Chương 59: Đọ sức công bằng, anh cũng xứng à?
Tiểu Thiên
15/01/2022
Cửa nhà Phó Mộ Chung bị Bạc Dạ đá tung từ bên ngoài.
Lúc hai người đàn ông ngẩng đầu nhìn nhau, họ hoàn toàn không ngờ đến sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của đối phương.
Bạc Dạ không nghĩ nhiều, bước lên một phát túm chặt lấy cổ áo Phó Mộ Chung, nhấc bổng cả người anh khỏi mặt đất.
Một đôi mắt sắc bén cứ thế dán vào anh ta, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, không nể tình xưa chút nào: “Anh cũng muốn chết đúng không?”
“Muốn chết sao?” Phó Mộ Chung nhếch môi cười: “Thú vị đấy. Thì ra dính lấy Đường Thi là muốn chết?”
Gương mặt Bạc Dạ rất tức giận, anh mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại, sau đó anh thả Phó Mộ Chung ra, cả hai người đều thở hồng hộc, có thể thấy được họ đều đang kìm nén cảm xúc của mình. . ngôn tình ngược
Bạc Dạ tốn rất nhiều sức mới có thể nói ra từng câu từng chữ: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Trong phòng tắm.”
Phó Mộ Chung bình tĩnh bước lên trước Bạc Dạ một bước: “Cô ta bị Từ Hiểu Thiên đánh thuốc rồi.”
“Tôi biết rồi.” Bạc Dạ trực tiếp sải bước đến phòng tắm lầu 2 nhà Phó Mộ Chung: “Món nợ với Từ Hiểu Thiên tôi sẽ tự mình đi tìm anh ta tính.”
Nói xong anh trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Đường Thi đang vắt mình bên bồn tắm, khi thấy có người đến cô ngẩng đầu lên, gương mặt trắng ngần sớm đã bị thuốc nhuộm hồng, dáng vẻ này chắc chắn là rất quyến rũ rồi.
Nghĩ đến cảnh Phó Mộ Chung nhìn thấy bộ dạng này của cô trước, trong lòng Bạc Dạ lại bùng lên tức giận đến mức khó mà kiềm chế.
Rút lấy khăn tắm từ cái kệ kế bên cạnh, sau đó anh quấn thẳng quanh người cô ta, cơ thể ướt đầm đề được anh bế từ trong nước lên, Đường Thi tựa đầu vào lồng ngực Bạc Dạ, cô vô thức gọi thầm một tiếng: “Bạc Dạ……”
Tiếng gọi này tuy nhỏ, nhưng lại giống một cây búa ra sức gõ vào tim anh, giống như lá chắn tâm lý bị sụt lún đi một mảnh vậy, rõ ràng biết đây là tiếng líu ríu của cô trong trạng thái vô thức, Bạc Dạ vẫn phản ứng lại.
Anh nói: “Ừm.”
Lúc bế Đường Thi ra, đi ngang qua Phó Mộ Chung đứng ngoài phòng tắm, đôi mắt Bạc Dạ hơi nheo lại, ngón tay vô thức siết chặt, anh nói với Phó Mộ Chung: “Cám ơn cậu ba Chung đã ra tay giúp đỡ.”
“Úi chà.” Phó Mộ Chung nhếch môi lên cười, nhắm mắt làm ngơ với sự phòng bị của Bạc Dạ: “Tôi không phải là giúp anh, tôi chỉ vì Đường Thi mà thôi.”
“Anh coi trọng vợ trước của tôi như vậy, làm tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
Bạc Dạ càng cười lạnh lùng, gương mặt yêu nghiệt mang theo nét ớn lạnh, Phó Mộ Chung biết rõ sẽ đối đầu với anh, nhưng vẫn cau mày hỏi một câu: “Bạc Dạ, không muốn làm anh em nữa đúng không?”
“Việc này phải xem ý anh rồi.”
Bạc Dạ ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đẹp sắc sảo thoáng qua nét uy nghiêm đáng sợ: “Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào người không nên động.”
“Anh lo lắm chuyện thật đấy.” Lúc này Phó Mộ Chung bật cười: “Vợ trước của anh đã ly hôn thì không còn quan hệ gì với anh nữa, sao anh còn dây dưa mãi không thôi vậy? Nếu như anh thừa nhận anh yêu Đường Thi rồi, tôi sẽ không bận lòng mà cạnh tranh công bằng một trận với anh đâu.”
“Tôi bận lòng.”
Đôi mắt Bạc Dạ phút chốc nheo lại, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng điệu lại u ám đáng sợ: “Anh không xứng”
Nói xong bế thẳng Đường Thi rời khỏi nhà Phó Mộ Chung, bóng lưng khi anh rời đi vừa cao lớn vừa mạnh mẽ, Phó Mộ Chung nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạc Dạ rất lâu, sau đó anh mới thu lại tầm mắt, cố cười khẩy một tiếng.
“Nhàm chán.”
Phó Mộ Chung lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại nào đó một cách thuần thục: “Alo là tôi. Tôi muốn điều tra một chút năm năm trước rốt cuộc Đường Thi đã trải qua chuyện gì…… còn nữa, ba mẹ của họ hiện tại đang ở đâu?”
Lúc hai người đàn ông ngẩng đầu nhìn nhau, họ hoàn toàn không ngờ đến sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của đối phương.
Bạc Dạ không nghĩ nhiều, bước lên một phát túm chặt lấy cổ áo Phó Mộ Chung, nhấc bổng cả người anh khỏi mặt đất.
Một đôi mắt sắc bén cứ thế dán vào anh ta, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, không nể tình xưa chút nào: “Anh cũng muốn chết đúng không?”
“Muốn chết sao?” Phó Mộ Chung nhếch môi cười: “Thú vị đấy. Thì ra dính lấy Đường Thi là muốn chết?”
Gương mặt Bạc Dạ rất tức giận, anh mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại, sau đó anh thả Phó Mộ Chung ra, cả hai người đều thở hồng hộc, có thể thấy được họ đều đang kìm nén cảm xúc của mình. . ngôn tình ngược
Bạc Dạ tốn rất nhiều sức mới có thể nói ra từng câu từng chữ: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Trong phòng tắm.”
Phó Mộ Chung bình tĩnh bước lên trước Bạc Dạ một bước: “Cô ta bị Từ Hiểu Thiên đánh thuốc rồi.”
“Tôi biết rồi.” Bạc Dạ trực tiếp sải bước đến phòng tắm lầu 2 nhà Phó Mộ Chung: “Món nợ với Từ Hiểu Thiên tôi sẽ tự mình đi tìm anh ta tính.”
Nói xong anh trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Đường Thi đang vắt mình bên bồn tắm, khi thấy có người đến cô ngẩng đầu lên, gương mặt trắng ngần sớm đã bị thuốc nhuộm hồng, dáng vẻ này chắc chắn là rất quyến rũ rồi.
Nghĩ đến cảnh Phó Mộ Chung nhìn thấy bộ dạng này của cô trước, trong lòng Bạc Dạ lại bùng lên tức giận đến mức khó mà kiềm chế.
Rút lấy khăn tắm từ cái kệ kế bên cạnh, sau đó anh quấn thẳng quanh người cô ta, cơ thể ướt đầm đề được anh bế từ trong nước lên, Đường Thi tựa đầu vào lồng ngực Bạc Dạ, cô vô thức gọi thầm một tiếng: “Bạc Dạ……”
Tiếng gọi này tuy nhỏ, nhưng lại giống một cây búa ra sức gõ vào tim anh, giống như lá chắn tâm lý bị sụt lún đi một mảnh vậy, rõ ràng biết đây là tiếng líu ríu của cô trong trạng thái vô thức, Bạc Dạ vẫn phản ứng lại.
Anh nói: “Ừm.”
Lúc bế Đường Thi ra, đi ngang qua Phó Mộ Chung đứng ngoài phòng tắm, đôi mắt Bạc Dạ hơi nheo lại, ngón tay vô thức siết chặt, anh nói với Phó Mộ Chung: “Cám ơn cậu ba Chung đã ra tay giúp đỡ.”
“Úi chà.” Phó Mộ Chung nhếch môi lên cười, nhắm mắt làm ngơ với sự phòng bị của Bạc Dạ: “Tôi không phải là giúp anh, tôi chỉ vì Đường Thi mà thôi.”
“Anh coi trọng vợ trước của tôi như vậy, làm tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
Bạc Dạ càng cười lạnh lùng, gương mặt yêu nghiệt mang theo nét ớn lạnh, Phó Mộ Chung biết rõ sẽ đối đầu với anh, nhưng vẫn cau mày hỏi một câu: “Bạc Dạ, không muốn làm anh em nữa đúng không?”
“Việc này phải xem ý anh rồi.”
Bạc Dạ ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đẹp sắc sảo thoáng qua nét uy nghiêm đáng sợ: “Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào người không nên động.”
“Anh lo lắm chuyện thật đấy.” Lúc này Phó Mộ Chung bật cười: “Vợ trước của anh đã ly hôn thì không còn quan hệ gì với anh nữa, sao anh còn dây dưa mãi không thôi vậy? Nếu như anh thừa nhận anh yêu Đường Thi rồi, tôi sẽ không bận lòng mà cạnh tranh công bằng một trận với anh đâu.”
“Tôi bận lòng.”
Đôi mắt Bạc Dạ phút chốc nheo lại, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng điệu lại u ám đáng sợ: “Anh không xứng”
Nói xong bế thẳng Đường Thi rời khỏi nhà Phó Mộ Chung, bóng lưng khi anh rời đi vừa cao lớn vừa mạnh mẽ, Phó Mộ Chung nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạc Dạ rất lâu, sau đó anh mới thu lại tầm mắt, cố cười khẩy một tiếng.
“Nhàm chán.”
Phó Mộ Chung lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại nào đó một cách thuần thục: “Alo là tôi. Tôi muốn điều tra một chút năm năm trước rốt cuộc Đường Thi đã trải qua chuyện gì…… còn nữa, ba mẹ của họ hiện tại đang ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.