Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm
Chương 7: Chương 3.1
Quý Hồng
18/03/2016
Dĩ nhiên Hắc Tương Lăng không đồng ý thỉnh cầu hẹn hò của Lôi Thiệu Đình, cô phải về nhà làm bạn con gái.
Vì cha phản đối, nên con gái Hắc Mộc Hân của cô trừ thầm lén gia tộc đi ra bên ngoài, không thể đi công khai ở bất kì nơi nào, cho nên hôm nay Hân Nhi chỉ có thể ở nhà chơi cùng bà vú.
Hân Nhi không thể danh chính ngôn thuận lấy thân phận người nhà họ Hắc tham dự hôn lễ của anh hai, khiến nội tâm Hắc Tương Lăng rất áy náy với con gái, hơn nữa sau khi gặp Lôi Thiệu Đình, đối với người cha mà con gái từ khi ra đời đến nay chưa từng được gặp mặt thì cảm giác áy náy trong lòng càng mãnh liệt.
Vì vậy cô từ chối yêu cầu của Lôi Thiệu Đình, trở lại biệt viện để làm bạn với con gái.
Thay bộ lễ phục ra, Hắc Tương Lăng và con gái cùng mặc đồ màu xanh nhạt, ngồi sau hành lang phòng khách của biệt viện, vừa ăn, vừa thưởng thức ánh trăng sáng ngời.
"Hân Nhi, hôm nay con có vui vẻ không?" Cúi đầu nhìn con gái khả ái của mình, khuôn mặt ngây thơ tròn tròn như quả trứng mang theo một phần tinh nghịch, hiện tại nhìn kỹ, lông mày cong cong, và thần thái tinh nghịch khi cười rộ lên, trông cực kỳ giống Lôi Thiệu Đình.
"Vui vẻ ạ." Hắc Mộc Hân ngẩng đầu nhìn mẹ, trong mắt lóng lánh ánh sáng."Mẹ, hôm nay con chơi xếp gỗ, xây nhà đó." Hắc Mộc Hân rất thông minh, năng lực học tập mạnh, cũng có rất nhiều ý tưởng.
"Oa, Hân Nhi thật là giỏi!" Con gái bảo bối của cô thích đồ chơi không giống những bé gái bình thường khác, Hắc Mộc Hân rất thích dùng gỗ xây nhà, lại cảm thấy không hứng thú với búp bê."Cho mẹ xem một chút Hân Nhi xây phòng ở mới có được hay không?"
"Được, cho mẹ xem phòng một chút, phòng cho mẹ ở." Hắc Mộc Hân gật đầu mạnh một cái, cười rực rỡ.
Cặp con ngươi đen láy sâu xa tràn ngập tia sáng kia, thì ra là di truyền từ Lôi Thiệu Đình! Mà đôi mắt này cực kỳ tự tin có hồn, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng tinh nghịch mê người.
Gương mặt Lôi Thiệu Đình lúc này như là mờ ảo chồng lên khuôn mặt của Hân Nhi, nàng nhớ lại thần thái lúc anh ta nói chuyện, nhớ lại ánh mắt tự tin và nụ cười mê người của anh ta, bóng dáng của anh đã bất tri bất giác khắc sâu trong lòng của cô.
Mị lực của người đàn ông này thật kinh người, trong một thời gian ngắn ngủi đã chiếm cứ lấy tâm tư của cô, nhiễu loạn lòng cô, mang đến rung động trước nay chưa từng có!
Đêm bốn năm trước ấy, cô cũng vì sức quyến rũ ấy mà thần phục ở dưới anh sao?
Khuôn mặt ửng đỏ cố gắng nhớ đến kí ức của một đêm kia. . . . . . Lúc ấy thật sự cô đã đưa ngây thơ trân quý của mình cho anh, mặc dù cô vẫn không nhớ ra mình đã xảy ra quan hệ với anh như thế nào, nhưng rõ ràng qua lời anh kể lại, không khó tưởng tượng hành vi của cô hào phóng biết bao nhiêu.
Xấu hổ gạt những suy nghĩ kia đi, cô đột nhiên giật mình, cô lại sinh ra tình cảm khác thường với anh ta, giống như đối với Hân Nhi vậy.
Cô không bài xích người đàn ông này, không phải chỉ vì anh ta là cha ruột của Hân Nhi, cũng không phải vì anh ta có sức quyến rũ mê người. . . . . . nếu có anh ta ở bên, cảm giác có thật sự hạnh phúc và vui vẻ không?
Trái tim Hắc Tương Lăng lập tức sáng lên, có một lựa chọn kinh người——
"Hân Nhi, mẹ cho con một người ba có được hay không?" Nhìn cặp mắt đen kia, cô cầm bàn tay nhỏ bé của con gái lên, ôm con gái vào trong ngực, hơi kích động.
"Ba?" Ánh mắt Hắc Mộc Hân lộ ra một tia nghi hoặc.
"Ừ, ba có thể chơi xếp gỗ cùng Hân Nhi, còn xây cả phòng nữa." Cô buông Hắc Mộc Hân ra, cúi đầu nhìn cặp mắt tròn tràn đầy nghi hoặc của con gái, trong lòng Hắc Tương Lăng áy náy thật sâu.
"Được nha! Con muốn ba! Mẹ, mau cho con một người ba." Vừa nhắc tới xếp gỗ xây nhà, nghi hoặc trong mắt Hắc Mộc Hân lập tức biến mất, khóe miệng nâng lên nụ cười mong đợi.
"Được, mẹ cho Hân Nhi một người ba, nhưng Hân Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời, trước khi mẹ tìm được ba thì không thể gây ồn ào đó." Nở nụ cười với con gái, ngoài kích động trong tim, còn có phần lo lắng thấp thỏm.
Lần đầu tiên, cô nhắc tới nhân vật như "Ba" ở trước mặt con gái, trước khi Lôi Thiệu Đình xuất hiện, cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng không ngờ Lôi Thiệu Đình xuất hiện, lại dây dưa, hơn nữa thản nhiên bày tỏ muốn theo đuổi cô khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Cô đồng ý cho Hắc Mộc Hân một người ba, cũng đồng ý để Lôi Thiệu Đình theo đuổi, để anh ta bước vào cuộc sống của cô!
Mặc dù cái lựa chọn này không biết là đúng hay sai, cũng không biết sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống tương lai, nhưng điều duy nhất mà cô xác định được bây giờ là muốn anh ta bước vào trong cuộc sống của cô và Hân Nhi.
Lôi Thiệu Đình mà biết cô đồng ý để anh theo đuổi, sẽ vui vẻ cười to chứ?
Nhớ tới nụ cười anh tuấn của Lôi Thiệu Đình, nhìn con ngươi trong vắt của con gái, tâm tình cô vừa phức tạp lại mong đợi.
Cô không biết tự quyết định đón nhận sự theo đuổi của Lôi Thiệu Đình có đúng hay không, nhưng ít ra cô có thể để con gái có cơ hội quen biết với Lôi Thiệu Đình, cứ như vậy áy náy của cô với con gái sẽ giảm bớt không?
Được rồi, nếu đã quyết định, thì cô nên suy nghĩ kĩ một chút, phải nên giải quyết người chồng tình một đêm kia như thế nào d.d.le0quy^don0 —— người đàn ông dám hung hăng hù dọa cô hai lần, Lôi Thiệu Đình.
************
Thật ra thời tiết không phải rất nóng, nhiệt độ chừng 27 độ.
Lôi Thiệu Đình có cơ thể to lớn, luôn luôn sợ nóng, đã cởi áo khoác tây trang, tháo cà vạt ra, nhét vào trong xe.
Từ trên xe thể thao xuống anh cởi hai nút áo sơ mi trên cùng ra, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay ngăm đen bền chắc.
Kẹp mấy hồ sơ ở dưới nách, tay trái anh cầm điện thoại di động màu đen kiểu mới nhất, đôi mày rậm chau lại, bước đi qua bãi đậu xe nóng bức, vào trong thang máy.
Không lâu sau, anh đến được phòng làm việc.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh không chờ đợi đã bước ra ngoài, một luồng khí mát mẻ xông vào mặt, khiến khí nóng cả người anh tiêu tán không ít.
"Hừ ~~ loại thời tiết quỷ này thật khó chịu!" Miệng lẩm bẩm, anh đã quen với nhiệt độ thấp ở Đài Loan rồi.
Tay trái cầm lấy điện thoại di động, nâng cổ áo sơ mi lên liên tục rung, làm cho khí lạnh có thể đi vào trong quần áo, khiến da thịt đang nóng của anh cũng lạnh đi một chút.
Thân thể cao lớn đi qua nơi nhân viên đang vùi đầu khổ cực làm việc, đi theo hành lang thẳng tắp, đi đến phòng làm việc riêng ở tận cùng bên trong.
Khi anh đưa tay muốn đẩy cánh cửa trước phòng làm việc của mình ra, phía sau đột nhiên phát ra tiếng nói ——
"Lôi Tổng, tối hôm nay muốn đi hộp đêm một chút hay không? Bận rộn một tuần lễ rồi, tối nay bọn đàn ông chúng ta cùng buông lỏng một chút thôi."
Anh nhăn lông mày quay đầu nhìn về phía đằng sau, nhìn tên Mạch Trạch Luân ở phòng bên cạnh đang nhô đầu ra."Tôi không rãnh, tối nay phải tăng ca."
"À? Không thể nào! Lôi Tổng, anh đã liên tục làm thêm giờ vào buổi tối thứ sáu ở đây bốn tuần lễ rồi, cũng từ chối an hem chúng ta bốn lần rồi đó, cái này quá không bình thường!" Mạch Trạch Luân oa oa khiển trách, hoàn toàn đối lập với hình tượng lịch sự của anh ta."Lôi tổng, anh đừng nói với chúng tôi là anh đã hoàn lương đó! Kẻ phong lưu Lôi tổng nếu thật sự hoàn lương sẽ làm bao nhiêu phụ nữ phóng đãng tan nát cõi lòng đó!"
Vì cha phản đối, nên con gái Hắc Mộc Hân của cô trừ thầm lén gia tộc đi ra bên ngoài, không thể đi công khai ở bất kì nơi nào, cho nên hôm nay Hân Nhi chỉ có thể ở nhà chơi cùng bà vú.
Hân Nhi không thể danh chính ngôn thuận lấy thân phận người nhà họ Hắc tham dự hôn lễ của anh hai, khiến nội tâm Hắc Tương Lăng rất áy náy với con gái, hơn nữa sau khi gặp Lôi Thiệu Đình, đối với người cha mà con gái từ khi ra đời đến nay chưa từng được gặp mặt thì cảm giác áy náy trong lòng càng mãnh liệt.
Vì vậy cô từ chối yêu cầu của Lôi Thiệu Đình, trở lại biệt viện để làm bạn với con gái.
Thay bộ lễ phục ra, Hắc Tương Lăng và con gái cùng mặc đồ màu xanh nhạt, ngồi sau hành lang phòng khách của biệt viện, vừa ăn, vừa thưởng thức ánh trăng sáng ngời.
"Hân Nhi, hôm nay con có vui vẻ không?" Cúi đầu nhìn con gái khả ái của mình, khuôn mặt ngây thơ tròn tròn như quả trứng mang theo một phần tinh nghịch, hiện tại nhìn kỹ, lông mày cong cong, và thần thái tinh nghịch khi cười rộ lên, trông cực kỳ giống Lôi Thiệu Đình.
"Vui vẻ ạ." Hắc Mộc Hân ngẩng đầu nhìn mẹ, trong mắt lóng lánh ánh sáng."Mẹ, hôm nay con chơi xếp gỗ, xây nhà đó." Hắc Mộc Hân rất thông minh, năng lực học tập mạnh, cũng có rất nhiều ý tưởng.
"Oa, Hân Nhi thật là giỏi!" Con gái bảo bối của cô thích đồ chơi không giống những bé gái bình thường khác, Hắc Mộc Hân rất thích dùng gỗ xây nhà, lại cảm thấy không hứng thú với búp bê."Cho mẹ xem một chút Hân Nhi xây phòng ở mới có được hay không?"
"Được, cho mẹ xem phòng một chút, phòng cho mẹ ở." Hắc Mộc Hân gật đầu mạnh một cái, cười rực rỡ.
Cặp con ngươi đen láy sâu xa tràn ngập tia sáng kia, thì ra là di truyền từ Lôi Thiệu Đình! Mà đôi mắt này cực kỳ tự tin có hồn, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng tinh nghịch mê người.
Gương mặt Lôi Thiệu Đình lúc này như là mờ ảo chồng lên khuôn mặt của Hân Nhi, nàng nhớ lại thần thái lúc anh ta nói chuyện, nhớ lại ánh mắt tự tin và nụ cười mê người của anh ta, bóng dáng của anh đã bất tri bất giác khắc sâu trong lòng của cô.
Mị lực của người đàn ông này thật kinh người, trong một thời gian ngắn ngủi đã chiếm cứ lấy tâm tư của cô, nhiễu loạn lòng cô, mang đến rung động trước nay chưa từng có!
Đêm bốn năm trước ấy, cô cũng vì sức quyến rũ ấy mà thần phục ở dưới anh sao?
Khuôn mặt ửng đỏ cố gắng nhớ đến kí ức của một đêm kia. . . . . . Lúc ấy thật sự cô đã đưa ngây thơ trân quý của mình cho anh, mặc dù cô vẫn không nhớ ra mình đã xảy ra quan hệ với anh như thế nào, nhưng rõ ràng qua lời anh kể lại, không khó tưởng tượng hành vi của cô hào phóng biết bao nhiêu.
Xấu hổ gạt những suy nghĩ kia đi, cô đột nhiên giật mình, cô lại sinh ra tình cảm khác thường với anh ta, giống như đối với Hân Nhi vậy.
Cô không bài xích người đàn ông này, không phải chỉ vì anh ta là cha ruột của Hân Nhi, cũng không phải vì anh ta có sức quyến rũ mê người. . . . . . nếu có anh ta ở bên, cảm giác có thật sự hạnh phúc và vui vẻ không?
Trái tim Hắc Tương Lăng lập tức sáng lên, có một lựa chọn kinh người——
"Hân Nhi, mẹ cho con một người ba có được hay không?" Nhìn cặp mắt đen kia, cô cầm bàn tay nhỏ bé của con gái lên, ôm con gái vào trong ngực, hơi kích động.
"Ba?" Ánh mắt Hắc Mộc Hân lộ ra một tia nghi hoặc.
"Ừ, ba có thể chơi xếp gỗ cùng Hân Nhi, còn xây cả phòng nữa." Cô buông Hắc Mộc Hân ra, cúi đầu nhìn cặp mắt tròn tràn đầy nghi hoặc của con gái, trong lòng Hắc Tương Lăng áy náy thật sâu.
"Được nha! Con muốn ba! Mẹ, mau cho con một người ba." Vừa nhắc tới xếp gỗ xây nhà, nghi hoặc trong mắt Hắc Mộc Hân lập tức biến mất, khóe miệng nâng lên nụ cười mong đợi.
"Được, mẹ cho Hân Nhi một người ba, nhưng Hân Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời, trước khi mẹ tìm được ba thì không thể gây ồn ào đó." Nở nụ cười với con gái, ngoài kích động trong tim, còn có phần lo lắng thấp thỏm.
Lần đầu tiên, cô nhắc tới nhân vật như "Ba" ở trước mặt con gái, trước khi Lôi Thiệu Đình xuất hiện, cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng không ngờ Lôi Thiệu Đình xuất hiện, lại dây dưa, hơn nữa thản nhiên bày tỏ muốn theo đuổi cô khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Cô đồng ý cho Hắc Mộc Hân một người ba, cũng đồng ý để Lôi Thiệu Đình theo đuổi, để anh ta bước vào cuộc sống của cô!
Mặc dù cái lựa chọn này không biết là đúng hay sai, cũng không biết sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống tương lai, nhưng điều duy nhất mà cô xác định được bây giờ là muốn anh ta bước vào trong cuộc sống của cô và Hân Nhi.
Lôi Thiệu Đình mà biết cô đồng ý để anh theo đuổi, sẽ vui vẻ cười to chứ?
Nhớ tới nụ cười anh tuấn của Lôi Thiệu Đình, nhìn con ngươi trong vắt của con gái, tâm tình cô vừa phức tạp lại mong đợi.
Cô không biết tự quyết định đón nhận sự theo đuổi của Lôi Thiệu Đình có đúng hay không, nhưng ít ra cô có thể để con gái có cơ hội quen biết với Lôi Thiệu Đình, cứ như vậy áy náy của cô với con gái sẽ giảm bớt không?
Được rồi, nếu đã quyết định, thì cô nên suy nghĩ kĩ một chút, phải nên giải quyết người chồng tình một đêm kia như thế nào d.d.le0quy^don0 —— người đàn ông dám hung hăng hù dọa cô hai lần, Lôi Thiệu Đình.
************
Thật ra thời tiết không phải rất nóng, nhiệt độ chừng 27 độ.
Lôi Thiệu Đình có cơ thể to lớn, luôn luôn sợ nóng, đã cởi áo khoác tây trang, tháo cà vạt ra, nhét vào trong xe.
Từ trên xe thể thao xuống anh cởi hai nút áo sơ mi trên cùng ra, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay ngăm đen bền chắc.
Kẹp mấy hồ sơ ở dưới nách, tay trái anh cầm điện thoại di động màu đen kiểu mới nhất, đôi mày rậm chau lại, bước đi qua bãi đậu xe nóng bức, vào trong thang máy.
Không lâu sau, anh đến được phòng làm việc.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh không chờ đợi đã bước ra ngoài, một luồng khí mát mẻ xông vào mặt, khiến khí nóng cả người anh tiêu tán không ít.
"Hừ ~~ loại thời tiết quỷ này thật khó chịu!" Miệng lẩm bẩm, anh đã quen với nhiệt độ thấp ở Đài Loan rồi.
Tay trái cầm lấy điện thoại di động, nâng cổ áo sơ mi lên liên tục rung, làm cho khí lạnh có thể đi vào trong quần áo, khiến da thịt đang nóng của anh cũng lạnh đi một chút.
Thân thể cao lớn đi qua nơi nhân viên đang vùi đầu khổ cực làm việc, đi theo hành lang thẳng tắp, đi đến phòng làm việc riêng ở tận cùng bên trong.
Khi anh đưa tay muốn đẩy cánh cửa trước phòng làm việc của mình ra, phía sau đột nhiên phát ra tiếng nói ——
"Lôi Tổng, tối hôm nay muốn đi hộp đêm một chút hay không? Bận rộn một tuần lễ rồi, tối nay bọn đàn ông chúng ta cùng buông lỏng một chút thôi."
Anh nhăn lông mày quay đầu nhìn về phía đằng sau, nhìn tên Mạch Trạch Luân ở phòng bên cạnh đang nhô đầu ra."Tôi không rãnh, tối nay phải tăng ca."
"À? Không thể nào! Lôi Tổng, anh đã liên tục làm thêm giờ vào buổi tối thứ sáu ở đây bốn tuần lễ rồi, cũng từ chối an hem chúng ta bốn lần rồi đó, cái này quá không bình thường!" Mạch Trạch Luân oa oa khiển trách, hoàn toàn đối lập với hình tượng lịch sự của anh ta."Lôi tổng, anh đừng nói với chúng tôi là anh đã hoàn lương đó! Kẻ phong lưu Lôi tổng nếu thật sự hoàn lương sẽ làm bao nhiêu phụ nữ phóng đãng tan nát cõi lòng đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.