Thu Thề

Chương 38: Chúng Ta Có Thể Bắt Đầu Lại Được Không

Bạch Li Vân

09/05/2024

"Được, sau khi dẫn cậu ấy rời đi, hãy giúp tôi chăm sóc tốt cho cậu ấy." Văn Tiểu Ôn gật đầu nói.

"Mấy ngày nay cậu hãy ở gần bệnh viện đi, chờ khi cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ nhắn qua wechat cho cậu biết."

"Cậu đón cậu ấy ở cửa, tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài, cậu hãy dẫn cậu ấy đến sân bay mà tôi đã nói với cậu."

"Nơi đó có người của tôi, Giang Dư Trì sẽ không tới đó được."

Ánh mắt Phó Tinh Nghịch dừng ở trên người Văn Tiểu Ôn.

"Chị Ôn, chị rốt cuộc là ai, chị dám đối nghịch với Giang Dư Trì, bối cảnh khẳng định là rất lớn."

Văn Tiểu Ôn không trả lời, chỉ cười cười.

"Cứ đi trước đã, không thể để cho bọn họ nhìn thấy cậu được."

Phó Tinh Nghịch cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cần cô ấy nguyện ý giúp Lâm Phó Niên, chuyện cô ấy là ai, đối với Phó Tinh Nghịch mà nói căn bản không quan trọng.

Hai người rời khỏi bệnh viện.

Giang Dư Trì bảo dì Cốc mang theo Tôm Hùm trở về nhà cũ của nhà họ Giang.

Anh ngồi bên cạnh Lâm Phó Niên, nhìn vết thương trên cổ tay cậu.

"Có đau không?"

"Nếu đau thì lần sau đừng làm như vậy nữa, biết không?"

Không ai biết trong lòng Giang Dư Trì có bao nhiêu sợ hãi, nhìn Lâm Phó Niên yên lặng nằm trên giường giống như một con búp bê vải không có sự sống, mỗi một dây thần kinh của anh đều căng thẳng.

"Niên Niên à, tại sao cậu lại làm như vậy, cứ muốn rời xa tôi như vậy?"

Giang Dư Trì cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Phó Niên, giúp cậu làm ấm tay, kề sát mặt vào hai bàn tay cậu.

"Sau khi cậu tỉnh lại, chúng ta hãy sống một cuộc sống bình thường có được không."

"Cậu phải tỉnh lại đấy, có biết không? Cậu tỉnh dậy rồi đánh tôi mắng tôi thế nào cũng được."

"Cậu biết không, bây giờ tôi nghĩ lại những gì cậu đã mắng tôi vào ngày hôm đó, tôi thấy có chút buồn cười, một người chưa bao giờ nói chuyện thô tục như cậu."

"Ngày hôm đó lại mắng chửi tôi."

"Còn nữa, người phụ nữ tên Tần Hoan kia, khi đó cậu tát cô ta một cái, tôi vẫn còn thấy khiếp sợ."

"Bởi vì cậu lớn như vậy nhưng chưa từng đánh phụ nữ bao giờ."

"Cơn giận lớn nhất của cậu trong hơn hai mươi năm qua chắc là đối với tôi nhỉ, vậy cậu lại đứng lên rồi phát tiết cơn giận lên tôi một lần nữa đi."

"Được không?"

Giang Dư Trì hôn lên bàn tay của Lâm Phó Niên, vài giọt nước mắt rơi xuống tay cậu.

Ngô Diệp dựa vào cửa nghe Giang Dư Trì nói chuyện với Lâm Phó Niên, trong lòng đau xót, thầm nghĩ: "A Trì, ít nhất cậu cũng đã từng có được, mà người tôi yêu lại chưa bao giờ thuộc về tôi."

"Lần này chờ Lâm Phó Niên tỉnh lại, cậu nên đối xử tử tế với cậu ấy, hai người vốn không nên bỏ lỡ nhau."

Giang Dư Trì ở lại bệnh viện với Lâm Phó Niên một ngày rồi trở về công ty xử lý công việc, vô cùng bận rộn.

Văn Tiểu Ôn đứng ở ngoài phòng bệnh lộ ra vẻ mặt sốt ruột.



"Giang Dư Trì không có ở đây, cũng là thời điểm sự phòng bị của anh ta yếu nhất, thích hợp nhất để chạy trốn, sao cậu lại không tỉnh dậy chứ."

"Thằng nhóc này, cậu mau tỉnh lại đi, nếu như không rời đi, sau khi anh ta trở về sẽ không thể trốn thoát được đâu."

Ba ngày sau Lâm Phó Niên mới tỉnh lại.

Nhưng sau khi tỉnh lại, trên mặt cậu lại không có biểu tình gì, biểu cảm duy nhất lộ ra đó là sự tiếc nuối.

Ngô Diệp thấy cậu tỉnh lại thì gọi điện thoại báo cho Giang Dư Trì ngay.

Giang Dư Trì vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa vào phòng bệnh đã nhìn thấy Lâm Phó Niên đang ngơ ngác tựa vào đầu giường.

Ngô Diệp khẽ thở dài một tiếng: "Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, cậu ấy một câu cũng không nói, cơm cũng không ăn, cậu nói chuyện với cậu ấy đi."

Nói xong thì anh ta rời khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa lại.

Giang Dư Trì đi đến bên cạnh Lâm Phó Niên: "Niên Niên..."

Lâm Phó Niên ngẩn ra, đã bao lâu rồi cậu không nghe thấy Giang Dư Trì gọi mình bằng xưng hô này.

"Vì sao."

"Niên Niên, cậu đang nói cái gì vậy." Giang Dư Trì nói: "Cái gì vì sao, cậu có phải có chỗ nào không thoải mái không."

"Đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa, vì sao lại cứu tôi." Lâm Phó Niên bình thản nói: "Vì sao không để cho tôi chết đi."

Giang Dư Trì không trả lời câu hỏi này mà cầm lấy bát cháo trên bàn, thổi thổi.

"Ăn chút cháo đi, chắc là đói bụng rồi nhỉ."

Lâm Phó Niên không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì.

Giang Dư Trì đặt bát cháo ở trước mặt Lâm Phó Niên.

"Niên Niên, ăn một chút thôi cũng được."

"Choang!" Lâm Phó Niên cầm bát cháo ném ra cửa, đập vào cánh cửa.

"Giang Dư Trì, anh đừng ghê tởm như vậy có được không? Không phải anh ghét lắm tôi sao? Không phải anh sẽ rất hạnh phúc khi tôi chết sao?"

"Anh nên trơ mắt nhìn tôi chết đi, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ bên cạnh thi thể của tôi chứ."

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Giang Dư Trì nhìn bát cháo bị ném ra ngoài rồi ngẩn người: "Niên Niên, cậu bình tĩnh lại được không?"

"Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?"

Lâm Phó Niên cười lạnh một tiếng: "Bắt đầu lại từ đầu? Giang Dư Trì, anh có biết xấu hổ không vậy? Giang Dư Trì, anh tra tấn tôi suốt bốn tháng trời, bây giờ lại muốn bắt đầu lại với tôi?"

"Có thể, có thể bắt đầu lại từ đầu, anh thả tôi ra để tôi rời khỏi Sầm Thành đi."

Giang Dư Trì đứng dậy đi đến bên cửa, ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn từng mảnh vỡ.

"Tôi đã nhốt cậu bốn tháng rồi, và không chỉ bốn tháng mà là cả đời này, hãy cứ ở bên cạnh tôi đi."

"Đừng nghĩ đến việc rời đi."



"Cút!" Lâm Phó Niên hét lên: "Anh cút đi ngay lập tức cho tôi!"

"Ngày mai tôi sẽ đến thăm cậu." Giang Dư Trì thu dọn xong liền rời khỏi phòng bệnh.

Anh tựa vào cửa phòng bệnh, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.

"Sao? Anh có thấy hối hận không?" Văn Tiểu Ôn cầm bát cháo đi tới: "Lần này cậu ấy ghét anh thật rồi."

"Nghe lén cũng không phải là thói quen tốt gì, bác sĩ Văn nhỉ." Giang Dư Trì lạnh lùng nói.

Văn Tiểu Ôn mở cửa ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua anh: "Giang tổng, đừng đi vội, có một vở kịch mà anh còn chưa xem đấy."

Cô ấy nói xong thì đi vào.

"Tôi đã nói anh cút đi rồi mà!" Lâm Phó Niên cũng không quay đầu nhìn mà hét lên.

Văn Tiểu Ôn ngồi xuống ghế: "Thằng nhóc này, là chị, chị Ôn."

Lâm Phó Niên từ từ quay đầu lại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Chị… Ôn? Chuyện vừa nãy em xin lỗi."

"Không sao đâu." Văn Tiểu Ôn lắc đầu: "Đến đây nào, ăn chút gì đó đi, nếu không chị sẽ đau lòng đó."

Lâm Phó Niên im lặng một lát rồi vươn tay nhận lấy bát cháo, ăn hết từng thìa một.

Văn Tiểu Ôn quay đầu lại nhìn thoáng qua anh, lộ ra biểu cảm châm chọc.

Giang Dư Trì không nói gì mà rời khỏi bệnh viện.

Văn Tiểu Ôn quay đầu lại, tâm trạng tốt hơn nhiều.

"Ăn nhiều một chút đi."

Lâm Phó Niên khẽ gật đầu: "Cảm ơn chị Ôn."

Văn Tiểu Ôn nắm lấy cổ tay Lâm Phó Niên đặt bên cạnh mình, lấy ra băng gạc mới từ trong ngăn kéo để thay.

"Lần này vết thương trên cổ tay em rất sâu, vì sao phải thương tổn chính mình như vậy."

"Chị Ôn, em ăn xong rồi, muốn nghỉ ngơi." Lâm Phó Niên đặt bát cháo lên bàn sau đó nằm xuống, đắp chăn lên, đưa lưng về phía Văn Tiểu Ôn.

Văn Tiểu Ôn thấy vậy thì khẽ thở dài một tiếng, đứng lên đi đến cửa, quay đầu lại nhìn cậu, thầm nghĩ: 'Cậu ấy không chỉ bài xích Giang Dư Trì mà là bài xích tất cả mọi người, chẳng qua là bài xích nhiều hay ít mà thôi.'

Lâm Phó Niên nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

'Ý nghĩa của cuộc sống là gì.'

Cậu cũng thấy rất lạ về sự thay đổi trong thái độ của Giang Dư Trì đối với mình lần này.

'Có phải lại nghĩ ra cách mới tra tấn mình hay không.'

Lâm Phó Niên cũng không nghĩ tới những chuyện đó nữa, hiện tại cậu chỉ nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi Giang Dư Trì.

Hoặc là chạy trốn hoặc là chết.

Đây là hai sự lựa chọn.

Nhưng bất kể là lựa chọn thế nào thì đối với Lâm Phó Niên mà nói, hai sự lựa chọn này đều đau khổ như nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Thề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook