Chương 15: Tượng hình và Ám kình bộc phát
Mông Nam Cố Nhân
23/04/2013
Hít sâu một hơi, Lưu Uy cũng nhè nhẹ nhảy lên lôi đài. Cùng Lý Văn Long giao thủ cũng là chuyện mà Lưu Uy từng mong chờ, chỉ là hắn không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Suy nghĩ một chút, hắn liền hiểu. Tỉ đầu tại hội thi giao lưu võ thuật lần này được tổ chức theo từng nhóm đấu. Bốn người ghi danh liền nhau được chia thành một nhóm, chỉ có một người trong bốn người chiến thắng được vào tiếp vòng trong. Thời gian Lưu Uy và Lý Văn Long ghi danh gần nhau, tự nhiên bị chia vào một nhóm.
“Trieệt Quyền Đạo là một loại công phu không có đả pháp cố định, nguyên nhân vì khi Lý Tiểu Long sang tạo ra, cũng do duyên là đã được tập một số sát chiêu trong đả pháp của Vịnh Xuân Bạch Hạc Quyền. Vịnh Xuân Quyền tại ngoại quốc được ngườita xưng tụng là quyền pháp lợi hại nhất. Nghe nói trong các môn đả pháp quốc thuật, chỉ có Hốt Lôi Thái Cực Quyền có thễ miễn cường hơn nó một chút. Xem ra lúc này, ta phải thập phần cẩn thận!”
Trong đầu Lưu Uy tái hiện lại tư liệu về Triệt Quyền Đạo và Vịnh Xuân Quyền, đều là các đả pháp và quyền pháp có uy lực cực đại, uy lực sát chiêu to lớn, không thua Bát Cực Niêm Thân Kháo chút nào!
Lý văn Long này chẳng những tập luyện Triệt Quyền Đạo mà đối với Vịnh Xuân Quyền cũng có nghiên cứu, phong cách quyền pháp Thốn kình Thốn đả (Phát kình, đánh ở cự ly ngắn), công phu đánh gần rất mạnh. Mà Bát Cực Quyền của Lưu Uy, chuyên về kình lực đánh xa, nhưng đánh gần tương tự cũng có Niêm Thân Kháo, so sánh ra, tất đã kém so với Triệt Quyền Đạo.
Huống hồ, tỉ võ đả đấu, chính là thực lực và khả năng phát huy trên sàn đấu, so với quyền pháp sở luyện không có quan hệ quá lớn.
“Lưu Uy, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp lại ở đây!” Giọng điệu Lý Văn Long có chút cao lên, làm cho người ta cảm thấy khí chất kiêu ngạo.
“ À, Lý Văn Long, ta cũng không nghĩ tới, trận đấu đầu tiên đối thủ lại là ngươi. Vừa lúc không phải ngươi đáng muốn cùng ta một lần tỉ thí sao? Hôm nay chính là cơ hội tốt. “Lưu Uy giọng nói bình tĩnh, cởi cái áo quần thể thao trên người xuống, lộ ra một thân thể cơ bắp cứng rắn.
Cởi xong áo, khí thế của Lưu Uy nhất thời biến đổi, trông như một toà núi lớn chắn ngang trước mặt Lý văn Long.
“Hảo công phu!”
Hành gia ra tay là biết ngay công phu. Lưu Uy chỉ tùy tiện đứng, Lý Văn Long không khỏi biến đổi sắc mặt, nhất thời dẹp bỏ lòng khinh thị. Nam tử trung niên đứng xem xa xa đằng kia, mắt cũng sang ngời, không nhịn được thấp giọng khen một tiếng!”
Trung niên nam tử này chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hàn Lâm, cha của Lâm Diệu Đồng, tinh thong Bát Quái, Thiếu Lâm Ngũ hành Quyền Lâm Đạo Minh. Thanh niên đứng bên cạnh hắn là con trai của một người bạn tốt, tên là Chu Minh Dương.
Chu Minh Dương luyện hai loại quyền pháp Bát Cực và Thái Cực quyền, trong giới quốc thuật đồng lứa, cũng được xem là một trong những tay đứng đầu, lần này đến đây tham gia hội thi giao lưu võ thuật của tập đoàn hàn Lâm, chính là để xem nhân thế, rèn luyện thêm, còn có thể cùng với các cao thủ quốc thuật giao thủ, tăng cường kinh nghiệm thực chiến.
Chu Minh Dương thấy Lưu Uy xuất ra khí thế cường đại, cũng không khỏi nhíu đôi chân mày, nụ cười tười trên mắt ngưng đọng lại.
“Người trẻ tuổi này, bộ pháp dưới chân ổn định chắc chắn, trên người tinh khí nội liễm, tu vi sợ rằng không thua gì ta. Không biết hắn là con cái trẻ tuổi của thế gia nào, như là heo dám ăn cọp (ý nói liều lĩnh), đến đây tham gia?!”Nhìn thấy Lưu Uy trên lôi đài, Chu Minh Dương trầm giọng nói.
Lưu Uy tuổi còn trẻ, công phu không kém. Ấn tượng đầu tiên của Chu Dương Minh đối với hắn là một cao thủ đồng lứa của một võ thuật thế gia nào đó. Người của võ thuật thế gia, mặc một bộ quần áo thể dục, chạy đến thành phố J này, tham gia hội thi giao lưu võ thuật, đích xác là thân phận heo muốn ăn cọp!”
“Trước hết hãy xem hắn cùng Lý Văn Long giao thủ, ai thua cũng không biết đây!” Lâm Đạo Minh thảnh nhiên nói.
“Lưu Uy, cẩn thận!”
Dưới chân Lưu Uy vừa động, đột nhiên hướng cấp tốc Lưu Uy vọt tới, khi bước lên, dưới chân hình như có một làn hơi, một lên mộ xuống, cơ bắp sau lưng Lý Văn Long cũng có chút rung động. Cả người hắn trông giống như một con tiên hạc chân dài, thân hình mau lẹ vô cùng.
Vịnh Xuân Quyền-Bạch hạc lượng sí!
Dường như Lý Văn Long đã vọt tới trước mặt Lưu Uy chỉ trong một cái nháy mắt. Tay phải huy động như gió, hướng bụng dưới Lưu Uy bung ra.
“Quyền pháp thật là nhanh!”
Lưu Uy hai mắt sáng ngời, chân phải bước về phía sau một bước, tay phải hoành ngang cùi chỏ trước thân, đánh nhẹ vào đầu quyền (nắm đấm) của Lý Văn Long. Quyền chỏ chạm nhau phát ra một thanh âm, cùng lúc, Lưu Uy hơi nghiêng thân mình, lấy lại khoảng cách với Lý Văn Long.
Nhưng ngay lúc Lưu Uy lui về phía sau, thân hình Lý Văn Lòng tốc độ càng nhanh đuổi theo, lien tục xuất quyền, thốn kình thốn đả, bình bình bìnhmấy tiến vào trên cánh tay phòng thủ của Lưu Uy, đánh cho thân hình Lưu Uy đảo qua đảo lại, ngay sau đó một quyền giống như cương chùy, nhanh nhự điện đấm thẳng vào ngực Lưu Uy!
Vịnh Xuân sát chiêu – Nhật tự xung quyền. (Cú đấm bằng khớp nắm đấm của ngón giữa, áp út và ngón út. Ba khớp ngón tay này trông như chữ Nhật trong tiếng Tàu nên gọi là Nhật tự)
Lý Văn Long cùng Lưu Uy đối chiến đến giờ, vẫn không sử dụng kỹ pháp đả đấu của Triệt Quyền Đạo. Đầu tiên là dùng bạch hạc lượng sí chuyển thân đến gần Lưu Uy, sau đó là một loạt quyền phá vỡ thế thủ của Lưu Uy, tiếp theo là xuất ra sát chiêu của Vịnh Xuân Nhật tự xung quyền, hiện nhiên là muốn trong một hơi đánh ngã Lưu Uy.
“Hảo quyền!”
Bên ngoài lôi đài, có mấy cao thủ quốc thuật ánh mắt nhìn không tầm thường, bộc phát sang, miệng cất lên tiếng hô khen ngợi. Đả pháp liên tục nhất quán của Lý văn Long, một hơi đã thành, căn bản không cho Lưu Uy một cơ hội hoàn thủ nào. Lưu Uy lúc này bộ pháp đã sớm tán loạn, đối mặt với sát chiêu của Lý Văn Long, cho dù công phu của hắn có hơn Lý Văn Long hai bậc, cũng khó ngăn cản.
“Xung quyền như thương, pháp quyền như chùy. Xung quyền của Lý văn Lonh đã đạt hỏa hầu rất cao. Nhưng mà quyền pháp này, cũng không thể đánh đổ được thế Độ tượng của mình!”
Khi tất cả mọi người ở đây nghĩ Lưu Uy sẽ bị đánh bại trong giây lát, Lưu Uy đột nhiên bước một bước tập tễnh, trông như một tên say đang ngã, hai chân bước ra mấy bước lảo đảo đi ra, tạo được một khoảng cách với Lý Văn Long, đồng thời hai tay ôm thành một vòng trước ngực, “bình” một tiếng đã chặn được Nhất tự xung quyền của Lý Văn Long.
Hoài bão lãng tinh, Bão Tinh Thức (thế ôm sao trời)!
Một chiêu này của Lưu Uy, phảng phất như mang tinh thần lực của cả bầu trời sao, toàn bộ đều đem vào ôm trong tay, lúc này trong lồng ngực hắn là một cái vũ trụ. Nhật tự xung quyền của Lý Văn Long mặc dù lợi hại, nhưng vẫn chưa có khí thế đánh nát vũ trụ, tự nhiên bị Lưu Uy hóa giải.
“Quyền ý này…Bão lãng tinh, ôm vũ trụ, xem rat a đã coi thường tiểu tử ngươi! Bất quá ngươi hiện tại cước bộ rối loạn, tiên cơ đã mất, xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu!”
Ngay lúc Lưu Uy xuất ra thế ôm sao, ánh mắt Lý Văn Long hiện lên một tia kinh dị. Nhưng mà chiêu Nhật tự xung quyền kia của hắn đã làm cho Lưu Uy phải thối lui ba bước, xét khí thế, Lưu Uy đã mất tiên cơ, Lý Văn Long chỉ cần tiến mạnh đánh mạnh, không cho Lưu Uy cơ hội để thở thì kết quả trận này, không còn phải bàn!”
Đả pháp của quốc thuật, mỗi chiêu mỗi thức đều phân thắng bại sinh tử, mất tiên cơ lập tức sẽ rơi vào thế bị động, chỉ cần so suất bị đối phương nắm được sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp không ngóc đầu dậy nổi!
“Người trẻ tuổi này, xem ra vẫn còn non, sợ rằng đây là lần đầu tiên đối địch, ý thức thực chiến so với Lý Văn Long, sợ rằng còn kém một bậc!” Cách đó không xa, Lâm Đạo Minh âm thầm nghĩ.
Khóe miệng hiện lên một tia cười, Lý Văn Lonh bước liền mấy bước, duổi theo sát không rời, trong nháy mắt lại vọt đến trước mặt Lưu Uy, quyền phong cũng trở nên mở ra rộng hợp lại rộng, mỗi quyền đều sinh gió, nhầm thân Lưu Uy phủ tới tấp, dường như vẫn muốn đánh bại Lưu Uy trong một hơi.
Nhưng lúc này, mắt Lưu Uy lại sáng ngời!
“Vịnh Xuân và Triệt Quyền Đạo đền chuyên phòng ngự phản kích, liên tục không dứt, nhất định phải lấy phòng thủ làm chính, không quá xa, không truy đuổi, không vội. Nhưng Lý Văn Long này vì muốn thắng lợi, đã quyên hết quyền ý căn bản của Vịnh Xuân, phạm vào điều tối kỵ, làm sao có thể là đối thủ của ta?”
Ngay lúc quyền của Lưu Uy lien tiếp đánh đến, chân Lưu Uy dường như mọc rễ, bám chặt vào sàn lôi đài. Đồng thời thân thể Lưu Uy, trong nháy mắt cong thành một hình cái cung, cùi chỏ hai tay đánh vào đầu quyền của Lý Văn Long đanh đáng tới. Trong lúc này, “binh” một tiếng, thân thể hai người đồng thời run lên, nguyên thân thể Lưu Uy vốn mất thăng bằng, nhưng lại có thể đứng yên tại chỗ, một bước cũng không thối lui!
Bình! Bình!
Dựng ngang chỏ nghênh kích, thân thể Lưu Uy hai lần liên tiếp chớp lên, thân hình cũng đã đứng lại ổn định, so với lúc nãy đã vững chãi hơn. Lý Văn Long kia cũng bị Lưu Uy đẩy lui tới bốn, năm bước, trên mặt xuất hiện màu sắc kinh dị.
Hiền hòa vững chãi như núi, chính là Độ Tượng Thức. Một con voi lớn, một người dùng toàn lực đẩy nó, chẳng những không làm nó động đậy một chút, mà còn bị lực phản chấn của nó đẩy ngã ra. Lưu Uy lúc này khí thế ngưng kết, như đã hoá thân thành một con voi lớn.Quyền pháp của Lý Văn Long căn bản không thể lay chuyển được hắn.
Trong lúc Lý Văn Long đang kinh hãi thối lui bốn năm bước thì Lưu Uy cũng động mạnh thân thể!
Khoan thai bước một bước, cả lôi đài như ầm ầm chấn động. Lưu Uy trong phút chốc đã đến bên Lý Văn Long, thân hình đang giống như muốn đánh đổ một bức tường thành, hướng Lý Văn Long xô vào.
“Hoảng bang chàng thiên đảo, đọa cước chấn cửu châu!” (Đầu vai đẩy đổ trời, dậm chân chấn chín châu!)
Tượng hình nặng như núi, một đầu voi lớn bước từng bước, đất đai muốn như chấn động, nghiêng người đẩy một cái, một bức tường cũng muốn đổ. Dậm chân chấn động nền đá, thúc người đẩy đổ bức tường, Tượng hình quyền pháp giúp đem quyền thế “Hoảng bang chàng thiên đảo, đọa cước chấn cửu châu!” của Bát Cực Quyền diễn đạt tới lâm ly cùng cực, cú thúc này cho dù là một cây đại thu to tán lá che trời, cũng muốn phải ngã xuống.
“Bình!”
Ngay khi Lưu Uy dùng Tượng hình xuất ra sát chiêu Bát Cực Quyền
Lý Văn Long vẫn còn kịp dùng song chưởng che trước ngực, ngay sau đó liền bị chấn bay đi. Thân hình bay ra năm sáu mét qua phía bên kia của lôi đài rơi xuống, chân tiếp đất xong bước lùi “ rầm”, “rầm” vài bước, dĩ nhiên vẫn chưa rớt khỏi lôi đài.
Lúc này, thân hình Lưu Uy, như bong với hình theo lại, quyền thế giống như mãnh hổ xuống núi, nhằm đỉnh đầu Lý văn Long đánh xuống.
Đừng nói là Lý văn Long, cho dù một khối bia đá đối mặt với một quyền khí thế như hồng này của Lưu Uy thì muốn đỡ cũng không được, lập tức phải nát bấy!
Những người bên ngoài, kể cả Lâm Đạo Minh, Chu Minh Dương, thật không tin vào mắt mình. Bọn họ vạn lần không có nghĩ đến, Lưu Uy vừa rồi bị kém ưu thế như thế, trong khoảnh khắc nhờ một cái trạm thung công trầm hùng chuyển bại thành thắng, tiếp theo mấy chiêu sau lại đem Lý Văn Long không hoàn thủ được. Cuối cùng lại đánh ra một quyền, muốn phân thắng bại.
Đối mặt với một quyền như Thái Sơn Áp Đỉnh của Lưu Uy, trên mặt Lý văn Long đột nhiên hiện ra một tia kiên quyết, cắn răng, hai tay đột nhiên hướng tay quyền Lưu Uy nghênh kích.
“Bình!”
Ngay khi nắm tay Lưu Uy tiếp xúc với đầu quyền của Lý văn Long, Lưu Uy đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn như kim châm truyền vào cánh tay mình. Trong lònh chợt kinh, Lưu Uy hạ ngay ba phần lực đạo, đồng thời chân bước liền thối lui hai ba bước, trên mặt đã có chút kinh hãi.
“Minh kình đánh người như chùy đập, ám kình đánh người như kim châm. Đây là…ám kình bộc phát?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.