Chương 514
Tiểu Thiên
12/01/2023
Chi bằng quên đi, cứ thế mà xa nhau Cô cứ sững sờ ở đó nhìn Bạc Dạ đứng
trước mặt một lúc, cô luôn cảm thấy có chút không chân thật, anh ấy thật sự chưa chết, vậy hàng loạt sự việc xảy ra ở Úc, cũng đích thực là do
Bạc Dạ đã ra tay cứu cô.
Chỉ có điều, anh ấy đã hoàn toàn quên đi những chuyện trong quá khứ.
Đường Thi bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước khi mình bị mất trí nhớ, Bạc Dạ cũng dùng loại ánh mắt bi thương đó nhìn mình, giống như là tội nhân không có cách nào cứu rỗi được, mãi mãi bị mắc kẹt trong quá khứ trống rỗng của bản thân.
Thật tốt, cứ như vậy mà thoải mái quên đi hết tất cả.
Đường Thi rưng rưng nước mắt, lắc đầu, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, nước mắt của người phụ nữ có chút óng ánh: “Chúng ta thật sự kết thúc rồi, Bạc Dạ à”“
Quên rồi cũng tốt, tốt nhất là cả đời này cũng đừng nhớ lại, đừng nhớ lại quá khứ đầy những vết sẹo kia, cũng đừng nhớ lại những nỗi đau mà chúng ta đã từng trao cho nhau.
Cứ để cho tất cả mọi thứ được bắt đầu lại một lần nữa kể từ giây phút anh mất đi trí nhớ.
Sau đó quá khứ giữa chúng ta, đều đã không tính là gì nữa.
Những gì anh nợ em, từ lúc anh nhảy xuống vách đá, bây giờ đã được trả lại hết rồi.
Những gì em nợ anh, từ lúc em gánh vác hết mọi trách nhiệm của tập đoàn Bạc Thị, em cũn đã đền bù lại hết thảy.
Thật tốt, Bạc Dạ, anh đã trở về rồi.
Cảm ơn anh vì đã một lần nữa xuất hiện, kết thúc sự chờ đợi dài đăng đẳng, vô tận của em.
Đường Thi cảm thấy đã đến lúc phải quay về thu dọn đồ đạc ở tập đoàn Bạc Thị, sau đó chuyển giao hết mọi quyền hành, ủy quyền lại cho người đàn ông này…
Đem tất cả những thứ vốn dĩ nên thuộc về anh trả hết lại cho anh Cũng may mắn, Bạc Dạ, lúc anh không có ở đây, em không để nhà họ Bạc xảy ra chuyện gì, cả cuộc đời này của Đường Thi em, chưa từng có lỗi với ai, cuối cùng cũng không làm chuyện gì hổ thẹn với lòng.
Đường Thi lau nước mắt của mình, sau đó trực tiếp xoay người bước đi, Giang Lăng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý răng Đường Thi sẽ làm ầm ĩ một trận, nhưng chưa từng nghĩ đến lựa chọn của người phụ nữ vậy mà lại là một cái bóng lưng rời đi, thậm chí khiến cho anh ta trong phút chốc còn chưa kịp hoàn hồn.
Bạc Dạ cũng vậy.
Anh sững sờ nhìn theo bóng lưng của Đường Thị, bỗng nhiên cảm thấy nơi sâu thẳm nhất của trái tim nhói đau như nứt ra thành từng mảnh vụn, người đàn ông cảm thấy không thể nào chịu đựng được, quay đầu lại hỏi Giang Lăng: “Sao… Sao cô ấy lại có phản ứng kỳ lạ như vậy?”
Trong lòng Giang Lăng nghĩ còn không phải tại anh đúng lúc quên đi hết tất cả mọi thứ, con gái nhà người ta không còn cách nào khác với anh nên mới dứt khoát bỏ đi sao!
Nhưng anh ta chắc chắn không thể nói ra thẳng thừng như vậy được.
Giang Lăng đột ngột đẩy mạnh vai của Bạc Dạ, hét lên một tiếng: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đuổi theo cô ấy đi!”
Một câu nói đã đánh thức người đang tỉnh đảm chìm trong mộng, Bạc Dạ đột nhi: táo lại, đuổi theo bóng lưng của Đường Thi chạy ra ngoài, ngay từ giây phút anh cất bước đi, anh bước lên phía trước, thế giới và thời gian đều lùi lại sau lưng anh.
Trong đầu của Bạc Dạ vụt qua rất nhiều gương mặt của Đường Thị, lúc trước nhất định là bọn họ có quen biết nhau… Hơn nữa còn là mối quan hệ khắc cốt ghi tâm…
Đuổi theo Đường Thi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Bạc Dạ phát hiện xung quanh không có người, chỉ có một mình Đường Thi vừa đi vừa lau nước mắt, còn gặp một người đàn ông say khướt bước tới bắt chuyện với cô, Đường Thi nhíu mày muốn tránh ra, thì trong nháy mắt bị người đàn ông miệng lưỡi trơn tru ấn vào tường: “Cô gái nhỏ, hay là nói cho anh biết tên của em đi…
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, lúc Đường Thí tức giận lên muốn tát cho hẳn một cái bạt tai, thì một người đàn ông cao to đột nhiên từ phía sau đi tới vươn tay trực tiếp đẩy tên lưu manh say rượu ra, tên lưu manh say rượu phát cáu lên, vừa quay đầu, liền bị đánh một cú vào mặt “Mày… Mày là ail” Tên lưu manh bị đánh đến muốn tè ra quần, trong phút chốc ngã ngồi xuống đất, máu mũi từng giọt từng giọt chảy ra.
Chỉ có điều, anh ấy đã hoàn toàn quên đi những chuyện trong quá khứ.
Đường Thi bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước khi mình bị mất trí nhớ, Bạc Dạ cũng dùng loại ánh mắt bi thương đó nhìn mình, giống như là tội nhân không có cách nào cứu rỗi được, mãi mãi bị mắc kẹt trong quá khứ trống rỗng của bản thân.
Thật tốt, cứ như vậy mà thoải mái quên đi hết tất cả.
Đường Thi rưng rưng nước mắt, lắc đầu, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, nước mắt của người phụ nữ có chút óng ánh: “Chúng ta thật sự kết thúc rồi, Bạc Dạ à”“
Quên rồi cũng tốt, tốt nhất là cả đời này cũng đừng nhớ lại, đừng nhớ lại quá khứ đầy những vết sẹo kia, cũng đừng nhớ lại những nỗi đau mà chúng ta đã từng trao cho nhau.
Cứ để cho tất cả mọi thứ được bắt đầu lại một lần nữa kể từ giây phút anh mất đi trí nhớ.
Sau đó quá khứ giữa chúng ta, đều đã không tính là gì nữa.
Những gì anh nợ em, từ lúc anh nhảy xuống vách đá, bây giờ đã được trả lại hết rồi.
Những gì em nợ anh, từ lúc em gánh vác hết mọi trách nhiệm của tập đoàn Bạc Thị, em cũn đã đền bù lại hết thảy.
Thật tốt, Bạc Dạ, anh đã trở về rồi.
Cảm ơn anh vì đã một lần nữa xuất hiện, kết thúc sự chờ đợi dài đăng đẳng, vô tận của em.
Đường Thi cảm thấy đã đến lúc phải quay về thu dọn đồ đạc ở tập đoàn Bạc Thị, sau đó chuyển giao hết mọi quyền hành, ủy quyền lại cho người đàn ông này…
Đem tất cả những thứ vốn dĩ nên thuộc về anh trả hết lại cho anh Cũng may mắn, Bạc Dạ, lúc anh không có ở đây, em không để nhà họ Bạc xảy ra chuyện gì, cả cuộc đời này của Đường Thi em, chưa từng có lỗi với ai, cuối cùng cũng không làm chuyện gì hổ thẹn với lòng.
Đường Thi lau nước mắt của mình, sau đó trực tiếp xoay người bước đi, Giang Lăng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý răng Đường Thi sẽ làm ầm ĩ một trận, nhưng chưa từng nghĩ đến lựa chọn của người phụ nữ vậy mà lại là một cái bóng lưng rời đi, thậm chí khiến cho anh ta trong phút chốc còn chưa kịp hoàn hồn.
Bạc Dạ cũng vậy.
Anh sững sờ nhìn theo bóng lưng của Đường Thị, bỗng nhiên cảm thấy nơi sâu thẳm nhất của trái tim nhói đau như nứt ra thành từng mảnh vụn, người đàn ông cảm thấy không thể nào chịu đựng được, quay đầu lại hỏi Giang Lăng: “Sao… Sao cô ấy lại có phản ứng kỳ lạ như vậy?”
Trong lòng Giang Lăng nghĩ còn không phải tại anh đúng lúc quên đi hết tất cả mọi thứ, con gái nhà người ta không còn cách nào khác với anh nên mới dứt khoát bỏ đi sao!
Nhưng anh ta chắc chắn không thể nói ra thẳng thừng như vậy được.
Giang Lăng đột ngột đẩy mạnh vai của Bạc Dạ, hét lên một tiếng: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đuổi theo cô ấy đi!”
Một câu nói đã đánh thức người đang tỉnh đảm chìm trong mộng, Bạc Dạ đột nhi: táo lại, đuổi theo bóng lưng của Đường Thi chạy ra ngoài, ngay từ giây phút anh cất bước đi, anh bước lên phía trước, thế giới và thời gian đều lùi lại sau lưng anh.
Trong đầu của Bạc Dạ vụt qua rất nhiều gương mặt của Đường Thị, lúc trước nhất định là bọn họ có quen biết nhau… Hơn nữa còn là mối quan hệ khắc cốt ghi tâm…
Đuổi theo Đường Thi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Bạc Dạ phát hiện xung quanh không có người, chỉ có một mình Đường Thi vừa đi vừa lau nước mắt, còn gặp một người đàn ông say khướt bước tới bắt chuyện với cô, Đường Thi nhíu mày muốn tránh ra, thì trong nháy mắt bị người đàn ông miệng lưỡi trơn tru ấn vào tường: “Cô gái nhỏ, hay là nói cho anh biết tên của em đi…
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, lúc Đường Thí tức giận lên muốn tát cho hẳn một cái bạt tai, thì một người đàn ông cao to đột nhiên từ phía sau đi tới vươn tay trực tiếp đẩy tên lưu manh say rượu ra, tên lưu manh say rượu phát cáu lên, vừa quay đầu, liền bị đánh một cú vào mặt “Mày… Mày là ail” Tên lưu manh bị đánh đến muốn tè ra quần, trong phút chốc ngã ngồi xuống đất, máu mũi từng giọt từng giọt chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.