Chương 3
Silentcarol
15/06/2022
Edit: Cháo
Trên thế giới này hạnh phúc hay khổ đau, thật ra về bản chất chẳng có gì khác biệt cả.
Thứ khác biệt duy nhất có lẽ thể hiện trên thời gian.
Hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, mà đau khổ lại luôn dài đằng đẵng.
Ví như Thụ bây giờ này, trải qua N lần lên đỉnh, y tiến vào “thời gian sau cực khoái” — không phải kiểu “thời gian sau cực khoái” bình thường đâu, có lẽ là kiểu của kẻ khổ hạnh ấy, dẫu sao cái xác thịt đau đớn này khiến y không thể nào động đậy nổi, vào giờ phút này chỉ muốn chết đi cho xong.
Công vô cùng săn sóc tắm cho y, cẩn thận xoa bóp toàn thân, sau đó ôm lấy Thụ nằm trong chiếc chăn ấm áp, để y tựa đầu vào cần cổ mình.
“Ngủ thôi.” Công hôn trán Thụ một cái, “Có chỗ nào khó chịu thì nói với tôi.”
Thụ muốn nói, cái cảm giác này mới là khó chịu nhất ấy.
“Cậu về đi.” Thụ đẩy hắn một cái, “Giao dịch kết thúc rồi, tôi không quen chung giường với người khác.”
“À, xin lỗi.” Công bỗng thấy luống cuống, chỉ đành phải rời giường, chậm chạp mặc quần áo vào, nhỏ giọng nói, “Cứ nghĩ rằng mới nãy là tiền bao cả đêm…”
Thụ không nói lời nào, vùi mặt vào chăn, chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng Công mở cửa rời đi, y hơi kinh ngạc chui đầu ra nhìn một cái, chỉ thấy Công vẫn đang đứng ở bên giường, tựa như cột điện bằng sắt.
“Cậu làm gì đấy?” Thụ sợ hết hồn, “Sao còn chưa đi?”
Công chần chừ một chút, mím mím môi, sau đó uỵch một tiếng quỳ xuống: “Ông chủ, ngài bao nuôi tôi được không?”
Thụ: “?”
Công: “Có thể nhìn ra ngài là người tốt, ngài bao nuôi tôi được không? Cầu xin ngài, chuyện gì tôi cũng làm được.”
Thụ: “?”
Công: “Ngài cân nhắc chút đi, xin ngài đấy, tôi sẽ rất nghe lời… Nếu như không yên tâm, tôi có thể thế chấp thẻ căn cước cho ngài.”
Thụ: “???”
Công: “Tôi cần tiền, rất gấp, nếu không cả nhà chúng tôi…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe chuyện của cậu.” Thụ lạnh nhạt nói, “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Công giương mắt nhìn Thụ một cái, báo ra một con số.
Không tính là nhiều, Thụ nghĩ, đương nhiên với Công mà nói phải bán thân hơn mấy trăm nghìn lần mới đủ, cũng được, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, dù sao y vốn cũng định mang tiền ủy thác cho người bạn luật sư để thay mặt quyên góp cho cơ quan từ thiện, mà biết đâu cơ quan kia lừa tiền thì sao? Ài, bị ai lừa mà chẳng là lừa, chí ít bạn vịt này còn mang đến cho mình chút giây phút sung sướng về thể xác.
Thụ không nói gì, yên lặng mò di động, bắt đầu chuyển tiền cho Công.
Công nhìn chằm chằm một khoản tiền lớn vào tài khoản của mình, ngây ngẩn.
“Đến hạn mức rồi.” Cuối cùng Thụ để di động xuống, chui lại vào chăn, “Ngày mai chuyển tiếp, tôi ngủ đây.”
“Cám ơn ngài!” Công ập về phía Thụ, cho y một cái ôm chặt, “Ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi, thoải mái rồi lúc nào liên hệ với tôi cũng được. Lần tới trước khi gặp mặt tôi sẽ chuẩn bị xong giấy tờ chứng nhận cùng giấy khám sức khỏe, nhất định sẽ khiến ngài yên tâm và hài lòng, tôi thề… Thật sự, rất cám ơn, cám ơn ngài đã bằng lòng bao nuôi tôi!”
Thụ không nghe những lời sau đó, lúc Công nói câu “Cám ơn ngài” đầu tiên, y đã ngủ rồi.
Trên thế giới này hạnh phúc hay khổ đau, thật ra về bản chất chẳng có gì khác biệt cả.
Thứ khác biệt duy nhất có lẽ thể hiện trên thời gian.
Hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, mà đau khổ lại luôn dài đằng đẵng.
Ví như Thụ bây giờ này, trải qua N lần lên đỉnh, y tiến vào “thời gian sau cực khoái” — không phải kiểu “thời gian sau cực khoái” bình thường đâu, có lẽ là kiểu của kẻ khổ hạnh ấy, dẫu sao cái xác thịt đau đớn này khiến y không thể nào động đậy nổi, vào giờ phút này chỉ muốn chết đi cho xong.
Công vô cùng săn sóc tắm cho y, cẩn thận xoa bóp toàn thân, sau đó ôm lấy Thụ nằm trong chiếc chăn ấm áp, để y tựa đầu vào cần cổ mình.
“Ngủ thôi.” Công hôn trán Thụ một cái, “Có chỗ nào khó chịu thì nói với tôi.”
Thụ muốn nói, cái cảm giác này mới là khó chịu nhất ấy.
“Cậu về đi.” Thụ đẩy hắn một cái, “Giao dịch kết thúc rồi, tôi không quen chung giường với người khác.”
“À, xin lỗi.” Công bỗng thấy luống cuống, chỉ đành phải rời giường, chậm chạp mặc quần áo vào, nhỏ giọng nói, “Cứ nghĩ rằng mới nãy là tiền bao cả đêm…”
Thụ không nói lời nào, vùi mặt vào chăn, chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng Công mở cửa rời đi, y hơi kinh ngạc chui đầu ra nhìn một cái, chỉ thấy Công vẫn đang đứng ở bên giường, tựa như cột điện bằng sắt.
“Cậu làm gì đấy?” Thụ sợ hết hồn, “Sao còn chưa đi?”
Công chần chừ một chút, mím mím môi, sau đó uỵch một tiếng quỳ xuống: “Ông chủ, ngài bao nuôi tôi được không?”
Thụ: “?”
Công: “Có thể nhìn ra ngài là người tốt, ngài bao nuôi tôi được không? Cầu xin ngài, chuyện gì tôi cũng làm được.”
Thụ: “?”
Công: “Ngài cân nhắc chút đi, xin ngài đấy, tôi sẽ rất nghe lời… Nếu như không yên tâm, tôi có thể thế chấp thẻ căn cước cho ngài.”
Thụ: “???”
Công: “Tôi cần tiền, rất gấp, nếu không cả nhà chúng tôi…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe chuyện của cậu.” Thụ lạnh nhạt nói, “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Công giương mắt nhìn Thụ một cái, báo ra một con số.
Không tính là nhiều, Thụ nghĩ, đương nhiên với Công mà nói phải bán thân hơn mấy trăm nghìn lần mới đủ, cũng được, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, dù sao y vốn cũng định mang tiền ủy thác cho người bạn luật sư để thay mặt quyên góp cho cơ quan từ thiện, mà biết đâu cơ quan kia lừa tiền thì sao? Ài, bị ai lừa mà chẳng là lừa, chí ít bạn vịt này còn mang đến cho mình chút giây phút sung sướng về thể xác.
Thụ không nói gì, yên lặng mò di động, bắt đầu chuyển tiền cho Công.
Công nhìn chằm chằm một khoản tiền lớn vào tài khoản của mình, ngây ngẩn.
“Đến hạn mức rồi.” Cuối cùng Thụ để di động xuống, chui lại vào chăn, “Ngày mai chuyển tiếp, tôi ngủ đây.”
“Cám ơn ngài!” Công ập về phía Thụ, cho y một cái ôm chặt, “Ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi, thoải mái rồi lúc nào liên hệ với tôi cũng được. Lần tới trước khi gặp mặt tôi sẽ chuẩn bị xong giấy tờ chứng nhận cùng giấy khám sức khỏe, nhất định sẽ khiến ngài yên tâm và hài lòng, tôi thề… Thật sự, rất cám ơn, cám ơn ngài đã bằng lòng bao nuôi tôi!”
Thụ không nghe những lời sau đó, lúc Công nói câu “Cám ơn ngài” đầu tiên, y đã ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.