Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm
Chương 33: Chương 10.3
Quý Hồng
05/04/2016
"Được rồi, anh nói cũng đúng! Chỉ là. . . . . . anh muốn đi như thế nào?" Bộ dạng này của anh thì không thể lái xe phải không? Chứ đừng nói đến lái chiếc xe mô tô ngầu kia.
"Em theo giúp anh đi." Nhếch miệng cười một tiếng, hai hàm răng trắng lộ ra."Bà chủ và lão bản tuần tra công ty, thiên kinh nghĩa địa (*)." Anh đã sớm an bài xong tất cả.
(*) truyện chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.
Anh đi làm thì cô theo chăm sóc ở bên, cứ như vậy, tâm tình làm việc của anh sẽ rất vui vẻ, có lẽ hiệu suất làm việc không cao, nhưng tối thiểu có thể công việc chất đống trên đỉnh đầu từ từ giải quyết xong.
"Vì sao em phải đi với anh? Em cũng không phải là bà chủ quý công ty, hơn nữa nếu anh đã mạnh khỏe có thể đến công ty rồi, vậy em cũng muốn trở về Tokyo, em tình nguyện trở về với Hân Nhi, cũng không cần ——"
"Nếu không thì anh không muốn đi làm, chúng ta cùng trở về Tokyo đón Hân Nhi đến đây." Anh ngắt lời cô.
Nhắc tới con gái, anh cũng rất muốn gặp, hơn nữa mang Hân Nhi đến Đài Loan, anh cũng có thể an tâm. Ít nhất cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ ở Đài Loan, từ nay về sau dù lão nhân gia có đổi ý, còn muốn ngăn trở hôn sự của bọn họ, ý đồ giới thiệu quý công tử hào môn khác cho Hắc Tương Lăng, cũng khó làm việc.
"Với bộ dạng này của anh thì đáp máy bay đến phi trường kiểu gì?" Không hiểu tính toán trong đầu anh, cô kinh ngạc nhìn anh. "Lôi, chuyện bây giờ cũng đã như anh mong muốn, anh có thể đừng giày vò mình như vậy hay không."
Hành động của anh nhất định mất sức như vậy sao? Huống chi ba ở bên kia đã thỏa hiệp rồi, cũng không phải anh không biết.
Khi trong khoảng thời gian anh nghỉ ngơi này, ba đã đồng ý hôn sự của bọn họ, ngay cả vị trí Phó Tổng, sau khi đại ca thương lượng với ba, quyết định để cô tiếp tục đảm nhiệm, hơn nữa còn để sự nghiệp cô phụ trách độc lập tách ra ngoài, thành lập công ty con khác ở Đài Loan, giao do cô phụ trách quản lý.
Địa điểm công tác tương lai của cô là ở Đài Loan, dù sau này khó tránh khỏi phải bay đến Tokyo hoặc những nơi khác để thị sát nghiệp vụ, nhưng phần lớn thời giờ cô sẽ ở lại Đài Loan, ở lại bên người Lôi Thiệu Đình và Hân Nhi.
"Anh chỉ đi bộ khá chậm một chút, đâu phải bị phế cả chân đâu." Xem ra cô thật sự nghĩ anh quá yếu đuối, Lôi Thiệu Đình âm thầm quyết định, nhất định phải tìm thời gian chứng minh năng lực của mình!
"Em biết, anh không cần phải cường điệu điểm này." Xem ra tranh cãi nữa thì chỉ phá hư không khí bữa ăn sáng, Hắc Tương Lăng đành tạm đình chiến.
"Nếu không phải tối hôm qua em vẫn cự tuyệt anh... anh cần gì phải vẫn cường điệu như vậy chứ? Có lẽ chân của anh sẽ chậm chạp, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến chức năng những bộ vị khác của anh."
"Anh rõ là. . . . . ." Cô nhìn anh, có chút dở khóc dở cười.
Người đàn ông này muốn bày sức mạnh ra chô cô nhìn, mục đích cuối cùng cũng chỉ vì muốn ân ái với cô sao? !
"Hết cách rồi, anh thật sự rất muốn em." Mím môi, vẻ mặt của anh rất uất ức.
Cô mềm lòng, đôi mắt yêu kiều nhìn anh.
Nhìn nhau qua bàn ăn, cô có thể nhìn thấy khát vọng thiêu đốt trong mắt anh.
Lôi Thiệu Đình cảm thấy biến hóa của cô, lập tức nắm chặt cơ hội, đẩy ghế ra, đứng dậy chân thấp chân cao vòng qua bàn ăn đi về phía cô, đưa tay kéo cô từ trên ghế lên.
Cô không cự tuyệt, đứng ở trước mặt anh.
"Đi về phòng với anh." Anh muốn cô, cúi đầu dán đôi môi lên môi hoa hồng xinh đẹp của cô.
"Ừ, được rồi, em cho anh một cơ hội biểu hiện, nếu quả thật không được, vậy anh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi một tháng, cũng không thể đụng em." Cô ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh, mềm giọng nói ra điều kiện trao đổi.
"Không có nếu!" Anh có tự tin, không thể nào để chuyện như vậy xảy ra.
Hắc Tương Lăng giữ nguyên thái độ, xác định biểu hiện kế tiếp của anh.
************
Trên giường lớn, hai thân thể nhiệt tình dây dưa với nhau.
Chân phải bất tiện, Lôi Thiệu Đình có thể chủ đạo trận chiến kịch liệt này như cũ.
"Anh yêu em. . . . . . Lăng. . . . . ." Anh say mê nhìn cô gái xinh đẹp trên người mình, cô hấp dẫn động tới tình cảm và quyến luyến sâu nhất trong lòng anh.
Ánh mắt cô mê ly cúi đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười tuyệt mĩ với anh đồng thời chủ động cúi người dán đến ngực anh, hôn lên môi mỏng mê người kia.
Hai người kích tình ôm hôn, nhiệt tình tích lũy đã lâu tiếp tục nổ tung làn sóng lửa tiếp theo.
Rất lâu sau đó, trận chiến cuối cùng cũng hòa hoãn xuống.
Hắc Tương Lăng mệt muốn chết rồi, cũng không nhúc nhích nằm trên bộ ngực trần của anh, nhắm mắt lại đi ngủ.
Anh thỏa mãn nhếch môi cười, bàn tay đau lòng vuốt ve tóc cô, với lưng mảnh khảnh của cô, giống như trấn an đứa bé ôm lấy cô, để cô an tâm nằm trong ngực của mình ngủ say.
Lại qua một lúc lâu, Lôi Thiệu Đình xác định cô ngủ rất say rồi thì mới dời cô sang bên người, kéo cao cái mền che kín thân thể mềm mại đẹp đẽ của cô.
Cật lực xuống giường, chân thấp chân cao đi đến phòng tắm, sau khi rửa mặt đơn giản qua, Lôi Thiệu Đình lại trở về bên trong gian phòng, nhặt quần áo trên đất mặc lên.
Ra khỏi phòng, anh đi vào thư phòng, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này là gọi đến cho công ty cố vấn thiết kế hôn lễ nổi tiếng nào đó, lão bản công ty này là bằng hữu của anh, nhất định rất vui lòng thu xếp công việc hôn lễ thay anh.
Thừa dịp Tương Lăng ngủ say, Lôi Thiệu Đình lặng lẽ triển khai kế hoạch hôn lễ, anh và cô vì tình một đêm mà phát triển duyên phận, sẽ có một kết cục hạnh phúc.
Nói điện thoại thật lâu, cuối cùng cũng làm xong bước đầu thảo luận.
Sau khi cúp điện thoại sau, anh trở lại gian phòng một lần nữa, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói chuyện ở bên tai cô ——
"Lăng, cuối cùng chúng ta cũng có thể kết hôn như nguyện, thật tốt!" Giọng điệu của anh mang nhiều tâm tư!
Đúng vậy! Thật tốt! Nhìn Hắc Tương Lăng đang ngủ say, gương mặt xinh đẹp dựa vào hõm vai anh, khóe miệng cô lặng lẽ nâng lên, lộ ra mỉm cười thần bí.
Nếu không phải cô quyết định chủ động xuất kích giải quyết anh, hoàn thành tâm nguyện cho Hân Nhi một người ba, hiện tại cũng không có kết cục tốt đẹp như thế.
Xem ra quyết định của cô không hề sai, trải qua khổ cực, cuối cùng cũng thu phục được người chồng tình một đêm, Hắc Tương Lăng cảm thấy hết sức thỏa mãn và hạnh phúc, mà anh, hình như còn vui vẻ hơn cô đó
"Em theo giúp anh đi." Nhếch miệng cười một tiếng, hai hàm răng trắng lộ ra."Bà chủ và lão bản tuần tra công ty, thiên kinh nghĩa địa (*)." Anh đã sớm an bài xong tất cả.
(*) truyện chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.
Anh đi làm thì cô theo chăm sóc ở bên, cứ như vậy, tâm tình làm việc của anh sẽ rất vui vẻ, có lẽ hiệu suất làm việc không cao, nhưng tối thiểu có thể công việc chất đống trên đỉnh đầu từ từ giải quyết xong.
"Vì sao em phải đi với anh? Em cũng không phải là bà chủ quý công ty, hơn nữa nếu anh đã mạnh khỏe có thể đến công ty rồi, vậy em cũng muốn trở về Tokyo, em tình nguyện trở về với Hân Nhi, cũng không cần ——"
"Nếu không thì anh không muốn đi làm, chúng ta cùng trở về Tokyo đón Hân Nhi đến đây." Anh ngắt lời cô.
Nhắc tới con gái, anh cũng rất muốn gặp, hơn nữa mang Hân Nhi đến Đài Loan, anh cũng có thể an tâm. Ít nhất cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ ở Đài Loan, từ nay về sau dù lão nhân gia có đổi ý, còn muốn ngăn trở hôn sự của bọn họ, ý đồ giới thiệu quý công tử hào môn khác cho Hắc Tương Lăng, cũng khó làm việc.
"Với bộ dạng này của anh thì đáp máy bay đến phi trường kiểu gì?" Không hiểu tính toán trong đầu anh, cô kinh ngạc nhìn anh. "Lôi, chuyện bây giờ cũng đã như anh mong muốn, anh có thể đừng giày vò mình như vậy hay không."
Hành động của anh nhất định mất sức như vậy sao? Huống chi ba ở bên kia đã thỏa hiệp rồi, cũng không phải anh không biết.
Khi trong khoảng thời gian anh nghỉ ngơi này, ba đã đồng ý hôn sự của bọn họ, ngay cả vị trí Phó Tổng, sau khi đại ca thương lượng với ba, quyết định để cô tiếp tục đảm nhiệm, hơn nữa còn để sự nghiệp cô phụ trách độc lập tách ra ngoài, thành lập công ty con khác ở Đài Loan, giao do cô phụ trách quản lý.
Địa điểm công tác tương lai của cô là ở Đài Loan, dù sau này khó tránh khỏi phải bay đến Tokyo hoặc những nơi khác để thị sát nghiệp vụ, nhưng phần lớn thời giờ cô sẽ ở lại Đài Loan, ở lại bên người Lôi Thiệu Đình và Hân Nhi.
"Anh chỉ đi bộ khá chậm một chút, đâu phải bị phế cả chân đâu." Xem ra cô thật sự nghĩ anh quá yếu đuối, Lôi Thiệu Đình âm thầm quyết định, nhất định phải tìm thời gian chứng minh năng lực của mình!
"Em biết, anh không cần phải cường điệu điểm này." Xem ra tranh cãi nữa thì chỉ phá hư không khí bữa ăn sáng, Hắc Tương Lăng đành tạm đình chiến.
"Nếu không phải tối hôm qua em vẫn cự tuyệt anh... anh cần gì phải vẫn cường điệu như vậy chứ? Có lẽ chân của anh sẽ chậm chạp, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến chức năng những bộ vị khác của anh."
"Anh rõ là. . . . . ." Cô nhìn anh, có chút dở khóc dở cười.
Người đàn ông này muốn bày sức mạnh ra chô cô nhìn, mục đích cuối cùng cũng chỉ vì muốn ân ái với cô sao? !
"Hết cách rồi, anh thật sự rất muốn em." Mím môi, vẻ mặt của anh rất uất ức.
Cô mềm lòng, đôi mắt yêu kiều nhìn anh.
Nhìn nhau qua bàn ăn, cô có thể nhìn thấy khát vọng thiêu đốt trong mắt anh.
Lôi Thiệu Đình cảm thấy biến hóa của cô, lập tức nắm chặt cơ hội, đẩy ghế ra, đứng dậy chân thấp chân cao vòng qua bàn ăn đi về phía cô, đưa tay kéo cô từ trên ghế lên.
Cô không cự tuyệt, đứng ở trước mặt anh.
"Đi về phòng với anh." Anh muốn cô, cúi đầu dán đôi môi lên môi hoa hồng xinh đẹp của cô.
"Ừ, được rồi, em cho anh một cơ hội biểu hiện, nếu quả thật không được, vậy anh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi một tháng, cũng không thể đụng em." Cô ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh, mềm giọng nói ra điều kiện trao đổi.
"Không có nếu!" Anh có tự tin, không thể nào để chuyện như vậy xảy ra.
Hắc Tương Lăng giữ nguyên thái độ, xác định biểu hiện kế tiếp của anh.
************
Trên giường lớn, hai thân thể nhiệt tình dây dưa với nhau.
Chân phải bất tiện, Lôi Thiệu Đình có thể chủ đạo trận chiến kịch liệt này như cũ.
"Anh yêu em. . . . . . Lăng. . . . . ." Anh say mê nhìn cô gái xinh đẹp trên người mình, cô hấp dẫn động tới tình cảm và quyến luyến sâu nhất trong lòng anh.
Ánh mắt cô mê ly cúi đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười tuyệt mĩ với anh đồng thời chủ động cúi người dán đến ngực anh, hôn lên môi mỏng mê người kia.
Hai người kích tình ôm hôn, nhiệt tình tích lũy đã lâu tiếp tục nổ tung làn sóng lửa tiếp theo.
Rất lâu sau đó, trận chiến cuối cùng cũng hòa hoãn xuống.
Hắc Tương Lăng mệt muốn chết rồi, cũng không nhúc nhích nằm trên bộ ngực trần của anh, nhắm mắt lại đi ngủ.
Anh thỏa mãn nhếch môi cười, bàn tay đau lòng vuốt ve tóc cô, với lưng mảnh khảnh của cô, giống như trấn an đứa bé ôm lấy cô, để cô an tâm nằm trong ngực của mình ngủ say.
Lại qua một lúc lâu, Lôi Thiệu Đình xác định cô ngủ rất say rồi thì mới dời cô sang bên người, kéo cao cái mền che kín thân thể mềm mại đẹp đẽ của cô.
Cật lực xuống giường, chân thấp chân cao đi đến phòng tắm, sau khi rửa mặt đơn giản qua, Lôi Thiệu Đình lại trở về bên trong gian phòng, nhặt quần áo trên đất mặc lên.
Ra khỏi phòng, anh đi vào thư phòng, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại này là gọi đến cho công ty cố vấn thiết kế hôn lễ nổi tiếng nào đó, lão bản công ty này là bằng hữu của anh, nhất định rất vui lòng thu xếp công việc hôn lễ thay anh.
Thừa dịp Tương Lăng ngủ say, Lôi Thiệu Đình lặng lẽ triển khai kế hoạch hôn lễ, anh và cô vì tình một đêm mà phát triển duyên phận, sẽ có một kết cục hạnh phúc.
Nói điện thoại thật lâu, cuối cùng cũng làm xong bước đầu thảo luận.
Sau khi cúp điện thoại sau, anh trở lại gian phòng một lần nữa, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói chuyện ở bên tai cô ——
"Lăng, cuối cùng chúng ta cũng có thể kết hôn như nguyện, thật tốt!" Giọng điệu của anh mang nhiều tâm tư!
Đúng vậy! Thật tốt! Nhìn Hắc Tương Lăng đang ngủ say, gương mặt xinh đẹp dựa vào hõm vai anh, khóe miệng cô lặng lẽ nâng lên, lộ ra mỉm cười thần bí.
Nếu không phải cô quyết định chủ động xuất kích giải quyết anh, hoàn thành tâm nguyện cho Hân Nhi một người ba, hiện tại cũng không có kết cục tốt đẹp như thế.
Xem ra quyết định của cô không hề sai, trải qua khổ cực, cuối cùng cũng thu phục được người chồng tình một đêm, Hắc Tương Lăng cảm thấy hết sức thỏa mãn và hạnh phúc, mà anh, hình như còn vui vẻ hơn cô đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.