Chương 36: Biệt Thự Bị Cháy
Bạch Li Vân
27/10/2023
Lâm Phó Niên đứng lên ôm Tôm Hùm vào trong ngực, trong mắt lộ ra sự luyến tiếc, mang theo nó đi xuống dưới lầu.
"Dì Cốc, dì giúp con mang Tôm Hùm đi dạo với."
Dì Cốc đi tới vươn tay muốn ôm Tôm Hùm, nhưng móng vuốt của Tôm Hùm lại ôm chặt lấy quần áo Lâm Phó Niên.
Không chịu buông tay.
"Ha ha, Niên Niên, Tôm Hùm không muốn rời xa con."
Lâm Phó Niên xoa xoa đầu Tôm Hùm, dứt khoát đặt nó lên tay dì Cốc, Tôm Hùm lại kêu to.
"Tôm Hùm ngoan, đi ra ngoài chơi với dì Cốc một lát đi."
Dì Cốc ôm Tôm Hùm đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì Lâm Phó Niên kêu gọi lại.
"Dì Cốc, con muốn được ăn lại một lần nữa những món ăn do dì nấu."
"Lúc trở về dì sẽ nấu cho con ăn." Dì Cốc quay đầu lại lộ ra nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
10 phút sau…
"Sau đây tôi xin thông báo một tin tức với mọi người, một căn biệt thự trên đường Lan Tử bị bốc cháy, ngọn lửa rất lớn, lính cứu hỏa hiện đang dập lửa."
"Bên trong còn có người!"
Vệ sĩ vây quanh biệt thự hô to.
"Phu nhân nhà tôi còn ở trong đó! Nhất định phải cứu được người ra!"
Không ít vệ sĩ muốn xông vào nhưng đều bị cảnh sát ngăn lại.
"Các anh không thể đi vào, lửa cháy lớn như vậy cho dù là có người ở trong cũng không thể sống nổi đâu!"
Vệ sĩ hét lên: "Hãy gọi tất cả các xe cứu hỏa đến đây! Nhanh lên, bên trong là vợ của Giang tổng, bằng mọi giá phải cứu được cậu ấy!"
Sau khi dì Cốc ôm Tôm Hùm về liền ngây ngốc, bà ấy muốn chạy vào nhưng lại bị vệ sĩ kéo trở về.
"Dì Cốc… Dì không thể đi vào được."
Dì Cốc ôm chặt Tôm Hùm, rốt cuộc bà ấy cũng hiểu câu nói của Lâm Phó Niên trước khi bà đi có ý nghĩa gì rồi.
"Dì Cốc, con muốn được ăn lại một lần nữa những món ăn do dì nấu."
Rất tiếc là không thể ăn được nữa.
Đứa nhỏ ngốc này rõ ràng là đang tạm biệt bà ấy, còn cố ý để bà ấy ôm Tôm Hùm đi ra ngoài chơi.
Đây đâu phải là đi chơi!
"Niên Niên... Thực xin lỗi, dì không nên rời đi..."
"Liên lạc với Tiểu Trì đi, mau gọi điện thoại cho Tiểu Trì!"
"Đã gọi rồi! Điện thoại của Giang tổng đang tắt máy!"
Vừa nói xong, một bóng người vụt qua trước mắt bọn họ, trực tiếp vọt vào bên trong.
"Có người đi vào!"
"Tiếp tục dập lửa, không thể để có người bị thương nữa!"
Người này mặc kệ ngọn lửa đang bốc cháy mà chạy vào, đồ đạc bên trong đã bị thiêu rụi, khói lửa bốc lên, trong không khí tràn ngập mùi khét làm cho người ngửi thấy rất khó chịu.
"Niên Niên! Cậu đang ở đâu, Lâm Phó Niên!"
Người này chính là Giang Dư Trì vừa chạy vội về, tối hôm qua trong lòng anh đã cảm thấy một nỗi bất an mãnh liệt.
Anh chỉ muốn gặp Lâm Phó Niên, nhất định phải tận mắt nhìn thấy, cho nên mới trực tiếp đi về ngay trong đêm, buổi sáng vừa đến Sầm Thành thì nghe được tin tức này.
Mà căn biệt thự duy nhất trên cả con phố Lan Tử chỉ có biệt thự của Giang Dư Trì.
Trong mắt Giang Dư Trì hiện lên nỗi sợ hãi, anh vừa tránh né những thứ rơi xuống vừa chạy lên lầu.
Anh trực tiếp vọt vào phòng ngủ, đập vào mắt anh là khung cảnh đổ nát, tủ bên giường cũng bị đổ ngã trên mặt đất, nhưng lại không thấy bóng dáng của người kia.
Giang Dư Trì nhìn xung quanh bốn phía, anh sợ, sợ người này cứ như vậy mà rời khỏi anh, anh rất vất vả mới giữ được cậu ở bên cạnh mình.
Làm thế nào mà…
Sao cậu có thể cứ như vậy mà rời khỏi anh…
Cuối cùng tầm mắt Giang Dư Trì rơi xuống dưới chiếc tủ bị đổ ngã, phía dưới tủ lộ ra một bàn tay đầy máu tươi.
"Niên Niên, Niên Niên!"
Giang Dư Trì chạy đến bên cạnh chiếc tủ, quỳ xuống, vươn tay dùng sức di chuyển chiếc tủ.
"Niên Niên, tôi cứu cậu ra ngoài! Cậu cố gắng kiên trì một chút!"
Anh dùng hết sức lực, cuối cùng cũng dời được chiếc tủ ra, Giang Dư Trì ôm Lâm Phó Niên vào lòng, bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Lâm Phó Niên.
"Niên Niên… Cậu nói chuyện với tôi đi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi."
Giang Dư Trì cầm cổ tay của Lâm Phó Niên lại phát hiện trên cổ tay có một vết thương đang không ngừng chảy máu.
Anh nhìn máu chảy trên mặt đất, lúc đầu còn cho rằng nguyên nhân là do bị chiếc tủ đè, hiện giờ nhìn kỹ lại mới thấy căn bản là không phải.
Là Lâm Phó Niên cắt cổ tay của mình!
Ngọn lửa đã nhỏ đi một chút, Giang Dư Trì đứng lên ôm Lâm Phó Niên chạy ra ngoài.
"Cậu không thể chết được, cậu biết không? Cậu, cậu còn nợ tôi... Còn chưa trả xong, cậu không thể chết."
"Cố gắng lên! Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây."
Lúc sắp chạy thoát, không ngờ ngọn lửa khiến kiến trúc trên đầu bọn họ bị đổ sập.
Đổ về phía Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên.
Một phút sau…
Đám cháy tại hiện trường đã được dập tắt, một lượng lớn khói bụi bốc lên, toàn bộ biệt thự chỗ nào cũng bị sụp đổ.
Nhân viên cứu hộ và vệ sĩ xông vào, khi đứng ở bên ngoài, bọn họ nhìn thấy một chỗ bị sụp rơi về phía hai người.
Nhưng sau khi bọn họ đi vào lại chỉ nhìn thấy khói bụi chứ không nhìn thấy gì khác cả.
"Giang tổng, phu nhân!"
Không có ai trả lời.
Cho đến khi khói bụi tan dần.
"Ở đây! Có người ở đây!"
Mọi người nghe thấy tiếng kêu đều chạy tới, Lâm Phó Niên đang nằm trong lòng của Giang Dư Trì, mặt cậu trắng bệch, cũng không có bất kỳ cử động nào.
Đồng tử mọi người phóng đại, phát hiện kiến trúc vừa rồi bị sụp đã trực tiếp đập thẳng vào lưng của Giang Dư Trì.
Không có rơi vào người Lâm Phó Niên.
Anh đã bảo vệ Lâm Phó Niên trong lòng mình vào thời khắc nguy hiểm nhất!
"Mau cứu cậu ấy..." Giang Dư Trì phát ra tiếng nói yếu ớt.
Vệ sĩ đỡ Giang Dư Trì dậy nhưng anh không chút do dự, cũng không để ý vết thương trên lưng mình mà trực tiếp ôm Lâm Phó Niên chạy ra ngoài.
Ngô Diệp và Văn Tiểu Ôn thấy hai người đi ra thì chạy tới.
"Niên Niên! Niên Niên!"
"A Trì, cậu thế nào rồi?"
Hai người vừa nhận được điện thoại cấp cứu liền vội vàng chạy tới đây, địa chỉ này đối với hai người bọn họ mà nói không xa lạ gì.
Giang Dư Trì không nói gì mà ôm Lâm Phó Niên lên xe cứu thương, Ngô Diệp và Văn Tiểu Ôn cũng lên xe theo.
Bệnh viện…
Lâm Phó Niên nằm trên xe đẩy được đẩy đến phòng cấp cứu, ở bên cạnh có Giang Dư Trì, đám người Văn Tiểu Ôn và Ngô Diệp cũng đi theo.
Bọn họ dùng tốc độ cực nhanh đẩy xe về phía phòng cấp cứu.
"Nhanh lên, nhanh hơn nữa, động mạch của bệnh nhân bị vỡ rồi, mau đưa vào phòng cấp cứu!"
Ngô Diệp đẩy Lâm Phó Niên vào trong phòng cấp cứu, Giang Dư Trì bị Văn Tiểu Ôn ngăn ở bên ngoài.
Khóe mắt Giang Dư Trì đỏ lên, giọng nói run rẩy.
"Vì sao lại như vậy..."
"Là do người khác làm hay là do cậu ấy tự mình làm..."
"Nhất định phải lấy mạng của nó thì cậu mới vừa lòng sao?" Lời nói của Ninh Lê lúc trước liên tục vang lên trong đầu Giang Dư Trì.
Anh nhìn về phía phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, trái tim đau đớn như bị bóp nát, Giang Dư Trì ôm chặt lấy ngực mình.
"Tại sao... Trái tim tôi lại đau như vậy."
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Giang Dư Trì và sẽ không bao giờ hối hận.
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Lâm Phó Niên và sẽ không bao giờ hối hận.
"Em chờ anh ở cửa, khi anh xong việc, em muốn nói chuyện với anh."
"Nhất định phải lấy mạng của nó cậu mới vừa lòng sao?"
"Cậu ấy đã bị anh hại mất đi nửa cái mạng rồi."
"Dì cầu xin con, buông tha cho nó đi."
"Giang Dư Trì, anh là người không có trái tim, thật sự không có..."
"Thả tôi đi đi…"
"Anh có thể yêu tôi một lần nữa không."
"Dì Cốc, dì giúp con mang Tôm Hùm đi dạo với."
Dì Cốc đi tới vươn tay muốn ôm Tôm Hùm, nhưng móng vuốt của Tôm Hùm lại ôm chặt lấy quần áo Lâm Phó Niên.
Không chịu buông tay.
"Ha ha, Niên Niên, Tôm Hùm không muốn rời xa con."
Lâm Phó Niên xoa xoa đầu Tôm Hùm, dứt khoát đặt nó lên tay dì Cốc, Tôm Hùm lại kêu to.
"Tôm Hùm ngoan, đi ra ngoài chơi với dì Cốc một lát đi."
Dì Cốc ôm Tôm Hùm đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì Lâm Phó Niên kêu gọi lại.
"Dì Cốc, con muốn được ăn lại một lần nữa những món ăn do dì nấu."
"Lúc trở về dì sẽ nấu cho con ăn." Dì Cốc quay đầu lại lộ ra nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
10 phút sau…
"Sau đây tôi xin thông báo một tin tức với mọi người, một căn biệt thự trên đường Lan Tử bị bốc cháy, ngọn lửa rất lớn, lính cứu hỏa hiện đang dập lửa."
"Bên trong còn có người!"
Vệ sĩ vây quanh biệt thự hô to.
"Phu nhân nhà tôi còn ở trong đó! Nhất định phải cứu được người ra!"
Không ít vệ sĩ muốn xông vào nhưng đều bị cảnh sát ngăn lại.
"Các anh không thể đi vào, lửa cháy lớn như vậy cho dù là có người ở trong cũng không thể sống nổi đâu!"
Vệ sĩ hét lên: "Hãy gọi tất cả các xe cứu hỏa đến đây! Nhanh lên, bên trong là vợ của Giang tổng, bằng mọi giá phải cứu được cậu ấy!"
Sau khi dì Cốc ôm Tôm Hùm về liền ngây ngốc, bà ấy muốn chạy vào nhưng lại bị vệ sĩ kéo trở về.
"Dì Cốc… Dì không thể đi vào được."
Dì Cốc ôm chặt Tôm Hùm, rốt cuộc bà ấy cũng hiểu câu nói của Lâm Phó Niên trước khi bà đi có ý nghĩa gì rồi.
"Dì Cốc, con muốn được ăn lại một lần nữa những món ăn do dì nấu."
Rất tiếc là không thể ăn được nữa.
Đứa nhỏ ngốc này rõ ràng là đang tạm biệt bà ấy, còn cố ý để bà ấy ôm Tôm Hùm đi ra ngoài chơi.
Đây đâu phải là đi chơi!
"Niên Niên... Thực xin lỗi, dì không nên rời đi..."
"Liên lạc với Tiểu Trì đi, mau gọi điện thoại cho Tiểu Trì!"
"Đã gọi rồi! Điện thoại của Giang tổng đang tắt máy!"
Vừa nói xong, một bóng người vụt qua trước mắt bọn họ, trực tiếp vọt vào bên trong.
"Có người đi vào!"
"Tiếp tục dập lửa, không thể để có người bị thương nữa!"
Người này mặc kệ ngọn lửa đang bốc cháy mà chạy vào, đồ đạc bên trong đã bị thiêu rụi, khói lửa bốc lên, trong không khí tràn ngập mùi khét làm cho người ngửi thấy rất khó chịu.
"Niên Niên! Cậu đang ở đâu, Lâm Phó Niên!"
Người này chính là Giang Dư Trì vừa chạy vội về, tối hôm qua trong lòng anh đã cảm thấy một nỗi bất an mãnh liệt.
Anh chỉ muốn gặp Lâm Phó Niên, nhất định phải tận mắt nhìn thấy, cho nên mới trực tiếp đi về ngay trong đêm, buổi sáng vừa đến Sầm Thành thì nghe được tin tức này.
Mà căn biệt thự duy nhất trên cả con phố Lan Tử chỉ có biệt thự của Giang Dư Trì.
Trong mắt Giang Dư Trì hiện lên nỗi sợ hãi, anh vừa tránh né những thứ rơi xuống vừa chạy lên lầu.
Anh trực tiếp vọt vào phòng ngủ, đập vào mắt anh là khung cảnh đổ nát, tủ bên giường cũng bị đổ ngã trên mặt đất, nhưng lại không thấy bóng dáng của người kia.
Giang Dư Trì nhìn xung quanh bốn phía, anh sợ, sợ người này cứ như vậy mà rời khỏi anh, anh rất vất vả mới giữ được cậu ở bên cạnh mình.
Làm thế nào mà…
Sao cậu có thể cứ như vậy mà rời khỏi anh…
Cuối cùng tầm mắt Giang Dư Trì rơi xuống dưới chiếc tủ bị đổ ngã, phía dưới tủ lộ ra một bàn tay đầy máu tươi.
"Niên Niên, Niên Niên!"
Giang Dư Trì chạy đến bên cạnh chiếc tủ, quỳ xuống, vươn tay dùng sức di chuyển chiếc tủ.
"Niên Niên, tôi cứu cậu ra ngoài! Cậu cố gắng kiên trì một chút!"
Anh dùng hết sức lực, cuối cùng cũng dời được chiếc tủ ra, Giang Dư Trì ôm Lâm Phó Niên vào lòng, bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Lâm Phó Niên.
"Niên Niên… Cậu nói chuyện với tôi đi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi."
Giang Dư Trì cầm cổ tay của Lâm Phó Niên lại phát hiện trên cổ tay có một vết thương đang không ngừng chảy máu.
Anh nhìn máu chảy trên mặt đất, lúc đầu còn cho rằng nguyên nhân là do bị chiếc tủ đè, hiện giờ nhìn kỹ lại mới thấy căn bản là không phải.
Là Lâm Phó Niên cắt cổ tay của mình!
Ngọn lửa đã nhỏ đi một chút, Giang Dư Trì đứng lên ôm Lâm Phó Niên chạy ra ngoài.
"Cậu không thể chết được, cậu biết không? Cậu, cậu còn nợ tôi... Còn chưa trả xong, cậu không thể chết."
"Cố gắng lên! Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây."
Lúc sắp chạy thoát, không ngờ ngọn lửa khiến kiến trúc trên đầu bọn họ bị đổ sập.
Đổ về phía Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên.
Một phút sau…
Đám cháy tại hiện trường đã được dập tắt, một lượng lớn khói bụi bốc lên, toàn bộ biệt thự chỗ nào cũng bị sụp đổ.
Nhân viên cứu hộ và vệ sĩ xông vào, khi đứng ở bên ngoài, bọn họ nhìn thấy một chỗ bị sụp rơi về phía hai người.
Nhưng sau khi bọn họ đi vào lại chỉ nhìn thấy khói bụi chứ không nhìn thấy gì khác cả.
"Giang tổng, phu nhân!"
Không có ai trả lời.
Cho đến khi khói bụi tan dần.
"Ở đây! Có người ở đây!"
Mọi người nghe thấy tiếng kêu đều chạy tới, Lâm Phó Niên đang nằm trong lòng của Giang Dư Trì, mặt cậu trắng bệch, cũng không có bất kỳ cử động nào.
Đồng tử mọi người phóng đại, phát hiện kiến trúc vừa rồi bị sụp đã trực tiếp đập thẳng vào lưng của Giang Dư Trì.
Không có rơi vào người Lâm Phó Niên.
Anh đã bảo vệ Lâm Phó Niên trong lòng mình vào thời khắc nguy hiểm nhất!
"Mau cứu cậu ấy..." Giang Dư Trì phát ra tiếng nói yếu ớt.
Vệ sĩ đỡ Giang Dư Trì dậy nhưng anh không chút do dự, cũng không để ý vết thương trên lưng mình mà trực tiếp ôm Lâm Phó Niên chạy ra ngoài.
Ngô Diệp và Văn Tiểu Ôn thấy hai người đi ra thì chạy tới.
"Niên Niên! Niên Niên!"
"A Trì, cậu thế nào rồi?"
Hai người vừa nhận được điện thoại cấp cứu liền vội vàng chạy tới đây, địa chỉ này đối với hai người bọn họ mà nói không xa lạ gì.
Giang Dư Trì không nói gì mà ôm Lâm Phó Niên lên xe cứu thương, Ngô Diệp và Văn Tiểu Ôn cũng lên xe theo.
Bệnh viện…
Lâm Phó Niên nằm trên xe đẩy được đẩy đến phòng cấp cứu, ở bên cạnh có Giang Dư Trì, đám người Văn Tiểu Ôn và Ngô Diệp cũng đi theo.
Bọn họ dùng tốc độ cực nhanh đẩy xe về phía phòng cấp cứu.
"Nhanh lên, nhanh hơn nữa, động mạch của bệnh nhân bị vỡ rồi, mau đưa vào phòng cấp cứu!"
Ngô Diệp đẩy Lâm Phó Niên vào trong phòng cấp cứu, Giang Dư Trì bị Văn Tiểu Ôn ngăn ở bên ngoài.
Khóe mắt Giang Dư Trì đỏ lên, giọng nói run rẩy.
"Vì sao lại như vậy..."
"Là do người khác làm hay là do cậu ấy tự mình làm..."
"Nhất định phải lấy mạng của nó thì cậu mới vừa lòng sao?" Lời nói của Ninh Lê lúc trước liên tục vang lên trong đầu Giang Dư Trì.
Anh nhìn về phía phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, trái tim đau đớn như bị bóp nát, Giang Dư Trì ôm chặt lấy ngực mình.
"Tại sao... Trái tim tôi lại đau như vậy."
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Lâm Phó Niên và Giang Dư Trì xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Giang Dư Trì và sẽ không bao giờ hối hận.
Dưới gốc cây bạch quả này, ngay tại đây, Giang Dư Trì và Lâm Phó Niên xin thề. Khi tôi đủ 18 tuổi, tôi sẽ kết hôn với Lâm Phó Niên và sẽ không bao giờ hối hận.
"Em chờ anh ở cửa, khi anh xong việc, em muốn nói chuyện với anh."
"Nhất định phải lấy mạng của nó cậu mới vừa lòng sao?"
"Cậu ấy đã bị anh hại mất đi nửa cái mạng rồi."
"Dì cầu xin con, buông tha cho nó đi."
"Giang Dư Trì, anh là người không có trái tim, thật sự không có..."
"Thả tôi đi đi…"
"Anh có thể yêu tôi một lần nữa không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.