Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý
Chương 28: Tiểu Thư Sinh và Yến tướng quân kết hôn rồi
Ngã Yếu Cật Nhục Nhục
13/01/2024
Nhà họ Quý từ trước đến giờ luôn yên tĩnh hôm nay lại rất náo nhiệt. Con đường bình thường không ai qua lại hôm nay lại xe này nối tiếp xe khác
chạy qua, tất cả đều đi về phía nhà họ Quý.
Chưa tới cửa chính đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong truyền tới.
Không ngoài dự đoán, hôm nay là ngày cưới của tiểu thiếu gia nhà họ Quý.
Hôn lễ của Quý Thanh Lâm và Yến Tri An.
Nhà họ Quý.
Mỗi ngóc ngách trong hoa viên đều phủ kín hoa hồ điệp tím và vàng, để lại một con đường hoa đi về phía Nam. Đi ba bước là lại có một tấm biển nhỏ với nhiều hình ảnh hoạt hình khác nhau của Yến Tri An và Quý Thanh Lâm. Cuối đường là một chiếc bàn trải hoa, ở đó có một màn hình 3D lớn đang chiếu hình ảnh của hai người họ.
Hai bên lối đi của hoa là những chiếc bàn dài được đặt xen kẽ một cách gọn gàng, trên bàn bày đủ các loại rượu, đồ uống và bánh ngọt tinh tế.
Xa hoa mà lại khiêm tốn.
Mọi người trong nhà nhà họ Quý đều nở nụ cười tươi đón khách. Quý Thanh Lâm là nhân vật chính nhưng vì sức khỏe không tốt mà hôm nay lại đông đúc ồn ào nên đã bị đuổi về phòng nghỉ, chuyện đón tiếp này đã được giao cho anh chị của anh.
Quý Thanh Lâm cũng không đàng hoàng ngồi đợi.
Anh đi vào phòng trang điểm của Yến Tri An.
Yến Tri An ngồi trước gương, hai thợ makeup đang sắp xếp đồ trang điểm và váy cưới cho cô, cô nhìn mình trong gương, trong gương cô mặc một chiếc váy trắng như tuyết, thiết kế áo cúp ngực để lộ ra xương quai xanh thanh tú và vòng eo nhỏ, làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp của cô.
Chẳng qua biểu cảm bình thường, bình tĩnh không giống như chính cô là cô dâu.
So với người vừa bước vào cửa đã đứng ngây ngẩn như Quý Thanh Lâm, cô có thể nói là rất bình tĩnh.
Quý Thanh Lâm vừa nhìn thấy Yến Tri An, ánh mắt đã tràn đầy sự kinh ngạc.
Yến Tri An nhìn thấy anh từ trong gương, khuôn mặt không khỏi mang theo ý cười:
“Làm sao thế, đứng ở đó làm gì?”
Quý Thanh Lâm cũng nhìn cô, không nói gì, hai mắt mở to.
Thợ makeup vừa cười vừa trêu ghẹo:
“Đây là nhìn cô dâu đến phát ngốc rồi nha~”
Cuối cùng đội vương miện pha lê lên, Yến Tri An đứng dậy. Chiếc váy cưới thủ công do mẹ Quý đặt may, mặc trên người cô không biết cuối cùng là người tôn lên váy hay là váy tôn lên người.
Giống một bông hồng trắng muốt như tuyết, khiến ai nhìn cũng không khỏi kinh ngạc.
Cô mỉm cười đi đến trước mặt Quý Thanh Lâm, người cô như tỏa ra một nguồn ma lực tự nhiên, khiến Quý Thanh Lâm không thể rời mắt.
“Đẹp không?”
Giờ phút này cô xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.
Quý Thanh Lâm không nói thành lời, liên tục gật đầu thể hiện sự vui mừng của mình.
Yến Tri An cười lớn hơn: “Đẹp như vậy à?”
Quý Thanh Lâm đột nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn về phía cô, nói: “Đẹp, Tri An đẹp nhất.”
“Anh cũng rất đẹp.”
*
Anh chờ cả hai đời, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Anh không thể nói thành lời cảm giác đó là gì, căng thẳng hay là chờ mong.
Hình như đều không phải.
Càng giống như an tâm khi mọi chuyện đã ổn định.
Hơn nữa phần an tâm này là chính Yến Tri An dành cho anh.
Tựa như ngày Yến Tri An cầu hôn với anh.
Một trái tim luôn lang thang, bỗng tìm được bến đỗ.
Đúng vậy, Yến tướng quân đích thân cầu hôn anh.
Ba ngày sau sinh nhật cô, sau khi Yến Tri An tan làm, khi hai người đang chuẩn bị đi ăn, cô lấy ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng hỏi: “Sau này anh có phiền khi ở chung một hộ khẩu với tôi không?”
Nhẹ nhàng lại khiến anh suýt không nhận ra đây là một lời cầu hôn.
Khi Quý Thanh Lâm nhận nhẫn, mới cảm nhận được niềm vui bất ngờ này.
“Ân nhân, ngài, ngài sao lại nghĩ…”
“Nghĩ cái gì?”
“Cầu hôn tôi?”
Trái tim trong ngực đập rộn ràng, Quý Thanh Lâm cứ nhìn chằm chằm vào Yến Tri An.
Yến Tri An dường như không hề hay biết:
“À, cần gì phải nghĩ chứ, đây không phải là chuyện đương nhiên à?”
Nếu không phải phải mất thời gian để mua nhẫn thì Yến Tri An đã có thể cầu hôn anh vào ngay ngày hôm sau.
Dù sao thì cô là một người hành động đơn giản.
Nhưng Quý Thanh Lâm thì sao, anh không quan tâm đến nghi thức, cũng không quan tâm đến những lời ngon tiếng ngọt, điều duy nhất anh quan tâm là Yến Tri An.
Quý Thanh Lâm nắm chặt lấy chiếc nhẫn, giọng nói run rẩy: “Ngài, ngài đeo vào giúp tôi đi.”
Yến Tri An lại cầm lấy nhẫn, nâng bàn tay thon dài, đẹp đẽ của anh lên, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay anh từng chút một. Quý Thanh Lâm nhìn chiếc nhẫn đơn giản đeo trên tay mình, nhịp tim đang đập rộn ràng cũng dần bình ổn lại.
Anh nghĩ, cuối cùng Yến tướng quân đã thuộc về mình.
Nhẫn trắng tinh, sau khi đeo lên tay, Yến Tri An nhìn một lát, đột nhiên có chút không hài lòng, đôi tay này vừa thon dài vừa sạch sẽ như tuyết đầu mùa, chiếc nhẫn này hơi không xứng với anh.
Yến Tri An nghĩ rồi vô thức xoay xoay nhẫn, bị Quý Thanh Lâm cảnh giác thu tay lại.
Nhìn anh giống như hamster bị giật mình, Yến Tri An khẽ cười: “Không động vào nhẫn của anh, sợ gì chứ.”
“Tôi không sợ.”
“Được được được, không sợ không sợ, tối ăn cơm ở đâu?”
“Đi phòng riêng ăn đi.”
“Được rồi, thắt dây an toàn vào.”
…
*
Quý Thanh Lâm nhìn hai chiếc nhẫn trên tay, một cái ở ngón giữa và một cái ở ngón áp út.
Nhìn Yến Tri An đối mặt với mình, hô hấp của anh cũng nhẹ đi, tay cầm nhẫn lại khẽ run.
Yến Tri An nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Thư Sinh, đừng lo lắng.”
Nhẫn thuận lợi đeo vào tay.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn đối diện nhau tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Trong tiếng cười đùa của MC, họ ôm rồi hôn nhau.
Giờ phút này, mọi thứ xung quanh dường như đều mất đi màu sắc, trong thế giới của họ chỉ còn lại nhau.
Dưới sự chứng kiến của tất cả khách mời, các phương tiện truyền thông và bạn và gia đình.
Họ đã kết hôn!
Chưa tới cửa chính đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong truyền tới.
Không ngoài dự đoán, hôm nay là ngày cưới của tiểu thiếu gia nhà họ Quý.
Hôn lễ của Quý Thanh Lâm và Yến Tri An.
Nhà họ Quý.
Mỗi ngóc ngách trong hoa viên đều phủ kín hoa hồ điệp tím và vàng, để lại một con đường hoa đi về phía Nam. Đi ba bước là lại có một tấm biển nhỏ với nhiều hình ảnh hoạt hình khác nhau của Yến Tri An và Quý Thanh Lâm. Cuối đường là một chiếc bàn trải hoa, ở đó có một màn hình 3D lớn đang chiếu hình ảnh của hai người họ.
Hai bên lối đi của hoa là những chiếc bàn dài được đặt xen kẽ một cách gọn gàng, trên bàn bày đủ các loại rượu, đồ uống và bánh ngọt tinh tế.
Xa hoa mà lại khiêm tốn.
Mọi người trong nhà nhà họ Quý đều nở nụ cười tươi đón khách. Quý Thanh Lâm là nhân vật chính nhưng vì sức khỏe không tốt mà hôm nay lại đông đúc ồn ào nên đã bị đuổi về phòng nghỉ, chuyện đón tiếp này đã được giao cho anh chị của anh.
Quý Thanh Lâm cũng không đàng hoàng ngồi đợi.
Anh đi vào phòng trang điểm của Yến Tri An.
Yến Tri An ngồi trước gương, hai thợ makeup đang sắp xếp đồ trang điểm và váy cưới cho cô, cô nhìn mình trong gương, trong gương cô mặc một chiếc váy trắng như tuyết, thiết kế áo cúp ngực để lộ ra xương quai xanh thanh tú và vòng eo nhỏ, làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp của cô.
Chẳng qua biểu cảm bình thường, bình tĩnh không giống như chính cô là cô dâu.
So với người vừa bước vào cửa đã đứng ngây ngẩn như Quý Thanh Lâm, cô có thể nói là rất bình tĩnh.
Quý Thanh Lâm vừa nhìn thấy Yến Tri An, ánh mắt đã tràn đầy sự kinh ngạc.
Yến Tri An nhìn thấy anh từ trong gương, khuôn mặt không khỏi mang theo ý cười:
“Làm sao thế, đứng ở đó làm gì?”
Quý Thanh Lâm cũng nhìn cô, không nói gì, hai mắt mở to.
Thợ makeup vừa cười vừa trêu ghẹo:
“Đây là nhìn cô dâu đến phát ngốc rồi nha~”
Cuối cùng đội vương miện pha lê lên, Yến Tri An đứng dậy. Chiếc váy cưới thủ công do mẹ Quý đặt may, mặc trên người cô không biết cuối cùng là người tôn lên váy hay là váy tôn lên người.
Giống một bông hồng trắng muốt như tuyết, khiến ai nhìn cũng không khỏi kinh ngạc.
Cô mỉm cười đi đến trước mặt Quý Thanh Lâm, người cô như tỏa ra một nguồn ma lực tự nhiên, khiến Quý Thanh Lâm không thể rời mắt.
“Đẹp không?”
Giờ phút này cô xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.
Quý Thanh Lâm không nói thành lời, liên tục gật đầu thể hiện sự vui mừng của mình.
Yến Tri An cười lớn hơn: “Đẹp như vậy à?”
Quý Thanh Lâm đột nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn về phía cô, nói: “Đẹp, Tri An đẹp nhất.”
“Anh cũng rất đẹp.”
*
Anh chờ cả hai đời, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Anh không thể nói thành lời cảm giác đó là gì, căng thẳng hay là chờ mong.
Hình như đều không phải.
Càng giống như an tâm khi mọi chuyện đã ổn định.
Hơn nữa phần an tâm này là chính Yến Tri An dành cho anh.
Tựa như ngày Yến Tri An cầu hôn với anh.
Một trái tim luôn lang thang, bỗng tìm được bến đỗ.
Đúng vậy, Yến tướng quân đích thân cầu hôn anh.
Ba ngày sau sinh nhật cô, sau khi Yến Tri An tan làm, khi hai người đang chuẩn bị đi ăn, cô lấy ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng hỏi: “Sau này anh có phiền khi ở chung một hộ khẩu với tôi không?”
Nhẹ nhàng lại khiến anh suýt không nhận ra đây là một lời cầu hôn.
Khi Quý Thanh Lâm nhận nhẫn, mới cảm nhận được niềm vui bất ngờ này.
“Ân nhân, ngài, ngài sao lại nghĩ…”
“Nghĩ cái gì?”
“Cầu hôn tôi?”
Trái tim trong ngực đập rộn ràng, Quý Thanh Lâm cứ nhìn chằm chằm vào Yến Tri An.
Yến Tri An dường như không hề hay biết:
“À, cần gì phải nghĩ chứ, đây không phải là chuyện đương nhiên à?”
Nếu không phải phải mất thời gian để mua nhẫn thì Yến Tri An đã có thể cầu hôn anh vào ngay ngày hôm sau.
Dù sao thì cô là một người hành động đơn giản.
Nhưng Quý Thanh Lâm thì sao, anh không quan tâm đến nghi thức, cũng không quan tâm đến những lời ngon tiếng ngọt, điều duy nhất anh quan tâm là Yến Tri An.
Quý Thanh Lâm nắm chặt lấy chiếc nhẫn, giọng nói run rẩy: “Ngài, ngài đeo vào giúp tôi đi.”
Yến Tri An lại cầm lấy nhẫn, nâng bàn tay thon dài, đẹp đẽ của anh lên, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay anh từng chút một. Quý Thanh Lâm nhìn chiếc nhẫn đơn giản đeo trên tay mình, nhịp tim đang đập rộn ràng cũng dần bình ổn lại.
Anh nghĩ, cuối cùng Yến tướng quân đã thuộc về mình.
Nhẫn trắng tinh, sau khi đeo lên tay, Yến Tri An nhìn một lát, đột nhiên có chút không hài lòng, đôi tay này vừa thon dài vừa sạch sẽ như tuyết đầu mùa, chiếc nhẫn này hơi không xứng với anh.
Yến Tri An nghĩ rồi vô thức xoay xoay nhẫn, bị Quý Thanh Lâm cảnh giác thu tay lại.
Nhìn anh giống như hamster bị giật mình, Yến Tri An khẽ cười: “Không động vào nhẫn của anh, sợ gì chứ.”
“Tôi không sợ.”
“Được được được, không sợ không sợ, tối ăn cơm ở đâu?”
“Đi phòng riêng ăn đi.”
“Được rồi, thắt dây an toàn vào.”
…
*
Quý Thanh Lâm nhìn hai chiếc nhẫn trên tay, một cái ở ngón giữa và một cái ở ngón áp út.
Nhìn Yến Tri An đối mặt với mình, hô hấp của anh cũng nhẹ đi, tay cầm nhẫn lại khẽ run.
Yến Tri An nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Thư Sinh, đừng lo lắng.”
Nhẫn thuận lợi đeo vào tay.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn đối diện nhau tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Trong tiếng cười đùa của MC, họ ôm rồi hôn nhau.
Giờ phút này, mọi thứ xung quanh dường như đều mất đi màu sắc, trong thế giới của họ chỉ còn lại nhau.
Dưới sự chứng kiến của tất cả khách mời, các phương tiện truyền thông và bạn và gia đình.
Họ đã kết hôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.