Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo

Chương 56: Ảo tưởng của hạnh phúc

Mai Doanh Doanh

27/03/2014

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng lách qua ô cửa sổ, lưu luyến dừng trên khuôn mặt bầu bĩnh của người con gái đang ngủ say. Tối qua đến tận 2 giờ sáng anh mới chịu buông tha cô, nên sáng không còn sức gì cả.

Hyun Woo vẫn đang chăm chú ngắm nhìn cô, giá mà lúc nào anh cũng có thể ngắm cô ngủ thì hay biết mấy. Có lẽ với cô, anh rất đáng ghét, rất khinh thường. Nhưng mà anh thà chấp nhận sự ghê tởm của cô, đổi lại anh có cô, như vậy là quá đủ, anh không cần gì thêm ngoài cô.

Bàn tay cứ vô thức vuốt ve mái tóc cô, anh luôn nói lúc cô ngủ là đẹp nhất và đúng vậy.

-Ưm...-nhận thức có ai đó chạm vào mình, Je Jae khẽ cựa quậy

Hyun Woo vội thu tay mình về, xuống giường đi vào nhà tắm.

Khẽ động đậy mi mắt, từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra, cả người vẫn còn đau nhức nhói, nhất là hạ thân. Ngồi dậy, đã thấy Hyun Woo đứng ngay cửa sổ ngắm nhìn bầu trời bên ngoài

-Thức rồi?-giọng anh lạnh lùng vang lên, ánh mắt vẫn không nhìn lấy cô

-Ừm.-cô gật đầu đáp

-Thay đồ đi, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi.

-Ừm.

Câu trước ừ câu sau cũng ừ, làm anh có phần nào khó chịu, nói chuyện với anh khó chịu lắm sao? Khẽ quay đầu nhìn, cô đang ngồi nửa người trên giường, tay vẫn nắm chặt chiếc chăn bao bọc cơ thể mình, mái tóc rối ren, nhưng lại rất hấp dẫn.

Khuôn mặt cũng vô thức đỏ lên nhưng mà nhanh chóng lấy lại sự lãnh đạm, có điều nhanh như tốc độ ánh sáng, cô không thể nhìn thấy được.

-Mau đi, tôi xuống dưới đợi em.-anh lạnh băng nói sau đó sảy bước đi

Nhìn anh bước ra khỏi phòng mới nhè nhẹ đi xuống giường, vào nhà tắm, nhìn mình trước gương, trên người đều là dấu vết của anh do tối qua để lại. Khẽ thở dài, sau đ1o vặn nước, ngâm mình trong nước nóng. Nước mắt cũng lưng chừng nhưng không lâu đã khô cạn, tôi sẽ không khóc, không bao giờ.

Tắm rửa sạch sẽ xong liền đi xuống dưới nhà, đã thấy thức ăn dọn sẵn trên bàn. Đi lại ngồi vào bàn

-Ăn đi rồi đi học.-anh đặt dĩa đồ ăn trước mặt cô

-Là mì lạnh sao?-cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi

-Ừm.

-Mùa đông mà ăn mì lạnh, chắc chỉ có anh.-cô lẩm bẩm trong miệng

-Ăn đi, không có sao đâu, có gì tôi chịu trách nhiệm.

-Vậy mà anh cũng nghe.



Ăn thử 1 miếng, mùi vị rất ngon a, lại không có gì là lạnh cho lắm, rất đã là khác.

-Wow... không ngờ anh lại làm ngon vậy á.-cô xuýt xoa khen ngợi liên tục ăn

-Nếu vậy thì ăn nhiều 1 chút.-anh cười, 1 nụ cười thoáng qua rồi mất

-Xong.-cô ăn xong lau lau miệng mình

-Con gái ăn không có ý tứ gì cả.-anh chau mày, vươn tay lau khóe môi dính 1 ít tương cho cô

-Hả?-cô hơi kinh ngạc trước cử chỉ ân cần của anh, anh lau miệng cho cô sao?Khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ lên

Nhận thấy cử chỉ của mình, anh vội rụt tay lại, đánh lãng

-Ăn xong thì đi học.

-Ơ, còn bát dĩa.-cô ngây mặt hỏi

-Có người đến dọn.-anh chỉ đáp 1 câu rồi đứng dậy cầm chiếc áo khoác đi khỏi

-Ờm, đợi tôi.-cô hối hả đi theo.

Ít lâu sau thì tới trường, hôm nay tiết đầu là thể dục nhưng mà theo tình trạng này cho thấy, chắc sẽ trễ, tất cả tại Hyun Woo cả. Đi lại tủ đồ của mình, lấy bộ đồ thể dục ra vào phòng thay đồ nữ thay.

Sân vận động của trường rất lớn, vừa chạy tới thì mọi người đã tập hợp, lần này tiêu rồi.

-Thưa thầy.-Je Jae lí nhí đứng trước thầy Yul Nam cúi đầu nói

-Em đi trễ thì chạy 10 vòng, tôi đã nói rồi.

-Vâng.-cô ỉu xìu nói, 10 vòng, chắc lấy mạng cô luôn quá

Kệ, cứ chạy mất công ông thầy lại nói này nọ, bắt đầu chạy, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi đám người đang chơi bóng rổ. Là Hyun Woo. Tức giận tràn tới, cô thì chạy phạt 10 vòng, còn anh thì thoải mái vui vẻ chơi bóng rổ. Đáng ghét.

-Em kia, lo chạy mau, không thôi tôi cho chạy thêm 10 vòng bây giờ.-tiếng thầy Yul Nam rống lên

Cô lập tức chạy, tất cả đều do tên Hyun Woo, đúng là kẻ thù mà, aaaa....

Ánh mắt hơi dừng trên người con gái đang chạy trong sân, khẽ cười nhạt. Cô nhìn lén anh sao?Có phải không?Trong lòng cảm thấy là lạ, rất thích là khác.



-Nhìn gì mà chằm chằm vậy?-Yoo Bo lại vỗ vai anh

-Không gì cả.

-Nhìn Je Jae đúng không?-Yoo Bo nhìn anh với ánh mắt tràn đầy tò mò

-Nhiều chuyện.-anh trừng mắt cảnh cáo

-Vậy là đúng rồi.

-Im.

-Được được. Tớ im.-Yoo Bo giơ tay xin tha

Anh lườm Yoo Bo, tên này từ bao giờ mà lo chuyện của anh quá vậy. Y như con gái, lắm chuyện.

Je Jae chạy được 5 vòng đã bắt đầu mệt, đúng là muốn lấy mạng người a. Nghĩ sao sân vận động lớn vậy mà bắt chạy 10 vòng, đúng là đồ độc ác.

Dừng lại nghỉ 1 chút, thở hồng hộc, mệt muốn chết luôn. Trời thì đang rơi tuyết, bắt người ta chạy 10 vòng quả là ác.

Nhìn tuyết lại nhớ đến mùa đông 2 năm trước, lúc đó cô vẫn còn cùng anh Dong Hwa sánh bước bên nhau.

***

Tuyết vẫn đang rơi ngoài bầu trời đêm, cô vừa đứng nhìn bầu trời đầy sao vừa xòe tay ra hứng tuyết. Cô rất thích tuyết, mỗi lần có tuyết cô đều cùng anh Dong Hwa của cô nặn người tuyết.

-Khụ... khụ...-Je Jae ho khan vài tiếng, cô đang bệnh, anh Dong Hwa lại không cho cô ra đây ngắm tuyết, nên cô tranh thủ anh ngủ thì lén ra

-Em đang cảm, sao lại ra đây?-anh Dong Hwa xuất hiện phía sau, khoác cho cô chiếc áo ấm trên vai, giọng nói ấm áp có phần trách cứ

-A, chỉ tại em muốn xem tuyết thôi.-cô chu mỏ ra làm nũng

-Em đó, chỉ mới bớt sốt đã ra đây, lại bệnh nữa thì sao?-anh vòng tay ôm eo cô từ phía sau

-Anh cũng biết em rất thích tuyết mà, cho em ngắm 1 chút đi.

-Được được, chỉ 1 lát thôi, không được lâu đó.-anh đặt cằm lên vai cô

-Em hứa.

Cả hai đứng ngắm tuyết, tuy không khí rất lạnh nhưng mà sâu trong tim rất ấm áp, bởi vì có anh, có cô, cả 2 bên nhau, cảm giác hạnh phúc không gì sánh bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook