Chương 22: Ơn tri ngộ, tương trợ lẫn nhau
Tiểu Thiên
15/01/2022
Sau khi về nhà Đường Thi gửi một tin nhắn cho Phó Mộ Chung, cô nói với anh ta rằng rất xin lỗi vì không thể hợp tác, hơn nữa còn ngầm nhắc nhở anh ta sau này đừng mượn danh nghĩa Bạc Dạ đến tìm cô.
Ngày hôm sau, khi Phó Mộ Chung nhận được tin nhắn, anh ta nhìn chằm chằm vào đoạn tin và cười một cách bất lực. Sau đó anh ta gọi điện cho Bạc Dạ: “Vợ cũ của anh bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng nữa, phải làm thế nào đây?”
Bạc Dạ cầm điện thoại cười khẩy, làm thế nào? Có thể thế nào chứ? Nếu như Đường Thi đã muốn cứng chọi cứng với anh, vậy thì hãy xem xem cô ấy có thể chịu đựng được đến khi nào!
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Dạ liền tìm người dặn dò một chút, sau đó có người gõ cửa bước vào với vẻ mặt kính trọng: “Cậu Bạc, chúng tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cô Đường rồi....”
“Thông báo xuống dưới chưa?” Bạc Dạ nheo mắt lại: “Ai muốn hợp tác với Đường Thi, chính là tự tìm đường chết!”
“Rồi ạ...” Vẫn là thư ký năm năm trước, mặc dù bây giờ Bạc Dạ đã chuyển tiền cho Đường Thi, nhưng anh vẫn không thể chịu đựng được....dù sao cô cảm thấy họ ở bên nhau rồi xa cách, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại, nhưng lại cứ phải cô chết tôi sống.
Thế là cô cân nhắc một chút rồi nói: “Cậu Bạc...làm như vậy với phu nhân....”
“Phu nhân?” Bạc Dạ cười khẩy: “Hãy chú ý đến từ ngữ của cô, Đường Thi không phải phu nhân của tôi.”
Người trợ lý im lặng đứng một bên không nói gì và cúi đầu, nhưng không hề tầm thường.
Đôi mắt của Bạc Dạ bắt đầu trở nên mơ hồ: “Lâm Từ, cậu đã làm trợ lý của tôi mấy năm rồi?”
“Năm năm.” Lâm Từ trả lời anh một cách khiêm tốn, anh ta có thể trở thành trợ lý của Bạc Dạ, được Bạc Dạ tin tưởng và đánh giá cao, tất cả đều là nhờ sự giới thiệu của Đường Thi, nếu như không có Đường thi...anh ta sẽ không có ngày hôm nay.
“Tôi hiểu lòng cảm kích của cậu đối với Đường Thi, nhưng Lâm Từ, bây giờ cậu là trợ lý của tôi, còn cô ấy....chỉ là vợ cũ của tôi.” Bạc Dạ nhướn mày, cảm giác áp bức cứ như vậy lộ ra một cách vô hình: “Có những suy nghĩ không nên có, cậu hãy thu hồi lại đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Từ lại cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt vào quần áo.
Anh ta phải đợi bao lâu mới có thể nhìn thấy cái kết đẹp của Bạc Dạ và Đường Thi đây...? Có thể cả đời này sẽ vô duyên như vậy.
Cô Đường là một cô gái tốt nhường nào chứ....
Lâm Từ đi ra ngoài. Bạc Dạ thấy cậu ta đóng cửa lại, trong lồng ngực vẫn cảm thấy bị ứ đọng.
Anh không muốn nhìn thấy Lâm Từ thể hiện sự thương cảm đối với Đường Thi. Cho dù anh biết Lâm Từ không dám có bất kỳ suy nghĩ nào với Đường Thi, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến anh như bị cứa một nhát vào tim.
Khả năng làm việc của Lâm Từ rất mạnh, trình độ nghiệp vụ của anh ta có thể nói là hạng nhất. Đây cũng là lúc khi công ty mới thành lập, Đường Thi đã đề cử anh ta trước áp lực của tất cả mọi người. Bây giờ, quả nhiên Lâm Từ đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Bạc Dạ. Anh không thể không thừa nhận, năm đó Đường Thi đã làm một việc tốt cho anh.
Vì vậy, ngay cả khi nể mặt Đường Thi, anh ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với Bạc Dạ. Anh biết, mấy năm Đường Thi ngồi tù, Lâm Từ đã nhiều lần nhắc đến cô, có lẽ là cảm thấy bất bình thay cô.
Chỉ là...một người phụ nữ như vậy, dựa vào đâu, lại có thể khiến cho cấp dưới của anh đều vây quanh cô, dựa vào cái gì chứ? Là dựa vào ơn tri ngộ năm đó sao?
Những ngón tay của Bạc Dạ bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Anh đi đến bên cửa sổ của phòng làm việc, đứng trên cao nhìn bao quát xuống thành phố bên dưới, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hoang vắng.
Năm năm rồi, thành phố này vẫn không thay đổi, nhưng lại thay đổi trong nháy mắt.
Bạc Dạ không thể không thừa nhận, Đường Thi đã ngồi tù năm năm, suốt năm năm, anh sống một cách buồn tẻ và cô đơn.
*****
Đường Thi lại gặp ác mộng vào nửa đêm.
Thức dậy sau cơn ác mộng, Đường Duy đã giúp cô lấy thuốc một cách ân cần. Mặc dù cậu bé không hiểu được những từ lạ trên lọ thuốc, nhưng cậu biết đây là một loại thuốc tốt có thể khiến mẹ cậu khỏe lại.
Đường Thi run rẩy đón lấy viên thuốc từ tay cậu bé, Đường Duy rất chu đáo, cậu bé còn xuống giường rót cho cô một cốc nước.
Sau khi uống thuốc bằng nước ấm, Đường Thi xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu nhóc dường như rất vui khi mẹ cậu có thể dựa vào bản thân mình nhiều như vậy, cậu nói với cô một cách thân mật: “Mẹ ơi, đừng sợ, con và bác đều ở đây rồi.”
Bàn tay trên đỉnh đầu cậu bé có chút run rẩy, đôi mắt cô đỏ hoe: “Duy Duy, mẹ sẽ không rời xa con.”
Đường Duy ngầng đầu lên, cậu bé có một đôi mắt trong veo. Đường Thi đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Bạc Dạ năm đó, một chàng trai bướng bỉnh ở trong sân trường, mặc một bộ đồng phục không vừa với bản thân cho lắm, nhưng vẫn nghịch ngợm không suy nghĩ, khi nhìn thấy cô liền đưa miệng huýt sáo.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô và Bạc Dạ. Cậu thiếu niên có một khuôn mặt xinh đẹp và xấu xa, một đôi mắt sẽ lấp lánh như kim cương khi anh mỉm cười - lúc đó trong mắt anh không có quá nhiều những suy nghĩ thâm trầm như bây giờ, không có sự sắc sảo và phòng bị, dường như cũng là một hồ nước trong suốt, mang theo sự đường hoàng và phong thái mà người trẻ tuổi mới có.
Đường Thi thất thần nhìn vào đôi mắt của Đường Duy.
Đường Duy nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, có phải bố lại...lại xảy ra chuyện gì với mẹ phải không?”
Cậu bé trường thành sớm và suy nghĩ nhạy cảm, Đường Thi nhìn vẻ mặt thận trọng của Đường Duy, cô luôn cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Sau cùng cô vẫn không phải là một người mẹ tốt, khiến Đường Duy còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng những suy nghĩ không nên có, đối với cậu bé, đó là một sự tàn nhẫn.
Cô mở miệng và quyết định nói ra sự thật: “Bố con muốn đón con về nhà.”
Đường Duy có vẻ như không cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời này, cậu cười với Đường Thi: “Con đoán, chắc chắn là mẹ đã từ chối có đúng không?”
Đường Thi cố ý lảm ra vẻ thoải mái kéo dài khóe môi, nhưng trên thực tế, cô không cười nổi.
“Đúng vậy....bố con đã cho chúng ta một khoản tiền rất lớn.”
Buổi chiều tiền đã chuyển vào tài khoản, năm trăm vạn, không thiếu một xu.
Lúc đó, khi Đường Thi nhìn thấy tin nhắn nhận được tiền, cô ngây người đứng nhìn chằm chằm vào những chữ trên màn hình điện thoại, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tình yêu đã chết, cuộc sống bị hủy hoại và cả cậu con trai bé bỏng của cô, cộng tất cả lại, Bạc Dạ đã dùng năm trăm vạn để sỉ nhục cô.
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, có tiền là một chuyện tốt.” Đường Duy vẫn đang cố gắng an ủi cô: “Có tiền rồi, chúng ta có thể cùng với Bác đi du lịch!”
Đường Thi liên tục đáp lại, nhưng vẫn không nói ra suy nghĩ thật của mình.
Có lẽ Bạc Dạ sẽ không từ bỏ. Tiếp theo, rất có khả năng anh ta sẽ buông những lời cay nghiệt trên thị trường. Năm trăm vạn này chỉ là một khởi đầu cho việc sỉ nhục cô.
Cô ôm chặt lấy Đường Duy, cô không biết là đang an ủi cậu bé hay là tự an ủi chính mình. Trong đêm tối, người phụ nữ lẩm bẩm với con trai trong vòng tay mình: “Duy Duy, mẹ sẽ không giao con cho bất kỳ ai...”
Cho dù có người ép cô vào ngõ cụt, cô cũng sẽ không giao con trai mình cho người khác.
Nếu như muốn cướp Đường Duy đi, vậy thì hãy bước qua xác cô!
Trong bóng tối, Đường Duy mở to đôi mắt trong veo của mình, dường như cậu không hiểu, lại dường như nghe rất rõ.
Ngày hôm sau, khi Phó Mộ Chung nhận được tin nhắn, anh ta nhìn chằm chằm vào đoạn tin và cười một cách bất lực. Sau đó anh ta gọi điện cho Bạc Dạ: “Vợ cũ của anh bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng nữa, phải làm thế nào đây?”
Bạc Dạ cầm điện thoại cười khẩy, làm thế nào? Có thể thế nào chứ? Nếu như Đường Thi đã muốn cứng chọi cứng với anh, vậy thì hãy xem xem cô ấy có thể chịu đựng được đến khi nào!
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Dạ liền tìm người dặn dò một chút, sau đó có người gõ cửa bước vào với vẻ mặt kính trọng: “Cậu Bạc, chúng tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cô Đường rồi....”
“Thông báo xuống dưới chưa?” Bạc Dạ nheo mắt lại: “Ai muốn hợp tác với Đường Thi, chính là tự tìm đường chết!”
“Rồi ạ...” Vẫn là thư ký năm năm trước, mặc dù bây giờ Bạc Dạ đã chuyển tiền cho Đường Thi, nhưng anh vẫn không thể chịu đựng được....dù sao cô cảm thấy họ ở bên nhau rồi xa cách, bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại, nhưng lại cứ phải cô chết tôi sống.
Thế là cô cân nhắc một chút rồi nói: “Cậu Bạc...làm như vậy với phu nhân....”
“Phu nhân?” Bạc Dạ cười khẩy: “Hãy chú ý đến từ ngữ của cô, Đường Thi không phải phu nhân của tôi.”
Người trợ lý im lặng đứng một bên không nói gì và cúi đầu, nhưng không hề tầm thường.
Đôi mắt của Bạc Dạ bắt đầu trở nên mơ hồ: “Lâm Từ, cậu đã làm trợ lý của tôi mấy năm rồi?”
“Năm năm.” Lâm Từ trả lời anh một cách khiêm tốn, anh ta có thể trở thành trợ lý của Bạc Dạ, được Bạc Dạ tin tưởng và đánh giá cao, tất cả đều là nhờ sự giới thiệu của Đường Thi, nếu như không có Đường thi...anh ta sẽ không có ngày hôm nay.
“Tôi hiểu lòng cảm kích của cậu đối với Đường Thi, nhưng Lâm Từ, bây giờ cậu là trợ lý của tôi, còn cô ấy....chỉ là vợ cũ của tôi.” Bạc Dạ nhướn mày, cảm giác áp bức cứ như vậy lộ ra một cách vô hình: “Có những suy nghĩ không nên có, cậu hãy thu hồi lại đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Từ lại cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt vào quần áo.
Anh ta phải đợi bao lâu mới có thể nhìn thấy cái kết đẹp của Bạc Dạ và Đường Thi đây...? Có thể cả đời này sẽ vô duyên như vậy.
Cô Đường là một cô gái tốt nhường nào chứ....
Lâm Từ đi ra ngoài. Bạc Dạ thấy cậu ta đóng cửa lại, trong lồng ngực vẫn cảm thấy bị ứ đọng.
Anh không muốn nhìn thấy Lâm Từ thể hiện sự thương cảm đối với Đường Thi. Cho dù anh biết Lâm Từ không dám có bất kỳ suy nghĩ nào với Đường Thi, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến anh như bị cứa một nhát vào tim.
Khả năng làm việc của Lâm Từ rất mạnh, trình độ nghiệp vụ của anh ta có thể nói là hạng nhất. Đây cũng là lúc khi công ty mới thành lập, Đường Thi đã đề cử anh ta trước áp lực của tất cả mọi người. Bây giờ, quả nhiên Lâm Từ đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Bạc Dạ. Anh không thể không thừa nhận, năm đó Đường Thi đã làm một việc tốt cho anh.
Vì vậy, ngay cả khi nể mặt Đường Thi, anh ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với Bạc Dạ. Anh biết, mấy năm Đường Thi ngồi tù, Lâm Từ đã nhiều lần nhắc đến cô, có lẽ là cảm thấy bất bình thay cô.
Chỉ là...một người phụ nữ như vậy, dựa vào đâu, lại có thể khiến cho cấp dưới của anh đều vây quanh cô, dựa vào cái gì chứ? Là dựa vào ơn tri ngộ năm đó sao?
Những ngón tay của Bạc Dạ bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Anh đi đến bên cửa sổ của phòng làm việc, đứng trên cao nhìn bao quát xuống thành phố bên dưới, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hoang vắng.
Năm năm rồi, thành phố này vẫn không thay đổi, nhưng lại thay đổi trong nháy mắt.
Bạc Dạ không thể không thừa nhận, Đường Thi đã ngồi tù năm năm, suốt năm năm, anh sống một cách buồn tẻ và cô đơn.
*****
Đường Thi lại gặp ác mộng vào nửa đêm.
Thức dậy sau cơn ác mộng, Đường Duy đã giúp cô lấy thuốc một cách ân cần. Mặc dù cậu bé không hiểu được những từ lạ trên lọ thuốc, nhưng cậu biết đây là một loại thuốc tốt có thể khiến mẹ cậu khỏe lại.
Đường Thi run rẩy đón lấy viên thuốc từ tay cậu bé, Đường Duy rất chu đáo, cậu bé còn xuống giường rót cho cô một cốc nước.
Sau khi uống thuốc bằng nước ấm, Đường Thi xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu nhóc dường như rất vui khi mẹ cậu có thể dựa vào bản thân mình nhiều như vậy, cậu nói với cô một cách thân mật: “Mẹ ơi, đừng sợ, con và bác đều ở đây rồi.”
Bàn tay trên đỉnh đầu cậu bé có chút run rẩy, đôi mắt cô đỏ hoe: “Duy Duy, mẹ sẽ không rời xa con.”
Đường Duy ngầng đầu lên, cậu bé có một đôi mắt trong veo. Đường Thi đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Bạc Dạ năm đó, một chàng trai bướng bỉnh ở trong sân trường, mặc một bộ đồng phục không vừa với bản thân cho lắm, nhưng vẫn nghịch ngợm không suy nghĩ, khi nhìn thấy cô liền đưa miệng huýt sáo.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô và Bạc Dạ. Cậu thiếu niên có một khuôn mặt xinh đẹp và xấu xa, một đôi mắt sẽ lấp lánh như kim cương khi anh mỉm cười - lúc đó trong mắt anh không có quá nhiều những suy nghĩ thâm trầm như bây giờ, không có sự sắc sảo và phòng bị, dường như cũng là một hồ nước trong suốt, mang theo sự đường hoàng và phong thái mà người trẻ tuổi mới có.
Đường Thi thất thần nhìn vào đôi mắt của Đường Duy.
Đường Duy nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, có phải bố lại...lại xảy ra chuyện gì với mẹ phải không?”
Cậu bé trường thành sớm và suy nghĩ nhạy cảm, Đường Thi nhìn vẻ mặt thận trọng của Đường Duy, cô luôn cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Sau cùng cô vẫn không phải là một người mẹ tốt, khiến Đường Duy còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng những suy nghĩ không nên có, đối với cậu bé, đó là một sự tàn nhẫn.
Cô mở miệng và quyết định nói ra sự thật: “Bố con muốn đón con về nhà.”
Đường Duy có vẻ như không cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời này, cậu cười với Đường Thi: “Con đoán, chắc chắn là mẹ đã từ chối có đúng không?”
Đường Thi cố ý lảm ra vẻ thoải mái kéo dài khóe môi, nhưng trên thực tế, cô không cười nổi.
“Đúng vậy....bố con đã cho chúng ta một khoản tiền rất lớn.”
Buổi chiều tiền đã chuyển vào tài khoản, năm trăm vạn, không thiếu một xu.
Lúc đó, khi Đường Thi nhìn thấy tin nhắn nhận được tiền, cô ngây người đứng nhìn chằm chằm vào những chữ trên màn hình điện thoại, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tình yêu đã chết, cuộc sống bị hủy hoại và cả cậu con trai bé bỏng của cô, cộng tất cả lại, Bạc Dạ đã dùng năm trăm vạn để sỉ nhục cô.
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, có tiền là một chuyện tốt.” Đường Duy vẫn đang cố gắng an ủi cô: “Có tiền rồi, chúng ta có thể cùng với Bác đi du lịch!”
Đường Thi liên tục đáp lại, nhưng vẫn không nói ra suy nghĩ thật của mình.
Có lẽ Bạc Dạ sẽ không từ bỏ. Tiếp theo, rất có khả năng anh ta sẽ buông những lời cay nghiệt trên thị trường. Năm trăm vạn này chỉ là một khởi đầu cho việc sỉ nhục cô.
Cô ôm chặt lấy Đường Duy, cô không biết là đang an ủi cậu bé hay là tự an ủi chính mình. Trong đêm tối, người phụ nữ lẩm bẩm với con trai trong vòng tay mình: “Duy Duy, mẹ sẽ không giao con cho bất kỳ ai...”
Cho dù có người ép cô vào ngõ cụt, cô cũng sẽ không giao con trai mình cho người khác.
Nếu như muốn cướp Đường Duy đi, vậy thì hãy bước qua xác cô!
Trong bóng tối, Đường Duy mở to đôi mắt trong veo của mình, dường như cậu không hiểu, lại dường như nghe rất rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.