Chương 260: Thời gian yên lặng, ba người bọn họ
Tiểu Thiên
15/01/2022
Một nhóm người ngồi ăn lại ầm ĩ đến rất muộn, Đường Thi từ khi biết Asuka thực sự là con gái, cũng đã hạ thấp phòng bị hơn, cô chỉ là có một chút không thể chịu đựng được khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cô ấy.
Trên đời này có rất nhiều người có cá tính riêng, khiến cô cảm thấy vô cùng tươi mới.
Tối muộn khi giải tán, Asuka đã chủ động gọi xe cho cô: “Tôi sẽ ngồi cùng xe với Kim Nhất quay về, xe tiếp theo là của mọi người. ”
Đường Thi nói: “Cảm ơn.”
Asuka mim cười và bắt tay cô: “Thôi, bây giờ có lẽ không còn cảm thấy tôi nguy hiểm nữa chứ? Là lỗi của tôi, ngay từ đầu phải tỏ rõ giới tính của mình trước. ”
Có một chút buồn cười, hầu hết mọi người vừa gặp nhau đều lộ hết thân phận rồi, Asuka ra ngoài gặp những người bạn mới, phải tỏ rõ giới tính của bản thân.
Chiếc xe cô ấy gọi cho Đường Thi đến rất nhanh, Đường Thi và Khương Thích lên xe, vài người khác cũng tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Khương Thích kích động nói: “Bị doạ một trận rồi đúng không?”
Đường Thi gật đầu, nhớ lại mọi chuyện lúc trước hiểu lầm cô ấy là lưu manh: “Tớ rất ngạc nhiên, tớ còn tưởng là tên biến thái nào…” “Cô ấy đứng trên sân khấu quốc tế khi mới 17 tuổi.” Khương Thích nói
một cách bí ẩn: “Nhà tạo mẫu của Lafayette queen, từ trang điểm đến chọn trang phục, cô ấy làm tất! ” Trẻ tuổi và đầy hứa hẹn, danh tiếng lẫy lừng.
“Lợi hại như vậy.” Đường Thi vẫn là có chút kinh ngạc: “Thật sự là một nhân vật vượt trội đấy.”
“Dần dần cậu sẽ biết thôi.” Khương Thích cười nói: “Trên đời này vạn nhất đều là người giấu mặt. Càng đơn điệu, càng có năng lực. “.
Đúng vậy,Đường Thi lại nghĩ đến những người trong phòng làm việc. Đã rời khỏi Hải Thành, nhưng không ngừng nhớ về những người bạn cũ ở đó, có lẽ mọi người đều đang hoài niệm, nhất là đoạn tình cảm tươi đẹp.
Về phần Bạc Dạ, bản thân còn hoài niệm không?
Đường Thi hỏi chính mình, trong tiềm thức siết chặt vạt áo. Không, cô không quên, ít nhất là thức dậy lúc nửa đêm, những điều khiến cô ấy đổ mồ hôi trong cơn ác mộng luôn có Bạc Dạ.
Nếu một ngày có thể dửng dưng trước tất cả những tổn hai đến anh thì có thể coi đó như như nói lời từ biệt hoàn toàn với quá khứ đó vì anh mà không thể tự rút lui. Khi xuống xe, Hàn Nhượng đã đợi ở tiểu khu, Đường Thi và Khương Thích vừa đi vào, anh ấy đã đến chào đón, quần âu, áo sơ mi trắng, dáng vẻ của con nhà giàu, cười chào hỏi: “Làm gì mà giờ mới về?”
“Chúng em đi ăn đêm” Khương Thích mim cười và nắm lấy tay anh ấy, anh ấy di chuyển rất thuần thục. Tiện đường nói rất nhiều vấn đề khi ăn đêm nói tới: “Đó là một nhà hàng tiệc nướng tự phục vụ.”
“Dẫn theo anh, làm trợ lý nướng thịt không sợ không lấy lại được vốn.” Hàn Nhượng và Khương Thích, tay trong tay như một đôi trẻ, ở phía trước làm động tác chọc cười, Đường Thi theo sau lưng bọn họ nở nụ cười nhạt, ánh trắng chậm rãi kéo dài bóng dáng của ba người bọn họ bước đi thong thả trong ánh sáng nhẹ nhàng, cảnh tượng này, khiến Đường Thi luôn cảm thấy thời gian thật yên tĩnh.
Khương Thích có người bầu bạn ở bên, cô cũng có con trai yêu quý của riêng mình, nếu sau này có thể cứ như vậy lâu dài thì thật tốt, chọn một thành phố sống đến cuối đời, cũng coi như đời này không còn gì hối tiếc. “Anh còn đem cá hồi cho mọi người đấy.” Hàn Nhượng tiếc nuối lắc đầu: “Coi như là lãng phí.”
“Cái gì!” Khương Thích nghe thấy có cái ăn, hai mắt sáng lên: “Không, không, em ăn! Em ăn!”
Đường Thi ở phía sau cười: “Đừng ăn đau bụng đấy.” %3D
“Không sao cả!” Chúng ta cùng đi vào thang máy, vừa đi ra, Khương Thích đã nhảy ra đầu tiên, trong miệng hét lớn cá hồi cá hồi, giống như một con mèo nhỏ sốt ruột không nhẫn nại.
Hàn Nhượng và Đường Thi chậm rãi đi theo cô ấy, Đường Thi theo bản năng nói: “Thấy cô ấy ở bên cạnh anh còn giống một đứa trẻ con như vậy liền cảm thấy rất hài lòng. ”
“Đúng vậy.” Hàn Nhượng cũng nheo mắt. “Cuộc đời này có thể bảo vệ cô ấy vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, cũng coi như ước vọng của tôi.”
“Bây giờ như vậy đã rất tốt rồi.”
Đường Thi và Hàn Nhượng bước vào cửa, Khương Thích đã mang món cá hồi nướng muối ớt đã chuẩn bị sẵn của Hàn Nhượng vào phòng rồi.
Cô một bên thay giày một bên nói với Hàn Nhượng: “Nếu hai người có thể bên nhau tôi rất yên tâm.”
*Khương Thích trước đây cô ấy có ổn không?” Hàn Nhượng cau mày. “Trước đẩy có một lần, trong nhà hàng của tôi, tôi nhìn thấy có hai người đàn ông, cô ấy hình như rất sợ một trong hai người họ. ”
Đó là lần vô tình gặp Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường.
Đều là chỗ hiểm của cô và Khương Thích
Đường Thi thở dài: “Đúng vậy, cho nên tôi thấy cô ấy ở bên cạnh anh, vẫn có thể duy trì được tính cách trẻ con này, tôi cảm thấy rất may mắn. Mong rằng trong tương lai người đàn ông đó sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, anh sẽ cùng cô ấy chạy thật xa, không bao giờ quay lại. ”
“Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể làm được.” Hàn Nhượng đóng cửa lại: “Hay là nói, vẫn luôn đợi đến khi cô ấy có suy nghĩ như vậy.” Chỉ cần Khương Thích muốn rời đi, chỉ cần một câu nói, chân trời góc bể, anh đều có thể đưa cô ấy đi. Bất cứ nơi nào, không bao giờ trở lại.
Trên đời này có rất nhiều người có cá tính riêng, khiến cô cảm thấy vô cùng tươi mới.
Tối muộn khi giải tán, Asuka đã chủ động gọi xe cho cô: “Tôi sẽ ngồi cùng xe với Kim Nhất quay về, xe tiếp theo là của mọi người. ”
Đường Thi nói: “Cảm ơn.”
Asuka mim cười và bắt tay cô: “Thôi, bây giờ có lẽ không còn cảm thấy tôi nguy hiểm nữa chứ? Là lỗi của tôi, ngay từ đầu phải tỏ rõ giới tính của mình trước. ”
Có một chút buồn cười, hầu hết mọi người vừa gặp nhau đều lộ hết thân phận rồi, Asuka ra ngoài gặp những người bạn mới, phải tỏ rõ giới tính của bản thân.
Chiếc xe cô ấy gọi cho Đường Thi đến rất nhanh, Đường Thi và Khương Thích lên xe, vài người khác cũng tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Khương Thích kích động nói: “Bị doạ một trận rồi đúng không?”
Đường Thi gật đầu, nhớ lại mọi chuyện lúc trước hiểu lầm cô ấy là lưu manh: “Tớ rất ngạc nhiên, tớ còn tưởng là tên biến thái nào…” “Cô ấy đứng trên sân khấu quốc tế khi mới 17 tuổi.” Khương Thích nói
một cách bí ẩn: “Nhà tạo mẫu của Lafayette queen, từ trang điểm đến chọn trang phục, cô ấy làm tất! ” Trẻ tuổi và đầy hứa hẹn, danh tiếng lẫy lừng.
“Lợi hại như vậy.” Đường Thi vẫn là có chút kinh ngạc: “Thật sự là một nhân vật vượt trội đấy.”
“Dần dần cậu sẽ biết thôi.” Khương Thích cười nói: “Trên đời này vạn nhất đều là người giấu mặt. Càng đơn điệu, càng có năng lực. “.
Đúng vậy,Đường Thi lại nghĩ đến những người trong phòng làm việc. Đã rời khỏi Hải Thành, nhưng không ngừng nhớ về những người bạn cũ ở đó, có lẽ mọi người đều đang hoài niệm, nhất là đoạn tình cảm tươi đẹp.
Về phần Bạc Dạ, bản thân còn hoài niệm không?
Đường Thi hỏi chính mình, trong tiềm thức siết chặt vạt áo. Không, cô không quên, ít nhất là thức dậy lúc nửa đêm, những điều khiến cô ấy đổ mồ hôi trong cơn ác mộng luôn có Bạc Dạ.
Nếu một ngày có thể dửng dưng trước tất cả những tổn hai đến anh thì có thể coi đó như như nói lời từ biệt hoàn toàn với quá khứ đó vì anh mà không thể tự rút lui. Khi xuống xe, Hàn Nhượng đã đợi ở tiểu khu, Đường Thi và Khương Thích vừa đi vào, anh ấy đã đến chào đón, quần âu, áo sơ mi trắng, dáng vẻ của con nhà giàu, cười chào hỏi: “Làm gì mà giờ mới về?”
“Chúng em đi ăn đêm” Khương Thích mim cười và nắm lấy tay anh ấy, anh ấy di chuyển rất thuần thục. Tiện đường nói rất nhiều vấn đề khi ăn đêm nói tới: “Đó là một nhà hàng tiệc nướng tự phục vụ.”
“Dẫn theo anh, làm trợ lý nướng thịt không sợ không lấy lại được vốn.” Hàn Nhượng và Khương Thích, tay trong tay như một đôi trẻ, ở phía trước làm động tác chọc cười, Đường Thi theo sau lưng bọn họ nở nụ cười nhạt, ánh trắng chậm rãi kéo dài bóng dáng của ba người bọn họ bước đi thong thả trong ánh sáng nhẹ nhàng, cảnh tượng này, khiến Đường Thi luôn cảm thấy thời gian thật yên tĩnh.
Khương Thích có người bầu bạn ở bên, cô cũng có con trai yêu quý của riêng mình, nếu sau này có thể cứ như vậy lâu dài thì thật tốt, chọn một thành phố sống đến cuối đời, cũng coi như đời này không còn gì hối tiếc. “Anh còn đem cá hồi cho mọi người đấy.” Hàn Nhượng tiếc nuối lắc đầu: “Coi như là lãng phí.”
“Cái gì!” Khương Thích nghe thấy có cái ăn, hai mắt sáng lên: “Không, không, em ăn! Em ăn!”
Đường Thi ở phía sau cười: “Đừng ăn đau bụng đấy.” %3D
“Không sao cả!” Chúng ta cùng đi vào thang máy, vừa đi ra, Khương Thích đã nhảy ra đầu tiên, trong miệng hét lớn cá hồi cá hồi, giống như một con mèo nhỏ sốt ruột không nhẫn nại.
Hàn Nhượng và Đường Thi chậm rãi đi theo cô ấy, Đường Thi theo bản năng nói: “Thấy cô ấy ở bên cạnh anh còn giống một đứa trẻ con như vậy liền cảm thấy rất hài lòng. ”
“Đúng vậy.” Hàn Nhượng cũng nheo mắt. “Cuộc đời này có thể bảo vệ cô ấy vĩnh viễn giống như một đứa trẻ, cũng coi như ước vọng của tôi.”
“Bây giờ như vậy đã rất tốt rồi.”
Đường Thi và Hàn Nhượng bước vào cửa, Khương Thích đã mang món cá hồi nướng muối ớt đã chuẩn bị sẵn của Hàn Nhượng vào phòng rồi.
Cô một bên thay giày một bên nói với Hàn Nhượng: “Nếu hai người có thể bên nhau tôi rất yên tâm.”
*Khương Thích trước đây cô ấy có ổn không?” Hàn Nhượng cau mày. “Trước đẩy có một lần, trong nhà hàng của tôi, tôi nhìn thấy có hai người đàn ông, cô ấy hình như rất sợ một trong hai người họ. ”
Đó là lần vô tình gặp Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường.
Đều là chỗ hiểm của cô và Khương Thích
Đường Thi thở dài: “Đúng vậy, cho nên tôi thấy cô ấy ở bên cạnh anh, vẫn có thể duy trì được tính cách trẻ con này, tôi cảm thấy rất may mắn. Mong rằng trong tương lai người đàn ông đó sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, anh sẽ cùng cô ấy chạy thật xa, không bao giờ quay lại. ”
“Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể làm được.” Hàn Nhượng đóng cửa lại: “Hay là nói, vẫn luôn đợi đến khi cô ấy có suy nghĩ như vậy.” Chỉ cần Khương Thích muốn rời đi, chỉ cần một câu nói, chân trời góc bể, anh đều có thể đưa cô ấy đi. Bất cứ nơi nào, không bao giờ trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.