Thú Thế: Cậu Không Phải Kẻ Bị Vạn Thú Ghét Bỏ
Chương 1: Một Ngày Mới
Lộ Quy Đồ
26/09/2024
Tính ra thì Trác Nham đã xuyên qua thế giới này tròn mười ngày rồi. Trên vách đá có dấu 'chính', là dấu vạch mà Trác Nham khắc vào đêm đầu tiên khi vừa nhận ra mình thật sự xuyên không, đến giờ đã có hai dấu 'chính'.
Ánh nắng buổi sớm mai rực rỡ ánh vàng chiếu vào cửa động.
Trác Nham mặc vào chiếc váy da nhỏ của mình, phần thân trên là chiếc áo khoác ngắn tay. Cậu quấn chân bằng da mềm rồi mới đi giày, một đôi giày cỏ đơn sơ, gần đây trời có phần se lạnh, sau khi chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài cửa động vang lên tiếng nói xì xào.
"Kiều, chúng ta mau đi thôi, đừng bận tâm đến kẻ đáng ghét này."
"Đúng đúng, dẫn cậu ta theo làm gì, phiền chết đi được."
"Chúng ta mau chạy đi."
Trong động, Trác Nham: !
Đám á thú nhân ở thế giới này thật đáng yêu, nói gì cũng không giấu giếm ai, đứng ngay trước cửa động nhà cậu mà nói toáng lên, y như sợ rằng cậu không nghe thấy vậy.
Kiều nói: "Không được, hôm qua Trác Nham đã nói hôm nay sẽ ra ngoài hái lượm với chúng ta, chị đã đồng ý với cậu ta rồi."
"Trời ơi, sao chị lại đi chơi với tên đáng ghét ấy chứ?"
"Trác Nham nói với chị rằng sau này sẽ chăm chỉ hơn mà..." Kiều còn đang giải thích.
"Em không tin đâu, từ bé đến lớn, Trác Nham nói dối không ít lần rồi."
"Đúng đúng."
Trác Nham đã cõng chiếc gùi đơn giản trên lưng, chầm chậm chạy xuống từ hang nhỏ của mình, lúc chạy xuống sườn đồi, vì đã quấn da thú quanh chân nên khi xuống dốc, chân cậu không linh hoạt cho lắm, may mà đôi giày cỏ chống trượt tốt.
"Tớ đến rồi tớ đến rồi!" Trác Nham vừa dừng lại trước mặt mấy á thú nhân đã lập tức nở một nụ cười tươi rói: "Buổi sáng tốt lành nha A Kiều, A Mạn, Tiểu Hàm, Thạch Đầu, chúng ta cùng đi hái lượm thôi nào!"
A Mạn hừ một tiếng ngay trước mặt Trác Nham: "Ai mà muốn đi cùng cậu chứ."
Tiểu Hàm: "Đúng đúng."
Nụ cười của Trác Nham không hề tắt, cậu còn tiến lên véo má kẻ 'đúng đúng' kia một cái.
Tiểu Hàm: Khuôn mặt từ từ đỏ ửng, rồi đôi tai người ban đầu biến thành đôi tai tròn xoe với lớp lông mịn chứa họa tiết da báo, hừ một tiếng.
"Chúng ta đi thôi." Kiều nói.
Năm á thú nhân bắt đầu lên đường, Trác Nham đi bên cạnh Kiều, A Mạn và Tiểu Hàm đi tuốt đằng trước, Thạch Đầu lặng lẽ theo sau cùng. Cả năm đều là á thú nhân, nhưng trong mắt Trác Nham lại không giống nhau. Thế giới thú nhân được chia thành thú nhân và á thú nhân, thú nhân có thể biến hình, linh hoạt chuyển đổi giữa dạng thú và dạng người, trong khi á thú nhân không thể hoàn toàn biến thành hình thú.
Nhưng!
Nhưng mà, khi cảm xúc của á thú nhân bị kích động hoặc là xấu hổ, trên người họ sẽ xuất hiện một số dấu vết của thú nhân. Chẳng hạn như Tiểu Hàm là một cậu nhóc có đôi tai tròn tròn giống tai báo, cái cậu mà nói 'đúng đúng' ấy, hễ kích động thì đôi tai lông mượt ấy sẽ run lên.
Trác Nham: He he he.
Không trách được tay cậu ngứa ngáy.
Nhìn vẻ ngoài Tiểu Hàm chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nếu ở hiện đại thì vẫn là học sinh trung học cơ sở hoặc phổ thông. Hơn nữa, so với mấy đứa trẻ hư gây khó chịu miệng đầy ngôn từ tục tĩu ở hiện đại, đám á thú nhân ở đây thật sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chăm chỉ và tốt bụng.
"Sao cậu ta cứ thích chạm vào em thế?" A Mạn đi trước hừ hừ lớn tiếng hỏi.
Tiểu Hàm nói: "Làm sao em biết được, thật đáng ghét mà." Đôi tai lông mượt đong đưa.
"Em phải kiềm chế lại, đừng để lộ tai ra, nếu không cậu ta sẽ nghĩ rằng em thích cậu ta đấy."
"Em không kiểm soát được mà."
Trác Nham: He he he.
Trêu trẻ con vui thật.
Cậu không dám sờ A Mạn, vì A Mạn trông mười bảy, mười tám tuổi, dáng người cao lớn, tính tình khá nóng nảy, có gì nói đó. Còn Thạch Đầu thì đúng như tên gọi, lầm lì ít nói.
Trong bốn cậu nhóc - Trác Nham xuyên vào thân thể một á thú nhân tên Trác Nham cùng tên cùng họ. Cậu đã từng nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước ở bờ sông, là một cậu trai trẻ trạc mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng da hơi ngăm hơn, một màu nâu lúa mạch đồng đều. Trước kia Trác Nham từng thấy mình quá trắng, còn cố ý đi phơi nắng, sau đó lại tập thể hình luyện được cơ bụng, nhờ vậy mà thu hút một đợt fan hâm mộ.
Cậu không muốn trở thành một blogger gì, thật sự không gợi cảm chút nào, nhưng fan vẫn cứ xuýt xoa, phát cuồng.
Người duy nhất là nữ trong nhóm năm người này chính là Kiều.
Kiều là người lớn tuổi nhất trong số những á thú nhân chưa lập gia đình, cũng là người mạnh nhất, tính tình tốt nhất - tóm lại là thủ lĩnh của nhóm nhỏ này.
Ngày đầu tiên Trác Nham vừa xuyên qua đã bị một á thú nhân khác và một thú nhân bắt nạt, sợ đến mức ngã nhào xuống đất, nhưng chuyện đó để sau hẵng nói. Chỉ có Kiều là chịu dang tay giúp cậu giải vây, ba á thú nhân còn lại tuy bực dọc không vui với hành động của Kiều, nhưng vẫn thay phiên cõng cậu trở về.
Chị Kiều thật tốt, mấy cậu bạn này cũng thật tốt!
Ánh nắng buổi sớm mai rực rỡ ánh vàng chiếu vào cửa động.
Trác Nham mặc vào chiếc váy da nhỏ của mình, phần thân trên là chiếc áo khoác ngắn tay. Cậu quấn chân bằng da mềm rồi mới đi giày, một đôi giày cỏ đơn sơ, gần đây trời có phần se lạnh, sau khi chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài cửa động vang lên tiếng nói xì xào.
"Kiều, chúng ta mau đi thôi, đừng bận tâm đến kẻ đáng ghét này."
"Đúng đúng, dẫn cậu ta theo làm gì, phiền chết đi được."
"Chúng ta mau chạy đi."
Trong động, Trác Nham: !
Đám á thú nhân ở thế giới này thật đáng yêu, nói gì cũng không giấu giếm ai, đứng ngay trước cửa động nhà cậu mà nói toáng lên, y như sợ rằng cậu không nghe thấy vậy.
Kiều nói: "Không được, hôm qua Trác Nham đã nói hôm nay sẽ ra ngoài hái lượm với chúng ta, chị đã đồng ý với cậu ta rồi."
"Trời ơi, sao chị lại đi chơi với tên đáng ghét ấy chứ?"
"Trác Nham nói với chị rằng sau này sẽ chăm chỉ hơn mà..." Kiều còn đang giải thích.
"Em không tin đâu, từ bé đến lớn, Trác Nham nói dối không ít lần rồi."
"Đúng đúng."
Trác Nham đã cõng chiếc gùi đơn giản trên lưng, chầm chậm chạy xuống từ hang nhỏ của mình, lúc chạy xuống sườn đồi, vì đã quấn da thú quanh chân nên khi xuống dốc, chân cậu không linh hoạt cho lắm, may mà đôi giày cỏ chống trượt tốt.
"Tớ đến rồi tớ đến rồi!" Trác Nham vừa dừng lại trước mặt mấy á thú nhân đã lập tức nở một nụ cười tươi rói: "Buổi sáng tốt lành nha A Kiều, A Mạn, Tiểu Hàm, Thạch Đầu, chúng ta cùng đi hái lượm thôi nào!"
A Mạn hừ một tiếng ngay trước mặt Trác Nham: "Ai mà muốn đi cùng cậu chứ."
Tiểu Hàm: "Đúng đúng."
Nụ cười của Trác Nham không hề tắt, cậu còn tiến lên véo má kẻ 'đúng đúng' kia một cái.
Tiểu Hàm: Khuôn mặt từ từ đỏ ửng, rồi đôi tai người ban đầu biến thành đôi tai tròn xoe với lớp lông mịn chứa họa tiết da báo, hừ một tiếng.
"Chúng ta đi thôi." Kiều nói.
Năm á thú nhân bắt đầu lên đường, Trác Nham đi bên cạnh Kiều, A Mạn và Tiểu Hàm đi tuốt đằng trước, Thạch Đầu lặng lẽ theo sau cùng. Cả năm đều là á thú nhân, nhưng trong mắt Trác Nham lại không giống nhau. Thế giới thú nhân được chia thành thú nhân và á thú nhân, thú nhân có thể biến hình, linh hoạt chuyển đổi giữa dạng thú và dạng người, trong khi á thú nhân không thể hoàn toàn biến thành hình thú.
Nhưng!
Nhưng mà, khi cảm xúc của á thú nhân bị kích động hoặc là xấu hổ, trên người họ sẽ xuất hiện một số dấu vết của thú nhân. Chẳng hạn như Tiểu Hàm là một cậu nhóc có đôi tai tròn tròn giống tai báo, cái cậu mà nói 'đúng đúng' ấy, hễ kích động thì đôi tai lông mượt ấy sẽ run lên.
Trác Nham: He he he.
Không trách được tay cậu ngứa ngáy.
Nhìn vẻ ngoài Tiểu Hàm chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nếu ở hiện đại thì vẫn là học sinh trung học cơ sở hoặc phổ thông. Hơn nữa, so với mấy đứa trẻ hư gây khó chịu miệng đầy ngôn từ tục tĩu ở hiện đại, đám á thú nhân ở đây thật sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chăm chỉ và tốt bụng.
"Sao cậu ta cứ thích chạm vào em thế?" A Mạn đi trước hừ hừ lớn tiếng hỏi.
Tiểu Hàm nói: "Làm sao em biết được, thật đáng ghét mà." Đôi tai lông mượt đong đưa.
"Em phải kiềm chế lại, đừng để lộ tai ra, nếu không cậu ta sẽ nghĩ rằng em thích cậu ta đấy."
"Em không kiểm soát được mà."
Trác Nham: He he he.
Trêu trẻ con vui thật.
Cậu không dám sờ A Mạn, vì A Mạn trông mười bảy, mười tám tuổi, dáng người cao lớn, tính tình khá nóng nảy, có gì nói đó. Còn Thạch Đầu thì đúng như tên gọi, lầm lì ít nói.
Trong bốn cậu nhóc - Trác Nham xuyên vào thân thể một á thú nhân tên Trác Nham cùng tên cùng họ. Cậu đã từng nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước ở bờ sông, là một cậu trai trẻ trạc mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng da hơi ngăm hơn, một màu nâu lúa mạch đồng đều. Trước kia Trác Nham từng thấy mình quá trắng, còn cố ý đi phơi nắng, sau đó lại tập thể hình luyện được cơ bụng, nhờ vậy mà thu hút một đợt fan hâm mộ.
Cậu không muốn trở thành một blogger gì, thật sự không gợi cảm chút nào, nhưng fan vẫn cứ xuýt xoa, phát cuồng.
Người duy nhất là nữ trong nhóm năm người này chính là Kiều.
Kiều là người lớn tuổi nhất trong số những á thú nhân chưa lập gia đình, cũng là người mạnh nhất, tính tình tốt nhất - tóm lại là thủ lĩnh của nhóm nhỏ này.
Ngày đầu tiên Trác Nham vừa xuyên qua đã bị một á thú nhân khác và một thú nhân bắt nạt, sợ đến mức ngã nhào xuống đất, nhưng chuyện đó để sau hẵng nói. Chỉ có Kiều là chịu dang tay giúp cậu giải vây, ba á thú nhân còn lại tuy bực dọc không vui với hành động của Kiều, nhưng vẫn thay phiên cõng cậu trở về.
Chị Kiều thật tốt, mấy cậu bạn này cũng thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.