Chương 6: Cảnh Cáo.
Bán Yêu Khuynh Thành
12/09/2021
Trong Phượng Tâm cung, Nhan Y Miên mặc một váy ngủ màu đỏ thẫm đứng bên cửa sổ, tĩnh lặng nhìn ánh trăng sáng trên trời. Đông Phương Trì ngồi cạnh bàn trà phía sau nhìn bóng lưng của nàng.
Cả hai cứ như vậy im lặng không nói một lời. Đông Phương Trì đến bây giờ vẫn có chút không tin được. Nàng vậy mà lại cho hắn vào đây dễ dàng như vậy. Phải chăng nàng đã nghĩ thông suốt rồi, trong lòng hắn thầm nghĩ.
Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị trong phòng.
"Miên Miên." Hắn vừa tiến đến gần nàng vừa nhỏ giọng gọi. Trong thanh âm tràn đầy sự nhớ nhung. Đã một tháng kể từ đêm hôm đó hắn không được gặp nàng.
Đúng lúc hắn định ôm lấy nàng từ sau lưng thì Nhan Y Miên như bị thức tỉnh. Cô lập tức quay phắt người lại rồi lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Ngay lúc cô quay đầu lại, Đông Phương Trì chỉ thấy trong mắt cô là một bầu trời sâu thẳm, trong đó lấp lánh ánh sao trời nhưng không hề có hắn. Đây không phải là ánh mắt mà trước đây cô dùng để nhìn hắn.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ lo sợ, cũng có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
"Miên Miên. Trong lòng ta chỉ có mình nàng, nàng có bằng lòng tin ta một lần nữa không." Hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn vào mắt cô mà nói. Hắn muốn tiến vào đó một lần nữa nhưng lại không thể.
Nhan Y Miên không thèm để tâm đến những lời này của hắn. Một lần phản bội thì ắt sẽ có lần hai. Cô không cho phép điều đó xảy ra. Thứ cô quan tâm bây giờ chỉ có đứa bé trong bụng và Nhan gia.
"Chẳng phải ngày mai là ngày hoàng thượng đón Mã Thuần công chúa của An Lương quốc về sao. Sao lại rảnh rỗi tới đây thăm ta vậy." Giọng của nàng không nặng không nhẹ, giống như người qua đường chào hỏi nhau vậy.
"Ta nhớ nàng." Đông Phương Trì không chút suy nghĩ thốt lên. Nàng cứ như vậy thật sự khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Nhan Y Miên nghe được chỉ như có như không cười một cái rồi vòng qua người hắn đến chỗ bàn trà ngồi xuống.
Mùi hoa quế từ người cô tỏa ra xông vào mũi Đông Phương Trì. Hắn có chút xúc động muốn tiến tới ôm cô nhưng nghĩ đến hình ảnh lúc nãy cô lùi bước lại thì hắn chỉ đành theo sau rồi ngồi xuống ở bên kia bàn trà.
Nhan Y Miên tự mình rót một chén trà rồi thưởng thức, xem như chưa nghe Đông Phương Trì nói gì.
Đợi đến lúc nàng uống xong chén trà, Đông Phương Trì mới lên tiếng
"Nếu trong cung quá nhàm chán thì nàng có thể về thăm nhà một chuyến. Ta sẽ cho người theo sau bảo vệ nàng." Đông Phương Trì nói với lẽ đương nhiên.
"Hoàng thượng đây là đang sợ ta làm loạn phá hỏng việc tốt của người hay sao." Nhan Y Miên chống cằm nhìn người đối diện, ngữ khí có chút châm biếm. Hắn thật sự nghĩ giống như những nữ nhân ghen tuông vô vị khác sao. Nực cười.
"Trẫm thật sự không có ý đó."
Bị nói trúng tim đen, Đông Phương Trì có chút rối nhưng vẫn khẳng định với Y Miên là hắn không có ý đó.
Nhan Y Miên bỗng dưng đứng dậy, chống tay vào bàn trà, hai mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt.
"Nhan Y Miên ta hôm nay cũng muốn nói cho hoàng thượng ngài biết. Chuyện nạp phi của ngài, ta một chút hứng thú cũng không có nên ngài cứ yên tâm. Còn nếu ta thật sự muốn làm loạn thì cả hoàng cung này không ai ngăn nổi ta đâu." Ngữ khí của nàng bá đạo, nói rõ từng chữ cho Đông Phương Trì nghe.
Đông Phương Trì nghe vậy thì tức giận đùng đùng. Nàng vậy mà dám ngang nhiên thách thức cả hoàng cung này, xem thường hắn. Hắn đập mạnh tay lên bàn trà.
"Hỗn xược. Chỉ với những lời nàng vừa nói, Trẫm đã đủ để phế ngôi vị hoàng hậu của nàng rồi. Trong mắt nàng không còn xem ta là hoàng đế nữa không." Đông Phương Trì gằn từng chữ một giống như thật sự muốn phế Nhan Y Miên vậy.
Nhan Y Miên cũng không thèm để tâm. Cô nở một nụ cười đầy châm chọc mà nhìn hắn.
"Ta có thể đưa ngươi lên vị trí này thì cũng có thể đá ngươi xuống. Đừng quá tự phụ." Nói đến đây, khuôn mặt cô bỗng tắt đi nụ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.
"Còn nữa, nếu ngài dám động đến một góc nhà của Nhan gia, ta sẽ cho cả hoàng cung này bồi táng theo. Đừng thách thức giới hạn của ta. Ta và ngươi từ nay mệnh ai nấy sống, Nhan gia cũng không có hứng thú với cái ngai vàng ấy đâu."
Đông Phương Trì có chút chột dạ. Nàng vậy mà đã biết chuyện hắn có ý đồ với Nhan gia. Hắn với nàng bên nhau bao năm nhưng thế lực của nàng và Nhan gia hắn vẫn không thể nắm hết được. Hắn biết nàng nói được sẽ làm được.
Nếu nàng đã khẳng định Nhan gia không có tư tâm thì hắn sẽ tin nàng. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn vẫn có một loại tin tưởng tuyệt đối với nàng.
Đông Phương Trì vì Nhan Y Miên mà tức giận phất tay áo rời đi, không nói thêm bất cứ lời nào. Hắn không tin cả đời này nàng sẽ không quay về bên hắn.
Nếu biết được suy nghĩ này của Đông Phương Trì chắc chắn Nhan Y Miên sẽ đánh hắn một trận.
Nhan Y Miên cười lạnh nhìn Đông Phương Trì rời đi. Cô lại bất giác đem tay xoa xoa bụng. Cô chưa muốn cho Đông Phương Trì biết chuyện cô mang thai. Không vì sao cả. Chỉ là cô không muốn nói cho hắn thôi.
Cả hai cứ như vậy im lặng không nói một lời. Đông Phương Trì đến bây giờ vẫn có chút không tin được. Nàng vậy mà lại cho hắn vào đây dễ dàng như vậy. Phải chăng nàng đã nghĩ thông suốt rồi, trong lòng hắn thầm nghĩ.
Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị trong phòng.
"Miên Miên." Hắn vừa tiến đến gần nàng vừa nhỏ giọng gọi. Trong thanh âm tràn đầy sự nhớ nhung. Đã một tháng kể từ đêm hôm đó hắn không được gặp nàng.
Đúng lúc hắn định ôm lấy nàng từ sau lưng thì Nhan Y Miên như bị thức tỉnh. Cô lập tức quay phắt người lại rồi lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Ngay lúc cô quay đầu lại, Đông Phương Trì chỉ thấy trong mắt cô là một bầu trời sâu thẳm, trong đó lấp lánh ánh sao trời nhưng không hề có hắn. Đây không phải là ánh mắt mà trước đây cô dùng để nhìn hắn.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ lo sợ, cũng có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
"Miên Miên. Trong lòng ta chỉ có mình nàng, nàng có bằng lòng tin ta một lần nữa không." Hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn vào mắt cô mà nói. Hắn muốn tiến vào đó một lần nữa nhưng lại không thể.
Nhan Y Miên không thèm để tâm đến những lời này của hắn. Một lần phản bội thì ắt sẽ có lần hai. Cô không cho phép điều đó xảy ra. Thứ cô quan tâm bây giờ chỉ có đứa bé trong bụng và Nhan gia.
"Chẳng phải ngày mai là ngày hoàng thượng đón Mã Thuần công chúa của An Lương quốc về sao. Sao lại rảnh rỗi tới đây thăm ta vậy." Giọng của nàng không nặng không nhẹ, giống như người qua đường chào hỏi nhau vậy.
"Ta nhớ nàng." Đông Phương Trì không chút suy nghĩ thốt lên. Nàng cứ như vậy thật sự khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Nhan Y Miên nghe được chỉ như có như không cười một cái rồi vòng qua người hắn đến chỗ bàn trà ngồi xuống.
Mùi hoa quế từ người cô tỏa ra xông vào mũi Đông Phương Trì. Hắn có chút xúc động muốn tiến tới ôm cô nhưng nghĩ đến hình ảnh lúc nãy cô lùi bước lại thì hắn chỉ đành theo sau rồi ngồi xuống ở bên kia bàn trà.
Nhan Y Miên tự mình rót một chén trà rồi thưởng thức, xem như chưa nghe Đông Phương Trì nói gì.
Đợi đến lúc nàng uống xong chén trà, Đông Phương Trì mới lên tiếng
"Nếu trong cung quá nhàm chán thì nàng có thể về thăm nhà một chuyến. Ta sẽ cho người theo sau bảo vệ nàng." Đông Phương Trì nói với lẽ đương nhiên.
"Hoàng thượng đây là đang sợ ta làm loạn phá hỏng việc tốt của người hay sao." Nhan Y Miên chống cằm nhìn người đối diện, ngữ khí có chút châm biếm. Hắn thật sự nghĩ giống như những nữ nhân ghen tuông vô vị khác sao. Nực cười.
"Trẫm thật sự không có ý đó."
Bị nói trúng tim đen, Đông Phương Trì có chút rối nhưng vẫn khẳng định với Y Miên là hắn không có ý đó.
Nhan Y Miên bỗng dưng đứng dậy, chống tay vào bàn trà, hai mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt.
"Nhan Y Miên ta hôm nay cũng muốn nói cho hoàng thượng ngài biết. Chuyện nạp phi của ngài, ta một chút hứng thú cũng không có nên ngài cứ yên tâm. Còn nếu ta thật sự muốn làm loạn thì cả hoàng cung này không ai ngăn nổi ta đâu." Ngữ khí của nàng bá đạo, nói rõ từng chữ cho Đông Phương Trì nghe.
Đông Phương Trì nghe vậy thì tức giận đùng đùng. Nàng vậy mà dám ngang nhiên thách thức cả hoàng cung này, xem thường hắn. Hắn đập mạnh tay lên bàn trà.
"Hỗn xược. Chỉ với những lời nàng vừa nói, Trẫm đã đủ để phế ngôi vị hoàng hậu của nàng rồi. Trong mắt nàng không còn xem ta là hoàng đế nữa không." Đông Phương Trì gằn từng chữ một giống như thật sự muốn phế Nhan Y Miên vậy.
Nhan Y Miên cũng không thèm để tâm. Cô nở một nụ cười đầy châm chọc mà nhìn hắn.
"Ta có thể đưa ngươi lên vị trí này thì cũng có thể đá ngươi xuống. Đừng quá tự phụ." Nói đến đây, khuôn mặt cô bỗng tắt đi nụ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.
"Còn nữa, nếu ngài dám động đến một góc nhà của Nhan gia, ta sẽ cho cả hoàng cung này bồi táng theo. Đừng thách thức giới hạn của ta. Ta và ngươi từ nay mệnh ai nấy sống, Nhan gia cũng không có hứng thú với cái ngai vàng ấy đâu."
Đông Phương Trì có chút chột dạ. Nàng vậy mà đã biết chuyện hắn có ý đồ với Nhan gia. Hắn với nàng bên nhau bao năm nhưng thế lực của nàng và Nhan gia hắn vẫn không thể nắm hết được. Hắn biết nàng nói được sẽ làm được.
Nếu nàng đã khẳng định Nhan gia không có tư tâm thì hắn sẽ tin nàng. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn vẫn có một loại tin tưởng tuyệt đối với nàng.
Đông Phương Trì vì Nhan Y Miên mà tức giận phất tay áo rời đi, không nói thêm bất cứ lời nào. Hắn không tin cả đời này nàng sẽ không quay về bên hắn.
Nếu biết được suy nghĩ này của Đông Phương Trì chắc chắn Nhan Y Miên sẽ đánh hắn một trận.
Nhan Y Miên cười lạnh nhìn Đông Phương Trì rời đi. Cô lại bất giác đem tay xoa xoa bụng. Cô chưa muốn cho Đông Phương Trì biết chuyện cô mang thai. Không vì sao cả. Chỉ là cô không muốn nói cho hắn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.