Thử Thách Tình Yêu, Tổng Tài Xin Để Em Đi
Chương 18: Bán cô ấy cho Cậu được không?
Lạc Lạc
23/09/2023
Hải Tình nhẹ đẩy cửa ra ngoài nhìn xung quanh không có ai, cô liền nhanh chóng chạy khỏi đó, nhưng vừa đi ra tới cổng liền nhìn thấy người gác cổng quanh đó rất nhiều.
Cô liền quay lại tìm đường khác, nhưng tìm mãi nơi này không có đường thoát ra, Hải Tình đi ra sau vườn nơi này khá thoáng mát cây cối xum xuê, khiến cô muốn ở lại đây ngủ một giấc.
Mà quên mất việc cần làm bây giờ là trốn thoát, Hải Tình nghe tiếng nói chuyện đằng xa liền lén nhìn, thì nhận ra là Lư Khải Hoàng cùng một người đàn ông, cô có nên cầu cứu anh không? nhưng anh sẽ lại một lần nữa vứt bỏ cô hay không?
"Tốt nhất không nên lưu luyến nữa, mình nên về thôi"
Hải Tình xoay người định rời đi thì liền bị bắt gặp cô giật mình hét lên, tiếng động lớn làm hai người đang nói chuyện liền hướng mắt về phía tiếng động.
"Chuyện gì đó?"
"Ông chủ, cô ta trốn may mắn tôi bắt lại được"
Hải Tình bị trói tay chân lại, miệng bị dán băng keo nhưng lần này Hải Tình không còn dùng ánh mắt cầu cứu anh nữa, Lư Khải Hoàng nhận ra cô liền có phản ứng mạnh. Lúc anh đi về nghe tin cô rời đi đã cho người tìm kiếm nhưng không ngờ cô lại ở đây.
"Sao cô lại ở đây? chơi trò trốn tìm với tôi à?"
Lư Khải Hoàng không ngăn được nổi kích động đi tới đẩy tên đó sang một bên bóp chặt lấy cổ của Hải Tình, Triệu Dương nhìn cháu của mình lổ mãng với cô gái của mình nên hơi đau lòng đi tới.
"Con biết cô ấy à? mà nè nhẹ tay một chút, cậu còn chưa sử dụng nữa đừng để bị trầy xước gì đấy
"Cô ta là người hầu của con,do cô ta trốn nên con mới nóng giận con xin lỗi cậu, khiến cậu chê cười rồi"
Lư Khải Hoàng cúi đầu xin lỗi ông, ông liền đi tới cởi trói cho Hải Tình kéo cô ngồi xuống chỗ mình.Cô không vùng vẫy không chống cự ngoan ngoãn làm theo ý ông ta, ánh mắt như đang khiêu khích nhìn về phía Lư Khải Hoàng.
"Hay để cô ấy lại cho cậu nhé"
"Không được đâu cậu, con còn có chuyện muốn giải quyết với cô ta"
Lư Khải Hoàng nhìn cô mà lòng nóng như lửa đốt, hận không thể dằn vặt cô ngay bây giờ. Triệu Dương thật sự thấy cô gái này rất hợp với mình cho nên muốn giữ cô ở lại.
"Cô ấy chỉ là người hầu thôi mà vậy bây giờ con muốn có bao nhiêu người hầu, cậu cho con bấy nhiêu, còn không thì bán lại cho cậu đi giá cao cũng được"
"Không được, phải là cô ta mới được, cô ta không giống mấy người khác con không thể bán cô ta cho cậu"
Lư Khải Hoàng vẫn muốn giành cô về phía mình, Triệu Dương cũng không nỡ để cô rời đi, một già một trẻ tranh giành chỉ vì một người hầu, những người khác chỉ biết cúi đầu nhìn họ tranh cải, Hải Tình lúc này uất ức vô cùng liền bật dậy.
"Các người xem tôi là món hàng sao? tôi cũng không phải là của bất kỳ ai, tôi là của ba mẹ tôi các người là cái thá gì chứ?"
Hải Tình quát lớn, lúc này Triệu Dương bật cười và thích thú tính cách của Hải Tình, một cô gái bên ngoài yếu đuối nhưng nội tâm không hề yếu đuối rất có cá tính.
"Ta thích cô gái có cá tính lắm"
"Cậu!!! con không chấp nhận, xin lỗi cậu con về đây và xin phép cậu con mang cô ta về"
Nói rồi Lư Khải Hoàng đi tới nắm lấy tay cô kéo đi, nhưng liền bị người của Triệu Dương giữ lại. Triệu Dương vẫn luyến tiếc không nỡ để cô đi.
"Cậu, mong cậu đừng làm khó con"
"Vậy hứa với cậu đừng làm cô ấy bị thương có được không, mai cậu sẽ sang thăm cô ấy nhé "
"Cái này con không hứa với cậu được, con xin phép về trước đây"
Hải Tình bị Lư Khải Hoàng mạnh bạo lôi đi một cách không thương tiếc, tay Hải Tình bị anh nắm chặt vô cùng cứ như muốn bóp chết cô vậy, cô nhăn mặt khó chịu muốn rời khỏi anh.
"Anh buông tôi ra!!"
"Anh mau buông tôi ra!!"
"Cô im ngay cho tôi, cô lên tiếng nữa tôi cắt lưỡi cô tại đây"
"Anh dám??"
"Cô nghĩ tôi không dám?"
Cô liền quay lại tìm đường khác, nhưng tìm mãi nơi này không có đường thoát ra, Hải Tình đi ra sau vườn nơi này khá thoáng mát cây cối xum xuê, khiến cô muốn ở lại đây ngủ một giấc.
Mà quên mất việc cần làm bây giờ là trốn thoát, Hải Tình nghe tiếng nói chuyện đằng xa liền lén nhìn, thì nhận ra là Lư Khải Hoàng cùng một người đàn ông, cô có nên cầu cứu anh không? nhưng anh sẽ lại một lần nữa vứt bỏ cô hay không?
"Tốt nhất không nên lưu luyến nữa, mình nên về thôi"
Hải Tình xoay người định rời đi thì liền bị bắt gặp cô giật mình hét lên, tiếng động lớn làm hai người đang nói chuyện liền hướng mắt về phía tiếng động.
"Chuyện gì đó?"
"Ông chủ, cô ta trốn may mắn tôi bắt lại được"
Hải Tình bị trói tay chân lại, miệng bị dán băng keo nhưng lần này Hải Tình không còn dùng ánh mắt cầu cứu anh nữa, Lư Khải Hoàng nhận ra cô liền có phản ứng mạnh. Lúc anh đi về nghe tin cô rời đi đã cho người tìm kiếm nhưng không ngờ cô lại ở đây.
"Sao cô lại ở đây? chơi trò trốn tìm với tôi à?"
Lư Khải Hoàng không ngăn được nổi kích động đi tới đẩy tên đó sang một bên bóp chặt lấy cổ của Hải Tình, Triệu Dương nhìn cháu của mình lổ mãng với cô gái của mình nên hơi đau lòng đi tới.
"Con biết cô ấy à? mà nè nhẹ tay một chút, cậu còn chưa sử dụng nữa đừng để bị trầy xước gì đấy
"Cô ta là người hầu của con,do cô ta trốn nên con mới nóng giận con xin lỗi cậu, khiến cậu chê cười rồi"
Lư Khải Hoàng cúi đầu xin lỗi ông, ông liền đi tới cởi trói cho Hải Tình kéo cô ngồi xuống chỗ mình.Cô không vùng vẫy không chống cự ngoan ngoãn làm theo ý ông ta, ánh mắt như đang khiêu khích nhìn về phía Lư Khải Hoàng.
"Hay để cô ấy lại cho cậu nhé"
"Không được đâu cậu, con còn có chuyện muốn giải quyết với cô ta"
Lư Khải Hoàng nhìn cô mà lòng nóng như lửa đốt, hận không thể dằn vặt cô ngay bây giờ. Triệu Dương thật sự thấy cô gái này rất hợp với mình cho nên muốn giữ cô ở lại.
"Cô ấy chỉ là người hầu thôi mà vậy bây giờ con muốn có bao nhiêu người hầu, cậu cho con bấy nhiêu, còn không thì bán lại cho cậu đi giá cao cũng được"
"Không được, phải là cô ta mới được, cô ta không giống mấy người khác con không thể bán cô ta cho cậu"
Lư Khải Hoàng vẫn muốn giành cô về phía mình, Triệu Dương cũng không nỡ để cô rời đi, một già một trẻ tranh giành chỉ vì một người hầu, những người khác chỉ biết cúi đầu nhìn họ tranh cải, Hải Tình lúc này uất ức vô cùng liền bật dậy.
"Các người xem tôi là món hàng sao? tôi cũng không phải là của bất kỳ ai, tôi là của ba mẹ tôi các người là cái thá gì chứ?"
Hải Tình quát lớn, lúc này Triệu Dương bật cười và thích thú tính cách của Hải Tình, một cô gái bên ngoài yếu đuối nhưng nội tâm không hề yếu đuối rất có cá tính.
"Ta thích cô gái có cá tính lắm"
"Cậu!!! con không chấp nhận, xin lỗi cậu con về đây và xin phép cậu con mang cô ta về"
Nói rồi Lư Khải Hoàng đi tới nắm lấy tay cô kéo đi, nhưng liền bị người của Triệu Dương giữ lại. Triệu Dương vẫn luyến tiếc không nỡ để cô đi.
"Cậu, mong cậu đừng làm khó con"
"Vậy hứa với cậu đừng làm cô ấy bị thương có được không, mai cậu sẽ sang thăm cô ấy nhé "
"Cái này con không hứa với cậu được, con xin phép về trước đây"
Hải Tình bị Lư Khải Hoàng mạnh bạo lôi đi một cách không thương tiếc, tay Hải Tình bị anh nắm chặt vô cùng cứ như muốn bóp chết cô vậy, cô nhăn mặt khó chịu muốn rời khỏi anh.
"Anh buông tôi ra!!"
"Anh mau buông tôi ra!!"
"Cô im ngay cho tôi, cô lên tiếng nữa tôi cắt lưỡi cô tại đây"
"Anh dám??"
"Cô nghĩ tôi không dám?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.