Chương 307: Thần thông linh trùng
Tử Trúc Đại Sĩ
23/03/2013
Lúc này Âu Dương Hoành đã không cố kỵ mặt mũi tu sĩ Phi Thăng Kỳ gì nữa, hắn cũng không muốn chết lúc này. Tuy rằng hắn xác định Long Tiêu Diêu chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mang tới cho hắn uy hiếp chưa từng có, thậm chí làm cho hắn cảm thấy càng nguy hiểm hơn khi Liên minh tiêu diệt Phong Vân Môn lần trước.
Âu Dương Hoành không dám chậm trễ, lập tức độn lên phía trên. Chỉ cần độn lên mặt đất, có thể sử dụng Pháp khí, có thể điều động thiên địa linh khí, cho dù là ba cái Long Tiêu Diêu cũng không phải đối thủ của hắn.
Long Tiêu Diêu dựa vào thời gian Âu Dương Hoành chống đỡ Phệ Linh Trùng, thần thông tự lành đã chữa được phân nửa thương thế. Theo hắn thăng cấp Nguyên Anh Kỳ, các loại thần thông cũng tăng lên diện rộng, hiệu quả khôi phục của thần thông tự lành cũng nâng cao một bước, chỉ trong thời gian nguội chén trà nhỏ, cánh tay phải đã phục hồi hoàn toàn như cũ, cánh tay trái cũng tốt hơn tám phần.
Long Tiêu Diêu làm sao chịu để cho Âu Dương Hoành bỏ chạy, tuy rằng không biết thân phận cùng mục đích của Âu Dương Hoành, nhưng nếu đối phương trăm phương ngàn kế muốn đối phó hắn, nếu để đối phương bỏ chạy thì tương lai sẽ tai họa vô cùng. Huống chi vì đối phó Âu Dương Hoành, trước sau hắn đã bày ra một ít thần thông, nếu đối phương pháp hiện ra bí mật của hắn, tự nhiên không thể tùy tiện để cho đối phương bỏ chạy.
Long Tiêu Diêu lập tức lao tới, vung tay chụp lấy Âu Dương Hoành, đồng thời khống chế Phệ Linh Trùng đánh về phía Âu Dương Hoành. Âu Dương Hoành chỉ có thu hồi vòng bảo hộ vỏ trứng mới có thể độn đi, vì thế khí tức trên người hắn tăng vọt, đẩy lui Phệ Linh Trùng, lập tức thu hồi Pháp khí độn lên phía trên.
Nhưng mà Phệ Linh Trùng chỉ bị khí tức đột nhiên phóng ra từ trên người Âu Dương Hoành đẩy lui không đủ nửa thước, lập tức khôi phục hoàn toàn, quay đầu lao thẳng về phía Âu Dương Hoành mới bỏ chạy. Tốc độ độn dưới lòng đất kém xa phi hành, tuy rằng hắn đánh văng Phệ Linh Trùng, nhưng hắn vừa mới độn lên phía trên thì Phệ Linh Trùng đã nhào tới hắn, trước khi hắn muốn độn ra khỏi khe nứt, đã có hai con Phệ Linh Trùng bổ nhào lên chân hắn.
Âu Dương Hoành độn ra khỏi khe nứt dung nhập vào lòng đất, Phệ Linh Trùng cũng không thể đuổi theo được nữa, Long Tiêu Diêu thu hồi mười sáu con Phệ Linh Trùng còn lại, đồng thời vung tay chụp lấy chân của Âu Dương Hoành.
Tốc độ độn dưới đất của Âu Dương Hoành kỳ thật cũng không tính là chậm, nhanh hơn một phần so với tốc độ độn của Long Tiêu Diêu. Âu Dương Hoành cũng phát hiện Long Tiêu Diêu vươn tay định tóm lấy chân hắn, nhưng hắn cũng không để ý, vẫn tăng tốc chạy tới trước, chớp mắt kéo ra khoảng cách một thước với Long Tiêu Diêu, vượt qua chiều dài cánh tay, tự nhiên cũng tránh được một trảo của Long Tiêu Diêu.
Nằm ngoài ý liệu của Âu Dương Hoành, vốn là cánh tay Long Tiêu Diêu rõ ràng không thể với tới đột nhiên dài ra hơn một thước, chụp lấy cổ chân trái của hắn. Một cỗ lực lượng kéo xuống mạnh mẽ truyền tới, cổ chân bị chụp trúng của hắn đau thấu xương, thân thể cũng bị cỗ lực lượng này kéo xuống một thước.
Nhưng điều này còn không tính, làm cho Âu Dương Hoành hoảng sợ là đau đớn như kim châm truyền đến từ bắp chân. Hắn phát hiện hai con trùng cổ quái bổ nhào lên chân của hắn đã chui vào dưới chân, dọc theo kinh mạch trên đùi đi đến chỗ bụng. Không nói đau đớn thấu tim, những chỗ mà con trùng kia đi qua, kinh mạch đã bị cắn xé tổn thương lỗ chỗ.
Âu Dương Hoành đã sớm phát hiện hai con trùng bay lên chân hắn, nhưng hắn cho rằng chỉ cần độn ra khỏi khe nứt, cả người bị đất đá bao bọc thì Phệ Linh Trùng tất nhiên là rơi ra, hoặc là bị áp lực lòng đất đè bẹp. Ai ngờ toàn thân hắn trốn vào lòng đất. Phệ Linh Trùng lại chui thẳng vào trong chân hắn.
Âu Dương Hoành không biết hai con trùng cổ quái này chui sâu vào trong cơ thể mình muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt lành. Hơn nữa, hắn là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, tuy rằng không có thân thể mạnh mẽ như Long Tiêu Diêu, nhưng đã trải qua linh khí tẩy rửa cùng ba lượt thiên kiếp rèn luyện, lại có chân khí hộ thể, yêu trùng bình thường dưới cấp tám tuyệt đối không thể tổn thương được, huống chi con trùng cổ quái này chỉ là cấp sáu.
Âu Dương Hoành kinh hãi, vội vàng điều động chân khí trấn áp trừ khử Phệ Linh Trùng, nhưng mà chân khí lao đến bao bọc Phệ Linh Trùng, chỉ một lát đã để Phệ Linh Trùng cắn nuốt ra một con đường, tiếp tục đi thẳng đến bụng hắn. Hắn càng kinh hãi, cũng không có cách khác, chỉ có thể điều động chân khí tầng tầng cản trở Phệ Linh Trùng đi tới.
Nhưng mà lúc này Long Tiêu Diêu lại tăng thêm lực lượng kéo xuống, còn lúc này kinh mạch hai chân Âu Dương Hoành bị Phệ Linh Trùng cắn xé tổn thương, chân khí tắc nghẽn, chân khí hộ thể hai chân cũng tiêu tán. Hai chân của hắn lúc này làm sao có thể thừa nhận Thiên Quân Lực của Long Tiêu Diêu, lúc này cổ chân trái dập nát, thân thể hắn cũng bị kéo xuống nửa thước.
Lúc này Âu Dương Hoành dĩ nhiên biết rõ bị Long Tiêu Diêu tóm lấy không thể bỏ chạy, đột nhiên từ bỏ giãy giụa độn đi, mà thuận thế đi xuống. Nương theo lực kéo của Long Tiêu Diêu lập tức rơi xuống trước người hắn, tung chưởng bổ xuống dưới.
Biến hóa đột ngột làm Long Tiêu Diêu trở tay không kịp, nhưng hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, năng lực ứng biến rất mạnh. Nhưng trong khoảng cách ngắn như thế, di động dưới lòng đất lại khó khăn, dù hắn có Ngư Hành Bách Biến cũng không thể tránh đi được. Tuy nhiên trong khoảng khắc xảy ra, hắn vẫn dùng Ngư Hành Bách Biến chợt lóe sang trái, tránh khỏi yếu hại trên đầu, đồng thời vận chân khí hộ thể.
Cố gắng của Long Tiêu Diêu đã cứu mạng hắn, một chưởng của Âu Dương Hoành bổ lên vai phải, chân khí phun ra một cỗ kình lực mãnh liệt gần như đánh tan nửa người phải của hắn. Xương vai dập nát hoàn toàn, ngay cả xương ngực cùng gãy hết một nửa, thân thể hắn bị cỗ chưởng lực đánh trúng bay ra mấy thước.
Cũng may là thân thể của Long Tiêu Diêu rất mạnh, lại điều động chân khí hộ thể, nếu không thì dù là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, không có Pháp khí bảo hộ mà bị một chưởng của Âu Dương Hoành trực tiếp vỗ lên người, chắc chắn bị đánh nát thân thể, tuyệt đối phải chết. Chẳng qua tuy là hắn chưa mất mạng, nhưng nửa người phải cũng bị phế, đau đến hôn mê.
Nếu lúc này Âu Dương Hoành lập tức ra tay, sợ là Long Tiêu Diêu không có sức chống đỡ. Chỉ là hắn thấy Long Tiêu Diêu bị đánh bay, nghĩ rằng Long Tiêu Diêu chắc chắn đã chết, còn hai con Phệ Linh Trùng trong cơ thể hắn đã đi đến gốc đùi. Lúc này hắn ngồi xếp bằng ở khe nứt, điều động chân khí chặn đường Phệ Linh Trùng, cùng lúc trừ bỏ Thái Dương Thần Hỏa còn sót trong cơ thể.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu bị thương nặng hôn mê, nhưng thần thông tự lành của hắn đã tự chủ phát động, không vì hắn hôn mê mà bị ảnh hưởng, nhanh chóng chữa trị thân thể. Tuy nhiên lần này hắn bị thương nghiêm trọng, không thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn được.
Âu Dương Hoành dùng thời gian nguội chén trà nhỏ, rốt cuộc trừ bỏ toàn bộ Thái Dương Thần Hỏa còn sót trong cơ thể, nhưng chân khí ngăn cản Phệ Linh Trùng lại bị đột phá ba đạo liên tục, Phệ Linh Trùng đã đi đến bụng dưới của hắn, chỉ cách đan điền không đến hai tấc. Hắn đã bất chấp mọi thứ, điều động từng cổ chân khí đánh sâu vào Phệ Linh Trùng, hy vọng có thể đem bức Phệ Linh Trùng ra khỏi cơ thể.
Nhưng gần nửa canh giờ trôi qua, Phệ Linh Trùng vẫn không bị trừ bỏ, ngược lại đi thêm một tấc, chỉ còn cách đan điền Âu Dương Hoành không đủ một lóng tay.
Lúc này Âu Dương Hoành đã lâm vào tuyệt vọng, trong lòng giận dữ. Hắn lập tức đi xuống dưới tìm Long Tiêu Diêu, một lòng muốn bầm thây vạn đoạn Long Tiêu Diêu cho hả mối hận trong lòng.
Âu Dương Hoành không dám chậm trễ, lập tức độn lên phía trên. Chỉ cần độn lên mặt đất, có thể sử dụng Pháp khí, có thể điều động thiên địa linh khí, cho dù là ba cái Long Tiêu Diêu cũng không phải đối thủ của hắn.
Long Tiêu Diêu dựa vào thời gian Âu Dương Hoành chống đỡ Phệ Linh Trùng, thần thông tự lành đã chữa được phân nửa thương thế. Theo hắn thăng cấp Nguyên Anh Kỳ, các loại thần thông cũng tăng lên diện rộng, hiệu quả khôi phục của thần thông tự lành cũng nâng cao một bước, chỉ trong thời gian nguội chén trà nhỏ, cánh tay phải đã phục hồi hoàn toàn như cũ, cánh tay trái cũng tốt hơn tám phần.
Long Tiêu Diêu làm sao chịu để cho Âu Dương Hoành bỏ chạy, tuy rằng không biết thân phận cùng mục đích của Âu Dương Hoành, nhưng nếu đối phương trăm phương ngàn kế muốn đối phó hắn, nếu để đối phương bỏ chạy thì tương lai sẽ tai họa vô cùng. Huống chi vì đối phó Âu Dương Hoành, trước sau hắn đã bày ra một ít thần thông, nếu đối phương pháp hiện ra bí mật của hắn, tự nhiên không thể tùy tiện để cho đối phương bỏ chạy.
Long Tiêu Diêu lập tức lao tới, vung tay chụp lấy Âu Dương Hoành, đồng thời khống chế Phệ Linh Trùng đánh về phía Âu Dương Hoành. Âu Dương Hoành chỉ có thu hồi vòng bảo hộ vỏ trứng mới có thể độn đi, vì thế khí tức trên người hắn tăng vọt, đẩy lui Phệ Linh Trùng, lập tức thu hồi Pháp khí độn lên phía trên.
Nhưng mà Phệ Linh Trùng chỉ bị khí tức đột nhiên phóng ra từ trên người Âu Dương Hoành đẩy lui không đủ nửa thước, lập tức khôi phục hoàn toàn, quay đầu lao thẳng về phía Âu Dương Hoành mới bỏ chạy. Tốc độ độn dưới lòng đất kém xa phi hành, tuy rằng hắn đánh văng Phệ Linh Trùng, nhưng hắn vừa mới độn lên phía trên thì Phệ Linh Trùng đã nhào tới hắn, trước khi hắn muốn độn ra khỏi khe nứt, đã có hai con Phệ Linh Trùng bổ nhào lên chân hắn.
Âu Dương Hoành độn ra khỏi khe nứt dung nhập vào lòng đất, Phệ Linh Trùng cũng không thể đuổi theo được nữa, Long Tiêu Diêu thu hồi mười sáu con Phệ Linh Trùng còn lại, đồng thời vung tay chụp lấy chân của Âu Dương Hoành.
Tốc độ độn dưới đất của Âu Dương Hoành kỳ thật cũng không tính là chậm, nhanh hơn một phần so với tốc độ độn của Long Tiêu Diêu. Âu Dương Hoành cũng phát hiện Long Tiêu Diêu vươn tay định tóm lấy chân hắn, nhưng hắn cũng không để ý, vẫn tăng tốc chạy tới trước, chớp mắt kéo ra khoảng cách một thước với Long Tiêu Diêu, vượt qua chiều dài cánh tay, tự nhiên cũng tránh được một trảo của Long Tiêu Diêu.
Nằm ngoài ý liệu của Âu Dương Hoành, vốn là cánh tay Long Tiêu Diêu rõ ràng không thể với tới đột nhiên dài ra hơn một thước, chụp lấy cổ chân trái của hắn. Một cỗ lực lượng kéo xuống mạnh mẽ truyền tới, cổ chân bị chụp trúng của hắn đau thấu xương, thân thể cũng bị cỗ lực lượng này kéo xuống một thước.
Nhưng điều này còn không tính, làm cho Âu Dương Hoành hoảng sợ là đau đớn như kim châm truyền đến từ bắp chân. Hắn phát hiện hai con trùng cổ quái bổ nhào lên chân của hắn đã chui vào dưới chân, dọc theo kinh mạch trên đùi đi đến chỗ bụng. Không nói đau đớn thấu tim, những chỗ mà con trùng kia đi qua, kinh mạch đã bị cắn xé tổn thương lỗ chỗ.
Âu Dương Hoành đã sớm phát hiện hai con trùng bay lên chân hắn, nhưng hắn cho rằng chỉ cần độn ra khỏi khe nứt, cả người bị đất đá bao bọc thì Phệ Linh Trùng tất nhiên là rơi ra, hoặc là bị áp lực lòng đất đè bẹp. Ai ngờ toàn thân hắn trốn vào lòng đất. Phệ Linh Trùng lại chui thẳng vào trong chân hắn.
Âu Dương Hoành không biết hai con trùng cổ quái này chui sâu vào trong cơ thể mình muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt lành. Hơn nữa, hắn là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, tuy rằng không có thân thể mạnh mẽ như Long Tiêu Diêu, nhưng đã trải qua linh khí tẩy rửa cùng ba lượt thiên kiếp rèn luyện, lại có chân khí hộ thể, yêu trùng bình thường dưới cấp tám tuyệt đối không thể tổn thương được, huống chi con trùng cổ quái này chỉ là cấp sáu.
Âu Dương Hoành kinh hãi, vội vàng điều động chân khí trấn áp trừ khử Phệ Linh Trùng, nhưng mà chân khí lao đến bao bọc Phệ Linh Trùng, chỉ một lát đã để Phệ Linh Trùng cắn nuốt ra một con đường, tiếp tục đi thẳng đến bụng hắn. Hắn càng kinh hãi, cũng không có cách khác, chỉ có thể điều động chân khí tầng tầng cản trở Phệ Linh Trùng đi tới.
Nhưng mà lúc này Long Tiêu Diêu lại tăng thêm lực lượng kéo xuống, còn lúc này kinh mạch hai chân Âu Dương Hoành bị Phệ Linh Trùng cắn xé tổn thương, chân khí tắc nghẽn, chân khí hộ thể hai chân cũng tiêu tán. Hai chân của hắn lúc này làm sao có thể thừa nhận Thiên Quân Lực của Long Tiêu Diêu, lúc này cổ chân trái dập nát, thân thể hắn cũng bị kéo xuống nửa thước.
Lúc này Âu Dương Hoành dĩ nhiên biết rõ bị Long Tiêu Diêu tóm lấy không thể bỏ chạy, đột nhiên từ bỏ giãy giụa độn đi, mà thuận thế đi xuống. Nương theo lực kéo của Long Tiêu Diêu lập tức rơi xuống trước người hắn, tung chưởng bổ xuống dưới.
Biến hóa đột ngột làm Long Tiêu Diêu trở tay không kịp, nhưng hắn có kinh nghiệm thực chiến phong phú, năng lực ứng biến rất mạnh. Nhưng trong khoảng cách ngắn như thế, di động dưới lòng đất lại khó khăn, dù hắn có Ngư Hành Bách Biến cũng không thể tránh đi được. Tuy nhiên trong khoảng khắc xảy ra, hắn vẫn dùng Ngư Hành Bách Biến chợt lóe sang trái, tránh khỏi yếu hại trên đầu, đồng thời vận chân khí hộ thể.
Cố gắng của Long Tiêu Diêu đã cứu mạng hắn, một chưởng của Âu Dương Hoành bổ lên vai phải, chân khí phun ra một cỗ kình lực mãnh liệt gần như đánh tan nửa người phải của hắn. Xương vai dập nát hoàn toàn, ngay cả xương ngực cùng gãy hết một nửa, thân thể hắn bị cỗ chưởng lực đánh trúng bay ra mấy thước.
Cũng may là thân thể của Long Tiêu Diêu rất mạnh, lại điều động chân khí hộ thể, nếu không thì dù là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, không có Pháp khí bảo hộ mà bị một chưởng của Âu Dương Hoành trực tiếp vỗ lên người, chắc chắn bị đánh nát thân thể, tuyệt đối phải chết. Chẳng qua tuy là hắn chưa mất mạng, nhưng nửa người phải cũng bị phế, đau đến hôn mê.
Nếu lúc này Âu Dương Hoành lập tức ra tay, sợ là Long Tiêu Diêu không có sức chống đỡ. Chỉ là hắn thấy Long Tiêu Diêu bị đánh bay, nghĩ rằng Long Tiêu Diêu chắc chắn đã chết, còn hai con Phệ Linh Trùng trong cơ thể hắn đã đi đến gốc đùi. Lúc này hắn ngồi xếp bằng ở khe nứt, điều động chân khí chặn đường Phệ Linh Trùng, cùng lúc trừ bỏ Thái Dương Thần Hỏa còn sót trong cơ thể.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu bị thương nặng hôn mê, nhưng thần thông tự lành của hắn đã tự chủ phát động, không vì hắn hôn mê mà bị ảnh hưởng, nhanh chóng chữa trị thân thể. Tuy nhiên lần này hắn bị thương nghiêm trọng, không thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn được.
Âu Dương Hoành dùng thời gian nguội chén trà nhỏ, rốt cuộc trừ bỏ toàn bộ Thái Dương Thần Hỏa còn sót trong cơ thể, nhưng chân khí ngăn cản Phệ Linh Trùng lại bị đột phá ba đạo liên tục, Phệ Linh Trùng đã đi đến bụng dưới của hắn, chỉ cách đan điền không đến hai tấc. Hắn đã bất chấp mọi thứ, điều động từng cổ chân khí đánh sâu vào Phệ Linh Trùng, hy vọng có thể đem bức Phệ Linh Trùng ra khỏi cơ thể.
Nhưng gần nửa canh giờ trôi qua, Phệ Linh Trùng vẫn không bị trừ bỏ, ngược lại đi thêm một tấc, chỉ còn cách đan điền Âu Dương Hoành không đủ một lóng tay.
Lúc này Âu Dương Hoành đã lâm vào tuyệt vọng, trong lòng giận dữ. Hắn lập tức đi xuống dưới tìm Long Tiêu Diêu, một lòng muốn bầm thây vạn đoạn Long Tiêu Diêu cho hả mối hận trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.