Chi Quân đối với Huệ Trúc.
Trong lòng Huệ Trúc biết rõ vị công gia này của bọn họ ngoài mặt tuy rằng luôn điềm tĩnh nhưng thật ra cực kỳ quan tâm vị phu nhân mới vào cửa này, thậm chí ngay cả khi hắn không ở trong phủ, nàng làm gì cũng đều biết rõ.
Huệ Trúc đã từng ở dưới tay Cao Hạc Châu một thời gian, Lục Chi Quân vốn muốn đưa nàng ta đến một nơi khác để giải quyết công việc chi tiết, nhưng sau khi Thẩm Nguyên vào phủ, hắn đã ra lệnh cho Cao Hạc Châu chọn trúng nàng ta, để nàng ta làm nha hoàn thân cận bên cạnh Thẩm Nguyên.
Sau khi Huệ Trúc nhắc đến chuyện Thẩm Nguyên thiết kế khiến Khấu thị bị gã sai vặt hắt nước thì tầm mắt của Lục Chi Quân dừng lại trên cây trâm bướm trên bàn cao.
Trong khi nghe Huệ Trúc tiếp tục nói, hắn dùng bàn tay to thấy rõ xương ngón tay cầm lấy cây trâm của Thẩm Nguyên, lẩm bẩm thấp giọng nói: “Con bướm nhỏ gian xảo.”
Huệ Trúc vừa nghe lời này xong thì hơi ngây ngẩn cả người.
Hắn đột nhiên nói một câu như vậy, nàng ta cũng không biết rốt cuộc ý của Lục Chi Quân là gì nên cung kính hỏi: “Công gia… Thứ cho nô tỳ ngu xuẩn, nghe không hiểu ý của ngài, thỉnh công gia chỉ thị lại một lần nữa.”
Lục Chi Quân híp mắt phượng, sau khi đặt cây trâm về chỗ cũ, lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.”
Ngay lập tức hỏi: “Phu nhân đâu?”
Huệ Trúc trả lời: “Phu nhân đang tắm rửa trong tịnh phòng.”
Vừa dứt lời, Huệ Trúc nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Chi Quân đã đi về phía tịnh phòng.
Nha hoàn thân cận của Thẩm Nguyên trong tịnh phòng, chỉ có một mình Bích Ngô.
Từ hướng của Bích Ngô có thể nhìn thấy Lục Chi Quân đi vào cửa tịnh phòng.
Mà Thẩm Nguyên đưa lưng về phía nam nhân, đặt hai cánh tay mảnh khảnh, dễ gãy lên mép thùng tắm, nàng mệt mỏi và yếu ớt nhắm hai mắt lại, tất nhiên là không biết Lục Chi Quân đã khiến Bích Ngô im lặng.
Hắn còn dùng ánh mắt dò xét khiến Bích Tử chật chội rời khỏi tịnh phòng.
Sau khi Lục Chi Quân đứng sau lưng nàng, đôi mắt phượng thâm sâu cũng nhìn về phía hai bờ vai mịn màng của nàng, Thẩm Nguyên còn hồn nhiên không phát hiện ra sự khác thường.
Thân là nữ nhân vừa mang thai, Thẩm Nguyên rất dễ mệt mỏi, cũng muốn thư giãn lúc này, nên ôn hòa nói với “Bích Ngô” phía sau: “Giúp ta xoa bả vai đi.”
Sắc mặt của Lục Chi Quân vẫn không thay đổi.
Hắn chưa di chuyển, sau khi gương mặt bình tĩnh chần chờ một lát, rồi vén ống tay áo rộng thêu hoa văn nước biển trên vách đá lên trên mấy tấc.
Lập tức nhẹ nhàng đặt bàn tay to thấy rõ xương ngón tay lên bờ vai ấm áp và đầy nước nhờn của mỹ nhân, động tác hơi không lưu loát vuốt ve hai vai ngọc không chịu nổi cái nắm chặt của nàng.
Dưới sương mù nóng, ý thức của Thẩm Nguyên có chút mơ hồ, không hề phát hiện ra có gì đó không ổn, nên ra lệnh nói: “Giúp ta đổ chút nước lên vai.”
Động tác xoa vai nàng của Lục Chi Quân dừng lại.
Lập tức nhíu mày, rồi dùng đôi mắt phượng hơi sắc bén tìm kiếm gáo nước ở xung quanh.
Thẩm Nguyên đột nhiên phát hiện, “Bích Ngô” thậm chí một từ cũng không nói với nàng.
Vả lại lúc vừa xoa vai cho nàng, lực có hơi không thích hợp, kỹ thuật trở nên rất vụng về.
Nàng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
[1] Chả chim xíu mại: Món này mình chưa biết tên tiếng Việt nên ai biết thì giúp mình nha
Nàng biết rõ ưu thế ngoại hình của mình, ưu thế này cũng không phải là nhan sắc, mà là cảm giác mong manh không nơi nương tựa luôn thể hiện trên gương mặt.
Nhất là khi nàng đang suy nghĩ chuyện gì đó, thật ra tâm trạng của nàng rất bình tĩnh.
Nhưng khi người ngoài nhìn thì luôn cảm thấy nàng đang u sầu, buồn bã.
Lúc ở Dương Châu, khi La thị vừa răn dạy Thẩm Nguyên, nàng sẽ cụp mắt xuống, cố tình tỏ ra chút buồn bã.
Mỗi lần La thị thấy nàng như vậy, sẽ động lòng trắc ẩn một chút, ít phê bình nàng vài câu.
Mặc dù tính tình của Lục Chi Quân lạnh lùng, cứng rắn, nhưng không nghĩ rằng lại là một người không ngoại lệ, bị vẻ ngoài giả dối của nàng lừa gạt.
Thẩm Nguyên nghĩ như vậy, lông mi giống như cánh bướm nhúc nhích hai cái, sau khi chớp mắt vài cái, liền ôn hòa cụp mi mắt xuống.
Trên giá đèn hoa lê trong khuê phòng chỉ đốt một ngọn nến.
Ánh sáng trong giường mờ mịt, tuy Thẩm Nguyên không nhìn khuôn mặt Lục Chi Quân, nhưng có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt của nam nhân nhìn nàng có chút thay đổi.
Lục Chi Quân một tay nâng khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên lên, nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên mí mắt mỏng manh của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da từng chút một, khí chất toát ra quanh thân cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Thẩm Nguyên biết rõ trong lòng, Lục Chi Quân chắc chắn vẫn cảm thấy nàng làm nũng với hắn, có thể cảm thấy nàng còn buồn bực.
Nàng ở trong lòng hắn, đã ngồi vững hai chữ yếu đuối này rồi.
Vì vậy, bất kể nàng làm gì, nam nhân sẽ chỉ cảm thấy nàng yếu đuối.
Đã là như thế, Thẩm Nguyên quyết định thuận thế mà làm, thừa dịp Lục Chi Quân cảm thấy nàng buồn bực, muốn an ủi nàng, vội vàng thổi gió bên gối.
Cho nên Thẩm Nguyên nhẹ giọng nói: “Quan nhân, Trần viện sứ nói cơ thể của thiếp thân coi như âm ấm, nếu ngày thường chú ý một chút thì cũng có thể làm việc giống như phụ nhân nội trạch bình thường.”
Động tác vuốt ve mí mắt nàng của Lục Chi Quân chậm lại, khó hiểu hỏi: “Lời này của nàng là có ý gì?”
Lông mi của Thẩm Nguyên run lên, chậm rãi trả lời: “Ý của thiếp thân là, quan nhân đang ở tuổi trưởng thành, thiếp thân cũng còn trẻ, sau này chúng ta sẽ có hài tử. Cũng không thể lúc mang thai, rồi đem quyền vụ bếp núc giao cho người khác. Vốn dĩ quá trình giao nhận mất thời gian, thời gian lãng phí sẽ gây ra sự hỗn loạn và mất trật tự trong phủ.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân liền dời bàn tay to từ gò má tinh tế của nàng xuống.
Nam nhân im lặng một lúc.
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức khiến trong lòng Thẩm Nguyên cảm thấy thất vọng.
Thẩm Nguyên sợ hãi ngước mắt lên, quan sát vẻ mặt khó lường của Lục Chi Quân, rồi tìm lời giải thích: “Cho dù tương lai quan nhân có quý thiếp có năng lực thì thiếp thân đã là chính thê của ngài, quyền bếp núc này đương nhiên là do thiếp thân giữ thì càng tốt…”
Khi nàng nhắc đến hai chữ quý thiếp này, giọng điệu không hề chua xót, lời nói đầy lý trí.
Hai chữ “quý thiếp” này khiến lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhẹ nhàng nhíu lại.
Hắn lạnh nhạt cắt ngang nói: “Nàng vào cửa công phủ, cho dù là chủ mẫu của công phủ, quyền bếp núc vốn là của nàng, không ai có thể đoạt được.”
Thẩm Nguyên không từ bỏ chuyện quan trọng, tìm cơ hội thuận thế chui vào lồng ngực của nam nhân, nàng vốn muốn nhẹ nhàng đi mổ lên cằm có đường cong lạnh lùng, kiên quyết của nam nhân.
Nhưng vẫn không có lá gan, cuối cùng đành phải nhỏ giọng hỏi: “Quan nhân đồng ý thiếp thân, rồi đi nói việc bếp núc với Tam tẩu sao?”
Giọng điệu của mỹ nhân rất dịu dàng và ôn hòa, yếu đuối dựa vào người khác, mái tóc đen mềm mại cũng nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn.
Mùi hương ngọc lan thanh mát, ngọt ngào trên người nàng cũng thấm vào hơi thở của hắn, làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân không trả lời, lại mềm giọng hỏi một câu: “Có được không, quan nhân?”
Thật ra Lục Chi Quân cũng không nghe rõ rốt cuộc nàng đã nói gì, sau khi suy nghĩ của hắn trở lại thì chỉ nghe đầy đủ câu cuối cùng của nàng.
Nàng đang hỏi hắn có được không.
Lục Chi Quân không phải là người dễ dàng trả lời người khác.
Nhưng sau khi Thẩm Nguyên hỏi xong, hắn không động não suy nghĩ, liền trầm giọng trả lời: “Được.”
——
Sáng hôm sau.
Dù sao Trần viện sứ là chủ quan của Thái y viện, không có khả năng lúc nào cũng chạy đến phủ Quốc Công, đêm qua Lục Chi Quân đã ra lệnh cho Giang Phong ở trong phủ âm thầm sắp xếp một y sư có y thuật khá cao, hắn có thể tránh ánh mắt người khác bất cứ lúc nào, thông qua hành lang ngoằn ngoèo, dài trực tiếp đi vào viện của nàng, đến thăm khám cho nàng.
Chuyện phòng the trong ngày tân hôn vẫn khiến Thẩm Nguyên hơi động thai khí, Trần viện kê đã đưa toa thuốc dưỡng thai, Thẩm Nguyên đã uống nó đêm qua và sáng nay, những triệu chứng khó chịu cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Bích Ngô và Huệ Trúc mỗi người đều mang theo một hộp thức ăn bằng gỗ lim, theo Thẩm Nguyên đi tới Vân Úy Hiên trước giờ Mão.
Lục lão thái thái vừa mới thức dậy, liền nghe nữ hầu thân cậu nói: “Lão thái thái, Tam phu nhân hôm nay đúng là không đến Vân Úy Hiên chờ hầu hạ sớm, ngược lại Ngũ phu nhân mang theo mấy nha hoàn đã đứng chờ ở chỗ ao nhỏ.”
Nghe xong lời này, Lục lão thái thái cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao mấy ngày nay, bà luôn nghe Khấu thị nhắc với bà, nói lão Ngũ gia trẻ tuổi yếu đuối, có chút ham ngủ.
Cho nên thời gian Khấu thị thức dậy và nghỉ ngơi luôn không phù hợp với Thẩm Nguyên, bà có lòng muốn dạy Thẩm Nguyên một số việc trong phủ nhưng lại không có cơ hội.
Lời này nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng là đang chỉ trích Thẩm Nguyên lười biếng, không phải là người đảm đang.
Lục lão thái thái trả lời: “Nàng hiếm khi dậy sớm như vậy, để cho nàng vào đi.”
Nữ hầu xác nhận xong, rồi để Thẩm Nguyên mang mấy nha hoàn vào thiên sảnh.
Sau khi Lục lão thái thái rửa mặt trang điểm xong, sau khi đi tới thiên sảnh thì đã thấy Thẩm Nguyên mặc áo dài màu xanh lam hồ nước, có mái tóc đen nhẹ nhàng đang cùng nha hoàn bày thức ăn, nhất cử nhất động đều lộ vẻ đoan trang và dịu dàng của nữ tử.
“Tổ mẫu, tôn dâu cố tình chuẩn bị chút điểm tâm của Hoài Dương, muốn người nếm thử vào buổi sáng.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Nguyên, trong lòng Lục lão thái thái cũng biết rõ Thẩm Nguyên cố ý muốn lấy lòng bà, nhất định là cảm giác được sự bất mãn của bà đối với nàng.
Nguyên nhân Lục lão thái thái bất mãn với Thẩm Nguyên, không gì khác hơn là sau khi nàng từ hôn với Lục Kham, trong nháy mắt liền gả cho Lục Chi Quân.
Điều này làm cho bà cảm thấy Thẩm Nguyên quá nhiều mưu mô, không phải là một cô nương đơn giản.
Nhưng cho dù gần đây Khấu thị vẫn quở trách Thẩm Nguyên trước mặt bà, sau mấy lần tiếp xúc, trong lòng của Lục lão thái thái vẫn biết rõ.
Hơn nữa tiểu tôn nữ Lục Dung mà bà yêu thương nhất, mấy ngày nay cũng nói hết lời tốt cho vị Ngũ tẩu này, thái độ của Lục lão thái thái đối với Thẩm Nguyên càng ngày thay đổi.
Thẩm Nguyên xinh đẹp trẻ tuổi, hòa nhã với người khác, cũng biết tiến biết lùi.
Một cô nương như vậy, Lục Chi Quân thích nàng cũng không có gì kỳ lạ.
Nàng cẩn thận cũng rất bình thường, dù sao sống ở trong hậu trạch thế gia, nếu thật sự giống như Dung tỷ nhi thuần khiết, thẳng thắn, một khi không có người lớn che chở thì sẽ rơi vào kết cục thê thảm bị người nhai thành từng mảnh.
Nghĩ đến đây, thái độ của Lục lão thái thái với Thẩm Nguyên cũng tốt hơn, hòa nhã nói: “Lão Ngũ gia có tâm rồi.”
Trên bàn Bát Tiên đã bày các món điểm tâm của Hoài Dương, có bánh bao ngũ đinh nóng hổi, chả chim xíu mại[1], sủi cảo gạch cua.
Còn có một bát mì Dương Châu nhỏ bằng sứ, mềm mại như gấm, phía trên rắc thêm một số loại nhân ví dụ như tôm, lươn và thịt, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Các món ăn mà Thẩm Nguyên mang đến được sắp xếp tinh xảo, trọng lượng không nhiều, khiến người ta cảm thấy không chỉ chu đáo mà còn cảm thấy không xa hoa lãng phí.
Nàng từ chỗ Lục Dung còn nghe được, nói sau khi Lục lão thái thái lớn tuổi, khẩu vị cũng trở nên càng đơn giản hơn, bà thích ăn nhất là rau dại theo mùa, cho nên Thẩm Nguyên liền chuẩn bị cho lão thái thái một một món súp nóng có nhân là rau tươi trong cái lồng nhỏ.
Sau khi nếm thử bữa sáng tinh xảo Hoài Dương, lại nghe được mỹ nhân dịu dàng ôn nhu này nói lời nhẹ nhàng, tâm trạng của Lục lão thái thái cũng rất tốt.
Ngay cả bà tử thân cận của Lục lão thái thái cũng cảm thấy Ngũ phu nhân này đúng là có bản lĩnh, dùng dáng vẻ cung kính dịu dàng mà lại không hề tỏ ra kiêu ngạo ở trước mặt trưởng bối, còn cẩn thận chăm sóc, không ai là không thích.
Lục lão thái thái thấy Thẩm Nguyên như thế thì nghĩ chỉ cần sau này nàng có thể an phận thủ thường, vậy bà tất nhiên sẽ không làm khó nàng nữa.
Thấy Thẩm Nguyên có thân hình hơi gầy, còn cố ý dặn dò nàng một câu: “Lão Ngũ gia, thân thể của ngươi quá gầy, tương lai sợ là không dễ sinh con được, thừa dịp quan nhân của ngươi còn trẻ, ngươi cũng phải chăm sóc thân thể tốt hơn một chút, ăn nhiều một chút. Mấy đích tôn của Lục gia chúng ta đều không đủ con cháu, Tam huynh ngươi đã qua đời mà dưới gối không có con. Quan nhân ngươi tất nhiên không cần phải nói, đã đứng tuổi rồi mới chọn một vị thê tử là ngươi. Lão Lục cũng là một người mất sớm, tuy rằng để lại huyết mạch còn sống, nhưng Liêu ca nhi lại là thứ xuất. Lục lão Thất có tính tình khốn nạn, cũng không biết khi nào mới có thể chọn được người phù hợp. Ngươi phải chăm sóc thân thể thật tốt, sớm ngày lại thêm một tằng tôn cho Lục gia.”
Thẩm Nguyên nghe Lục lão thái thái nói lời sâu sắc, che ánh mắt lóe lên, dịu dàng trả lời: “Vâng, những gì tổ mẫu đã dặn dò tôn dâu đã ghi nhớ.”
Lục lão thái thái nói xong, không tiếp tục dùng điểm tâm Hoài Dương trên bàn, vẻ mặt rõ ràng nặng nề hơn.
Thật ra Lục lão thái thái thiên vị Khấu thị, không phải vì bà đã lớn tuổi, cho nên cậy già lên mặt không nói lý lẽ, cũng không phải vì bà không thích Kiều thị và nhi tử là Lục Chi Quân do bà ta sinh ra.
Mà là vì, Lục Chi Huy thật ra là một nam tử không có khả năng sinh sản.
Lục Chi Huy và Lục Chi Quân đều là những người đã trải qua chiến tranh.
Lục Chi Quân còn tốt, chưa từng bị trọng thương gì, chỉ là cánh tay trái từng suýt nữa bị người chém một đao thành một nửa, hiện tại chỗ đó còn một vết sẹo sâu.
Nhưng Lục Chi Huy bởi vì trúng độc tiễn, khiến thân thể vốn khỏe mạnh của hắn ta bị hủy hoại, và mất đi khả năng sinh sản.
Vốn dĩ sau khi Khấu thị vào cửa, Lục lão thái thái vẫn cảm thấy Khấu thị không thể sinh con, còn muốn Lục Chi Huy nạp thêm mấy thiếp thất, không đợi thiếp thất kia sinh con xong, rồi đem nhi tử thứ xuất nuôi dưới danh nghĩa của đích mẫu, để Khấu thị nuôi.
Lục Chi Huy có tình cảm sâu đậm với Khấu thị, không muốn nạp thiếp, cuối cùng dưới nhiều lần tranh cãi, Lục Chi Huy và Khấu thị đã đồng ý lão thái thái nhét người có nhan sắc vào viện các nàng trước, rồi nuôi dưỡng thành thông phòng.
Nhưng sau khi Lục Chi Huy chạm vào thông phòng mấy lần mà nàng ta cũng không có dấu hiệu mang thai chút nào.
Trong lòng Lục lão thái thái dần dần có tính toán, nhưng vẫn không dám xác định.
Sau khi thông phòng kia ở trong viện Khấu thị nửa năm, Khấu thị liền tính kế đuổi nàng ta ra ngoài, về sau Lục lão thái thái biết được, thông phòng kia cầm chút ngân lượng rời khỏi Lục phủ, không lâu sau thì tái giá, mà sau khi nàng ta lập gia đình không bao lâu thì đã mang thai.
Điều này đủ chứng minh là lão Tam Lục gia không thể sinh con.
Cũng chính vì thế, Lục lão thái thái và Lục Chi Huy vẫn luôn cảm thấy áy náy với Khấu thị.
Đang nghĩ như vậy thì nghe ngoài hiên đột nhiên truyền đến giọng nói của nha hoàn: “Tam phu nhân tới rồi!”
Dứt lời, Khấu thị với vẻ mặt gấp gáp lập tức mang nha hoàn vào trong phòng.
Khấu thị thoáng nhìn thấy Thẩm Nguyên đang đứng một bên cung kính hầu hạ, không khỏi nhíu mày, sau đó nhận sai với lão thái thái nói: “Tổ mẫu, sáng sớm hôm nay tôn dâu đụng phải một gã sai vặt không có mắt, đổ nước ao lên người tôn dâu. Trong nước ao còn có một số tảo bẩn thỉu nổi lên, khiến cho tôn dâu không những phải thay y phục, mà còn phải giặt sạch sẽ, nên lúc này mới đến trễ.”
Lão thái thái cười ấm áp, trả lời: “Trên đường đến mà gặp phải tình huống bất ngờ là chuyện bình thường, không sao đâu.”
Lúc này, sự do dự trên mặt Khấu thị biến mất, lập tức đi đến bên cạnh bàn Bát Tiên, giống như lơ đểnh đẩy Thẩm Nguyên từ bên cạnh Lục lão thái thái ra mấy tấc.
Sau khi bà chen qua thì nhìn thấy Lục lão thái thái dùng một nửa túi bánh bao.
Khấu thị che vẻ xấu xa trên mặt, lập tức trách cứ Thẩm Nguyên: “Đệ muội, bánh bao nhân này có chút thịt mỡ, sao ngươi có thể để cho lão tổ tông dùng những thứ này?”
Thẩm Nguyên không ngờ Khấu thị lại nói như vậy, nàng vừa định mở miệng, thì nghe lão thái thái lạnh nhạt trả lời: “Bánh bao nàng cầm tới không tệ, gần đây ta cũng muốn ăn chút mì ngọt.”
Sắc mắt của Khấu thị khẽ thay đổi, bà không ngờ lão thái thái giải vây cho Thẩm Nguyên.
Nha đầu này thật đúng là có bản lĩnh, nhanh như vậy mà đã khiến thái độ của lão thái thái đối với nàng có chuyển biến, trước kia là bà xem thường nàng.
Sắc mặt của Khấu thị đang cứng đờ thì nghe Lục lão thái thái dặn dò bà một câu: “Ta thấy lão Ngũ gia này cũng không giống ngươi nói, là tham lười thích ngủ. Không phải hai người đã gặp nhau vào cùng một giờ sáng nay sao? Khi nào ngươi rảnh rỗi thì cũng đừng quên dạy đệ muội ngươi quản lý việc bếp núc.”
Thẩm Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Khấu thị đành phải kìm nén sự bất mãn với Thẩm nguyên, đáp một tiếng trước mặt Lục lão thái thái.
Khấu thị nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Thẩm Nguyên, tức giận không có chỗ để xả.
Vả lại bà luôn cảm thấy, sáng nay nàng bị hạ nhân đụng trúng, còn bị hắt nước ướt như con chuột lột, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, cũng không hề đơn giản như tưởng tượng như vậy.
——
Đại nội cấm thành, Trung Cấp điện.
Các Thứ phụ, các thần mặc công phục màu đỏ lần lượt lui ra ngoài, trong điện cũng chỉ còn lại hai người Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu.
Vẻ mặt Lục Chi Quân lạnh lùng ngồi ngay ngắn phía sau án thư màu đỏ.
Cao Hạc Châu ngồi trên ghế thái sư ở một bên, hai tay đều nhàn nhã đặt trên tay vịn.
Bảng tội lỗi của Anh thân vương là ván đã đóng thuyền, cũng khơi dậy sự bất mãn của kinh thành và dân chúng ở phủ Dương Châu, hôm nay người của Hình bộ cuối cùng cũng quyết định ra phương thức xử lý của hắn ——
Ba ngày sau, tiểu hoàng đế và Lục Chi Quân đứng ở trên lầu Nhạn Sí phía sau Ngọ Môn, tận mắt nhìn thấy Anh thân vương bị xử tử bằng cực hình ngũ mã phanh thây.
Hoạt động tư pháp[2] của Kỳ triều hơi phức tạp, chỉ riêng một vụ án Anh thân vương phạm tội, mà phải giao cho ba cơ quan quan chức là Hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện xử lý. Sau khi Hình bộ quyết định ra tội của Anh thân vương, còn phải giao cho Đô Sát viện để tiến hành kiểm tra.
[2] Tư pháp là Theo thuyết tam quyền phân lập, tư pháp là một trong ba quyền của quyền lực nhà nước: lập pháp (làm pháp luật, ban hành pháp luật);hành pháp (thi hành pháp luật) và tư pháp (giữ gìn, bảo vệ pháp luật, xử lý các việc vi phạm pháp luật) (Nguồn: luatminhkhue.vn)
Sau khi Đô Sát viện cảm thấy Anh thân vương có tội, còn muốn đem Anh thân vương cùng với hồ sơ vụ án đưa đến Đại Lý tự để tiến hành xem xét.
Những phân đoạn này không thể thiếu, đây cũng là nguyên nhân khiến vụ án của Anh thân vương bị kéo dài lâu như vậy, Lục Chi Quân muốn diệt trừ hắn, nhưng bên ngoài cũng phải dựa theo luật pháp và quy củ của Kỳ triều mà hành động.
Cao Hạc Châu thấy mình và Lục Chi Quân ở chung một phòng một cách hòa bình nên nhớ đến chuyện cũ hơn mười năm trước, còn cảm thấy có chút khó tin.
Hiện tại hắn ta là nanh vuốt của Lục Chi Quân, cũng là bằng hữu tốt nhất trong quan hệ của hắn, nhưng hơn mười năm trước, Cao Hạc Châu và Lục Chi Quân là một đôi oan gia mà mọi người trong kinh thành đều biết.
Cao Hạc Châu là con thứ của Quảng Ninh hầu, thuở nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, ngoại hình thì xuất chúng vạn dặm có một, cho nên tất nhiên kiêu ngạo hơn rất nhiều so với công tử thế gia bình thường.
Lục gia xoay người, Cao Hạc Châu đã từng tiếp xúc với Lục Chi Quân trong một số trường hợp. Năm đó hắn mười chín tuổi, cao lớn cường tráng hơn rất nhiều so với nam tử cùng tuổi, cũng cực kỳ trầm mặc ít nói, thậm chí bởi vì quanh năm ở trong quân doanh mà quá hiểu lễ nghĩa.
Mặc dù hành vi của Lục Chi Quân không thô bỉ, nhưng dễ dàng khiến người ta cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, hơn nữa trong mắt không thèm chứa người khác.
Cho tới bây giờ, Cao Hạc Châu chưa từng có bất kỳ xung đột chính diện nào với Lục Chi Quân, bởi vì hắn ta biết mình đánh không lại Lục Chi Quân, hắn là võ tướng chinh chiến nhiều năm, một nắm đấm có thể đánh một công tử thế gia văn nhược như hắn thành nửa tàn phế, hắn ta cũng không dám xảy ra xung đột chính diện với hắn.
Hắn ta từng tùy ý nói một câu trong lúc say, thản nhiên nói: “Lục Chi Quân chỉ là một tên mãng phu không dính một chút mực nào hết, trong thế giới thái bình hiện giờ, một tên chỉ có dũng cảm thì không có chỗ để sử dụng đâu, cho nên khí chất của hắn mới u ám dọa người như vậy.”
Ai ngờ, câu trêu chọc này của Cao Hạc Châu không biết bị ai truyền đến tai Lục Chi Quân.
Cho nên trong cuộc thi Hương ở phía Bắc tháng tám năm đó, đã có con cháu thế gia nhìn thấy bóng dáng của Lục Chi Quân.
Ai cũng cảm thấy võ cử[3] từng bị lưu đày này làm sao có thể qua một lần được, nhưng Lục Chi Quân lại đứng đầu trở thành Trạng Nguyên ở trong kì thi Hương.
[3] Võ cử: Võ: dùng sức mạnh hơn là dùng trí não, Cử: khoa cử. Một lối khoa cử mà thí sinh đem tài võ nghệ, đem sức mạnh để dự thi. Đời Võ Hậu bắt đầu mở khoa võ cử gồm có việc kén chọn kẻ sức vóc mạnh khoẻ, bắn cung, cỡi ngựa, sử dụng binh khí giỏi. Đến đời nhà Tống việc thi võ mới dựa theo thi văn để áp dụng, cũng có thi đình, cũng treo bảng cho những người thi đỗ. Những người trúng tuyển gọi là võ cử xuất thân.
Lúc thi Hương ở quê, Cao Hạc Châu còn cảm thấy chuyện Lục Chi Quân có thể trúng giải Nguyên là trùng hợp, nhưng khi thi hội, hắn ta bị tát mạnh vào mặt.
Hắn ta cũng tham gia buổi gặp mặt ở kinh thành, thậm chí ở trong trường thi, Cao Hạc Châu còn ở cùng một phòng với Lục Chi Quân.
Kết quả ngày kinh thành ra yết bảng, Lục Chi Quân khiến người ta nghẹn họng khi tên trúng vị trí đứng đầu.
Mà Cao Hạc Châu lại là người thứ hai bị đè một đầu.
Cuộc thi trong điện cũng thế.
Lục Chi Quân là Trạng Nguyên lang trung học, còn Cao Hạc Châu lại là bảng nhãn xếp sau.
Mặc dù Lục Chi Quân chưa bao giờ thừa nhận, nhưng Cao Hạc Châu tin rằng đây chắc chắn là một loại thủ đoạn để Lục Chi Quân trả thù hắn ta.
Bây giờ, Thủ phụ đại nhân vẫn là người có thù tất báo, nhưng cũng là người duy nhất mà Cao Hạc Châu bội phục từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây, Cao Hạc Châu thấy Lục Chi Quân cuối cùng cũng buông hồ sơ trong tay xuống.
Vẻ ngoài của nam nhân chỉnh tề, đường nét sâu sắc và uy nghiêm, trên người đã xóa đi khí thế thản nhiên lạnh lùng năm nào của hắn khi còn trẻ, Cao Hạc Châu tự nhiên có cảm giác giống như cách một thế hệ.
Lúc này hắn ta mở miệng nói: “Vị kia của nhà ngươi, gần đây đang cứ điều tra một người, còn tra được nằm dưới tay ta.”
Lục Chi Quân ngước mắt lên, nhìn Cao Hạc Châu.
Chỉ thấy Cao Hạc Châu xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, nói tiếp: “Ngươi nói không khéo, người mà nàng muốn tìm, một tháng trước đã bị ta đưa đến lãnh địa của Yến Vương rồi.”
Hàng lông mày lạnh lùng của Lục Chi Quân hơi nhíu lại, lạnh nhạt trả lời: “Đã đưa đến lãnh địa của Yến thì cứ tìm đại cái cớ rồi hù dọa nàng ta qua.”
Cao Hạc Châu chậc chậc một tiếng, trêu chọc nói: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu rõ vị kia của nhà ngươi rồi, ngay cả chuyện nàng giao tiếp với một con ngựa gầy cũng không biết.”
Lục Chi Quân lạnh lùng nhìn xuống Cao Hạc Châu, nhưng im lặng không nói gì.
Sau khi Thẩm Nguyên gả cho hắn, Lục Chi Quân tất nhiên đã cho nàng một số người có thể lợi dụng bên ngoài phủ, gần đây hắn cũng biết hình như nàng đang tìm người nào đó.
Lần trước đi Dương Châu, Thẩm Nguyên đã đến vùng đất đầy chuyện nam nữ như Tiểu Tần Hoài, lúc đó suýt chút nữa đã bị Anh thân vương làm ô uế.
Đường Văn Bân cũng răn dạy nàng, nói nàng bướng bĩnh, luôn lăn lộn với kỹ nữ và người ăn xin.
Tên ăn xin này là ai, Lục Chi Quân biết, Niệm Không lúc ở Dương Châu là một tên ăn xin, Thẩm Nguyên đã cứu hắn, còn thường xuyên chia thức ăn cho hắn.
Nhưng khi hắn làm Ngự sử tuần tra muối chỉ ở Dương Châu một năm, cũng không biết chuyện xảy ra sau mười tuổi của Thẩm Nguyên.
Ai có thể ngờ được, con ngựa gầy mà Thẩm Nguyên vẫn luôn tìm kiếm, lại là một tác phẩm nhỏ dưới tay hắn và Cao Hạc Châu.
——
Sau khi Lục Chi Quân về phủ, Huệ Trúc đã cung kính nói cho hắn biết hôm nay Thẩm Nguyên làm gì ở trong phủ, và cùng người nào đó nói cái gì.
Đây là mệnh lệnh và yêu cầu của Lục Chi Quân đối với Huệ Trúc.
Trong lòng Huệ Trúc biết rõ vị công gia này của bọn họ ngoài mặt tuy rằng luôn điềm tĩnh nhưng thật ra cực kỳ quan tâm vị phu nhân mới vào cửa này, thậm chí ngay cả khi hắn không ở trong phủ, nàng làm gì cũng đều biết rõ.
Huệ Trúc đã từng ở dưới tay Cao Hạc Châu một thời gian, Lục Chi Quân vốn muốn đưa nàng ta đến một nơi khác để giải quyết công việc chi tiết, nhưng sau khi Thẩm Nguyên vào phủ, hắn đã ra lệnh cho Cao Hạc Châu chọn trúng nàng ta, để nàng ta làm nha hoàn thân cận bên cạnh Thẩm Nguyên.
Sau khi Huệ Trúc nhắc đến chuyện Thẩm Nguyên thiết kế khiến Khấu thị bị gã sai vặt hắt nước thì tầm mắt của Lục Chi Quân dừng lại trên cây trâm bướm trên bàn cao.
Trong khi nghe Huệ Trúc tiếp tục nói, hắn dùng bàn tay to thấy rõ xương ngón tay cầm lấy cây trâm của Thẩm Nguyên, lẩm bẩm thấp giọng nói: “Con bướm nhỏ gian xảo.”
Huệ Trúc vừa nghe lời này xong thì hơi ngây ngẩn cả người.
Hắn đột nhiên nói một câu như vậy, nàng ta cũng không biết rốt cuộc ý của Lục Chi Quân là gì nên cung kính hỏi: “Công gia… Thứ cho nô tỳ ngu xuẩn, nghe không hiểu ý của ngài, thỉnh công gia chỉ thị lại một lần nữa.”
Lục Chi Quân híp mắt phượng, sau khi đặt cây trâm về chỗ cũ, lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.”
Ngay lập tức hỏi: “Phu nhân đâu?”
Huệ Trúc trả lời: “Phu nhân đang tắm rửa trong tịnh phòng.”
Vừa dứt lời, Huệ Trúc nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Chi Quân đã đi về phía tịnh phòng.
Nha hoàn thân cận của Thẩm Nguyên trong tịnh phòng, chỉ có một mình Bích Ngô.
Từ hướng của Bích Ngô có thể nhìn thấy Lục Chi Quân đi vào cửa tịnh phòng.
Mà Thẩm Nguyên đưa lưng về phía nam nhân, đặt hai cánh tay mảnh khảnh, dễ gãy lên mép thùng tắm, nàng mệt mỏi và yếu ớt nhắm hai mắt lại, tất nhiên là không biết Lục Chi Quân đã khiến Bích Ngô im lặng.
Hắn còn dùng ánh mắt dò xét khiến Bích Tử chật chội rời khỏi tịnh phòng.
Sau khi Lục Chi Quân đứng sau lưng nàng, đôi mắt phượng thâm sâu cũng nhìn về phía hai bờ vai mịn màng của nàng, Thẩm Nguyên còn hồn nhiên không phát hiện ra sự khác thường.
Thân là nữ nhân vừa mang thai, Thẩm Nguyên rất dễ mệt mỏi, cũng muốn thư giãn lúc này, nên ôn hòa nói với “Bích Ngô” phía sau: “Giúp ta xoa bả vai đi.”
Sắc mặt của Lục Chi Quân vẫn không thay đổi.
Hắn chưa di chuyển, sau khi gương mặt bình tĩnh chần chờ một lát, rồi vén ống tay áo rộng thêu hoa văn nước biển trên vách đá lên trên mấy tấc.
Lập tức nhẹ nhàng đặt bàn tay to thấy rõ xương ngón tay lên bờ vai ấm áp và đầy nước nhờn của mỹ nhân, động tác hơi không lưu loát vuốt ve hai vai ngọc không chịu nổi cái nắm chặt của nàng.
Dưới sương mù nóng, ý thức của Thẩm Nguyên có chút mơ hồ, không hề phát hiện ra có gì đó không ổn, nên ra lệnh nói: “Giúp ta đổ chút nước lên vai.”
Động tác xoa vai nàng của Lục Chi Quân dừng lại.
Lập tức nhíu mày, rồi dùng đôi mắt phượng hơi sắc bén tìm kiếm gáo nước ở xung quanh.
Thẩm Nguyên đột nhiên phát hiện, “Bích Ngô” thậm chí một từ cũng không nói với nàng.
Vả lại lúc vừa xoa vai cho nàng, lực có hơi không thích hợp, kỹ thuật trở nên rất vụng về.
Nàng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
[1] Chả chim xíu mại: Món này mình chưa biết tên tiếng Việt nên ai biết thì giúp mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.