Chương 377: Trở lại Ngoại Hải
Tử Trúc Đại Sĩ
24/03/2013
Bảy đại tu sĩ làm công tác đào bới như khổ sai, nếu bị người khác biết được sẽ phải mở rộng tầm mắt. Mà lúc này bảy đại tu sĩ lại không để ý chút nào, ngược lại giành giật tranh nhau làm, chỉ nửa khắc hai nơi bị Chấn Địa Chùy đánh xuống đã bị đào ra hai cái hố to sâu mấy chục thước, rộng hơn mười trượng.
Lúc này Long Tiêu Diêu đã độn ra mấy dặm, những đại tu sĩ này tự nhiên không thể phát hiện ra hắn được. Nhưng mà tuy hắn tạm thời tránh được một kiếp, lại phát hiện chân khí của mình còn lại không đủ một phần mười. Thần thông tự lành hoàn toàn dựa vào năng lượng chân khí, tiêu hao quả thật nghiêm trọng, dù là tổng sản lượng chân khí của hắn hiện giờ đã vượt trên cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cũng khó mà thừa nhận được tiêu hao như thế.
Long Tiêu Diêu đương nhiên lòng nóng như lửa đốt. hắn lo sợ các đại tu sĩ phát hiện chấn động, không dám tùy tiện vận dụng Pháp khí mở động phủ. Còn hắn lại tiêu hao chân khí nghiêm trọng, khó mà duy trì độn địa lâu dài được. Nếu đã không nghĩ ra được biện pháp, hắn chỉ có thể mạo hiểm mở ra động phủ tu luyện khôi phục trong lòng đất.
Long Tiêu Diêu lại kiên trì chạy ra mấy dặm, bất ngờ phát hiện một cái khe nứt lớn. Tiếc nuối duy nhất là khe nứt này kéo dài lên mặt đất, nếu hắn liều lĩnh đi vào khe nứt này, chắc chắn sẽ bị những đại tu sĩ cách đó mấy chục dặm phát hiện. Nhưng hiện giờ đã không có lựa chọn khác, chân khí của hắn đã tiêu hao hết, căn bản không thể cho hắn chần chờ nữa.
Đương nhiên, Long Tiêu Diêu sẽ không hành động liều lĩnh, hắn lặng lẽ lấy ra trận bàn Đại Ảo Trận phát động ảo trận bảo vệ một đoạn khe nứt, sau đó hắn tiến vào đoạn khe nứt này dùng một viên Hồi Anh Đan.
Đại Ảo Trận là loại Pháp trận thuần ngụy trang đẳng cấp cao nhất, tuy là kỳ diệu nhưng chỉ có thể che giấu được tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tra xét. Nếu đại tu sĩ tra xét rõ ràng, vẫn có thể phát hiện được dao động linh khí lưu chuyển trong Đại Ảo Trận.
Người tu tiên dùng Hồi Anh Đan khôi phục toàn bộ chân khí cần thời gian chừng nguội chén trà nhỏ, Long Tiêu Diêu chỉ cần Đại Ảo Trận tranh thủ cho hắn chút thời gian đó. May mắn cho hắn, lúc này bảy đại tu sĩ vẫn đang toàn lực làm cu li đào bới, tự nhiên không có lòng dạ nào tra xét kỹ lưỡng một cái khe nứt cách đó mấy chục dặm.
Sau thời gian nguội chén trà nhỏ, Long Tiêu Diêu khôi phục toàn bộ chân khí, hắn lập tức trốn vào sâu trong lòng đất nhắm thẳng dòng suối phía bắc tiềm hành đi tới. Lần này không có ai đuổi theo sau, hắn không cần đi hết tốc lực, sẽ không phải lãng phí chân khí, cũng tiết kiệm rất nhiều thể lực, không cần lo lắng không thể kiên trì nổi.
Long Tiêu Diêu thuận lợi độn đến dòng suối kia, xuôi dòng đi ra mấy chục dặm, dùng đan dược tu luyện khôi phục xong chân khí, tiếp tục dùng Địa Độn Thuật tiềm hành đến động phủ Đại Vu Thần lưu lại, bày thêm Pháp trận phòng ngự, yên tâm ẩn tu ở trong động phủ.
Nói tới bảy vị đại tu sĩ kia, bọn họ tốn một canh giờ đào xới hết lòng đất trong phạm vi một dặm, nhưng không phát hiện ra dấu tích gì. Cuối cùng, trừ Lam đại tu sĩ cùng Tôn đại tu sĩ ra, những người khác đều ủ rũ rời đi, còn hai người bọn họ vẫn không bỏ cuộc dò tìm, rốt cuộc tìm được khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại.
Hai người Lam, Tôn dò theo khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại, cuối cùng đi đến bờ suối liền mất đi đầu mối. Không cam lòng tìm tòi nửa ngày nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có thể buông tha trở về.
Long Tiêu Diêu vì có Đồng Tâm Phù có thể liên hệ với Bạch Như Ngọc, biết Bạch Như Ngọc không gặp chuyện gì, hắn cũng yên tâm ẩn tu ở động phủ Đại Vu Thần. Nhoáng cái trôi qua năm năm, tuy là hắn không thăng cấp, nhưng cũng có chút tiến bộ. Hơn nữa, hắn đã cân nhắc trụ cột phù văn phù lục hiện đại được tám chín phần mười, lý luận cùng thao tác phù lục thực tế đều tăng lên diện rộng.
Trải qua thời gian dài như thế, Long Tiêu Diêu cho rằng trận phong ba do hắn gây ra hẳn đã trôi qua. Chia tay với Bạch Như Ngọc mấy năm, tuy rằng thọ nguyên của người tu tiên rất dài, hơn nữa thường xuyên bế quan, thông thường đều không quá để ý tới chuyện nam nữ, thậm chí đa số đều lạnh lùng. Nhưng hắn cùng Bạch Như Ngọc tách ra nhiều năm, vẫn khó tránh khỏi tình cảm tưởng nhớ.
Long Tiêu Diêu vẫn không chấp nhận chân lý đại đạo là vô tình, kể cả gia tộc hắn CŨNG không có cảm tình quá sâu nhưng vẫn an bài cho gia tộc, ước chừng có thể để gia tộc hưng thịnh thế gian mấy trăm năm. Còn đối với Kim Xà giúp mình đi lên con đường tu tiên, hắn vẫn cẩn thận chiếu cố, hắn cho rằng chỉ có chân tình mới là đại đạo thiên địa.
Long Tiêu Diêu làm tán tu đến nay vẫn tùy tâm mà làm, nếu tưởng nhớ Bạch Như Ngọc, hắn lập tức độn ra khỏi động phủ Đại Vu Thần. Động phủ Đại Vu Thần có truyền tống trận có thể truyền tống đến không gian hồng hoang, tương lai hắn còn hy vọng lợi dụng truyền tống trận này, tự nhiên không thể làm lộ ra động phủ. Lo lắng duy nhất chính là mấy đại tu sĩ Vu tộc cũng biết về tòa động phủ này.
Đại tu sĩ phòng đấu giá Thập Vạn Đại Sơn không biết nguồn gốc về Long Tiêu Diêu, sau khi mất đi tung tích của hắn cũng tự rời đi. Không ai quen biết hắn, tự nhiên cũng mất đi manh mối tiếp tục tra xét. Những đại tu sĩ này cho rằng người kia đã sớm thoát khỏi phạm vi Thập Vạn Đại Sơn, tự nhiên sẽ không phí sức tìm kiếm nữa.
Phần lớn tu sĩ Ngoại Hải cũng lục tục trở về Ngoại Hải, chỉ có đại tu sĩ bậc trung hợp tác với Thanh Vân Phái bị chèo kéo giữ lại, liền ở lại đây. Còn Thanh Vân Phái vẫn không từ bỏ tìm kiếm Long Tiêu Diêu, tuy rằng không có hiệu quả, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, chẳng qua đã nhiều năm không có kết quả, những tu sĩ khác cũng dần lạnh nhạt với lệnh truy nã hắn.
Long Tiêu Diêu đi ra khỏi động phủ Đại Vu Thần, liền dùng hình tượng tu sĩ Kim Đan Kỳ trực tiếp bay về phía truyền tống trận Ngoại Hải. Bởi vì hắn chỉ vận dụng tốc độ Kim Đan Kỳ, tốn mất mười ngày mới bay đến điểm truyền tống.
Thần thông huyễn hóa của Long Tiêu Diêu rất tinh diệu, trên đường đi đều rất thuận lợi, hắn truyền tống trở về Thiên Tinh Chủ Đảo, liền trực tiếp bay về động phủ Bạch Như Ngọc đã thuê. Xa cách còn hơn cả tân hôn, huống chi hai người đã chia xa mấy năm, ở bên ngoài Bạch Như Ngọc luôn luôn lạnh như băng liền biểu hiện ra nhiệt tình như lửa, hai người hưởng thụ hết vui thích giao hòa nam nữ.
Hai người Long Tiêu Diêu ru rú trong nhà, gần như không đi ra ngoài, càng không nói kết giao với tu sĩ khác. Bạch Như Ngọc bởi vì băng linh căn cùng tu luyện công pháp hệ băng, vốn tính cách đã có chút lạnh lùng, gần như không hề kết giao với người khác. Còn Long Tiêu Diêu vì bản thân mang theo bí mật, cùng với mang theo rất nhiều vật phẩm bị đông đảo tu sĩ mơ ước, tự nhiên không muốn giao tiếp với nhiều người.
Nhưng mà thần thông huyễn hóa của Long Tiêu Diêu tuy rằng vô cùng thần diệu, trở về chủ đảo cũng không gặp đại tu sĩ, hơn nữa vẫn luôn cẩn thận vô cùng, tự cho rằng ẩn tu an toàn ở chủ đảo, lại không biết rằng hắn đã bị người ta theo dõi.
Thì ra, từ khi Long Tiêu Diêu mua rất nhiều vật phẩm quý hiểm ở Thiên Phú Tinh Đảo, Thiên Phú Phái liền bắt đầu điều tra lai lịch của hắn. Cuối cùng lại để Thiên Phú Phái phát hiện quan hệ giữa hắn với Bạch Như Ngọc, vì thế liền phái người âm thầm giám sát động phủ ở chủ đảo.
Lúc này Long Tiêu Diêu đã độn ra mấy dặm, những đại tu sĩ này tự nhiên không thể phát hiện ra hắn được. Nhưng mà tuy hắn tạm thời tránh được một kiếp, lại phát hiện chân khí của mình còn lại không đủ một phần mười. Thần thông tự lành hoàn toàn dựa vào năng lượng chân khí, tiêu hao quả thật nghiêm trọng, dù là tổng sản lượng chân khí của hắn hiện giờ đã vượt trên cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng cũng khó mà thừa nhận được tiêu hao như thế.
Long Tiêu Diêu đương nhiên lòng nóng như lửa đốt. hắn lo sợ các đại tu sĩ phát hiện chấn động, không dám tùy tiện vận dụng Pháp khí mở động phủ. Còn hắn lại tiêu hao chân khí nghiêm trọng, khó mà duy trì độn địa lâu dài được. Nếu đã không nghĩ ra được biện pháp, hắn chỉ có thể mạo hiểm mở ra động phủ tu luyện khôi phục trong lòng đất.
Long Tiêu Diêu lại kiên trì chạy ra mấy dặm, bất ngờ phát hiện một cái khe nứt lớn. Tiếc nuối duy nhất là khe nứt này kéo dài lên mặt đất, nếu hắn liều lĩnh đi vào khe nứt này, chắc chắn sẽ bị những đại tu sĩ cách đó mấy chục dặm phát hiện. Nhưng hiện giờ đã không có lựa chọn khác, chân khí của hắn đã tiêu hao hết, căn bản không thể cho hắn chần chờ nữa.
Đương nhiên, Long Tiêu Diêu sẽ không hành động liều lĩnh, hắn lặng lẽ lấy ra trận bàn Đại Ảo Trận phát động ảo trận bảo vệ một đoạn khe nứt, sau đó hắn tiến vào đoạn khe nứt này dùng một viên Hồi Anh Đan.
Đại Ảo Trận là loại Pháp trận thuần ngụy trang đẳng cấp cao nhất, tuy là kỳ diệu nhưng chỉ có thể che giấu được tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tra xét. Nếu đại tu sĩ tra xét rõ ràng, vẫn có thể phát hiện được dao động linh khí lưu chuyển trong Đại Ảo Trận.
Người tu tiên dùng Hồi Anh Đan khôi phục toàn bộ chân khí cần thời gian chừng nguội chén trà nhỏ, Long Tiêu Diêu chỉ cần Đại Ảo Trận tranh thủ cho hắn chút thời gian đó. May mắn cho hắn, lúc này bảy đại tu sĩ vẫn đang toàn lực làm cu li đào bới, tự nhiên không có lòng dạ nào tra xét kỹ lưỡng một cái khe nứt cách đó mấy chục dặm.
Sau thời gian nguội chén trà nhỏ, Long Tiêu Diêu khôi phục toàn bộ chân khí, hắn lập tức trốn vào sâu trong lòng đất nhắm thẳng dòng suối phía bắc tiềm hành đi tới. Lần này không có ai đuổi theo sau, hắn không cần đi hết tốc lực, sẽ không phải lãng phí chân khí, cũng tiết kiệm rất nhiều thể lực, không cần lo lắng không thể kiên trì nổi.
Long Tiêu Diêu thuận lợi độn đến dòng suối kia, xuôi dòng đi ra mấy chục dặm, dùng đan dược tu luyện khôi phục xong chân khí, tiếp tục dùng Địa Độn Thuật tiềm hành đến động phủ Đại Vu Thần lưu lại, bày thêm Pháp trận phòng ngự, yên tâm ẩn tu ở trong động phủ.
Nói tới bảy vị đại tu sĩ kia, bọn họ tốn một canh giờ đào xới hết lòng đất trong phạm vi một dặm, nhưng không phát hiện ra dấu tích gì. Cuối cùng, trừ Lam đại tu sĩ cùng Tôn đại tu sĩ ra, những người khác đều ủ rũ rời đi, còn hai người bọn họ vẫn không bỏ cuộc dò tìm, rốt cuộc tìm được khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại.
Hai người Lam, Tôn dò theo khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại, cuối cùng đi đến bờ suối liền mất đi đầu mối. Không cam lòng tìm tòi nửa ngày nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có thể buông tha trở về.
Long Tiêu Diêu vì có Đồng Tâm Phù có thể liên hệ với Bạch Như Ngọc, biết Bạch Như Ngọc không gặp chuyện gì, hắn cũng yên tâm ẩn tu ở động phủ Đại Vu Thần. Nhoáng cái trôi qua năm năm, tuy là hắn không thăng cấp, nhưng cũng có chút tiến bộ. Hơn nữa, hắn đã cân nhắc trụ cột phù văn phù lục hiện đại được tám chín phần mười, lý luận cùng thao tác phù lục thực tế đều tăng lên diện rộng.
Trải qua thời gian dài như thế, Long Tiêu Diêu cho rằng trận phong ba do hắn gây ra hẳn đã trôi qua. Chia tay với Bạch Như Ngọc mấy năm, tuy rằng thọ nguyên của người tu tiên rất dài, hơn nữa thường xuyên bế quan, thông thường đều không quá để ý tới chuyện nam nữ, thậm chí đa số đều lạnh lùng. Nhưng hắn cùng Bạch Như Ngọc tách ra nhiều năm, vẫn khó tránh khỏi tình cảm tưởng nhớ.
Long Tiêu Diêu vẫn không chấp nhận chân lý đại đạo là vô tình, kể cả gia tộc hắn CŨNG không có cảm tình quá sâu nhưng vẫn an bài cho gia tộc, ước chừng có thể để gia tộc hưng thịnh thế gian mấy trăm năm. Còn đối với Kim Xà giúp mình đi lên con đường tu tiên, hắn vẫn cẩn thận chiếu cố, hắn cho rằng chỉ có chân tình mới là đại đạo thiên địa.
Long Tiêu Diêu làm tán tu đến nay vẫn tùy tâm mà làm, nếu tưởng nhớ Bạch Như Ngọc, hắn lập tức độn ra khỏi động phủ Đại Vu Thần. Động phủ Đại Vu Thần có truyền tống trận có thể truyền tống đến không gian hồng hoang, tương lai hắn còn hy vọng lợi dụng truyền tống trận này, tự nhiên không thể làm lộ ra động phủ. Lo lắng duy nhất chính là mấy đại tu sĩ Vu tộc cũng biết về tòa động phủ này.
Đại tu sĩ phòng đấu giá Thập Vạn Đại Sơn không biết nguồn gốc về Long Tiêu Diêu, sau khi mất đi tung tích của hắn cũng tự rời đi. Không ai quen biết hắn, tự nhiên cũng mất đi manh mối tiếp tục tra xét. Những đại tu sĩ này cho rằng người kia đã sớm thoát khỏi phạm vi Thập Vạn Đại Sơn, tự nhiên sẽ không phí sức tìm kiếm nữa.
Phần lớn tu sĩ Ngoại Hải cũng lục tục trở về Ngoại Hải, chỉ có đại tu sĩ bậc trung hợp tác với Thanh Vân Phái bị chèo kéo giữ lại, liền ở lại đây. Còn Thanh Vân Phái vẫn không từ bỏ tìm kiếm Long Tiêu Diêu, tuy rằng không có hiệu quả, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, chẳng qua đã nhiều năm không có kết quả, những tu sĩ khác cũng dần lạnh nhạt với lệnh truy nã hắn.
Long Tiêu Diêu đi ra khỏi động phủ Đại Vu Thần, liền dùng hình tượng tu sĩ Kim Đan Kỳ trực tiếp bay về phía truyền tống trận Ngoại Hải. Bởi vì hắn chỉ vận dụng tốc độ Kim Đan Kỳ, tốn mất mười ngày mới bay đến điểm truyền tống.
Thần thông huyễn hóa của Long Tiêu Diêu rất tinh diệu, trên đường đi đều rất thuận lợi, hắn truyền tống trở về Thiên Tinh Chủ Đảo, liền trực tiếp bay về động phủ Bạch Như Ngọc đã thuê. Xa cách còn hơn cả tân hôn, huống chi hai người đã chia xa mấy năm, ở bên ngoài Bạch Như Ngọc luôn luôn lạnh như băng liền biểu hiện ra nhiệt tình như lửa, hai người hưởng thụ hết vui thích giao hòa nam nữ.
Hai người Long Tiêu Diêu ru rú trong nhà, gần như không đi ra ngoài, càng không nói kết giao với tu sĩ khác. Bạch Như Ngọc bởi vì băng linh căn cùng tu luyện công pháp hệ băng, vốn tính cách đã có chút lạnh lùng, gần như không hề kết giao với người khác. Còn Long Tiêu Diêu vì bản thân mang theo bí mật, cùng với mang theo rất nhiều vật phẩm bị đông đảo tu sĩ mơ ước, tự nhiên không muốn giao tiếp với nhiều người.
Nhưng mà thần thông huyễn hóa của Long Tiêu Diêu tuy rằng vô cùng thần diệu, trở về chủ đảo cũng không gặp đại tu sĩ, hơn nữa vẫn luôn cẩn thận vô cùng, tự cho rằng ẩn tu an toàn ở chủ đảo, lại không biết rằng hắn đã bị người ta theo dõi.
Thì ra, từ khi Long Tiêu Diêu mua rất nhiều vật phẩm quý hiểm ở Thiên Phú Tinh Đảo, Thiên Phú Phái liền bắt đầu điều tra lai lịch của hắn. Cuối cùng lại để Thiên Phú Phái phát hiện quan hệ giữa hắn với Bạch Như Ngọc, vì thế liền phái người âm thầm giám sát động phủ ở chủ đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.