Thử Thách Tình Yêu, Tổng Tài Xin Để Em Đi
Chương 16: Người Bấy Lâu Nay Đi Tìm
Lạc Lạc
23/09/2023
Hải Tình suy nghĩ một lát sau đó không đồng ý vì cô không cần sự giúp đỡ của anh ta nữa, vướng vào anh ta càng ngày càng xui xẻo. Khi Hải Tình từ chối anh liền không nói gì, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Cô thấy hơi khó hiểu, nếu bình thường nghịch ý anh ta thì anh ta sẽ làm cho lớn chuyện lên nhưng lần này lại không nói gì mà bỏ đi luôn. Hải Tình muốn biết thêm thông tin về người con trai mình tìm nên cô đã lục tủ của anh.
"Là anh... thực sự là anh sao?"
Hải Tình không ngờ được tên đó lại chính là người con trai mà cô tìm kiếm, nhưng tại sao ngay từ đầu anh không nhận chứ? nhìn tấm ảnh gia đình của Lư Khải Hoàng và một cuốn album hình của Lư Khải Hoàng từ năm tiểu học đến đại học.
"Khải Hoàng"
Lúc Lư Khải Hoàng rời đi bởi vì anh muốn kiềm chế cơn tức giận của mình, sợ bản thân lại đối xử tệ với cô một lần nữa, nhưng sao anh lại trở nên như vậy? sao lại không muốn làm tổn thương cô chứ? chỉ vì những lời nói của cô mà anh đã vội tin rồi sao.
"Nhưng mình cần đi khám lại mới được cứ mỗi lần nhớ tới cô ta mình lại đau đầu"
Vừa định đi thì Hải Tình đã vội ôm lấy anh từ phía sau, Lư Khải Hoàng đứng hình vài giây sau đó định hình lại. Anh kéo tay cô ra nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Khải Hoàng... không ngờ người con trai mà em đi tìm lại chính là anh"
"Cô nói cái gì?" Lư Khải Hoàng vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra chẳng lẽ cô đã biết thân phận mình rồi sao.
"Không sai vào đâu được, anh chính là người mà em tìm"
"Nếu như tôi thật sự là người mà cô muốn tìm thì sao?"
"Lư Khải Hoàng anh còn nhớ cô gái nhỏ năm xưa chơi đùa cùng anh hay không?"
Lúc này Lư Khải Hoàng bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu. Hải Tình nắm tay anh kéo anh lên xe, Lư Khải Hoàng trợn tròn mắt từ khi nào mà cô có cái gan lớn như vậy .
"Lái đến bệnh viện đi!!"
"Ai cho cô cái quyền ra lệnh tôi? cô chán sống rồi sao?"
"Khải Hoàng, chẳng phải lúc nãy anh nói muốn đến bệnh viện sao? đi thôi"
Lư Khải Hoàng không nói gì liền lườm cô một cái rồi cũng lái xe đến bệnh viện, cô đi vào khám cùng anh đợi một lúc sau thì mới có kết quả, quả nhiên đúng như cô dự đoán anh đã bị mất trí nhớ.
Nhưng sao anh lại không biết chuyện này chứ, ba mẹ cũng không nói với anh về chuyện này. Lúc này Hải Tình kể lại những chuyện lúc trước của họ và cả chuyện cô rời khỏi nơi thành phố này cùng mẹ chạy về quê ngoại.
Còn cha mình thì bị nhốt ở lao tù do cái hợp đồng quái quỷ kia, nhưng bác sĩ nói anh chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi,nên có thể đưa anh đến những nơi mà anh từng đến tạo cho anh những ấn tượng về kỉ niệm nào đó có thể sẽ giúp anh nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ của mình.
"Em sẽ giúp anh tìm lại kí ức của mình"
"Không cần, tốt nhất cứ như vậy tôi không muốn đón nhận thêm điều gì"
"Khải Hoàng"
"Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, nên nhớ cô là người giúp việc cho nhà tôi phải gọi tôi là cậu chủ"
"Cậu... chủ"
Hải Tình nói với giọng nghẹn ngào, nếu ngườivta không muốn nhận mình thì mình hà cớ gì phải van xin người ta chứ? chẳng khác nào để người ta nói mình thấy sang bắt quàng làm họ.
"Xin lỗi cậu chủ, vì tôi ảo tưởng quá nhiều rồi"
Hải Tình nói rồi chạy đi, Lư Khải Hoàng cũng không thèm để ý đến cô. Lúc này Hải Tình đi về nhà dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị về quê, cô không còn luyến tiếc gì nơi này nữa, người cũng đã gặp cả cha cô cũng đã gặp rồi cô nên quay về thôi.
Hải Tình đi chào dì Thẩm và những người làm việc ở đây, họ đều luyến tiếc. Nhưng Hải Tình đã quyết định rồi nên không ai có thể ngăn cản cô được chỉ mong cô có thể sống tốt hơn.
Cô thấy hơi khó hiểu, nếu bình thường nghịch ý anh ta thì anh ta sẽ làm cho lớn chuyện lên nhưng lần này lại không nói gì mà bỏ đi luôn. Hải Tình muốn biết thêm thông tin về người con trai mình tìm nên cô đã lục tủ của anh.
"Là anh... thực sự là anh sao?"
Hải Tình không ngờ được tên đó lại chính là người con trai mà cô tìm kiếm, nhưng tại sao ngay từ đầu anh không nhận chứ? nhìn tấm ảnh gia đình của Lư Khải Hoàng và một cuốn album hình của Lư Khải Hoàng từ năm tiểu học đến đại học.
"Khải Hoàng"
Lúc Lư Khải Hoàng rời đi bởi vì anh muốn kiềm chế cơn tức giận của mình, sợ bản thân lại đối xử tệ với cô một lần nữa, nhưng sao anh lại trở nên như vậy? sao lại không muốn làm tổn thương cô chứ? chỉ vì những lời nói của cô mà anh đã vội tin rồi sao.
"Nhưng mình cần đi khám lại mới được cứ mỗi lần nhớ tới cô ta mình lại đau đầu"
Vừa định đi thì Hải Tình đã vội ôm lấy anh từ phía sau, Lư Khải Hoàng đứng hình vài giây sau đó định hình lại. Anh kéo tay cô ra nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Khải Hoàng... không ngờ người con trai mà em đi tìm lại chính là anh"
"Cô nói cái gì?" Lư Khải Hoàng vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra chẳng lẽ cô đã biết thân phận mình rồi sao.
"Không sai vào đâu được, anh chính là người mà em tìm"
"Nếu như tôi thật sự là người mà cô muốn tìm thì sao?"
"Lư Khải Hoàng anh còn nhớ cô gái nhỏ năm xưa chơi đùa cùng anh hay không?"
Lúc này Lư Khải Hoàng bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu. Hải Tình nắm tay anh kéo anh lên xe, Lư Khải Hoàng trợn tròn mắt từ khi nào mà cô có cái gan lớn như vậy .
"Lái đến bệnh viện đi!!"
"Ai cho cô cái quyền ra lệnh tôi? cô chán sống rồi sao?"
"Khải Hoàng, chẳng phải lúc nãy anh nói muốn đến bệnh viện sao? đi thôi"
Lư Khải Hoàng không nói gì liền lườm cô một cái rồi cũng lái xe đến bệnh viện, cô đi vào khám cùng anh đợi một lúc sau thì mới có kết quả, quả nhiên đúng như cô dự đoán anh đã bị mất trí nhớ.
Nhưng sao anh lại không biết chuyện này chứ, ba mẹ cũng không nói với anh về chuyện này. Lúc này Hải Tình kể lại những chuyện lúc trước của họ và cả chuyện cô rời khỏi nơi thành phố này cùng mẹ chạy về quê ngoại.
Còn cha mình thì bị nhốt ở lao tù do cái hợp đồng quái quỷ kia, nhưng bác sĩ nói anh chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi,nên có thể đưa anh đến những nơi mà anh từng đến tạo cho anh những ấn tượng về kỉ niệm nào đó có thể sẽ giúp anh nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ của mình.
"Em sẽ giúp anh tìm lại kí ức của mình"
"Không cần, tốt nhất cứ như vậy tôi không muốn đón nhận thêm điều gì"
"Khải Hoàng"
"Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, nên nhớ cô là người giúp việc cho nhà tôi phải gọi tôi là cậu chủ"
"Cậu... chủ"
Hải Tình nói với giọng nghẹn ngào, nếu ngườivta không muốn nhận mình thì mình hà cớ gì phải van xin người ta chứ? chẳng khác nào để người ta nói mình thấy sang bắt quàng làm họ.
"Xin lỗi cậu chủ, vì tôi ảo tưởng quá nhiều rồi"
Hải Tình nói rồi chạy đi, Lư Khải Hoàng cũng không thèm để ý đến cô. Lúc này Hải Tình đi về nhà dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị về quê, cô không còn luyến tiếc gì nơi này nữa, người cũng đã gặp cả cha cô cũng đã gặp rồi cô nên quay về thôi.
Hải Tình đi chào dì Thẩm và những người làm việc ở đây, họ đều luyến tiếc. Nhưng Hải Tình đã quyết định rồi nên không ai có thể ngăn cản cô được chỉ mong cô có thể sống tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.