Chương 25: Hai chân như cá sấu cắn
Mông Nam Cố Nhân
23/04/2013
Lúc này đây, Lưu Uy không còn dùng Thú quyền sát chiêu gì mà chỉ hoàn toàn bằng vào sức lực của mình để ra quyền, từng quyền đánh trúng cơ thịt, đơn giản và thật, trúng liên tiếp vào người tên Vương mù. Lúc này Lưu Uy đã chân chính trở thành một con mãnh thú, không hề cố kỵ gì, chỉ biết giết chóc!
Lấy thế bức người, lúc này Lưu Uy đã thực sự xuất ra quyền ý của mãnh thú, mặc dù chiêu pháp không màu mè, cũng có thể khắc địch chế thắng.
“Ngươi…”
Vương Chung phun ra một chùm máu tươi từ miệng, thân thể như một cái bao bố, rơi “bịch” một tiếng trên mặt đất. Lồng ngực sớm đã lõm vào vài phân, ngực đã thành một đám máu thịt bầy nhầy, thậm chí mấy cái xương gãy cũng lòi ra ngoài da.
Mỗi quyền của Lưu Uy phát ra đều có sức lực hơn trăm cân, sức lực cường đại này đánh vào Vương Chung vốn đã mang trọng thương, mỗi quyền đều có thể đánh gãy tới mấy cái xương trên người Vương Chung. Đợt quyền qua đi, xương ngực Vương Chung toàn bộ như đã gãy vụn.
“Ngươi…ngươi…”
Vương Chung trừng hai con ngươi xám trắng, cố gắng vươn một tay ra chỉ vào Lưu Uy, trong miệng tựa hồ như muốn nói gì, nhưng một câu cũng không nói ra được. Thân thể co quắp hai lần rồi không còn động tĩnh gì nữa. Trọng thương như vậy, Vương Chung vốn không còn có thể sống được nữa.
Đánh chết Vương Chung xong, Lưu Uy mới buông lỏng cơ thể xuống một chút, hai tay tự nhiên rũ xuống, lưng có chút cong, thổ hổn hà hổn hển.
Vương Chung trước khi cùng Lưu Uy giao thủ, mặc dù đã bị trọng thương, nhưng kinh nghiệm đả pháp và công lực đều vượt xa Lưu Uy. Lưu Uy muốn đánh chết hắn, vốn phải trả một giá rất cao. Nhưng lúc này, chủ yếu là do Vương Chung khinh địch, tưởng rằng thực lực của Lưu Uy không có tiến bộ, trong lúc khinh thường, bị một trận mưa quyền của Lưu Uy đánh chết.
Đánh quyền cần có khí thế một quyền tiếp một quyền, liên miên bất đoạn, có một cỗ khí thế, cho dù ngươi thực lực kém hơn một chút, cũng có thể đánh chết đối thủ.
“Lần này do tên Vương mù một mình truy đến đây, hơn nữa ta mới uống thang Sâm vương ngàn năm, thể lực và nội lực đều tăng nhiều, nếu không thì không thể đánh chết cao thủ đứng thứ 13 trên Địa bảng này. Không biết Lâm Đạo Minh bọn họ còn ở Huyền Vũ Sơn không, nếu không bọn họ truy tới đây, ta sẽ có chút hiểm nguy rồi.”
Lưu Uy thản nhiên nhìn thoáng qua thi thể của Vương Chung, âm thầm nghĩ.
Lưu Uy lần này đánh chết Vương Chung, hắn cũng không cho rằng thực lực của mình có thể chống lại Địa bảng cao thủ. Dù sao, Vương Chung lúc nãy đã bị thương, huồng hồ không biết chi tiết thực lực của Lưu Uy, có chút khinh địch, lúc này mới bị Lưu Uy đánh chết. Nếu giao thủ chính diện, cho dù Vương Chung bị thương, Lưu Uy cũng khó chiếm tiện nghi.
Vương Chung và Lâm Đạo Minh đều là ám kình cao thủ cấp cao, vẫn chưa luyện đến hóa kình, nhứng đánh nhau mặt đối mặt thì Lưu Uy không thể là đối thủ của bọn họ.
Vương Chung và Lâm Đạo Minh là cao thủ quốc thuật luyện võ đã vài chục năm, thể lực hay nội kình đều còn lâu Lưu Uy mới so sánh được. Huống chi bọn họ kinh nghiệm đả đấu cũng phong phú vô cùng. Cao thủ như vậy, cho dù không hiểu ám kình, chỉ ở mức minh kình cũng có thể đánh chết Lưu Uy.
Ám kình, bất quá chỉ là một môn pháp môn đặc thù, giống như một môn ngoại ngữ, nếu mình có thực lực cường đại, không có kiểu ngoại ngữ này cũng không sao.
“Hôm nay đánh chết ngươi, còn tên Lâm Đạo Minh kia, sau này sẽ tính sau!”
Lưu Uy nhìn thoáng qua xác Vương Chung lần cuối, xoay người lại, chân bước ra liên tiếp, thi triển khinh công Độ Tượng Thức, hướng nơi sâu trong Huyền Vũ Sơn chạy đi, trong chớp mắt đã biết mất vào trong núi.
Hôm sau lúc mặt trời lên, Lâm Đạo Minh dẫn theo mấy tên thủ hạ, xuất hiện trong Huyền Vũ Sơn.
Nhìn thấy thi thể Vương Chung dưới gốc cây đại tùng kia, Lâm Đạo Minh nhăn mày, hai con mắt không ngừng tỏa ra tia sáng khác thường, hiển nhiên là đang tự hỏi điều gì đó.
“Vương mù ơi Vương mù, nhổ cỏ nhổ tận gốc đúng là không sai, nhưng đạo lý truy giặc cùng đuờng ngươi đã quên rồi. Lão Lý mù khuấy động giang hồ trong bao nhiêu năm, không có lưu lại chiêu cuối cùng sao chứ? Hắn mặc dù đã bị đánh chết, nhưng chiêu cuối cùng khẳng định đã để lại cho đồ đệ của hắn. Đáng tiếc là ngươi lại không thấy rõ điều này!”
Nhè nhẹ lắc đầu, Lâm Đạo Minh đột nhiên nói: “Thu thập lấy thi thể Vương Chung, tháng một trời đông giá rét, sói hoang trong rừng thường xuất hiện, thi thể hắn có thể bảo tồn đến giờ, cũng là phước đức một đời của hắn!”
Vương Chung vừa chết, công lao đánh chết lão Lý mù tất nhiên toàn bộ rơi vào người Lâm Đạo Minh. Nhưng mà cái chết của Vương Chung cũng làm cho Lâm Đạo Minh có chút cảm giác thỏ chết thì cáo buồn. Hắn không biết đến lần sau gặp Lưu Uy, người chết kia biết đâu lại là chính mình.
“Lý Mông ơi Lý Mông, cả đời người đã đè ép Vương mù kia, cuối cùng Vương mù kia cũng bị đồ đệ của ngươi đánh chết, Lý Mông, ngươi hoàn toàn thắng a!” Lâm Đạo Minh trong lòng cảm thán, cùng mấy tên tay chân rời Huyền Vũ Sơn đi về.
――――――
Liên tiếp mấy ngày, Lưu Uy đi lại như con thoi trong rừng.
Dược lực của Sâm vương ngàn năm không ngừng phát huy tác dụng, bổ sung tinh lực, đồng thời cũng làm tăng cường thể lực của hắn. Lưu Uy mặc dù vài ngày liên tiếp không ăn không uống, nhưng không có một chút cảm giác đói. Ngược lại, đồ dơ trong tràng vị (ruột và dạ dày) được thanh trừ làm cho cơ năng thân thể được nâng cao không ít.
Đạo sĩ luyện đan thời xưa, lánh đời không ăn, dùng đan dược duy trì tính mạng chính là đạo lý này.
Đến lúc Lưu Uy không biết mình đã đi tới đâu, hắn mới ngừng lại. hắn hiểu rằng cho dù bây giờ Lâm Đạo Minh muốn tiến vào núi đuổi giết hắn, sợ rằng cũng không tìm được hành tung của hắn.
Hôm nay, bầu trời bắt đầu có tuyết.
Lưu Uy tùy ý chọn một cái hang núi, đánh lửa lên, đi bắt một con gà rừng, vùi vào trong đống than. Ngoài hang núi, tuyết đã bắt đầu dày lên, hắn trước tiên luyện tập một lần Dịch Cân Kinh, sau đó đứng Bát Cực Thung, Độ Tượng Thức.
Nhiệt độ không khí mặc dù đã giảm xuống dưới 0, nhưng Lưu Uy lại không có một cảm giác lạnh lẽo, mỗi tấc kinh mạch bên trong thân thể đều tản ra nhiệt. Nội kình trong người bốc lên phảng phất như dòng nước sông đang chảy, nhanh hơn cả tốc độ máu tuần hoàn, làm cho da thịt Lưu Uy không có chỗ nào bị đông cứng.
Kinh mạch là một thứ kỳ dị, cũng không như mặt máu, đại khái là các đường cơ bám vào trên mặt cơ thịt, nội lực bên trong kinh mạch tăng thì sức lực con người cũng tăng.
Thời Dân Quốc, Thiên cân đại lực sĩ (lực sĩ có thể nhấc ngàn cân) Trần Phú Quí, thường được nói là “một lần ra sức dẹp 10 hội”, nhưng đối với Lý Thư Văn thân thể gầy nhỏ, hắn dùng hết toàn lực đẩy cũng không thể rung chuyển. Trên thực tế, kình lực của Lý Thư Văn đã vượt xa Trần Phú Quí. Cái Lý Thư Văn dùng chính là kình có trong kinh mạch.
Loại kinh mạch này khách với mạch máu dùng để vận chuyển máu. Mặc dù mạch máu con người có cứng cỏi nhưng lại có giới hạn nhất định, vốn không có thể tiếp thu lực đạo quá lớn.
Lưu Uy luyện tinh hóa khí, chủ yếu là luyện kinh mạch, tăng cường nội kình.
“Dược lực của Sâm vương ngàn năm quả nhiên không giống sâm thường, trải qua nhiều ngày như vậy vẫn còn phát huy tác dụng. Ta bây giờ mỗi lần luyện Dịch Cân Kinh, gân cốt lại mạnh lên một phần, nội kình bên trong cũng gia tăng một ít. Tốc độ luyện công so với khi không có Sâm vương phải nhanh hơn 10 lần!”
Lưu Uy vừa đứng Trạm thung vừa nghĩ đến Sâm vương kia, không khỏi nhớ tới lão Lý mù sư phụ của mình, trong lòng có chút chua xót.
Mùi thơm của con gà rừng đang nướng thơm thơm bay ra, Lưu Uy lỗ mũi giật giật, hít sâu một hơi thu công, chuẩn bị bước vào lo cho cái bụng của mình.
Lúc này, một loạt thanh âm “xuy” “xuy” truyền tới lỗ tai Lưu Uy, tực như tiếng động do một loài động vật đạp trên tuyết tạo ra. Thanh âm này rất nhỏ, nếu không phải Lưu Uy lúc nãy thu công, tinh thần đang ở trạng thái phấn chấn, cảm giác đang linh mẫn nhất thì chắc chắn là sẽ không nghe được.
“Bước đi tinh xảo, hẳn là động vật ăn thịt. Động vật ăn thịt dưới chân đều có mấu thịt, đi đứng hầu như ít phát ra tiếng động!” Lưu Uy trong lòng chợt động, lập tức cảnh giác đứng lên.
Vùng đồi núi phía Bắc của thành phố J, diện tích khoảng trăm km2. Trong khu vực rộng như thế, khẳng định phải có một ít mãnh thú. Cho dù không có chúa sơn lâm, gấu đen thì cũng có thể có các loại mãnh thú tương tự. Nếu là gấu đen thì với thực lực của Lưu Uy hiện giờ, chắc chắn không phải là đối thủ.
Ngay lúc Lưu Uy bắt đầu cảnh giác thì từ một bên núi, nhô ra một bóng thú gầy gò.
“Sói?”
Nhìn đầu con dã thú xuất hiện, Lưu Uy không khỏi nhăn mày. Đó là một con sói độc hành (đi một mình), thân thể cũng không dài quá 2 mét, hình thể gầy gò, có một cái đuôi màu xám thô, có vẻ hết sức rách nát, nhưng trong hai mắt của con sói như bắn ra tia mắt màu xanh.
Một con sói độc hành, chân chính chiến đầu thì thực lực không chỉ đơn giản như một con chó lớn. Nhưng trong mùa đông, thức ăn của chó sói ít đi, hầu hết chúng rơi vào trạng thái luôn luôn đói, lực chiến đấu cũng phải giảm xuống. Một con sói như vậy, đối với Lưu Uy cũng chẳng phải thứ uy hiếp gì.
“Con sói này chắc là bị mùi thơm của con gà rừng nướng dẫn dụ tới, hiện tại thấy có con người như ta, hẳn sẽ chọn cách công kích ta để cướp lấy con gà rừng.” Lưu Uy trong lòng thầm nghĩ.
Chó sói bình thường cũng không có thể công kích một thanh niên khỏe mạnh, bởi vì sức lực của một thanh niên khỏe mạnh cũng không kém một con sói, cho dù thật sự đánh nhau, sói chưa chắc chiếm được phần hơn. Cho nêu Lưu Uy đoán con chó này có tấn công thì cũng không phải muốn cắn chết mình mà chỉ vì con gà rừng ở kia.
Đang lúc Lưu Uy tự hỏi như vậy, con sói kia bắt đầu tăng tốc lao đến Lưu Uy.
“Tốc độ thật nhanh!”
Lưu Uy trong lòng cả kinh, vội vàng chuyển người, tránh thoát đòn công kích của con sói độc hành, lại muốn dùng tay quyền đánh theo con sói thì phát giác nó đã ở sau lưng mình hơn 3 mét. Con sói độc hành có tốc độ phải nhanh hơn chó hoang đến ba lần, tay quyền của Lưu Uy không thể nào đụng được nó.
“”Tay là để mở cửa, chân dùng để đánh người!” Chiều dài cánh tay quá ngắn, khi công kích thường bị hạn chế nhất định, đánh từ xa thì không bằng dùng công phu ở chân. Teakwondo và một số môn phái rất am hiểu đòn chân. Xem ra, ta cũng cần phải rèn luyện một chút công phu ở chân một chút!”
Trong lúc Lưu Uy đang nghĩ, con sói kia đi một vòng tròn rồi lại nhằm Lưu Uy nhảy tới. Lúc này, trong đầu Lưu Uy linh quang hiện lên, tự nhiên người ngửa ra sau, chân phải đá ra, “bình” một tiếng trúng ngay ngực con sói độc hành, đồng thời chân kia cũng bay ra, hai chân như cắt vào eo lưng của con sói, giống như hai hàm cá sấu cắn, “rạt” một tiếng cắt ngang hông con sói độc hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.