Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo

Chương 82: Xin việc

Mai Doanh Doanh

02/05/2014

Park Je Jae đang cầm xấp hồ sơ trên tay, hôm nay cô quyết định sẽ đi tìm việc làm, hồi sáng đền giờ đã đi 3 công ty rồi, chỉ là cố vấn luật đều đã có, không có công ty nào trống cả.

-Thưa cô, công ty của chúng tôi đã cố vấn luật rồi, xin lỗi cô nhiều.

-Chúng tôi không cần tuyển thêm, xin lỗi cô.

-Không cần, công ty chúng tôi đã có cố vấn luật rồi.

Đi công ty nào cũng là không tuyển, đã có, không trống, trời ạ, cái Seoul to lớn thế này mà không có công ty nào thu nhận cô sao???

Đang lủi thủi đi ra khỏi 1 công mới bị "đuổi" thì phía sau lại vang lên tiếng của cô tiếp tân lúc nãy

-À, cô gì đó ơi, tôi biết 1 công ty đang cần cố vấn luật.

-Thật sao?Là công ty nào vậy chị?-cô sáng rỡ nói

-Là tập đoàn Dae Yeon, tập đoàn lớn nhất Seoul, với hồ sơ em đưa cho chị lúc nãy, em dư sức vào.-chị tiếp tân nói

Không phải chứ. Cô la thầm, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, cô đã cố không dính dáng gì tới tập đàon Dae Yeon rồi, mà còn kêu cô đi xin việc ở đó.

-Cảm ơn chị rất nhiều.-cô lịch sự đáp

-Không có gì.-chị tiếp tân nói sau đó quay lại công ty của mình

-Haizz, chẳng lẽ không còn công ty nào khác sao trời?-cô khóc than trong bụng, biết thế ở bên Đài Bắc cho rồi, hixhix

Đi thêm vài công ty nữa cũng không công ty nào chịu thu nhận cô, trời ạ, cái Seoul to lớn này mà chỉ còn tập đoàn Dae Yeon thôi sao?Làm sao có việc làm giờ?

Bây giờ cũng đã gần trưa, mà chưa có công ty nào thu nhận cô.

Ah... có cách, kaka, đã vậy cô đành liều... (không biết chị ấy lại bày trò quỷ gì nữa đây ==" a men)

Đi vào 1 shop đồ gần đó (đi shopping sao ta???) mua 1 bộ đồ vest nữ, áo sơ mi trắng bên ngoài khoác áo vest màu đen, váy đen hơi ôm sát dài tới đầu gối (ra dáng luật sư hehe) đeo thêm chiếc kính làm cho mình chững chạc hơn, tóc thì búi cao (trời ơi sao tả giống bà già quá ta =]]z) mang thêm đôi dài cao gót đen luôn (tông xịt tông)

Nếu nhìn qua còn tưởng cô 30 tuổi (nói nói vậy cho hay chứ chừng 25 thôi kiki), nhìn không Park Je Jae 5 phút trước và 5 phút sau hoàn toàn khác >.<

Tập đoàn Dae Yeon thẳng tiến, year year.... (thì ra chiêu của cô là vậy haha)

Lộp cộp... lộp cộp

Tiếng giày cao gót vang lên, 1 "người phụ nữ" ngoài 20, nếu không phải cô ăn mặc như vậy, đảm bảo cô sẽ rất đẹp nha. Park Je Jae đi đến chỗ tiếp tân

-Xin lỗi, tôi giúp gì được cho cô?-tiếp tân hỏi

-Tôi nghe nói tập đoàn đang cần cố vấn luật, tôi đến đăng kí.-Park Je Jae có thay đổi tí xíu giọng mình nói

-Vâng, mời cô đi theo tôi.-tiếp tân đưa tay chỉ dẫn

Cô đi theo sau, đến trước 1 căn phòng, tiếp tân kêu cô vào trong ngồi đợi. Ngồi trong phòng đợi, cảm thấy khó chịu, dù cô làm luật sư nhưng mà đây là lần đầu cô mặc mấy bộ đồ vest này, lúc ra tòa cũng đâu cần phiền phức thế, haizz, chỉ tại vì cô khắc với tập đoàn Dae Yeon thôi.

Cánh cửa mở ra, bước vào là 1 người phụ nữ ngoài 35, có thể thấy, người này sẽ phỏng vấn cô

-Cô là người đến phỏng vấn làm cô vấn luật, Park Je Jae?-trưởng phòng Choi nghiêm nghị nói

-Đúng vậy ạ.-cô cúi đầu đáp

-Ngồi xuống đi.-trưởng phòng Choi nói, sau đó mình cũng ngồi đối diện cô

-Hồ sơ rất tốt, năm năm bên Đài Bắc đều được tôn làm luật sư thời đại, tôi cũng nghe danh của cô.-trưởng phòng Choi gật gật đầu

-Vâng.

-Được rồi, nhận.-trưởng phòng Choi đóng tập hồ sơ nói

-Dạ!?-cô ngạc nhiên, ủa ủa, sao nhận nhanh quá vậy?

-Tôi nói là nhận, cô nghe chưa rõ sao?-trưởng phòng Choi hơi khó chịu nói

-Rõ, rõ rồi. Cám ơn, à, trưởng phòng Choi.-cô nhìn cái "bảng tên" trước ngực của trưởng phòng Choi nói

-Được rồi, đi theo tôi, lên phòng chủ tịch.-trưởng phòng Choi nói

-Sao???-cô to mắt, lên... lên phòng chủ tịch? Làm cái quái gì???

-Lên phòng chủ tịch, mỗi nhân viên muốn vào tập đoàn đều phải gặp chủ tịch.

-Tôi có thể làm mà, hay là nếu tôi làm có gì sai thì đuổi luôn, khỏi lên phòng chủ tịch.

-1 là lên, 2 là khỏi.

-Được, được, lên ngay.-cô lầm bầm trong miệng, dù sao mình cũng hóa trang rồi, còn lo gì, nếu anh hay thì coi như cô chịu, còn không thì anh quá thua cô rồi.

---Phòng chủ tịch---

Mặc dù đã cố trấn an bản thân sẽ ổn, nhưng thật ra Park Je Jae cũng sợ đó thôi, nhưng lỡ leo lên lưng cọp rồi, phải chịu theo. Cố lên!!!

-Chủ tịch, đây là vị cố vấn luật mới của tập đoàn chúng ta.-trưởng phòng Choi mở cửa phòng ra nói

-Ừ, bà ra ngoài đi.-Hyun Woo vẫn đang cúi đầu vào sấp hồ sơ lạnh nhạt mở miệng

-Vâng.-trưởng phòng Choi nói sau đó rời khỏi phòng

Căn phòng chỉ còn lại 2 người.

Thật ra ngay khi cô bước vào cửa tập đoàn, anh đã biết đó là cô, lúc đầu tưởng là ai nhưng sau tò mò nên xem máy camera phóng to, nhìn kĩ thì ra là cô, tưởng qua mặt anh dễ vậy sao? Nhưng mà, nói gì thì nói, anh nợ cô quá nhiều, dù không nhớ nhưng trái tim anh đã mách bảo như vậy.

Cô thấp thỏm lo âu, không biết tên này có nhận ra không?Dù sao đây cũng là tập đoàn của anh, mình lại không ấy ưa anh, lỡ anh nhân cơ hội chèn ép mình rồi sao?

-Đừng giả vờ nữa, em ăn mặc như vậy không hợp chút nào.-anh lên tiếng nhưng vẫn không ngước đầu lên

-Chủ tịch, anh nói gì vậy?-cô mồ hội đổ đầy, giọng nói sửa đến mức nghe rất chói tai

-Bỏ ngay giọng nói đó cho tôi, còn nữa em có 2 phương án, 1 là em vào trong phòng tôi thay ngay 1 bộ đồ khác, 2 là tự tôi thay cho cô.-anh ngẩng đầu, hai tay đan vào nhau để trên bàn

-Anh nói... nói gì vậy?-cô bắt đầu chột dạ, dựa vào lời anh nói, hình như anh biết hết rồi huhu TT^TT

-Sao?Muốn tôi giúp em?-anh cong miệng

-Không cần. Coi như anh hay, có thể nhận ra tôi, nhưng mà tôi đến đây để xin việc làm, anh đừng có lấy tư trả từ riêng.-cô cảnh cáo anh trước

-Em yên tâm, tôi không phải cấp trên như vậy, tư ra tư, riêng ra riêng. Mau vào trong thay bộ dáng khác cho tôi, tôi sắp phát ói rồi.

-Được.

Je Jae đi vào trong phòng nghỉ của anh, wow, đẹp thật đó, sang trọng, lộng lẫy lắm nha. Căn phòng này y như phòng ngủ của anh, rất rộng thoải mái, rất tiện nghi. Tiến lại tủ quần áo của anh, mở ra, lại sốc tập 2, đồ của anh chất đầy toàn là đồ hiệu nha, còn tủ bên cạnh thì là đồ nữ, cũng là đồ hiệu không nha, tên này có cần lãng phí vậy không?

Lấy đại 1 bộ váy màu hồng phấn màu nhạt, đi vào trong toilet thay.

-Tôi xong rồi.-chừng 10 phút sau cô thay đồ xong đi ra nói

Lúc Hyun Woo ngước đầu lên nhìn, chỉ là hơi đỏ mặt sau đó liền biến mất, cô mặc bộ váy màu hồng nhạt, cổ tròn có viền ren mỏng, tay kiểu cánh bướm xòe ra, ngang eo là sợi thắt lưng mày đen, phía dưới váy xòe rộng, bên ngoài còn phủ thêm lớp ren trắng mỏng. Tôn lên dáng vóc cùng làn da trắng nõn của cô.

-We, xấu lắm sao?Vậy tôi thay lại bồ đồ lúc nãy =="

-Em mà mặc bồ đồ lúc nãy thì đừng trách tôi.-sau 1 lúc anh mới bình tĩnh đáp

-Ờ, làm gì ghê vậy?-cô bĩu môi



-Đi thôi, tôi có hẹn gặp giám đốc công ty đối tác, em đi cùng đi.-anh đứng dậy cầm chiếc áo khoác

-Sao lại là tôi?Tôi mới đi làm có rành gì đâu.-cô vội nói

-Rim Hee đi công tác chưa về, tôi đang cần 1 trợ lí đi theo, em rất thích hợp.

Lí do gì vậy?Vậy mà cũng được sao?

-Đi thôi, tôi cũng đang muốn thử thực lực em đây.-anh để lại câu đó sau đó đi, anh cũng muốn cô đi theo nha

Cô mếu máo, cuộc đời quá bất công mà, aaaaaaaa...

Tại nhà hàng cấp cao Vestoria, Shin Hyun Woo cùng Je Jae vừa dùng bữa vừa bàn bạc kí hợp đồng với giám đốc Wang của công ty Duchun đối tác của tập đoàn Dae Yeon.

-Chủ tịch Shin, vị cố vấn luật Park của tập đoàn ngài vừa xinh đẹp lại tài giỏi, tôi rất hài lòng với những điều cô ấy nói.-giám đốc Wang hết mực khen ngợi cô

-Cám ơn giám đốc Wang quá khen, tôi còn cần học hỏi nhiều lắm.-cô khách sáo đáp

-Không, tôi nói thật, nếu công ty tôi mà có được 1 người tài giỏi như cô thì còn gì bằng.-giáng đốc Wang nói

-Ông quá khen.

-Giám đốc Wang, tôi nghĩ chuyện hợp đồng nên...-cô nhân cơ hội tâm trạng của giám đốc Wang tốt, đề nghị

-Chúng ta có lẽ nên ăn xong rồi kí thì tốt hơn nhỉ?

Hyun Woo nãy giờ quan sát khẽ nheo mắt, lão cáo già này, rõ ràng có ý đồ gì đó mà, để anh xem, ông rốt cuộc có trò gì?

-Cố vấn Park, mời cô.-giám đốc Wang đưa ly rượu vang lên mời cô

-Thật xin lỗi ngài, tôi không uống được.-cô vội lắc tay, thật ra cô biết uống chỉ là tửu lượn kém quá nên không dám uống

-Để tôi uống thay cô ấy.-Hyun Woo lên tiếng

-Ấy ấy, nếu để chủ tịch Shin uống, chẳng khác nào cố vấn Park không nể mặt của tôi, tôi nghĩ hợp đồng nên suy nghĩ lại.

-Được, tôi uống.-nghe thấy ông nhắc đến hợp đồng, cô sợ vì mình làm mất lòng ông ấy mà làm Hyun Woo mất 1 bản hợp đồng thì cô không phải có lỗi sao?

Cô liền lấy ly rượu vang từ tay ông ta uống ừng ực

Vẻ mặt Hyun Woo âm trầm, anh thực sự không muốn trở mặt với ông, nếu ông còn làm gì quá đáng thì đừng trách ông

Giám đốc Wang thừa nước lấn tới, 1 ly rồi lại 1 ly ép cô uống, ly nào cũng là đầy ly, cô có dù là tửu lượng cao cũng gục sớm, huống chi cô yếu vậy, uống đến độ đầu óc cô choáng váng không biết đã bao nhiêu ly rồi.

-Đủ rồi giám đốc Wang.-anh lạnh lùng ngăn can, nếu còn bắt cô uống nữa có môn cô say chết luôn

-Chủ tịch Shin, ngài cũng không phải là thiếu phụ nữ, chỉ cần ngài tặng cố vấn Park cho tôi 1 đêm, hợp đồng lập tức thi hành ngay.-giám đốc Wang cuối cùng cũng lòi bản tính háo sắc ra nói

-Ông nghĩ mình xứng sao?Shin Hyun Woo tôi đúng là không thiếu phụ nữ, chỉ cần ông thích tôi sẽ tặng ngay, riêng cô ấy, ông cũng đừng hòng động vào. Cút đi.-lời nói của anh mang theo đều là sát khí, có thể đánh ngã người đối diện

Giám đốc Wang giận đến đỏ tía cả mặt, nói vậy chẳng khác nào nói ông ngay cả 1 nhân viên thấp hèn của anh cũng không xứng.

-Chủ tịch Shin, dù gì hợp đồng này rất có lợi cho ngài, nếu không có sẽ là 1 tổn thất to lớn, huống hồ gì chỉ vì 1 cô gái chứ.-giám đốc Wang vẫn không từ bỏ ý định

-Cút!-anh trừng mắt gầm lên, ông ta nghĩ mình xứng đáng sao?

Giám đốc Wang hừ nhạt sau đó phất tay bỏ đi

Hyun Woo dìu đang say rượu ra ngoài xe, đầu và thân thể cô đều dựa vào người anh, làm người khác thoạt nhìn vào thì thấy rất mờ ám.

Hyun Woo vừa lái xe vừa để ý tới cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Je Jae mà trong lòng dạt dào hạnh phúc.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Hyun Woo lấy khăn ướt cẩn thận lau mặt cho cô

-Ưm...

Cảm giác lạnh lẽo thật thoải mái, đôi môi mỏng của Je Jae không ý thức được mà rên ra tiếng.

Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cùng với da thịt trắng nõn mềm mại của cô, làm cho anh cảm thấy toàn thân như có một luồng nhiệt đang dâng lên.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thầm nghĩ chỉ hôn nhẹ một chút nhưng ai ngờ lại không dứt ra được, càng hôn càng sâu, nhẹ tay cởi bỏ vạt áo của cô ra, chậm rãi vuốt ve.

-Ưm!

Cô lại thoải mái rên rỉ ra tiếng, không ngờ thanh âm rên rỉ này lại càng kích thích anh.

Một nụ hôn trượt dài làm cho anh thấy hạ thể nóng bỏng căng tức rất đau, thầm nghĩ phải phát tiết dục vọng của bản thân.

-Je Jae, anh có thể chứ?

Anh nhẹ nhàng hỏi nhỏ bên tai cô.

Không có câu trả lời nào được phát ra, nhưng cô cũng không hề ý thức được mà vặn vẹo cơ thể, khiến cô càng thêm mê người.

Anh không thể chịu đựng được nữa liền nhanh tay cởi bỏ áo khoác của cô.

Nụ hôn của anh giống như cơn bão mãnh liệt nhất, cuốn cô đến nỗi ý thức bắt đầu mơ hồ, bàn tay cũng không ngoan ngoãn mà sờ soạng, xoa bóp khắp nơi trên người cô, khiến cô đau đến nỗi phát ra tiếng rên rỉ thật thấp.

Nghe thấy cô kêu đau, anh thả chậm tiết tấu, dịu dàng cẩn thận liếm cắn, đầu lưỡi cuốn lại triền miên dây dưa cùng với cô.

Cô chỉ cảm thấy càng ngày cơ thể càng nóng lên, đầu lưỡi của cô cũng bắt đầu vô ý thức đáp lại anh!

Anh hít một hơi thật sâu.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, anh nặng nề thở hổn hển, cúi đầu ngậm chặt nụ hoa đang run rẩy đứng thẳng, thành thạo trêu đùa, bàn tay thuận thế trượt trên vùng lưng trơn nhẵn của cô, cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên, thành thạo dao động.

Toàn thân cô không ngừng run rẩy, nhưng mà do rượu vào làm cô có phần nào cảm thấy rất thoải mái lại quên mất cái đau đớn khi va chạm, mà thoải mái rên thành tiếng.

-Ưm...ư...

Sau khi tàn phá nơi no đủ quyến rũ trước ngực xong, anh bỗng dưng ngẩng đầu, che lại cánh môi mềm mại đang thoải mái rên rỉ, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy cô, thuần thục lật khuấy, hút hết hương vị ngọt ngào.

-Ưhm...

Chỉ là một cái hôn, thế nhưng có thể làm cho anh mất khống chế như thế? Anh khiếp sợ trước ảnh hưởng của cô, lại tăng thêm sức lực trên tay trên môi gầm nhẹ. Có chút gấp gáp, có chút không thể chờ đợi được nữa!

Đáy lòng có một giọng nói kêu gào, anh muốn cô! Cô gái nhỏ này quá ngây ngô rồi, đến cả hôn cũng không thuần thục như vậy!

Đầu lưỡi theo cánh môi cô một đường liếm hôn xuống phía dưới, lướt qua đỉnh nhọn trắng như tuyết, qua vùng bụng trắng mượt khẽ đội lên, cuối cùng dừng lại ở phiến cỏ âm u xanh mượt đó. . . . . .

Sử dụng toàn bộ kỹ xảo, kích thích từng giác quan nhạy cảm nhất, hai tay anh nhẹ nhàng mở đầu gối cô, vùi đầu vào vùng đất quyến rũ đó nỗ lực cày cấy.

Cô không thể kiềm chế được nữa, dù là người phụ nữ như thế nào cũng không chịu được những chọc ghẹo như vậy, một tiếng rên thật thấp từ trong cổ bật ra, trong người dâng lên 1 luồng hưng phấn, rất muốn thứ gì đó.... cô sắp chịu không được rồi.

Bộ vị nào đó của anh đã sớm không kềm chế được nữa, đột nhiên ép xuống thật sâu, cảm giác tuyệt vời cùng thoải mái khiến anh và đồng thời phát ra một tiếng rên dài thỏa mãn!

...

Nhức đầu quá, còn nữa nhất là vùng hạ thân. Cô cố gắng mở mi mắt ra, căn phòng trước mắt rất giống phòng của Hyun Woo. Tại sao cô lại ở đây??? Rõ ràng hôm qua cô cùng anh tiếp đã giám đốc Wang của tập đoàn Duchan mà, cô nhớ giám đốc Wang bắt cô uống rất nhiều rượu, còn việc kế tiếp cô hoàn toàn không nhớ ra.

Ngang bụng có cánh tay ai đó ôm mình, cô nhìn qua... OMG tại sao Hyun Woo lại nằm cạnh cô, còn nữa, trên người cô và anh không có lấy 1 mảnh vải che thân, gộp thêm vùng hạ thân đau nhức, chẳng lẽ tối qua.... tối qua.... không....

Không đâu, không đâu, không thể xảy ra được. Cô không muốn dính dáng gì tới anh nữa, không....

-Thức sớm vậy?



Đang suy nghĩ lại bị tiếng nói của anh phá ngang, cô liền xoay qua nhìn, anh đang mở mắt nhìn mình, ánh mắt có phần dịu dàng.

-Tại sao tôi lại ở đây?Còn nữa... anh giải thích tình trạng của 2 chúng ta hiện giờ đi?-cô dè chừng hỏi

-Hôm qua em uống say, anh đã đưa em về nhà anh, còn tình trạng này, anh nghĩ em cũng biết.-anh mỉm cười

-Anh... dám thừa dịp tôi uống say mà... mà.... anh đê tiện.-cô đúng là tức chết, tại sao cứ cho cô dính vào tên này hoài vậy?

-Anh xin lỗi, bởi vì anh không kìm chế được, với lại em lại nhiệt tình như vậy...-anh nói, làm như mình hoàn toàn vô tội, đều do cô dụ dỗ anh =="

-Anh... anh...-bị lời anh nói, cô đỏ ửng cả mặt, cô nhiệt tình lúc nào chứ?

-Anh chỉ mới nói vậy mà em đã đỏ mặt rồi.-anh được thế mạnh miệng nói

-Anh, tôi không thèm nói với anh.-cô lườm anh, sau đó lấy chăn bao bọc cơ thể vào nhà tắm

Anh phì cười, mặc dù anh đã mất đi cứ ức, nhưng mà với cô, anh vẫn đọng lại tình cảm, rất nhiều là khác, ở bên cô, anh cảm thấy rất bình yên, cảm giác rất thoải mái, không ưu phiền. Làm cách nào anh nhớ ra mọi chuyện mà cô cũng đồng ý tha thứ cho anh đây? Đúng là nhức óc mà (cuối cùng anh Hyun Woo cũng tu tâm rồi háhá)

Cô mặc lại bộ đồ hôm qua, Hyun Woo đã không còn trong phòng, đi xuống dưới nhà, thấy anh đang ngồi thư thái đọc báo trên bàn ăn, bác Min cũng dọn sẵn 2 phần ăn lên bàn.

-Je Jae, cháu mau vào ăn đi, bác Min chuẩn bị cho cháu rồi đó.-bác Min nở nụ cười nhân từ nói

-Cháu không ăn đâu bác Min, cháu còn đi làm.-Je Jae từ chối khéo

-Ăn sáng đi rồi hãy đi làm.-Hyun Woo mở miệng, mắt vẫn dán vào tờ báo

-Cảm ơn chủ tịch nhiều, nhưng tôi vẫn chưa thấy đói, xin phép.-cô nhã nhặn quay người đi

-Thiếu cô, cô ấy....

-Cứ để cô ấy đi.

Anh đặt tờ báo xuống, anh biết rõ cô sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy. Nếu không chịu ăn ở đây thì ăn ở tập đoàn vậy, để anh xem, cô cố chấp đến cỡ nào?

Je Jae đi vào văn phòng của mình, trên bàn làm việc của cô đã chuẩn bị đủ hết, bắt tay vào làm, xem lại từng vụ kiện, có thể tham khảm được.

-Cố vấn Park, tôi đang cần gấp 1 tài liệu của vụ kiện công ty chúng ta bị kiện do cố vấn Do lúc trước đảm nhận.-trưởng phòng Choi từ trong văn phòng của mình đi ra, mặt nghiêm nói với Je Jae

-Dạ!?Nhưng ở đâu ạ?-cô hỏi

-Trong kho tư liệu, cô vào đi tìm đi.-trưởng phòng Choi nói

-Dạ.-cô đành gật đầu nghe theo

Park Je Jae có trách thì trách cô chỉ mới vào đã được chủ tịch nâng đỡ, bà làm ở đây đã mấy chục năm chưa từng được vào phòng chủ tịch, vậy mà cô chỉ mới vào làm đã được gặp, làm sao mà nhịn được chứ?

Đi tìm tài liệu cũ, vụ do giám đốc Do đảm nhận?Cô vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên nhớ giám đốc Do xử lí rất nhiều vụ rồi mà, bây giờ tìm, là vụ nào mới được. Chắc lôi hết luôn quá. Đúng là nhức đầu đau óc mà.

Mở cửa kho tư liệu ra, trời trời không phải chứ, sao mà nó nằm lộn xộn hết vậy, không những vậy những sấp tài liệu nằm tứ tung, không sắp xếp theo thời gian, hay theo người đảm nhiệm, cô làm sao mà tìm trong đống "biển" tài liệu này hả?

Chỉ còn 1 cách, ngồi tìm từng cái.

Thời gian cứ trôi qua, cô tìm đã bốn tiếng đồng hồ, nhưng chỉ đáp lại là con số không, cô lục chỉ mới được 1/3 đống "biển" tài liệu này thôi. Tìm cũng mệt rồi, nghĩ 1 lát, giờ này cũng đến giờ ăn trưa, nên đi ăn thôi, tạm thời gác qua 1 bên.

_Cạch cạch...

Sao kì vậy?Tại sao cửa lại khóa ngoài?Là ai khóa?

-Có ai ngoài đó không?Làm ơn mở cửa ra đi, có người trong đây đó.-cô vỗ cửa liên tục mong có ai đi ngang qua nghe thấy

Cô mò mẫm khắp người mình, hixhix bỏ quên điện thoại trên văn phòng rồi, làm sao đây?Ai mà chơi kì vậy?Hay là người ta không biết cô trong đây?

Bên ngoài cửa, thư kí Choi nhếch môi mỏng quay gót đi, trứng mà chọi với đá sao?Còn non lắm. Để bà xem ai giúp cô?

Kêu muốn khan cả tiếng cũng không có ai mở cửa cho cô, chẳng lẽ cô cứ bị nhốt trong đây hoài sao trời?Không được đâu huhu

Đúng rồi, cửa sổ. Nhưng mà cửa sổ lại ở trên cao, gần tới 3-4m, leo lên đó cũng là 1 vấn đề khó á, nhưng mà thà thử đi lỡ được rồi sao?Nghĩ thế cô bắt ghế cố gắng leo lên cửa sổ.

---

-Chủ tịch.-cả phòng luật xôn xao khi đích thân Shin Hyun Woo xuống phòng luật

-Cố vấn Park có ở đây không?-Hyun Woo hai tuay đút vào túi quần, áo không cài 1 nút trên, làm tăng thêm vẻ quyến rũ, quý phái của anh, khiến bao nữ nhân viên trong phòng điêu đứng

-Lúc nãy trưởng phòng Choi có kêu cô ấy đi tìm tài liệu, vẫn chưa thấy về. Ah trưởng phòng Choi kìa.-1 nhân iên nữ lên tiếng

-Chủ tịch, sao cậu đến đây?-trưởng phòng Choi căng thẳng hỏi

-Cố vấn Park đâu?

-Cô ấy sau khi đưa tài liệu cho tôi, đã đi đâu rồi cũng không biết nữa.-trưởng phòng Choi nói dối

-Vậy tài liệu đâu?-Hyun Woo lạnh giọng hỏi, ánh mắt sáng như đuốc

-Ah, lúc nãy đã đưa cho phòng ma-két-ting rồi.-bà hồi hộp nói

-Vậy sao?-anh nheo mắt hỏi

-Đúng vậy ạ.-bà gật đầu lia lịa

-Được rồi, nếu cô ấy không có ở đây cũng không sao.

Anh nói đồng thời rời khỏi, lập tức đám nhân viên trong phòng luật liền bàn tán tại sao hôm nay chủ tịch lại tìm đến cố vấn luật mới vào tập đoàn chứ?Tin sốt nha. (dám cá với m.n sau 5s khắp tập đoàn sẽ lan truyền tin này :))

Quay lại bên Je Jae, cô đang cố leo lên đến cửa sổ, sắp đến rồi, chỉ cần 1 chút thôi.

-Được rồi, được rồi.

Cô thở hổn hển khi hai tay đã nắm được thành cửa sổ, chỉ cần 1 chút nữa là được.

-Aaa...

Sơ ý cô trượt chân làm ngã đống ghế làm điểm tựa, bây giờ cô lại ở trên cao như vậy nếu mà trượt tay khỏi nữa thì coi như cả thân hình té xuống dưới, chắc chắn sẽ bị thương. Làm sao bây giờ?

-Có ai ngoài đó không?Cứu tôi với...-cô cố gắng la lớn mong có người đi ngang nghe thấy giúp cô

-Làm sao bây giờ?-cô lo lắng đến độ muốn khóc ngay tại chỗ, biết thế không tà lanh leo lên cửa sổ làm gì

-Cứu tôi...

Nếu cứ "treo lơ lửng" mình hoài thì không thể nào tìm cách thoát ra, nhưng nếu buông tay ra thì chắc sẽ bị thương cho mà xem. Cô nên chọn cái nào bây giờ?

Chỉ còn cách đó mới thoát được thôi với lại bụng cô nãy giờ kêu lên như trống đánh biết vậy hùi sáng nghe lời bác Min ăn cho rồi.

-Một.... hai... ba....

Cô đếm ba tiếng sau đó buông hai tay đang nắm thành cửa sổ ra, "bịch" 1 tiếng, cả người của cô nằm trên sàn đất, đau lắm nha. Tay cô bị trầy 1 mảng cũng không nhỏ nha, còn chảy máu nữa, chân thì bị trặc cũng sưng đỏ lên, số cô không còn gì xui bằng!!!

Cô từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa, cố gắng đập thật mạnh vào

-Cứu tôi, tôi bị nhốt bên trong... có ai ngoài đómở cửa dùm tôi...-cô vừa đập cửa vừa dùng hết sức la lớn

Ai lại chơi ác mà nhốt cô trong đây chứ??Vừa bị thương lại đói meo, sức để kêu cứu cũng không còn, cô đã la khan cả cổ rồi mà không ai nghe thấy, lại còn ở nhà kho tư liệu chứ, ai lại đến đây?Chẳng lẽ cô cứ bị nhốt hoài sao?Không được đâu.

-Ai ngoài đó cứu tôi đi... có người bị nhốt trong đây nè...

Sức của cô gần cạn kiệt rồi, nếu cứ bị nhốt chắc chắn sẽ chết vì đói và khát cho xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Phục Tiểu Dã Miêu Người Tình Khó Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook