Thử Thách Tình Yêu, Tổng Tài Xin Để Em Đi
Chương 2: Tai Nạn
Lạc Lạc
23/09/2023
Ngày hôm sau, Hải Tình có cuộc hẹn với Khải Hoàng đến nhà của cậu chơi, nhưng sáng ngày hôm đó. Khi Hải Tình còn đang say giấc cô nghe được tiếng đập phá bên dưới nhà và cả tiếng khóc lóc vang xin bên dưới nhà.
"Xin các người đừng bắt chồng tôi mà"
"Ông ta quy phạm hợp đồng qui phạm điều lệ nên bây giờ ra tòa mà làm việc" Người đàn ông đó quát.
"Anh cứ về cho rồi chúng tôi sẽ bồi thường tiền cho ông mà"
"Được, ngày mai tôi sẽ đến nếu không đền bù buộc chồng bà phải vào tù"
Nghe được tất cả mọi chuyện thì Hải Tình dù tuổi nhỏ nhưng cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Hải Tình đóng cửa phòng lục tìm ống heo mà mình để dành bao lâu nay, do còn nhỏ tuổi nên cô không nghĩ số tiền mà ba cô nợ rất lớn rất rất lớn, mấy đồng nhỏ nhoi mà cô dành dùm có là gì chứ.
"Hải Tình" Bà đẩy cửa vào thấy cô ngồi bệt xuống giường bày tiền ra thì biết cô đã nghe chuyện lúc nãy, ôm chặt đứa con bé nhỏ vào lòng, liệu sau này gia đình sẽ đi về đâu đây.
Con gái của bà từ nhỏ đã quen sung sướng mà bây giờ nhà lâm vào nợ nầng sợ cô không quen, không kiềm được lòng bà bật khóc, Hải Tình vỗ vai mẹ an ủi.
"Mẹ đừng khóc, Hải Tình hứa ngoan mà, tiền này mẹ đưa cho chú xấu xa kia đi"
"Hải Tình ngây thơ quá, mẹ biết tấm lòng hiếu thảo của Hải Tình, nhưng con ơi số tiền đó bằng gấp đôi công ty của ba gộp lại"
Hải Tình thấy bất lực òa khóc lớn, vì cô lo sợ nếu không có tiền bồi thường hợp đồng ba của cô sẽ phải ngồi tù. Hai mẹ con ôm nhau khóc, ông đứng bên ngoài nhìn vào cảm thấy bản thân mình thật vô dụng đến cuối cùng ông đã mất tất cả rồi. Còn khiến hai mẹ con họ đau khổ nữa chứ.
Đêm hôm đó, Hải Tình đang ngủ say giấc đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên, do tiếng ồn làm cô giật mình tỉnh giấc, cô mở mắt ra thấy mẹ và mình đang ngồi trên tàu lửa, cô vội ngồi bật dậy hoang mang nhìn xung quanh.
"Hải Tình con dậy rồi sao?"
"Mẹ ơi chúng ta đi đâu vậy? ba đâu?" Hải Tình nhanh chóng để ý rằng chỉ có hai mẹ con họ ở trên xe mà không thấy ba mình đâu.
"Hải Tình, ba con... ông ấy..." bà thật sự không biết nên nói như thế nào, cứ ấp a ấp úng làm Hải Tình càng lo lắng hơn.
"Ba con sao??" Hải Tình sốt ruột.
"Ông ấy ở lại làm việc, mẹ đưa con về ngoại chơi, ngoan nào ngủ tiếp đi con"
Hải Tình nữa nghi nữa tin, do chuyện hôm qua làm cô bé ám ảnh chăng? nhưng cô nhớ rõ hôm nay cô có cuộc hẹn với Khải Hoàng nữa, nhưng chắc ba sẽ nói cho anh ấy biết thôi.
Hải Tình không nghĩ nữa mà chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, Khải Hoàng đến tìm Hải Tình nhưng căn nhà giờ đây đã bị khóa cửa rồi.
Khải Hoàng nhớ lại buổi hẹn với Hải Tình ở ngoài công viên, dù có chuyện gì xảy ra thì nhất định Hải Tình cũng sẽ đến vì hôm nay là ngày hẹn hò quan trọng của họ, đến đó Hải Tình sẽ giải thích cho cậu .
Đúng là suy nghĩ trẻ con, nhưng khi Khải Hoàng đến thì không thấy Hải Tình. Cậu đợi đến chiều vẫn không thấy cô, cầm con búp bê trên tay lòng buồn bã không lẽ Hải Tình quên hôm nay là ngày mà họ hẹn hò sao? cô cùng gia đình đi chơi quên cậu rồi à.
Vốn dĩ cậu định tặng con búp bê này cho cô bù hôm trước cô đã làm vòng tay tặng cho mình, nhìn chiếc vòng tay cậu cứ nắm lấy nó mãi chỉ mong Hải Tình mau xuất hiện trước mặt mình.
"Búp bê à sao Hải Tình lại cho tao leo cây thế này?"
Khải Hoàng cầm con búp bê đứng dậy rời đi, cứ mãi đăm chiêu nhìn con búp bê mà băng qua đường, Khải Hoàng không ngờ có một chiếc xe đang tăng tốc tiến về phía cậu.
"Cậu bé kia cẩn thận!!" Người bên đường nhìn thấy như vậy liền réo lớn, có người chạy tới định kéo cậu vào nhưng không kịp nữa rồi.
Con búp bê bay lên cao, thân hình bé nhỏ nằm đấy trong một vũng máu tươi, người bên đường hét toáng lên, tên lái xe là tên cướp đang bị cảnh sát truy bắt nên hắn cứ thế mà chạy đi luôn không để ý chuyện mình đã gây ra.
"Cháu bé!!! cháu bé!!!"
"Mau đưa cậu bé đến bệnh viện!!"
Khải Hoàng nghe được tiếng của người xung quanh, nhưng thân thể cứng đờ không thể cử động, đôi mắt nặng trĩu, cậu thật muốn ngủ ngay lúc này.
"Xin các người đừng bắt chồng tôi mà"
"Ông ta quy phạm hợp đồng qui phạm điều lệ nên bây giờ ra tòa mà làm việc" Người đàn ông đó quát.
"Anh cứ về cho rồi chúng tôi sẽ bồi thường tiền cho ông mà"
"Được, ngày mai tôi sẽ đến nếu không đền bù buộc chồng bà phải vào tù"
Nghe được tất cả mọi chuyện thì Hải Tình dù tuổi nhỏ nhưng cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Hải Tình đóng cửa phòng lục tìm ống heo mà mình để dành bao lâu nay, do còn nhỏ tuổi nên cô không nghĩ số tiền mà ba cô nợ rất lớn rất rất lớn, mấy đồng nhỏ nhoi mà cô dành dùm có là gì chứ.
"Hải Tình" Bà đẩy cửa vào thấy cô ngồi bệt xuống giường bày tiền ra thì biết cô đã nghe chuyện lúc nãy, ôm chặt đứa con bé nhỏ vào lòng, liệu sau này gia đình sẽ đi về đâu đây.
Con gái của bà từ nhỏ đã quen sung sướng mà bây giờ nhà lâm vào nợ nầng sợ cô không quen, không kiềm được lòng bà bật khóc, Hải Tình vỗ vai mẹ an ủi.
"Mẹ đừng khóc, Hải Tình hứa ngoan mà, tiền này mẹ đưa cho chú xấu xa kia đi"
"Hải Tình ngây thơ quá, mẹ biết tấm lòng hiếu thảo của Hải Tình, nhưng con ơi số tiền đó bằng gấp đôi công ty của ba gộp lại"
Hải Tình thấy bất lực òa khóc lớn, vì cô lo sợ nếu không có tiền bồi thường hợp đồng ba của cô sẽ phải ngồi tù. Hai mẹ con ôm nhau khóc, ông đứng bên ngoài nhìn vào cảm thấy bản thân mình thật vô dụng đến cuối cùng ông đã mất tất cả rồi. Còn khiến hai mẹ con họ đau khổ nữa chứ.
Đêm hôm đó, Hải Tình đang ngủ say giấc đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên, do tiếng ồn làm cô giật mình tỉnh giấc, cô mở mắt ra thấy mẹ và mình đang ngồi trên tàu lửa, cô vội ngồi bật dậy hoang mang nhìn xung quanh.
"Hải Tình con dậy rồi sao?"
"Mẹ ơi chúng ta đi đâu vậy? ba đâu?" Hải Tình nhanh chóng để ý rằng chỉ có hai mẹ con họ ở trên xe mà không thấy ba mình đâu.
"Hải Tình, ba con... ông ấy..." bà thật sự không biết nên nói như thế nào, cứ ấp a ấp úng làm Hải Tình càng lo lắng hơn.
"Ba con sao??" Hải Tình sốt ruột.
"Ông ấy ở lại làm việc, mẹ đưa con về ngoại chơi, ngoan nào ngủ tiếp đi con"
Hải Tình nữa nghi nữa tin, do chuyện hôm qua làm cô bé ám ảnh chăng? nhưng cô nhớ rõ hôm nay cô có cuộc hẹn với Khải Hoàng nữa, nhưng chắc ba sẽ nói cho anh ấy biết thôi.
Hải Tình không nghĩ nữa mà chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, Khải Hoàng đến tìm Hải Tình nhưng căn nhà giờ đây đã bị khóa cửa rồi.
Khải Hoàng nhớ lại buổi hẹn với Hải Tình ở ngoài công viên, dù có chuyện gì xảy ra thì nhất định Hải Tình cũng sẽ đến vì hôm nay là ngày hẹn hò quan trọng của họ, đến đó Hải Tình sẽ giải thích cho cậu .
Đúng là suy nghĩ trẻ con, nhưng khi Khải Hoàng đến thì không thấy Hải Tình. Cậu đợi đến chiều vẫn không thấy cô, cầm con búp bê trên tay lòng buồn bã không lẽ Hải Tình quên hôm nay là ngày mà họ hẹn hò sao? cô cùng gia đình đi chơi quên cậu rồi à.
Vốn dĩ cậu định tặng con búp bê này cho cô bù hôm trước cô đã làm vòng tay tặng cho mình, nhìn chiếc vòng tay cậu cứ nắm lấy nó mãi chỉ mong Hải Tình mau xuất hiện trước mặt mình.
"Búp bê à sao Hải Tình lại cho tao leo cây thế này?"
Khải Hoàng cầm con búp bê đứng dậy rời đi, cứ mãi đăm chiêu nhìn con búp bê mà băng qua đường, Khải Hoàng không ngờ có một chiếc xe đang tăng tốc tiến về phía cậu.
"Cậu bé kia cẩn thận!!" Người bên đường nhìn thấy như vậy liền réo lớn, có người chạy tới định kéo cậu vào nhưng không kịp nữa rồi.
Con búp bê bay lên cao, thân hình bé nhỏ nằm đấy trong một vũng máu tươi, người bên đường hét toáng lên, tên lái xe là tên cướp đang bị cảnh sát truy bắt nên hắn cứ thế mà chạy đi luôn không để ý chuyện mình đã gây ra.
"Cháu bé!!! cháu bé!!!"
"Mau đưa cậu bé đến bệnh viện!!"
Khải Hoàng nghe được tiếng của người xung quanh, nhưng thân thể cứng đờ không thể cử động, đôi mắt nặng trĩu, cậu thật muốn ngủ ngay lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.