Chương 1: Thành Hôn
Bán Yêu Khuynh Thành
11/09/2021
Cao Lương quốc năm thứ 57, Đông Phương Trì – nhị hoàng tử của Cao Lương quốc đăng cơ.
Khắp kinh thành chìm trong biển đỏ để chuẩn bị cho quốc hôn của vị tân Vương của họ. Vị tân Vương này khi còn là một Vương gia chưa từng nạp thê thiếp, vừa đăng cơ liền ra thánh chiếu lấy con gái duy nhất của Nhan Thừa tướng – Nhan Y Miên. Thậm chí còn sắc phong làm Hoàng Hậu ngay trong ngày đại hôn.
Khắp thiên hạ đều cảm thấy cô nương họ Nhan này chắc tu mấy kiếp mới có ngày như hôm nay. Nhưng mấy ai biết được Đông Phương Trì nếu không nhờ vào thế lực và sự ủng hộ của Nhan Thừa tướng thì làm sao có tân Vương của ngày hôm nay.
Ngày đại hôn, một đôi nam nữ thân mang hỉ phục dắt tay nhau vào đại điện như một đôi quyến lữ từ trong tranh bước ra. Đẹp đến mức khiến người ta chói mắt. Nam nhân khuôn mặt đầy uy nghiêm của một bậc đế vương nhưng không giấu nổi nhu tình trong ánh mắt khi nhìn nữ tử bên cạnh mình. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước lên nơi cao nhất của đại điện trước sự chứng kiến của Hoàng thất và toàn văn võ bá quan triều đình. Nhan Y Miên cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Trì thì dịu dàng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình. Đây là nam nhân mà nàng đã chọn, nàng hi vọng hắn sẽ không khiến nàng thất vọng.
Đại thần trong triều nhìn cảnh này thì âm thầm nhéo cho mình một cái. Không phải là họ bị ảo giác chứ? Đại tiểu thư họ Nhan đầu đội trời, chân đạp đất, không xem ai ra gì sao lại có bộ dạng này được? Đúng là tình yêu khiến con người thay đổi đến đáng sợ.
Đại hôn long trọng một thì lễ phong Hậu còn long trọng mười phần. Xong xuôi Nhan Y Miên mệt đến mức muốn đánh người. Biết trước thế này cô đã yêu cầu Đông Phương Trì làm đơn giản một chút rồi.
Nhan Y Miên về cung điện trước, cô nằm nhoài lên chiếc giường hỉ mềm mại không chút hình tượng. Khắp phòng đều là màu đỏ đến chói mắt. Y Miên thích màu đỏ nhưng là đỏ sẫm chứ không phải đỏ chói như này nên sai cung nữ gỡ bớt những đồ màu đỏ trong phòng đi. Hơn một canh giờ sau Đông Phương Trì mới quay về điện. Hắn thấy thiếu nữ nằm nhoài trên giường thì giật giật khóe miệng không biết phải nói gì. Hắn tiến tới hôn nhẹ lên trán Nhan Y Miên làm cô tỉnh giấc. Y Miên thấy khuôn mặt nam nhân phóng to trước mắt thì nhoẻn miệng cười hôn chụt lên má Đông Phương Trì một cái.
"Chàng về rồi". Giọng nói còn có chút ngái ngủ như chiếc lông quẹt nhẹ vào tim Đông Phương Trì khiến cả người hắn ngứa ngáy. Cộng với hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nên khắp người đều đang nóng ran.
"Hoàng hậu của ta đã chuẩn bị tốt chưa?". Đông Phương Trì ghé sát tai Nhan Y Miên nói với thanh âm đầy ám muội.
Nhan Y Miên cười xấu xa rồi nắm lấy bả vai Đông Phương Trì lật hắn lên giường rồi đè lên người hắn
"Tiểu yêu tinh xem tối tay bổn cô nương thu thập ngươi thế nào". Y Miên vừa nói vừa bắt đầu cởi hỉ phục rườm rà của Đông Phương Trì.
Đông Phương Trì nhìn nàng dâu nhà mình chỉ biết lắc đầu bất lực. Vẻ thẹn thùng của thiếu nữ bị nàng ăn hết rồi à. Hắn lập tức xoay người lấy lại thế chủ động đặt Y Miên dưới thân nhẹ giọng nỉ non
"Miên Miên! Đời này đừng rời xa ta". Nói rồi hắn cúi đầu hôn người con gái dưới thân. Ban đầu nhẹ nhàng nhưng sau đó càng them mạnh bạo đầy tính chiếm hữu. Nhan Y Miên bị hôn đến đầu óc quay cuồng.
Hai người cứ thế một đêm nồng nhiệt đầy xuân quang. Một lần rồi lại một lần..
Nhan Y Miên tỉnh dậy thấy toàn thân đau nhức. Xem ra tối qua nàng quá sức rồi. Nhìn nam nhân đang ôm mình vào long, Y Miên khẽ thở dài một tiếng thỏa mãn. Thật sự là hắn quá mức đẹp trai rồi, cho dù đúc hắn thành tượng để cô ngắm liền một năm cũng không chán.
Đông Phương Trì thấy người trong long khẽ động thì mở mắt. Hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy ôn nhu.
"Cảm ơn nàng đã chọn ta". Một câu của hắn khiên Nhan Y Miên sững sờ trong chốc lát. Cô không nghĩ hắn lại nói ra hai từ "Cảm ơn" với cô. Nhưng cô cũng không để tâm lắm chỉ "ừm" một tiếng rồi dụi dụi vào ngực hắn.
"Hứa với ta. Không bao giờ phản bội ta". Y Miên nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Trì mà nói. Trong ánh mắt đó là sự tĩnh lặng và kiên định, giống như chỉ cần hắn dám nói "không" cô sẽ lập tức giết chết hắn.
Đông Phương Trì không để ý đến ánh mắt đó, không chút do dự gật đầu "Ta hứa với nàng. Đời này chỉ có mình nàng"
Nhận được câu trả lời như ý, Nhan Y Miên cười vui vẻ hôn lên má hắn một cái "Ta tin chàng".
Khắp kinh thành chìm trong biển đỏ để chuẩn bị cho quốc hôn của vị tân Vương của họ. Vị tân Vương này khi còn là một Vương gia chưa từng nạp thê thiếp, vừa đăng cơ liền ra thánh chiếu lấy con gái duy nhất của Nhan Thừa tướng – Nhan Y Miên. Thậm chí còn sắc phong làm Hoàng Hậu ngay trong ngày đại hôn.
Khắp thiên hạ đều cảm thấy cô nương họ Nhan này chắc tu mấy kiếp mới có ngày như hôm nay. Nhưng mấy ai biết được Đông Phương Trì nếu không nhờ vào thế lực và sự ủng hộ của Nhan Thừa tướng thì làm sao có tân Vương của ngày hôm nay.
Ngày đại hôn, một đôi nam nữ thân mang hỉ phục dắt tay nhau vào đại điện như một đôi quyến lữ từ trong tranh bước ra. Đẹp đến mức khiến người ta chói mắt. Nam nhân khuôn mặt đầy uy nghiêm của một bậc đế vương nhưng không giấu nổi nhu tình trong ánh mắt khi nhìn nữ tử bên cạnh mình. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước lên nơi cao nhất của đại điện trước sự chứng kiến của Hoàng thất và toàn văn võ bá quan triều đình. Nhan Y Miên cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Trì thì dịu dàng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình. Đây là nam nhân mà nàng đã chọn, nàng hi vọng hắn sẽ không khiến nàng thất vọng.
Đại thần trong triều nhìn cảnh này thì âm thầm nhéo cho mình một cái. Không phải là họ bị ảo giác chứ? Đại tiểu thư họ Nhan đầu đội trời, chân đạp đất, không xem ai ra gì sao lại có bộ dạng này được? Đúng là tình yêu khiến con người thay đổi đến đáng sợ.
Đại hôn long trọng một thì lễ phong Hậu còn long trọng mười phần. Xong xuôi Nhan Y Miên mệt đến mức muốn đánh người. Biết trước thế này cô đã yêu cầu Đông Phương Trì làm đơn giản một chút rồi.
Nhan Y Miên về cung điện trước, cô nằm nhoài lên chiếc giường hỉ mềm mại không chút hình tượng. Khắp phòng đều là màu đỏ đến chói mắt. Y Miên thích màu đỏ nhưng là đỏ sẫm chứ không phải đỏ chói như này nên sai cung nữ gỡ bớt những đồ màu đỏ trong phòng đi. Hơn một canh giờ sau Đông Phương Trì mới quay về điện. Hắn thấy thiếu nữ nằm nhoài trên giường thì giật giật khóe miệng không biết phải nói gì. Hắn tiến tới hôn nhẹ lên trán Nhan Y Miên làm cô tỉnh giấc. Y Miên thấy khuôn mặt nam nhân phóng to trước mắt thì nhoẻn miệng cười hôn chụt lên má Đông Phương Trì một cái.
"Chàng về rồi". Giọng nói còn có chút ngái ngủ như chiếc lông quẹt nhẹ vào tim Đông Phương Trì khiến cả người hắn ngứa ngáy. Cộng với hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nên khắp người đều đang nóng ran.
"Hoàng hậu của ta đã chuẩn bị tốt chưa?". Đông Phương Trì ghé sát tai Nhan Y Miên nói với thanh âm đầy ám muội.
Nhan Y Miên cười xấu xa rồi nắm lấy bả vai Đông Phương Trì lật hắn lên giường rồi đè lên người hắn
"Tiểu yêu tinh xem tối tay bổn cô nương thu thập ngươi thế nào". Y Miên vừa nói vừa bắt đầu cởi hỉ phục rườm rà của Đông Phương Trì.
Đông Phương Trì nhìn nàng dâu nhà mình chỉ biết lắc đầu bất lực. Vẻ thẹn thùng của thiếu nữ bị nàng ăn hết rồi à. Hắn lập tức xoay người lấy lại thế chủ động đặt Y Miên dưới thân nhẹ giọng nỉ non
"Miên Miên! Đời này đừng rời xa ta". Nói rồi hắn cúi đầu hôn người con gái dưới thân. Ban đầu nhẹ nhàng nhưng sau đó càng them mạnh bạo đầy tính chiếm hữu. Nhan Y Miên bị hôn đến đầu óc quay cuồng.
Hai người cứ thế một đêm nồng nhiệt đầy xuân quang. Một lần rồi lại một lần..
Nhan Y Miên tỉnh dậy thấy toàn thân đau nhức. Xem ra tối qua nàng quá sức rồi. Nhìn nam nhân đang ôm mình vào long, Y Miên khẽ thở dài một tiếng thỏa mãn. Thật sự là hắn quá mức đẹp trai rồi, cho dù đúc hắn thành tượng để cô ngắm liền một năm cũng không chán.
Đông Phương Trì thấy người trong long khẽ động thì mở mắt. Hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy ôn nhu.
"Cảm ơn nàng đã chọn ta". Một câu của hắn khiên Nhan Y Miên sững sờ trong chốc lát. Cô không nghĩ hắn lại nói ra hai từ "Cảm ơn" với cô. Nhưng cô cũng không để tâm lắm chỉ "ừm" một tiếng rồi dụi dụi vào ngực hắn.
"Hứa với ta. Không bao giờ phản bội ta". Y Miên nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Trì mà nói. Trong ánh mắt đó là sự tĩnh lặng và kiên định, giống như chỉ cần hắn dám nói "không" cô sẽ lập tức giết chết hắn.
Đông Phương Trì không để ý đến ánh mắt đó, không chút do dự gật đầu "Ta hứa với nàng. Đời này chỉ có mình nàng"
Nhận được câu trả lời như ý, Nhan Y Miên cười vui vẻ hôn lên má hắn một cái "Ta tin chàng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.