Chương 42: Sát lục sơ hiện
Tử Trúc Đại Sĩ
23/03/2013
Long Tiêu Diêu cũng không để ý quá mức với việc tiến vào Linh Dược Viên trước hay sau. Hắn vốn là một người đơn độc, không cần tìm kiếm đồng bọn trong Linh Dược Viên, tiến vào sớm hay muộn trên cơ bản cũng không khác biệt quá lớn.
Long Tiêu Diêu đi vào trong bảo tháp, lập tức cảm thấy mê muội một chút, sau khi khôi phục tỉnh táo thì đã thấy mình ở trong một địa phương giống như thảo nguyên. Dường như cảm giác mê muội kia là tác dụng phụ của truyền tống trận. Hắn lập tức ẩn vào một đám cỏ dại, bắt đầu dùng thần thức quan sát tình huống bốn phía.
Bầu trời sáng sủa không mây, cũng không thấy mặt trời, trong sáng mười phần. Ánh sáng dường như đồng thời chiếu xuống từ toàn bộ bầu trời. Long Tiêu Diêu lúc này ở trong một vùng thảo nguyên cho nên tầm mắt rất tốt, có thể nhìn xa vài dặm, mơ hồ có thể thấy bóng người di chuyển. Bởi không có mặt trời nên hắn cùng không thể nhận biết phương hướng. Nhưng ở phía bên phải của hắn một dặm có một cánh rừng rậm, phía trước xa xa là một dãy núi liên miên.
Long Tiêu Diêu hơi suy nghĩ, lập tức chạy về phía cánh rừng rậm. Hắn lẻ loi một mình, ở địa phương có thể phát huy tầm nhìn này nếu gặp phải người tu tiên kết đội thì ngay cả cơ hội đánh lén cũng không có, quả thực là quá nguy hiểm.
Ngay khi Long Tiêu Diêu chạy về phía rừng rậm được hơn hai trăm thước thì thần thức đã phát hiện ra trong đám cỏ dại có hai con yêu thú cấp một: Rết. Tuy rằng nó chỉ là độc trùng cấp thấp nhất, căn bản không có linh trí gì nhưng thân thể lại có kịch độc, tốc độ di chuyển cũng không chậm, nếu bị đánh lén thành công thì cùng tương đối phiền toái.
Long Tiêu Diêu trực tiếp gọi Kim Xà ra để nó đối phó với hai con rết. Dù độc tính hay sự cường hãn về thân thể thì hai con rết này cũng không thể so với Kim Xà, rất nhiên chỉ có thể trở thành thức ăn của Kim Xà.
Long Tiêu Diêu ở địa phương nguy cơ bốn bề này tất nhiên phải hoàn toàn dùng thần thức tra xét môi trường xung quanh. Hiện giờ thần thức của hắn có thể phóng ra ngoài mười thước, dò xét quanh người cũng không có vấn đề gì.
Ờ vùng thảo nguyên này, số lượng độc trùng cũng không ít. Khi Long Tiêu Diêu tới được rừng rậm thì Kim Xà đã ăn tới chín con độc trùng, khiến hắn không khỏi thầm kêu may mắn. Nếu vào một khắc mê muội khi bị truyền tống vào Linh Dược Viên mà bên cạnh hắn có độc trùng thì chỉ sợ đã chết mơ hồ trong miệng độc trùng rồi.
Ngay khi Long Tiêu Diêu tiến vào rừng rậm, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới. Lập tức hắn liền trốn vào sau một gốc đại thụ, đồng thời lấy ra trận bàn, phát động tiểu ảo trận để ẩn thân.
Không lâu sau Long Tiêu Diêu liền thấy một người tu tiên cấp chín, một tay cầm trường kiếm, một tay cầm vật phẩm dạng ngọc phù vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, đi về hướng hắn.
Thấy trang phục của đối phương, Long Tiêu Diêu lập tức nhận ra đó là đệ tử của Ngọc Hư Môn, thuộc lại Đạo tu đại phái, vốn hắn vẫn luôn giữ lập trường người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, tuy nhiên nếu đã tiến vào Linh Dược Viên này thì hắn cũng không thể không thay đổi ước nguyện ban đầu. Nếu để cho đám người này tập hợp lại rồi bắt đầu đối phó hắn thì lúc đó hắn khó có đường sống.
Dựa theo lệ thường, người tu tiên trong Linh Dược Viên có thể chém giết lẫn nhau, vì sinh tồn, Long Tiêu Diêu liền tận lực tiêu diệt hết những địch nhân có thể. Hắn đợi khoảng cách giữa tu sĩ kia và hắn còn không tới ba thước mới điểm ra một chỉ, lập tức phát động Lôi Điện Quyết công kích. Một đạo lôi điện liền bắn thẳng vào đầu người kia. Từ khi hắn biết sự tồn tại của nội giáp, Long Tiêu Diêu không bao giờ tấn công thân thể của kẻ địch nữa.
Đối mặt với tập kích bất ngờ, tu sĩ kia căn bản chẳng kịp phản ứng, mất mạng dưới công kích lôi điện, khiến Long Tiêu Diêu vì thành công quá dễ dàng mà cảm thấy bất ngờ. Thực lực của người này dường như còn không bằng đám đầu lĩnh tán tu.
Thật ra cùng chẳng có gì kỳ lạ. Bởi vì nơi này rất nguy hiểm cho nên đệ tử đại phái tu tiên tiến vào trong Linh Dược Viên đa số là đệ tử ngoại môn. Đệ tử nội môn cũng phần lớn là người không có bối cảnh. Bọn họ cao nhất cũng chỉ được tu luyện công pháp Địa giai cấp thấp, hơn nữa ở bên trong sự bảo hộ của môn phái, kinh nghiệm thực chiến ít tới đáng thương, đối mặt với công kích lôi đình có tốc độ nhanh nhất tấn công bất ngờ, bọn họ căn bản không thể kịp phản ứng.
Long Tiêu Diêu thu trường kiếm và túi trữ vật của người kia lại, thu thi thể vào trong Vạn Thú Lệnh Bài. Hắn bắt đầu nghiên cứu ngọc phù trong tay người nọ. Ngọc phù này chính là Đồng Tâm Phù, hình tròn, phía trên có thể thấy ba điểm sáng đang lóe lên, trong đó sáng nhất mà một điểm vốn đang hướng về trung tâm của ngọc phù di chuyển, nhưng lúc này lại chuyển hướng sang bên cạnh.
Hóa ra phương hướng của những điểm sáng trên Đồng Tâm Phù chính là vị trí của đồng môn. Chỉ cần vào trong phạm vi năm dặm lập tức sẽ được hiện thị trên Đồng Tâm Phù. Mà điểm sáng mạnh yếu là thể hiện cự ly gần xa. Càng gần điểm sáng càng mạnh.
Đồng Tâm Phù đều trải qua dùng máu kích hoạt. Nếu đồng môn chết đi thì điểm sáng đại biểu cho đồng môn tất nhiên cũng biến mất. Mà điểm sáng đang di chuyển kia tất nhiên là một vị đệ tử khác của Ngọc Hư Môn, vốn phát hiện ra đồng môn định nhanh chóng tới tụ tập, đột nhiên lại phát hiện ra điểm sáng biến mất. Hắn đương nhiên hiểu đồng môn đã chết, đại biểu cho có nguy hiểm, lập tức hắn liền tránh xa ra là tốt nhất.
Long Tiêu Diêu dù quyết định không thể lưu tình nhưng tuyệt đối không có hứng thú đuổi cùng giết tận. Người tu tiên tiến vào Linh Dược Viên tới hai ngàn, một hai đệ tử căn bản chả có ý nghĩa gì, hắn tất nhiên cũng không đi làm chuyện vô ích.
Long Tiêu Diêu tiếp tục cẩn thận đi sâu vào rừng rậm. dọc đường đi phóng thần thức ra tra xét bốn phía. Người tu tiên cấp chín Luyện Khí Kỳ thì thần thức phóng ra ngoài nhiều nhất cũng chỉ bảy tám thước. Mà bởi vì đan điền của Long Tiêu Diêu hấp thụ được máu huyết Kim Xà nên mới khiến hắn được tăng phúc rất lớn, tất nhiên hơn xa với người tu tiên bình thường, phát hiện ra địch nhân sớm hơn, giúp hắn có được lợi thế.
Thời gian ba ngày Long Tiêu Diêu đi hơn mười dặm trong thần thức, phát hiện ra một ít thảo dược nhưng cũng không phải mười loại linh thảo có thể đổi Trúc Cơ Đan. Tuy nhiên đó đều là những loại quý hiếm, số tuổi không thấp. Hắn tất nhiên đều nhổ vào trồng bên trong không gian của Vạn Thú Lệnh Bài.
Trong ba ngày gặp phải mười mấy con yêu thú nhưng đều chỉ là cấp một cấp hai, Long Tiêu Diêu đều giết chúng rất nhẹ nhàng. Độc trùng thì để Kim Xà đối phó. Tuy nhiên hắn cũng không để Kim Xà ăn nhiều quá, tránh cho Kim Xà phải rơi vào trạng thái ngủ say để hấp thu.
Trong ba ngày này Long Tiêu Diêu giết chết tất cả hai mươi mấy người tu tiên, có cả đệ tử đại phái tu tiên, cũng có đệ tử của những môn phái nhỏ và tán tu. Trong Linh Dược Viên này, đối thủ cạnh tranh càng ít thì hắn càng an toàn. Tiến vào Linh Dược Viên phải tuân thủ quy tắc, đó là lựa chọn bất đắc dĩ.
Vào lúc này tình trạng giết chóc bắt đầu nổi lên trong Linh Dược Viên. Mặc dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng đã quá nửa số người tu tiên chết đi. Những đệ tử của đại phái tu tiên cũng bắt đầu hội tụ, dù mới chỉ thành nhóm năm ba người những cũng đã có ưu thế nhất định.
-o0o-
Long Tiêu Diêu đi vào trong bảo tháp, lập tức cảm thấy mê muội một chút, sau khi khôi phục tỉnh táo thì đã thấy mình ở trong một địa phương giống như thảo nguyên. Dường như cảm giác mê muội kia là tác dụng phụ của truyền tống trận. Hắn lập tức ẩn vào một đám cỏ dại, bắt đầu dùng thần thức quan sát tình huống bốn phía.
Bầu trời sáng sủa không mây, cũng không thấy mặt trời, trong sáng mười phần. Ánh sáng dường như đồng thời chiếu xuống từ toàn bộ bầu trời. Long Tiêu Diêu lúc này ở trong một vùng thảo nguyên cho nên tầm mắt rất tốt, có thể nhìn xa vài dặm, mơ hồ có thể thấy bóng người di chuyển. Bởi không có mặt trời nên hắn cùng không thể nhận biết phương hướng. Nhưng ở phía bên phải của hắn một dặm có một cánh rừng rậm, phía trước xa xa là một dãy núi liên miên.
Long Tiêu Diêu hơi suy nghĩ, lập tức chạy về phía cánh rừng rậm. Hắn lẻ loi một mình, ở địa phương có thể phát huy tầm nhìn này nếu gặp phải người tu tiên kết đội thì ngay cả cơ hội đánh lén cũng không có, quả thực là quá nguy hiểm.
Ngay khi Long Tiêu Diêu chạy về phía rừng rậm được hơn hai trăm thước thì thần thức đã phát hiện ra trong đám cỏ dại có hai con yêu thú cấp một: Rết. Tuy rằng nó chỉ là độc trùng cấp thấp nhất, căn bản không có linh trí gì nhưng thân thể lại có kịch độc, tốc độ di chuyển cũng không chậm, nếu bị đánh lén thành công thì cùng tương đối phiền toái.
Long Tiêu Diêu trực tiếp gọi Kim Xà ra để nó đối phó với hai con rết. Dù độc tính hay sự cường hãn về thân thể thì hai con rết này cũng không thể so với Kim Xà, rất nhiên chỉ có thể trở thành thức ăn của Kim Xà.
Long Tiêu Diêu ở địa phương nguy cơ bốn bề này tất nhiên phải hoàn toàn dùng thần thức tra xét môi trường xung quanh. Hiện giờ thần thức của hắn có thể phóng ra ngoài mười thước, dò xét quanh người cũng không có vấn đề gì.
Ờ vùng thảo nguyên này, số lượng độc trùng cũng không ít. Khi Long Tiêu Diêu tới được rừng rậm thì Kim Xà đã ăn tới chín con độc trùng, khiến hắn không khỏi thầm kêu may mắn. Nếu vào một khắc mê muội khi bị truyền tống vào Linh Dược Viên mà bên cạnh hắn có độc trùng thì chỉ sợ đã chết mơ hồ trong miệng độc trùng rồi.
Ngay khi Long Tiêu Diêu tiến vào rừng rậm, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới. Lập tức hắn liền trốn vào sau một gốc đại thụ, đồng thời lấy ra trận bàn, phát động tiểu ảo trận để ẩn thân.
Không lâu sau Long Tiêu Diêu liền thấy một người tu tiên cấp chín, một tay cầm trường kiếm, một tay cầm vật phẩm dạng ngọc phù vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, đi về hướng hắn.
Thấy trang phục của đối phương, Long Tiêu Diêu lập tức nhận ra đó là đệ tử của Ngọc Hư Môn, thuộc lại Đạo tu đại phái, vốn hắn vẫn luôn giữ lập trường người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, tuy nhiên nếu đã tiến vào Linh Dược Viên này thì hắn cũng không thể không thay đổi ước nguyện ban đầu. Nếu để cho đám người này tập hợp lại rồi bắt đầu đối phó hắn thì lúc đó hắn khó có đường sống.
Dựa theo lệ thường, người tu tiên trong Linh Dược Viên có thể chém giết lẫn nhau, vì sinh tồn, Long Tiêu Diêu liền tận lực tiêu diệt hết những địch nhân có thể. Hắn đợi khoảng cách giữa tu sĩ kia và hắn còn không tới ba thước mới điểm ra một chỉ, lập tức phát động Lôi Điện Quyết công kích. Một đạo lôi điện liền bắn thẳng vào đầu người kia. Từ khi hắn biết sự tồn tại của nội giáp, Long Tiêu Diêu không bao giờ tấn công thân thể của kẻ địch nữa.
Đối mặt với tập kích bất ngờ, tu sĩ kia căn bản chẳng kịp phản ứng, mất mạng dưới công kích lôi điện, khiến Long Tiêu Diêu vì thành công quá dễ dàng mà cảm thấy bất ngờ. Thực lực của người này dường như còn không bằng đám đầu lĩnh tán tu.
Thật ra cùng chẳng có gì kỳ lạ. Bởi vì nơi này rất nguy hiểm cho nên đệ tử đại phái tu tiên tiến vào trong Linh Dược Viên đa số là đệ tử ngoại môn. Đệ tử nội môn cũng phần lớn là người không có bối cảnh. Bọn họ cao nhất cũng chỉ được tu luyện công pháp Địa giai cấp thấp, hơn nữa ở bên trong sự bảo hộ của môn phái, kinh nghiệm thực chiến ít tới đáng thương, đối mặt với công kích lôi đình có tốc độ nhanh nhất tấn công bất ngờ, bọn họ căn bản không thể kịp phản ứng.
Long Tiêu Diêu thu trường kiếm và túi trữ vật của người kia lại, thu thi thể vào trong Vạn Thú Lệnh Bài. Hắn bắt đầu nghiên cứu ngọc phù trong tay người nọ. Ngọc phù này chính là Đồng Tâm Phù, hình tròn, phía trên có thể thấy ba điểm sáng đang lóe lên, trong đó sáng nhất mà một điểm vốn đang hướng về trung tâm của ngọc phù di chuyển, nhưng lúc này lại chuyển hướng sang bên cạnh.
Hóa ra phương hướng của những điểm sáng trên Đồng Tâm Phù chính là vị trí của đồng môn. Chỉ cần vào trong phạm vi năm dặm lập tức sẽ được hiện thị trên Đồng Tâm Phù. Mà điểm sáng mạnh yếu là thể hiện cự ly gần xa. Càng gần điểm sáng càng mạnh.
Đồng Tâm Phù đều trải qua dùng máu kích hoạt. Nếu đồng môn chết đi thì điểm sáng đại biểu cho đồng môn tất nhiên cũng biến mất. Mà điểm sáng đang di chuyển kia tất nhiên là một vị đệ tử khác của Ngọc Hư Môn, vốn phát hiện ra đồng môn định nhanh chóng tới tụ tập, đột nhiên lại phát hiện ra điểm sáng biến mất. Hắn đương nhiên hiểu đồng môn đã chết, đại biểu cho có nguy hiểm, lập tức hắn liền tránh xa ra là tốt nhất.
Long Tiêu Diêu dù quyết định không thể lưu tình nhưng tuyệt đối không có hứng thú đuổi cùng giết tận. Người tu tiên tiến vào Linh Dược Viên tới hai ngàn, một hai đệ tử căn bản chả có ý nghĩa gì, hắn tất nhiên cũng không đi làm chuyện vô ích.
Long Tiêu Diêu tiếp tục cẩn thận đi sâu vào rừng rậm. dọc đường đi phóng thần thức ra tra xét bốn phía. Người tu tiên cấp chín Luyện Khí Kỳ thì thần thức phóng ra ngoài nhiều nhất cũng chỉ bảy tám thước. Mà bởi vì đan điền của Long Tiêu Diêu hấp thụ được máu huyết Kim Xà nên mới khiến hắn được tăng phúc rất lớn, tất nhiên hơn xa với người tu tiên bình thường, phát hiện ra địch nhân sớm hơn, giúp hắn có được lợi thế.
Thời gian ba ngày Long Tiêu Diêu đi hơn mười dặm trong thần thức, phát hiện ra một ít thảo dược nhưng cũng không phải mười loại linh thảo có thể đổi Trúc Cơ Đan. Tuy nhiên đó đều là những loại quý hiếm, số tuổi không thấp. Hắn tất nhiên đều nhổ vào trồng bên trong không gian của Vạn Thú Lệnh Bài.
Trong ba ngày gặp phải mười mấy con yêu thú nhưng đều chỉ là cấp một cấp hai, Long Tiêu Diêu đều giết chúng rất nhẹ nhàng. Độc trùng thì để Kim Xà đối phó. Tuy nhiên hắn cũng không để Kim Xà ăn nhiều quá, tránh cho Kim Xà phải rơi vào trạng thái ngủ say để hấp thu.
Trong ba ngày này Long Tiêu Diêu giết chết tất cả hai mươi mấy người tu tiên, có cả đệ tử đại phái tu tiên, cũng có đệ tử của những môn phái nhỏ và tán tu. Trong Linh Dược Viên này, đối thủ cạnh tranh càng ít thì hắn càng an toàn. Tiến vào Linh Dược Viên phải tuân thủ quy tắc, đó là lựa chọn bất đắc dĩ.
Vào lúc này tình trạng giết chóc bắt đầu nổi lên trong Linh Dược Viên. Mặc dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng đã quá nửa số người tu tiên chết đi. Những đệ tử của đại phái tu tiên cũng bắt đầu hội tụ, dù mới chỉ thành nhóm năm ba người những cũng đã có ưu thế nhất định.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.