Chương 4: Trì Phu Nhân
Bạch Li Vân
21/10/2023
Nhà cũ của nhà họ Giang…
Có ba người đang ngồi trong phòng khách, trong đó có một người đàn ông trung niên là Giang Đình Nghiêm, Giang Dư Mộ và Giang Dư Trì.
Người đàn ông ngồi cạnh Giang Dư Trì có vài phần giống anh, người đó là Giang Dư Mộ.
Anh trai của Giang Dư Trì.
Giang Dư Mộ nói: “Ba, đây là thiệp mời của nhà họ Lâm, tối mai là buổi tiệc mừng sinh nhật của Niên Niên, chúng ta đi tham dự đi.”
Giang Đình Nghiêm vừa nghe thấy hai từ Niên Niên liền mỉm cười: “Đi chứ, mọi năm đều đi tham dự tiệc sinh nhật của Niên Niên mà. Tiểu Mộ à, sáng ngày mai con với Tiểu Trì ra trung tâm thương mại chọn quà tặng Niên Niên đi.”
“Chọn mấy món đắt tiền ấy, tiền ba trả cho mấy đứa.”
Giang Dư Mộ khẽ mỉm cười: “Dạ ok, ba quý Niên Niên hơn cả bọn con luôn rồi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Đình Nghiêm càng tươi hơn, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Giang Dư Trì: “Tiểu Trì? Sao con không nói gì vậy.”
Giang Dư Trì ngồi ngốc nãy giờ mới lấy lại tinh thần: “Ba à, ba nói gì thế?”
Giang Đình Nghiêm nói: “Ba bảo sáng mai con với Tiểu Mộ đi chọn quà sinh nhật cho Niên Niên đi.”
Giang Dư Trì trả lời: “Dạ.”
Giang Dư Mộ dễ dàng hiểu được em trai nhà mình đang nghĩ gì nên duỗi tay ra vỗ lên bả vai Giang Dư Trì.
“Tiểu Trì, em đã gặp Niên Niên chưa?”
“Anh nhớ hồi đó em rất thích thằng bé, năm 18 tuổi còn nói với người trong nhà nhất định sẽ cưới em ấy về nữa cơ mà.”
“Hay là nhân tiệc sinh nhân lần này em với Niên Niên tính chuyện hôn sự với nhau luôn đi.”
Giang Dư Trì từ chối nói: “Không cần đâu, em có Thẩm Chi Ức rồi.”
“Lâm Phó Niên cũng biết chuyện của em với Thẩm Chi Ức rồi, hơn nữa còn chúc phúc cho bọn em nữa.”
Giọng điệu của Giang Đình Nghiêm có hơi tức giận.
“Con thế này là đang làm tổn thương Niên Niên đấy! Thẩm Chi Ức chả phải nhìn có vài phần giống với Niên Niên à.”
“Nhưng mà cậu ấy vĩnh viễn không phải là Niên Niên, điều này không phải trong lòng ba rất rõ hay sao?”
Vẻ mặt của Giang Dư Trì dần trở nên khó coi, anh nắm chặt tay lại.
“Ba à, Lâm Phó Niên căn bản không hề yêu con, nếu cậu ấy yêu con dù chỉ một chút thôi thì sao cậu ấy lại rời đi ba năm mà không lời từ biệt?”
“Ba có thể thích Lâm Phó Niên, nhưng con không thích cậu ấy, người con thích là Thẩm Chi Ức, con cũng biết rõ bản thân mình đang nói cái gì.”
“Ba chỉ nhìn thấy con làm tổn thương Lâm Phó Niên, vậy có nhìn thấy cậu ấy làm tổn thương con không? Khoảng thời gian đó con vượt qua như thế nào ba có nhìn thấy không?”
Ngay lúc Giang Đình Nghiêm sắp nổi giận, Giang Dư Mộ đã kịp thời ngăn ông lại.
Giang Dư Mộ nói: “Tiểu Trì, tình cảm của Niên Niên dành cho em như thế nào em hiểu rõ hơn ai hết, anh cũng không tin tình cảm của em ấy dành cho em ít đến mức ra đi không từ mà biệt.”
Giang Dư Trì đứng dậy nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Con không thích việc mọi người ép buộc con đâu, cũng đừng làm cho con cảm thấy chán ghét Lâm Phó Niên thêm nữa.”
“Sáng mai con sẽ đi cùng anh, buổi tiệc con cũng sẽ tham dự, đây là do sự lễ phép của nhà họ Giang đối với nhà họ Lâm, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm nào.”
Giang Đình Nghiêm và Giang Dư Mộ nhìn bóng lưng rời đi của Giang Dư trì, cả hai đều thở dài.
“Thằng nhóc này, tức chết ba rồi.”
Giang Dư Mộ vỗ sau lưng Giang Đình Nghiêm, nói: “Ba à, ba bình tĩnh đi, Tiểu Trì còn nhỏ, em ấy không hiểu cái gì gọi là thích đâu.”
“Từ nhỏ đến lớn em ấy chỉ tiếp xúc với mỗi con và Niên Niên, tách hai đứa nó ra cũng là chuyện tốt.”
“Nếu sự chiếm hữu của Tiểu Trì đối với Niên Niên nhiều hơn là thích thì sao? Vậy thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ bị chệch hướng.”
Giang Đình Nghiêm ôm lấy ngực mình: “Ba biết, nhưng mà ba rất thích thằng bé Niên Niên kia, nó vừa hiếu thảo lại còn hiền lành.”
“Tiểu Mộ.”
Giang Dư Mộ nhìn vẻ mặt của ba mình, thầm cảm thấy có chuyện không ổn.
“Dạ… Làm sao vậy ạ…”
Giang Đình Nghiêm nắm lấy tay Giang Dư Mộ.
“Tiểu Mộ à, hay là con cưới Niên Niên về nhà mình đi, mẹ của con rất muốn có một đứa con dâu như Niên Niên đấy.”
Giang Dư Mộ rút tay mình ra một cách chậm rãi.
“Ba à, con cảm thấy hay là chúng ta tác hợp cho em trai của con với Niên Niên đi.”
“Bọn họ rất xứng đôi, con đi khuyên em ấy trước đây nhé.”
Đợi tới lúc Giang Đình Nghiêm phản ứng lại, Giang Dư Mộ đã bỏ chạy trong nháy mắt.
“Này! Hai cái đứa này, chạy cũng nhanh nhỉ.”
Ngồi trong xe, Giang Dư Mộ thở mạnh ra một hơi.
“Nguy hiểm quá…”
“Em trai tốt của anh, vì hạnh phúc của anh, anh chỉ có thể hy sinh em mà thôi.”
Giang Dư Trì - người đang lái xe rời đi bỗng dưng “Hắt xì!” một tiếng.
Cả người rùng mình một cái.
'Tự nhiên cảm thấy lạnh lạnh.'
Giang Dư Trì dựa vào ghế rồi mở cửa sổ xe ra để cơn gió lùa vào, hiện tại bây giờ tâm trạng anh đang rất bực bội.
“Thật phiền!”
“Lâm Phó Niên, Lâm Phó Niên, lại là Lâm Phó Niên!”
Giang Dư Trì đấm một cái vào tay lái.
Một lúc lâu sau, cơn giận của Giang Dư Trì mới lắng xuống một chút, anh cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn.
lcik: [Đến công viên Lan Như gặp mặt đi.]
Giang Dư Trì hẹn gặp Thẩm Chi Ức ở công viên, anh tới công viên rồi nhưng lại không thấy bóng dáng Thẩm Chi Ức đâu.
Năm phút sau, Thẩm Chi Ức mới thở hổn hển chạy tới
“Giang… Giang tổng, xin lỗi anh, tôi tới trễ.”
Giang Dư Trì bình tĩnh nói: “Không sao, ngày mai có một bữa tiệc tối, cậu đi cùng tôi.”
“Sáng mai sẽ có người đến đón cậu đi mua quần áo và làm tóc.”
Thẩm Chi Ức gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cậu ta không từ chối, cũng không có tư cách để từ chối, đây là những điều lệ được đề cập đến trong hợp đồng.
Giang Dư Trì bước chân lên gỡ chiếc lá trên đầu Thẩm Chi Ức xuống.
“Từ nay về sau đừng gọi tôi là Giang tổng nữa, gọi là Dư Trì đi.”
Thẩm Chi Ức bị lời nói đột ngột này của anh dọa một trận: “Hả, à được, Giang…”
Giang Dư Trì nhìn cậu ta một cái.
Thẩm Chi Ức vội vàng sửa miệng: “Được, Dư… Trì.”
Giang Dư Trì gật đầu rồi xoay người rời đi, thầm nghĩ.
'Quả nhiên chỉ là khuôn mặt từa tựa nhau…'
Thẩm Chi Ức vẫn còn đang ngây người: “Sao hôm nay người này lạ quá vậy nhỉ.”
Tại bữa tiệc sinh nhật…
Lâm Quý Nguyên cùng với Ninh Lê đứng ở cửa chào đón khách mời.
“Niên Niên đâu?”
Ninh Lê nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm Phó Niên đâu: “Để em đi tìm thử.”
“Không cần đâu mẹ ơi, con đây.”
Lâm Phó Niên mặc một bộ vest trắng từ trên lầu đi xuống, tai phải đeo một chiếc khuyên tai, mái tóc xanh tím bồng bềnh tự nhiên.
Khách khứa xuôi theo giọng nói mà đưa mắt nhìn theo.
“Nhan sắc của cậu ấm nhà họ Lâm này thật yêu nghiệt.”
“Cũng không biết lập gia đình chưa nữa, kiểu người như này con bé nhà tôi rất thích.”
“Xếp hàng đi, tôi cũng muốn giới thiệu con gái nhà tôi với thằng bé đây.”
Ninh Lê và Lâm Quý Nguyên thấy con trai mình đi xuống liền từng người đi qua.
“Con trai nhà mình trông đẹp quá.”
Lâm Quý Nguyên bẻ lại: “Đàn ông con trai không thể nói là trông đẹp được, phải là khôi ngô tuấn tú, giống anh vậy.”
Ninh Lê mỉm cười: “Còn không phải là con do em sinh ra à.”
Lâm Phó Niên nói: “Ba mẹ, hai người đi tiếp đãi khách mời trước đi, con đón tiếp những người khác cho, bạn bè con cũng sắp tới đây rồi.”
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê gật đầu rồi đi chiêu đãi khách.
Lâm Phó Niên đi tới cánh cửa nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng của mấy người kia nên cậu mở điện thoại di động lên.
Bạch Quả: [Mấy cậu chưa đến à? Sao tôi không thấy mấy cậu vậy?]
Kinh Sư: [Tới liền, tới liền.]
Lâm Phó Niên lại bỏ điện thoại vào túi của mình.
Một lát sau, một chiếc xe xuất hiện trước mắt Lâm Phó Niên, chiếc xe này đã quá quen thuộc đối với cậu.
Là xe của nhà họ Giang.
Lâm Phó Niên của bây giờ là cậu ấm của nhà họ Lâm, lễ nghi nên có không thể thiếu nên cậu bước lên chào hỏi.
“Chú Giang, anh Mộ, anh Trì…”
Thấy Thẩm Chi Ức ở sau nên cậu bổ sung thêm một câu: “Trì phu nhân, mời vào bên trong.”
Giang Đình Nghiêm vừa xuống xe đã vứt một ánh nhìn khinh người cho Giang Dư Trì rồi mới xoay người lại nhẹ nhàng ôm Lâm Phó Niên.
“Niên Niên, chúc cháu sinh nhật vui vẻ, mới ba năm không gặp mà đã gầy thế này rồi à.”
Lâm Phó Niên vỗ sau lưng Giang Đình Nghiêm: “Chú Giang à, cháu có gầy đâu, béo thế này mà, ba mẹ cháu đang đợi chú ở trong đó.”
Giang Đình Nghiêm mỉm cười bước vào.
Bỗng trên đầu Lâm Phó Niên có thêm một bàn tay, không cần ngẩng đầu cậu cũng biết đó là ai.
“Anh Mộ, anh lại xoa đầu em nữa rồi.”
Giang Dư Mộ không thèm thu tay lại mà còn xoa nhẹ một cái: “Niên Niên thật thông minh, chúc mừng sinh nhật tuổi 21 của em.”
Anh ta vừa nói xong liền đưa ngay hộp quà cho Lâm Phó Niên.
“Quà tặng này.”
Lâm Phó Niên nhận lấy hộp quà rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Giang Dư Mộ nói: “Khách sáo rồi, anh vào nhà trước, em cứ nói chuyện với Tiểu Trì đi.”
Lâm Phó Niên nhìn bóng lưng vừa rời đi của Giang Dư Mộ rồi thở dài một cái, chuyện gì nên đối mặt sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt thôi.
Có ba người đang ngồi trong phòng khách, trong đó có một người đàn ông trung niên là Giang Đình Nghiêm, Giang Dư Mộ và Giang Dư Trì.
Người đàn ông ngồi cạnh Giang Dư Trì có vài phần giống anh, người đó là Giang Dư Mộ.
Anh trai của Giang Dư Trì.
Giang Dư Mộ nói: “Ba, đây là thiệp mời của nhà họ Lâm, tối mai là buổi tiệc mừng sinh nhật của Niên Niên, chúng ta đi tham dự đi.”
Giang Đình Nghiêm vừa nghe thấy hai từ Niên Niên liền mỉm cười: “Đi chứ, mọi năm đều đi tham dự tiệc sinh nhật của Niên Niên mà. Tiểu Mộ à, sáng ngày mai con với Tiểu Trì ra trung tâm thương mại chọn quà tặng Niên Niên đi.”
“Chọn mấy món đắt tiền ấy, tiền ba trả cho mấy đứa.”
Giang Dư Mộ khẽ mỉm cười: “Dạ ok, ba quý Niên Niên hơn cả bọn con luôn rồi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Đình Nghiêm càng tươi hơn, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Giang Dư Trì: “Tiểu Trì? Sao con không nói gì vậy.”
Giang Dư Trì ngồi ngốc nãy giờ mới lấy lại tinh thần: “Ba à, ba nói gì thế?”
Giang Đình Nghiêm nói: “Ba bảo sáng mai con với Tiểu Mộ đi chọn quà sinh nhật cho Niên Niên đi.”
Giang Dư Trì trả lời: “Dạ.”
Giang Dư Mộ dễ dàng hiểu được em trai nhà mình đang nghĩ gì nên duỗi tay ra vỗ lên bả vai Giang Dư Trì.
“Tiểu Trì, em đã gặp Niên Niên chưa?”
“Anh nhớ hồi đó em rất thích thằng bé, năm 18 tuổi còn nói với người trong nhà nhất định sẽ cưới em ấy về nữa cơ mà.”
“Hay là nhân tiệc sinh nhân lần này em với Niên Niên tính chuyện hôn sự với nhau luôn đi.”
Giang Dư Trì từ chối nói: “Không cần đâu, em có Thẩm Chi Ức rồi.”
“Lâm Phó Niên cũng biết chuyện của em với Thẩm Chi Ức rồi, hơn nữa còn chúc phúc cho bọn em nữa.”
Giọng điệu của Giang Đình Nghiêm có hơi tức giận.
“Con thế này là đang làm tổn thương Niên Niên đấy! Thẩm Chi Ức chả phải nhìn có vài phần giống với Niên Niên à.”
“Nhưng mà cậu ấy vĩnh viễn không phải là Niên Niên, điều này không phải trong lòng ba rất rõ hay sao?”
Vẻ mặt của Giang Dư Trì dần trở nên khó coi, anh nắm chặt tay lại.
“Ba à, Lâm Phó Niên căn bản không hề yêu con, nếu cậu ấy yêu con dù chỉ một chút thôi thì sao cậu ấy lại rời đi ba năm mà không lời từ biệt?”
“Ba có thể thích Lâm Phó Niên, nhưng con không thích cậu ấy, người con thích là Thẩm Chi Ức, con cũng biết rõ bản thân mình đang nói cái gì.”
“Ba chỉ nhìn thấy con làm tổn thương Lâm Phó Niên, vậy có nhìn thấy cậu ấy làm tổn thương con không? Khoảng thời gian đó con vượt qua như thế nào ba có nhìn thấy không?”
Ngay lúc Giang Đình Nghiêm sắp nổi giận, Giang Dư Mộ đã kịp thời ngăn ông lại.
Giang Dư Mộ nói: “Tiểu Trì, tình cảm của Niên Niên dành cho em như thế nào em hiểu rõ hơn ai hết, anh cũng không tin tình cảm của em ấy dành cho em ít đến mức ra đi không từ mà biệt.”
Giang Dư Trì đứng dậy nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Con không thích việc mọi người ép buộc con đâu, cũng đừng làm cho con cảm thấy chán ghét Lâm Phó Niên thêm nữa.”
“Sáng mai con sẽ đi cùng anh, buổi tiệc con cũng sẽ tham dự, đây là do sự lễ phép của nhà họ Giang đối với nhà họ Lâm, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm nào.”
Giang Đình Nghiêm và Giang Dư Mộ nhìn bóng lưng rời đi của Giang Dư trì, cả hai đều thở dài.
“Thằng nhóc này, tức chết ba rồi.”
Giang Dư Mộ vỗ sau lưng Giang Đình Nghiêm, nói: “Ba à, ba bình tĩnh đi, Tiểu Trì còn nhỏ, em ấy không hiểu cái gì gọi là thích đâu.”
“Từ nhỏ đến lớn em ấy chỉ tiếp xúc với mỗi con và Niên Niên, tách hai đứa nó ra cũng là chuyện tốt.”
“Nếu sự chiếm hữu của Tiểu Trì đối với Niên Niên nhiều hơn là thích thì sao? Vậy thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ bị chệch hướng.”
Giang Đình Nghiêm ôm lấy ngực mình: “Ba biết, nhưng mà ba rất thích thằng bé Niên Niên kia, nó vừa hiếu thảo lại còn hiền lành.”
“Tiểu Mộ.”
Giang Dư Mộ nhìn vẻ mặt của ba mình, thầm cảm thấy có chuyện không ổn.
“Dạ… Làm sao vậy ạ…”
Giang Đình Nghiêm nắm lấy tay Giang Dư Mộ.
“Tiểu Mộ à, hay là con cưới Niên Niên về nhà mình đi, mẹ của con rất muốn có một đứa con dâu như Niên Niên đấy.”
Giang Dư Mộ rút tay mình ra một cách chậm rãi.
“Ba à, con cảm thấy hay là chúng ta tác hợp cho em trai của con với Niên Niên đi.”
“Bọn họ rất xứng đôi, con đi khuyên em ấy trước đây nhé.”
Đợi tới lúc Giang Đình Nghiêm phản ứng lại, Giang Dư Mộ đã bỏ chạy trong nháy mắt.
“Này! Hai cái đứa này, chạy cũng nhanh nhỉ.”
Ngồi trong xe, Giang Dư Mộ thở mạnh ra một hơi.
“Nguy hiểm quá…”
“Em trai tốt của anh, vì hạnh phúc của anh, anh chỉ có thể hy sinh em mà thôi.”
Giang Dư Trì - người đang lái xe rời đi bỗng dưng “Hắt xì!” một tiếng.
Cả người rùng mình một cái.
'Tự nhiên cảm thấy lạnh lạnh.'
Giang Dư Trì dựa vào ghế rồi mở cửa sổ xe ra để cơn gió lùa vào, hiện tại bây giờ tâm trạng anh đang rất bực bội.
“Thật phiền!”
“Lâm Phó Niên, Lâm Phó Niên, lại là Lâm Phó Niên!”
Giang Dư Trì đấm một cái vào tay lái.
Một lúc lâu sau, cơn giận của Giang Dư Trì mới lắng xuống một chút, anh cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn.
lcik: [Đến công viên Lan Như gặp mặt đi.]
Giang Dư Trì hẹn gặp Thẩm Chi Ức ở công viên, anh tới công viên rồi nhưng lại không thấy bóng dáng Thẩm Chi Ức đâu.
Năm phút sau, Thẩm Chi Ức mới thở hổn hển chạy tới
“Giang… Giang tổng, xin lỗi anh, tôi tới trễ.”
Giang Dư Trì bình tĩnh nói: “Không sao, ngày mai có một bữa tiệc tối, cậu đi cùng tôi.”
“Sáng mai sẽ có người đến đón cậu đi mua quần áo và làm tóc.”
Thẩm Chi Ức gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cậu ta không từ chối, cũng không có tư cách để từ chối, đây là những điều lệ được đề cập đến trong hợp đồng.
Giang Dư Trì bước chân lên gỡ chiếc lá trên đầu Thẩm Chi Ức xuống.
“Từ nay về sau đừng gọi tôi là Giang tổng nữa, gọi là Dư Trì đi.”
Thẩm Chi Ức bị lời nói đột ngột này của anh dọa một trận: “Hả, à được, Giang…”
Giang Dư Trì nhìn cậu ta một cái.
Thẩm Chi Ức vội vàng sửa miệng: “Được, Dư… Trì.”
Giang Dư Trì gật đầu rồi xoay người rời đi, thầm nghĩ.
'Quả nhiên chỉ là khuôn mặt từa tựa nhau…'
Thẩm Chi Ức vẫn còn đang ngây người: “Sao hôm nay người này lạ quá vậy nhỉ.”
Tại bữa tiệc sinh nhật…
Lâm Quý Nguyên cùng với Ninh Lê đứng ở cửa chào đón khách mời.
“Niên Niên đâu?”
Ninh Lê nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm Phó Niên đâu: “Để em đi tìm thử.”
“Không cần đâu mẹ ơi, con đây.”
Lâm Phó Niên mặc một bộ vest trắng từ trên lầu đi xuống, tai phải đeo một chiếc khuyên tai, mái tóc xanh tím bồng bềnh tự nhiên.
Khách khứa xuôi theo giọng nói mà đưa mắt nhìn theo.
“Nhan sắc của cậu ấm nhà họ Lâm này thật yêu nghiệt.”
“Cũng không biết lập gia đình chưa nữa, kiểu người như này con bé nhà tôi rất thích.”
“Xếp hàng đi, tôi cũng muốn giới thiệu con gái nhà tôi với thằng bé đây.”
Ninh Lê và Lâm Quý Nguyên thấy con trai mình đi xuống liền từng người đi qua.
“Con trai nhà mình trông đẹp quá.”
Lâm Quý Nguyên bẻ lại: “Đàn ông con trai không thể nói là trông đẹp được, phải là khôi ngô tuấn tú, giống anh vậy.”
Ninh Lê mỉm cười: “Còn không phải là con do em sinh ra à.”
Lâm Phó Niên nói: “Ba mẹ, hai người đi tiếp đãi khách mời trước đi, con đón tiếp những người khác cho, bạn bè con cũng sắp tới đây rồi.”
Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê gật đầu rồi đi chiêu đãi khách.
Lâm Phó Niên đi tới cánh cửa nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng của mấy người kia nên cậu mở điện thoại di động lên.
Bạch Quả: [Mấy cậu chưa đến à? Sao tôi không thấy mấy cậu vậy?]
Kinh Sư: [Tới liền, tới liền.]
Lâm Phó Niên lại bỏ điện thoại vào túi của mình.
Một lát sau, một chiếc xe xuất hiện trước mắt Lâm Phó Niên, chiếc xe này đã quá quen thuộc đối với cậu.
Là xe của nhà họ Giang.
Lâm Phó Niên của bây giờ là cậu ấm của nhà họ Lâm, lễ nghi nên có không thể thiếu nên cậu bước lên chào hỏi.
“Chú Giang, anh Mộ, anh Trì…”
Thấy Thẩm Chi Ức ở sau nên cậu bổ sung thêm một câu: “Trì phu nhân, mời vào bên trong.”
Giang Đình Nghiêm vừa xuống xe đã vứt một ánh nhìn khinh người cho Giang Dư Trì rồi mới xoay người lại nhẹ nhàng ôm Lâm Phó Niên.
“Niên Niên, chúc cháu sinh nhật vui vẻ, mới ba năm không gặp mà đã gầy thế này rồi à.”
Lâm Phó Niên vỗ sau lưng Giang Đình Nghiêm: “Chú Giang à, cháu có gầy đâu, béo thế này mà, ba mẹ cháu đang đợi chú ở trong đó.”
Giang Đình Nghiêm mỉm cười bước vào.
Bỗng trên đầu Lâm Phó Niên có thêm một bàn tay, không cần ngẩng đầu cậu cũng biết đó là ai.
“Anh Mộ, anh lại xoa đầu em nữa rồi.”
Giang Dư Mộ không thèm thu tay lại mà còn xoa nhẹ một cái: “Niên Niên thật thông minh, chúc mừng sinh nhật tuổi 21 của em.”
Anh ta vừa nói xong liền đưa ngay hộp quà cho Lâm Phó Niên.
“Quà tặng này.”
Lâm Phó Niên nhận lấy hộp quà rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Giang Dư Mộ nói: “Khách sáo rồi, anh vào nhà trước, em cứ nói chuyện với Tiểu Trì đi.”
Lâm Phó Niên nhìn bóng lưng vừa rời đi của Giang Dư Mộ rồi thở dài một cái, chuyện gì nên đối mặt sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.