Thử Thách Tình Yêu, Tổng Tài Xin Để Em Đi
Chương 22: Người Đàn Ông Của Gia Đình
Lạc Lạc
23/09/2023
Phía Lư Khải Hoàng, anh đợi một lúc thì Hy Nguyệt cũng tỉnh lại. Nhìn thấy anh Hy Nguyệt không kiềm được cảm xúc mà muốn bật dậy ôm lấy anh, nhưng cơ thể còn quá yếu cô không thể cử động nổi.
"Khải Hoàng..." Cô yếu ớt gọi tên anh.
"Anh đây, anh ở đây, Hy Nguyệt em thật không thể nào khiến anh có thể quên em"
Đúng vậy anh thừa nhận là bản thân mình đã quá lụy tình, anh không thể quên được cô lúc thấy cô trong tình trạng bê bết máu thì anh dường như không còn hồn vía gì nữa.
"Khải Hoàng, vậy... chúng ta có thể quay lại không anh?"
"Anh... em điều trị cho khỏe trước đi chuyện đó từ từ tính" Nhưng chợt hình ảnh của Hải Tình hiện lên, khiến anh khó xử.
"Anh không hứa em sẽ không điều trị gì hết"
"Được rồi anh hứa, bây giờ ngủ một giấc đi ngày mai coi tình hình thế nào anh đưa em về nhà điều trị thoải mái hơn ở đây"
Khải Hoàng vuốt ve tóc của cô mỉm cười dịu dàng, chợt anh nhớ tới Hải Tình vẫn còn ngồi đợi bên ngoài nên đợi cho Hy Nguyệt ngủ anh lén đi ra bên ngoài xem thử.
Nhưng Hải Tình đã không còn ở đó, đã khuya rồi cô có thể đi đâu chứ?hay là cô đi về rồi nhỉ? anh cứ nghĩ vậy và không nghĩ gì thêm cứ thế mà quay vào bên trong.
Phía Hải Tình, cô hơi trằn trọc khó ngủ vì chỗ lạ. Cô thấy khát nước nên đi tìm nước uống, đi ngang phòng của Gia Khiêm thì thấy đèn vẫn còn sáng, cô nhìn vào bên trong thấy anh vẫn đang làm việc, xem ra anh rất bận bịu chắc không có thời gian yêu đương nữa đâu, lần trước cô lỡ làm cuộc tình của anh và cô gái kia tan vỡ giờ nghĩ lại thấy có lỗi quá.
"Là Tiểu Tình đó à?" giọng của Gia Khiêm vang lên làm cô giật mình.
"Dạ là em đây, sao anh vẫn chưa ngủ vậy?"
"Anh làm chút báo cáo để mai nộp ấy mà, còn em sao còn chưa ngủ?"
"Em đi uống nước ạ"
"Vậy uống đi rồi ngủ sớm nhé"
Gia Khiêm vẫn vậy nét mặt ôn nhu dành cho cô như một người anh trai vậy, phải chi anh là anh trai ruột của cô thì tốt biết mấy.
Ngày hôm sau, Hải Tình dậy một mùi thơm từ bếp bay đến cửa phòng làm bụng cô kêu cồn cào cả lên, Hải Tình nhẹ đi tới thấy Gia Khiêm rất ra dáng người đàn ông của gia đình, cô nhìn mà ngưỡng mộ anh vô cùng.
"Em dậy rồi à? đi vệ sinh cá nhân đi rồi đến đây ăn nào"
Hải Tình gật đầu rồi vội đi vệ sinh cá nhân, bộ quần áo đêm qua anh giặt và sấy giúp cô rồi, tự nhiên cảm thấy anh chăm cô như con của mình luôn ấy chứ.
"Woa nhìn ngon quá, anh Khiêm anh đúng là lợi hại thật đấy"
"Em quá khen rồi, chỉ là mấy món lặt vặt thôi mà"
Hải Tình ngồi xuống ăn phải nói là rất ngon, ngon như ở nhà hàng luôn ấy chứ. Đây là lần thứ ba mà hai người cùng ăn chung rồi thì phải, nhìn anh ăn uống của anh rất nhẹ nhàng từ tốn còn cô thì do đồ ăn ngon quá mà không tự chủ được nên có hơi.....
"Từ từ thôi kẻo nghẹn đấy, anh không giành với em đâu mà lo"
"Khụ khụ" Vừa dứt lời thì Hải Tình bỗng dưng bị nghẹn ở cổ liền ho khan.
"Thấy chưa anh đã bảo mà, hết nói nổi"
Anh liền lấy một cốc nước cho cô uống, Hải Tình ngượng đến chín cả mang tai. Không dám ngẩn đầu lên nhìn anh luôn.
"Xem em kìa, ngại gì chứ anh không cười chê em đâu, ăn đi"
Hải Tình ngẩn đầu lên anh liền phì cười, lúc này cô mới bĩu môi lườm anh, rõ ràng bảo không cười người ta cơ mà.
Gia Khiêm đưa tay nâng gương mặt cô lên giúp cô lau hạt cơm dính ở môi.
"Ăn tiếp đi"
"Em no rồi, em đi rửa bát đây"
Hải Tình ngại quá nên không thể ăn tiếp nữa mang bát đi rửa, lúc cô quay đi rồi anh mới mỉm cười ôn nhu, sau đó dọn dẹp bát đũa mang đến chỗ Hải Tình.
"Để anh rửa cho"
"Để em góp công đi mà, anh có đi làm thì đi đi, em rửa được"
"Vậy ổn không đó?"
"Ổn mà anh đi đi,nhanh đi đi mà"
Hải Tình đi tới đẩy anh lên phòng rồi quay lại rửa chén bát, Gia Khiêm thay quần áo rồi cũng vội đi đến công ty.
"Khải Hoàng..." Cô yếu ớt gọi tên anh.
"Anh đây, anh ở đây, Hy Nguyệt em thật không thể nào khiến anh có thể quên em"
Đúng vậy anh thừa nhận là bản thân mình đã quá lụy tình, anh không thể quên được cô lúc thấy cô trong tình trạng bê bết máu thì anh dường như không còn hồn vía gì nữa.
"Khải Hoàng, vậy... chúng ta có thể quay lại không anh?"
"Anh... em điều trị cho khỏe trước đi chuyện đó từ từ tính" Nhưng chợt hình ảnh của Hải Tình hiện lên, khiến anh khó xử.
"Anh không hứa em sẽ không điều trị gì hết"
"Được rồi anh hứa, bây giờ ngủ một giấc đi ngày mai coi tình hình thế nào anh đưa em về nhà điều trị thoải mái hơn ở đây"
Khải Hoàng vuốt ve tóc của cô mỉm cười dịu dàng, chợt anh nhớ tới Hải Tình vẫn còn ngồi đợi bên ngoài nên đợi cho Hy Nguyệt ngủ anh lén đi ra bên ngoài xem thử.
Nhưng Hải Tình đã không còn ở đó, đã khuya rồi cô có thể đi đâu chứ?hay là cô đi về rồi nhỉ? anh cứ nghĩ vậy và không nghĩ gì thêm cứ thế mà quay vào bên trong.
Phía Hải Tình, cô hơi trằn trọc khó ngủ vì chỗ lạ. Cô thấy khát nước nên đi tìm nước uống, đi ngang phòng của Gia Khiêm thì thấy đèn vẫn còn sáng, cô nhìn vào bên trong thấy anh vẫn đang làm việc, xem ra anh rất bận bịu chắc không có thời gian yêu đương nữa đâu, lần trước cô lỡ làm cuộc tình của anh và cô gái kia tan vỡ giờ nghĩ lại thấy có lỗi quá.
"Là Tiểu Tình đó à?" giọng của Gia Khiêm vang lên làm cô giật mình.
"Dạ là em đây, sao anh vẫn chưa ngủ vậy?"
"Anh làm chút báo cáo để mai nộp ấy mà, còn em sao còn chưa ngủ?"
"Em đi uống nước ạ"
"Vậy uống đi rồi ngủ sớm nhé"
Gia Khiêm vẫn vậy nét mặt ôn nhu dành cho cô như một người anh trai vậy, phải chi anh là anh trai ruột của cô thì tốt biết mấy.
Ngày hôm sau, Hải Tình dậy một mùi thơm từ bếp bay đến cửa phòng làm bụng cô kêu cồn cào cả lên, Hải Tình nhẹ đi tới thấy Gia Khiêm rất ra dáng người đàn ông của gia đình, cô nhìn mà ngưỡng mộ anh vô cùng.
"Em dậy rồi à? đi vệ sinh cá nhân đi rồi đến đây ăn nào"
Hải Tình gật đầu rồi vội đi vệ sinh cá nhân, bộ quần áo đêm qua anh giặt và sấy giúp cô rồi, tự nhiên cảm thấy anh chăm cô như con của mình luôn ấy chứ.
"Woa nhìn ngon quá, anh Khiêm anh đúng là lợi hại thật đấy"
"Em quá khen rồi, chỉ là mấy món lặt vặt thôi mà"
Hải Tình ngồi xuống ăn phải nói là rất ngon, ngon như ở nhà hàng luôn ấy chứ. Đây là lần thứ ba mà hai người cùng ăn chung rồi thì phải, nhìn anh ăn uống của anh rất nhẹ nhàng từ tốn còn cô thì do đồ ăn ngon quá mà không tự chủ được nên có hơi.....
"Từ từ thôi kẻo nghẹn đấy, anh không giành với em đâu mà lo"
"Khụ khụ" Vừa dứt lời thì Hải Tình bỗng dưng bị nghẹn ở cổ liền ho khan.
"Thấy chưa anh đã bảo mà, hết nói nổi"
Anh liền lấy một cốc nước cho cô uống, Hải Tình ngượng đến chín cả mang tai. Không dám ngẩn đầu lên nhìn anh luôn.
"Xem em kìa, ngại gì chứ anh không cười chê em đâu, ăn đi"
Hải Tình ngẩn đầu lên anh liền phì cười, lúc này cô mới bĩu môi lườm anh, rõ ràng bảo không cười người ta cơ mà.
Gia Khiêm đưa tay nâng gương mặt cô lên giúp cô lau hạt cơm dính ở môi.
"Ăn tiếp đi"
"Em no rồi, em đi rửa bát đây"
Hải Tình ngại quá nên không thể ăn tiếp nữa mang bát đi rửa, lúc cô quay đi rồi anh mới mỉm cười ôn nhu, sau đó dọn dẹp bát đũa mang đến chỗ Hải Tình.
"Để anh rửa cho"
"Để em góp công đi mà, anh có đi làm thì đi đi, em rửa được"
"Vậy ổn không đó?"
"Ổn mà anh đi đi,nhanh đi đi mà"
Hải Tình đi tới đẩy anh lên phòng rồi quay lại rửa chén bát, Gia Khiêm thay quần áo rồi cũng vội đi đến công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.