Chương 395: Ám sát kinh hoàng trong vòng một giây
Tiểu Thiên
15/01/2022
Bạc Dạ chở Đường Thi chạy như điên ở trên đường. Sau khi vào trong xe, anh lập tức cho xe chạy. Anh rất nhạy cảm nên sớm nhận ra được sau lưng có một chiếc xe đang đuổi theo.
"Cậu chủ Bạc, phía sau có một chiếc xe đuổi theo chúng ta!" Đường Duy cũng phát hiện, chỉ vào gương chiếu hậu: “Cắt đuôi nó.”
“Bây giờ, con không quen thuộc với đường xá ở phía đông Bạch Thành...”
Bạc Dạ quay tay lái. Đường Duy ngồi ở hàng ghế sau hỏi Bạc Dạ: “Ba có mang máy tính không?”
Bạc Dạ nói: “Phía sau có một cái máy tính để chơi game, không hay dùng. Con...”
Anh lập tức hiểu Đường Duy muốn làm gì.
Đường Duy cầm máy tính qua, sau đó nói với Đường Thi: “Mẹ, lại đây. Con cho mẹ xem...”
Một giây sau, Đường Thi quay đầu qua. Đường Duy dứt khoát chém bàn tay lên cổ cô, Đường Thi hôn mê ngay lập tức.
Bạc Dạ đạp đạp chân ga, mắng một câu: "Mẹ kiếp. Con cũng dám ra tay với cả mẹ mình sao?”
“Con không muốn để mẹ nhìn thấy cảnh con gặp nguy hiểm.” Đường Duy mở máy vi tính ra rồi nhanh chóng bắt đầu gõ bàn phím, sau đó cậu bé gọi điện thoại cho R7CKY.
Ventus và R7CKY chơi game suốt cả đêm, vừa mới đi ngủ được không bao lâu. Cuộc gọi điện thoại của Đường Duy đã đánh thức bọn họ.
Anh ta vừa bắt máy liền nghe được tiếng của học trò kêu lên: “Thầy, em cần thầy giúp đỡ.”
R7CKY bịt tai lại: “Lượn lượn, tìm đến thầy đều không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Em bị người ta truy sát.”
Đường Duy kêu lên: “Bây giờ, em và ba em đang ở Bạch Thành, phía đông đường Kim Lăng, biển số xe là XXX. Thầy xác định vị trí của chúng em đi, sau đó chặn chiếc xe đang đuổi theo chúng em lại.”
“Làm sao để thầy giúp em chặn nó lại?”
“Em hack vào hệ thống giao thông của Bạch Thành, làm cho tín hiệu đèn đường bị loạn, dẫn đến việc giao thông tắc nghẽn. Thầy gửi cho em bản đồ đường xá ở Bạch Thành, chúng em lượn lờ mấy vòng trước...”
R7CKY chửi thề: “Mẹ kiếp, đầu óc của tên nhóc này... Được, chờ thầy chút, thầy sẽ gửi cho em. Thầy sẽ không để cho người nào truy sát em đâu.”
Vừa ngắt điện thoại, R7CKY cười nhạt. Sau đó, anh ra rút một khẩu súng bắn tỉa từ dưới gối ra rồi nhét một viên đạn vào.
Ventus ngồi dậy, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót nhìn anh ta: “Anh định làm gì vậy?”
R7CKY cười nhạt: “Ở Bạch Thành lại có người dám động vào học trò yêu quý của tôi.”
Ventus móc ra một hộp đạn từ dưới gầm giường lên: “Đi, đi thôi.”
R7CKY sờ súng của mình: “Này, cộng sự già... Chúng ta nên ra sân trở lại rồi.”
Hai hacker quốc tế lão làng đứng thứ nhất và thứ hai trong bảng đen ám sát, tay súng bắn tỉa đỉnh cao, tổ đội từng làm mưa làm gió trong quân đội, cặp song sinh thần bí – R7CKY và Ventus.
Ventus mở máy vi tính ra, nhanh chóng giúp Đường Duy tra bản đồ, sau đó gửi số liệu đi.
Một phút sau, Đường Duy đã nhận được bản đồ đường xá của cả thành phố: “Lái về phía trước một trăm mét có một chợ thực phẩm, tới chợ thực phẩm đó đi. Bây giờ, ở đó không có người, tránh gây thương vong cho đám đông. Xe của ba là xe nhỏ, có thể chạy qua đó. Xe của bọn họ khó chạy trong chợ, chúng ta có thể kéo dài khoảng cách.”
Bạc Dạ không hề nghi ngờ mà làm theo sự chỉ huy của Đường Duy. Anh quay tay lái, rẽ vào chợ thực phẩm. Rau xanh, cà rốt ở dọc đường, tất cả đều đập thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe ở phía sau.
“Thầy thấy em rồi, học trò.” Bọn họ vẫn giữ máy chứ chưa ngắt kết nối. “Thầy đã đột nhập vào hệ thống camera trên đường của công an rồi. Có phải chiếc xe Van màu bạc ở sau lưng không?”
“Vâng, chỉnh đèn tín hiệu giao thông nào?”
“Phía trước đoạn đường vào chợ thực phẩm năm trăm mét.”
"Được."
Đường Duy lên tiếng, sau đó nhanh chóng nhập vào một loạt các dãy số liệu, thời gian gấp rút từng giây từng phút một. Đường Duy nhìn chằm chằm vào con đường mà Bạc Dạ đang lái đến. Lúc bọn họ vừa vượt qua đèn xanh một giây, cậu bé nhanh chóng ấn chốt cửa xe xuống.
Một âm thanh “đùng” vang lên. Ngay lập tức, tổ hợp những dãy số mật mã trên mạng xâm nhập vào mạng lưới của hệ thống đèn giao thông, đèn xanh đột nhiên chuyển sang đỏ khiến cho những chiếc xe ở đằng sau không kịp phản ứng. Sau khi bọn họ vượt qua ngã tư này, chiếc xe Van màu bạc muốn đuổi theo nhưng lại đâm phải một chiếc xe chở hàng không kịp phanh. Âm thanh “bịch” vang lên.
Sau đó, bọn họ cũng cố gắng phanh xe lại. Tuy không có thương vong nhưng mà chiếc xe Van màu bạc của bọn họ đã bị chiếc xe của Đường Duy bỏ xa. Cậu bé lại nhanh chóng khôi phục lại trật tự tín hiệu đèn giao thông trên đường. Khung cảnh lộn xộn kia dường như chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng thực sự đã xảy ra.
Bạc Dạ vô cùng kinh ngạc với thiên phú của Đường Duy cùng với lý trí khiến cho người khác phải khiếp sợ của cậu bé lúc gặp nguy hiểm...
Người đàn ông đạp chân ga, chạy như điên trên đường.
Bên kia, R7CKY ngồi ở trong xe, Ventus lái xe. Anh ta cầm máy vi tính, sau lưng còn đeo một cây súng, nói với Đường Duy: “Cục cưng, em bảo ba của mình lái xe về phía trước, khoảng năm cây số nữa có một tòa cao ốc ở đó. Bọn ta lập tức tới đó.”
“Vâng.” Đường Duy cau mày, nhanh chóng tra bản đồ: “Hai người định làm gì?"
“Cho em thấy sở trường tuyệt hảo thật sự của thầy một chút...” Khóe môi R7CKY nhếch lên cười. Dọc đường đi, bọn họ vượt qua vô số những chiếc xe khác rồi nhanh chóng dừng lại trước cửa một tòa cao ốc.
R7CKY lười leo cầu thang, xoay người dẫm lên bệ cửa sổ của tòa nhà. Anh ta và Ventu, động tác của hai người họ thuần thục lại liều lĩnh, leo lên đỉnh tòa nhà bằng cách leo lên từ bên ngoài.
Gió lớn gào thét bên tai nhưng mà bọn họ cũng chỉ tốn có hai phút để leo lên tầng thượng của tòa nhà cao hai mươi tầng.
Trên đường, chỉ cần bước hụt một bước thôi cũng có thể thịt nát xương tan.
R7CKY lên tới tầng thượng, búng ngón tay, huýt sáo: “Chúng ta đến rồi, chờ ba người qua đó...”
“Hai người ở đâu rồi...” Đường Duy nhanh chóng theo dõi camera giám sát để tìm ra bóng dáng của hai người, kết quả là tìm thấy bọn họ ở tầng thượng của tòa cao ốc.
Sau khi tìm được vị trí rồi, R7CKY cầm súng bắn tỉa ra, nằm ở trên đỉnh của tầng thượng, ánh mắt anh ta vô cùng sắc bén.
Đường Duy kinh hãi: “Thầy ngắm có chuẩn xác không vậy?”
Khoảng cách xa như vậy, tốc độ nhanh như vậy.
“Điều này cần phải có sự phối hợp của ba em...” R7CKY lên tiếng.
“Bạc Dạ, là anh sao? Nghe thấy không?”
“Là tôi.” Biết Đường Duy mở loa ngoài, Bạc Dạ cau mày: “Cần tối phối hợp cái gì thì cứ nói thẳng.”
“Đâm vào tủ kính của tòa nhà này, sau đó làm cho chiếc xe đang đuổi theo hai người dừng lại một giây thôi.” R7CKY không thích cười đùa giống như bình thường nữa: “Chỉ cần đúng một giây thôi, đủ thời gian để tôi bóp cò.”
Trong vòng một giây.
Ventus cầm ống nhòm: “Nhìn thấy họ rồi...”
Bạc Dạ quay tay lái: “Được thôi.”
Chuyện này cần phải có bao nhiêu dũng cảm và tỉnh táo? Đường Duy nhìn ba của mình: "Cậu chủ Bạc..."
Bạc Dạ không lên tiếng, khoảng cách đến tủ kính của tòa nhà này càng ngày càng gần. Anh nhấn chân ga, tốc độ tăng nhanh.
Tự tìm đến cái chết.
Không thể ngừng lại, tuyệt đối không thể ngừng lại... Đâm vào tủ kính thì có lẽ còn có thể chống đỡ được quán tính của xe...
Tia hồng ngoại của R7CKY ngắn thẳng vào bánh xe của chiếc xe Van màu bạc kia.
Một giây... Hai giây... Ba giây... Chính là bây giờ.
Bạc Dạ chợt buông tay lái, nhào người về sau, dùng sức ôm lấy Đường Duy và Đường Thi, che chở cho hai người họ ở dưới, hô lên: “Nhắm mắt lại.”
Đường Duy hoảng sợ, phát ra tiếng thét chói tai. Một tiếng va chạm sắc nhọn vang lên. Những vụn thủy tinh lập tức bắn hết lên người Bạc Dạ.
Nghe tiếng va chạm này, R7CKY không chút do dự bóp cò.
"Cậu chủ Bạc, phía sau có một chiếc xe đuổi theo chúng ta!" Đường Duy cũng phát hiện, chỉ vào gương chiếu hậu: “Cắt đuôi nó.”
“Bây giờ, con không quen thuộc với đường xá ở phía đông Bạch Thành...”
Bạc Dạ quay tay lái. Đường Duy ngồi ở hàng ghế sau hỏi Bạc Dạ: “Ba có mang máy tính không?”
Bạc Dạ nói: “Phía sau có một cái máy tính để chơi game, không hay dùng. Con...”
Anh lập tức hiểu Đường Duy muốn làm gì.
Đường Duy cầm máy tính qua, sau đó nói với Đường Thi: “Mẹ, lại đây. Con cho mẹ xem...”
Một giây sau, Đường Thi quay đầu qua. Đường Duy dứt khoát chém bàn tay lên cổ cô, Đường Thi hôn mê ngay lập tức.
Bạc Dạ đạp đạp chân ga, mắng một câu: "Mẹ kiếp. Con cũng dám ra tay với cả mẹ mình sao?”
“Con không muốn để mẹ nhìn thấy cảnh con gặp nguy hiểm.” Đường Duy mở máy vi tính ra rồi nhanh chóng bắt đầu gõ bàn phím, sau đó cậu bé gọi điện thoại cho R7CKY.
Ventus và R7CKY chơi game suốt cả đêm, vừa mới đi ngủ được không bao lâu. Cuộc gọi điện thoại của Đường Duy đã đánh thức bọn họ.
Anh ta vừa bắt máy liền nghe được tiếng của học trò kêu lên: “Thầy, em cần thầy giúp đỡ.”
R7CKY bịt tai lại: “Lượn lượn, tìm đến thầy đều không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Em bị người ta truy sát.”
Đường Duy kêu lên: “Bây giờ, em và ba em đang ở Bạch Thành, phía đông đường Kim Lăng, biển số xe là XXX. Thầy xác định vị trí của chúng em đi, sau đó chặn chiếc xe đang đuổi theo chúng em lại.”
“Làm sao để thầy giúp em chặn nó lại?”
“Em hack vào hệ thống giao thông của Bạch Thành, làm cho tín hiệu đèn đường bị loạn, dẫn đến việc giao thông tắc nghẽn. Thầy gửi cho em bản đồ đường xá ở Bạch Thành, chúng em lượn lờ mấy vòng trước...”
R7CKY chửi thề: “Mẹ kiếp, đầu óc của tên nhóc này... Được, chờ thầy chút, thầy sẽ gửi cho em. Thầy sẽ không để cho người nào truy sát em đâu.”
Vừa ngắt điện thoại, R7CKY cười nhạt. Sau đó, anh ra rút một khẩu súng bắn tỉa từ dưới gối ra rồi nhét một viên đạn vào.
Ventus ngồi dậy, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót nhìn anh ta: “Anh định làm gì vậy?”
R7CKY cười nhạt: “Ở Bạch Thành lại có người dám động vào học trò yêu quý của tôi.”
Ventus móc ra một hộp đạn từ dưới gầm giường lên: “Đi, đi thôi.”
R7CKY sờ súng của mình: “Này, cộng sự già... Chúng ta nên ra sân trở lại rồi.”
Hai hacker quốc tế lão làng đứng thứ nhất và thứ hai trong bảng đen ám sát, tay súng bắn tỉa đỉnh cao, tổ đội từng làm mưa làm gió trong quân đội, cặp song sinh thần bí – R7CKY và Ventus.
Ventus mở máy vi tính ra, nhanh chóng giúp Đường Duy tra bản đồ, sau đó gửi số liệu đi.
Một phút sau, Đường Duy đã nhận được bản đồ đường xá của cả thành phố: “Lái về phía trước một trăm mét có một chợ thực phẩm, tới chợ thực phẩm đó đi. Bây giờ, ở đó không có người, tránh gây thương vong cho đám đông. Xe của ba là xe nhỏ, có thể chạy qua đó. Xe của bọn họ khó chạy trong chợ, chúng ta có thể kéo dài khoảng cách.”
Bạc Dạ không hề nghi ngờ mà làm theo sự chỉ huy của Đường Duy. Anh quay tay lái, rẽ vào chợ thực phẩm. Rau xanh, cà rốt ở dọc đường, tất cả đều đập thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe ở phía sau.
“Thầy thấy em rồi, học trò.” Bọn họ vẫn giữ máy chứ chưa ngắt kết nối. “Thầy đã đột nhập vào hệ thống camera trên đường của công an rồi. Có phải chiếc xe Van màu bạc ở sau lưng không?”
“Vâng, chỉnh đèn tín hiệu giao thông nào?”
“Phía trước đoạn đường vào chợ thực phẩm năm trăm mét.”
"Được."
Đường Duy lên tiếng, sau đó nhanh chóng nhập vào một loạt các dãy số liệu, thời gian gấp rút từng giây từng phút một. Đường Duy nhìn chằm chằm vào con đường mà Bạc Dạ đang lái đến. Lúc bọn họ vừa vượt qua đèn xanh một giây, cậu bé nhanh chóng ấn chốt cửa xe xuống.
Một âm thanh “đùng” vang lên. Ngay lập tức, tổ hợp những dãy số mật mã trên mạng xâm nhập vào mạng lưới của hệ thống đèn giao thông, đèn xanh đột nhiên chuyển sang đỏ khiến cho những chiếc xe ở đằng sau không kịp phản ứng. Sau khi bọn họ vượt qua ngã tư này, chiếc xe Van màu bạc muốn đuổi theo nhưng lại đâm phải một chiếc xe chở hàng không kịp phanh. Âm thanh “bịch” vang lên.
Sau đó, bọn họ cũng cố gắng phanh xe lại. Tuy không có thương vong nhưng mà chiếc xe Van màu bạc của bọn họ đã bị chiếc xe của Đường Duy bỏ xa. Cậu bé lại nhanh chóng khôi phục lại trật tự tín hiệu đèn giao thông trên đường. Khung cảnh lộn xộn kia dường như chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng thực sự đã xảy ra.
Bạc Dạ vô cùng kinh ngạc với thiên phú của Đường Duy cùng với lý trí khiến cho người khác phải khiếp sợ của cậu bé lúc gặp nguy hiểm...
Người đàn ông đạp chân ga, chạy như điên trên đường.
Bên kia, R7CKY ngồi ở trong xe, Ventus lái xe. Anh ta cầm máy vi tính, sau lưng còn đeo một cây súng, nói với Đường Duy: “Cục cưng, em bảo ba của mình lái xe về phía trước, khoảng năm cây số nữa có một tòa cao ốc ở đó. Bọn ta lập tức tới đó.”
“Vâng.” Đường Duy cau mày, nhanh chóng tra bản đồ: “Hai người định làm gì?"
“Cho em thấy sở trường tuyệt hảo thật sự của thầy một chút...” Khóe môi R7CKY nhếch lên cười. Dọc đường đi, bọn họ vượt qua vô số những chiếc xe khác rồi nhanh chóng dừng lại trước cửa một tòa cao ốc.
R7CKY lười leo cầu thang, xoay người dẫm lên bệ cửa sổ của tòa nhà. Anh ta và Ventu, động tác của hai người họ thuần thục lại liều lĩnh, leo lên đỉnh tòa nhà bằng cách leo lên từ bên ngoài.
Gió lớn gào thét bên tai nhưng mà bọn họ cũng chỉ tốn có hai phút để leo lên tầng thượng của tòa nhà cao hai mươi tầng.
Trên đường, chỉ cần bước hụt một bước thôi cũng có thể thịt nát xương tan.
R7CKY lên tới tầng thượng, búng ngón tay, huýt sáo: “Chúng ta đến rồi, chờ ba người qua đó...”
“Hai người ở đâu rồi...” Đường Duy nhanh chóng theo dõi camera giám sát để tìm ra bóng dáng của hai người, kết quả là tìm thấy bọn họ ở tầng thượng của tòa cao ốc.
Sau khi tìm được vị trí rồi, R7CKY cầm súng bắn tỉa ra, nằm ở trên đỉnh của tầng thượng, ánh mắt anh ta vô cùng sắc bén.
Đường Duy kinh hãi: “Thầy ngắm có chuẩn xác không vậy?”
Khoảng cách xa như vậy, tốc độ nhanh như vậy.
“Điều này cần phải có sự phối hợp của ba em...” R7CKY lên tiếng.
“Bạc Dạ, là anh sao? Nghe thấy không?”
“Là tôi.” Biết Đường Duy mở loa ngoài, Bạc Dạ cau mày: “Cần tối phối hợp cái gì thì cứ nói thẳng.”
“Đâm vào tủ kính của tòa nhà này, sau đó làm cho chiếc xe đang đuổi theo hai người dừng lại một giây thôi.” R7CKY không thích cười đùa giống như bình thường nữa: “Chỉ cần đúng một giây thôi, đủ thời gian để tôi bóp cò.”
Trong vòng một giây.
Ventus cầm ống nhòm: “Nhìn thấy họ rồi...”
Bạc Dạ quay tay lái: “Được thôi.”
Chuyện này cần phải có bao nhiêu dũng cảm và tỉnh táo? Đường Duy nhìn ba của mình: "Cậu chủ Bạc..."
Bạc Dạ không lên tiếng, khoảng cách đến tủ kính của tòa nhà này càng ngày càng gần. Anh nhấn chân ga, tốc độ tăng nhanh.
Tự tìm đến cái chết.
Không thể ngừng lại, tuyệt đối không thể ngừng lại... Đâm vào tủ kính thì có lẽ còn có thể chống đỡ được quán tính của xe...
Tia hồng ngoại của R7CKY ngắn thẳng vào bánh xe của chiếc xe Van màu bạc kia.
Một giây... Hai giây... Ba giây... Chính là bây giờ.
Bạc Dạ chợt buông tay lái, nhào người về sau, dùng sức ôm lấy Đường Duy và Đường Thi, che chở cho hai người họ ở dưới, hô lên: “Nhắm mắt lại.”
Đường Duy hoảng sợ, phát ra tiếng thét chói tai. Một tiếng va chạm sắc nhọn vang lên. Những vụn thủy tinh lập tức bắn hết lên người Bạc Dạ.
Nghe tiếng va chạm này, R7CKY không chút do dự bóp cò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.