Chương 189: Cho dù xa xôi vạn dặm, tớ vẫn sẽ đi tìm cậu
Tiểu Thiên
15/01/2022
Khi người lái xe nghe đến nghĩa trang này, anh ta liếc mắt nhìn Đường Thi qua gương chiếu hậu, sau đó mới yên tâm đạp chân ga.
Cô gái này trông có vẻ khá bình thường, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu....
Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu đổ mưa phùn, nhưng thời tiết như thế này rất thích hợp để đi đến nghĩa trang, Đường Thi bảo người lái xe dừng lại bên cạnh nghĩa trang, nói: “Cảm ơn anh, tôi tự đi vào trong là được rồi.”
Người lái xe cũng không từ chối, Đường Thi đưa tiền cho anh ta, không đợi anh ta trả lại tiền đã lập tức xuống xe, bóng dáng gầy gò cứ thế chìm dần vào trong màn mưa.
Cô bước từng bước chân quen thuộc vào trong nghĩa trang công cộng Đại Đồng, sau khi rẽ qua mấy khúc quanh một cách nhanh chóng và chính xác, cô đã đến trước một ngôi mộ mới.
Rõ ràng là ngôi mộ này mới được xây lên, ngay cả tên của chủ nhân ngôi mộ cũng chưa kịp viết lên, bên cạnh chỉ có một bó hoa bách hợp mà lần trước Đường Thi mang tới.
“Khương Thích, tớ đến thăm cậu đây.”
Đường Thi đứng bên cạnh ngôi mộ một lúc lâu mới nhẹ giọng nói.
Giọng nói của cô rất nhẹ, dưới cơn mưa rào càng trở lên hư ảo, giống như chỉ cần có một cơn gió thổi nhẹ qua là sẽ tan biến.
Cô đứng dưới cơn mưa, bóng dáng gầy gò, tâm hồn tan vỡ. Cô nhìn tấm bia mộ không tên đó, tấm bia mộ không khắc một chữ giống như là cuộc đời đầy hoang đường mà lại ngắn ngủi của Khương Thích vậy, thoáng qua một cái, cuối cùng cũng không còn lại gì, thứ còn lại chỉ là một khoảng trống.
Cô nói: “Tớ nhớ cậu rất lâu rồi, tớ đã quyết định từ chức, đi đến thành phố mà tớ và cậu đều nói là rất tốt đó.”
Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn về phía ngôi mộ, lẩm bẩm nói: “Cậu biết không? Sau khi cậu rời đi, Diệp Kinh Đường đã đến tìm tớ, anh ta hỏi tớ đã giấu cậu ở chỗ nào?”
Đường Thi ngồi khoanh hai chân: “Sự thực thì tớ có thể giấu cậu vào đâu được cơ chứ? Khương Thích, là bản thân cậu đã bị ép đến mức không thể tiếp tục sống tiếp được nữa. Lúc trước vẫn luôn là cậu truyền năng lượng tích cực cho tớ, nhưng thật xin lỗi, tại thời điểm mà cậu cần tớ nhất, tớ lại không thể cứu được cậu.”
Đường Thi gần như lẩm bẩm trong vô thức: “Tớ đã nhìn thấy trên gương mặt của Diệp Kinh Đường lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Tớ đã cảm thấy rất vui mừng, Khương Thích, cuối cùng anh ta cũng có ngày hôm nay....”
Cô dùng sức cười một tiếng, sau đó từ trên mặt đất đứng lên nói: “Khương Thích, tớ luôn cảm thấy cậu dũng cảm hơn tớ. Tớ đã sống trong bóng đen của Bạc Dạ lâu như thế, cứ luôn cố gắng, tiếp tục sống một cách lay lắt, còn cậu thì khác, cậu có dũng khí tìm đến cái chết. Tớ tin rằng, khoảnh khắc đó, nhất định là cậu đã làm cho Diệp Kinh Đường bị thương.”
Hai mắt của Đường Thi trở lên trống rỗng: “Có câu nói này quả thực không sai, đàn ông ấy mà, vì sao đã dồn hết tâm tư để đạt được, sau đó lại dùng hết tâm tư để làm tổn thương người đó? Khương Thích, cậu có biết không? Thỉnh thoảng tớ cũng gặp Diệp Kinh Đường một lần, anh ta giống như đã biến thành người khác, trở lên nóng nảy, dễ cáu bẳn, cuối cùng anh ta đã phải chịu báo ứng rồi.”
Đường Thi nói rất nhiều, sau đó cô giơ tay vuốt ve tấm bia mộ không tên nói: “Khương Thích, đây đều là những lời nói thật lòng của tớ, nhưng lời nói thật lòng nhất chính là, tớ hi vọng cậu không chết, nếu như cậu vẫn còn sống thì nhất định phải cho tớ biết tin có được không? Bất kể bao xa, cho dù xa xôi vạn dặm, tớ cũng sẽ đi tìm cậu.”
Nói xong, cô mới cảm nhận được mưa trên đỉnh đầu đã nhỏ hơn một chút, vừa ngẩng đầu lên định xem thời tiết thế nào thì phát hiện trên đầu mình có một bóng dáng màu đen phủ lên.
Tô Kỳ một tay cầm ô đứng sau lưng cô, khóe miệng như thường lệ nở ra một nụ cười bỡn cợt, đôi mắt màu xanh lam bị nước mưa bay vào làm cho trở lên mờ mịt.
Vô số ký ức như tia lửa điện xẹt qua qua kẽ hở của thời gian, cô dường như nhìn thấu anh ta, gặp lại người đàn ông mà cô đã gặp trong đêm mưa bão lần trước.
Cứ thế Đường Thi chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ đến việc anh ta sẽ xuất hiện ở sau lưng cô.
Cô gái này trông có vẻ khá bình thường, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu....
Không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu đổ mưa phùn, nhưng thời tiết như thế này rất thích hợp để đi đến nghĩa trang, Đường Thi bảo người lái xe dừng lại bên cạnh nghĩa trang, nói: “Cảm ơn anh, tôi tự đi vào trong là được rồi.”
Người lái xe cũng không từ chối, Đường Thi đưa tiền cho anh ta, không đợi anh ta trả lại tiền đã lập tức xuống xe, bóng dáng gầy gò cứ thế chìm dần vào trong màn mưa.
Cô bước từng bước chân quen thuộc vào trong nghĩa trang công cộng Đại Đồng, sau khi rẽ qua mấy khúc quanh một cách nhanh chóng và chính xác, cô đã đến trước một ngôi mộ mới.
Rõ ràng là ngôi mộ này mới được xây lên, ngay cả tên của chủ nhân ngôi mộ cũng chưa kịp viết lên, bên cạnh chỉ có một bó hoa bách hợp mà lần trước Đường Thi mang tới.
“Khương Thích, tớ đến thăm cậu đây.”
Đường Thi đứng bên cạnh ngôi mộ một lúc lâu mới nhẹ giọng nói.
Giọng nói của cô rất nhẹ, dưới cơn mưa rào càng trở lên hư ảo, giống như chỉ cần có một cơn gió thổi nhẹ qua là sẽ tan biến.
Cô đứng dưới cơn mưa, bóng dáng gầy gò, tâm hồn tan vỡ. Cô nhìn tấm bia mộ không tên đó, tấm bia mộ không khắc một chữ giống như là cuộc đời đầy hoang đường mà lại ngắn ngủi của Khương Thích vậy, thoáng qua một cái, cuối cùng cũng không còn lại gì, thứ còn lại chỉ là một khoảng trống.
Cô nói: “Tớ nhớ cậu rất lâu rồi, tớ đã quyết định từ chức, đi đến thành phố mà tớ và cậu đều nói là rất tốt đó.”
Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn về phía ngôi mộ, lẩm bẩm nói: “Cậu biết không? Sau khi cậu rời đi, Diệp Kinh Đường đã đến tìm tớ, anh ta hỏi tớ đã giấu cậu ở chỗ nào?”
Đường Thi ngồi khoanh hai chân: “Sự thực thì tớ có thể giấu cậu vào đâu được cơ chứ? Khương Thích, là bản thân cậu đã bị ép đến mức không thể tiếp tục sống tiếp được nữa. Lúc trước vẫn luôn là cậu truyền năng lượng tích cực cho tớ, nhưng thật xin lỗi, tại thời điểm mà cậu cần tớ nhất, tớ lại không thể cứu được cậu.”
Đường Thi gần như lẩm bẩm trong vô thức: “Tớ đã nhìn thấy trên gương mặt của Diệp Kinh Đường lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Tớ đã cảm thấy rất vui mừng, Khương Thích, cuối cùng anh ta cũng có ngày hôm nay....”
Cô dùng sức cười một tiếng, sau đó từ trên mặt đất đứng lên nói: “Khương Thích, tớ luôn cảm thấy cậu dũng cảm hơn tớ. Tớ đã sống trong bóng đen của Bạc Dạ lâu như thế, cứ luôn cố gắng, tiếp tục sống một cách lay lắt, còn cậu thì khác, cậu có dũng khí tìm đến cái chết. Tớ tin rằng, khoảnh khắc đó, nhất định là cậu đã làm cho Diệp Kinh Đường bị thương.”
Hai mắt của Đường Thi trở lên trống rỗng: “Có câu nói này quả thực không sai, đàn ông ấy mà, vì sao đã dồn hết tâm tư để đạt được, sau đó lại dùng hết tâm tư để làm tổn thương người đó? Khương Thích, cậu có biết không? Thỉnh thoảng tớ cũng gặp Diệp Kinh Đường một lần, anh ta giống như đã biến thành người khác, trở lên nóng nảy, dễ cáu bẳn, cuối cùng anh ta đã phải chịu báo ứng rồi.”
Đường Thi nói rất nhiều, sau đó cô giơ tay vuốt ve tấm bia mộ không tên nói: “Khương Thích, đây đều là những lời nói thật lòng của tớ, nhưng lời nói thật lòng nhất chính là, tớ hi vọng cậu không chết, nếu như cậu vẫn còn sống thì nhất định phải cho tớ biết tin có được không? Bất kể bao xa, cho dù xa xôi vạn dặm, tớ cũng sẽ đi tìm cậu.”
Nói xong, cô mới cảm nhận được mưa trên đỉnh đầu đã nhỏ hơn một chút, vừa ngẩng đầu lên định xem thời tiết thế nào thì phát hiện trên đầu mình có một bóng dáng màu đen phủ lên.
Tô Kỳ một tay cầm ô đứng sau lưng cô, khóe miệng như thường lệ nở ra một nụ cười bỡn cợt, đôi mắt màu xanh lam bị nước mưa bay vào làm cho trở lên mờ mịt.
Vô số ký ức như tia lửa điện xẹt qua qua kẽ hở của thời gian, cô dường như nhìn thấu anh ta, gặp lại người đàn ông mà cô đã gặp trong đêm mưa bão lần trước.
Cứ thế Đường Thi chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ đến việc anh ta sẽ xuất hiện ở sau lưng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.