Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo
Chương 63: Nhất định phải cứu sống cô ấy
Mai Doanh Doanh
05/04/2014
-A...-bác Min kinh hãi la lên khi trông thấy
-Mau kêu xe cấp cứu, nhanh lên...-anh hoảng sợ hét lên, nhanh chóng lại bế cô lên
-Park Je Jae, em không được phép xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ giết hết tất cả kể cả người thân của em.
Anh thì thầm bên tai cô, anh thừa nhận bây giờ anh rất sợ, sợ cô sẽ đi mất, sẽ rời xa anh. Nước mắt nóng hổi cũng lần lượt rơi xuống, rớt trên khuôn mặt của cô, đây là lần thứ nhất anh khóc (trừ lúc anh khóc lần mới sinh =]]z)
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, anh gấp gáp ẵm cô lên xe đi đến bệnh viện. Mấy vị giáo sư nhận được điện thoại đã sớm chuẩn bị, sắp xếp, đứng ở cửa nghênh đón. Anh ôm cô xuống xe, mấy vị bác sĩ liền đẩy giường bệnh đi tới, sau đó đặt cô lên giường, đeo bình dưỡng khí cho cô, nhanh chóng đi vào bệnh viện.
Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo viện trưởng nói:
-Nếu cô ấy có chuyện gì thì những người đi vào phòng giải phẩu cũng không sống nổi.
Viện trưởng khá lớn tuổi, trán toát mồ hôi, sau đó nói:
-Vâng, vâng, cậu Shin, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
-Không phải cố gắng hết sức mà là nhất định, hiểu chưa ?-anh rống lên.
Mồ hôi viện trưởng chảy ròng, sau đó sửa lời:
-Vâng, vâng, chúng tôi nhất định cứu vị tiểu thư này.
-Cút !!!
-A~ Vâng vâng vâng.
Anh nhìn cô bị đẩy vào phòng phẩu thuật, anh gần như bất lực tựa vào tường, vô lực nhắm mắt lại.
Nhìn thấy y tá từ trong phòng phẫu thuật hối hả chạy ra, anh nhanh chóng chạy tới khẩn trương hỏi
-Cô ấy sao rồi?
-Tình trạng của cô ấy rất nguy kịch, mất máu quá nhiều cần truyền máu, chỉ là máu của cô ấy là Rh âm tính, loại máu này rất hiếm, ngân hàng máu của chúng tôi không đủ, chỉ còn cách nhờ bệnh viện khác.
-Máu tôi là Rh âm tính, lấy của tôi đi.-anh nghe xong liền giật lấy tay áo y tá nói
-Vậy thì hay quá, anh mau đi xét nghiệm rồi truyền máu.-y tá rối rít nói rồi dẫn anh đến 1 phòng khác
Cũng may máu của anh là Rh âm tính hợp với máu cô, lấy 1 lượng máu lớn nên cũng hơi mệt, ngồi bên ngoài tiếp tục chờ. Lúc này, Yoo Bo và Soo Jin cũng chạy tới. Soo Jin sốt ruột nhìn vẻ mặt sa sút của Hyun Woo, nắm cánh tay anh, nói
-Je Jae, Je Jae đâu? Cậu ấy như thế nào ? Hả ?
Soo Jin kích động kéo kéo Hyun Woo, Yoo Bo ở một bên thấy thế liền kéo cô ra, nhíu mày lại. Trên đường đến đây đã quên dặn dò cô rồi.
Soo Jin khóc thút thít, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, sau đó đẩy tay Yoo Bo ra
_Bốp
Đi tới trước mặt Hyun Woo, Soo Jin tát anh 1 cái rõ đau nói
-Đều tại anh, từ khi Je Jae gặp anh, cuộc sống vốn bình yên của nó đều bị xáo trộn, mỗi lần gặp chuyện không hay cũng đều vì anh, vốn dĩ con bé ấy có thể vô tư, sống qua ngày như thường, đều tại anh, tại sao anh lại quấy rầy cuộc sống của nó, nếu không có khả năng bảo vệ nó, tại sao lại để nó gặp nguy hiểm. Hu hu.
Soo Jin khóc lớn, Yoo Bo ở một bên nhìn sắc mặt nghiêm trọng người anh em của mình, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nói:
-Yên tâm đi, không sao đâu.
Ánh mắt Hyun Woo qua quít, sau đó nhìn lên đèn đỏ của phòng phẩu thuật, đã hai giờ trôi qua, tại sao còn chưa ra. Yoo Bo nhìn Hyun Woo hỏi:
-Vào bao lâu rồi?
-Hai giờ.-thanh âm anh khàn khàn nói.
-Yên tâm đi, không có chuyện gì.
Yoo Bo chỉ có thể an ủi nói. Soo Jin đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chắp hai tay, khẩn trương nhìn.
Yoo Bo đứng bên cạnh Hyun Woo, chưa hề thấy ánh mắt cậu ta như vậy. Phụ nữ đúng thật là hồng nhan họa thủy, nghĩ đến đây, ánh mắt của Yoo Bo nhìn về phía bóng dáng lo lắng ở cửa, trong mắt đầy vẻ mê man.
-Mau kêu xe cấp cứu, nhanh lên...-anh hoảng sợ hét lên, nhanh chóng lại bế cô lên
-Park Je Jae, em không được phép xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ giết hết tất cả kể cả người thân của em.
Anh thì thầm bên tai cô, anh thừa nhận bây giờ anh rất sợ, sợ cô sẽ đi mất, sẽ rời xa anh. Nước mắt nóng hổi cũng lần lượt rơi xuống, rớt trên khuôn mặt của cô, đây là lần thứ nhất anh khóc (trừ lúc anh khóc lần mới sinh =]]z)
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, anh gấp gáp ẵm cô lên xe đi đến bệnh viện. Mấy vị giáo sư nhận được điện thoại đã sớm chuẩn bị, sắp xếp, đứng ở cửa nghênh đón. Anh ôm cô xuống xe, mấy vị bác sĩ liền đẩy giường bệnh đi tới, sau đó đặt cô lên giường, đeo bình dưỡng khí cho cô, nhanh chóng đi vào bệnh viện.
Anh đột nhiên nắm lấy cổ áo viện trưởng nói:
-Nếu cô ấy có chuyện gì thì những người đi vào phòng giải phẩu cũng không sống nổi.
Viện trưởng khá lớn tuổi, trán toát mồ hôi, sau đó nói:
-Vâng, vâng, cậu Shin, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
-Không phải cố gắng hết sức mà là nhất định, hiểu chưa ?-anh rống lên.
Mồ hôi viện trưởng chảy ròng, sau đó sửa lời:
-Vâng, vâng, chúng tôi nhất định cứu vị tiểu thư này.
-Cút !!!
-A~ Vâng vâng vâng.
Anh nhìn cô bị đẩy vào phòng phẩu thuật, anh gần như bất lực tựa vào tường, vô lực nhắm mắt lại.
Nhìn thấy y tá từ trong phòng phẫu thuật hối hả chạy ra, anh nhanh chóng chạy tới khẩn trương hỏi
-Cô ấy sao rồi?
-Tình trạng của cô ấy rất nguy kịch, mất máu quá nhiều cần truyền máu, chỉ là máu của cô ấy là Rh âm tính, loại máu này rất hiếm, ngân hàng máu của chúng tôi không đủ, chỉ còn cách nhờ bệnh viện khác.
-Máu tôi là Rh âm tính, lấy của tôi đi.-anh nghe xong liền giật lấy tay áo y tá nói
-Vậy thì hay quá, anh mau đi xét nghiệm rồi truyền máu.-y tá rối rít nói rồi dẫn anh đến 1 phòng khác
Cũng may máu của anh là Rh âm tính hợp với máu cô, lấy 1 lượng máu lớn nên cũng hơi mệt, ngồi bên ngoài tiếp tục chờ. Lúc này, Yoo Bo và Soo Jin cũng chạy tới. Soo Jin sốt ruột nhìn vẻ mặt sa sút của Hyun Woo, nắm cánh tay anh, nói
-Je Jae, Je Jae đâu? Cậu ấy như thế nào ? Hả ?
Soo Jin kích động kéo kéo Hyun Woo, Yoo Bo ở một bên thấy thế liền kéo cô ra, nhíu mày lại. Trên đường đến đây đã quên dặn dò cô rồi.
Soo Jin khóc thút thít, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, sau đó đẩy tay Yoo Bo ra
_Bốp
Đi tới trước mặt Hyun Woo, Soo Jin tát anh 1 cái rõ đau nói
-Đều tại anh, từ khi Je Jae gặp anh, cuộc sống vốn bình yên của nó đều bị xáo trộn, mỗi lần gặp chuyện không hay cũng đều vì anh, vốn dĩ con bé ấy có thể vô tư, sống qua ngày như thường, đều tại anh, tại sao anh lại quấy rầy cuộc sống của nó, nếu không có khả năng bảo vệ nó, tại sao lại để nó gặp nguy hiểm. Hu hu.
Soo Jin khóc lớn, Yoo Bo ở một bên nhìn sắc mặt nghiêm trọng người anh em của mình, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nói:
-Yên tâm đi, không sao đâu.
Ánh mắt Hyun Woo qua quít, sau đó nhìn lên đèn đỏ của phòng phẩu thuật, đã hai giờ trôi qua, tại sao còn chưa ra. Yoo Bo nhìn Hyun Woo hỏi:
-Vào bao lâu rồi?
-Hai giờ.-thanh âm anh khàn khàn nói.
-Yên tâm đi, không có chuyện gì.
Yoo Bo chỉ có thể an ủi nói. Soo Jin đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chắp hai tay, khẩn trương nhìn.
Yoo Bo đứng bên cạnh Hyun Woo, chưa hề thấy ánh mắt cậu ta như vậy. Phụ nữ đúng thật là hồng nhan họa thủy, nghĩ đến đây, ánh mắt của Yoo Bo nhìn về phía bóng dáng lo lắng ở cửa, trong mắt đầy vẻ mê man.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.