Chương 15: Chủ Nhân, Trở Lại
Đỗ Thiên Khuê
19/02/2024
Cảnh Thư Nhiễm run rẩy cực độ, nhìn người đàn ông ngã xuống bên cạnh mình.
Trên trán còn một lỗ sâu hoắm, máu tươi phun từ đó ra khắp ngũ quan, chết không nhắm mắt.
Nền tuyết bỗng chốc bị nhuộm đỏ một màu máu.
Người đàn ông mở lớn đôi mắt trợn trừng, vô cùng dữ tợn, chết bất đắc kỳ tử, máu nóng bắn lên mặt Cảnh Thư Nhiễm.
Thế nhưng hình bóng đằng sau lưng người đàn ông, mới là nguyên nhân khiến Cảnh Thư Nhiễm cực độ sợ hãi.
Trong đêm tuyết, người phụ nữ có mái tóc bạch kim đi tới, hồng ngọc đính trên tai vô cùng bắt mắt. Nàng mặc áo khoác lông đen, môi mỏng đỏ rực, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai cơ thể dưới đất.
Vũ Gia, tới rồi.
Bằng xương bằng thịt, đích thân tới.
Nàng nhìn thẳng vào Cảnh Thư Nhiễm, cô liền không rét mà run. Cả người như muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân như có gông kìm, nửa ngày vẫn không nhúc nhích khỏi mặt đất.
Vũ Gia nói gì đó với người đàn ông đi cùng, lập tức hắn ta cho người đến khiêng xác chết Frederic đi, nhất thời dưới mặt đất chỉ còn Cảnh Thư Nhiễm và vũng máu.
Cơ thể Cảnh Thư Nhiễm vô cùng tàn tạ, váy bị xé rách đến tận eo, mái tóc đen tán loạn trên ngực, gò má phiếm hồng động tình. Đôi mắt mờ mịt giống như phủ một màn sương, cơ thể không ngừng run rẩy. Chọc cho người khác muốn yêu thương, lại muốn hành hạ cô. Lông mi có đọng lại bông tuyết, nhìn đáng thương lại xinh đẹp, quả thật giống hồ ly tinh.
Bất kì nam nhân nào nhìn đến một màn này, đều sẽ khó lòng dời mắt.
Vũ Gia nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cảnh Thư Nhiễm chật vật trên nền tuyết.
"Chơi đủ rồi?"
Cảnh Thư Nhiễm im lặng không nói, đúng hơn là không dám. Cả người ngứa ngáy, đến hô hấp cũng không bình thường, nơi giữa hai chân tích tụ một bãi nước thấm vào quần lót, càng thêm khó chịu.
"Chà, Cảnh đội trưởng thì hay rồi, lén bỏ trốn ra ngoài, còn suýt nữa bị người ta xâm hại. Giờ thì quỳ trên tuyết quằn quại trong cơn chuốc thuốc."
"Có phải nếu tôi không đến, em định để mặc gã trai kia hiếp đúng không?"
Vũ Gia giơ chân lên, trực tiếp đạp lên bụng Cảnh Thư Nhiễm, không kiêng nể.
Áp lực kinh người đè nén khiến Cảnh Thư Nhiễm không thể cựa quậy, đáy lòng phát run đón nhận ánh mắt từ người đối diện.
Vũ Gia nhìn người con gái dưới chân mình, gia tăng lực đạo, hô hấp Cảnh Thư Nhiễm liền cứng lại.
"Bị câm rồi à?"
"Vũ thiếu tướng, em xin lỗi.." Cảnh Thư Nhiễm vì dục vọng như lửa đốt mà không kìm được nước mắt, miệng đắng lưỡi khô.
"Nói lại."
Cảnh Thư Nhiễm dường như bật khóc, giọng lạc cả đi: "Chủ nhân... Em xin lỗi, em biết sai rồi."
"Là em bỏ trốn, em không đúng..."
Vũ Gia bật cười thành tiếng, tóc bạch kim rũ xuống bên má, đáy mắt trở nên lạnh nhạt: "A Nhiễm giỏi quá rồi, biết bỏ nhà theo trai rồi, đêm hôm bày ra cái bộ dạng này là cho ai xem vậy?"
"C..Chủ nhân..."
"Hửm?"
"Khó chịu quá...hức.."
Lời này là nói thật. Rượu cùng mị dược ngấm vào xương tủy, thần trí Cảnh Thư Nhiễm bảy phần đã không còn tỉnh táo, cả người như bị thiêu nóng, mê man nhìn đến Vũ Gia đạp lên người mình.
Muốn bị nàng đút vào.
Lấp đầy mình.
Ra sức để lại dấu vết.
Cảnh Thư Nhiễm vừa nói xong liền hối hận, cô lắc đầu, không được, sao mình có thể có suy nghĩ như vậy?!
Thật giả lẫn lộn, Cảnh Thư Nhiễm rối tinh rối mù, ánh mắt mê man đã không còn rõ tiêu cự.
Vũ Gia vén mái tóc lên, trưng ra nụ cười tuyệt mỹ, đôi mắt màu trà ý vị thâm trường.
"Cầu xin tôi đi."
"Cầu xin tôi đ* em."
Trên trán còn một lỗ sâu hoắm, máu tươi phun từ đó ra khắp ngũ quan, chết không nhắm mắt.
Nền tuyết bỗng chốc bị nhuộm đỏ một màu máu.
Người đàn ông mở lớn đôi mắt trợn trừng, vô cùng dữ tợn, chết bất đắc kỳ tử, máu nóng bắn lên mặt Cảnh Thư Nhiễm.
Thế nhưng hình bóng đằng sau lưng người đàn ông, mới là nguyên nhân khiến Cảnh Thư Nhiễm cực độ sợ hãi.
Trong đêm tuyết, người phụ nữ có mái tóc bạch kim đi tới, hồng ngọc đính trên tai vô cùng bắt mắt. Nàng mặc áo khoác lông đen, môi mỏng đỏ rực, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai cơ thể dưới đất.
Vũ Gia, tới rồi.
Bằng xương bằng thịt, đích thân tới.
Nàng nhìn thẳng vào Cảnh Thư Nhiễm, cô liền không rét mà run. Cả người như muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân như có gông kìm, nửa ngày vẫn không nhúc nhích khỏi mặt đất.
Vũ Gia nói gì đó với người đàn ông đi cùng, lập tức hắn ta cho người đến khiêng xác chết Frederic đi, nhất thời dưới mặt đất chỉ còn Cảnh Thư Nhiễm và vũng máu.
Cơ thể Cảnh Thư Nhiễm vô cùng tàn tạ, váy bị xé rách đến tận eo, mái tóc đen tán loạn trên ngực, gò má phiếm hồng động tình. Đôi mắt mờ mịt giống như phủ một màn sương, cơ thể không ngừng run rẩy. Chọc cho người khác muốn yêu thương, lại muốn hành hạ cô. Lông mi có đọng lại bông tuyết, nhìn đáng thương lại xinh đẹp, quả thật giống hồ ly tinh.
Bất kì nam nhân nào nhìn đến một màn này, đều sẽ khó lòng dời mắt.
Vũ Gia nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cảnh Thư Nhiễm chật vật trên nền tuyết.
"Chơi đủ rồi?"
Cảnh Thư Nhiễm im lặng không nói, đúng hơn là không dám. Cả người ngứa ngáy, đến hô hấp cũng không bình thường, nơi giữa hai chân tích tụ một bãi nước thấm vào quần lót, càng thêm khó chịu.
"Chà, Cảnh đội trưởng thì hay rồi, lén bỏ trốn ra ngoài, còn suýt nữa bị người ta xâm hại. Giờ thì quỳ trên tuyết quằn quại trong cơn chuốc thuốc."
"Có phải nếu tôi không đến, em định để mặc gã trai kia hiếp đúng không?"
Vũ Gia giơ chân lên, trực tiếp đạp lên bụng Cảnh Thư Nhiễm, không kiêng nể.
Áp lực kinh người đè nén khiến Cảnh Thư Nhiễm không thể cựa quậy, đáy lòng phát run đón nhận ánh mắt từ người đối diện.
Vũ Gia nhìn người con gái dưới chân mình, gia tăng lực đạo, hô hấp Cảnh Thư Nhiễm liền cứng lại.
"Bị câm rồi à?"
"Vũ thiếu tướng, em xin lỗi.." Cảnh Thư Nhiễm vì dục vọng như lửa đốt mà không kìm được nước mắt, miệng đắng lưỡi khô.
"Nói lại."
Cảnh Thư Nhiễm dường như bật khóc, giọng lạc cả đi: "Chủ nhân... Em xin lỗi, em biết sai rồi."
"Là em bỏ trốn, em không đúng..."
Vũ Gia bật cười thành tiếng, tóc bạch kim rũ xuống bên má, đáy mắt trở nên lạnh nhạt: "A Nhiễm giỏi quá rồi, biết bỏ nhà theo trai rồi, đêm hôm bày ra cái bộ dạng này là cho ai xem vậy?"
"C..Chủ nhân..."
"Hửm?"
"Khó chịu quá...hức.."
Lời này là nói thật. Rượu cùng mị dược ngấm vào xương tủy, thần trí Cảnh Thư Nhiễm bảy phần đã không còn tỉnh táo, cả người như bị thiêu nóng, mê man nhìn đến Vũ Gia đạp lên người mình.
Muốn bị nàng đút vào.
Lấp đầy mình.
Ra sức để lại dấu vết.
Cảnh Thư Nhiễm vừa nói xong liền hối hận, cô lắc đầu, không được, sao mình có thể có suy nghĩ như vậy?!
Thật giả lẫn lộn, Cảnh Thư Nhiễm rối tinh rối mù, ánh mắt mê man đã không còn rõ tiêu cự.
Vũ Gia vén mái tóc lên, trưng ra nụ cười tuyệt mỹ, đôi mắt màu trà ý vị thâm trường.
"Cầu xin tôi đi."
"Cầu xin tôi đ* em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.