Chương 363: Tôi cầu xin anh, đừng có tới đây!
Tiểu Thiên
15/01/2022
Giang Lăng hít sâu một hơi, không thể nghĩ được loại chuyện này sẽ do Diệp Kinh Đường làm: “Anh làm bị thương người ta, trường hợp bị rách hay nhiễm trùng, hay bị mấy bệnh như u xơ tử cung, cô ấy chính là bị anh hại nửa đời sau rồi, hiểu không?”
Thân thể Khương Thích đột nhiên co lại thành quả bóng, ngón tay run rẩy nhẹ, mấy chi tiết này bị Giang Lăng phát hiện, anh ta cũng chỉ biết thở dài.
Trước khi rời đi, anh vỗ vai Diệp Kinh Đường: “Đừng đi con đường mà Bạc Dạ đã đi, Diệp Kinh Đường, chúng ta là anh em, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi...”
Ánh mắt Diệp Kinh Đường âm trầm, không trả lời anh ta.
Giang Lăng cũng dứt khoát im lặng, anh ta cảm thấy mình nói lời hay ý đẹp khuyên bảo căn bản cũng phí công vô ích.
Bởi vì dù có dùng bao nhiêu sức lực …. Cũng không thể đánh thức một người cứ u mê không tỉnh.
Giang Lăng đi rồi, Diệp Kinh Đường quay về chăm sóc Khương Thích ở trong phòng khách, nhìn dáng người gầy yếu của cô nằm trên ghế sofa, không giống bộ dạng tươi tắn hàng ngày khiến anh có chút sợ hãi.
Gương mặt Khương Thích bình thường đề mang theo vẻ lạnh lùng xinh đẹp, luôn được bao vây bởi những người đàn ông gian xảo cười nói giả tạo, mặc kệ là vì làm ăn hay cái gì khác, người ta nói, chỉ cần thư ký Khương đẹp bất khả chiến bại bên cạnh Diệp Kinh Đường xuất hiện, liền không có người đàn ông nào là cô không thế nắm bắt.
Cô có thể dỗ dành tất cả đàn ông vui vẻ, nhưng lại chỉ lên giường của một mình Diệp Kinh Đường.
Nhưng thực tại Diệp Kinh Đường nhìn người ở bên cạnh, Khương Thích như một con thú nhỏ bình thường bị thương, đột nhiên khiến anh cảm thấy có chút bất an.
Cô ấy cứ vô lực nằm gọn một chỗ ôm lấy cơ thể mình, vô cùng thiếu cảm giác an toàn mà nhắm nghiền mắt, cơ thế quá mức gầy yếu.
Diệp Kinh Đường cũng phát hiện ra Khương Thích gầy đi rất nhiều.
Anh thở dài một tiếng: “Ngồi dậy đi, đừng có giả chết.”
Khương Thích chậm rãi mở mắt, muốn nói chuyện nhưng giọng nói nói lại khản đặc, mở miệng mấy lần cũng không phát được ra tiếng nào.
Diệp Kinh Đường nhìn bộ dạng này của Khương Thích, giống như một người phụ nữ tội nghiệp vừa bị anh ngược đãi, đối lập lại thì anh ta càng tàn nhẫn và vô tình.
Anh ta bước lên, cởi chiếc áo của nam mà anh đã khoác lên người Khương Thích, trên người cô bây giờ không còn mảnh vải che thân, cứ nghĩ rằng Diệp Kinh Đường lại muốn sỉ nhục mình, cô vội co mình nép vào góc ghế sofa như muốn trốn.
“Trốn cái gì chứ?”
Diệp Kinh Đường cười lạnh, một tay giữ chặt cô: “Cho em uống thuốc! Em xem cơ thể em bây giờ làm tôi nổi chút dục vọng nào được sao!”
Những từ ngữ lạnh lùng đã nghe đủ rồi!
Khương Thích dùng tay bịt hai tai lại, nước mắt giàn giụa: “Tôi sai rồi, Diệp Kinh Đường...tôi sẽ không dám nữa, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, anh tha cho tôi đi có được không?”
Diệp Kinh Đường sững sờ.
Linh hồn như muốn xé nát mà rời khỏi thân thể.
Anh ta nhìn người phụ nữ đang không ngừng gào thét ở trước mặt, giống như bị người khác bóp cổ họng.
Khương Thích ôm lấy thân mình, đôi mắt vì khóc mà đỏ lên, quệt nước mắt một cách hỗn loạn.
Một bên chà xát tay một bên vừa xin lỗi, cô dùng giọng nói khàn đặc do bị sốt không ngừng nói lặp đi lặp lại.
“Thật xin lỗi, Diệp Kinh Đường, anh buông tha cho tôi có được không? Đừng qua đây, Diệp Kinh Đường, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Xin lỗi... thật sự xin lỗi...là lỗi của tôi...”
Cô cứ nói xin lỗi một lần mắt Diệp Kinh Đường đề tăng thêm một phần sát ý.
Người phụ nữ trước mặt anh ta...vẫn là một Khương Thích khí phách phóng khoáng sao?
Sao cô ấy có thể…như bị rút gân rút xương, biến thành bộ dạng yếu đuối bất kham thế này?
Diệp Kinh Đường hít sâu một hơi, lùi lại hai bước, đôi mắt anh đỏ lên: “Tôi…không có ý chạm vào em, tôi chỉ là muốn bôi thuốc mỡ cho em thôi.”
Khương Thích giống như không nghe thấy, vẫn sống chết ôm lấy cơ thể mình, chút nhẫn nại cuối cùng của Diệp Kinh Đường liền biến mất, tiến lên trực tiếp đè cô xuống dưới thân thể anh, bóng đen lại xuất hiện, Khương Thích liên ân cô hét như một con chim hét lên: “Diệp Kinh Đường, anh giết tôi đi! Anh hãy giết tôi đi!”
Anh hãy giết tôi đi!
Diệp Kinh Đường trong lòng như bị giáng một đòn mạnh mẽ, toàn thân đều nổi lên từng trận râm ran đau đớn.
Anh ta ném hai viên thuốc mỡ lên mặt Khương Thích, gương mặt tinh tế hiện lên những cảm xúc khó tả, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà gầm lên: “Cút! Cầm lấy thuốc rồi cút đi cho tôi! Không biết điều, cô thì được coi là thứ gì chứ!”
Khương Thích bị anh ta dùng giọng điệu thô lỗ hét lên, toàn thân lại run lên một hồi, không biết tại sao lại cảm thấy đau đớn…
Diệp Kinh Đường sải bước lên cầu thang, sau đó đó gọi điện cho người hầu để bọn họ canh chừng Khương Thích chăm sóc tốt bản thân, sau đó để cô ra ngoài.
Nhìn thấy liền chướng mắt.
Một người phụ nữ không nghe lời như vậy, anh ta sao có thể cứ một lần rồi một lần đưa cô quay về bên mình?
Tại sao Khương Thích lại có thể khiến anh để tâm đến vậy?
Diệp Kinh Đường đạp tàn thuốc là lên đầu giường, người hầu cả kinh rồi tiến lên dọn dẹp tàn thuốc, một bên vừa quét tước một bên an ủi anh ta: “Cậu Kinh Đường đừng tức giận…chúng tôi sẽ mau chóng đuổi cô ta đi.”
Đuổi cô ấy đi.
Từ miệng người khác nói ra mấy chữ này, khiến Diệp Kinh Đường vô cùng bực bội, anh hung hăng đạp một chân vào vách tường, anh tức giận mà không có chỗ để phát tiết, cuối cùng đành ẩn nhẫn nắm chặt bàn tay đến run rẩy.
Khi Khương Thích bước ra khỏi nhà của Diệp Kinh Đường, cả người vẫn hơi mơ màng.
Cơ thể cô vừa có vết thương vừa bị phát sốt, cô cũng cảm thấy bản thân có thể tiếp tục sống thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại công cộng, dùng hết hai đồng cuối cùng trên người rồi gọi điện cho Đường Thi
“Đường Thi….cứu tớ.”
Đường Thi tiếp điện thoại nghe thấy giọng Khương Thích truyền đến, cả người đều cả kinh, mau chóng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tớ...” Khương Thích khóc nức nở: “Tớ đang ở gần nhà của Diệp Kinh Đường, tớ bị bọn họ đuổi ra ngoài. Thật tốt quá, tớ cuối cùng cũng được tự do rồi...”
Diệp Kinh Đường cuối cùng cũng hết hứng thú với cô rồi.
Đường Thi vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng Khương Thích đã cúp điện thoại, nhớ tới âm thanh yếu ớt vô lực của cô ấy, Đường Thi cả người đều căng thẳng, lập tức gọi điện cho Hàn Nhượng: “Hàn Nhượng, Khương Thích xảy ra chuyện rồi, mau tới gần nhà Diệp Kinh Đường tìm cô ấy đi!
Cô ấy có thể là bị hôn mê rồi, về nguyên nhân hôn mê, chắc chắn là đã bị thương!"
Diệp Kinh Đường cứ thế ném cô ấy đang mình đầy thương tích ra ngoài không quản sống chết ra sao, sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy!
Đường Duy ở một bên nghe được đoạn đối thoại này, quay trở lại phòng mình, cẩn thận tìm kiếm căn hộ của Diệp Kinh Đường qua địa chỉ IP, nhân tiện cũng tìm ra bốt điện thoại ở ngay gần đó, sau khi loại trừ và nắm bắt địa chỉ chính xác, cậu ra ngoài và hét lên với Đường Thi: “Mẹ ơi, đi đường Hoài Hài Trung.”
“Con biết nhà Diệp Kinh Đường ở đâu à?”
Đường Thi nhớ Diệp Kinh Đường hành tung bí ẩn, chưa bao giờ công khai địa chỉ nhà mình.
Đường Duy tùy tiện tìm một lí do: “Con….con tìm qua ở trên mạng thôi, đi thôi, phải mau đi cứu chị Khương Thích.”
Đường Thi không nghi ngờ câu, lập tức đưa theo Đường Duy ra ngoài,Dọc theo đường đi Đường Duy còn gõ như bay trên bàn phím gửi tin nhắn cho R7CKY, [Thầy, thầy, có chuyện muốn nhờ thầy!]
[Nói đi, là chuyện gì?]
[Bối cảnh sau lưng nhà họ Diệp, thầy có thể giúp em điều tra một chút không?]
R7CKY ở đối diện cau mày khi nhìn thấy kiểu dòng chữ này, tại sao Đường Duy lại... đột nhiên muốn biết lai lịch của nhà họ Diệp?
Thân thể Khương Thích đột nhiên co lại thành quả bóng, ngón tay run rẩy nhẹ, mấy chi tiết này bị Giang Lăng phát hiện, anh ta cũng chỉ biết thở dài.
Trước khi rời đi, anh vỗ vai Diệp Kinh Đường: “Đừng đi con đường mà Bạc Dạ đã đi, Diệp Kinh Đường, chúng ta là anh em, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi...”
Ánh mắt Diệp Kinh Đường âm trầm, không trả lời anh ta.
Giang Lăng cũng dứt khoát im lặng, anh ta cảm thấy mình nói lời hay ý đẹp khuyên bảo căn bản cũng phí công vô ích.
Bởi vì dù có dùng bao nhiêu sức lực …. Cũng không thể đánh thức một người cứ u mê không tỉnh.
Giang Lăng đi rồi, Diệp Kinh Đường quay về chăm sóc Khương Thích ở trong phòng khách, nhìn dáng người gầy yếu của cô nằm trên ghế sofa, không giống bộ dạng tươi tắn hàng ngày khiến anh có chút sợ hãi.
Gương mặt Khương Thích bình thường đề mang theo vẻ lạnh lùng xinh đẹp, luôn được bao vây bởi những người đàn ông gian xảo cười nói giả tạo, mặc kệ là vì làm ăn hay cái gì khác, người ta nói, chỉ cần thư ký Khương đẹp bất khả chiến bại bên cạnh Diệp Kinh Đường xuất hiện, liền không có người đàn ông nào là cô không thế nắm bắt.
Cô có thể dỗ dành tất cả đàn ông vui vẻ, nhưng lại chỉ lên giường của một mình Diệp Kinh Đường.
Nhưng thực tại Diệp Kinh Đường nhìn người ở bên cạnh, Khương Thích như một con thú nhỏ bình thường bị thương, đột nhiên khiến anh cảm thấy có chút bất an.
Cô ấy cứ vô lực nằm gọn một chỗ ôm lấy cơ thể mình, vô cùng thiếu cảm giác an toàn mà nhắm nghiền mắt, cơ thế quá mức gầy yếu.
Diệp Kinh Đường cũng phát hiện ra Khương Thích gầy đi rất nhiều.
Anh thở dài một tiếng: “Ngồi dậy đi, đừng có giả chết.”
Khương Thích chậm rãi mở mắt, muốn nói chuyện nhưng giọng nói nói lại khản đặc, mở miệng mấy lần cũng không phát được ra tiếng nào.
Diệp Kinh Đường nhìn bộ dạng này của Khương Thích, giống như một người phụ nữ tội nghiệp vừa bị anh ngược đãi, đối lập lại thì anh ta càng tàn nhẫn và vô tình.
Anh ta bước lên, cởi chiếc áo của nam mà anh đã khoác lên người Khương Thích, trên người cô bây giờ không còn mảnh vải che thân, cứ nghĩ rằng Diệp Kinh Đường lại muốn sỉ nhục mình, cô vội co mình nép vào góc ghế sofa như muốn trốn.
“Trốn cái gì chứ?”
Diệp Kinh Đường cười lạnh, một tay giữ chặt cô: “Cho em uống thuốc! Em xem cơ thể em bây giờ làm tôi nổi chút dục vọng nào được sao!”
Những từ ngữ lạnh lùng đã nghe đủ rồi!
Khương Thích dùng tay bịt hai tai lại, nước mắt giàn giụa: “Tôi sai rồi, Diệp Kinh Đường...tôi sẽ không dám nữa, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, anh tha cho tôi đi có được không?”
Diệp Kinh Đường sững sờ.
Linh hồn như muốn xé nát mà rời khỏi thân thể.
Anh ta nhìn người phụ nữ đang không ngừng gào thét ở trước mặt, giống như bị người khác bóp cổ họng.
Khương Thích ôm lấy thân mình, đôi mắt vì khóc mà đỏ lên, quệt nước mắt một cách hỗn loạn.
Một bên chà xát tay một bên vừa xin lỗi, cô dùng giọng nói khàn đặc do bị sốt không ngừng nói lặp đi lặp lại.
“Thật xin lỗi, Diệp Kinh Đường, anh buông tha cho tôi có được không? Đừng qua đây, Diệp Kinh Đường, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Xin lỗi... thật sự xin lỗi...là lỗi của tôi...”
Cô cứ nói xin lỗi một lần mắt Diệp Kinh Đường đề tăng thêm một phần sát ý.
Người phụ nữ trước mặt anh ta...vẫn là một Khương Thích khí phách phóng khoáng sao?
Sao cô ấy có thể…như bị rút gân rút xương, biến thành bộ dạng yếu đuối bất kham thế này?
Diệp Kinh Đường hít sâu một hơi, lùi lại hai bước, đôi mắt anh đỏ lên: “Tôi…không có ý chạm vào em, tôi chỉ là muốn bôi thuốc mỡ cho em thôi.”
Khương Thích giống như không nghe thấy, vẫn sống chết ôm lấy cơ thể mình, chút nhẫn nại cuối cùng của Diệp Kinh Đường liền biến mất, tiến lên trực tiếp đè cô xuống dưới thân thể anh, bóng đen lại xuất hiện, Khương Thích liên ân cô hét như một con chim hét lên: “Diệp Kinh Đường, anh giết tôi đi! Anh hãy giết tôi đi!”
Anh hãy giết tôi đi!
Diệp Kinh Đường trong lòng như bị giáng một đòn mạnh mẽ, toàn thân đều nổi lên từng trận râm ran đau đớn.
Anh ta ném hai viên thuốc mỡ lên mặt Khương Thích, gương mặt tinh tế hiện lên những cảm xúc khó tả, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà gầm lên: “Cút! Cầm lấy thuốc rồi cút đi cho tôi! Không biết điều, cô thì được coi là thứ gì chứ!”
Khương Thích bị anh ta dùng giọng điệu thô lỗ hét lên, toàn thân lại run lên một hồi, không biết tại sao lại cảm thấy đau đớn…
Diệp Kinh Đường sải bước lên cầu thang, sau đó đó gọi điện cho người hầu để bọn họ canh chừng Khương Thích chăm sóc tốt bản thân, sau đó để cô ra ngoài.
Nhìn thấy liền chướng mắt.
Một người phụ nữ không nghe lời như vậy, anh ta sao có thể cứ một lần rồi một lần đưa cô quay về bên mình?
Tại sao Khương Thích lại có thể khiến anh để tâm đến vậy?
Diệp Kinh Đường đạp tàn thuốc là lên đầu giường, người hầu cả kinh rồi tiến lên dọn dẹp tàn thuốc, một bên vừa quét tước một bên an ủi anh ta: “Cậu Kinh Đường đừng tức giận…chúng tôi sẽ mau chóng đuổi cô ta đi.”
Đuổi cô ấy đi.
Từ miệng người khác nói ra mấy chữ này, khiến Diệp Kinh Đường vô cùng bực bội, anh hung hăng đạp một chân vào vách tường, anh tức giận mà không có chỗ để phát tiết, cuối cùng đành ẩn nhẫn nắm chặt bàn tay đến run rẩy.
Khi Khương Thích bước ra khỏi nhà của Diệp Kinh Đường, cả người vẫn hơi mơ màng.
Cơ thể cô vừa có vết thương vừa bị phát sốt, cô cũng cảm thấy bản thân có thể tiếp tục sống thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại công cộng, dùng hết hai đồng cuối cùng trên người rồi gọi điện cho Đường Thi
“Đường Thi….cứu tớ.”
Đường Thi tiếp điện thoại nghe thấy giọng Khương Thích truyền đến, cả người đều cả kinh, mau chóng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tớ...” Khương Thích khóc nức nở: “Tớ đang ở gần nhà của Diệp Kinh Đường, tớ bị bọn họ đuổi ra ngoài. Thật tốt quá, tớ cuối cùng cũng được tự do rồi...”
Diệp Kinh Đường cuối cùng cũng hết hứng thú với cô rồi.
Đường Thi vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng Khương Thích đã cúp điện thoại, nhớ tới âm thanh yếu ớt vô lực của cô ấy, Đường Thi cả người đều căng thẳng, lập tức gọi điện cho Hàn Nhượng: “Hàn Nhượng, Khương Thích xảy ra chuyện rồi, mau tới gần nhà Diệp Kinh Đường tìm cô ấy đi!
Cô ấy có thể là bị hôn mê rồi, về nguyên nhân hôn mê, chắc chắn là đã bị thương!"
Diệp Kinh Đường cứ thế ném cô ấy đang mình đầy thương tích ra ngoài không quản sống chết ra sao, sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy!
Đường Duy ở một bên nghe được đoạn đối thoại này, quay trở lại phòng mình, cẩn thận tìm kiếm căn hộ của Diệp Kinh Đường qua địa chỉ IP, nhân tiện cũng tìm ra bốt điện thoại ở ngay gần đó, sau khi loại trừ và nắm bắt địa chỉ chính xác, cậu ra ngoài và hét lên với Đường Thi: “Mẹ ơi, đi đường Hoài Hài Trung.”
“Con biết nhà Diệp Kinh Đường ở đâu à?”
Đường Thi nhớ Diệp Kinh Đường hành tung bí ẩn, chưa bao giờ công khai địa chỉ nhà mình.
Đường Duy tùy tiện tìm một lí do: “Con….con tìm qua ở trên mạng thôi, đi thôi, phải mau đi cứu chị Khương Thích.”
Đường Thi không nghi ngờ câu, lập tức đưa theo Đường Duy ra ngoài,Dọc theo đường đi Đường Duy còn gõ như bay trên bàn phím gửi tin nhắn cho R7CKY, [Thầy, thầy, có chuyện muốn nhờ thầy!]
[Nói đi, là chuyện gì?]
[Bối cảnh sau lưng nhà họ Diệp, thầy có thể giúp em điều tra một chút không?]
R7CKY ở đối diện cau mày khi nhìn thấy kiểu dòng chữ này, tại sao Đường Duy lại... đột nhiên muốn biết lai lịch của nhà họ Diệp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.