Chương 1: Bát Cực Quyền-Thú Hình Đồ
Mông Nam Cố Nhân
23/04/2013
Thành phố J, tháng 12 Âm lịch, giữa đông.
Sáng sớm, vừa quá 6 giờ. Bầu trời vẫn là mênh mang một mảng tối. Trong rừng tùng bách của công viên Bắc Hải, phảng phất truyền lại một trận âm thanh hầm hừ. Chỉ thấy trên mặt đất mà cỏ đã sớm biến thành một đám khô héo, một gã thanh niên chừng khoảng trên dưới 20 tuổi nhô lên hụp xuống, quyền chưởng bay lượn, hiển nhiên là đang luyện một môn quyền pháp.
Gã thanh niên này vóc dáng cũng không cao lớn, thân thể cũng thanh mảnh, nét mặt cũng chẳng có gì xuất chúng, chỉ có đôi mắt là lấp loáng có thần. Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng của hãng Nike, chân mang một đôi giày thể thao, trông ra bộ dáng hoàn toàn là sinh viên. Trên ngực trái của gã, có mang một huy hiệu sinh viên chữ đỏ nền trắng, trên mặt viết ba chữ nhỏ “Đại học y”.
Đại học y là một trường đại học bình thường nằm gần công viên Bắc Hải. Gã nam tử này chính là sinh viên đại học y, học chuyên ngành kết hợp Trung Y và Tây Y, tên là Lưu Uy. Lưu Uy hiện đang đánh một bài quyền cương kình, đơn giản, nhanh mạnh, kình lực liên miên không dứt.
Nếu có một người yêu võ thuật đứng xem ở đây, khẳng định có thể ngay lập tức nhận ra môn quyền pháp này, chính là một môn kiều thủ chân chánh quốc thuật ngoại gia quyền – Bát Cực Quyền.
Văn có Thái Cực an Thiên Hạ, võ có Bát Cực định Càn Khôn.
Một lộ (bài) Bát Cực Quyền này của Lưu Uy, chính là quyền pháp đơn luyện (luyện một mình) liên tục của Bát Cực Quyền, toàn lộ có 4 đoạn 42 thức. Lộ quyền này tịnh không phải là một môn đả pháp giết địch để thắng. Nhưng mà Lưu Uy đi một lộ quyền này, khí thế to lớn ngang dọc, phát kình mãnh liệt, như có khí thế mở núi phá đá.
Bài quyền này Lưu Uy học được tại Hiệp hội võ thuật của trường khi bước chân vào đại học. Luyện đến bây giờ thì đã qua được hai học kỳ, cũng có nghĩa là đã được một năm thời gian.
Lưu Uy khi bắt đầu học quyền pháp này, thế quyền lúc nào cũng chính xác, lĩnh ngộ cũng tốt, qua một năm dường như đã luyện thành một thân tuyệt thế thần công, thân thể cao to lên cũng không ít, những bệnh vặt như cảm lạnh, nóng đầu…cũng biến đi mất.
Đánh xong bài quyền. Lưu Uy thu thế dừng tay, miệng thở ra hai hơi dài.
“Quốc thuật Trung Hoa, quả nhiên bác đại tinh thâm. Chỉ đơn giản một bài Bát Cực Quyền mà ta luyện phải một năm, tuy còn có chút chưa hiểu rõ. Đáng tiếc là ta không có sư phụ, chỉ có thể tự mình hiểu dần ra, khó tránh khỏi khúc mắc, mà hiện nay thì không còn khả năng tiến bộ nhanh nữa.”
Lưu Uy nghĩ lại lúc luyện quyền vừa rồi, vẫn có chỗ luyện chưa thuận tay, tự mình luyện lại không có sư phụ, chỉ có thể tự tìm hiểu dần dần, bất giác liền thở dài một tiếng.
Muốn bái sư học võ phải có lòng kiên trì, có nghị lực còn chưa đủ mà còn phải có tiền. Trong xã hội hiện đại này, muốn mời một sư phụ Bát Cực, nếu một tháng không có được 10 vạn tệ thì không thể mời nổi. Dù sao, quyền sư là người nên cũng cần có cái ăn. Và nếu ngươi không thân không có quan hệ gì với ta, thì ta không có thể dạy ngươi công phu.
Lưu Uy từ nhỏ là cô nhi, lớn lên tại cô nhi viện. Hiện tại lên đại học, duy trì sinh hoạt hàng ngày là dựa vào một khoản học bổng nhỏ và tiền vay tín dụng sinh viên, ngoài ra cũng kiếm thêm được một ít nhờ làm thêm, những vẫn không đủ để mời một sư phụ dạy quyền.
“Quên đi. Đừng thèm nghĩ đến nó nữa. Trước tiên là cứ đi vòng bốn phía công viên một chút, thả lỏng thân thể, sau đó quay về trường chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ chỉ còn hai ngày nữa.”
Lưu Uy tự cười giễu mình, lắc tới lắc lui cái đầu. Những suy nghĩ không thực tế trong đầu hắn đều biến mất. Hắn luyện Bát Cực Quyền chẳng qua là vì yêu thích nó, cũng không mong thành võ lâm cao thủ, ngay cả việc không có sư phụ dạy đối với hắn mà nói, cũng chẳng phải là vấn đề lớn lao gì cho lắm.
Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng hơn, trong công viên cũngđã có ít người bắt đầu tập thể dục sáng.
Bắc Hải công viên là công viên có cảnh sắc đẹp nhất thành phố J. Vì xa trung tâm thành phố nên nhà cửa vùng phụ cận cũng không đắt, đúng là nơi tốt cho một số người già muốn dưỡng lão. Cư dân vùng phụ cận có một số là người già về hưu, mỗi buổi sang đếu tới công viên tập thể dục sáng.
Lưu Uy trên đường tản bộ, bỗng nhiên gặp một lão nhân quen, hai bên liền gật đầu chào.
“Hôm này là thứ Bảy, tuần sau là kỳ thi cuối kỳ, sau đó là vào kỳ nghỉ đông. Trong kỳ nghỉ này làm thêm kiếm ít tiền để trả nợ tiền vay tín dụng học tập, tương lại cũng nhẹ đi một chút.” Lưu Uy vừa đi bộ, vừa tính toán trong lòng.
Trên một con đường nhỏ trong công viên lúc này có mấy người bán hàng đang trải ra trên mặt đất một chỗ bán hàng nhỏ, bán mấy thứ lặt vặt. Vì gần khu vực này có vẻ có nhiều người già, mà người già thì thích thu thập, cho nên buôn bán nhỏ ở đây chủ yếu là mấy đồ cũ, ví dụ như đồng tiền cũ, các loại tẩu thuốc cũ…dường như đều có thể bán được ở đây.
Bất quá mấy thứ ở đây đúng là đồ cũ bình thường, không phải là đồ cổ bảo bối gì.
“Rồm, rồm, rồm…”
Một tràng tiếng xe máy cũ chạy ầm ĩ truyền lại, một người nhỏ bé gầy gò, có hai hàng ria mép nhỏ, chạy một cái xe máy “cũ tuyệt vời” ào tới, xả một đám khói dài phía đằng sau. Nam tử đó chạy đến chỗ trước mặt không xa Lưu Uy, dừng xe lại bên đường, từ phía sau xe dỡ xuống một cái bao lớn, bên trong nghe lạo xạo, hiển nhiên là có không ít đồ.
“Triệu Tam Nhi, nghe nói ngày hôm qua đi Vương Gia Trang ở ngoại thành hả? Lần này chắc đem về không ít đồ tốt hả?”
Nhìn nam tử gầy gò xuống xe, một hán tử to con đen đủi có xăm hình rồng xanh trên cánh tay đang bày hàng gần đó bước đến hỏi.
“Đừng nói nữa. Một đống rác rưởi đây!”
Nam tử gầy gò Triêu Tam Nhi vẽ mặt khổ não lắc lắc đầu, từ trong bao lôi ra một đống đồ có nhỏ có lớn, có dây đồng, có miếng đồng…Triệu Tam Nhi xòe hai tay : “Nhìn thấy không? Mấy cái đồ này, ta đã trả đến 300 đồng tiền mà lão già đó sống chết cũng không chịu bán…”
“Ô. Đây là một cuốn sách cũ. Nghe nói trước đây Vương Gia Trang luyện không ít võ, đây trông như một cuốn bí tịch võ công a?”
Hán tử đen đủi nhìn đống đồ mà Triệu Tam Nhi đổ ra, trong đó còn có một quyển sách cũ bọc da màu lam, giấy đã có một chút ố vàng, mắt thì tức thời sang ngời, vươn tay tới cầm, vội vội vàng vàng lật ra xem.
“Bí tịch võ công?”
Lưu Uy đang đi tản bộ ở gần, nghe thấy bốn chữ đó, bất giác cũng bước tới gần. Là một người yêu thích võ thuật, đối với những thức gọi là bí tịch quyền phổ, đương nhiên là có mẫm cảm đáng kể. Mặc dù Lưu Uy biết là cho dù có được một cuốn bí tịch chân chính cũng không có thể thành cao thủ, nhưng hắn đối với các loại sách này vẫn có cảm giác hứng thú.
Luyện tập quốc thuật vô cùng nguy hiểm, không có sư phụ chỉ dạy thì mặc dù có một cuốn tuyệt thế võ công ngay trước mặt cũng không dám nhào vào luyện tập, nếu không thì công phu không những không luyện thành được, mà bản thân có thể do luyện sai mà chết.
Lưu Uy nghe bốn chữ “bí tịch võ công”, chẳng qua là do sinh ra hiếu kỳ, tùy tiện ghé mắt xem một chút.
“Hứ! Cái gì là võ công bí tịch? Chẳng qua là hình vẽ một ít sư tử lão hổ mà thôi, chứ đâu một chữ cũng không có!” Lưu Uy vừa mới đi qua thì nghe hán tử đen mắng một câu, rồi quang luôn cuốn sách trong tay đi, làm nó rơi xuống ngay trước chân Lưu Uy.
Cuốn sách cũ bị hán tử đen quăng mạnh như thế, chỉ khâu bìa bị đứt, làm một số trang bung ra bay tứ tán ra ngoài. Trên các trang đó đúng là có vẽ một ít mãnh thú như hổ, sư tử…Các hình vẽ hình thái đa dạng, dường như có chứa một tia khí thế bất phàm như muốn ào ạt xông ra.
Lưu Uy khom lưng cúi xuống lấy tay đè lên mấy trang giấy này để chúng khỏi bị gió thổi bay đi. Khi ngón tay Lưu Uy tiếp xúc với mấy trang giấy đó thì trong lòng đột nhiên phát sinh một tia chấn động.
“Mấy trang giấy này, rõ ràng đã chuyển sang màu vàng, ít nhất cũng đã có hơn 20 năm. Đã hơn 20 năm thường thì phải cũ nát, bị tay ta đè lên cho dù không nát ra thì cũng phải có hư tổn. Nhưng mà mấy trang này thật là mềm dẻo dị thường, xem ra giống như là vải, không có dấu hiệu gì bị thương tổn.”
Lập tức Lưu Uy phán đoán, mấy trang của cuốn sách cũ này, tuyệt đối không phải làm bằng loại giấy bình thường.
Trong lòng vừa động, Lưu Uy liền gom mấy trang này lên sắp xếp lại trong tay một chút rồi lật ra xem.
Trang đầu tiên có vẽ một con hổ trắng đang ngồi yên.
Con hổ trắng này ngồi bất động trên một đám cỏ, móng vuốt thu lại đưa lên mặt, hàm nanh sắc nhọn như đang thu vào trong miệng, ánh mắt có vẻ lười biếng, dường như vừa mới tỉnh ngủ dậy, cảnh vật sau lưng nó dường như có một số con thú ẩn ẩn hiện hiện. Các con vật này cách hổ trắng không xa, nhưng trông như nó chẳng quan tâm gì đến đám thú vật xung quanh này.
Giấy vàng, mực đen, vài nét bút đã vẽ ra một con hổ trắng dường như không có một chút ý chí chiến đấu nào.
Thấy bức hình con hổ ngồi này, đôi mày Lưu Uy nhẹ nhẹ nheo lại một chút. Con bạch hổ này, trông giống như một con hổ được nuôi trong vườn bách thú từ nhỏ, có thể nói là không có chút khí thế gì. Lưu Uy cũng không nhìn lại bức hình này lần nữa mà lật ngay trang giấy để xem hình ở trang thứ hai.
Bức tranh thứ hai, cũng chỉ là một con mãnh hổ hạ sơn.
Mãnh hổ hạ sơn, khí thế cương mãnh, khí phách rạng ngời. Lưu Uy khi liếc mắt vào bức tranh đó thì thân thể nhất thời chấn động, lông tơ toàn thân chợt lạnh đi rồi dựng đứng lên, dường như hắn không phải đang nhìn một con hổ trên trang giấy mà là một mãnh hổ hạ sơn thật, là một con mãnh thú đang chuẩn bị vồ mồi.
“Khí thế thật là mạnh mẽ! Thật là trước nay chưa từng có, nhanh mạnh cứng rắn, với quyền ý của Bát Cực như cùng một loại. Nếu Bát Cực Quyền của ta có thể đánh ra khí thế như vậy, sợ rằng quyền chưa đánh tới thân thể của người ta thì tâm thần của người ta cũng đã bị chấn động. Khi đó, cho dù quyền pháp của ta có kém hơn một chút, cũng có thể khắc địch chế thắng.”
Nhìn thấy con mãnh hổ hạ sơn này, Lưu Uy lập tức liên tưởng ngay đến Bát Cực Quyền pháp của mình.
Bức hình thứ ba lại vẽ một con hổ lên núi…
Lưu Uy cũng không vội tìm kiếm quyền ý ở trong bức hình đó, ngón tay lật vội xem các các bức hình mỗi hình một lần. Tổng cộng có 13 hình vẽ, mỗi khi nhìn vào một hình, Lưu Uy thấy dường như đang xem một danh gia quốc thuật, bay nhảy nhô lên hụp xuống, quyền chưởng đánh ra khí thế đa dạng bất đồng. Khi thì cương mãnh, khi thì mau lẹ, khi thì nội liễm, khi thì hiền từ, dường như thần thái của tất cả các loại quyền thuật nều nằm trong 13 hình vẽ này.
Sáu hình vẽ hổ, ba hình vẽ báo, hai hình vẽ voi, hai hình vẽ sói.
“Thú quyền, thú quyền…Hình Ý Quyền, Vũ Đương Tượng Hình Quyền, Thiếu Lâm Tượng Hình Quyền, đều là mãnh thú bác kích nguyên gốc. Ngay cả tổ của quyền pháp là Ngũ Cầm Hí, cũng không thoát khỏi hai chữ “Thú hình” (Hình dạng thú vật). Quyển sách hình vẽ này cơ hồ bao quát tất cả các “Thú hình”, có nghĩa là bao quát quyền ý của tất cả các loại quyền pháp.
Trong phút chốc, Lưu Uy nghĩ cuốn sách hình vẽ có mười ba hình vẽ các loại thú hình dạng khác nhau này, không phải là một cuốn sách vẽ hình tầm thường, mà chính là một bộ quyền pháp bí truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.