Chương 10
Hạ Kiều Ân
02/06/2014
Edit: LyA
Vì thời gian không còn nhiều nên Ngô Thanh Đức đã hành động rất nhanh.
Một ngày bình thường trôi qua như mọi ngày. Ban đêm, các nhân viên vệ sinh sau khi được kiểm tra xong mới bắt đầu tiến vào Vô Cực, không bao lâu sau tiếng dọn dẹp vang lên ở khắp nơi khiến cả tòa nhà lại có sức sống.
Nhưng có một người đã lợi dụng lúc mọi người bận rộn lặng lẽ tránh khỏi camera giám sát trong thang máy, đi thẳng lên tầng 9 rồi yên tĩnh ẩn núp bên ngoài phòng Nghiên cứu Phát triển.
Kẹt!
Một lát sau cửa phòng mở ra, Hoa Nội Kiều và Khuông Huyền Tư cùng ra khỏi văn phòng như mọi ngày. Hai người vừa đi tới chỗ thang máy vừa cười nói. Lúc cửa thang máy vừa mở, Hoa Nội Kiều chợt ảo não như vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Tiêu rồi, em quên bỏ chân giò hun khói vào tủ lạnh rồi.”
“Quên thì thôi, ngày mai rồi bỏ vào sau.”, Khuông Huyền Tư kéo cô vào thang máy, căn bản chẳng hề quan tâm tới món chân giò hun khói.
“Không được, bữa sáng ngày mai phải dùng tới món đó. Nếu để ở ngoài thì bọn Điềm Nhi sẽ bị tiêu chảy mất.”, cô giãy khỏi tay anh rồi chạy vội ra, “Em đi bỏ vào là được, anh lên ngủ trước đi.”
“Anh đi cùng em …”
“Anh Khuông à.”, cô nở nụ cười ngọt ngào với anh nhưng ánh mắt đầy ý cảnh cáo, “Anh làm việc cả ngày chắc chắn là mệt chết rồi, chút việc nhỏ này em tự làm được.”
“Em chắc không?”, Khuông Huyền Tư nắm chặt tay, gần như vận dụng toàn bộ sức lực mới ngăn được bản thân không lao ra khỏi thang máy theo cô.
“Chắc mà, có mấy miếng chân giò hun khói nhỏ thôi, một mình em làm được.”
“Vậy …”
“Cứ vậy đi, xíu nữa em lên liền.”, cô phất phất tay không cho anh cơ hội nói hết câu, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi mới xoay người đi.
Nhưng mà có người không kiên nhẫn được, chưa kịp chờ cô đi tới cửa văn phòng đã bịt miệng cô lại mà trên cổ cô cũng bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào.
“Không được động đậy.”
Hoa Nội Kiều mở to mắt, len lén cười thầm.
Cuối cùng kịch hay cũng bắt đầu rồi.
“Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, con dao trên tay tao không có mắt đâu!”
“Ưm! Ưm!”, Hoa Nội Kiều vội vàng gật đầu, thân hình nhỏ nhắn lập tức run lên.
Thấy cô hoảng sợ như thế, hắn đắc ý cười vài tiếng, cầm dao đi ra trước mặt cô.
“Người đẹp, còn nhớ tao không?”, hắn âm trầm cười.
Ngọn đèn trên hành lang không sáng lắm nhưng Hoa Nội Kiều vừa nhìn đã nhận ra gã đàn ông trước mặt mình chính là tên Ngô Thanh Đức quấy rối ở siêu thị.
Tuy chưa có bằng chứng cụ thể chứng minh hắn là kẻ trộm xâm nhập các công ty phần mềm khác, nhưng theo như chứng cứ anh rể cô thu thập được thì kẻ tình nghi là nam cao khoảng 1,7m, tinh thông máy tính hơn nữa quan trọng nhất là kẻ đó thuận tay trái.
Thấy Ngô Thanh Đức dùng tay trái cầm dao, hai mắt Hoa Nội Kiều sáng bừng lên cứ như đang nhìn từng xấp từng xấp tiền bay vào túi mình.
Cảm giác hưng phấn khiến thân thể cô càng run hơn. Trong ảo tưởng của cô, khuôn mặt tà ác trước mắt đã bị đóng khung cộng thêm dòng chữ “WANTED” vừa to vừa đậm.
“Ưm! Ưm!”, cô liên tục gật đầu, vui vẻ tưởng tượng đủ mọi cảnh tượng.
“Tốt lắm! Tao cũng rất nhớ mày đấy. Nhờ phúc của mày và Khuông Huyền Tư mà tao phải nằm viện ba ngày ba đêm vết thương mới đỡ. Mày nói xem tao nên tính toán thế nào với mày đây?
“Ưm! Ưm! Ưm!”, cô giả vờ hoảng sợ nhưng trong lòng lại đang tiếc hận.
Hóa ra một trái sầu riêng làm hắn nằm viện có ba ngày, biết vậy lúc đó cô đã đưa cho Khuông Huyền Tư hẳn hai trái luôn rồi.
“Sợ à? Đừng ko, tao không giết mày đâu.”, Ngô Thanh Đức âm hiểm cười, giựt lấy thẻ ra vào cô đang đeo rồi thô lỗ kéo cô tới trước cửa văn phòng.
Hắn vừa quẹt thẻ, cửa phòng đã mở ra.
Dưới sự áp chế của hắn, cô cũng phải đi vào văn phòng.
Lấy đèn pin trong túi áo ra, lợi dụng ánh sáng của đèn pin và ánh trăng chiếu vào hắn nhanh chóng kiểm tra mọi ngõ ngách trong văn phòng rộng lớn.
Năm đó, Vô Cực chỉ là một công ty khai thác phần mềm nhỏ bé, chẳng những không có tiếng tăm mà văn phòng làm việc cũng phải đi thuê. Không ngờ mới có tám năm ngắn ngủi, Khuông Huyền Tư đã mở rộng quy mô của Vô Cực đến thế này.
Tòa nhà to lớn tốn 200 triệu Đài tệ này luôn sáng lấp lánh bất kể ngày đêm, là phong cảnh nổi tiếng quốc tế cùng với lợi nhuận hơn 100 triệu Đài tệ mỗi năm chính là điều kiện thuận lợi để Khuông Huyền Tư đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Bao nhiêu người ca tụng công đức của anh, ca ngợi tài hoa của anh nhưng Khuông Huyền Tư càng nổi tiếng thì oán hận trong lòng hắn càng nhiều hơn.
Tới bây giờ hắn vẫn không cho rằng mình không tài giỏi bằng Khuông Huyền Tư. Thứ duy nhất hắn thua chính là hắn lớn lên trong một gia đình khốn cùng nên không thể làm ông chủ, chỉ có thể khúm núm làm một nhân viên nhỏ bé. Chính vì sự không cam lòng này mà bốn năm trước, hắn mới bí quá hóa liều làm chuyện kia nào ngờ lần đó hắn lại thua, thua hoàn toàn.
Cũng vì Khuông Huyền Tư, từ này đời hắn có một vết nhơ không bao giờ rửa sạch, không bao giờ có thể sống đường hoàng dưới ánh mặt trời và mẹ hắn cũng đã mất.
Hắn chưa từng quên mối hận Khuông Huyền Tư hủy hoại đời mình, bây giờ hắn phải đòi lại cả chì lẫn chài!
“Anh muốn làm gì?”, miệng vừa được thả tự do Hoa Nội Kiều liền hoảng sợ kêu lên, ai ngờ Ngô Thanh Đức đang đắm chìm trong hồi ức lại trút giận lên cô.
Bốp!
Tiếng va chạm vang vọng trong văn phòng trống trải.
Không ngờ hắn đột nhiên động thủ, Hoa Nội Kiều nhất thời mất thăng bằng té xuống sàn, cổ cô lướt qua lưỡi dao sắc bén.
Cô rùng mình nhìn những chấm đỏ do máu nhỏ xuống váy trắng, sắc mắt trắng bệch.
“Con đàn bà thối, tao muốn làm gì mày quản được chắc? Tao cảnh cáo mày, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu chưa được tao cho phép mà dám mói một tiếng thôi tao cũng không khách sáo đâu!”, Ngô Thanh Đức dù không khống chế được cảm xúc nhưng vẫn biết rõ mục đích của mình.
Hắn nhanh chóng lấy ra một đôi bao tay và một cái dây thừng rồi bắt đầu trói hai tay, hai chân cô lại.
Động tác của hắn cực kỳ thô lỗ, không những để lại vết bầm trên người cô mà suýt chút nữa đã làm tay cô bị thương. Dù toàn thân chỗ nào cũng đau đớn nhưng cô vẫn trấn định như cũ, ngoài việc lâu lâu lại kêu lên vài tiếng thì hầu hết thời gian cô đều lén nhìn về góc tường tối om.
Ài! Cô ngàn tính vạn tính chỉ không tính đến chuyện EQ gã này thấp đến vậy, đã không thương hương tiếc ngọc thì thôi đi lại còn có khuynh hướng bạo lực nữa chứ. Nhưng mà như thế cũng tốt, nếu Khuông Huyền Tư thấy hắn làm cô bị thương thông qua camera giám sát nhất định sẽ phát điên.
Cũng may vừa rồi Ngô Thanh Đức không bật đèn, trời tối như vậy có lẽ Khuông Huyền Tư chỉ biết cô bị hắn tát chứ không biết cổ cô bị thương, bằng không với tính tình của anh thì đã sớm lao xuống đánh người rồi.
“Máy tính của Khuông Huyền Tư là ở cái bàn đằng kia?”, Ngô Thanh Đức kéo cô dậy rồi quăng cô lên một cái ghế tựa, sau đó kéo ghế đi theo hắn.
“Cái bàn đằng trước kia kìa.”, cô “có hỏi sẽ có đáp” không tùy tiện lên tiếng theo ý hắn.
“Đạp phá thiết hà vô mịch xử. Không tốn chút công sức nào đã bắt được mày đúng là may mắn, nếu không thù này của tao không biết tới lúc nào mới báo được.”, Ngô Thanh Đức cười hắc hắc đi tới trước máy tính.
Hắn nhanh nhẹn bật máy tính rồi để một cái hộp nhỏ lên trên CPU. Trong lúc chờ đợi, hắn lục lọi bàn làm việc của Khuông Huyền Tư, không bao lâu sau không ít tài liệu cơ mật cùng đĩa CD đều bị hắn nhét vào balo.
Vài giây sau máy tính hiện ra tường lửa, đầu tiên hắn xử lý mấy cái phần mềm bảo vệ rồi mới gõ vài câu lệnh. Một lát sau CPU bắt đầu khởi động, cái hộp nhỏ cũng không ngừng lóe sáng, trên màn hình có rất nhiều tư liệu bị sao chép.
“Hừ! Cứ nghĩ phần mềm bảo vệ mạnh lắm chứ, không ngờ cũng chỉ có thế này.”, nhìn những hình ảnh đại diện cho tiền tài của mình trên màn hình, Ngô Thanh Đức không khỏi cười nhạo.
Hắn đã sớm nói về máy tính, tới bây giờ hắn vẫn không bại dưới tay Khuông Huyền Tư, dù là mật mã thuộc loại khó nhất hắn đều phá giải được nhưng tên Vương Thượng kia lúc nào cũng khinh thường hắn, chẳng những muốn hắn phải cực kỳ cẩn thận mà còn nhiều lần cảnh cáo không được lưu lại chứng cứ.
Hừ! Người ngoài nghề chỉ biết nói suông, Khuông Huyền Tư thế nào hắn lại không biết sao? Tên khốn khiếp kia luôn tự cho mình là đúng, cứ tưởng tòa nhà này được bảo vệ chu toàn đến mức một giọt nước cũng không chảy ra ngoài nổi là có thể phòng ngừa bọn trộm cắp, kết quả thế nào?
Còn không phải bại lần nữa dưới tay hắn sao!
Hắn rất muốn nhìn xem lúc Khuông Huyền Tư biết tâm huyết của mình bị người khác cướp mất sẽ có biểu cảm gì.
Ngô Thanh Đức đắc ý cười, cẩn thận cất cái hộp chứa toàn bộ dữ liệu sao chép được vào trong túi.
Chương 10.2
“Người đẹp, tao thật sự rất cám ơn sự giúp đỡ của mày đấy.”, hắn cầm balo lên, miệng vẫn mỉm cười như trước nhưng động tác thưởng thức con dao nhỏ trong tay lại khiến Hoa Nội Kiều có dự cảm không tốt.
Theo như suy tính của Khuông Huyền Tư thì gã này sau khi lấy được đồ sẽ để mặc cô ở đây, nhanh chóng chạy thoát nhưng sao bây giờ hắn vẫn còn đứng đây nói chuyện huyên thuyên với cô? Chắc không có âm mưu gì khác chứ?
Không được, cô nhất định phải bình tĩnh mới có thể tùy cơ ứng biến.
“Anh muốn làm gì? Làm ơn đừng …”, cô giả vờ ra vẻ tội nghiệp.
“Yên tâm đi, tao không giết mày đâu, tao chỉ muốn lưu lại chút tin tức trên người mày thôi.”
“Lưu lại … tin tức?”. Ực! Hoa Nội Kiều nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ được nhìn tới con dao trên tay hắn.
Làm ơn đi, bây giờ không phải là diễn biến giết người diệt khẩu mà, không cần phải có lời thoại biến thái như vậy chứ?
Nhưng mà ánh mắt tên Ngô Thanh Đức này thật sự rất không thích hợp nha.
“Lúc trước nếu Khuông Huyền Tư không đuổi tận giết tuyệt thì tao sẽ không chật vật đến vậy. Lúc nào tao cũng muốn báo thù nhưng tiếc là vẫn không tìm thấy cơ hội. Có điều không thể động đến hắn thì động đến đàn bà của hắn cũng tốt.”, Ngô Thanh Đức lạnh lùng cười, con dao trong tay hắn bỗng quẹt qua quẹt lại vài đường, “Nếu mặt mày bị rạch vài nhát, mày nghĩ hắn còn yêu mày không?”
“Cái đó …”, Hoa Nội Kiều cảm thấy da đầu mình đang run lên.
“Còn.”, tiếng nói kiên định bỗng nhiên vang lên.
Trong nháy mắt lông tơ trên người Ngô Thanh Đức dựng đứng hết cả lên, hắn chưa kịp quay đầu lại đã bị người ta nâng lên, sau đó cả người đụng mạnh vào mặt cứng.
Rắc!
Dường như hắn vừa nghe thấy tiếng xương cốt gãy của mình.
“Từ lúc nhìn thấy mày ở siêu thị tao nên làm thế này mới đúng!”, trong bóng tối có một đôi mắt thâm thúy không ngừng phát ra tia u ám.
Khuông Huyền Tư nắm chặt tay, vì tức giận mà cả người căng cứng. Hơi thở tàn ác không ngừng lan ra khiến anh như tử thần đến từ địa ngục.
“Anh Khuông!”, nhìn Khuông Huyền Tư xuất hiện đúng lúc mành chỉ treo chuông, Hoa Nội Kiều thở phào nhẹ nhõm.
“Hắn làm em bị thương ở đâu?”, Khuông Huyền Tư vội vàng cởi bỏ dây trói trên người Hoa Nội Kiều, không hề để ý đến tiếng rên rỉ của Ngô Thanh Đức đang nằm bệt ở góc tường.
“Á … không có, không có!”, cô nhanh chóng lắc đầu, không dám thừa nhận mình có bị thương.
Để anh không phát hiện ra chỗ nào bất thường, cô còn cố ý cúi ngập người ấn ấn vào mắt cá chân nhưng cho dù động tác của cô có tự nhiên đến mấy cũng không lừa được Khuông Huyền Tư.
“Này, đừng có nói dối, anh biết hắn có đánh em!”, đôi mắt lợi hại của anh nhanh chóng quét khắp người cô, vì có ánh trăng chiếu vào nên khuôn mặt sưng đỏ cùng cổ áo và vạt váy dính máu đã bị anh phát hiện, “Em chảy máu?”
Trừng mắt nhìn khuôn mặt sưng đỏ cùng vết thương trên cổ cô, Khuông Huyền Tư cực kỳ đau lòng.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà.”, tuy chỗ bị thương rất đau nhưng không muốn anh lo lắng nên cô đã nói dối.
“Đừng nói dối nữa, rõ ràng em chảy máu nhiều như vậy.”, Khuông Huyền Tư vừa liếc mắt đã biết cô đang nói dối.
Anh lập tức xé một miếng vải dài từ áo sơ mi của mình băng bó cho cô rồi ôm cô tới cái sofa cách đó không xa.
Nằm trong vòng tay anh, cô an tâm nhắm mắt lại. Mùi hương cùng cơ thể ấm áp của anh khiến cô dần dần bình tĩnh.
“A! Phải báo cảnh sát.”, cô đột nhiên mở mắt nhìn bóng người mơ hồ qua vai Khuông Huyền Tư mới nhớ ra bây giờ phải gọi cho anh rể.
“Không phải bây giờ.”
“Hả? Tại sao?”
“Vì anh phải tính sổ với hắn trước đã!”, thấy cổ áo dính đầy máu của cô ánh mắt anh càng thêm âm u.
“Không cần đánh người!” Nàng nhanh chóng bắt được của hắn góc áo, không cho hắn đi.
“Đừng đánh hắn!”, cô nhanh chóng túm lấy góc áo anh, không cho anh đi.
“Hắn làm em bị thương!”, anh cầm tay cô rồi xoay người đi tới chỗ Ngô Thanh Đức.
Lúc xoay người đi, anh không kiềm chế được nữa khiến khuôn mặt tuấn tú trở nên cực kỳ hung ác.
Ở góc tường, Ngô Thanh Đức vất vả lắm mới đứng lên được.
Hắn hoảng loạn ôm balo định chạy trốn nhưng vừa động đậy chân lại bị sự đau đớn giày vò.
Trời ơi, hắn bị gãy chân!
“Muốn chạy?”
Theo tiếng bước chân ngày càng to, khuôn mặt tuấn tú dữ tợn của Khuông Huyền Tư cũng dần dần hiện rõ trước mắt Ngô Thanh Đức, lúc trước đối với Hoa Nội Kiều hung hăng bao nhiêu thì bây hắn thê thảm bấy nhiêu.
“Mày … mày đừng có lại đây!”, cả người hắn run lên, tay càng nắm chặt balo hơn.
“Mày ngàn lần không nên, vạn lần không nên đụng tới cô ấy.”, tiếng nói lạnh như băng truyền tới từ đỉnh đầu Ngô Thanh Đức.
Nhìn thân hình cao lớn trước mặt mình, sắc mặt Ngô Thanh Đức chợt trắng bệch.
“Tao … tao không cố ý, là không cẩn thận …”. Đáng chết! Đáng chết! Tại sao lại biến thành thế này? Đúng ra giờ này Khuông Huyền Tư nên ở tầng trên chứ sao lại xuất hiện ở đây?
“Không cẩn thận?”, Khuông Huyền Tư nheo mắt, hung hăng giẫm lên mắt cá chân Ngô Thanh Đức.
Thoáng chốc, tiếng gào khóc như heo bị giết vang lên. Nghe thấy tiếng thét khủng bố đó, Hoa Nội Kiều vội vàng bịt tai lại.
“Khuông Huyền Tư?”, đau đớn đến cực hạn khiến Ngô Thanh Đức không còn sợ hãi nữa, hắn hét ầm lên, “Quả nhiên mày rất ác độc, nhưng tao cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt đâu! Nói cho mày biết tao không đến một mình đâu, để đề phòng tao đã dẫn theo mấy người nữa. Bây giờ đã qua thời gian giao hẹn của bọn tao, mấy người đó sẽ lên cứu tao liền đó!”
“Cho nên?”, anh tăng thêm lực ở chân, lạnh lùng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đầy mồ hôi lạnh của Ngô Thanh Đức.
“Cho nên tới lúc đó mày đừng có trốn. Bọn họ có súng đó, tao chắc chắn sẽ kêu bọn họ giết mày! Giết chết mày!”
Súng?
Giết?
Dù đã bịt chặt tai nhưng Hoa Nội Kiều vẫn nghe rõ mồn một hai chữ khủng bố kia.
Sự sợ hãi bỗng ập đến khiến cô không còn giữ được bình tĩnh, đúng lúc cô chuẩn bị đứng dậy chạy tới chỗ Khuông Huyền Tư kéo anh đi trốn thì cửa văn phòng bỗng mở ra.
Tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên vang lên cùng với ánh đèn sáng lóa, người tới cao hay thấp, béo hay gầy đều có đủ.
Hoa Nội Kiều chỉ cảm thấy tim mình sắp ngừng đập nhưng cô vẫn không dừng chân, ngược lại còn chạy nhanh hơn. Cô vọt tới trước người Khuông Huyền Tư, hai tay dang ra dùng chính thân thể mình bảo vệ anh.
“Ông chủ, Tiểu Kiều hai người không sao chứ?”
Hả?
Giọng nói này là …
Nhanh chóng ngẩng đầu lên, Hoa Nội Kiều nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì ngây ra.
“Không phải mọi người về nhà rồi à?”
“Hắc hắc, tất nhiên là nói dối rồi.”, Đinh Điềm Nhi giơ tay làm ký hiệu chiến thắng rồi giải thích, “Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy thì hành động này ngoài Ngô Thanh Đức còn có những kẻ khác nữa, nên ông chủ mới cố ý cho bọn tôi tan làm sớm để đi bắt người đó!”
“Gì cơ?”, Hoa Nội Kiều trợn tròn mắt rồi quay đầu lại trừng Khuông Huyền Tư.
Đáng ghét! Chuyện này anh không hề nói cho cô biết.
“Mọi người bắt được không?”, Khuông Huyền Tư quay ra hỏi, làm như không thấy cái nhìn chằm chằm của cô.
“Bắt được không ít.”, Thẩm Thái vui sướng cười. Cậu ta vừa nhấc chân đá một cái, mấy tên đồng phạm vốn đang nằm im liền lăn vài vòng ra trước mặt mọi người.
Nhìn bốn gã đàn ông mặt mũi bầm dập, nét mặt Khuông Huyền Tư vẫn không thay đổi, đôi giày da vẫn để trên mắt cá chân Ngô Thanh Đức.
“Người mày vừa nói chính là bọn họ?”
Anh quay đầu, lạnh lùng hỏi nhưng không có được câu trả lời vì …
Ngô Thanh Đức ngất xỉu rồi.
Chương 10.3
Kết cục.
Sau khi có lời khai của Ngô Thanh Đức và đồng bọn, anh em họ Vương đã bị cảnh sát áp giải đến Cục cảnh sát.
Tuy bọn họ cực lực phủ nhận nhưng Khuông Huyền Tư lại cung cấp thêm chứng cứ khiến bọn họ không thể chống chế được nữa.
Hành động bắt giữ tội phạm liên tiếp này khiến đêm khuya yên tĩnh ồn ào lên một chút.
Để lấy lời khai và để hai chị em lâu ngày không gặp nói chuyện phiếm, Khuông Huyền Tư tự mình lái xe chở Hoa Nội Kiều từ bệnh viện tới Cục cảnh sát.
Trời sáng dần, hai chị em họ vốn không ham ngủ lại có thói quen ngủ trễ dậy sớm nên lúc này cũng không thấy mệt mỏi chút nào, hai người vừa gặp đã nói chuyện không ngừng nghỉ, tinh thần cực kỳ tốt.
Hai người cùng chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống gần đây. Tình cảm giữa bọn họ rất tốt, không có chuyện gì là không nói được.
Rõ ràng vừa nãy ở trên xe, cô gái nhỏ này vì muốn biết tường tận mọi chuyện mà quấn lấy anh hỏi đông hỏi tây, giờ thì sao? Chỉ là gặp chị họ thôi mà đã quên anh luôn, đừng nói là hỏi một câu mà ngay cả nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn anh.
Khuông Huyền Tư bỗng nhiên thấy vô cùng buồn bực.
“Anh Khuông, rất cám ơn anh đã bận rộn như thế rồi còn bớt chút thời gian tới đây lấy lời khai.”
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên khiến Khuông Huyền Tư lập tức thu hồi ánh mắt.
Anh quay đầu nhìn Hình Thiên Kỷ đang ngồi ở đối diện, đôi mắt thâm thúy lóe sáng.
Đó là ánh mắt sâu sắc chỉ thuộc về thương nhân, những người đã trải qua vô số cuộc gặp mặt thế nên chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấu bản chất của một người.
Không cần nói nhiều, Hình Thiên Kỷ này quả nhiên rất xứng với danh hiệu cảnh sát tốt vì anh ta có đôi mắt kiên định, thành khẩn lại thâm thúy.
Khuông Huyền Tư mỉm cười, một người vốn không để ý tới lễ tiết xã giao như anh lại chủ động vươn tay ra.
“Đây là chuyện nên làm. Các anh cũng vất vả nhiều.”
“Không dám.”, Hình Thiên Kỷ cũng vươn tay ra, hai người đàn ông bắt tay nhau lại không nhịn được cười.
“Anh Khuông, có thể hỏi anh một chuyện được không?”, Hoa Cầm Nhiễm đột nhiên đứng giữa hai người.
“Chị, đừng như vậy nữa. Hai người họ phải lấy lời khai mà.”, Hoa Nội Kiều vội vàng chạy tới. Cô và Hình Thiên Kỷ cùng giơ tay ra, cẩn thận đỡ lấy Hoa Cầm Nhiễm.
“Không sao, cô cứ hỏi đi.”, Khuông Huyền Tư lại không cảm thấy khó chịu.
“Được.”, Hoa Cầm Nhiễm cười nói, “Kế hoạch là do anh bày ra thế sao Tiểu Kiều lại bị thương? Anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
“Chị, em đã nói không phải lỗi của anh ấy mà, là tự em khăng khăng làm mồi nhử hơn nữa ai mà biết được tên Ngô Thanh Đức kia lại đột nhiên nổi điên, em …”
“Vì lúc ấy tôi bị ngăn cản.”, Khuông Huyền Tư nhàn nhạt nói.
“Hả? Bị ngăn cản?”, Hoa Nội Kiều kinh ngạc mở to mắt, “Bị ai ngăn?”
“Đại Hùng và Tiểu Diệp.”, Khuông Huyền Tư bình tĩnh điểm danh hai người, “Bọn họ chắn trước cửa văn phòng không cho anh vào.”
“Anh thật sự vô dụng đến thế à?”, Hoa Cầm Nhiễm vẫn mỉm cười nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều nhìn ra ý muốn giết người trong mắt cô.
“Không, tôi đánh cho bọn họ bất tỉnh.”
“A, vậy thì anh phải vào trong nhanh nhanh một chút chứ!”
“Không được! “, Hoa Nội Kiều lại nói giúp Khuông Huyền Tư, “Nhất định phải để Ngô Thanh Đức trộm được đồ thì chúng ta mới có thể định tội hắn.”
“Nhưng sẽ có cách khác, nói tóm lại anh ta khiến em bị thương là không đúng!”, Hoa Cầm Nhiễm dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Khuông Huyền Tư.
Thấy Hoa Cầm Nhiễm tức giận như vậy, Khuông Huyền Tư không cãi lại mà chỉ cúi thấp đầu nhận lỗi.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi …”
“Không phải lỗi của anh.”, Hoa Nội Kiều ngắt lời anh. Nhìn Khuông Huyền Tư cao ngạo trời sinh lại cúi đầu trước người khác vì mình, cô cảm thấy rất khó chịu. “Em không sao, thật sự không sao mà.”, cô an ủi anh, giọng điệu kiên quyết mà dịu dàng.
Anh cũng nhìn lại cô, một cảm giác khó tả dần lan ra.
“Nhưng mà …”, Hoa Cầm Nhiễm vẫn muốn nói tiếp.
“Tiểu Nhiễm, anh chưa nói với em lần này bắt được Ngô Thanh Đức sẽ có tiền thưởng phải không?”, Hình Thiên Kỷ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng chuyển đề tài.
“Thật không đó?”, lúc nghe được hai chữ “tiền thưởng” ánh mắt Hoa Cầm Nhiễm liền thay đổi.
Hoa Nội Kiều cảm kích nhìn Hình Thiên Kỷ rồi phụ họa, “Thật đó, gần một trăm vạn luôn đó chị.”
Vì Ngô Thanh Đức đã nhận tội nên những án trộm cắp trước đó cũng thuận lợi tuyên bố đã phá án và bắt giam kẻ trộm. Còn cô có công giúp đỡ bắt tội phạm nên mới được nhận tiền thưởng.
“Một trăm vạn?”, Hoa Cầm Nhiễm vui sướng hét to, phất phất tay với hai người đàn ông, “Xin lỗi, hai người tiếp tục đi, lát nữa nói chuyện sau.”, Hoa Cầm Nhiễm ngồi lên ghế dựa rồi được Hoa Nội Kiều đẩy đi.
Không khí yên tĩnh trở lại nhưng Khuông Huyền Tư chẳng còn tâm tình đâu mà ghi lời khai.
Ánh mắt anh dừng trên người cô gái nhỏ trong sáng kia, trong đầu nhớ tới chuyện ở bệnh viện khi nãy.
Từ lúc bị thương cô chưa từng kêu đau, ngay cả khi bôi thuốc cũng vậy. Vì để anh không cảm thấy áy náy cô luôn an ủi anh, dù đau đến trắng bệch cả mặt, nước mắt ngập đầy hốc mắt nhưng cô vẫn không khóc.
Vì mất máu nên mặt cô hơi tái nhưng trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp đến mức anh cảm thấy khó thở, cảm thấy có nhìn cô cả đời cũng không đủ.
“Lúc trước làm sao anh thuyết phục được vợ anh đồng ý kết hôn vậy?”, anh có cảm giác nếu mình đặt câu hỏi thì người bên cạnh chắc chắn sẽ cho anh đáp án.
“Tôi không thành công.”, Hình Thiên Kỷ bình thản trả lời.
“A?”, Khuông Huyền Tư hiếu kỳ nhếch mày.
Hình Thiên Kỷ dịu dàng nhìn Hoa Cầm Nhiễm dù đang mang thai vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.
“Tôi khiêng cô ấy đi đăng ký.”
Khuông Huyền tư không nhịn được mỉm cười.
“Biện pháp tốt.”
“Anh có thể thử.”, Hình Thiên Kỷ đề nghị.
“Tôi vẫn đang lo lắng.”
Chợt nhớ tới Hoa Nội Kiều vì tiền mà cố chấp dấn thân vào nguy hiểm anh liền hỏi, “Bình thường anh thuyết phục vợ anh không làm chuyện nguy hiểm như thế nào?”
Hình Thiên Kỷ thở dài, “Về vấn đề này, tôi chưa từng thành công lần nào.”
“A?”, Khuông Huyền Tư tò mò nhìn anh ta.
Hình Thiên Kỷ quay đầu nhìn vẻ mặt hứng thú của Khuông Huyền Tư không khỏi vỗ nhẹ vai anh như người từng trải đang dạy dỗ đứa trẻ chưa hiểu đời.
“Cho nên tôi chỉ có thể chọc thủng bao cao su, trực tiếp tạo người thôi.”
Khuông Huyền Tư cười ha ha.
“Anh có thể thử, bảo đảm cực kỳ hiệu quả.”
“Tôi tin.”, anh mỉm cười, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rúc vào ngực anh thở dồn dập, nhớ tới thân hình run lên chỉ vì một cái hôn nhẹ nhàng của cô Khuông Huyền Tư thấy cả người chợt nóng rực.
Có lẽ sau khi về công ty là lúc phát huy công dụng của cái sườn xám kia rồi.
Trước tiên anh có thể dùng danh nghĩa “nàng thơ” để cô mặc cái sườn xám đó vào, tiếp theo lại lấy thân phận người yêu cởi nó ra rồi sau đó anh sẽ dùng đủ mọi biện pháp để cô biết rằng anh yêu cô nhiều thế nào.
Tuy hợp đồng giữa cô và Khuông Toàn Cơ sắp hết hạn nhưng tình yêu của anh là không có kỳ hạn.
Vĩnh viễn thuộc về cô.
“Tôi muốn hoàn thành nhanh nhất có thể.”, Khuông Huyền Tư nhanh chóng đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề.”
Vì thời gian không còn nhiều nên Ngô Thanh Đức đã hành động rất nhanh.
Một ngày bình thường trôi qua như mọi ngày. Ban đêm, các nhân viên vệ sinh sau khi được kiểm tra xong mới bắt đầu tiến vào Vô Cực, không bao lâu sau tiếng dọn dẹp vang lên ở khắp nơi khiến cả tòa nhà lại có sức sống.
Nhưng có một người đã lợi dụng lúc mọi người bận rộn lặng lẽ tránh khỏi camera giám sát trong thang máy, đi thẳng lên tầng 9 rồi yên tĩnh ẩn núp bên ngoài phòng Nghiên cứu Phát triển.
Kẹt!
Một lát sau cửa phòng mở ra, Hoa Nội Kiều và Khuông Huyền Tư cùng ra khỏi văn phòng như mọi ngày. Hai người vừa đi tới chỗ thang máy vừa cười nói. Lúc cửa thang máy vừa mở, Hoa Nội Kiều chợt ảo não như vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Tiêu rồi, em quên bỏ chân giò hun khói vào tủ lạnh rồi.”
“Quên thì thôi, ngày mai rồi bỏ vào sau.”, Khuông Huyền Tư kéo cô vào thang máy, căn bản chẳng hề quan tâm tới món chân giò hun khói.
“Không được, bữa sáng ngày mai phải dùng tới món đó. Nếu để ở ngoài thì bọn Điềm Nhi sẽ bị tiêu chảy mất.”, cô giãy khỏi tay anh rồi chạy vội ra, “Em đi bỏ vào là được, anh lên ngủ trước đi.”
“Anh đi cùng em …”
“Anh Khuông à.”, cô nở nụ cười ngọt ngào với anh nhưng ánh mắt đầy ý cảnh cáo, “Anh làm việc cả ngày chắc chắn là mệt chết rồi, chút việc nhỏ này em tự làm được.”
“Em chắc không?”, Khuông Huyền Tư nắm chặt tay, gần như vận dụng toàn bộ sức lực mới ngăn được bản thân không lao ra khỏi thang máy theo cô.
“Chắc mà, có mấy miếng chân giò hun khói nhỏ thôi, một mình em làm được.”
“Vậy …”
“Cứ vậy đi, xíu nữa em lên liền.”, cô phất phất tay không cho anh cơ hội nói hết câu, nhìn cửa thang máy đóng lại rồi mới xoay người đi.
Nhưng mà có người không kiên nhẫn được, chưa kịp chờ cô đi tới cửa văn phòng đã bịt miệng cô lại mà trên cổ cô cũng bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào.
“Không được động đậy.”
Hoa Nội Kiều mở to mắt, len lén cười thầm.
Cuối cùng kịch hay cũng bắt đầu rồi.
“Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, con dao trên tay tao không có mắt đâu!”
“Ưm! Ưm!”, Hoa Nội Kiều vội vàng gật đầu, thân hình nhỏ nhắn lập tức run lên.
Thấy cô hoảng sợ như thế, hắn đắc ý cười vài tiếng, cầm dao đi ra trước mặt cô.
“Người đẹp, còn nhớ tao không?”, hắn âm trầm cười.
Ngọn đèn trên hành lang không sáng lắm nhưng Hoa Nội Kiều vừa nhìn đã nhận ra gã đàn ông trước mặt mình chính là tên Ngô Thanh Đức quấy rối ở siêu thị.
Tuy chưa có bằng chứng cụ thể chứng minh hắn là kẻ trộm xâm nhập các công ty phần mềm khác, nhưng theo như chứng cứ anh rể cô thu thập được thì kẻ tình nghi là nam cao khoảng 1,7m, tinh thông máy tính hơn nữa quan trọng nhất là kẻ đó thuận tay trái.
Thấy Ngô Thanh Đức dùng tay trái cầm dao, hai mắt Hoa Nội Kiều sáng bừng lên cứ như đang nhìn từng xấp từng xấp tiền bay vào túi mình.
Cảm giác hưng phấn khiến thân thể cô càng run hơn. Trong ảo tưởng của cô, khuôn mặt tà ác trước mắt đã bị đóng khung cộng thêm dòng chữ “WANTED” vừa to vừa đậm.
“Ưm! Ưm!”, cô liên tục gật đầu, vui vẻ tưởng tượng đủ mọi cảnh tượng.
“Tốt lắm! Tao cũng rất nhớ mày đấy. Nhờ phúc của mày và Khuông Huyền Tư mà tao phải nằm viện ba ngày ba đêm vết thương mới đỡ. Mày nói xem tao nên tính toán thế nào với mày đây?
“Ưm! Ưm! Ưm!”, cô giả vờ hoảng sợ nhưng trong lòng lại đang tiếc hận.
Hóa ra một trái sầu riêng làm hắn nằm viện có ba ngày, biết vậy lúc đó cô đã đưa cho Khuông Huyền Tư hẳn hai trái luôn rồi.
“Sợ à? Đừng ko, tao không giết mày đâu.”, Ngô Thanh Đức âm hiểm cười, giựt lấy thẻ ra vào cô đang đeo rồi thô lỗ kéo cô tới trước cửa văn phòng.
Hắn vừa quẹt thẻ, cửa phòng đã mở ra.
Dưới sự áp chế của hắn, cô cũng phải đi vào văn phòng.
Lấy đèn pin trong túi áo ra, lợi dụng ánh sáng của đèn pin và ánh trăng chiếu vào hắn nhanh chóng kiểm tra mọi ngõ ngách trong văn phòng rộng lớn.
Năm đó, Vô Cực chỉ là một công ty khai thác phần mềm nhỏ bé, chẳng những không có tiếng tăm mà văn phòng làm việc cũng phải đi thuê. Không ngờ mới có tám năm ngắn ngủi, Khuông Huyền Tư đã mở rộng quy mô của Vô Cực đến thế này.
Tòa nhà to lớn tốn 200 triệu Đài tệ này luôn sáng lấp lánh bất kể ngày đêm, là phong cảnh nổi tiếng quốc tế cùng với lợi nhuận hơn 100 triệu Đài tệ mỗi năm chính là điều kiện thuận lợi để Khuông Huyền Tư đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Bao nhiêu người ca tụng công đức của anh, ca ngợi tài hoa của anh nhưng Khuông Huyền Tư càng nổi tiếng thì oán hận trong lòng hắn càng nhiều hơn.
Tới bây giờ hắn vẫn không cho rằng mình không tài giỏi bằng Khuông Huyền Tư. Thứ duy nhất hắn thua chính là hắn lớn lên trong một gia đình khốn cùng nên không thể làm ông chủ, chỉ có thể khúm núm làm một nhân viên nhỏ bé. Chính vì sự không cam lòng này mà bốn năm trước, hắn mới bí quá hóa liều làm chuyện kia nào ngờ lần đó hắn lại thua, thua hoàn toàn.
Cũng vì Khuông Huyền Tư, từ này đời hắn có một vết nhơ không bao giờ rửa sạch, không bao giờ có thể sống đường hoàng dưới ánh mặt trời và mẹ hắn cũng đã mất.
Hắn chưa từng quên mối hận Khuông Huyền Tư hủy hoại đời mình, bây giờ hắn phải đòi lại cả chì lẫn chài!
“Anh muốn làm gì?”, miệng vừa được thả tự do Hoa Nội Kiều liền hoảng sợ kêu lên, ai ngờ Ngô Thanh Đức đang đắm chìm trong hồi ức lại trút giận lên cô.
Bốp!
Tiếng va chạm vang vọng trong văn phòng trống trải.
Không ngờ hắn đột nhiên động thủ, Hoa Nội Kiều nhất thời mất thăng bằng té xuống sàn, cổ cô lướt qua lưỡi dao sắc bén.
Cô rùng mình nhìn những chấm đỏ do máu nhỏ xuống váy trắng, sắc mắt trắng bệch.
“Con đàn bà thối, tao muốn làm gì mày quản được chắc? Tao cảnh cáo mày, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu chưa được tao cho phép mà dám mói một tiếng thôi tao cũng không khách sáo đâu!”, Ngô Thanh Đức dù không khống chế được cảm xúc nhưng vẫn biết rõ mục đích của mình.
Hắn nhanh chóng lấy ra một đôi bao tay và một cái dây thừng rồi bắt đầu trói hai tay, hai chân cô lại.
Động tác của hắn cực kỳ thô lỗ, không những để lại vết bầm trên người cô mà suýt chút nữa đã làm tay cô bị thương. Dù toàn thân chỗ nào cũng đau đớn nhưng cô vẫn trấn định như cũ, ngoài việc lâu lâu lại kêu lên vài tiếng thì hầu hết thời gian cô đều lén nhìn về góc tường tối om.
Ài! Cô ngàn tính vạn tính chỉ không tính đến chuyện EQ gã này thấp đến vậy, đã không thương hương tiếc ngọc thì thôi đi lại còn có khuynh hướng bạo lực nữa chứ. Nhưng mà như thế cũng tốt, nếu Khuông Huyền Tư thấy hắn làm cô bị thương thông qua camera giám sát nhất định sẽ phát điên.
Cũng may vừa rồi Ngô Thanh Đức không bật đèn, trời tối như vậy có lẽ Khuông Huyền Tư chỉ biết cô bị hắn tát chứ không biết cổ cô bị thương, bằng không với tính tình của anh thì đã sớm lao xuống đánh người rồi.
“Máy tính của Khuông Huyền Tư là ở cái bàn đằng kia?”, Ngô Thanh Đức kéo cô dậy rồi quăng cô lên một cái ghế tựa, sau đó kéo ghế đi theo hắn.
“Cái bàn đằng trước kia kìa.”, cô “có hỏi sẽ có đáp” không tùy tiện lên tiếng theo ý hắn.
“Đạp phá thiết hà vô mịch xử. Không tốn chút công sức nào đã bắt được mày đúng là may mắn, nếu không thù này của tao không biết tới lúc nào mới báo được.”, Ngô Thanh Đức cười hắc hắc đi tới trước máy tính.
Hắn nhanh nhẹn bật máy tính rồi để một cái hộp nhỏ lên trên CPU. Trong lúc chờ đợi, hắn lục lọi bàn làm việc của Khuông Huyền Tư, không bao lâu sau không ít tài liệu cơ mật cùng đĩa CD đều bị hắn nhét vào balo.
Vài giây sau máy tính hiện ra tường lửa, đầu tiên hắn xử lý mấy cái phần mềm bảo vệ rồi mới gõ vài câu lệnh. Một lát sau CPU bắt đầu khởi động, cái hộp nhỏ cũng không ngừng lóe sáng, trên màn hình có rất nhiều tư liệu bị sao chép.
“Hừ! Cứ nghĩ phần mềm bảo vệ mạnh lắm chứ, không ngờ cũng chỉ có thế này.”, nhìn những hình ảnh đại diện cho tiền tài của mình trên màn hình, Ngô Thanh Đức không khỏi cười nhạo.
Hắn đã sớm nói về máy tính, tới bây giờ hắn vẫn không bại dưới tay Khuông Huyền Tư, dù là mật mã thuộc loại khó nhất hắn đều phá giải được nhưng tên Vương Thượng kia lúc nào cũng khinh thường hắn, chẳng những muốn hắn phải cực kỳ cẩn thận mà còn nhiều lần cảnh cáo không được lưu lại chứng cứ.
Hừ! Người ngoài nghề chỉ biết nói suông, Khuông Huyền Tư thế nào hắn lại không biết sao? Tên khốn khiếp kia luôn tự cho mình là đúng, cứ tưởng tòa nhà này được bảo vệ chu toàn đến mức một giọt nước cũng không chảy ra ngoài nổi là có thể phòng ngừa bọn trộm cắp, kết quả thế nào?
Còn không phải bại lần nữa dưới tay hắn sao!
Hắn rất muốn nhìn xem lúc Khuông Huyền Tư biết tâm huyết của mình bị người khác cướp mất sẽ có biểu cảm gì.
Ngô Thanh Đức đắc ý cười, cẩn thận cất cái hộp chứa toàn bộ dữ liệu sao chép được vào trong túi.
Chương 10.2
“Người đẹp, tao thật sự rất cám ơn sự giúp đỡ của mày đấy.”, hắn cầm balo lên, miệng vẫn mỉm cười như trước nhưng động tác thưởng thức con dao nhỏ trong tay lại khiến Hoa Nội Kiều có dự cảm không tốt.
Theo như suy tính của Khuông Huyền Tư thì gã này sau khi lấy được đồ sẽ để mặc cô ở đây, nhanh chóng chạy thoát nhưng sao bây giờ hắn vẫn còn đứng đây nói chuyện huyên thuyên với cô? Chắc không có âm mưu gì khác chứ?
Không được, cô nhất định phải bình tĩnh mới có thể tùy cơ ứng biến.
“Anh muốn làm gì? Làm ơn đừng …”, cô giả vờ ra vẻ tội nghiệp.
“Yên tâm đi, tao không giết mày đâu, tao chỉ muốn lưu lại chút tin tức trên người mày thôi.”
“Lưu lại … tin tức?”. Ực! Hoa Nội Kiều nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ được nhìn tới con dao trên tay hắn.
Làm ơn đi, bây giờ không phải là diễn biến giết người diệt khẩu mà, không cần phải có lời thoại biến thái như vậy chứ?
Nhưng mà ánh mắt tên Ngô Thanh Đức này thật sự rất không thích hợp nha.
“Lúc trước nếu Khuông Huyền Tư không đuổi tận giết tuyệt thì tao sẽ không chật vật đến vậy. Lúc nào tao cũng muốn báo thù nhưng tiếc là vẫn không tìm thấy cơ hội. Có điều không thể động đến hắn thì động đến đàn bà của hắn cũng tốt.”, Ngô Thanh Đức lạnh lùng cười, con dao trong tay hắn bỗng quẹt qua quẹt lại vài đường, “Nếu mặt mày bị rạch vài nhát, mày nghĩ hắn còn yêu mày không?”
“Cái đó …”, Hoa Nội Kiều cảm thấy da đầu mình đang run lên.
“Còn.”, tiếng nói kiên định bỗng nhiên vang lên.
Trong nháy mắt lông tơ trên người Ngô Thanh Đức dựng đứng hết cả lên, hắn chưa kịp quay đầu lại đã bị người ta nâng lên, sau đó cả người đụng mạnh vào mặt cứng.
Rắc!
Dường như hắn vừa nghe thấy tiếng xương cốt gãy của mình.
“Từ lúc nhìn thấy mày ở siêu thị tao nên làm thế này mới đúng!”, trong bóng tối có một đôi mắt thâm thúy không ngừng phát ra tia u ám.
Khuông Huyền Tư nắm chặt tay, vì tức giận mà cả người căng cứng. Hơi thở tàn ác không ngừng lan ra khiến anh như tử thần đến từ địa ngục.
“Anh Khuông!”, nhìn Khuông Huyền Tư xuất hiện đúng lúc mành chỉ treo chuông, Hoa Nội Kiều thở phào nhẹ nhõm.
“Hắn làm em bị thương ở đâu?”, Khuông Huyền Tư vội vàng cởi bỏ dây trói trên người Hoa Nội Kiều, không hề để ý đến tiếng rên rỉ của Ngô Thanh Đức đang nằm bệt ở góc tường.
“Á … không có, không có!”, cô nhanh chóng lắc đầu, không dám thừa nhận mình có bị thương.
Để anh không phát hiện ra chỗ nào bất thường, cô còn cố ý cúi ngập người ấn ấn vào mắt cá chân nhưng cho dù động tác của cô có tự nhiên đến mấy cũng không lừa được Khuông Huyền Tư.
“Này, đừng có nói dối, anh biết hắn có đánh em!”, đôi mắt lợi hại của anh nhanh chóng quét khắp người cô, vì có ánh trăng chiếu vào nên khuôn mặt sưng đỏ cùng cổ áo và vạt váy dính máu đã bị anh phát hiện, “Em chảy máu?”
Trừng mắt nhìn khuôn mặt sưng đỏ cùng vết thương trên cổ cô, Khuông Huyền Tư cực kỳ đau lòng.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà.”, tuy chỗ bị thương rất đau nhưng không muốn anh lo lắng nên cô đã nói dối.
“Đừng nói dối nữa, rõ ràng em chảy máu nhiều như vậy.”, Khuông Huyền Tư vừa liếc mắt đã biết cô đang nói dối.
Anh lập tức xé một miếng vải dài từ áo sơ mi của mình băng bó cho cô rồi ôm cô tới cái sofa cách đó không xa.
Nằm trong vòng tay anh, cô an tâm nhắm mắt lại. Mùi hương cùng cơ thể ấm áp của anh khiến cô dần dần bình tĩnh.
“A! Phải báo cảnh sát.”, cô đột nhiên mở mắt nhìn bóng người mơ hồ qua vai Khuông Huyền Tư mới nhớ ra bây giờ phải gọi cho anh rể.
“Không phải bây giờ.”
“Hả? Tại sao?”
“Vì anh phải tính sổ với hắn trước đã!”, thấy cổ áo dính đầy máu của cô ánh mắt anh càng thêm âm u.
“Không cần đánh người!” Nàng nhanh chóng bắt được của hắn góc áo, không cho hắn đi.
“Đừng đánh hắn!”, cô nhanh chóng túm lấy góc áo anh, không cho anh đi.
“Hắn làm em bị thương!”, anh cầm tay cô rồi xoay người đi tới chỗ Ngô Thanh Đức.
Lúc xoay người đi, anh không kiềm chế được nữa khiến khuôn mặt tuấn tú trở nên cực kỳ hung ác.
Ở góc tường, Ngô Thanh Đức vất vả lắm mới đứng lên được.
Hắn hoảng loạn ôm balo định chạy trốn nhưng vừa động đậy chân lại bị sự đau đớn giày vò.
Trời ơi, hắn bị gãy chân!
“Muốn chạy?”
Theo tiếng bước chân ngày càng to, khuôn mặt tuấn tú dữ tợn của Khuông Huyền Tư cũng dần dần hiện rõ trước mắt Ngô Thanh Đức, lúc trước đối với Hoa Nội Kiều hung hăng bao nhiêu thì bây hắn thê thảm bấy nhiêu.
“Mày … mày đừng có lại đây!”, cả người hắn run lên, tay càng nắm chặt balo hơn.
“Mày ngàn lần không nên, vạn lần không nên đụng tới cô ấy.”, tiếng nói lạnh như băng truyền tới từ đỉnh đầu Ngô Thanh Đức.
Nhìn thân hình cao lớn trước mặt mình, sắc mặt Ngô Thanh Đức chợt trắng bệch.
“Tao … tao không cố ý, là không cẩn thận …”. Đáng chết! Đáng chết! Tại sao lại biến thành thế này? Đúng ra giờ này Khuông Huyền Tư nên ở tầng trên chứ sao lại xuất hiện ở đây?
“Không cẩn thận?”, Khuông Huyền Tư nheo mắt, hung hăng giẫm lên mắt cá chân Ngô Thanh Đức.
Thoáng chốc, tiếng gào khóc như heo bị giết vang lên. Nghe thấy tiếng thét khủng bố đó, Hoa Nội Kiều vội vàng bịt tai lại.
“Khuông Huyền Tư?”, đau đớn đến cực hạn khiến Ngô Thanh Đức không còn sợ hãi nữa, hắn hét ầm lên, “Quả nhiên mày rất ác độc, nhưng tao cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt đâu! Nói cho mày biết tao không đến một mình đâu, để đề phòng tao đã dẫn theo mấy người nữa. Bây giờ đã qua thời gian giao hẹn của bọn tao, mấy người đó sẽ lên cứu tao liền đó!”
“Cho nên?”, anh tăng thêm lực ở chân, lạnh lùng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đầy mồ hôi lạnh của Ngô Thanh Đức.
“Cho nên tới lúc đó mày đừng có trốn. Bọn họ có súng đó, tao chắc chắn sẽ kêu bọn họ giết mày! Giết chết mày!”
Súng?
Giết?
Dù đã bịt chặt tai nhưng Hoa Nội Kiều vẫn nghe rõ mồn một hai chữ khủng bố kia.
Sự sợ hãi bỗng ập đến khiến cô không còn giữ được bình tĩnh, đúng lúc cô chuẩn bị đứng dậy chạy tới chỗ Khuông Huyền Tư kéo anh đi trốn thì cửa văn phòng bỗng mở ra.
Tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên vang lên cùng với ánh đèn sáng lóa, người tới cao hay thấp, béo hay gầy đều có đủ.
Hoa Nội Kiều chỉ cảm thấy tim mình sắp ngừng đập nhưng cô vẫn không dừng chân, ngược lại còn chạy nhanh hơn. Cô vọt tới trước người Khuông Huyền Tư, hai tay dang ra dùng chính thân thể mình bảo vệ anh.
“Ông chủ, Tiểu Kiều hai người không sao chứ?”
Hả?
Giọng nói này là …
Nhanh chóng ngẩng đầu lên, Hoa Nội Kiều nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì ngây ra.
“Không phải mọi người về nhà rồi à?”
“Hắc hắc, tất nhiên là nói dối rồi.”, Đinh Điềm Nhi giơ tay làm ký hiệu chiến thắng rồi giải thích, “Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy thì hành động này ngoài Ngô Thanh Đức còn có những kẻ khác nữa, nên ông chủ mới cố ý cho bọn tôi tan làm sớm để đi bắt người đó!”
“Gì cơ?”, Hoa Nội Kiều trợn tròn mắt rồi quay đầu lại trừng Khuông Huyền Tư.
Đáng ghét! Chuyện này anh không hề nói cho cô biết.
“Mọi người bắt được không?”, Khuông Huyền Tư quay ra hỏi, làm như không thấy cái nhìn chằm chằm của cô.
“Bắt được không ít.”, Thẩm Thái vui sướng cười. Cậu ta vừa nhấc chân đá một cái, mấy tên đồng phạm vốn đang nằm im liền lăn vài vòng ra trước mặt mọi người.
Nhìn bốn gã đàn ông mặt mũi bầm dập, nét mặt Khuông Huyền Tư vẫn không thay đổi, đôi giày da vẫn để trên mắt cá chân Ngô Thanh Đức.
“Người mày vừa nói chính là bọn họ?”
Anh quay đầu, lạnh lùng hỏi nhưng không có được câu trả lời vì …
Ngô Thanh Đức ngất xỉu rồi.
Chương 10.3
Kết cục.
Sau khi có lời khai của Ngô Thanh Đức và đồng bọn, anh em họ Vương đã bị cảnh sát áp giải đến Cục cảnh sát.
Tuy bọn họ cực lực phủ nhận nhưng Khuông Huyền Tư lại cung cấp thêm chứng cứ khiến bọn họ không thể chống chế được nữa.
Hành động bắt giữ tội phạm liên tiếp này khiến đêm khuya yên tĩnh ồn ào lên một chút.
Để lấy lời khai và để hai chị em lâu ngày không gặp nói chuyện phiếm, Khuông Huyền Tư tự mình lái xe chở Hoa Nội Kiều từ bệnh viện tới Cục cảnh sát.
Trời sáng dần, hai chị em họ vốn không ham ngủ lại có thói quen ngủ trễ dậy sớm nên lúc này cũng không thấy mệt mỏi chút nào, hai người vừa gặp đã nói chuyện không ngừng nghỉ, tinh thần cực kỳ tốt.
Hai người cùng chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống gần đây. Tình cảm giữa bọn họ rất tốt, không có chuyện gì là không nói được.
Rõ ràng vừa nãy ở trên xe, cô gái nhỏ này vì muốn biết tường tận mọi chuyện mà quấn lấy anh hỏi đông hỏi tây, giờ thì sao? Chỉ là gặp chị họ thôi mà đã quên anh luôn, đừng nói là hỏi một câu mà ngay cả nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn anh.
Khuông Huyền Tư bỗng nhiên thấy vô cùng buồn bực.
“Anh Khuông, rất cám ơn anh đã bận rộn như thế rồi còn bớt chút thời gian tới đây lấy lời khai.”
Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên khiến Khuông Huyền Tư lập tức thu hồi ánh mắt.
Anh quay đầu nhìn Hình Thiên Kỷ đang ngồi ở đối diện, đôi mắt thâm thúy lóe sáng.
Đó là ánh mắt sâu sắc chỉ thuộc về thương nhân, những người đã trải qua vô số cuộc gặp mặt thế nên chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấu bản chất của một người.
Không cần nói nhiều, Hình Thiên Kỷ này quả nhiên rất xứng với danh hiệu cảnh sát tốt vì anh ta có đôi mắt kiên định, thành khẩn lại thâm thúy.
Khuông Huyền Tư mỉm cười, một người vốn không để ý tới lễ tiết xã giao như anh lại chủ động vươn tay ra.
“Đây là chuyện nên làm. Các anh cũng vất vả nhiều.”
“Không dám.”, Hình Thiên Kỷ cũng vươn tay ra, hai người đàn ông bắt tay nhau lại không nhịn được cười.
“Anh Khuông, có thể hỏi anh một chuyện được không?”, Hoa Cầm Nhiễm đột nhiên đứng giữa hai người.
“Chị, đừng như vậy nữa. Hai người họ phải lấy lời khai mà.”, Hoa Nội Kiều vội vàng chạy tới. Cô và Hình Thiên Kỷ cùng giơ tay ra, cẩn thận đỡ lấy Hoa Cầm Nhiễm.
“Không sao, cô cứ hỏi đi.”, Khuông Huyền Tư lại không cảm thấy khó chịu.
“Được.”, Hoa Cầm Nhiễm cười nói, “Kế hoạch là do anh bày ra thế sao Tiểu Kiều lại bị thương? Anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
“Chị, em đã nói không phải lỗi của anh ấy mà, là tự em khăng khăng làm mồi nhử hơn nữa ai mà biết được tên Ngô Thanh Đức kia lại đột nhiên nổi điên, em …”
“Vì lúc ấy tôi bị ngăn cản.”, Khuông Huyền Tư nhàn nhạt nói.
“Hả? Bị ngăn cản?”, Hoa Nội Kiều kinh ngạc mở to mắt, “Bị ai ngăn?”
“Đại Hùng và Tiểu Diệp.”, Khuông Huyền Tư bình tĩnh điểm danh hai người, “Bọn họ chắn trước cửa văn phòng không cho anh vào.”
“Anh thật sự vô dụng đến thế à?”, Hoa Cầm Nhiễm vẫn mỉm cười nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều nhìn ra ý muốn giết người trong mắt cô.
“Không, tôi đánh cho bọn họ bất tỉnh.”
“A, vậy thì anh phải vào trong nhanh nhanh một chút chứ!”
“Không được! “, Hoa Nội Kiều lại nói giúp Khuông Huyền Tư, “Nhất định phải để Ngô Thanh Đức trộm được đồ thì chúng ta mới có thể định tội hắn.”
“Nhưng sẽ có cách khác, nói tóm lại anh ta khiến em bị thương là không đúng!”, Hoa Cầm Nhiễm dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Khuông Huyền Tư.
Thấy Hoa Cầm Nhiễm tức giận như vậy, Khuông Huyền Tư không cãi lại mà chỉ cúi thấp đầu nhận lỗi.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi …”
“Không phải lỗi của anh.”, Hoa Nội Kiều ngắt lời anh. Nhìn Khuông Huyền Tư cao ngạo trời sinh lại cúi đầu trước người khác vì mình, cô cảm thấy rất khó chịu. “Em không sao, thật sự không sao mà.”, cô an ủi anh, giọng điệu kiên quyết mà dịu dàng.
Anh cũng nhìn lại cô, một cảm giác khó tả dần lan ra.
“Nhưng mà …”, Hoa Cầm Nhiễm vẫn muốn nói tiếp.
“Tiểu Nhiễm, anh chưa nói với em lần này bắt được Ngô Thanh Đức sẽ có tiền thưởng phải không?”, Hình Thiên Kỷ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng chuyển đề tài.
“Thật không đó?”, lúc nghe được hai chữ “tiền thưởng” ánh mắt Hoa Cầm Nhiễm liền thay đổi.
Hoa Nội Kiều cảm kích nhìn Hình Thiên Kỷ rồi phụ họa, “Thật đó, gần một trăm vạn luôn đó chị.”
Vì Ngô Thanh Đức đã nhận tội nên những án trộm cắp trước đó cũng thuận lợi tuyên bố đã phá án và bắt giam kẻ trộm. Còn cô có công giúp đỡ bắt tội phạm nên mới được nhận tiền thưởng.
“Một trăm vạn?”, Hoa Cầm Nhiễm vui sướng hét to, phất phất tay với hai người đàn ông, “Xin lỗi, hai người tiếp tục đi, lát nữa nói chuyện sau.”, Hoa Cầm Nhiễm ngồi lên ghế dựa rồi được Hoa Nội Kiều đẩy đi.
Không khí yên tĩnh trở lại nhưng Khuông Huyền Tư chẳng còn tâm tình đâu mà ghi lời khai.
Ánh mắt anh dừng trên người cô gái nhỏ trong sáng kia, trong đầu nhớ tới chuyện ở bệnh viện khi nãy.
Từ lúc bị thương cô chưa từng kêu đau, ngay cả khi bôi thuốc cũng vậy. Vì để anh không cảm thấy áy náy cô luôn an ủi anh, dù đau đến trắng bệch cả mặt, nước mắt ngập đầy hốc mắt nhưng cô vẫn không khóc.
Vì mất máu nên mặt cô hơi tái nhưng trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp đến mức anh cảm thấy khó thở, cảm thấy có nhìn cô cả đời cũng không đủ.
“Lúc trước làm sao anh thuyết phục được vợ anh đồng ý kết hôn vậy?”, anh có cảm giác nếu mình đặt câu hỏi thì người bên cạnh chắc chắn sẽ cho anh đáp án.
“Tôi không thành công.”, Hình Thiên Kỷ bình thản trả lời.
“A?”, Khuông Huyền Tư hiếu kỳ nhếch mày.
Hình Thiên Kỷ dịu dàng nhìn Hoa Cầm Nhiễm dù đang mang thai vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.
“Tôi khiêng cô ấy đi đăng ký.”
Khuông Huyền tư không nhịn được mỉm cười.
“Biện pháp tốt.”
“Anh có thể thử.”, Hình Thiên Kỷ đề nghị.
“Tôi vẫn đang lo lắng.”
Chợt nhớ tới Hoa Nội Kiều vì tiền mà cố chấp dấn thân vào nguy hiểm anh liền hỏi, “Bình thường anh thuyết phục vợ anh không làm chuyện nguy hiểm như thế nào?”
Hình Thiên Kỷ thở dài, “Về vấn đề này, tôi chưa từng thành công lần nào.”
“A?”, Khuông Huyền Tư tò mò nhìn anh ta.
Hình Thiên Kỷ quay đầu nhìn vẻ mặt hứng thú của Khuông Huyền Tư không khỏi vỗ nhẹ vai anh như người từng trải đang dạy dỗ đứa trẻ chưa hiểu đời.
“Cho nên tôi chỉ có thể chọc thủng bao cao su, trực tiếp tạo người thôi.”
Khuông Huyền Tư cười ha ha.
“Anh có thể thử, bảo đảm cực kỳ hiệu quả.”
“Tôi tin.”, anh mỉm cười, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rúc vào ngực anh thở dồn dập, nhớ tới thân hình run lên chỉ vì một cái hôn nhẹ nhàng của cô Khuông Huyền Tư thấy cả người chợt nóng rực.
Có lẽ sau khi về công ty là lúc phát huy công dụng của cái sườn xám kia rồi.
Trước tiên anh có thể dùng danh nghĩa “nàng thơ” để cô mặc cái sườn xám đó vào, tiếp theo lại lấy thân phận người yêu cởi nó ra rồi sau đó anh sẽ dùng đủ mọi biện pháp để cô biết rằng anh yêu cô nhiều thế nào.
Tuy hợp đồng giữa cô và Khuông Toàn Cơ sắp hết hạn nhưng tình yêu của anh là không có kỳ hạn.
Vĩnh viễn thuộc về cô.
“Tôi muốn hoàn thành nhanh nhất có thể.”, Khuông Huyền Tư nhanh chóng đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.