Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo
Chương 14: Là hiểu lầm
Mai Doanh Doanh
27/03/2014
-Mình lên xem con bé sao rồi đi.-ba tôi nói
-Ừ.-mẹ tôi gật đầu rồi bước lên lầu
-Hức…hức.-tiếng khóc cùng tiếng nấc cảu tôi vang vọng ra tới tận cửa
Mẹ tôi nhẹ mở cửa vào,thấy con gái mình đau khổ bà cũng sung sướng gì chứ,tim bà co thắt lại đáng lẽ lúc đầu bà không nên cho con mình quen Dong Hwa chỉ tại muốn công ty kinh doanh tốt nên mới đem con mình ra,nghĩ lại bà thật xấu xa mà
-Con nín đi.-mẹ tôi vỗ về
Như có điểm tựa tôi dựa vào lòng mẹ ngay,khóc òa lẹn như đứa con nít mới bị la rầy oan ức
-Mẹ xin lỗi con.-mẹ tôi xoa đầu tôi nói
-Mẹ không có lỗi đáng ra con không nên cố chấp cho rằng con và anh ấy có thể yêu nha,là con sai mẹ à.-tôi khóc nức nở nói
-Không sao cả,mọi chuyện sẽ qua thôi,con mẹ kiên cường lắm mà.
-Ừm con sẽ ổn,con là Park Je Jae là con của ba của mẹ mà.
Suốt bốn tiếng đồng hồ anh vẫn đứng dưới trời mưa đó nhìn lên phòng tôi,mặc dù nói tôi rất muốn anh đi ngay biến khỏi mắt tôi nhưng khi thấy anh đứng dưới mưa khuôn mặt ướt sũng cầu mong tôi mở cửa thì tim tôi lại quặng lại,là tôi đã quá mềm lòng sao?
-Tại sao anh lì thế?-tôi khẽ trách lấy tay cầm chiếc điện thoại lên
[…Alo em tha thứ cho anh rồi hả?...]-giọng anh Dong Hwa run lên nhưng cảm xúc là rất vui
-Anh về đi đứng đó vô ích thôi,tôi đã nói rõ lắm rồi.-tôi lạnh lùng nói
[…Je Jae anh xin em,anh thật sự sai rồi,anh làm gì em mới chịu tha cho anh đây…]
-Nếu anh muốn tôi tha cho anh thì hãy biến khỏi đây ngay.-tôi nói rồi cúp máy ngay
Vén nhẹ tấm rèm cửa ra,anh nhìn lên cửa sổ phòng tôi,tôi không thể định dạng được đâu là nước mưa đâu là nước mắt trên khuôn mặt anh,tại sao phải làm cả hai tổn tương anh mới chịu chứ.Mãi mấy tiếng sau tôi mới thấy bác tài xế cầm dù “lôi kéo” anh vào xe anh mới về nhà.Khẽ run lên vì sợ,từ nay cuộc sống tôi sẽ vắng anh thì sẽ thế nào liệu tôi có còn mạnh mẽ không?
“Sorry if the rain stops, I stop
He has broken my heart
If you love me please do not attempt to use
If you love me, do not bind them
I do not own him
I also have my own feelings
Perhaps the best way apart his game”
Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên từng đợt,quẹt đi vài giọt nước mắt lăn trên gò má,tôi thấy là số của Soo Jin,hơi chập chừng tôi mới bắt máy
-Alo.
[…Je Jae hả?Cậu với anh Dong Hwa sao rồi…]-Soo Jin hối hã nói
-Mình chia tay rồi.-tôi đáp
[…Cái gì?Sao cậu làm vậy,anh ấy có làm gì sai đâu…]-Soo Jin trách tôi
-Cậu không biết đâu.
[…Sao lại không biết chứ?Mình đã điều tra giúp cậu rồi cái cô gái đó là Goo Min yêu thầm anh Dong Hwa bốn năm,ngày hôm đó nhân cơ hội anh Dong Hwa đang ngủ nên cô ta lén hôn ai ngờ anh ấy tỉnh rồi cậu vô tình thấy,cậu đã hiểu nhầm rồi…]-Soo Jin vội nói
_Bốp
Tôi làm rơi chiếc điện thoại trên tay,đó là thật sao?Tôi đã hiểu nhầm anh ấy sao,không thể thế được
[…Alo,Je Jae cậu còn đó không?...]
Tôi nhặt chiếc điện thoại lên lấy tay che miệng mong tiếng khóc không vang ra,là tôi sai rồi,đáng lẽ tôi phải tin anh ấy.
-Soo Jin ơi mình sai rồi,mình sai thật rồi.-tôi nghẹn ngào nói
[…Con ngốc mau tìm anh ấy giải thích đi…]
-Ừ mình biết rồi.-tôi nói rồi cúp máy chạy nhanh xuống nhà
-Con đi đâu đó?-mẹ tôi hỏi khi thấy tôi hối hả chạy
-Con tìm anh Dong Hwa mẹ à,con đã hiểu nhầm anh ấy.-tôi vội nói
-Nhưng trời đang mưa với lại lúc nãy mẹ thấy con hơi nóng đó.-mẹ tôi lo lắng nói
-Không sao,nếu con không đuổi theo anh ấy thì sẽ muộn mất.-tôi nói rồi phi nhanh ra
-Dong Hwa chờ em.-tôi vừa chạy dưới mưa vừa nói
Nhưng trớ trêu thay tôi chưa chạy tới nhà anh thì đã yếu sức,có lẽ đúng như mẹ nói tôi đang sốt nay dằm mưa chắc nặng hơn nhưng tôi không thể từ bỏ lúc này được,cố gắng chạy tôi dần ngã người xuống đường,đầu tôi đau buốt,hơi thở tôi yếu dần,tại sao tôi lại bệnh ngay lúc này chứ,tôi không muốn
-Je Jae con không sao chứ?-ba tôi đến bên tôi lo lắng nói
-Ba…ba,con…muốn gặp anh Dong Hwa.-tôi thở dốc nói
-Ba chở con đến bệnh viện.-ba bế tôi lên
-Không…con muốn gặp…anh Dong Hwa.-tôi ngoan cố rồi chìm dần vào giấc ngủ say
Ánh nắng chen vào khung cửa sổ làm tôi không khỏi nheo mắt,từ từ mở đôi mắt nặng trĩu,tôi thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa,mùi thuốc với dây nhợ trên người tôi tôi đoán đây hẳn là bệnh viện.Nhưng sao tôi lại ở đây? Còn anh Dong Hwa nữa,tôi đã xin lỗi anh ấy chưa?Đầu tôi đau buốt chẳng biết rõ gì?
Cánh cửa bật tung ra,mẹ và ba tôi bước vào,thấy tôi tỉnh họ vui mừng rạng rỡ lắm,tôi gặng hỏi dữ lắm họ mới nói cho tôi biết là tôi đã hôn mê ba ngày,anh Dong Hwa đã dọn đi đến trường Yonsei học,tôi đã khóc khóc rất nhiều,là tôi đã sai,đã sai khi không tin anh ấy,tôi đã sai thật rồi.Cũng từ đó tôi mới “tập” sống không có anh ấy,cười,nói,ăn nhiều hơn và “điên điên khùng khùng” cũng tăng nhưng có lẽ thế tốt hơn,và đó cũng là lí do tôi muốn vào trường Yonsei.
-Ừ.-mẹ tôi gật đầu rồi bước lên lầu
-Hức…hức.-tiếng khóc cùng tiếng nấc cảu tôi vang vọng ra tới tận cửa
Mẹ tôi nhẹ mở cửa vào,thấy con gái mình đau khổ bà cũng sung sướng gì chứ,tim bà co thắt lại đáng lẽ lúc đầu bà không nên cho con mình quen Dong Hwa chỉ tại muốn công ty kinh doanh tốt nên mới đem con mình ra,nghĩ lại bà thật xấu xa mà
-Con nín đi.-mẹ tôi vỗ về
Như có điểm tựa tôi dựa vào lòng mẹ ngay,khóc òa lẹn như đứa con nít mới bị la rầy oan ức
-Mẹ xin lỗi con.-mẹ tôi xoa đầu tôi nói
-Mẹ không có lỗi đáng ra con không nên cố chấp cho rằng con và anh ấy có thể yêu nha,là con sai mẹ à.-tôi khóc nức nở nói
-Không sao cả,mọi chuyện sẽ qua thôi,con mẹ kiên cường lắm mà.
-Ừm con sẽ ổn,con là Park Je Jae là con của ba của mẹ mà.
Suốt bốn tiếng đồng hồ anh vẫn đứng dưới trời mưa đó nhìn lên phòng tôi,mặc dù nói tôi rất muốn anh đi ngay biến khỏi mắt tôi nhưng khi thấy anh đứng dưới mưa khuôn mặt ướt sũng cầu mong tôi mở cửa thì tim tôi lại quặng lại,là tôi đã quá mềm lòng sao?
-Tại sao anh lì thế?-tôi khẽ trách lấy tay cầm chiếc điện thoại lên
[…Alo em tha thứ cho anh rồi hả?...]-giọng anh Dong Hwa run lên nhưng cảm xúc là rất vui
-Anh về đi đứng đó vô ích thôi,tôi đã nói rõ lắm rồi.-tôi lạnh lùng nói
[…Je Jae anh xin em,anh thật sự sai rồi,anh làm gì em mới chịu tha cho anh đây…]
-Nếu anh muốn tôi tha cho anh thì hãy biến khỏi đây ngay.-tôi nói rồi cúp máy ngay
Vén nhẹ tấm rèm cửa ra,anh nhìn lên cửa sổ phòng tôi,tôi không thể định dạng được đâu là nước mưa đâu là nước mắt trên khuôn mặt anh,tại sao phải làm cả hai tổn tương anh mới chịu chứ.Mãi mấy tiếng sau tôi mới thấy bác tài xế cầm dù “lôi kéo” anh vào xe anh mới về nhà.Khẽ run lên vì sợ,từ nay cuộc sống tôi sẽ vắng anh thì sẽ thế nào liệu tôi có còn mạnh mẽ không?
“Sorry if the rain stops, I stop
He has broken my heart
If you love me please do not attempt to use
If you love me, do not bind them
I do not own him
I also have my own feelings
Perhaps the best way apart his game”
Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên từng đợt,quẹt đi vài giọt nước mắt lăn trên gò má,tôi thấy là số của Soo Jin,hơi chập chừng tôi mới bắt máy
-Alo.
[…Je Jae hả?Cậu với anh Dong Hwa sao rồi…]-Soo Jin hối hã nói
-Mình chia tay rồi.-tôi đáp
[…Cái gì?Sao cậu làm vậy,anh ấy có làm gì sai đâu…]-Soo Jin trách tôi
-Cậu không biết đâu.
[…Sao lại không biết chứ?Mình đã điều tra giúp cậu rồi cái cô gái đó là Goo Min yêu thầm anh Dong Hwa bốn năm,ngày hôm đó nhân cơ hội anh Dong Hwa đang ngủ nên cô ta lén hôn ai ngờ anh ấy tỉnh rồi cậu vô tình thấy,cậu đã hiểu nhầm rồi…]-Soo Jin vội nói
_Bốp
Tôi làm rơi chiếc điện thoại trên tay,đó là thật sao?Tôi đã hiểu nhầm anh ấy sao,không thể thế được
[…Alo,Je Jae cậu còn đó không?...]
Tôi nhặt chiếc điện thoại lên lấy tay che miệng mong tiếng khóc không vang ra,là tôi sai rồi,đáng lẽ tôi phải tin anh ấy.
-Soo Jin ơi mình sai rồi,mình sai thật rồi.-tôi nghẹn ngào nói
[…Con ngốc mau tìm anh ấy giải thích đi…]
-Ừ mình biết rồi.-tôi nói rồi cúp máy chạy nhanh xuống nhà
-Con đi đâu đó?-mẹ tôi hỏi khi thấy tôi hối hả chạy
-Con tìm anh Dong Hwa mẹ à,con đã hiểu nhầm anh ấy.-tôi vội nói
-Nhưng trời đang mưa với lại lúc nãy mẹ thấy con hơi nóng đó.-mẹ tôi lo lắng nói
-Không sao,nếu con không đuổi theo anh ấy thì sẽ muộn mất.-tôi nói rồi phi nhanh ra
-Dong Hwa chờ em.-tôi vừa chạy dưới mưa vừa nói
Nhưng trớ trêu thay tôi chưa chạy tới nhà anh thì đã yếu sức,có lẽ đúng như mẹ nói tôi đang sốt nay dằm mưa chắc nặng hơn nhưng tôi không thể từ bỏ lúc này được,cố gắng chạy tôi dần ngã người xuống đường,đầu tôi đau buốt,hơi thở tôi yếu dần,tại sao tôi lại bệnh ngay lúc này chứ,tôi không muốn
-Je Jae con không sao chứ?-ba tôi đến bên tôi lo lắng nói
-Ba…ba,con…muốn gặp anh Dong Hwa.-tôi thở dốc nói
-Ba chở con đến bệnh viện.-ba bế tôi lên
-Không…con muốn gặp…anh Dong Hwa.-tôi ngoan cố rồi chìm dần vào giấc ngủ say
Ánh nắng chen vào khung cửa sổ làm tôi không khỏi nheo mắt,từ từ mở đôi mắt nặng trĩu,tôi thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa,mùi thuốc với dây nhợ trên người tôi tôi đoán đây hẳn là bệnh viện.Nhưng sao tôi lại ở đây? Còn anh Dong Hwa nữa,tôi đã xin lỗi anh ấy chưa?Đầu tôi đau buốt chẳng biết rõ gì?
Cánh cửa bật tung ra,mẹ và ba tôi bước vào,thấy tôi tỉnh họ vui mừng rạng rỡ lắm,tôi gặng hỏi dữ lắm họ mới nói cho tôi biết là tôi đã hôn mê ba ngày,anh Dong Hwa đã dọn đi đến trường Yonsei học,tôi đã khóc khóc rất nhiều,là tôi đã sai,đã sai khi không tin anh ấy,tôi đã sai thật rồi.Cũng từ đó tôi mới “tập” sống không có anh ấy,cười,nói,ăn nhiều hơn và “điên điên khùng khùng” cũng tăng nhưng có lẽ thế tốt hơn,và đó cũng là lí do tôi muốn vào trường Yonsei.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.