Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo
Chương 121: Trước mặt đám đông xin lỗi
Mai Doanh Doanh
12/07/2014
Je Jae cứ nghĩ Soo Jin bề ngoại cứng cỏi bên trong sẽ mềm, nhanh chóng tha thứ cho Yoo Bo, ai mà ngờ Yoo Bo suốt một tuần năn nỉ Soo Jin cũng không tha thứ.
Hết cách Je Jae và Hyun Woo đành phải can thiệp vào thôi.
Sáng hôm ấy Je Jae cùng Soo Jin đi dọc con đường, cô cố ý dẫn dắt nàng đi theo mình, đến một khu trung tâm thành phố, độ nhiên mọi người đi đường chạy đi hối hả, Soo Jin không khỏi tò mò nhìn theo, mọi người chạy tới xúm lại thành vòng tròn bu quanh ai đó, cô nhìn cũng không, Soo Jin vội hỏi người đi đường
-Xin lỗi chị, ở đó xảy ra chuyện gì vậy?
-À, ở đó có một người con trai đang quỳ, còn có treo một băng gôn "Soo Jin anh xin lỗi" nên mọi người mới lại xem thôi.-người đó nói sau đó cũng đi lại xem chuyện hay
-Soo Jin mà trên băng gôn chẳng lẽ là cậu?-Je Jae phụ họa thêm
-Đừng tưởng tớ không biết, chính cậu cố ý dẫn tớ đến đây.-Soo Jin liếc cô một cái
-Tớ đâu có, vu oan cho tớ hoài, lại xem đi.
Je Jae nhân cơ hội kéo Soo Jin lại xem. Qủa thật người con trai làm chuyện chỉ có trong phim là Yoo Bo. Yoo Bo quỳ ở trung tâm quãng trường, trên đầu là băng gôn treo chữ "Soo Jin anh xin lỗi" rồi còn bong bóng treo lum la, không những vậy còn có 999 đóa hồng, cảm động đến mức nếu ai nhìn thấy cũng tha thứ ngay.
Je Jae cũng thầm hâm mộ, Hyun Woo lại có thể nghĩ ra trò này giúp Yoo Bo sao lúc đó không tặng cô 999 đóa hồng chắc cô suy nghĩ lại, mà nói chi, một cành hồng anh còn không tặng cô, chỉ tặng cô hoa oải hương
(Tg: Chị ơi rõ ràng ảnh tặng chị 1 cánh đồng hoa oải hương cơ mà
Jae: Xí, không lãng mạn, không lãng mạn.
Tg: Vâng không lãng mạn, em cũng thấy không.... như vậy ><)
-Wow, hâm mộ cô gái tên Soo Jin quá đi.
-Tớ mà có bạn trai như vậy thì có chết tớ cũng tha thứ ngay.
-Thời này còn có con trai vừa đẹp lại quỳ xuống trước mặt mọi người xin lỗi bạn gái mình đúng là hiếm, không biết cô gái may mắn đó là ai nữa?
Đám đông (đa số là girl) ai ai xuýt xoa ngưỡng mộ nói, mộng tưởng.
Nếu bất kì ai là cô gái chứng kiến cảnh trước mặt chắc chắn sẽ đồng ý tha thứ cho Yoo Bo, chỉ là Soo Jin lại không có chút cảm xúc gì cả, cô nhìn qua mà ão não, kế này là Hyun Woo nghĩ ra, nếu không thành công, cô và anh cũng bó tay hết cách rồi.
-Soo Jin, anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, anh còn trẻ người non dạ (vâng anh rất trẻ người non dạ).-Yoo Bo nhìn Soo Jin, trong ánh mắt đều là chân thành
Nhanh chóng tất cả mọi người quay sang nhìn Soo Jin, ai cũng nhìn Soo Jin bằng ánh mắt bên trong đều là hâm mộ.
-Thì ra là cô gái đó. Ngưỡng mộ quá!!!
-Cô ấy đúng là may mắn!!!
-Lãng mạn quá đi, Soo Jin à, hay là cứ tha thứ cho Yoo Bo đi.-Je Jae phụ họa thêm
-Soo Jin, tha thứ cho anh đi!!! Anh sai rồi!!!-Yoo Bo lại chân thành nói thêm một câu
-Tha thứ đi!!! Tha thứ đi!!!
Je Jae hô to, còn vỗ tay kéo thôi những người xung quanh cũng làm theo, khiến cả quãng trường náo nhiệt lên.
Còn chưa đợi Soo Jin trả lời thì từ đâu xuất hiện một đám trẻ em, trên tay chúng là những chiếc bóng bay, chúng đi đến đưa cho Soo Jin, từng cái từng cái một.
-Còn biết bày trò này.-Soo Jin lẩm bẩm trong miệng, khóe môi vô thức nâng lên
-Cảm động như vậy, nếu mà cậu không tha thứ thì cậu là người máy rồi.-Je Jae nói thêm một câu
-Soo Jin nếu em không tha thứ cho anh, thì anh sẽ quỳ ở đây.-Yoo Bo lên tiếng
-Được rồi, coi như sợ anh đi.-Soo Jin nhịn không được phải đồng ý, trên môi không ngừng là nụ cười
-Hoan hô, hay quá rồi.-Je Jae cũng mừng thay cho cả hai
-Hay quá rồi!!!
Yoo Bo phấn khích chạy tới ôm Soo Jin vào lòng, Je Jae cũng không khỏi hâm mộ Soo Jin, quay sang nhìn Hyun Woo, khẽ thở dài, chắc anh là khúc gỗ quá.
-Sao lại thở dài?-Hyun Woo khoác tay lên vai cô
-Không có, chỉ là ngưỡng mộ Soo Jin thôi.-cô nói đồng thời liếc anh 1 cái
-Em ngưỡng mộ mắc gì liếc anh ghê vậy?
-Em không biết anh có thể nghĩ ra trò này, sao lúc em giận anh không thấy anh làm?-cô hờn dỗi nói
-Thì ra là vậy, em muốn anh cũng không làm.
-Rõ ràng ki bo, sợ tốn tiền mua hoa hồng rồi bong bóng còn gì.-cô bĩu môi nói nhỏ
-Anh không phải keo kiệt, mà là cho dù em muốn anh cũng không làm, bởi vì nếu có 1 mai anh làm, chứng tỏ em đã giận anh, anh không muốn chúng ta giận nhau. Hiểu chưa đồ ngốc?-anh âu yếm nhìn cô
-Hiểu rồi.
Cô cúi đầu, má cũng đỏ ửng lên, cô không ngờ anh lại nghĩ sâu xa như vậy.
-Tốt quá rồi, 2 cặp chúng ta cuối cùng cũng ổn hết rồi.-Yoo Bo đi đến cười tươi, cười y như môi sắp toét ra
-Mà hỏi anh cái, bộ Soo Jin không tha thứ là anh quỳ đó luôn sao?-Je Jae không khỏi tò mò
-Đúng vậy.-Yoo Bo gật đầu
-Soo Jin à, ngưỡng mộ quá.-Je Jae hâm mộ
-Je Jae, em cũng được hâm mộ đó.-Yoo Bo nói một câu làm cô không khỏi hỏi thêm
-Tại sao?
-Bởi vì nếu Soo Jin không tha thứ anh sẽ quỳ đó, chỉ là quỳ 1 mình buồn lắm nên anh cũng sẽ kêu Hyun Woo quỳ theo. Cho nên em không cần hâm mộ.-Yoo Bo thao thao bất tuyệt nói
Cô thật muốn ngất mà. Đúng là Yoo Bo, vậy mà cũng nói được.
-Ai nói sẽ quỳ với cậu.-Hyun Woo liếc Yoo Bo 1 cái
-Thì ra anh lại không có thành ý a.-Soo Jin đánh nhẹ Yoo Bo một cái
-Không có, chỉ là quỳ một mình thật sự rất buồn.-Yoo Bo trắng trợn nói thêm 1 câu
-Chết đi.
Ngay lập tức bị ba người kia đánh túi bụi (vừa anh nha haha :v)
Hết cách Je Jae và Hyun Woo đành phải can thiệp vào thôi.
Sáng hôm ấy Je Jae cùng Soo Jin đi dọc con đường, cô cố ý dẫn dắt nàng đi theo mình, đến một khu trung tâm thành phố, độ nhiên mọi người đi đường chạy đi hối hả, Soo Jin không khỏi tò mò nhìn theo, mọi người chạy tới xúm lại thành vòng tròn bu quanh ai đó, cô nhìn cũng không, Soo Jin vội hỏi người đi đường
-Xin lỗi chị, ở đó xảy ra chuyện gì vậy?
-À, ở đó có một người con trai đang quỳ, còn có treo một băng gôn "Soo Jin anh xin lỗi" nên mọi người mới lại xem thôi.-người đó nói sau đó cũng đi lại xem chuyện hay
-Soo Jin mà trên băng gôn chẳng lẽ là cậu?-Je Jae phụ họa thêm
-Đừng tưởng tớ không biết, chính cậu cố ý dẫn tớ đến đây.-Soo Jin liếc cô một cái
-Tớ đâu có, vu oan cho tớ hoài, lại xem đi.
Je Jae nhân cơ hội kéo Soo Jin lại xem. Qủa thật người con trai làm chuyện chỉ có trong phim là Yoo Bo. Yoo Bo quỳ ở trung tâm quãng trường, trên đầu là băng gôn treo chữ "Soo Jin anh xin lỗi" rồi còn bong bóng treo lum la, không những vậy còn có 999 đóa hồng, cảm động đến mức nếu ai nhìn thấy cũng tha thứ ngay.
Je Jae cũng thầm hâm mộ, Hyun Woo lại có thể nghĩ ra trò này giúp Yoo Bo sao lúc đó không tặng cô 999 đóa hồng chắc cô suy nghĩ lại, mà nói chi, một cành hồng anh còn không tặng cô, chỉ tặng cô hoa oải hương
(Tg: Chị ơi rõ ràng ảnh tặng chị 1 cánh đồng hoa oải hương cơ mà
Jae: Xí, không lãng mạn, không lãng mạn.
Tg: Vâng không lãng mạn, em cũng thấy không.... như vậy ><)
-Wow, hâm mộ cô gái tên Soo Jin quá đi.
-Tớ mà có bạn trai như vậy thì có chết tớ cũng tha thứ ngay.
-Thời này còn có con trai vừa đẹp lại quỳ xuống trước mặt mọi người xin lỗi bạn gái mình đúng là hiếm, không biết cô gái may mắn đó là ai nữa?
Đám đông (đa số là girl) ai ai xuýt xoa ngưỡng mộ nói, mộng tưởng.
Nếu bất kì ai là cô gái chứng kiến cảnh trước mặt chắc chắn sẽ đồng ý tha thứ cho Yoo Bo, chỉ là Soo Jin lại không có chút cảm xúc gì cả, cô nhìn qua mà ão não, kế này là Hyun Woo nghĩ ra, nếu không thành công, cô và anh cũng bó tay hết cách rồi.
-Soo Jin, anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, anh còn trẻ người non dạ (vâng anh rất trẻ người non dạ).-Yoo Bo nhìn Soo Jin, trong ánh mắt đều là chân thành
Nhanh chóng tất cả mọi người quay sang nhìn Soo Jin, ai cũng nhìn Soo Jin bằng ánh mắt bên trong đều là hâm mộ.
-Thì ra là cô gái đó. Ngưỡng mộ quá!!!
-Cô ấy đúng là may mắn!!!
-Lãng mạn quá đi, Soo Jin à, hay là cứ tha thứ cho Yoo Bo đi.-Je Jae phụ họa thêm
-Soo Jin, tha thứ cho anh đi!!! Anh sai rồi!!!-Yoo Bo lại chân thành nói thêm một câu
-Tha thứ đi!!! Tha thứ đi!!!
Je Jae hô to, còn vỗ tay kéo thôi những người xung quanh cũng làm theo, khiến cả quãng trường náo nhiệt lên.
Còn chưa đợi Soo Jin trả lời thì từ đâu xuất hiện một đám trẻ em, trên tay chúng là những chiếc bóng bay, chúng đi đến đưa cho Soo Jin, từng cái từng cái một.
-Còn biết bày trò này.-Soo Jin lẩm bẩm trong miệng, khóe môi vô thức nâng lên
-Cảm động như vậy, nếu mà cậu không tha thứ thì cậu là người máy rồi.-Je Jae nói thêm một câu
-Soo Jin nếu em không tha thứ cho anh, thì anh sẽ quỳ ở đây.-Yoo Bo lên tiếng
-Được rồi, coi như sợ anh đi.-Soo Jin nhịn không được phải đồng ý, trên môi không ngừng là nụ cười
-Hoan hô, hay quá rồi.-Je Jae cũng mừng thay cho cả hai
-Hay quá rồi!!!
Yoo Bo phấn khích chạy tới ôm Soo Jin vào lòng, Je Jae cũng không khỏi hâm mộ Soo Jin, quay sang nhìn Hyun Woo, khẽ thở dài, chắc anh là khúc gỗ quá.
-Sao lại thở dài?-Hyun Woo khoác tay lên vai cô
-Không có, chỉ là ngưỡng mộ Soo Jin thôi.-cô nói đồng thời liếc anh 1 cái
-Em ngưỡng mộ mắc gì liếc anh ghê vậy?
-Em không biết anh có thể nghĩ ra trò này, sao lúc em giận anh không thấy anh làm?-cô hờn dỗi nói
-Thì ra là vậy, em muốn anh cũng không làm.
-Rõ ràng ki bo, sợ tốn tiền mua hoa hồng rồi bong bóng còn gì.-cô bĩu môi nói nhỏ
-Anh không phải keo kiệt, mà là cho dù em muốn anh cũng không làm, bởi vì nếu có 1 mai anh làm, chứng tỏ em đã giận anh, anh không muốn chúng ta giận nhau. Hiểu chưa đồ ngốc?-anh âu yếm nhìn cô
-Hiểu rồi.
Cô cúi đầu, má cũng đỏ ửng lên, cô không ngờ anh lại nghĩ sâu xa như vậy.
-Tốt quá rồi, 2 cặp chúng ta cuối cùng cũng ổn hết rồi.-Yoo Bo đi đến cười tươi, cười y như môi sắp toét ra
-Mà hỏi anh cái, bộ Soo Jin không tha thứ là anh quỳ đó luôn sao?-Je Jae không khỏi tò mò
-Đúng vậy.-Yoo Bo gật đầu
-Soo Jin à, ngưỡng mộ quá.-Je Jae hâm mộ
-Je Jae, em cũng được hâm mộ đó.-Yoo Bo nói một câu làm cô không khỏi hỏi thêm
-Tại sao?
-Bởi vì nếu Soo Jin không tha thứ anh sẽ quỳ đó, chỉ là quỳ 1 mình buồn lắm nên anh cũng sẽ kêu Hyun Woo quỳ theo. Cho nên em không cần hâm mộ.-Yoo Bo thao thao bất tuyệt nói
Cô thật muốn ngất mà. Đúng là Yoo Bo, vậy mà cũng nói được.
-Ai nói sẽ quỳ với cậu.-Hyun Woo liếc Yoo Bo 1 cái
-Thì ra anh lại không có thành ý a.-Soo Jin đánh nhẹ Yoo Bo một cái
-Không có, chỉ là quỳ một mình thật sự rất buồn.-Yoo Bo trắng trợn nói thêm 1 câu
-Chết đi.
Ngay lập tức bị ba người kia đánh túi bụi (vừa anh nha haha :v)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.