Thu Thề

Chương 8: Thông Báo Bệnh Tình Nguy Kịch

Bạch Li Vân

22/10/2023

Khi bốn người bọn họ đến bệnh viện và tìm được phòng phẫu thuật nơi Lâm Phó Niên đang phẫu thuật, bọn họ chỉ thấy Phó Tinh Nghịch ngồi sụp xuống đất.

Trác Dương đi tới: "Có tin gì không?"

Phó Tinh Nghịch lắc đầu, khi cậu ta nhìn lên, cậu ta thấy Giang Dư Trì ở phía sau Trác Dương.

Phó Tinh Nghịch chống tường đứng lên, túm lấy cổ áo của Giang Dư Trì ấn vào tường: "Giang Dư Trì!"

"Ai đâm dao vào người cậu ấy!?"

Giang Dư Trì cúi đầu: "Tôi không biết."

Phó Tinh Nghịch giơ nắm đấm lên, Giang Dư Trì nhắm hai mắt lại.

Một giây sau, nắm đấm của cậu ta đập vào bức tường bên cạnh Giang Dư Trì: "Giang Dư Trì, nhà họ Lâm không phải là nơi ai cũng có thể vào."

"Niên Niên lẽ ra phải ở trong đó suốt buổi tiệc. Nếu không phải anh nhất quyết kéo cậu ấy ra ngoài thì đã không có chuyện này xảy ra rồi."

"Anh đã hài lòng chưa?"

Giang Dư Trì quay đầu đi không nói lời nào.

Phó Tinh Nghịch buông cổ áo anh ra hét lên, như muốn trút hết cơn giận ra ngoài.

"Thằng khốn nạn!"

"Cậu ấy yêu anh là sai lầm, sai lầm hoàn toàn rồi!"

Bác sĩ đi ra từ trong phòng mổ: "Cậu tên gì? Không biết im lặng một chút hay sao?"

Giang Dư Trì chạy tới: "Cậu ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Giang Dư Trì nói: "Tôi, tôi, tôi là người yêu của cậu ấy."

Bác sĩ đưa cho anh một tờ giấy: "Đây là giấy báo bệnh tình nguy kịch, xin anh hãy ký vào."

Giang Dư Trì nắm chặt tờ thông báo bệnh tình nguy kịch trong tay mình, tờ giấy này giống như một quả bom vậy.

Nếu không cẩn thận nó sẽ phát nổ.

Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu, cầm cây bút run rẩy ký tên mình rồi đưa cho bác sĩ.

"Nhất định phải cứu được cậu ấy."

Bác sĩ nói: "Chờ thông báo đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Giang Dư Trì nhìn bóng lưng bác sĩ rời đi, dựa người vào tường.

Lâm Quý Nguyên và những người khác cũng vội vã chạy đến.

"Bác sĩ nói thế nào?"

Ninh Lê nhìn đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng: "Niên Niên... Còn ở bên trong sao?"

Giọng nói của Giang Dư Trì khàn khàn: "Cháu xin lỗi, cháu đã ký vào giấy báo bệnh tình nguy kịch mà không có sự cho phép của hai bác."



Ninh Lê khóc đến mức giọng nói cũng khàn đặc: "Tiểu Trì, tôi xin cậu, buông tha cho thằng bé đi, cậu hận thằng bé như vậy sao không thể buông tha cho thằng bé chứ."

Giang Dư Trì tưởng tượng tới cảnh Lâm Phó Niên rời bỏ mình liền trở nên vô cùng tức giận, tính tình trở nên nóng nảy.

"Không thể! Cháu hận cậu ấy, hận cậu ấy đến chết, hận không thể buông tha cho cậu ấy, bác đừng ép cháu."

Bác sĩ lại đi ra lần nữa, chỉ một câu nói đã khiến mọi người nhẹ nhõm.

"Cậu ấy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn còn đang hôn mê."

Ninh Lê tiến lên một bước: "Bác sĩ, con trai tôi khi nào thì tỉnh lại?"

Bác sĩ nói: "Chúng tôi cũng không biết, cái này còn tùy vào ý chí của bệnh nhân. Bây giờ cậu ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."

Bác sĩ đẩy Lâm Phó Niên vào phòng bệnh, mọi người đi theo sau, Ninh Lê đứng ở cửa ngăn mọi người ở bên ngoài.

“Người nhà họ Giang không thể vào, tôi không muốn Niên Niên nhà mình có liên quan gì đến người nhà họ Giang.”

Giang Dư Trì liếc nhìn Lâm Phó Niên trong phòng qua khe cửa: "Bác Ninh, xin bác để con vào nhìn cậu ấy một lát."

Ninh Lê quay đầu lại, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn anh: "Giang Dư Trì, cậu có thật sự yêu thằng bé không?"

Giang Dư Trì hơi sửng sốt: "Con..."

Giọng điệu của Ninh Lê rất mạnh mẽ: "Tôi nói cho cậu biết, cậu không yêu thằng bé."

"Nếu cậu yêu thằng bé, cậu sẽ không mang người đàn ông đó đến trước mặt thằng bé."

"Nếu cậu yêu thằng bé, cậu sẽ không để thằng bé phải đợi từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối."

"Nếu cậu yêu thằng bé, cậu sẽ không để nó đứng đợi cậu dưới mưa."

"Cậu yêu thằng bé mà để nó đi mua thức ăn cho cậu trong mưa, nhưng cậu thậm chí còn không nói một lời cảm ơn với nó."

"Nếu cậu yêu nó, cậu sẽ không để nó phải chịu nhát dao đó một cách vô ích."

"Cậu hai nhà họ Giang, tôi xin cậu, buông tha cho thằng bé đi, cậu có người yêu của mình rồi, tôi muốn Niên Niên sống một cuộc sống bình thường."

Giang Dư Trì giận dữ hét lên: "Vậy các người muốn gì ở tôi?"

"Khi cậu ấy từng là tất cả của tôi, cậu ấy đã làm gì? Cậu ấy ra đi không một lời từ biệt, khiến tôi điên cuồng tìm kiếm khắp Sầm Thành!"

"Tôi thậm chí còn tìm kiếm ở tất cả các thành phố ngoài Sầm Thành! Tôi ngày đêm chờ đợi tin tức của cậu ấy, cho dù đó chỉ là một tin tức nhỏ."

"Tôi luôn nhớ về những kỉ niệm của tôi và cậu ấy trong quá khứ."

"Bác hỏi tôi vì sao hận cậu ấy, không chịu buông tha cho cậu ấy, bác kêu tôi buông tha cho cậu ấy đi, vậy nhưng cậu ấy có buông tha cho tôi không?"

Ninh Lê kêu lên: "Vậy cậu muốn làm gì? Cậu nhất định phải lấy mạng thằng bé sao?"

"Thằng bé vì cậu mà mất đi nửa cái mạng, cậu còn muốn như thế nào? Lấy cả đời của thằng bé ư?"

"Nếu như cậu thật sự cảm thấy Niên Niên nợ cậu, tôi đây sẽ cho cậu cả mạng sống của mình, chỉ cầu cậu buông tha cho thằng bé thôi có được không?"

Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, mọi người cũng không biết phải nói gì.

Lửa giận trong lòng Giang Dư Trì càng lúc càng lớn: "Buông tha cho cậu ấy cũng được thôi, để cậu ấy kết hôn với tôi đi, cậu ấy nợ tôi ba năm thì phải dùng ba năm hôn nhân để đền bù, ba năm sau… ly hôn hay không là do cậu ấy quyết định."



Mọi người đều kinh ngạc nhìn Giang Dư Trì: "Cậu nói cái gì?"

Ninh Lê trừng mắt nói: "Tôi không đồng ý!"

Phó Tinh Nghịch, Đoàn Thời Cảnh và Trác Dương cũng nói: "Tôi cũng không đồng ý!"

Giang Đình Nghiêm nói: "Tôi rất thích Niên Niên, lần này Niên Niên bị thương Tiểu Trì cũng có một phần trách nhiệm."

"Chúng ta đã nghe rất rõ lời của bác sĩ rồi, hiện tại Niên Niên không có dấu hiệu tỉnh lại."

"Đương nhiên là tôi hy vọng thằng bé sẽ tỉnh lại, cho nên chuyện này để Tiểu Trì chịu trách nhiệm đến cùng đi."

Ở đây chỉ có Giang Dư Mộ và Lâm Quý Nguyên là không nói gì.

Ninh Lê nắm lấy cánh tay của Lâm Quý Nguyên: "Anh nói gì đi chứ!"

Lâm Quý Nguyên thở dài: "Tôi... Đồng ý gả Niên Niên cho Tiểu Trì."

Ninh Lê từ từ buông tay xuống: "Anh đồng ý sao?"

Lâm Quý Nguyên gật đầu: "Ừm, anh đồng ý, nếu Niên Niên tỉnh lại, thằng bé cũng sẽ đồng ý lấy Tiểu Trì thôi."

"Hơn nữa, nhà họ Lâm thật sự đã nợ Tiểu Trì ba năm khi Niên Niên rời đi."

Ninh Lê nói: "Còn Thẩm Chi Ức thì sao? Cậu ta là phu nhân của nhà họ Giang."

Giọng điệu của Giang Đình Nghiêm chắc chắn đến mức không thể nghi ngờ: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, Giang Dư Trì, con có câu hỏi nào không?"

Giang Dư Trì nói: "Không có."

Giang Dư Mộ muốn mở miệng từ chối chuyện này, anh ta biết nếu Lâm Phó Niên thật sự kết hôn với Giang Dư Trì thì cuộc hôn nhân này chính là cái lồng giam cầm Lâm Phó Niên.

Anh ta hiểu rõ em trai mình muốn chiếm hữu Lâm Phó Niên hơn là yêu cậu, đó chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.

Nhưng ba anh ta đã nói, hiện tại anh ta rất do dự, Lâm Quý Nguyên nói đúng, nếu như Lâm Phó Niên tỉnh lại, cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý.

Giang Dư Trì cười khẩy: "Vậy thì chuyện này cứ giải quyết như vậy đi. Khi cậu ấy tỉnh lại, tôi sẽ đi lấy giấy chứng nhận."

Phó Tinh Nghịch nghiến răng nói: "Tôi, không, đồng, ý! Giang Dư Trì đã đưa Thẩm Chi Ức đến rất nhiều buổi tiệc và tiệc rượu rồi."

"Bây giờ kết hôn với Niên Niên sẽ chỉ gây ra những lời đàm tiếu mà thôi. Cô chú, cháu muốn cưới Niên Niên."

"Đúng là thời gian cháu quen Niên Niên không dài bằng Giang Dư Trì. Nhưng nếu cháu biết cậu ấy sớm hơn thì bây giờ cũng không đến lượt ai kia."

“Bàn về thanh danh của Niên Niên, cậu ấy cũng không thể gả cho Giang Dư Trì.”

Đoàn Cảnh Thời cũng phụ hoạ nói theo: “Cô chú, anh Tinh chắc chắn sẽ đối xử tốt với Niên Niên.”

Trác Dương không nói mà chỉ đứng ở một bên gật đầu.

Giang Dư Trì cười khẩy: "Tôi đã biết cậu ấy ngay từ khi còn nhỏ. Năm cậu ấy mười một tuổi, cậu ấy đã hứa với tôi rằng cậu ấy sẽ gả cho tôi khi cậu ấy mười tám tuổi."

"Cậu đã thua rồi."

Phó Tinh Nghịch vặn lại: "Cho dù giữa hai người tồn tại một lời thề thì sao, tình yêu của tôi dành cho cậu ấy cũng chẳng hề thua kém anh."

Lâm Quý Nguyên ngắt lời hai người: "Khi Niên Niên tỉnh dậy sẽ đi làm giấy chứng nhận kết hôn với Tiểu Trì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thu Thề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook